Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sau khi đuổi Nhuận Ngọc khỏi Tê Ngô cung, Húc Phượng đi một vòng xem xét. Hắn vẫn tin chắc đây là âm mưu Nhuận Ngọc dựng lên. Chứ làm gì có chuyện kì lạ đùng một cái hắn quay về làm nhị điện hạ của Thiên Giới?

Dù biết là âm mưu của Nhuận Ngọc, nhưng nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Húc Phượng vẫn không kiềm được mà có chút xúc động.

Từ khi trở thành Ma Tôn, Húc Phượng chưa từng quay lại Thiên Giới. Hận thù đối với Nhuận Ngọc quá lớn, khiến hắn cũng sắp quên mất nơi mình từng lớn lên.

Đứng trước Phượng Hoàng hoa nở đỏ rực, trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ.

Húc Phượng cứ tưởng sau bao nhiêu ngày mình không quay về, nơi này sẽ trở nên xa lạ với hắn. Nhuận Ngọc ghét hắn như vậy, chắc sẽ cho người phá hủy Tê Ngô cung. Nhưng không ngờ mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ. Như vẫn đang chờ ngày hắn quay lại.

Vừa nghĩ đến đó, Húc Phượng liền mắng chính mình một tiếng.

Hắn hận Nhuận Ngọc, mà Nhuận Ngọc cũng hận hắn. Cả hai chỉ muốn đối phương lập tức biến mất trên cõi đời này. Làm gì có chuyện chờ đợi đối phương quay lại như cũ.

Đúng vậy! 

Không thể quay lại được nữa rồi..

Hắn còn dựng lên một màn kịch như vậy để làm gì?

Húc Phượng còn đang suy nghĩ không biết Nhuận Ngọc muốn giở trò gì, thì một giọng nói mà hắn ngày nhớ đêm mong, nằm mơ cũng muốn nghe lại một lần vang sau lưng.

"Húc nhi, con làm gì Ngọc nhi đó?"

Húc Phượng cả người cứng đơ.

Từ khi hắn lên làm Ma tôn, hắn chưa từng biết sợ bất cứ điều gì. Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên lại sợ mà không dám quay người lại.

Hắn sợ, sợ hắn chỉ cần quay người lại, người có giọng nói kia sẽ đột nhiên biến mất.

"Húc nhi, có nghe mẫu thần nói không?"

Húc Phượng vẫn không phản ứng.

Người phía sau dường như mất kiên nhẫn mà đi đến gần hắn hơn.

Tiếng bước chân càng đến gần, Húc Phượng càng không dám thở mạnh. Cho đến khi người nọ đứng đối diện hắn. Vẫn là khuôn mặt ấy, khí chất cao quý ấy, sự quen thuộc ấy, người dù có làm sai bao nhiêu chuyện, hắn cũng không thể nào vứt bỏ được.

Mẫu thần của hắn, Đồ Diêu.

Dù hắn đang bị thương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được người trước mặt hắn là người thật, không phải huyễn cảnh hay bất cứ thứ gì khác biến thành.

Mũi Húc Phượng đột nhiên thấy cay cay. Kiềm không được bật thốt một tiếng "Mẫu thần."

Đồ Diêu nghe tin Húc Phượng tỉnh lại, vốn định đến thăm hắn rồi sẵn tiện trách cứ sao lại khiến Nhuận Ngọc buồn bã từ Ngô Tê cung đi ra. Mà nhìn thấy mắt con trai đỏ hoe cũng không nỡ trách mắng.

Húc Phượng đột nhiên ôm chầm lấy Đồ Diêu, xúc động nói "Mẫu thần là người thật sao? Thật sự là người sao?"

Đồ Diêu cho rằng con trai mới tỉnh lại nên còn hoảng sợ việc bị Cùng Kỳ làm bị thương. Nên đưa tay lên vỗ vỗ đầu Húc Phượng.

"Được rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Lớn rồi còn khóc cái gì? Đụng một chút là cứ khóc, để phụ đế con biết được lại tức giận phạt con đó."

Húc Phượng kinh ngạc "Phụ đế?"

Đồ Diêu thở dài "Phải đó. Phụ đế con vẫn luôn không hài lòng về con. Nếu để ông ấy biết được con bị Cùng Kỳ dọa sợ như vậy lại trách phạt con."

Húc Phượng rốt cuộc cũng hiểu Nhuận Ngọc muốn làm gì. Y biết hắn khao khát nhất chính là có một gia đình như trước đây. Nên dùng cách này để khống chế hắn.

Không biết y dùng cách nào để cứu sống phụ đế và mẫu thần để trả lại cho hắn gia đình.

Nhưng y tính thừa rồi, trong từ gia đình của hắn, không có y.

Chỉ cần trả lại phụ đế và mẫu thần là được rồi. Không cần phải trả lại thân phận nhị điện hạ, cũng không cần y làm huynh trưởng của hắn. Hắn không có huynh trưởng.

Y tưởng rằng dùng phụ đế và mẫu thần có thể y hiếp được hắn sao?

Hắn sẽ cho y biết thế nào là cắn một phát cực đau, giống như y đã làm với hắn trước đây vậy.

...

Quả nhiên như Đồ Diêu dự đoán, Húc Phượng lại bị Thái Vi phạt. Nhưng không phải vì chuyện bị Cùng Kỳ đánh hắn suýt chút mất mạng làm mất mặt Thiên Giới, mà là chuyện Húc Phượng quát nạt khiến Nhuận Ngọc khóc.

Chuyện là Nhuận Ngọc chưa từng bị Húc Phượng quát nạt như vậy nên vô cùng không dám tin và đau lòng. Đau lòng đến mức nằm mộng lại sự việc lúc đó, lại vô tình bị Yểm Thú ăn được.

Yểm Thú có thể ăn giấc mộng người khác. Mộng cảnh được nó ăn vào, chia làm hai loại.

Mộng cảnh thật gọi là Sơ Kiến mộng, giấc mộng được nhả ra có màu xanh.

Mộng cảnh giả gọi là Sở Tư mộng, giấc mộng được nhả ra có màu vàng.

Nhìn thấy chủ nhân đau lòng đương nhiên lòng nó cũng không dễ chịu. Thế là bèn đi đến trước mặt Thiên Đế hiên ngang nhả Sơ Kiến mộng của chủ nhân cho Thiên Đế xem.

Húc Phượng thân là nhị điên hạ của Thiên Giới, mà văn không giỏi, võ không thông, nhưng bám người thì vô địch thiên hạ. Đương nhiên người mà Húc Phượng bám dính chẳng ai khác ngoài Nhuận Ngọc.

Thái Vi vô cùng đau đầu cũng không cách tách được Húc Phượng khỏi Nhuận Ngọc. Vẫn luôn sợ Nhuận Ngọc bị Húc Phượng dạy hư. Nhưng tâm Nhuận Ngọc vẫn vững như bàn thạch, nghiêm túc học tập, văn võ song toàn. Dần dần Thái Vi cũng không căn cản hai huynh đệ cả ngày như hình với bóng nữa.

Lại nghe nói Ma Giới thả Cùng Kỳ ra làm loạn, Thái Vi muốn nhân cơ hội để Húc Phượng rèn luyện một chút. Tuy rằng ông ngăn cản Nhuận Ngọc đi cùng Húc Phượng trong chuyến này, nhưng vẫn sai người theo bảo hộ hắn.

Ai ngờ chẳng biết như thế nào, Húc Phượng lại bị Cùng Kỳ đánh bị thương rất nặng.

Tuy rằng miệng Thái Vi vẫn luôn trách mắng Húc Phượng nhưng máu mủ ruột thịt sao lại không đau lòng chứ? Cho nên ông cũng chả trách phạt gì Húc Phượng.

Nhưng một ngày nọ, Yểm Thú lại chạy đến để Thái Vi xem mộng cảnh của Nhuận Ngọc.

Húc Phượng trong mộng cứ như một người khác, sát khí đằng đằng, hung dữ lại hung hăng, còn dọa muốn giết huynh trưởng.

Lúc đầu Thái Vi còn cho rằng có khi nào Húc Phượng không cẩn thận dính phải độc của Cùng Kỳ, rồi làm ảnh hưởng tâm tính không?

Nhưng Kỳ Hoàng tiên quan đã nói độc Cùng Kỳ nhẹ thì khiến người bị thương chịu đau đớn như kim đâm, nặng thì tử vong chứ không ảnh hướng đến tâm tính.

Không ảnh hưởng đến tâm tính mà dọa giết huynh trưởng, thì nhất định phải phạt.

Vốn dĩ Thái Vi còn muốn dùng hình với Húc Phượng, nhưng Nhuận Ngọc một mực cầu xin, nên chỉ phạt Húc Phượng quỳ ở Nam Thiên Môn ba ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro