Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Biệt ly

Tôi quay lại thành phố này năm hai mươi mốt tuổi, với năm điều tự hứa với bản thân:

- Đọc lại sách.

- Làm một quyển từ điển cá nhân, ghi lại những từ mới phát hiện mỗi khi đọc sách.

- Mỗi tuần học thuộc một bài thơ.

- Cho đến tết Trung thu, không đến thăm mộ mẹ.

- Mỗi ngày đi bộ trong thành phố 2 tiếng trở lên.

Học kì đầu tiên ở trường đại học còn chưa kết thúc, mẹ tôi đã rời bỏ thế gian này.

Trước khi bệnh tình của mẹ trở nặng, thứ Tư hàng tuần tôi đều tới đăng ký lấy thuốc ở phòng điều chế bệnh viện nơi mẹ từng nằm, cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố. Tôi ngồi trong phòng chờ, nhìn bảng điện tử đợi số thứ tự trong tay mình xuất hiện. Khi tiếng thông báo vang lên và số thứ tự đồng thời hiện ra, tôi đưa mảnh giấy ghi số qua ô cửa sổ nhỏ của phòng bào chế. Đợi 1 lát từ bên trong nơi tôi không thấy được sẽ đẩy ra giỏ đựng đủ số thuốc mẹ cần dùng trong 1 tuần. Mỗi thứ Tư tôi đều mang chỗ thuốc đó ra bưu điện và gửi về cho mẹ. Khi tôi gọi điện thông báo đã gửi thuốc, mẹ tôi luôn gọi tôi bằng 1 giọng quen thuộc, Con gái của mẹ. Con đã vất vả rồi, con gái của mẹ! Hoặc, Cảm ơn con, Con gái của mẹ!

Bốn ngày trước khi qua đời, mẹ đã gửi cho tôi kimchi lá vừng và chiếc nhẫn mẹ luôn đeo trên tay.

   - Con thích kimchi lá vừng mà.

Tiếng mẹ ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ.

   - Chiếc nhẫn thì mẹ đã luôn muốn cho con, con gái của mẹ ạ!

Tôi không ngờ mẹ lại đi nhanh đến thế.

Mỗi khi nghĩ đến việc mẹ muối kimchi lá vừng, tháo chiếc nhẫn ở ngón tay ra, gói vào giấy gửi cho tôi rồi rời bỏ thế gian này, tôi lại vô thức dụi dụi khóe mắt như muốn đào mắt mình lên. Giờ thứ Tư chẳng phải đi lấy thuốc nữa, nhưng tôi vẫn đến ngồi ở phòng chờ bệnh viện vào sáng sớm. Nó đã trở thành thói quen mỗi thứ Tư của tôi. Dù chẳng lấy số thứ tự, nhưng mỗi khi nghe tiếng "teng", tôi lại ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào con số nhảy trên bảng điện tử. Nghĩ là phải đến trường, tôi đứng dậy khỏi phòng chờ nhưng trong vô thức lại ra ga và lên tàu. Có những buổi sáng tôi đã đi lên sườn dốc dẫn đến trường nhưng rồi lại quay đầu đi về hướng nhà ga. Đến ga tàu, mua vé chuyến tàu khởi hành sớm nhất.

Chuyến tàu trưa còn khá nhiều chỗ trống. Có thể ngồi bất cứ đâu mà chẳng cần để ý đến chỗ ngồi ghi trên vé. Có khi cả toa tàu chỉ có mỗi mình tôi. Những chỗ ngồi trống như những cuốn sách dày chưa đọc đến 1 trang. Tôi nhìn chằm chằm ra bên ngoài khung cửa sổ, mân mê ngón tay cho đến tận khi loa thông báo tàu đã đến ga thị trấn nơi tôi sinh ra. Khi nước sông rọi vào mắt, tôi sẽ quay đầu nhìn theo cho đến khi không thể trông thấy dòng nước ấy nữa, khi ngọn núi xa xa đột nhiên chao nghiêng trước mặt, tôi cũng sẽ cố né người về sau. Tôi nhìn thấy ở đâu đó những chú chim bay lên và liệng qua cánh đồng, rồi khi đoàn tàu ngang qua đường hầm tối thui chẳng thấy gì, hai mắt tôi liền nhắm chặt lại. Khi đoàn tàu vào ga quê nhà, bụng tôi nhất định sẽ đói cồn cào. Sau khi ghé quán mì trước nhà ga ăn xì xụp hết bát mì, bấy giờ tôi mới có thể nhận định mình đang ở đâu. Rồi lẩm bẩm 1 mình: Mẹ. À. Con. Lại. Về. Đây.

Tôi quyết định bảo lưu học không hẳn chỉ vì sự ra đi của mẹ. Ngôi trường tôi đang theo học mang 1 bầu không khí quá đỗi tự hào vốn có của 1 trường nghệ thuật. Có những người dễ dàng thích nghi, có những người lại bị cô lập. Tôi thuộc nhóm sau. Có lẽ chưa ai từng nghe qua giọng nói của tôi. Đám nam sinh vùi đầu vào biểu tình hoặc rượu chè thay vì đi học, còn các nữ hoặc quá chú tâm vào vẻ ngoài bóng bẩy hoặc chìm đắm trong trầm uất tột cùng. Một nơi mà dù cho những câu thoại của Hamlet hay Ophelia có vọt ra giữa cuộc trò chuyện thì cũng chẳng ai quan tâm. Việc suốt ngày hát hò hay nhìn chòng chọc vào 1 ai đấy ở đây đều có thể gọi là năng lực và cá tính. Dù không chủ đích nghĩ đến ai đi chăng nữa thì khắp nơi đều là những thực thể lạ lẫm bắt mắt. Ở 1 nơi như thế, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác như chỉ mình tôi có khuôn mặt quá đỗi bình thường, trơ trọi nhạt nhẽo ngồi giữa bọn họ. Những câu chuyện họ nói với nhau, với tôi cứ như những thứ ngôn ngữ ở đất nước xa xôi nào đó. Nhưng dù thế đây cũng không hoàn toàn là lý do khiến tôi bảo lưu năm học. Bởi khi đó tôi luôn là kẻ cô độc ở bất cứ đâu chứ không riêng gì trường học.

Sau khi biết mình mắc bệnh gì, việc đầu tiên mẹ làm là gửi tôi, khi đó đang học cấp 2, đến nhà chị họ ở thành phố này. Đối với mẹ, việc để tôi đi chính là tình yêu. Mẹ nói, Giờ con còn nhỏ nhưng sau này con còn rất nhiều việc phải làm, trói buộc con với 1 người mẹ đau ốm là điều không thể. Vậy nên con đừng quẩn quanh bên mẹ mà hãy đến 1 nơi rộng lớn hơn mà sống. Mẹ nói, Con người ai cũng đến lúc phải chia tay nên luyện tập trước cũng không phải là điều xấu. Tôi cũng không thể công nhận mẹ nói đúng. Bởi tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng đến lúc phải chia xa thì nên cố gắng ở gần nhau hết mức có thể mới phải. Mà không, vấn đề không nằm ở đúng hay sai. Chỉ là quan điểm của chúng tôi khác nhau mà thôi.

Ở trường đại học có 1 nam sinh mà mọi người gọi là Xe Đạp, tính cách rất quảng giao, chân đi nhanh như chạy, nhưng bỗng nhiên không thấy xuất hiện nữa. Tôi đang ngồi ở ghế đá trong trường thì cậu ta chạy tới trước mặt, nói với tôi rằng có em trai tới cần gửi tiền gấp nên lấy hết số tiền trong tay tôi rồi chạy mất. Sau đó tôi mới được biết rằng, hôm cậu ta mượn tiền tôi, cậu ta cũng mượn tiền của hơn 20 nữ sinh khác theo cách đó, rồi thu dọn sạch sẽ sách vở bút mực, trốn biệt tăm biệt tích. Về sau mọi người mới phát hiện cậu ta không phải là sinh viên đăng kí chính thức trong danh sách lớp, nhưng dù gì cũng đã học cùng nhau hơn mấy tháng trời, chẳng lẽ lại không nghĩ cách xử lý gì? Các bạn học phẫn nộ làm ầm lên còn tôi nộp đơn xin thôi học. Xe Đạp còn cuỗm mất cả tập thơ Emily Dickinson Dan tặng tôi trước khi tôi rời đến thành phố này. Đêm trước hôm tôi chuyển đi, Dan gọi tôi ra ngoài cổng. Chúng tôi đã từng lớn lên cùng nhau ở nơi ấy, nơi con ngõ tối từng in hàng trăm dấu chân của chúng tôi. Hôm ấy, chúng tôi ra khỏi ngõ, cùng đi bộ về phía cánh đồng ngoài ngoại ô. Chúng tôi ngồi kề vai nhau trên đồng, trước mặt là đường ray xe lửa. Chuyến tàu đêm xình xịch chạy ngang trước mắt chúng tôi. Ánh đèn từ mỗi toa tàu hắt lên sáng rực. Nếu như không có tiếng xình xịch kia tôi cứ ngỡ đó là những khung cửa kính lao vun vút vào màn đêm. Dan nói như 1 lời thề.

   - Chúng ta nhất định vào đại học nhé.

   - ...

   - Mình sẽ vẽ tranh.

   - ...

Có cái gì đó dâng tràn trong lồng ngực. Ngọn gió từ cánh đồng thổi tới, như mang theo niềm hy vọng của chúng tôi khởi hành tới 1 khoảng thời gian xa xôi. Lúc chia tay, Dan tặng tôi 1 tập thơ. Cậu nói đây là tập thơ dạo này cậu say sưa đọc, đã đọc hết rồi nên tặng lại cho tôi. Trong đêm tối, tôi cũng chẳng nhìn rõ tên tập thơ là gì.

   - Đây là nhà thơ đã để lại trong ngăn kéo gần 1 nghìn 7 trăm bài thơ trước khi qua đời. Sau cái chết của nhà thơ ấy 4 năm, tập thơ đầu tiên mới được xuất bản.

   - Nhà thơ nào vậy?

   - Emily Dickinson.

   - E. Mi. Ly. Dic. Kin. Son.

Dù có phát âm rành rọt từng chữ đi chăng nữa tôi cũng không hề hay biết cái tên này. Dan vốn là người biết rõ bản thân muốn gì nên hay suy nghĩ và hành động khác với bạn bè cùng trang lứa. Cậu cũng hay đọc sách khác với mọi người, có những vật dụng khác mọi người, cả cách nói năng cũng khác.

   - Có vẻ như bà ấy là người nhìn thấy được những thứ khác với mọi thứ trên thế gian này.

   - Những thứ khác là những thứ gì?

   -Những thứ không thể nhìn thấy được. Cái chết chẳng hạn... những thứ như thế.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe 1 người bằng tuổi nói về 1 thứ khác với mọi thứ trên thế giới này, hay là cái chết. Đây chính là lý do khiến tôi luôn cảm thấy Dan già hơn mình vài tuổi. Về đến nhà, lần mở trang đầu tiên của tập thơ dưới ánh đèn, tôi bắt gặp dòng chữ của Dan.

Khi những người nghèo khó chìm sâu vào suy nghĩ, chúng ta cần phải nhón chân lên mà đi.

Nhật ký của Malte - Rilke

P/S: Vì tuần thi HK + máy tính bị trục trặc nên bị muộn lịch đăng truyện đến 2 tuần liền TT. I'm sor~ry



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro