PoohPavel, PingPavel
Tại tiệm thú cưng
Trong một buổi sáng nắng nhẹ, Pooh bước vào tiệm thú cưng "Paw Haven" với chú mèo cưng Milo bị đau chân. Tiệm này nổi tiếng trong vùng vì có bác sĩ thú y giỏi nhất – Pavel. Pooh chỉ nghe tên, chưa từng gặp mặt, nhưng từ những gì mọi người kể, cậu tưởng tượng Pavel hẳn phải là một người trung niên nghiêm túc với cặp kính dày cộm.
Tuy nhiên, khi cánh cửa mở ra, hình ảnh trước mắt khiến Pooh bất ngờ đến mức đứng khựng lại.
Pavel – với mái tóc nâu nhạt hơi gợn sóng, đôi mắt đen láy mà cuốn hút, cùng chiếc áo blouse trắng gọn gàng – đang cúi xuống kiểm tra một chú chó nhỏ. Mọi thứ ở anh toát lên sự điềm tĩnh, chăm chú, và... đẹp đến khó tin.
“Cậu cần giúp gì sao?” Pavel ngẩng đầu lên, nhìn Pooh với ánh mắt thân thiện nhưng chuyên nghiệp.
Pooh giật mình, như thể vừa bị bắt gặp khi đang lén nhìn. “À... vâng. Chú mèo của tôi... Milo, chân nó bị đau.”
Pavel mỉm cười nhẹ, chỉ về phía chiếc bàn khám. “Mang Milo đến đây, tôi xem thử nhé.”
Trong lúc Pavel cẩn thận kiểm tra chân của Milo, Pooh chỉ biết đứng bên cạnh, tim đập thình thịch. Pavel không chỉ đẹp mà còn rất tận tâm. Từng cử chỉ dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ khiến Pooh hoàn toàn bị cuốn hút.
“Không sao đâu, chỉ là trật khớp nhẹ thôi,” Pavel nói, ngẩng lên nhìn Pooh. “Tôi sẽ nắn lại, nhưng cậu cần theo dõi thêm trong vài ngày nhé.”
“Cảm ơn anh...” Pooh lúng túng trả lời, không biết làm sao để che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Pavel cười. “Không có gì. Mà cậu tên gì nhỉ?”
“Pooh. Còn anh là... bác sĩ Pavel, đúng không?”
Pavel gật đầu. “Phải, nhưng gọi tôi là Pavel thôi cũng được. Rất vui được gặp cậu.”
---
Tình cảm nảy nở
Từ hôm đó, Pooh không thể nào ngừng nghĩ về Pavel. Cậu bắt đầu tìm đủ mọi lý do để quay lại tiệm thú cưng: lúc thì Milo cần kiểm tra thêm, lúc thì mua đồ chơi mới, thậm chí có lần chỉ đơn giản là muốn xem... một con cá cảnh.
Pavel luôn lịch sự, ân cần như mọi khi, nhưng dường như anh không để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của Pooh.
Một buổi chiều nọ, Pooh gom hết dũng khí, quyết định thử tìm hiểu thêm về Pavel.
“Pavel này,” Pooh bắt chuyện trong lúc Pavel đang sắp xếp các lọ thuốc trên kệ. “Anh có làm ở đây lâu chưa?”
“Cũng được ba năm rồi,” Pavel trả lời, không quay lại. “Công việc này bận rộn nhưng tôi rất thích.”
“Vậy... anh có ai đặc biệt chưa?” Pooh hỏi, cố giữ giọng mình thật tự nhiên.
Pavel quay lại, đôi mắt xám nhìn thẳng vào Pooh. “Ý cậu là gì?”
“À, ý tôi là... bạn gái hay gì đó.” Pooh gãi đầu, cảm giác ngượng ngùng dâng lên.
Pavel bật cười. “Tôi không có bạn gái. Nhưng tôi có bạn trai.”
Tim Pooh như chững lại. “Bạn trai...?”
“Phải. Chúng tôi yêu nhau ba năm rồi.” Pavel mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khi nhắc đến người ấy. “Anh ấy tên là Ping.”
Lúc này, Pooh cảm giác như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Ping – đó chính là anh trai của cậu.
---
Bí mật hé lộ
Pooh gần như muốn tránh mặt Pavel, nhưng cuối cùng, cậu vẫn quyết định đến nhà Ping để làm rõ mọi chuyện.
“Anh Ping, em có chuyện muốn hỏi.” Pooh gõ cửa phòng anh trai, lòng đầy lo lắng.
Ping ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên. “Có chuyện gì mà em nghiêm túc thế?”
“Anh... có phải đang yêu một người tên Pavel không?”
Ping cười rạng rỡ, như thể chỉ chờ ai đó nhắc đến Pavel để khoe. “Phải, Pavel là bạn trai anh. Sao em biết?”
Pooh không trả lời. Tim cậu nhói lên khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của anh trai.
“Bọn anh dự định tuần tới sẽ đưa nhau về ra mắt bố mẹ,” Ping nói tiếp. “Em thấy sao? Pavel tuyệt vời, đúng không?”
Pooh gượng cười. “Vâng, anh ấy rất tốt...”
Nhìn anh trai mình rạng rỡ như thế, Pooh nhận ra rằng cậu không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Tình yêu của cậu dành cho Pavel, từ đầu đến cuối, chỉ là một giấc mơ đơn phương.
---
Ngày gặp Pon
Một tuần sau, tại buổi ra mắt gia đình, Pavel chính thức trở thành “anh dâu tương lai” của Pooh. Dù lòng vẫn có chút đau, nhưng Pooh đã học cách buông bỏ.
Trong bữa tiệc, Pooh gặp Pon – bạn thân của Ping. Pon là một người đàn ông hơn Pooh bảy tuổi nhưng trẻ trung, chững chạc, và có nụ cười ấm áp.
“Chào cậu, Pooh,” Pon bắt chuyện. “Nghe Ping kể về cậu rất nhiều.”
“Thật sao?” Pooh ngạc nhiên. “Anh ấy kể gì vậy?”
“Rằng cậu là một cậu em trai đáng yêu nhưng hơi bướng bỉnh.” Pon cười, ánh mắt lấp lánh. “Tôi thấy cậu còn hơn thế nữa.”
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Pooh cảm thấy tim mình đập mạnh một lần nữa. Nhưng lần này, không phải vì Pavel.
---
Kết thúc mở
Tối hôm đó, khi mọi người đã về hết, Pon ngỏ lời: “Tôi có thể mời cậu đi uống cà phê vào ngày mai không?”
Pooh nhìn Pon, ánh mắt tràn đầy hy vọng mới. “Tất nhiên rồi.”
Cậu biết, đây có thể là khởi đầu của một câu chuyện mới – một câu chuyện mà lần này, cậu không còn phải đơn phương nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro