Duyệt Thần
Một thời thịnh thế phồn hoa, tựa cát chảy qua tay.
Như truyền thuyết kia kể lại.
Khoảng khắc bức tranh hoàng triều nguy nga tận biến thành bụi.
Trong mưa ô đỏ che hoa trắng, mặt nạ vàng áo hoa dưới lầu cao.
Trong mắt đào nguyên đã thành cát bay.
Lễ Thượng Nguyên đèn bay đầy trời, thiên sơn vạn thủy lấp lánh.
Bạch y tung bay trường kiếm nâng hoa, thiên hạ cuồng ngôn.
Từ đó chỉ một ánh mắt
Nhưng nhung nhớ trăm ngàn năm.
Biển cả hoá thành nương dâu, ngày nay gặp lại nhau.
Hồng Liên rực đỏ đừng hỏi rằng là quỷ hay tiên.
Phương Tâm chỉ là một kiếm, làm sao cứu được muôn vạn.
Khi ấy cành vàng lá ngọc, đầu nghiêng tóc rối hỏi trời xanh.
Thân tại vô gián, tâm cũng tại vô gián.
Cởi áo hoa mặt nạ vàng.
Nhân gian này đã biến đổi bao nhiêu nhà.
Hồng diệp thổi rơi lụa mỏng, nhìn trời chiều tà dương.
Trong mưa ô đỏ che hoa trắng, mặt nạ vàng áo hoa dưới lầu cao.
Trong chớp mắt đào nguyên đã thành cát bay.
Trăng đêm nói cười vui vẻ, duyệt thần minh ba ngàn đèn.
Áo vải nón cỏ hai vòng lụa trắng, thiên hạ chưa nói.
Quay đầu mộng đã rã rời
Chúng sinh tất cả hững hờ.
Vạn thế thiên thu không bằng một ánh mắt của hắn.
Hồng Liên rực đỏ đừng hỏi rằng là quỷ hay tiên.
Phương Tâm chỉ là một kiếm, làm sao cứu được muôn vạn.
Khi ấy cành vàng lá ngọc, nghiêng đầu tóc rối hỏi trời xanh.
Thân tại vô gián, tâm cũng tại vô gián.
Tháng tháng lại năm năm, là ai khẽ nói bên tai.
Lá đỏ xanh chợt thấy hoa nở đầy thành trong khoảng khắc.
Trước thiên đăng quan cùng quân nói đào nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro