Zeus, Em Bé Của Các Anh
Tại phòng tập của T1, mọi thứ đang diễn ra rất bình thường cho đến khi mọi người nhận ra một điều kỳ diệu: Zeus, cậu em út của đội, đã biến thành một em bé thực sự. Với đôi má phúng phính, mái tóc đen mềm mại, và đôi mắt tròn to đầy ngây thơ, Zeus giờ đây là một em bé mũn mĩn, đáng yêu không cưỡng lại được.
"Trời ơi, nhìn Zeus kìa! Cục bông của chúng ta!" Gumyusi reo lên khi thấy cậu nhóc lẫm chẫm đi quanh phòng, trên người là chiếc áo thi đấu T1 thu nhỏ.
"Lại đây nào, bé con," Keria cười, cúi xuống bế Zeus lên. "Em bé này mũn mĩn quá!"
Zeus cười khúc khích trong vòng tay của Keria, đưa tay nghịch đôi kính của anh. "Keria ơi, anh đeo kính giống em không?"
Keria bật cười, đáp lại: "Đúng rồi, nhưng anh không đáng yêu bằng em."
Faker, như một người anh cả trầm tính, ngồi gần đó quan sát với nụ cười nhẹ nhàng. "Zeus nhỏ thế này chắc không giúp được gì cho trận đấu đâu, nhưng anh nghĩ chúng ta sẽ phải bảo vệ em ấy nhiều hơn đấy."
Oner đến gần, cúi xuống xoa đầu cậu bé. "Zeus à, em cứ yên tâm. Dù là em bé hay tuyển thủ, em luôn là người đặc biệt của đội mình."
Peanut, luôn là người vui tính, đến bên cạnh và đùa: "Chúng ta sẽ phải lo làm việc gấp đôi để chăm sóc cho em bé này rồi!"
Mọi người đều bật cười khi nghe điều đó. Cả đội quyết định tạm dừng buổi tập để chăm sóc cho Zeus, người hiện giờ là trung tâm của sự chú ý. Gumyusi và Keria thay nhau bế Zeus, còn Faker và Oner thì cùng ngồi chơi với cậu, giúp cậu xếp những món đồ chơi nhỏ.
Zeus dù nhỏ bé nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được tình yêu thương từ các anh. Cậu cười khúc khích, nói bằng giọng ngọng nghịu: "Em yêu các anh nhiều lắm! Em muốn chơi với các anh mãi!"
Và cứ thế, cả đội T1 cùng nhau tạo nên một ngày vui vẻ, nơi mà Zeus – em bé của các anh – trở thành trung tâm của những tiếng cười và tình yêu thương, gắn kết mọi người lại với nhau như một gia đình thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro