Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRẺ KHÓC ĐƯỢC NHẬN KẸO

[Văn án]

Khi quản gia dẫn tôi vào dinh thự, tôi bị món đồ chơi của đứa con gái giả n/ém thẳng vào mặt.

"C/út đi! Tao là đứa con duy nhất của cha mẹ, không cho phép mày vào nhà tao!"

Tôi co rúm người lại, cố kìm nước mắt, không dám kêu đ/au.

Thấy tôi đáng thương như vậy, cha mẹ tôi lập tức đỏ mắt.

Quả nhiên, trẻ con mà khóc thì được thương.

Kiếp này, tôi phải trả đủ cho đứa con gái giả ngàn lần những gì nó đã làm với tôi.

1

Đồ chơi sắc cạnh c/ứa vào má tôi, rỉ ra dòng m/áu đ/ỏ tươi.

Nhìn khuôn mặt có vài nét giống mình b/ị th/ương như vậy, mẹ tôi không ngồi yên được nữa.

"Thẩm Manh Manh, con làm gì vậy?!"

Một tiếng quát không quá to nhưng đủ làm Thẩm Manh Manh sững người, đôi mắt lạnh lẽo đầy thù hận lập tức hướng về phía tôi.

Bị tai bay vạ gió, tôi hoảng sợ đến đỏ quạch vành mắt, co rúm nép vào một góc, đôi mắt ửng đỏ kìm nén nước mắt, đến cả động tác đưa tay lên chùi m/áu cũng không dám.

Thấy tôi đáng thương như vậy, cha mẹ tôi ngay lập tức đỏ mắt, mẹ tôi ôm chặt tôi vào lòng, bật khóc nghẹn ngào.

Tôi không biết bà hối hận vì vô tình làm mất tôi, hay đau lòng vì những gì tôi đã phải trải qua trước đó.

Có lẽ cả hai.

Dù sao kiếp trước, họ cũng có khoảng thời gian dài đối xử rất tốt với tôi, nhưng kết cục cuối cùng, tôi vẫn phải ch/ết vì sự nuông chiều của họ dành cho đứa con gái giả kia.

Vì đứa trẻ từ bé được nuôi dưỡng chính là Thẩm Manh Manh, đứa trẻ được hưởng nền giáo dục tốt chính là Thẩm Manh Manh.

Còn tôi chỉ là đứa dựa vào quan hệ huyết thống để làm bừa, thậm chí chẳng biết thương bản thân mình, đứa v/ô l/iêm s/ỉ, đứa làm mất danh dự của nhà họ Sầm.

Vậy nên, ch/ết không đáng tiếc!

Bị trách cứ lại bị cảnh tượng này kích động, tức giận biến đôi mắt Thẩm Manh Manh đỏ ngầu.

Nó đột ngột chạy lại, giật phắt tôi khỏi vòng tay mẹ tôi, dùng hết sức đẩy, lưng tôi đ/ập m/ạnh vào cạnh bàn trà.

Đ/au kinh khủng.

Thẩm Manh Manh trợn mắt, giận dữ chỉ vào tôi.

"C/út ra khỏi nhà tao!"

"Bố mẹ là của tao! Tao mới là đứa con duy nhất của họ!"

"Mày là đồ giả mạo, c/út ngay!"

Nghe thấy ba chữ "đồ giả mạo", sắc mặt bố mẹ tôi lập tức thay đổi.

Tôi cúi đầu cười thầm nhưng vẫn giữ thái độ bình thản.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Tôi khó nhọc đứng dậy khỏi mặt đất, làn da mỏng manh đã tr/ầy x/ước, m/áu đ/ỏ t/ươi thấm qua lớp vải mỏng manh kém chất lượng, nhuộm đỏ cả một mảng.

Tôi mím chặt môi liên tục nói lời xin lỗi.

"Là con đã làm phiền cả nhà đoàn tụ, xin lỗi... nhưng con cũng rất muốn có bố mẹ..."

Sau khi nói xong, ánh mắt bố mẹ tôi đã thay đổi, nhìn tôi âu yếm hơn hẳn.

Giờ thì bố mẹ tôi thấy rất áy náy và vì có lỗi với tôi, còn tôi thì cần lợi dụng triệt để sự áy náy này.

Đem Thẩm Manh Manh đuổi ra khỏi nhà!

2

Năm 4 tuổi tôi mất tích, một năm sau bố mẹ ruột tôi đón Thẩm Manh Manh về.

Thật tình cờ, người giới thiệu Thẩm Manh Manh với bố mẹ ruột tôi không ai khác chính là kẻ đã b/ắt c/óc tôi.

Người đó không ai khác chính lại là mẹ ruột của Thẩm Manh Manh, bảo mẫu nhà họ Thẩm.

Ở kiếp trước, tới tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi mới biết Thẩm Manh Manh và mẹ cô ta đã ngấm ngầm cấu kết, cướp mất thân phận của tôi, thay thế tôi sống cuộc sống của tôi, thậm chí còn muốn ra sức gi/ết ch/ết tôi.

Cuối cùng thì bọn họ đã được toại nguyện.

Tôi ch/ết, sẽ chẳng còn ai tranh giành tài sản nhà họ Thẩm với Thẩm Manh Manh nữa.

Nhưng kiếp này, tôi đã được tái sinh.

Bây giờ Thẩm Manh Manh còn nhỏ, chưa có những thủ đoạn dơ bẩn như sau này, chỉ biết ăn vạ để lôi kéo sự chú ý của bố mẹ tôi.

Vậy thì hãy theo như ý nó.

Bố mẹ tôi dắt chúng tôi lên lầu, dừng trước cửa phòng ngủ của Thẩm Manh Manh, viền cửa hồng hồng vẫn treo búp bê Barbie phiên bản giới hạn.

Thẩm Manh Manh chống tay vào hông chắn trước cửa ra vào, nhìn tôi hung dữ: "Đây là phòng của con, con không cho nó vào!"

Mẹ tôi ôn tồn giải thích: "Manh Manh, phòng bên cạnh đang sửa sang lại, con cho em gái ngủ chung phòng với con nhé?"

Thẩm Manh Manh gào lên: "Không, không được, đây là phòng của con, không ai được phép cướp!"

Thẩm Manh Manh bắt đầu ăn vạ, nằm lăn ra đất giãy đạp.

Bố mẹ tôi bất lực thở dài.

Tôi chỉ vào phòng chứa đồ lộn xộn bên cạnh, ngoan ngoãn và sợ sệt: "Đây là phòng của con sao?"

Căn phòng chứa đồ nhỏ xíu chất đầy đồ đạc, chỉ vừa đủ để đi lại.

Bố mẹ hơi sững sờ nhìn tôi.

Tôi chỉ vào cái cửa sổ ở tận cùng của phòng kho, thành thực hỏi: "Bố mẹ thấy con ngoan nên thưởng cho con căn phòng có cửa sổ ạ?"

Bố mẹ không khỏi động lòng: "Hi Hi, đây là phòng kho, không ở được đâu con."

Tôi nhìn Bố mẹ, đôi mắt ầng ậng nước, thành khẩn: "Ở được ạ, chỉ cần cuộn mình vào một góc là được."

Nói rồi, tôi co mình thành một cục, nằm lẫn vào đống đồ đạc kia.

Tôi tự hào ngẩng cao cằm: "Như vậy thì viện trưởng sẽ không tìm được chúng con, sẽ không đánh chúng con nữa."

Mẹ đau lòng bế tôi dậy: "Trước kia Hi Hi đã phải chịu khổ rồi, từ nay không phải ngủ trong phòng chứa đồ nữa, bố mẹ đã chuẩn bị cho con một căn phòng rồi".

Tôi siết chặt cổ mẹ, cảm nhận hơi ấm trong vòng tay mẹ: "Được mẹ ôm như thế này thật là sướng".

"Sau này con cũng có mẹ như người ta, con không phải là trẻ mồ côi nữa".

Mắt mẹ bỗng đỏ hoe, nước mắt chực trào.

"Là tại bố mẹ không tốt, để Hi Hi chịu bao nhiêu khổ sở, sau này bố mẹ sẽ bù đắp tất cả những thứ con thiếu trước kia".

Tôi giơ tay lau nước mắt cho mẹ, ngoan ngoãn nói: "Mẹ đừng khóc, con thấy đau lòng lắm".

Tôi còn thổi thổi cho mẹ.

Mẹ khóc to hơn, bố cũng mắt đỏ hoe ôm chầm lấy hai mẹ con.

Tôi cúi đầu nhìn Thẩm Manh Manh đang nghiến răng kèn kẹt. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu thôi.

3

Đã sống qua một kiếp, vậy thì nhường lại một phòng ngủ chính có là gì.

Giường phòng ngủ phụ cũng rất lớn, chỉ không có bồn tắm.

Mẹ đưa quần áo mới cho tôi vào phòng tắm, hướng dẫn tôi cách sử dụng vòi hoa sen, tôi nhẹ nhàng chạm vào vòi rồi lập tức rụt tay lại.

Mẹ đau lòng nhìn tôi: "Hi Hi, sau này đây là nhà con, đừng sợ".

Nhiệt độ của vòi hoa sen rất vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Tôi thốt lên: "Mẹ ơi, sao lại là nước nóng thế?".

Mẹ ngơ ngác: "Sao thế?".

Tôi giải thích một cách nghiêm túc: "Viện trưởng nói, trẻ con chỉ có thể tắm nước lạnh, nước nóng là dành cho người lớn, mẹ nhanh đi tắm đi, tắm nước nguội sẽ bị cảm lạnh đấy".

Giọng mẹ khàn khàn: "Con toàn tắm nước lạnh thôi sao? Mùa đông thì sao?".

Tôi trả lời một cách vô tư: "Mùa đông chúng con cùng tắm sẽ không lạnh".

Mẹ ôm tôi nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.

Tôi đứng yên lặng, khóe miệng cong lên.

Lòng thương hại cũng giống như pháo hoa, nở rộ rồi chợt tàn nhanh.

Vậy thì để tôi tiếp tục châm thêm một nhát lửa vậy.

"Mẹ ơi, mẹ giúp con tắm được không? Người con bẩn quá, sợ tắm không sạch".

Đôi mắt ướt đẫm của tôi tràn đầy hy vọng.

Tất nhiên mẹ không từ chối, khi thấy những vết sẹo mới cũ chằng chịt trên lưng tôi, mẹ hoảng sợ hét lên.

Nghe thấy tiếng, bố chạy đến, chứng kiến cảnh tượng này, tức giận mắng một tiếng đồ s/úc v/ật.

4

Khi đi ngủ, rõ ràng là tôi đã buồn ngủ đến nỗi không mở được cả mắt ra mà vẫn lưu luyến không rời nắm lấy tay áo của mẹ.

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi: "Mẹ ở lại ngủ cùng con được không?".

Tôi lắc đầu, ú ớ không rõ ràng: "Chị cũng cần mẹ, không có mẹ thì thương lắm, con biết cảm giác đó mà. Con không được giành mẹ của chị đâu".

Mẹ thương xót ôm tôi vào lòng: "Bé Hi Hi nhà mình ngoan quá chừng luôn, mẹ thương con quá đi".

Ngay lúc đó, Thẩm Manh Manh ôm búp bê Barbie khóc lóc đến thảm thiết đẩy cửa bước vào.
"Con muốn mẹ, con muốn mẹ".

Con búp bê Barbie xinh đẹp hung hăng ném về phía tôi, mẹ thay tôi đỡ lấy, trán bỗng nhiên đỏ bừng một mảng lớn.

Bố tức giận quát lên: "Manh Manh, con làm gì đấy?".

Thẩm Manh Manh khóc lớn tiếng: "Con không thích con bé đó, nó giành mẹ con, bố đuổi nó đi được không, con không thích nó...".

Tôi bò từ trên giường xuống, nhìn trán mẹ đỏ bừng, khẽ thổi phù phù: "Bay đ/au, bay đ/au nào".

Hồi nhỏ bị thương, lúc nào mẹ cũng dỗ tôi thế này.

Mẹ ôm tôi vào lòng, an ủi: "Mẹ không đ/au, mẹ không đ/au đâu".

Thẩm Manh Manh xông tới, định kéo tôi ra khỏi lòng mẹ nhưng bị bố nhấc bổng lên, cô bé giãy giụa giữa không trung, mắng tôi là đồ giả mạo.

Còn tôi ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ, dè dặt hỏi: "Con không giành mẹ của chị nữa, nhưng con có thể ở lại đây được không? Con cũng muốn có một mái ấm của riêng mình".

Ánh mắt bố dịu dàng nhìn tôi: "Hi Hi, nơi này chính là nhà con đấy".

Tối hôm đó mẹ ngủ lại trong phòng tôi, bố cũng đến kể chuyện cho tôi nghe trước khi ngủ.

Tôi ngủ rất ngon.

Nhưng Thẩm Manh Manh hẳn là ngủ không được yên.

5

Vốn tưởng rằng Thẩm Manh Manh không biết suy nghĩ, vậy mà sáng hôm sau nó lại làm bữa sáng cho bố mẹ.

Nhìn bát mì trứng trước mặt, màu sắc, hương vị vô cùng hấp dẫn, đến cả quả trứng ốp la cũng vàng giòn.

Tôi liếc mắt nhìn dì Cận đang cười hiền từ đứng bên cạnh.

Ngày trước, chính vì cái vẻ mặt vô hại của dì mà tôi đã bị lừa, cuối cùng mới ra nông nỗi thảm hại đó.

Tôi cúi đầu, che giấu sự phẫn nộ trong lòng.

"Bố mẹ, lần đầu con làm bữa sáng, hai người thử xem có ngon không nhé".

Thẩm Manh Manh vẫn tươi cười ngây thơ và dễ thương như vậy.

Có vẻ như sự hỗn loạn đêm qua chưa từng xảy ra.

Nhưng tôi biết nó có hơi căng thẳng, nếu không với tính cách kiêu ngạo như vậy, làm sao tự dưng lại chủ động nấu ăn được chứ?

Bố mẹ nhấm nháp vui vẻ, khen ngon lắm, ăn ý không hề nhắc đến chuyện đêm qua.

Tôi cúi đầu nhấm thử một miếng, mặn ơi là mặn.

Thẩm Manh Manh khiêu khích nhìn tôi, tôi biết chỉ có phần của tôi được thêm gia vị.

Tôi cười vẻ rất thật thà: "Mì này ngon quá, ấm nóng, còn có trứng nữa, trước đây chúng con chỉ vào dịp Tết mới được ăn đúng một lần, cảm ơn chị".

Thẩm Manh Manh khinh thường nhìn tôi: "Em thích ăn thì ăn nhiều vào".

Mẹ vuốt đầu tôi, cười cưng chiều: "Hi Hi, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều mới cao lớn được".

Tôi ngoan ngoãn gật đầu khi ăn mì: "Vâng, sau này con có cao bằng mẹ không?".

Mẹ gật đầu: "Tất nhiên rồi".

Cho nên tôi rất nhanh đã gắp một nửa bát mì sang bát của mẹ, ngọt ngào nói:

"Vậy mẹ phải ăn nhiều mới cao lớn được".

Tiếp theo, tôi lại gắp nốt một nửa còn lại trong bát mình sang bát bố: "Bố ăn nhiều mới khỏe mạnh được".

Khi Thẩm Manh Manh phản ứng lại thì đã muộn, tôi chạy vội vào trong bếp, tự làm cho mình một bát mì mới.

Ra khỏi bếp, tôi thấy mặt bố mẹ đều đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thẩm Manh Manh.

Tôi ăn bát mì vừa mới bưng ra, cố tình tỏ ra vẻ bối rối: "Ủa, sao hương vị lại không giống nhau nhỉ?"

Ba tôi vừa uống nước vừa giải thích: "Ban nãy mì do chị con nêm quá mặn".

Tôi nhíu mày: "Ơ, thế ạ? Bình thường đồ ăn ở cô nhi viện của chúng con toàn mặn thế này thôi ạ".

Mẹ tôi thở dài, không nói thành lời nhưng trên mặt đầy vẻ thương xót.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của chị gái tôi đã đỏ bừng vì ghen tị.

Tôi tiếc nuối thu hồi lại ánh nhìn của mình, làm như không nghe thấy tiếng cô ta đ/ập bát.

6

Ở ngôi trường cấp hai tư thục, nạn b/ắt n/ạt học đường còn nghiêm trọng hơn nhiều so với các trường phổ thông bình thường.

Ngày đầu tiên đến trường, bố đích thân lái xe đưa chúng tôi đi, mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:

"Hi Hi, đến trường đừng sợ, có vấn đề gì cũng tìm chị Manh Manh, chị ấy sẽ chăm sóc con cẩn thận".

Thẩm Manh Manh tươi cười ngọt ngào: "Vâng, bố mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái".

Tôi cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nói: "Vâng, con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không để bố mẹ thất vọng ạ".

Mẹ cười nhẹ: "Ngốc ạ, chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ vui rồi, học hành không quan trọng đâu".

Làm sao không quan trọng chứ.

Người giàu coi trọng sĩ diện nhất, hơn nữa tôi còn phải ra tay với Thẩm Manh Manh nữa.

Đợi bố mẹ đi xa, Thẩm Manh Manh liền buông ngay tay tôi ra. Nhìn một cách khinh thường, lấy khăn tay lau tay, vênh váo: "Ở trường học, mày phải tránh xa tao ra nhé, đừng để mọi người biết mối quan hệ của chúng ta".

Tôi nhét cả hai tay vào túi áo, khóe miệng cong lên.

"Ồ, là chuyện chị biết mình là thiên kim giả à?".

Thẩm Manh Manh sửng sốt trong giây lát, dường như chưa kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột của tôi: "Ý mày là sao?"

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: "Nói dối đến nghìn lần sao có thể trở thành sự thật nổi? Chị không ngây thơ đến mức tưởng bám lâu rồi có thể trở thành thiên kim thật chứ?"

Thẩm Manh Manh tức điên người, mặt trắng bệch, hung dữ nhìn tôi: "Hoá ra mày chỉ giả vờ".

"Cho dù mày là thiên kim thật thì sao chứ, bố mẹ nuôi tao nhiều năm như vậy rồi, sớm đã coi tao như con gái ruột rồi, còn mày mới chuyển về giữa chừng, sao có thể so sánh với tao được?".

"Tất cả mọi thứ đều là của tôi, đừng hòng giành lấy! Sớm muộn gì tôi cũng đuổi chị ra khỏi đây thôi!"

Tôi cười mỉm: "Tôi chỉ xin trả lại chị câu nói này thôi."

Thẩm Manh Manh giơ tay định t/át tôi, nhưng nghĩ đến đây là cổng trường, đành nửa đường nuốt cơn giận xuống.

Cô ta chỉ thẳng tay, mặt đằng đằng sát khí cảnh cáo: "Vào trường rồi thì đừng trách."

7

Tính tình Thẩm Manh Manh không tốt, lúc vào trường vẫn vậy, không hề kiêng dè.

Cũng tại nhà bố mẹ tôi là nhà giàu nhất ở đây mà.

Nhưng ở trường cũng có nhiều người có thế lực, kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Manh Manh là Cố Giai Giai, hai bên ngang sức ngang tài, không ai hơn ai.

Sau khi tôi tiết lộ Thẩm Manh Manh là giả, Cố Giai Giai dẫn theo một đám người chặn Thẩm Manh Manh ở cửa lớp.

"Ôi dào, đứa con gái theo sau Thẩm Manh Manh lạ quá, trông như học sinh mới nhỉ?"

Thẩm Manh Manh quay đầu lườm tôi, tôi ngoan ngoãn lùi lại mấy bước.

"Là con osin trong nhà tôi thôi, liên quan gì đến cậu, cút ngay cho tôi!"

Cô ta nói cứ như đúng rồi, nhưng tôi biết cô ta đã hoảng lắm rồi.

Những học sinh đứng xung quanh bật cười ồ lên.

Cô ấy nói rất tự tin nhưng tôi biết cô ấy đang nói dối.

Cả đám học sinh bên cạnh đều cười ồ lên.

Cố Giai Giai khinh khỉnh nói: "Trời ạ, Thẩm Manh Manh, cô có tài bịa đặt thật đấy, bố mẹ chở osin cùng cô đến trường à?"

Thẩm Manh Manh mặt đằng đằng sát khí: "Nhà tôi có tiền làm từ thiện, liên quan gì đến cô?"

Cố Giai Giai đến bên cạnh Mộc Tịch, khoác vai Mộc Tịch rồi nhìn tôi cười hì hì hỏi: "Bạn mới à, bạn tên gì thế?"

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Tôi tên Thẩm Hi Hi."

Cố Giai Giai đắc ý cong môi cười hỏi: "Vậy cô và Thẩm Manh Manh có quan hệ như thế nào?"

Tôi nghiêm túc giải thích: "Tôi là con ruột của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi nói Thẩm Manh Manh là chị gái tôi, dù không cùng huyết thống nhưng chúng tôi vẫn phải chăm sóc nhau tử tế."

Thẩm Manh Manh tức giận, t/át tôi một cái, độc địa nói: "Cho dù nói vậy đi nữa thì sao? Ở nhà cũng như ở trường, tao vẫn luôn là người quyết định!"

Vết hằn đỏ chói trên má khiến mặt tôi lập tức sưng lên.

Tôi không gây ồn ào, chỉ đưa tay che mặt rồi cúi đầu rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Mọi người đương nhiên đều đồng cảm với kẻ yếu, hơn nữa Cố Giai Giai cảm thấy mình cũng bị t/át vào mặt nên lập tức t/át Thẩm Manh Manh một cái.

Hai bên bắt đầu xô xát.

Thẩm Manh Manh không phải là đối thủ của nhiều người, còn những người bạn của cô ta trước kia đều nể mặt nhà cô ta, nhưng giờ sau khi biết cô ta không phải là thiên kim tiểu thư thật thì liền lập tức rời bỏ cô ta.

Vì vậy, Thẩm Manh Manh bắt đầu trút giận lên tôi, cô ta kẹp tôi vào góc tường lớp học rồi đ/ánh đ/ập tôi.

Các bạn học gọi giáo viên đến, sau khi giáo viên biết tôi mới là thiên kim tiểu thư thật thì không thể hòa giải như trước được nữa, giáo viên liền gọi ba mẹ tôi đến trường.

Nhìn thấy tôi bị đ/ánh như vậy, đôi mắt của ba mẹ tôi đỏ hoe lên.

Khi biết người đánh tôi là Thẩm Manh Manh, ba tôi không kìm được, vung tay t/át vào mặt cô ta ngay tại chỗ.

Một cái tát đó khiến Thẩm Manh Manh mất hết mặt mũi trước mặt các thầy cô và bạn bè.

Về đến nhà, Thẩm Manh Manh khóc như mưa: "Bố mẹ, mọi người đều nói bố mẹ có em gái rồi thì không cần con nữa, con sợ bố mẹ không cần con, sợ em gái cướp mất tình yêu bố mẹ dành cho con."

"Hôm nay con chỉ quá kích động thôi, thực sự không muốn làm hại em gái đâu, con xin hứa sau này không bao giờ thế nữa."

Mẹ tôi mềm lòng, kéo tay áo bố tôi, bố tôi thở dài rồi phạt cấm túc cô ta.

Tôi bị thương khắp người mà chỉ đổi lại được cô ta bị phạt cấm túc, hơi bất công một chút.

Thẩm Mạnh Mạnh khiêu khích nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ đắc ý và coi thường.

Tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng cấm túc, căn phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường và một cửa sổ thông gió, không gian chật hẹp lại tối tăm.

Kiếp trước, tôi cũng không ít lần bị Thẩm Manh Manh hãm hại rồi bị giam lại, sau đó giận dỗi bố mẹ, cuối cùng bị /bắt c/óc đưa vào bệnh viện tâm thần, bị tr/a t/ấn và ng/ược đ/ãi dã man.

8

Kiếp trước, tôi thấy việc học hành là một việc rất khó, nhưng giờ đây lại thấy học hành vô cùng đơn giản, chỉ có một đáp án đúng, viết đúng đáp án là được điểm.

Trong nửa tháng Thẩm Manh Manh bị cấm túc, tôi đã thi xuất sắc trong kỳ thi cuối tháng và giành được vị trí số một của khối.

Ba mẹ tôi rất mừng, Thẩm Manh Manh cũng được thả ra ngoài để chúc mừng tôi.

Thẩm Manh Manh mắt đỏ hoe, tủi thân nói: "Bố mẹ, nửa tháng nay con ở trong phòng rất nhớ bố mẹ, tối nào cũng không ngủ được, chẳng có tâm trạng ăn cơm."

Nhìn thấy vẻ động lòng trong mắt bố mẹ, tôi giả vờ ngây thơ nói: "A, chị không muốn ăn à? Không phải là nửa đêm vẫn ăn đồ nướng sao?"

Thẩm Manh Manh Mạnh mặt đỏ bừng: "Em nói bậy."

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Nhưng rõ ràng là đêm nào em cũng nhìn thấy Dì Cận mang đồ ăn đêm cho chị mà."

Vừa nói, vừa lấy điện thoại ra để phát video.

"Tiếng Trung của em không tốt, nên em hay quay video rồi xem lại, đây là video em tình cờ quay được khi xuống lầu lấy nước."

Video hơi mờ, rõ ràng là vô tình bị quay vào, nhưng lại có thể thấy rõ cảnh Dì Cận đưa đồ nướng cho Thẩm Manh Manh.

Thậm chí còn ghi lại được cả tiếng than vãn của Thẩm Manh Manh: "Lại là quán này à, con thích ăn đồ nướng ở Nhà gỗ tại Bắc Thành hơn."

Lần này Thẩm Manh Manh không thể chối cãi được nữa.

Cô Khuyến lập tức xin lỗi, nhận lỗi về mình: "Tôi thấy cô Manh Manh cả ngày không ăn gì nên thấy không đành lòng, lúc đó chỉ mua giúp cô Manh Manh có một lần như vậy thôi."

Thẩm Manh Manh tự nhiên đổ lỗi cho Dì Cận.

Mẹ tôi thở dài: "Thôi, dù sao Manh Manh cũng biết lỗi rồi, trẻ con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao."

Tôi chơi đùa với đôi đũa trên tay.

Kiếp trước, khi bị cấm túc, tôi thường xuyên không được ăn.

Ba tôi gật đầu: "Không được tái phạm nữa!"

Thẩm Manh Manh đắc ý liếc tôi một cái.

Vui đi, vui nhiều vào, sau này sẽ không vui như vậy nữa đâu.

9

Thẩm Manh Manh về trường lại muốn bắt nạt tôi.

Thật đáng tiếc, có thầy cô để mắt tới tôi, thêm Cố Giai Giai luôn theo dõi cô ta, chỉ cần cô ta đơn phương độc mã là sẽ phải nghe một trận chế giễu.

Không có ai làm phiền tôi học hành, tôi mới bắt đầu vươn lên mạnh mẽ.

Nhưng đến kì thi cuối tháng, Thẩm Manh Manh lại đạt điểm tuyệt đối, giành vị trí nhất lớp, bố mẹ vui sướng vô cùng, thưởng cho cô ta không ít tiền tiêu vặt.

Vị trí nhất lớp, cô ta thích thì cứ để cô ta nắm giữ vậy.

Tình thương của bố mẹ dành cho tôi tự nhiên sẽ bị chia bớt sang cho cô ta, tôi đương nhiên không để ý đến, nếu không làm sao mà diễn vở kịch phía sau được chứ?

Kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp hai là cực kỳ quan trọng, đến ngày thi có rất nhiều thầy cô giáo trong sở giáo dục và cả phóng viên đến chụp ảnh, phỏng vấn.

Bố mẹ đưa chúng tôi đến cổng trường, bên cạnh còn có rất nhiều bậc bố mẹ khác.

Thẩm Manh Manh nói với giọng quả quyết: "Bố mẹ, con nhất định sẽ khiến bố mẹ tự hào về con."

Bố gật đầu khen ngợi, sau đó nhìn tôi: "Phát huy tốt nhé."

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi nói: "Đừng tạo áp lực cho bản thân quá, dù con thi thế nào thì bố mẹ cũng đều vui cả."

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng".

Lời nói này là giả, kiếp trước tôi không nhận ra, nhưng kiếp này tôi thấy rõ hơn ai hết.

Lúc vào phòng thi, Thẩm Manh Manh nhìn tôi cười hả hê nói: "Chỉ cần tao đạt được hạng nhất, thì sau này những ngày tháng của mày sẽ vô cùng thê thảm."

Tôi nhếch môi không để tâm lắm: "Ồ, vậy tôi xin chúc mừng chị trước."

Nói xong, tôi chậm rãi bước vào phòng thi.

Thẩm Manh Manh tức giận giậm chân ở phía sau: "Chờ chút nữa rồi xem mày có bình tĩnh được không."

Tôi thầm cười lạnh, lần này, toàn bộ giáo viên coi thi đều là giáo viên trường khác, thứ tự chỗ ngồi được xáo trộn hoàn toàn, xem thử ai giúp cô ta gian lận đây.

Nửa tiếng sau, điểm đã được dán lên bảng thông báo.

Kết quả nằm trong dự đoán, Thẩm Manh Manh từ hạng nhất khối tụt xuống hạng 476 toàn khối, là hạng cuối cùng.

Còn tôi giành lại được vị trí hạng nhất khối vốn thuộc về tôi.

Tôi đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, Thẩm Manh Manh hung hăng chạy đến chỉ trích: "Thẩm Hi Hi, mày đã gian lận trong kỳ thi!"

Nhà báo tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Học sinh này, sao em nghĩ Thẩm Hi Hi gian lận? Em có bằng chứng không?"

Thẩm Manh Manh lớn tiếng la hét: "Lần thi trước cô ta đều thi không bằng tôi, hôm nay đột nhiên thi tốt như vậy thì chắc chắn là mờ ám! Em chắc chắn cô ta gian lận!"

Việc này lập tức trở nên ầm ĩ, chúng tôi được mời vào phòng làm việc.

Thẩm Manh Manh chủ động tấn công: "Bố mẹ, vì để làm bố mẹ vui lòng, Hi Hi đã gian lận trong kỳ thi."

Các giáo viên đều nghiêm mặt kiểm tra lại bài thi của tôi.

Bài thi đạt điểm tuyệt đối là rất hiếm thấy, nhưng năm nay đề thi có độ khó cao, người đứng thứ hai kém hơn tôi đã 60 điểm.

Bố mẹ tôi cau mày hỏi: "Hi Hi, chuyện gì vậy con?"

Tôi bình tĩnh nói: "Con không gian lận!"

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của tôi, nhưng mọi người đều không tin.

Thẩm Manh Manh chắc chắn tôi đã gian lận, ở bên cạnh giả vờ giả vịt nói: "Thẩm Hi Hi, thành tích không tốt không sao, nhưng nếu gian lận thì là vấn đề về đạo đức, nếu bị phát hiện thì sẽ bị đuổi học đó, chỉ cần em nhận lỗi, các thầy cô sẽ chỉ coi là em có lỗi thôi."

Các giáo viên bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: "Học sinh Thẩm Hi Hi, em thành thật khai báo đi, có gian lận không?"

Mọi ánh mắt đều ngóng chờ, dường như chờ tôi thừa nhận chuyện gian lận, để sự việc này kết thúc trọn vẹn.

Thậm chí còn có phóng viên hỏi tôi xoáy vào vấn đề: "Học sinh Thẩm Hi Hi, xin hỏi giành giải nhất bằng cách gian lận có làm em vinh quang không?"

Một câu nói đã tuyên án tử hình cho tôi.

Trong mắt bố mẹ tôi cũng lộ vẻ thất vọng: "Thẩm Hi Hi, con làm chúng ta quá thất vọng rồi!"

Thẩm Manh Manh giả vờ tử tế: "Em gái, em nhanh chóng thừa nhận đi, nếu không bố mẹ sẽ rất tức giận."

10

Dưới sự chú ý của mọi người, tôi bước đến trước mặt giáo viên, lấy lại bài thi của mình, mở ra cho mọi người cùng xem.

"Những đề bài này vốn không khó, ba bài toán lớn cuối cùng xuất hiện ở tập huấn cuối kỳ Hoàng Cương, bộ thứ ba, thứ năm, thứ tám."

"Đoạn văn đọc hiểu trong phần tiếng Anh là từng xuất hiện ở trang bốn mươi tám của sách tham khảo《Luận văn và kiến thức bổ sung về thơ văn》 do nhà trường phát."

"Bài văn tiếng Anh, giáo viên đã từng cho chúng con đọc bài mẫu, còn yêu cầu con lên bục viết chính tả một số từ."

Chỉ có những kiến thức thực sự học vào thì không ai có thể lấy đi được.

Các giáo viên xem trong vở bài tập mà tôi nói, quả nhiên tìm thấy đề bài, gật đầu.

Giáo viên tiếng Anh cũng đồng tình nói: "Đúng vậy, tôi đã giảng một bài văn tương tự, hồi đó Hi Hi được tôi gọi lên viết chính tả."

Thấy mọi người bắt đầu tin tôi, Thẩm Manh Manh không thể ngồi yên, hét lớn: "Cho dù em đã làm những bài toán đó thì sao? Ai có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi, chắc chắn là em đã ăn trộm đề trước."

Lộ đề là một chuyện rất lớn, bởi vì toàn bộ giáo viên giám sát coi thi phát đề đều là giáo viên của trường khác.

Các giáo viên liên tục cho biết bài thi chưa từng rời khỏi người mình, nhưng không thể bảo đảm được có thể giám sát mọi lúc mọi nơi hay không.

Thẩm Manh Manh đắc ý nhìn tôi, chứng cứ lộ đề không thể tự chứng minh được.

Tôi khẽ nhếch môi, tiện tay cất đi bài thi, nhìn thẳng vào giáo viên giám thị nói chân thành: "Để chứng minh cho sự trong sạch của cả hai bên, mong các thầy cô có mặt tại đây ra đề mới cho chúng con làm ngay bây giờ."

Tiền lệ như vậy cũng có trước đây.

Sắc mặt Thẩm Manh Manh hơi khó coi, nhưng nhìn thấy sự tự tin của tôi, cô ta do dự một lúc rồi cũng gật đầu.

Cũng phải thôi, lần nào cũng nhường vị trí đầu tiên cho cô ta làm cho cô ta có cảm giác nhầm tưởng mình đỉnh thật sự rồi.

......

Trong phòng làm việc vang lên tiếng bút sột soạt.

Thẩm Manh Manh viết rất nhanh, nét chữ rất đẹp, đáp án trên phiếu trả lời được tô vào ô ngay ngắn.

Còn tôi ung dung viết chậm rãi, thỉnh thoảng còn tính toán trên một mảnh giấy nháp.

Không lâu sau, Thẩm Manh Manh viết xong bài thi, đắc ý quay lại nhìn bố mẹ tôi.

Bố mẹ tôi cũng mỉm cười ngầm hiểu, nhưng khi nhìn sang tôi thì lại cau mày.

Sau đó thì tôi cũng nộp bài thi xong, các giáo viên bắt đầu chấm bài.

Khi chấm bài thi của Thẩm Manh Manh, các giáo viên chấm rất nhanh.

Nhưng khi chấm bài thi của tôi, tốc độ chậm hẳn xuống và còn hơi cau mày.

Thẩm Manh Manh hả hê: "Em gái, bây giờ có nhiều phóng viên báo chí như vậy, nhà trường cũng không bênh vực em được nữa rồi, em chắc chắn sẽ bị đuổi học."

Tôi xoa xoa cổ tay, thuận miệng nói: "Vậy thì bố mẹ chắc sẽ rất buồn."

Thẩm Manh Manh ra vẻ nghiêm túc nói với tôi: "Đều biết bố mẹ sẽ buồn, vậy sao em còn gian lận? Em gái, lòng ham hư vinh như vậy không được đâu, chỉ có tự cố gắng mới giành được giải nhất thực sự thuộc về mình."

Nhìn nụ cười ngọt ngào hiện giờ của cô ta, cũng không biết một lát nữa cô ta có còn cười ngọt ngào được như vậy nữa không.

Sau khi các thầy cô chấm xong bài thi rồi trao đổi, bắt đầu công bố kết quả.

"Học sinh Thẩm Manh Manh, tổng điểm bảy môn thi là 351 điểm."

"Học sinh Thẩm Hi Hi, tổng điểm bảy môn thi là 749 điểm, trừ một điểm sửa chữa bài thi."

Ngay lập tức, cả phòng làm việc im ắng lạ thường.

Phóng viên là người đầu tiên kịp phản ứng, các ống kính máy quay lập tức chĩa vào mặt Thẩm Manh Manh: "Thưa bạn học Thẩm Manh Manh, tại sao bạn lại vu oan cho em gái mình gian lận? Điểm số bạn đứng đầu trường suốt bao năm qua, phải chăng là do gian lận? Bạn đã làm thế nào để không bị phát hiện?"

Lúc này, Thẩm Manh Manh vẫn chưa hết cứng đầu, lớn tiếng hét rằng tôi gian lận.

Đáng tiếc là không một ai tin lời cô ta nữa.

Không những thế, lời lỡ miệng của cô ta còn ứng nghiệm, hiệu trưởng vì để xoa dịu áp lực dư luận nên đã thẳng tay đuổi học cô ta.

11

Lần này, khi Thẩm Manh Manh về nhà, cô ta bị bố đ/ánh còn tàn tệ hơn, ông cầm thước đ/ánh thẳng vào người cô ta.

Mẹ đứng bên cạnh nhìn mà nước mắt chảy dài, bà quay người ôm lấy tôi bảo đừng nhìn.

"Hi Hi, là lỗi của bố mẹ, chiều nay không tin con.

Tôi ngoan ngoãn đáp: "Không sao đâu, vì con cũng không ngờ là chị gái mình lại gian lận, còn vu oan cho con nữa."

Lúc này, bố đ/ánh càng dữ hơn: "Thẩm Manh Manh, ai dạy mày gian lận, còn vu oan cho em gái..."

Thẩm Manh Manh khóc nức nở, toàn thân bị đ/ánh tới ch/ảy c/ả m/áu: "Bố, đừng đ/ánh nữa, con biết lỗi rồi, con không dám nữa đâu..."

Nhưng bố như người mất hết lý trí, chiều nay ông bị mất mặt ở trường, cơn tức giận trong lòng chưa thể nào nguôi ngoai.

Phải đến khi Thẩm Manh Manh khóc đến nỗi không còn sức để nói, bố mới chịu dừng tay.

Người giúp việc đau lòng đỡ Thẩm Manh Manh vào phòng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua tôi, đôi mắt hiền lành kia bỗng trở nên lạnh lẽo và độc địa.

Tôi cúi đầu xuống, che giấu sự đắc chí trong lòng.

Cuối cùng bà ta cũng chịu ra tay rồi sao?

Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua nửa tháng, không nhìn thấy Thẩm Manh Manh, quả thật là sung sướng biết bao.

Bố mẹ dành hết tình thương cho tôi, dù sao lần này tôi thi tốt như vậy, cũng khiến họ được nở mày nở mặt.

"Hi Hi, tối nay bố mẹ có một cuộc họp quan trọng, về muộn một chút, con tự đi ngủ sớm nhé."

Mẹ cúi xuống hôn lên trán tôi, lại âu yếm vuốt ve mái tóc.

Tôi ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ, bố mẹ đi đường cẩn thận nhé, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách."

Bố mẹ khen tôi hiểu chuyện biết nghe lời, tôi bước lên một bước, che đi tập tài liệu trên bàn trà.

Mở cửa nghe tiếng xe khởi động, tôi cũng quay người về phòng.

"Hi Hi ơi, sao đêm muộn rồi còn làm bài nữa, uống sữa trước rồi làm sau cũng không muộn mà."

Dì Cận bưng sữa nóng, cười tươi đứng cạnh tôi.

Tôi xoay xoay tròn cây bút trong tay, mỉm cười: "Dì cứ để đó, con sẽ uống sau."

Dì Cận vẫn một vẻ lo lắng cho tôi: "Không được, sữa nóng mới có lợi cho cơ thể, ngoan nào, nghe lời, uống sữa rồi mới làm bài."

Nói rồi, bà đã đưa cốc sữa tới tận bên môi tôi.

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, thời gian vừa đủ.

Tôi đột nhiên đẩy bà ta ra, sữa nóng đổ sõng xuống đất.

Dì Cận cũng không giả vờ nữa, bà ta vươn tay túm lấy cổ áo tôi, vừa mắng vừa chửi: "Con nhỏ tiện nhân này, dám làm Manh Manh thành thế này, lúc đó đáng lẽ nên b/óp ch/ết mày đi!"

Tôi vùng vẫy đẩy bà ta ra, nhưng không đủ sức, tôi vừa hét vừa nói: "Dì Cận, mặc dù dì là mẹ ruột của Thẩm Manh Manh, nhưng dì không thể vì nó mà gi/ết ch/ết con được, gi/ết người là phạm pháp đó!"

Dì Cận ngẩn ra một lúc, đôi mắt bỗng trở nên dữ tợn, bà ta tăng thêm lực trên tay, lúc này mặt tôi đỏ bừng, thở hổn hển.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Đôi mắt đỏ ngầu của dì Cận tràn ngập vẻ điên cuồng: "Đã biết được sự thật thì mày không thể sống được!"

Khi tôi cảm thấy mình ngày một khó thở, cánh cửa cuối cùng cũng bị đạp tung.

Trong gang tấc, bố mẹ đã xông vào!

"----Hi Hi!"

12

Mẹ nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ tôi, nghẹn ngào đến nói không nên lời.

Bố xô mạnh dì Cận ng/ã xuống đất: "Mày dám động đến con gái tao, ai sai mày!"

Dì Cận nằm dưới đất, ôm ngực r/ên r/ỉ đau đớn.

Tôi ho mấy tiếng, giọng khàn khàn nói: "Bố, bố tha cho dì Cận đi, dì ấy làm vậy cũng chỉ vì chị gái thôi mà."

Bố mẹ đột nhiên ngây người ra, không hiểu ý tôi.

Dì Cận bò dậy định đ/ánh tôi, bố lại đ/á bà ta một cú ngã xuống đất: "Manh Manh làm sao?"

Tôi đứng bên cạnh giải thích nhỏ: "Dì Cận là mẹ ruột của chị gái, dì ấy cho rằng chị gái bị bố đ/ánh là do con, nên hôm nay mới muốn b/óp ch/ết con."

Tất nhiên, mục đích ban đầu của dì Cận là muốn bắt cóc tôi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Dì Cận điên cuồng lắc đầu: "Không phải, mày nói dối, Manh Manh không phải con gái tao!"

Mẹ cũng kinh ngạc nói: "Hi Hi, con nói thật sao?"

Tôi ho khan một tiếng: "Vâng, sáng nay con đi chạy bộ, con nghe thấy dì Cận gọi điện thoại và tự thú như vậy, hơn nữa dì Cận đối xử với Manh Manh rất tốt, hai người còn khá giống nhau nữa."

Sau khi tôi nhắc nhở, bố mẹ mới phản ứng chậm lại, họ quan sát kỹ dì Cận.

Dì Cận đột nhiên che mặt, càng che càng lộ.

Tôi giả vờ vô tình nói: "Con còn nghe dì Cận nói con số mệnh lớn, không ch/ết được ngoài trời tuyết, lúc bố mẹ làm mất con trời có tuyết rơi không ạ?"

Bố mẹ nhìn nhau, trong mắt không che giấu được vẻ khó tin.

Nhưng dì Cận vẫn cắn răng chối: "Không có, cô Hi Hi bị mất tích không liên quan gì tới tôi!"

Bố nheo mắt nhìn bà ta: "Nếu mày không nói thật, tao sẽ đuổi Manh Manh đi!"

Nghe đến đó, dì Cận mới chịu khuất phục, quỳ lạy xin lỗi không ngừng.

Bố báo công an, dì Cận bị bắt, tội bắt cóc trẻ em, có khả năng ngồi tù mấy năm.

Nhưng Thẩm Manh Manh may mắn, toàn bộ quá trình vẫn ở trong phòng đọc sách, đã tránh được một kiếp nạn. Bố mẹ rất tốt bụng, quyết định vẫn nuôi Thẩm Manh Manh, dù sao tình cảm nhiều năm qua cũng không phải là giả.

13

Mặc dù Thẩm Manh Manh đã bị đuổi học, nhưng bố đã chi một số tiền cho học phí để cô ta và tôi được vào học cùng một trường trung học công lập.

Tôi không thích không khí học tập ở trường tư lắm.

Sau khi dì Cận không còn ở đó thì Thẩm Manh Manh trở nên biết điều hơn ở nhà, cũng khách sáo với tôi hơn, cuối cùng cũng hiểu ra thân phận của mình rồi.

Tôi vào lớp học giỏi nhất, còn cô ta vào lớp cá biệt cuối cùng, toàn là những công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng.

Vì ở trường nội trú, nên Thẩm Manh Manh bắt đầu sống buông thả, bắt đầu hút thuốc, trốn học, còn tôi thì giả vờ như không thấy gì, càng không về mách lẻo nữa.

Ngay cả trong trận đấu bóng rổ, tôi còn vô tình khen một câu dành cho học bá của trường: "Anh ấy đẹp trai thật đấy".

Chẳng bao lâu thì Thẩm Manh Manh và học bá tay trong tay công khai thể hiện tình cảm trước mặt tôi. ...

Mẹ gắp cho tôi miếng sườn, cảm thán: "Nhà cửa đàng hoàng không ở, cứ thích ở trường, nhìn hai đứa đều gầy cả rồi kìa".

Tôi sờ mặt mình, vẫn còn mũm mĩm, đến giờ tôi vẫn còn má bánh bao này nè.

"Mẹ ơi, nào có đến mức như thế đâu, thức ăn ở trường ngon lắm, còn ngon hơn ở cô nhi viện trước kia của con nhiều".

Bố tôi hừ một tiếng: "Làm sao mà sánh được chứ, nhìn Manh Manh kìa, gầy đi một vòng rồi".

Nói rồi bèn gắp cho cô ta con cá kho.

Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Manh Manh, cô ta không chỉ gầy đi một vòng mà quầng mắt còn trũng xuống, sắc mặt cũng rất hốc hác nữa.

Mẹ thương xót nói: "Manh Manh, thức ăn trong trường có dở thế nào thì cũng phải ăn nhiều vào, xem giờ gầy trơ xương thế này. Hay là về nhà ở đi, tài xế đưa đón chỉ mất có nửa tiếng".

Thẩm Manh Manh vội vàng từ chối: "Thôi, ở trường ổn mà".

Nói rồi đút thức ăn vào miệng, ăn ngấu nghiến.

Bố mẹ thấy vậy đau lòng, liên tục gắp thức ăn cho cô ta, còn cô ta cũng ăn mà không từ chối món nào.

Tối khi đi ngang qua phòng của Thẩm Manh Manh, tôi nghe thấy rõ tiếng cô ta nôn mửa.

14

Ngày hội thể thao sắp diễn ra, cả lớp cùng nhau tập luyện cho thật tốt, giờ thể dục cũng bắt đầu chạy bộ nghiêm túc.

Nhưng Thẩm Manh Manh vẫn luôn xin nghỉ ốm, chỉ đứng ngoài quan sát. Không hiểu sao lại có người đồn cô ta đang mang bầu.

Có mấy thằng bạn lắm miệng còn thêm thắt là Thẩm Manh Manh rất thoáng, lúc chị ta vào nhà nghỉ với đại ca thì những thằng khác đứng ngoài coi tivi.

Tin đồn càng nhiều, các thầy cô bắt đầu gọi Thẩm Manh Manh lên làm việc.

Cuối tuần đó, Thẩm Manh Manh không về nhà, lấy cớ là đi chơi nhà bạn học, khi gặp lại thì cả người chị ta lại gầy đi nhiều hơn, trông ốm yếu vô cùng.

Tôi cũng không còn để tâm đến chị ta nữa vì đang bận ôn thi.

Thi xong thì đến ngày họp phụ huynh.

Tôi vẫn vững vàng ngôi nhất khối, còn Thẩm Manh Manh thì xếp hạng ngoài 400 của khối.

Bố mẹ tranh nhau mãi mới quyết định được ai sẽ đi họp phụ huynh cho tôi, cuối cùng mẹ thắng.

Trong buổi họp phụ huynh, mẹ tôi được các cô giáo khen ngợi rất nhiều, còn lấy tôi ra làm hình mẫu, các vị phụ huynh cũng lần lượt tới hỏi kinh nghiệm của mẹ tôi.

Cuối cùng, tôi tới lớp Thẩm Manh Manh để phát biểu, bố tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng với vẻ mặt buồn buồn, nhưng lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt ông lại sáng lên, ông rất tự hào nói với những phụ huynh khác rằng đây là con gái ông.

Thẩm Manh Manh nhìn tôi, ánh mắt đầy sự hận thù.

Ghen tị sao? Cứ ghen tị đi, đây là lần cuối cùng cô được thấy bóng lưng của tôi.

Sau cuộc họp phụ huynh, bố mẹ tôi được mời vào phòng hiệu trưởng, không biết bên trong họ nói gì, nhưng ra ngoài, sắc mặt của cha mẹ rất tệ.

Về nhà rồi, bố tôi mới thống khổ nói: "Con muốn thôi học hay thi lại? Con tự chọn đi!"

Mẹ tôi ở bên cạnh thở dài: "Thi lại à, Thẩm Manh Manh, bố mẹ cũng không mong con thi được vào trường đại học danh tiếng, nhưng con tự thấy mình như thế nào? Con đã làm gì ở trường thế?"

Thẩm Manh Manh nhìn tôi đầy hằn học.

Tôi ngồi trên ghế sofa ăn táo, nhe hàm răng trắng.

Tôi chỉ vô tình nói với giáo viên một câu: "Thưa cô, dạo này có phụ huynh phản ánh là môi trường học tập trong trường có vấn đề."

Vì để ngăn không cho những nhân tài như tôi bị các trường khác đào đi nên trường bắt đầu thanh lọc lại môi trường.

Thẩm Manh Manh chọn cách chuyển trường, chị ta không làm được chuyện nh/ục nh/ã như việc thi lại.

Ngày chuyển trường, mẹ tôi đến trường để làm thủ tục nhưng bị đại ca chặn lại: "Dì ơi, sau này cháu nhất định sẽ cùng Manh Manh học tập thật tốt, dì đừng chuyển cô ấy đi."

Lúc này, chuyện Thẩm Manh Manh yêu sớm, ph/á th/ai mới bị tiết lộ.

Mẹ tôi tức giận, t/át Thẩm Manh Manh một cái, thế nhưng đại ca lại che chở cho cô ta: "Dì ơi, có chuyện gì thì đừng trách cô ấy, hãy trút lên người cháu này."

Thẩm Manh Manh cũng vì thế mà cảm động, chị ta và đại ca trực tiếp bỏ đi.

Mẹ tôi tức đến ngất lịm, bố tôi vội vàng từ công ty về chăm sóc mẹ, ông thở dài: "Quả nhiên không phải con ruột, bao nhiêu tình cảm cũng không giữ nổi."

15

Lúc gặp lại Thẩm Manh Manh là sau năm năm.

Tôi đã thừa kế sự nghiệp của gia đình, lái siêu xe đi mua sắm cùng mẹ, còn chị ta thì mặc một chiếc váy ngắn hàng chợ ôm eo một ông chú bốn năm mươi tuổi, mặt nở mày cười.

Mẹ tôi nhận ra Thẩm Manh Manh, quá bất ngờ mà không nói được lời nào.

Tôi mở lời hỏi: "Mẹ có muốn chào chị ấy một tiếng không ạ?"

Mẹ tôi lắc đầu ghét bỏ, chút mềm lòng còn lại cũng tan biến hoàn toàn.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Manh Manh nhìn thấy chúng tôi, mắt sáng lên, cô ta hét to: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Ông chú béo bên cạnh cười khẩy, rồi t/át chị ta một cái.

"Mày còn dám nhận bậy à, nếu mụ ta là mẹ mày thì tao là bố của mày."

Nói rồi, ông ta kéo cô ta đi, nhìn cô ta vừa khóc vừa cười, trông thật đáng thương.

Mẹ tôi lắc đầu: "Đáng đời."

Buổi tối đi họp về, giữa đường xe hỏng, vừa xuống xe đã thấy Thẩm Manh Manh và dì Cận đột nhiên lao ra.

Thẩm Manh Manh đứng bên cạnh, gương mặt dữ tợn: "Là Lâm Vân nói cho tôi biết, chính mày bắt anh ta quyến rũ tao, mày thật đ/ộc á/c!"

Dì Cận đứng sau tôi chắn đường.

Tôi cong môi cười khẩy: "Cô có biết hồi đó tôi đưa cho Lâm Vân bao nhiêu tiền không? Chỉ ba ngàn tệ, thật đáng giá."

Thẩm Manh Manh nghe thấy vậy thì phát điên, có lẽ mấy năm nay bị đại ca hành hạ không ít.

Dì Cận rút dao ra đi về phía tôi, ánh trăng phản chiếu trên dao, lấp lánh.

Tôi gõ cửa sổ xe, khóe môi cong lên: "Ra đây đi."

Cửa sau xe mở ra, sáu bảy gã đàn ông lực lưỡng bước ra, lúc này muốn chạy cũng không kịp.

Tôi đưa họ vào bệnh viện tâm thần, căn dặn y tá chăm sóc họ thật tốt.

Những đau khổ dã man mà tôi phải trải qua ở kiếp trước, lần lượt trả lại hết.

Tôi về nhà, phòng khách sáng đèn.

Bố ngồi ở sofa xem tivi, mẹ mang bát canh hầm thơm phức từ bếp ra, cười gọi tôi đến dùng.

Tôi cười gật đầu: "Dạ, vừa lúc con cũng đói bụng."

[Hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kiufdayy