Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thọ Mệnh Tráo Đổi

Tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vừa đến đã thấy một anh chàng cố ý làm rơi một chiếc túi giấy da bò ngay trước mặt tôi.Mở ra thì bên trong có 3000 tệ và một tờ giấy ghi dòng chữ:"Mua ba năm tuổi thọ, có hiệu lực khi đọc." Tôi lập tức ba bước thành hai, vội vàng đuổi theo chàng trai đó."Này anh bạn, cậu mua tuổi thọ à? Tôi bán sỉ đấy." ...

1.

Anh ta nghe thấy tôi nói thì ngơ người ra.

"Không phải chứ, anh bạn. Cậu mua ba năm thọ thôi á? Sao đủ dùng? Bệnh vừa chữa khỏi, người đã đi rồi, có ý nghĩa gì đâu."

"Anh... anh nói cái gì cơ?"

"Thế này nhé, tôi bán thêm cho cậu luôn mười năm. Giá sỉ luôn, vẫn giữ nguyên giá cũ. Cậu đưa thêm tôi 1 vạn là được."

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác pha chút bối rối của anh ta, tôi biết trong lòng anh chắc chắn không muốn.
Nhưng tôi sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền béo bở thế này?

"Anh bạn à, 1000 tệ một năm, giá này còn rẻ hơn rau. Chẳng đủ cho một người sống một tháng nữa là. Giá hời thế mà cậu còn chần chừ gì?"

"Anh... anh... này..."

Tôi cắt lời ngay: "Này anh bạn, đây là thể hiện hiếu tâm với người lớn đó. Cậu cầm tiền đi mua trái cây, mua đồ ăn cũng chỉ là tạm thời. Mua tuổi thọ vừa kinh tế lại vừa thiết thực."

"Không phải... tôi..."

"Đừng lăn tăn nữa. Tôi làm nghề này, tôi biết mà. Mấy cái này có tin thì có, không tin thì thôi. Nhưng giờ cậu không tin thì cũng muộn rồi. Tôi không thể trả lại 3000 tệ kia cho cậu được. Cậu không mua thọ, chẳng phải lỗ to sao?"

"À... ừ, tôi tin."

"Tin là đúng rồi. 1000 tệ chẳng là gì cả, 1000 tệ để đổi lấy một năm tuổi thọ, có đắt không?"

"Không đắt."

"Đàn ông con trai chúng ta, bỏ chút tiền cho gia đình, chẳng phải là điều nên làm sao?"

"Đúng... đúng vậy."

"Thế còn chờ gì nữa? Thật đấy, giờ tôi chỉ còn 20 năm thọ thôi, không thì tôi bán hết cho cậu rồi. Bây giờ mạng sống đang sốt giá lắm, không tin thì đi hỏi thử xem. Đâu ra giá như của tôi? Cậu mà không mua thì không còn cơ hội nữa đâu."

"Anh trai... anh đừng nói nữa, tôi mua, tôi trả tiền để anh im lặng chút được không?"

"Cậu nói thế không đúng nhé. Đây là cậu bỏ tiền mua hiếu thảo, mua sức khỏe, mua cả một tấm lòng lớn lao nữa đó."

Anh chàng gãi đầu, cảm giác hình như có gì đó sai sai, nhưng lại chẳng nói ra được cụ thể là sai ở đâu.

Cuối cùng, anh ta vẫn viết thêm một tờ giấy nữa:

"Mua thọ 10 năm, 10.000 vạn, có hiệu lực khi đọc."

Tôi nhận tờ giấy, nhận luôn tiền, nhìn anh ta.

"Sao thế, anh bạn? Còn chuyện gì nữa không?"

Anh ta vẫy tay, lẩm bẩm: "Tôi không phải nên nhận được cái gì đó sao? Sao cứ thấy kỳ kỳ nhỉ?"

"Cậu nhận được thọ rồi còn gì. Chứ còn gì nữa đâu. Buôn bán thế này tôi còn không xuất hóa đơn được mà."

"À đúng, tôi nhận được thọ rồi. Đúng đúng..."

Nhìn bóng anh ta đi xa, tôi khẽ tung tung xấp tiền trong tay.

Người tốt, cả đời bình an nhé.

2.

Kể từ hôm đó, bóng dáng tôi xuất hiện khắp các bệnh viện lớn.

"Anh em, mua tuổi thọ không?"

"Chị gái xinh đẹp ơi, mua tuổi thọ không? Đang khuyến mãi nè."

Tôi nhỏ giọng chào hàng với mọi người xung quanh, y như mấy anh chàng bán đĩa dạo những năm 90, đi khắp phố phường hỏi từng người.

Không ngờ thật sự có người mua.

Tôi làm ăn uy tín, không lừa già trẻ, 1000 tệ một năm, ký giấy cam kết hẳn hoi.

Có người bảo tôi lừa đảo, nhưng tôi đâu có lừa? Tôi thực sự bán thật mà.

Ai không muốn mua tôi cũng chẳng ép, ai muốn mua thì tự tìm tới, đôi bên đều vui vẻ, chẳng ai thiệt.

Tôi dám làm thế là bởi vì tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định. Tôi chỉ xem đây là bán cho người ta một sự an ủi tinh thần thôi, chứ đâu tin thọ mệnh của mình thật sự bị mua mất.

Cho đến khi... tôi gặp một bà lão.

Mắt bà lão bị mù.

"Dì ơi, mua thọ không?"

Bà quay đầu về phía tôi, hỏi: "Thật không?"

Tôi giật mình.

Mặt bà lão đầy nếp nhăn, như những vết khắc trên thân cây khô. Hai hốc mắt trũng sâu, không nhìn kỹ thì trông như hai cái hố đen, thật sự rất đáng sợ.

"Đương nhiên là thật rồi ạ..."

"Bao nhiêu tiền?"

"1000 tệ một năm, ít nhất mua 10 năm."

Bà cười khẩy: "Thằng nhóc, đừng có mà gạt bà già này."

"Tôi gạt bà hồi nào?"

Bà hơi cúi người, ho khan vài tiếng rồi nói: "Nhóc con, cậu bán thật à?"

Trong đầu tôi có một giọng nói điên cuồng vang lên: "Rút lời đi, mau rút lời đi!"

Nhưng không khí đã lên cao trào rồi, mà tôi vốn không tin mấy chuyện mê tín, làm sao có chuyện rút lời được?

"Bán thật!"

"Tốt. 1000 tệ một năm thì rẻ quá. Tôi không muốn chiếm lợi của cậu. 5 vạn một năm, tôi trả cậu 50 vạn, mua 10 năm."

Cái quái gì vậy?!

Một bên là niềm vui sướng vì đột nhiên kiếm được 50 vạn, bên kia là sự bàng hoàng khi nghĩ bà lão trả số tiền lớn thế, chẳng lẽ bà ta làm thật?

"Vậy... bà viết hay tôi viết?"

"Viết?" Bà lão cười cười, âm thanh rất khàn, giọng như tiếng xương cốt ma sát vào nhau: "Cậu nghĩ viết một tờ giấy là xong à?"

"Thế ý bà là sao?"

"Theo tôi về nhà, làm phép."

"Về... về nhà?" Tôi thừa nhận, ngay khoảnh khắc đó, tôi hơi hoảng.

"Bà già này mà tức giận thì không hay đâu."

"Đã nói bán thì bán, tôi không rút lời."

Tôi theo bà lão về nhà. Bà sống trong một khu chung cư cũ kỹ, tầng trên cùng của tòa nhà sáu tầng.

Vừa bước vào cửa, một mùi hương kỳ quái xộc thẳng vào mũi tôi. Không thể gọi là thơm hay thối, chỉ biết đó là một mùi tôi chưa từng ngửi qua.

Căn nhà rất tối. Tất cả cửa sổ đều bị che bởi những chiếc rèm dày màu đen.

Cũng hợp lý, bà lão mù rồi, sáng sủa để làm gì?

Đi qua phòng khách, tôi vào một căn phòng phía tây.

Bên trong đặt mấy thứ tôi nhìn không hiểu, trông như tượng thần. Trước tượng có đồ cúng, hai cây nến đỏ đang cháy. Ánh sáng lập lòe duy nhất từ hai cây nến làm căn phòng càng thêm âm u.

"Nhóc, ngồi xuống."

Tôi nào dám ngồi, đành đứng vào một góc.

Một lát sau, bà lão mang đến một cây bút lông, một xấp giấy đỏ và một cái lọ nhỏ.

Lọ vừa mở ra, một mùi tanh nồng nặc xông thẳng lên não, suýt nữa làm tôi ngất. Tôi không biết đó là máu gì.

Bà lão trải giấy đỏ ra, dùng bút lông chấm máu rồi chuẩn bị viết.

Giấy đỏ viết chữ đỏ? Sao mà đọc được?

Không đúng! Bà ấy không phải bị mù sao?!

3.

"Khoan đã, bà... bà nhìn thấy à?"

"Ai bảo cậu là tôi bị mù?"

Bà chẳng thèm ngẩng đầu, vẫn loay hoay với mấy thứ của mình.

"Tên?"

"Trương Sơ, chữ Sơ trong 'sơ khai'."

"Ngày sinh, giờ sinh?"

"Tôi... tôi không nhớ rõ lắm."

"Nói ngày sinh cũng được."

"Ngày 5 tháng 3 năm 1997, khoảng 2 giờ chiều."

Bà lão khựng lại: "Cậu dám lừa tôi!"

Giọng bà the thé, âm lượng tăng vọt, khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Sao bà biết tôi nói dối?

"À... à thì, là 2 giờ sáng. Tôi nhớ nhầm."

Bà không nói gì thêm. Lòng tôi lạnh toát, quá đáng sợ, bà làm sao biết lần đầu tôi nói sai?

Bà lão chấm bút vào máu, viết ngày sinh giờ sinh của tôi lên giấy đỏ.

"Ký tên, điểm chỉ."

"Dùng cái gì để điểm chỉ?"

Bà nhanh như chớp chộp lấy tay tôi. Tôi muốn rụt lại nhưng bàn tay bà như gọng kìm, tôi không tài nào thoát được.

Bà kéo tay tôi lên miệng, lộ ra hàm răng. Răng của bà giống răng nanh, tuy không dài lắm, nhưng vết cắn của bà khiến ngón tay tôi đau như bị dao cắt, máu chảy không ngừng.

Tôi bị bà nửa ép buộc điểm chỉ, rồi thấy bà liếm môi như thể đang tận hưởng.

Bà cầm tờ giấy, run rẩy mang nó đến trước ngọn nến, đốt cháy.

Giấy cháy hết trong nháy mắt, tôi hình như nghe thấy ai đó gọi tên mình. Lắng nghe kỹ, lại giống tiếng khóc của một người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy như đang nói rằng, cuối cùng đã tìm thấy tôi, rất vui mừng, từ nay về sau có thể...

"Đừng nghe!"

Giọng bà lão như tiếng chuông vang lớn, kéo tôi trở lại thực tại.

"Xong rồi. Đây là 50 vạn, cậu đi đi."

Tôi nhận lấy một túi màu đen, mở ra xem, toàn là tiền mặt.

Thấy tiền, tôi tạm quên cảm giác sợ hãi. Nhưng tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, căn nhà này thật quá đáng sợ.

Vừa đứng dậy, tôi lảo đảo, cảm giác như toàn bộ sức lực bị hút cạn.

Bà lão đỡ tôi dậy, nghiêm giọng: "Vài ngày tới, tốt nhất đừng ra ngoài. Cậu sẽ rất xui xẻo, nặng nhất là mất mạng."

"Vâng."

Bà lão cúi người thật sâu trước tôi, sau đó nhường đường.

Tôi lảo đảo đi ra ngoài, hít từng hơi thật sâu bầu không khí bên ngoài.

Khi vừa rời khỏi cổng chung cư, một cô lớn tuổi đối diện tôi hét lên: "Tránh ra! Mau tránh ra!"

Tôi không tránh, nhưng lại tò mò ngẩng đầu nhìn lên.

Không biết từ nhà ai, một cái khung bảo vệ rơi thẳng xuống, nhắm ngay đầu tôi mà đâm!

4.

Tôi muốn cử động, nhưng cơ thể dường như không nghe theo.

Đúng lúc nguy hiểm nhất, không biết ai đã đẩy tôi một cú, khiến tôi như bị xe tông, bay ra xa hơn hai mét.

Tôi ngoảnh lại, hóa ra là bà lão.

Bà cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Bà già này, miệng đúng là quá độc! Bà bảo tôi xui xẻo, tôi liền xui thật. Nếu không phải cú đẩy cuối cùng của bà, chắc tôi toi đời rồi.

"Trên người cậu đầy nghiệt chướng."

Tôi nghe không hiểu.

"Bây giờ về với tôi."

Tôi còn do dự, không biết có nên quay lại căn phòng đáng sợ đó hay không.

"Nếu không muốn chết, lên tầng đi."

Vào đến căn phòng, bà cẩn thận dùng dao cắt một mẩu nhỏ từ cây nến trên bàn thờ. Sau đó, bà cúi đầu bái lạy trước tượng thần một cách rất trang trọng.

Rồi bà nghiền nát mẩu sáp nến, pha vào nước: "Uống đi."

"Dì à, cái... cái này uống được không?"

"Không uống thì cậu sẽ chết."

Nghĩ đến câu "thà tin là có còn hơn không", tôi quyết định uống.

Uống xong, tôi lập tức hối hận. Quái thật, tôi đã tự nhận mình là một người theo chủ nghĩa duy vật cơ mà.

Nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay trong căn phòng này, đúng là khiến tôi muốn sụp đổ thế giới quan.

Lần này, từ lúc ra khỏi căn nhà đến khi về tới nhà, tôi không gặp bất kỳ sự cố nào. Đèn giao thông đều là màu xanh, tài xế taxi còn lẩm bẩm hôm nay mình may mắn.

Vừa bước vào cửa nhà, tôi lại cảm thấy choáng váng. Dường như có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại bên tai, nhưng tôi nghe không rõ nội dung.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, bụng dưới của tôi đột nhiên đau dữ dội. Tôi vội vàng lao vào nhà vệ sinh, ngồi đó suốt nửa tiếng.

Xong xuôi đứng dậy, nhìn xuống, tôi hốt hoảng hét lên: "Chết tiệt!"

Thứ tôi vừa "giải phóng" toàn là những con giòi trắng nhởn, vẫn đang ngọ nguậy.

"Ọe!"

Đám giòi ấy vừa ngọ nguậy vừa phát ra một mùi hương kỳ lạ, như muốn dụ dỗ tôi ăn chúng.

Tôi không thèm nghiên cứu xem chúng là gì, cố gắng nén cảm giác kinh tởm cả về thể chất lẫn tinh thần, ấn nút xả nước.

Xong xuôi, tôi như kiệt sức, ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh và ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Vớ lấy chút đồ ăn nhét vào bụng, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những gì xảy ra hôm nay.

Bà lão ấy thật sự đã mua tuổi thọ của tôi sao? Nếu có ai nói rằng bà ta đã làm được, chắc tôi cũng không tin.

Nhưng nếu nói đây là mê tín phong kiến, thì giải thích sao cho những chuyện vừa xảy ra?

Bà ấy làm sao biết tôi nói dối ngày giờ sinh? Sao bà biết tôi sẽ gặp nguy hiểm dưới nhà? Tại sao sau khi uống thứ nước pha sáp nến đó, mọi chuyện lại suôn sẻ? Và tại sao tôi lại thải ra cả đống giòi như vậy?

Càng nghĩ, tôi càng thấy sợ. Cuối cùng, tôi quyết định không tiếp tục việc mua bán tuổi thọ nữa.

Dù khả năng chuyện này là thật chỉ là một phần triệu, nhưng tôi vẫn thấy mình lỗ nặng.

Nhìn cái túi đen nằm dưới đất, bên trong là 50 vạn. Mười năm, có đáng không?

Khả năng cao, vẫn là lỗ rồi. Nhưng chuyện đã làm rồi, hối hận cũng vô ích.

Mơ mơ màng màng, tôi ngủ thiếp đi, lại mơ thấy người phụ nữ ấy.

Cô ấy khóc lóc, nói mình rất lạnh, cầu xin tôi giúp cô. Nhưng lần này, không có bà lão nào gọi tôi tỉnh dậy.

5.

Đó là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ rất đẹp, không mặc gì, đang sống trong băng.

Phải, sống trong băng.

Cơ thể cô ấy phát sáng, còn rực rỡ hơn cả những tinh thể băng.

Tôi như bị trúng bùa, từng bước tiến về phía khối băng ấy.

Băng rõ ràng là thể rắn, nhưng cô ấy lại di chuyển trong đó một cách dễ dàng.

Cô không nói gì, nhưng tôi vẫn hiểu ý cô. Cô đang cầu xin tôi thả cô ra.

Thả ra bằng cách nào?

À, phải rồi. Dùng máu. Chỉ cần dùng máu vẽ một cái... tôi cũng không rõ, một ký hiệu nào đó trên khối băng, cô ấy sẽ thoát ra.

Tôi cắn mạnh ngón tay cái, đau đấy, nhưng không chảy máu.

Tôi cắn ngón trỏ, vẫn không có máu. Tôi thử cắn từng ngón tay, mặc dù rất đau, nhưng vẫn không có một giọt máu nào.

Cô ấy đi đi lại lại trong băng, tôi càng lúc càng sốt ruột.

Tại sao? Tại sao không có máu?

Tôi điên cuồng cắn tay mình, thậm chí cắn cả lòng bàn tay, cánh tay, nhưng vẫn không có máu.

Tại sao? Tại sao?

Cơn đau khiến tôi phát cuồng, nhưng càng đau, tôi càng phấn khích. Tôi nhất định phải thả cô ấy ra. Chỉ cần có máu, cô ấy sẽ được giải thoát.

Cô ấy cũng nhìn tôi, đôi mắt như có thể hút hồn người, ánh lên sự mê hoặc, như muốn nói rằng chỉ cần tôi thả cô ấy, tôi sẽ có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Không biết đã cắn bao lâu, hai bàn tay của tôi chỉ còn lại những đốt xương trắng hếu. Nhưng vẫn không có máu.

Tôi liếc xung quanh, muốn tìm một mảnh băng sắc nhọn để cắt cổ họng mình. Kia rồi, có một chiếc gai băng, chắc chắn đủ để làm tôi chảy máu.

Tôi dùng bàn tay xương trắng nắm lấy mảnh băng, rất lạnh và đau đớn, nhưng tôi vui. Cô ấy sắp được tự do rồi.

Đúng lúc tôi định đâm mảnh băng vào cổ họng mình, một con giòi trắng, béo tròn, tỏa ra mùi thơm lạ xuất hiện trước mặt tôi.

Mùi thơm ấy lập tức kéo tôi ra khỏi giấc mơ.

Tôi choàng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh.

Trong tay tôi là một con dao gọt hoa quả, dính đầy máu. Lưỡi dao hướng thẳng vào cổ họng tôi.

Tôi vội vứt dao sang một bên, thở hổn hển.

Lúc này, tôi mới nhận ra một con giòi trắng – đúng loại tôi "giải phóng" ra hôm trước – đang bò từ trên vai tôi xuống chăn.

Chắc hôm đó tôi xả nước không sạch, bỏ sót một con.

Con giòi này bò lên chăn, ngọ nguậy vài cái rồi chết.

Tôi nhìn kỹ hơn, mới nhận ra chăn của mình đã thấm đầy máu. Nhìn xuống tay, tôi mới nhớ rằng tay mình đã bị chính tôi cắn đến lộ cả xương.

Cơn đau nhói xộc thẳng vào dây thần kinh, suýt nữa khiến tôi bất tỉnh.

Tới bệnh viện, bác sĩ hỏi tôi làm sao mà ra nông nỗi này.

Tôi chỉ biết bịa ra: "Bị chó cắn."

Tôi không thể nói là tự mình cắn được, chẳng lẽ muốn bị đưa thẳng vào viện tâm thần sao?

Ánh mắt bác sĩ đầy nghi hoặc. Dấu răng người và chó rất khác nhau. Hơn nữa, trừ khi bị trói vào gốc cây, chứ làm gì có chuyện bị chó cắn cả hai tay mà không chạy?

Cũng may, tay tôi đã bị cắn đến mức nát bươm, khó mà nhìn ra dấu răng. Bác sĩ băng bó xong, kê luôn cho tôi một mũi vắc-xin dại.

Nhìn hóa đơn ghi vắc-xin dại, thái dương tôi giật giật.

"Bác sĩ, trả lại vắc-xin này đi."

"Sao? Không tiêm nữa à?"

"Không tiêm."

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

"Vậy cậu phải ký vào đây, xác nhận tự nguyện từ chối tiêm vắc-xin."

Nhìn hai tay bị băng kín như xác ướp, tôi lưỡng lự: "Vậy... vậy dùng miệng ký cũng được chứ?"

"Trời đất!"

Dùng miệng ngậm bút ký xong, tôi rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi cửa, tôi va ngay vào một người đàn ông trung niên.

"Ơ, chẳng phải cậu là người lần trước bán tuổi thọ cho tôi sao? May quá, cuối cùng cũng tìm được cậu!"

6.

Tôi cứ tưởng ông ta đến gây sự, ai ngờ lại muốn giới thiệu khách hàng cho tôi.

Ông kéo tôi ra một góc, thì thầm: "Nhà tôi có một người họ hàng muốn mua thọ. Cậu còn bán không?"

Tôi nhìn hai tay mình, lưỡng lự.

"Anh bạn, người này mua sỉ đấy. Một lần mua 30 năm. Khách lớn thế này không dễ gặp đâu."

"Thế mua kiểu gì?"

"Quy trình cũ, ký giấy, đưa tiền, xong việc."

Tôi gật đầu. Miễn không phải làm lễ là được, làm lễ quá kinh khủng.

"Nhưng giá tăng rồi."

"Tăng? Tăng bao nhiêu?"

"1 vạn một năm."

"Tăng gấp mười?"

"Nói thật, anh cũng phải xem tôi còn bao nhiêu năm. Với lại, bán thọ đâu phải không có giá phải trả."

Ông nhìn hai tay tôi, càng tin chắc tôi là người đáng tin.

"Được, 1 vạn thì 1 vạn. Nhà hắn cũng không thiếu tiền."

Ký xong giấy, ông ta treo túi tiền vào tay tôi. Tôi lủng lẳng mang theo 30 vạn tệ tiền mặt, rời khỏi bệnh viện.

Ra đến cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, mắt tôi tối sầm lại, ngã quỵ ngay trước cổng.

Tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy chính là ông khách vừa mua thọ.

"Anh bạn, cậu đáng tin không đấy? Tôi còn tưởng cậu tính toán sai năm tháng, làm một phát bán chết cả bản thân rồi chứ!"

Tôi cười nhạt, há miệng định nói nhưng phát hiện cổ họng như bị tảng đá chặn lại, không phát ra nổi âm thanh nào.

"Anh bạn, tiền tôi để đây. Giao dịch thế là xong. Sau này cậu có xảy ra chuyện gì, không liên quan đến tôi đâu."

Nói xong, ông nhét túi tiền vào chăn tôi, rồi vội vã rời đi như chạy trốn.

Cũng chẳng phải ông tốt bụng gì. Ông chỉ sợ tôi không nhận tiền, giao dịch không có hiệu lực.

Nhưng tôi rốt cuộc bị làm sao thế này?

Bác sĩ bước vào: "Cậu khó chịu ở chỗ nào?"

Tôi định nói, nhưng không thể. Đành chỉ vào cổ họng mình.

Bác sĩ bảo tôi há miệng ra. Nhìn thoáng qua, ông ngây người, rồi vội chạy ra ngoài. Một lúc sau quay lại cùng hai y tá.

Ba người hợp sức, cuối cùng cũng lấy ra được thứ mắc trong cổ họng tôi – một tảng băng lớn.

"Bỏ băng vào miệng làm gì?" Bác sĩ hỏi.

Tôi cúi đầu, không biết phải giải thích thế nào. Làm sao tôi biết được tại sao cổ họng mình lại có tảng băng?

Và người phụ nữ trong giấc mơ đó rốt cuộc là ai?

Bác sĩ hỏi tiếp: "Cậu còn chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi xua tay.

"Thế tay cậu làm sao vậy?"

"Bị chó cắn."

"Chó cắn?"

Tôi không tiếp tục đôi co với bác sĩ nữa. Vì tôi biết, ông không thể cứu tôi được. Người duy nhất có thể cứu tôi, là bà lão đó.

Tôi vừa cúi xuống đi giày, các bệnh nhân và bác sĩ xung quanh đột nhiên đồng thanh kêu lên kinh hãi.

Tôi ngẩng đầu nhìn họ, rồi cúi xuống nhìn đất.

Mặc kệ, đi giày xong, tôi bước đến trước gương.

Mái tóc đen của tôi rụng sạch. Gương mặt đầy nếp nhăn sâu hoắm, trong các nếp nhăn còn dính thứ gì đó giống như dầu đen.

Nhìn bản thân trong gương, tôi như vừa già thêm cả trăm tuổi chỉ trong chớp mắt.

7.

Tôi thở hổn hển leo lên tầng 6. Leo được 6 tầng, tôi phải nghỉ tới 5 lần mới tới nơi. Sau đó gõ cửa nhà bà lão.

So với lần trước, bà trông khỏe mạnh hơn nhiều, lưng cũng không còn còng. Thấy tôi, bà lộ vẻ ngạc nhiên:

"Cậu không cần mạng nữa à?"

Bà đỡ tôi vào phòng, lần này không vào phòng ngủ mà để tôi ngồi trong phòng khách.

"Bà ơi, tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?"

"Làm sao à? Cậu lại bán thọ đúng không? Cậu bán bao nhiêu năm?"

Tôi thở dốc, nói: "Không thể nào, tôi chỉ ký tờ giấy, không làm lễ, tính sao được?"

"Chuyện thọ mệnh, làm sao đem ra lừa người được? Cậu đã ký một lần giấy vãng sinh, bên kia đã có ngày tháng năm sinh của cậu. Kể từ đó, mỗi lần bán đều có hiệu lực."

"Nghĩa là tôi thật sự đã bán 30 năm thọ?"

Bà gật đầu.

"Chuyện này... có được hoàn tiền trong 7 ngày không?"

"Bớt nói nhảm đi. Thay vì cằn nhằn, chi bằng nghĩ xem cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nhanh chóng tiêu hết số tiền đó đi. Đừng để bán thọ rồi mất luôn cả trì lẫn chài."

"Thật sự không còn cách nào khác sao?"

Bà lắc đầu, ngón tay cái bấm vào ngón trỏ và giữa, nhíu mày nói: "Cậu chỉ còn lại vài năm thôi. Muốn làm gì thì làm đi."

Tôi cúi đầu, chẳng biết nói gì, cũng không muốn rời khỏi đây. Bây giờ chỉ khi ngồi trong căn phòng này, tôi mới cảm thấy an toàn. Ra khỏi cửa là tôi lo mình sẽ gặp chuyện gì đó bất trắc.

Bà lão thấy tôi không muốn đi, bèn quay vào phòng riêng. Bà không gọi tôi theo, tôi cũng chẳng dám bước vào.

Hơn 10 phút sau, bà mang ra một xấp tro giấy, đổ vào một thùng nước lớn rồi khuấy đều.

"Uống đi."

Tôi nhìn cái thùng nước gần 20 lít, chết lặng: "Bà... bà nghiêm túc à? Uống hết cái này tôi nổ tung luôn mất!"

"Ai bảo uống hết một lần? Uống mỗi ngày một bát."

"Thế nước này là gì?"

"Nước bùa. Nó không cứu được mạng cậu, nhưng ít nhất sẽ giúp cậu trông không thảm hại thế này."

Tôi uống một bát nước bùa ở nhà bà, soi gương thì thấy sắc mặt khá hơn nhiều, nếp nhăn cũng mờ đi đáng kể.

"À, bà ơi, gần đây tôi cứ mơ thấy một người phụ nữ, chuyện đó là sao vậy?" Tôi giơ tay lên nói tiếp:

"Chính cô ta làm tôi ra nông nỗi này. Nếu không nhờ giòi của bà, chắc tôi toi rồi."

Bà lão ngạc nhiên: "Không thể nào. Có giòi bảo vệ, làm sao tà khí xâm nhập vào giấc mơ được?"

"Con giòi đó là để bảo vệ tôi?"

"Đúng vậy. Cậu nhớ đừng để nó chết. Để nó ở chỗ râm mát, không cần cho ăn, nhưng tuyệt đối không được để dính nước."

"Bà ơi, tôi nói cái này, bà đừng giận nhé."

"Ừ, nói đi."

"Con giòi đó tôi đã xả nước cuốn trôi mất rồi."

"Cút!"

Tiếng bà quát to đến mức tai tôi như muốn điếc.

Bà lão bắt đầu giải thích:

Con giòi rất quý giá, hương thơm của nó giúp tăng dương khí, giữ trong nhà thì không ma quỷ nào dám bén mảng.

Tôi thắc mắc: "Nếu quý vậy, tại sao nó phải... chui ra từ chỗ bẩn thỉu như thế?"

Bà đáp: "Thông thường, giòi sẽ bò ra từ tai hoặc mũi. Nhưng có lẽ cậu mang quá nhiều nghiệp chướng, nên nó mới phải bò ra từ nơi ô uế."

Vừa nói, bà vừa thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

"Thế... giờ phải làm sao? Còn con giòi nào không? Cho tôi thêm một con, tôi hứa sẽ chăm sóc nó như tổ tiên."

"Thêm à? Cậu tưởng con giòi đó sống bằng cái gì? Nó ăn thọ mệnh của người đấy."

"Híz-zzz..." Tôi hít sâu một hơi.

Ở lâu với bà, tôi vô thức nghĩ bà là người tốt. Nhưng căn nhà thờ thần không rõ nguồn gốc, nuôi giòi ăn thọ mệnh, bà lão này không hẳn là người lương thiện gì.

"Ban đầu tôi nghĩ, cậu bán cho tôi 10 năm thọ, tôi sẽ bảo vệ cậu một thời gian. Dù giòi có ăn thọ mệnh, nhưng lợi ích vẫn lớn hơn tổn hại. Giờ cậu còn chút xíu thọ mệnh, còn không đủ để cho giòi ăn đâu."

"Thế nếu cô nữ quỷ kia lại tìm đến tôi thì sao?"

"Không biết."

"Không biết."

"Tôi không phải đạo sĩ, làm sao mà biết được."

Xem ra bà lão này chỉ biết tà thuật, chứ không có khả năng trừ quỷ.

"Thế bà biết tại sao tôi lại bị nữ quỷ ám không?"

"Bán dương thọ, âm thọ của cậu tự nhiên tăng lên. Hơn nữa, cậu bán kiểu 10 năm 10 năm như vậy, âm thọ tăng rất nhiều. Có thứ bám theo cũng là chuyện bình thường."

Tôi nghĩ ngợi: "Chẳng khác nào tôi hay chuyển khoản số tiền lớn, nên bị kẻ xấu để ý đúng không?"

"Hiểu như vậy cũng được."

Khỉ thật, quả nhiên bất cứ lúc nào cũng không nên khoe của.

Bây giờ vấn đề chính không phải là làm sao để sống tiếp, mà là làm sao giải quyết con quỷ này.

Nếu không, dù còn vài năm thọ, tôi cũng chẳng sống yên ổn mà hưởng được.

8.

"Đột nhiên nghỉ việc là sao?"

"Ôi dào, mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, đi du lịch đây đó."

Anh bạn thân nhất trong công ty, vừa giúp tôi dọn đồ vừa trò chuyện.

"Không phải, nghỉ thì nghỉ, sao lại cạo trọc đầu?"

"Xuất gia."

"Xuất gia á?"

"Ừ, gần đây dính phải thứ bẩn, định lên chùa lánh nạn."

Vương Cương nhìn quanh, như một tên trộm, rồi ghé sát vào tai tôi:

"Nói thật nhé, tôi nhìn cậu lâu rồi. Ấn đường tối sầm, chắc chắn gặp chuyện không lành đúng không?"

"Một con nữ quỷ không mặc quần áo, cứ bám riết lấy tôi." Tôi nửa đùa nửa thật đáp.

"Thế thì cậu may rồi, tôi quen một bà thầy bói giỏi lắm, để tôi dẫn cậu đi."

"Bà thầy bói? Thoa ngoài da hay uống?"

"Thầy bói, không phải thảo dược!"

Vương Cương dẫn tôi loanh quanh qua mấy con hẻm, cuối cùng đến một căn gác cũ kỹ.

Anh hất cằm về phía một người phụ nữ khoảng 50 tuổi:

"Đây, bà thầy bói đấy. Bà này tài lắm, đảm bảo giải quyết được vấn đề của cậu."

Tôi bán tín bán nghi.

Nếu là trước đây, tôi chẳng bao giờ tin mấy chuyện thầy bói thầy cúng.

Nhưng sau ngần ấy chuyện, tôi buộc phải tin.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy, người thật sự có năng lực phải giống như bà lão kia – sống ẩn dật, không để lộ thân phận.

Còn loại thầy bói in đầy cờ hiệu như: "xem bát tự", "xem chỉ tay", "đặt tên", thì nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin.

Tôi ngồi trước mặt bà thầy bói.

Bà nhìn tôi, tôi nhìn bà, chẳng khác nào nam nữ chính trong một buổi xem mắt lần đầu.

"Bà... bà thầy bói, chào bà."

"Cậu muốn xem gì?"

Xem cái đầu bà ấy!

Tất nhiên, câu này tôi chỉ dám nghĩ trong đầu.

"Bà lấy bao nhiêu?"

"Tiền bạc tính sau. Cậu đến được đây đã là một cái duyên."

"Tôi bị mấy thứ bẩn thỉu bám theo."

"Ngày sinh tháng đẻ."

Lần này tôi rút kinh nghiệm, đọc luôn lịch dương.

Nghe xong bát tự, bà chăm chú nhìn mặt tôi, nhìn đến mức mặt tôi đỏ bừng. Sau đó, bà còn cầm tay tôi nắn bóp một hồi, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Bà này đang hưởng chùa dịch vụ của tôi thì đúng hơn!

Bà liếc nhìn Vương Cương: "Cậu ra ngoài chút."

Sau khi anh bạn rời đi, bà quay sang tôi: "Cậu... bán thọ rồi đúng không?"

Hả? Thật sự có thể nhìn ra à?

"Đúng."

"Thế thì chuyện này tôi không xử được."

"Vì sao?"

"Chuyện cậu tình nguyện, cô ta tình nguyện, tôi làm sao quản được."

"Nhưng tôi đâu có muốn bị nữ quỷ bám theo."

"Cô ta bám cậu, chắc chắn có lý do."

"Lý do gì?"

"Không thể nói, không thể nói."

Quỷ thật, bà đi mà nói với mẹ bà ấy!

Chút ít lòng tin tôi vừa mới có đã tan biến sạch sẽ. Hóa ra vẫn chỉ là mấy trò lừa bịp úp mở ngoài phố.

Tôi đứng dậy định bỏ đi.

"Này, cậu chưa trả tiền!"

"Đừng nói chuyện tiền bạc với tôi. Bà bảo đến đây là cái duyên, giờ duyên hết rồi, bà giữ lấy cái 'duyên' ấy mà xài đi!"

Tôi kéo Vương Cương rời khỏi, quay đầu lại thì thấy bà thầy bói đang nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác, không biết bà ta đang đốt cái gì.

Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị bóp nghẹt, cơ thể không tự chủ mà run rẩy.

9.

Đêm đó, tôi lại mơ thấy nữ quỷ.

Lần này, cô ta không còn ở trong băng nữa. Cô ta đã thoát ra.

Tôi đang ngồi trong một sân viện cổ kính. Xung quanh sân treo đầy lồng đèn trắng. Tôi mặc một bộ hồng y – trang phục tân lang thời cổ đại.

Tôi giật mình, định đứng dậy chạy, nhưng phát hiện bản thân không thể nhúc nhích.

Nữ quỷ cũng mặc hồng y, kéo tôi vào trong phòng.

"Lang quân, ngài đã cứu thiếp. Thiếp không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Chết tiệt, đây là âm hôn sao?

"Tôi... tôi không cứu cô." Tôi cố gắng nói qua kẽ răng.

"Lần trước, thiếp bị đóng băng. Nếu không có máu của lang quân, thiếp đã không thể thoát ra."

"Tôi không chảy máu."

"Có, chảy rất nhiều nữa là khác." Giọng cô ta mềm mại, mang theo một sự quyến rũ kỳ dị, khiến người nghe bị mê hoặc.

"Trời không còn sớm, lang quân, động phòng thôi."

Cô ta vung tay, tất cả lồng đèn đều tắt, chỉ còn lại hai ngọn nến trắng cháy leo lét, ánh sáng lập lòe xanh nhạt, đầy vẻ ma quái.

Tôi cố sức giãy giụa, nhưng không thể nhúc nhích.

Cô ta tự mình vén khăn trùm đầu, tháo bỏ xiêm y, chỉ để lại một chiếc yếm đỏ.

Cô ta đẹp mê hồn. Thấy gương mặt ấy, tôi không tài nào rời mắt được.

Trong lòng tôi vang lên một giọng nói, bảo rằng hãy ở bên cô ta. Ở bên cô ta rất tốt.

Ở bên cô ta, tôi sẽ có tất cả, không còn phải lo lắng về thọ mệnh.

Tôi ôm lấy cô ta, cô ta nhẹ nhàng hôn lên má tôi. Cả người tôi thả lỏng, rất thoải mái, chỉ muốn ôm cô ta ngủ một giấc.

Nhưng khi tôi từ từ mở mắt ra, người phụ nữ trước mặt đã biến thành một xác chết thối rữa, gương mặt khô quắt vàng vọt, răng đen kịt.

Tôi lại không thấy cô ta ghê tởm. Ngược lại, trong mắt tôi, cô ta vẫn là người phụ nữ đẹp nhất thế gian.

"Thùng thùng thùng!" Có tiếng gõ cửa.

"Dừng lại... có người gõ cửa."

"Lang quân, mặc kệ họ đi. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng."

"Được."

"Thùng thùng thùng thùng!" Tiếng gõ càng lúc càng gấp gáp.

"Nương tử, có người gõ cửa."

"Không sao, chẳng có ai gõ cửa cả."

Cô ta vung tay, quả thật tiếng gõ biến mất.

"Bịch!"

Cánh cửa gỗ bị một cú đá bật tung. Tôi ngơ ngẩn nhìn ra cửa, là bà lão.

Bà lão?

Không đúng, tôi đang ở đâu?

Tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy, thở hổn hển: "Hộc... hộc..."

"Thùng thùng thùng." Có tiếng gõ cửa thật.

Tôi lảo đảo bước ra mở cửa. Đứng trước cửa là bà lão.

Mắt bà không còn là hai hố đen sâu hoắm, mà mở to, toàn là lòng trắng, không thấy con ngươi đâu.

Rồi từ từ, mắt bà trở lại bình thường, sau đó khẽ khép lại.

"Bà ơi, là bà đã cứu tôi đúng không?"

Bà không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại:

"Cậu đã làm gì? Thọ mệnh của cậu bị vấy bẩn rồi, không dùng được nữa."

10.

Thọ mệnh? Cũng có thể "bẩn" được sao?

Tôi mời bà lão vào nhà.

"Bà làm sao tìm được tôi vậy?"

"Bằng cách ngửi mùi."

Chắc là mùi từ con giòi.

"Xin lỗi bà, tôi thật sự không hiểu ý bà nói thọ mệnh bị bẩn là sao."

"Cậu bị người ta ép gả trong một âm hôn. Kẻ đó rất ác độc, biết rõ cậu bị nữ quỷ bám theo mà vẫn đưa bát tự của cậu cho nó."

Chết tiệt, chắc chắn là bà thầy bói kia!

"Chưa nói đến chuyện đó, nhưng người sống mà kết âm hôn, thọ mệnh của cậu không dùng được nữa."

"Sao có thể? Thọ của tôi đã bán cho bà rồi mà?"

"Đúng, là bán cho tôi. Nhưng bán thọ không phải là cậu giảm tuổi thọ, còn tôi thì tăng lên. Mà là người mua và cậu cùng dùng chung thọ mệnh của cậu. Thọ của cậu đã bị bẩn, tôi cũng không dùng được."

Tôi ngồi phịch xuống sofa, hai tay vò đầu.

Tôi đáng chết! Tôi thật sự đáng chết!

Đời đang yên lành không sống, tại sao lại đi làm trò ngu ngốc này? Tại sao chỉ vì chút tiền mà bán thọ?

Kết quả, giờ thì tốt rồi. Tai họa dồn dập, sắp chết đến nơi. Một con nữ quỷ thì cứ bám lấy tôi, giờ lại thêm bà lão chẳng biết là thần thánh phương nào đến tìm tôi.

Tôi rốt cuộc phải làm sao đây?

"Bà ơi, tiền tôi chưa tiêu, tôi trả lại tiền cho bà được không?"

"Nếu dễ thế, tôi còn đến tìm cậu làm gì?"

"Vậy bà nói tôi phải làm sao? Tôi đem hết số thọ còn lại cho bà, tôi không sống nữa, giết tôi đi!

Cả con nữ quỷ kia nữa, đến đây, giết hết đi! Không phải là kết âm hôn sao? Tôi với cô ta kết hôn!"

Tôi gào lên trong tuyệt vọng, như thể gào xong thì lòng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Bà lão im lặng, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói:

"Thọ dương của cậu không dùng được nữa. Nhưng thọ âm thì vẫn có thể."

"Ý bà là gì?"

"Thọ dương là tuổi thọ khi sống. Còn thọ âm là tuổi thọ sau khi chết, khi trở thành quỷ."

"Vậy nếu tôi đưa thọ âm cho bà thì sao?"

"Chết rồi, linh hồn sẽ tan biến hoàn toàn, không vào luân hồi, không thể đầu thai."

Tôi cười. Là kiểu cười cay đắng.

Giờ thì tôi còn lựa chọn nào nữa? Tôi có quyền từ chối không? Nếu tôi từ chối, bà lão trước mặt – người đang nhẹ nhàng nói chuyện với tôi – liệu có trực tiếp giết tôi không?

"Được thôi, bà nói sao thì làm vậy đi."

Bà lão thở dài: "Tôi, một bà già, luôn công bằng. Không phải muốn ức hiếp cậu đâu. Thọ âm chẳng đáng giá gì. Cậu đưa toàn bộ thọ âm cho tôi, tôi còn chịu thiệt nữa đấy."

Chưa kịp để tôi nói gì, bà tiếp: "Nhưng cũng không phải là không có lợi cho cậu. Con nữ quỷ kia nhìn trúng thọ âm của cậu. Giờ thọ âm của cậu đem trả nợ cho tôi, tôi tất nhiên sẽ giúp cậu diệt trừ cô ta."

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của bà lão: "Không phải bà nói bà không biết trừ quỷ sao?"

"Không trừ quỷ."

Bà liếm môi, đôi mắt lóe lên ánh nhìn kỳ dị:

"Ta ăn luôn là được."

11.

Bà lão lại dẫn tôi quay về căn nhà nhỏ của bà.

Bà bảo tôi cởi hết quần áo, rồi bôi lên mặt và toàn thân tôi một lớp dầu đen dính dính, dày cộp.

Tôi không biết đó là thứ gì, chỉ ngửi thấy mùi hương giống hoa hoè.

"Thứ này thơm quá."

"Thơm? Không thơm đâu."

Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, dặn dò:

"Sẽ hơi đau, nhưng đừng nhúc nhích."

Tôi gật đầu.

Bà dùng móng tay dài sắc của mình rạch một đường trên mỗi bên mí mắt tôi. Móng tay bà sắc đến mức hai dòng máu lập tức chảy ra, trông như hai dòng nước mắt.

Bà cầm hai con giòi trắng – đúng loại giòi tôi từng "giải phóng" – rồi đặt chúng lên hai dòng máu. Giòi bò theo máu, từ từ chui vào mắt tôi.

"Nhịn chút, đừng cử động. Nhúc nhích là mù đấy." Bà lại nhắc nhở.

Tôi không dám nhúc nhích, chỉ cảm nhận hai con giòi ngọ nguậy, từ từ chui sâu vào trong mắt.

"A!"

Đau thật, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng.

Khi giòi hoàn toàn chui vào mắt tôi, cảm giác như chúng tìm được một chỗ ấm áp, thoải mái, rồi nằm yên không động đậy nữa.

Tôi từ từ mở mắt.

Ngay lập tức, tôi thấy nữ quỷ mặc hồng y đang đứng sừng sững trước mặt, sát đến mức gương mặt cô ta gần như chạm vào mặt tôi.

"Má ơi!"

Tôi giật mình hét lên, định chạy, nhưng bị bà lão giữ chặt lại.

"Thấy rồi à?"

"Thấy... thấy rồi."

Bà lão nói: "Hôm đó, ở trước cửa nhà cậu, thấy cậu bị nó ép âm hôn, tôi đã mở Âm Mục để cứu cậu. Mở Âm Mục rất tốn dương thọ, nghĩ đã mở rồi thì chi bằng giam nó lại bên cậu, sau này dễ xử lý hơn."

"Giờ nó... sống hay chết?" Tôi lắp bắp hỏi, cả người run rẩy.

"Sống."

Bà vỗ tay một cái, nữ quỷ trước mặt tôi liền động đậy.

Cô ta giơ lên bộ móng tay xanh đen, dài nửa mét, cùng hàm răng nanh sắc nhọn, lao thẳng về phía bà lão.

Tượng thần trong phòng rung nhẹ, nữ quỷ hét lên một tiếng thảm thiết. Toàn thân cô ta bốc khói đen, vội trốn ra sau lưng tôi.

"Lang quân, cứu thiếp!"

Cứu cái đầu cô!

Tôi lúng túng xoay người trong phòng, hy vọng tượng thần sẽ giết chết cô ta. Nhưng cô ta giống như một thứ dính chặt vào người tôi, thế nào cũng không rũ bỏ được.

"Lang quân, chàng..."

"Mẹ cô cái đầu ấy! Cô muốn hại tôi còn bảo tôi cứu cô?!"

"Thiếp hại chàng?"

"Cô muốn ép tôi âm hôn, chẳng phải muốn hại tôi sao?!"

Bà lão không cho nữ quỷ có cơ hội phản bác.

Từ khắp các góc phòng, vô số con giòi trắng bò ra, chậm rãi tiến về phía nữ quỷ.

Nữ quỷ có vẻ rất sợ chúng. Dù giòi bò chậm, cô ta vẫn bị dồn đến mức không còn chỗ trốn.

Những con giòi bắt đầu gặm nhấm cơ thể nữ quỷ. Đúng như lời bà lão nói, bà không trừ quỷ, mà ăn quỷ.

Nữ quỷ tức giận, bùng nổ âm khí, cố đẩy lùi giòi và tượng thần.

Một số giòi bị giết chết, nhưng số lượng còn sống vẫn rất nhiều, tiếp tục bò lên. Tượng thần thì không hề hấn gì.

"Lang quân, chàng thật sự đã quên thiếp."

Câu nói ấy chẳng đầu chẳng đuôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì cô ta đã tự nổ tung.

Vụ nổ khiến bà lão bị hất văng vào tường, tượng thần thì đổ sập xuống đất.

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi:

"Lang quân mau chạy đi. Bà ta không phải người tốt. Bà ta muốn dùng thân xác chàng để tế tà thần. Nếu để bà ta thành công, chàng sẽ sống không bằng chết."

12.

Bà lão gắng sức đứng dậy, không đỡ tượng thần, mà nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô ta nói gì với cậu trước khi tự nổ tung?"

Đầu tôi như muốn nổ tung.

Tôi nên tin ai đây? Bà lão hay nữ quỷ, ai nói thật?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhặt tượng thần dưới đất, giơ cao lên như muốn đập nát:
"Bà định hại tôi phải không?"

"Cậu nói bậy bạ gì thế? Tôi vừa giúp cậu diệt nữ quỷ, cậu không thấy à?"

"Bà tìm được nhà tôi bằng cách nào?"

"Gì cơ?"

"Tôi hỏi, bà làm sao tìm được nhà tôi?"

"Bằng mùi từ con giòi."

"Con giòi đó tôi đã xả nước cuốn trôi rồi, bà ngửi được cái mùi gì?"

"Mùi nó bám vào quần áo, cả chục năm cũng không tan."

"Được, vậy bà nói xem, lớp bùn đen trên mặt tôi có mùi gì?"

Bà im lặng.

Tôi cạo một mảng bùn, ném cho bà: "Ngửi đi! Nói xem là mùi gì?"

Bà vẫn không trả lời.

"Bà vốn không ngửi được mùi đúng không? Cái mũi bà chẳng dùng được, đúng không? Bà không ngửi được mà còn bảo ngửi mùi tìm được nhà tôi? Bà là chó à?"

Bà cúi đầu, bật cười khanh khách, giọng cười lạnh lẽo: "Chỉ còn một bước nữa thôi... chỉ một bước nữa! Cậu và nữ quỷ kia rốt cuộc có quan hệ gì? Sao cô ta cứu cậu hết lần này đến lần khác?"

Tôi quăng mạnh tượng thần về phía tường. Bà lao tới chụp lấy. Nhân cơ hội đó, tôi mở cửa chạy thoát thân.

Bà không đuổi theo, chỉ nói vọng lại, giọng sắc lạnh: "Cậu chạy không thoát đâu. Dù tận chân trời góc biển, tôi cũng biết cậu ở đâu."

13.

Tôi không dám về nhà, mà chạy đến nhà mẹ.

Trước cửa, mẹ nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng: "Con trai, con sao thế?"

"Không... không có gì đâu mẹ. Con nhớ mẹ thôi."

"Mẹ không hỏi chuyện đó. Sao sắc mặt con tệ thế này?"

"Gần đây công việc bận quá, con nghỉ ngơi không đủ."

"Thế tay con sao vậy?"

"À, vết thương nhỏ thôi, sắp khỏi rồi."

"Thôi vào nhà đi, ăn cơm đã."

Nhìn tóc mẹ đã điểm bạc, tôi lại nhớ đến lời bà lão: Dù tận chân trời góc biển, tôi cũng biết cậu ở đâu.

Tôi lo lắng việc đến đây có thể mang nguy hiểm cho mẹ.

"Không... không cần đâu mẹ. Con còn việc phải làm. Tiện đường ghé thăm mẹ thôi."

"Bận mấy cũng phải ăn cơm. Mẹ nấu xong hết rồi, ăn rồi đi."

Mẹ kéo tôi vào nhà.

Bàn ăn đã dọn sẵn. Bố tôi đang ngồi uống rượu cùng một người đàn ông trung niên trông có vẻ lớn tuổi hơn.

"Mẹ, nhà mình có khách à?"

"Bạn cũ của bố con, lâu lắm rồi không gặp."

Mẹ kéo tôi lại, giới thiệu: "Con phải gọi là chú Hồ."

"Chào chú Hồ ạ."

"Chào, chào cháu."

"Đây là con trai tôi, Trương Sơ. Nó tiện đường ghé qua thăm tôi."

"Vào đây, vào đây, ngồi đi."

Chú Hồ đứng dậy, bắt tay tôi rất lịch sự, khiến tôi hơi bối rối.

Bố và chú Hồ trò chuyện, nhưng đầu óc tôi rối bời, chẳng để ý họ nói gì.

Ăn cơm xong, mẹ dọn bát đũa, bố đi pha trà cho khách.

"Trương Sơ, cháu làm nghề gì?"

"À, cũng không có gì đâu ạ. Làm kế toán thôi."

"Kế toán hả? Làm nghề bán thọ à?"

Câu hỏi ấy như luồng điện giật, khiến tôi bật dậy khỏi ghế.

14.

Bố tôi bưng một khay trà từ bếp bước ra.

"Ông Hồ, tối nay về Thiên Tân hả?"

"Không, ở lại vài ngày."

Ông Hồ vừa nói vừa liếc nhìn tôi.

"Thế thì tốt quá, cứ ở nhà tôi đi. Lâu lắm rồi không gặp nhau, ở thêm vài hôm."

"Được."

Tôi đứng đó, không biết phải làm gì.

"Trương Sơ, cậu không vội đi đâu chứ? Tôi có chút vấn đề về tài chính muốn hỏi cậu, tiện không?"

"Tiện... tiện ạ."

"Thế này nhé, chuyện tài chính hơi nhạy cảm, tôi với cậu vào phòng riêng nói chuyện."

Vừa bước vào phòng ngủ của tôi, sắc mặt ông Hồ trầm xuống.

"Từ lúc bước vào tôi đã thấy cậu không ổn. Tôi chạm vào tay cậu thì càng chắc chắn. Nói tôi nghe hết những chuyện cậu đã trải qua gần đây, không được bỏ sót chữ nào."

Tôi như tìm thấy chiếc phao cứu sinh. Kể lại toàn bộ chuỗi sự kiện kinh khủng trong mấy ngày qua. Ông Hồ nghe, lông mày nhíu chặt lại.

"Con quỷ đó... đúng là đang cứu cậu."

"Không phải nó muốn hại tôi à?"

"Không."

Sau đó, ông Hồ bắt đầu giải thích, tôi không dám chen ngang, chỉ ngồi thẳng lưng mà nghe.

Ông kể rằng hồi trẻ, ông đã vào núi, theo một sư phụ học đạo, chuyên tu luyện những phương pháp của đạo môn.

Bà lão mù kia thờ Tà Thần, ông biết loại Tà Thần đó. Nó tồn tại nhờ hấp thụ thọ dương và thọ âm của con người. Tà thần không bị tiêu diệt, bà ta cũng không chết.

Cụ thể là Tà Thần gì, ông cần xem tượng thần mới biết rõ.

Có lẽ khi tôi đưa bát tự cho bà ta, bà ta đã nhắm vào cả thọ dương và thọ âm của tôi, sắp đặt một âm mưu để luyện hóa tôi.

Giống như lời nữ quỷ nói, nếu bà ta thành công, tôi sẽ phải chịu cảnh đau đớn như bị dao cắt, lửa đốt ngày đêm. Ngay cả khi chết, tôi vẫn bị dày vò hàng ngàn, hàng vạn năm.

Những con giòi bà ta dùng được gọi là thi trùng. Khi chúng sinh sôi trong cơ thể tôi, chúng tiết ra hương thơm để mê hoặc tâm trí.

Chính nữ quỷ đã dùng âm khí để ép giòi ra khỏi người tôi, đó là lý do tôi bị tiêu chảy.

Nhưng vì tiêu hao quá nhiều âm khí, cô ta bị đóng băng. Khối băng đó do âm khí cô đặc lại, chỉ có máu mới phá giải được.

Giấc mơ đêm ấy, thực ra là cô ta đang giúp tôi loại bỏ nốt những con giòi còn lại trong cơ thể, đồng thời phá băng để thoát ra. Nữ quỷ này rất thông minh.

Vì vậy, khi cô ta dụ tôi cắn rách ngón tay hay dùng dao gọt hoa quả cứa vào cổ, không phải để giết tôi, mà là để lấy giòi ra.

"Tại sao cô ta tìm được tôi?"

"Cậu bán thọ, bên kia có bát tự của cậu. Tìm ra cậu không khó."

Nói xong, ông Hồ đưa tay lên mũi, ngửi ngửi bàn tay tôi, rồi bảo trước đó có một con giòi nằm trong da thịt ở tay tôi.

Ông lướt tay dọc theo cánh tay, cuối cùng dừng lại ở cổ tôi.

"Nơi này vẫn còn một con, chưa lấy ra được."

"Con giòi đó... có lấy ra được không?" Tôi vô thức sờ lên cổ.

"Được, nhưng phải nhanh. Nếu không, Tà Thần sẽ lần theo giòi mà tìm đến cậu."

"Thế còn chuyện tôi mơ thấy âm hôn với nữ quỷ là sao?"

"Người sống và người chết kết âm hôn, hoặc là thọ dương của người sống nuôi dưỡng nữ quỷ, hoặc thọ âm của nữ quỷ nuôi dưỡng người sống. Thọ dương của cậu chỉ còn chút xíu, khả năng lớn là trường hợp thứ hai. Nhưng dù thế nào, đây cũng là hành vi nghịch thiên. Nếu bị phát hiện, cô ta sẽ chịu hình phạt rất nặng."

Tôi im lặng, không biết phải nói gì.

"Tại sao cô ta lại giúp tôi?"

"Không biết. Có thể kiếp trước cậu và cô ta có duyên nợ gì đó." Ông Hồ lắc đầu. "Giờ không phải lúc nói mấy chuyện này. Lấy giòi ra trước đã. Đi lấy một con dao gọt hoa quả và chai nước."

Tôi mang dao và chai nước vào phòng.

Ông Hồ rút ra một lá bùa, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng vẫy một cái, lá bùa lập tức bốc cháy.

Ông dùng lá bùa đang cháy hơ qua con dao, không biết để khử trùng hay có mục đích gì khác.

Khi bùa cháy được một nửa, ông nhét vào chai nước, lắc đều.

"Uống đi."

"Lại uống nữa?"

Trong lòng tôi thầm rủa: Cái môn phái này ngoài uống bùa ra thì chẳng còn cách nào khác sao?

Dù thầm phàn nàn, nhưng tôi vẫn không dám chậm trễ, một hơi uống cạn nước bùa.

Vừa nuốt xong, tôi cảm thấy cổ mình nổi lên một cục cứng.

Ông Hồ cầm dao, động tác nhanh như chớp. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một luồng lạnh chạy qua cổ, máu rỉ xuống áo.

"Không sao đâu, chỉ trầy da thôi. Dùng khăn giấy lau đi."

Tôi không để ý vết thương ở cổ mà nói ngay: "Chú, mắt cháu vẫn còn hai con giòi."

Ông Hồ đốt thêm vài lá bùa, lần này không dùng dao mà dùng khói bùa để xông giòi ra.

Tôi cố chịu đau, không dám rên, sợ bố mẹ nghe thấy.

Một lúc lâu sau, mắt tôi trở lại bình thường. Tôi nhìn ông Hồ đang cầm hai con giòi trắng trong tay. Ông bóp nát chúng, và khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của ác quỷ.

Ngửi con giòi, ông Hồ nhíu mày đến mức lông mày như muốn buộc thành nút: "Hỏng rồi, đạo hạnh của mụ già kia quá sâu. Tôi không xử được."

15.

"Tất cả giòi đã lấy ra rồi mà?"

"Giòi thì lấy ra rồi, nhưng mụ ta đã đầu tư quá nhiều lên người cậu. Không thể nào bà ta dễ dàng buông tha cậu."

"Vậy phải làm sao?"

"Đưa cậu đến tìm người khác giúp."

Ông Hồ kiếm cớ cần đến công ty tôi, rồi dẫn tôi ra ngoài.

"Đây là sư tỷ của tôi, chị ấy có lẽ sẽ có cách."

Tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bà thầy bói, lòng thầm cảm thán: Đúng là số phận trêu ngươi.

"Chào bà thầy bói."

"Ồ, thật là có duyên ha."

"Bà thầy, lần trước tôi sai rồi, xin lỗi bà." Tôi cúi gập người, gần như đầu chạm đến mũi giày.

Ông Hồ ngạc nhiên: "Ơ? Hai người quen nhau à?"

"Quen. Thằng nhóc này từng tìm tôi. Nó có một nữ quỷ luôn giúp đỡ, muốn đuổi quỷ đi. Tôi không nhận."

"Cái này... chắc chị cũng thấy, nó bị dính Tà Thần rồi."

"Thấy chứ. Lần trước định cho nó bỏ chút tiền để tôi cứu, nó không chịu, còn mắng tôi. Tôi đành làm bẩn thọ dương của nó, để Tà Thần bớt chú ý đến nó."

Ông Hồ nổi giận, chỉ vào tôi mắng: "Cậu có biết quy tắc ở đây không? Không đưa tiền thì không thể kết duyên nhân quả, chị tôi không thể giúp cậu. Chỉ cần đưa một đồng thôi cũng được!"

Tôi ấm ức: Lần trước bà này cứ thần thần bí bí, tôi nào biết bà ta ghê gớm như vậy.

"Sư tỷ, đừng chấp trẻ con. Xem thử cứu được không."

"Đưa tiền trước."

"Bao nhiêu?"

Ông Hồ vỗ mạnh vào gáy tôi: "Đưa đi, bao nhiêu cũng được. Mau đưa!"

Bà thầy bói dẫn tôi lên gác, bảo tôi nằm xuống.

Bà đặt tay lên cổ tay tôi, giống như đang bắt mạch.

"Ký vào giấy vãng sinh, ăn sáp giòi, bị thả thi trùng, còn uống cả nước hóa thần. Người ta bảo làm gì, cậu làm cái đó. Cậu giỏi đấy."

Tôi biết bà nói đúng, cũng không dám phản bác.

"Vẫn cứu được chứ? Đây là con trai duy nhất của bạn tôi. Nhà họ chỉ có mỗi nó, xin chị giúp đỡ."

Bà thầy bói nhíu mày, không trả lời có cứu được hay không, chỉ nói: "Gọi bố mẹ cậu ấy đến đây. Chuyện này không giấu được đâu."

16.

Bà thầy bói châm kim bạc vào khắp người tôi. Sau khi kim được cắm hết, tôi không nghe thấy gì, cũng không thể nói chuyện.

Không biết bao lâu sau, mẹ tôi đến, nắm lấy tay tôi khóc nức nở.

Bố tôi đứng ở cửa, hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Một lát sau, ông Hồ gọi bố mẹ tôi ra ngoài.

Bà thầy bói quay lại, rút kim bên tai tôi. Tôi dần nghe được tiếng động và có thể nói chuyện, nhưng cơ thể vẫn không thể cử động.

"Muốn sống hay muốn chết?"

"Muốn sống."

"Tốt. Tôi có cách giúp cậu thoát khỏi ảnh hưởng của Tà Thần và giải quyết hậu quả của việc bán thọ."

"Cảm ơn bà!"

"Đừng vội cảm ơn. Có cái giá phải trả."

"Là gì?"

"Giá là bố mẹ cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu nữa."

"Gì cơ?"

"Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là bố mẹ cậu không thể gặp cậu trong suốt cuộc đời này."

"Không phải bà định lấy mạng họ..."

"Đừng suy diễn. Họ vẫn sống khỏe mạnh. Nhưng hai bên không thể gặp nhau thôi."

Nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai. Nếu cả đời bố mẹ không được gặp tôi, họ sẽ đau lòng đến thế nào? Lúc về già, ai sẽ chăm sóc họ?

"Không được. Tôi không đồng ý..."

Bà thầy bói lại châm kim lên người tôi, lần này tôi không thể nói thêm lời nào.

"Bố mẹ cậu đồng ý rồi. Tôi chỉ thông báo, không cần ý kiến của cậu."

Bà dừng lại một chút, rồi thở dài: "Cậu đúng là cái đồ thích tự tìm đường chết!"

Nói xong, bà tiếp tục cắm thêm vài cây kim. Dần dần, tôi không chỉ không nghe thấy, mà còn mất cả cảm giác.

Cả thế giới như mờ đi, tôi rơi vào giấc ngủ sâu.

17.

Khi tỉnh lại, bà thầy bói và ông Hồ đều đã biến mất.

Có lẽ họ đã cứu tôi xong và đi đối phó Tà Thần.

Tôi vội vàng chạy về nhà, nhưng chỉ thấy căn nhà trống không, trước cửa treo tấm biển rao bán.

Quanh nhà rải rác rất nhiều lá bùa, chắc là do ông Hồ để lại, phòng Tà Thần gây hại cho người chủ kế tiếp.

Tôi gọi điện cho bố mẹ, nhưng toàn là số không tồn tại.

Bọn họ thậm chí đã đổi số.

Hiện tại, tôi có trong tay hàng trăm vạn tệ. Nghe bà thầy bói nói, việc bán thọ đã bị hủy, nghĩa là tôi cũng không phải chết.

Nhưng tôi lại cảm thấy mình đã đánh mất thứ quý giá nhất.

Tôi sống cô độc trong thành phố lạnh lẽo này.

Không hiểu sao, không ai muốn nói chuyện với tôi. Mọi người đều lảng tránh tôi, ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn một kẻ mang bệnh dịch.

Tôi không biết mình nên làm gì, chỉ biết lang thang vô định.

Mệt thì về nhà ăn cơm, ngủ, rồi hôm sau lại đi dạo tiếp.

Tôi muốn đi khắp thành phố này, hy vọng có một ngày bất ngờ gặp lại bố mẹ trong một tiệm tạp hóa hay quán ăn nhỏ.

Biết đâu...

"Ê, ê, anh kia, lại đây! Anh có quan hệ gì với Ngọc Toái?"

Tôi quay lại, thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai ngồi trên vỉa hè, vẫy tay gọi tôi.

"Ngọc Toái?"

"Anh không biết Ngọc Toái?"

"Không biết."

Cậu ta đập mạnh vào vai tôi, làm rơi nửa mảnh ngọc bội từ trong áo tôi ra: "Không biết Ngọc Toái, sao anh lại có cái này?"

"Chuyện này... tôi không biết..."

Cậu ta xoay mảnh ngọc, nhìn tôi đầy tò mò: "Sao lại thế? Sao nó thành ngọc khảm vàng rồi?"

"Anh... anh là ai?"

Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi: "Tôi biết rồi. Anh chính là người mà chị Ngọc Toái hay nhắc đến."

"Ngọc Toái? Lại là ai?"

"Ồ, hóa ra anh quên rồi."

"Tôi quên gì?"

"Anh quên chị Ngọc Toái rồi!!"

Tiếng thét như quỷ gào vang lên, làm tôi choáng váng, nhưng tôi không cảm thấy sợ.

Trong đầu tôi, như có một bong bóng bị vỡ tung, rất nhiều ký ức ùa về.

18.

Tôi là một tướng quân.

Trước khi xuất chinh, tôi đã hứa với một người phụ nữ rằng, nếu thắng trận trở về, tôi sẽ cưới nàng.

Tôi trao nàng nửa mảnh ngọc bội, giữ lại nửa kia. Đến khi trở về, ghép ngọc thành một, chúng tôi sẽ thành thân.

Trận chiến thắng, nhưng là một chiến thắng thảm khốc.

Tôi quay về tìm nàng, thì biết được nàng đã bệnh mà qua đời ngay năm thứ hai sau khi tôi xuất chinh.

Tôi sống sót trên chiến trường là nhờ hồn phách của nàng luôn bên tôi bảo vệ.

Sau đó, nàng không đi đầu thai, mà tiếp tục bảo vệ tôi qua từng kiếp, hết đời này đến đời khác...

Nàng tên là Ngọc Toái.

"Hộc... hộc..."

Tôi nhớ ra rồi. Tôi hiểu vì sao nữ quỷ kia lại cứu tôi.

"Anh... anh là ai?"

"Tôi là bạn của chị Ngọc Toái."

"Bọn họ đều không để ý tới tôi. Tại sao cậu lại nói chuyện với tôi?" Tôi chỉ vào những người qua đường vội vã.

"Vì họ không nhìn thấy anh."

"Họ không thấy tôi? Vậy tôi chết rồi?"

"Không. Chị Ngọc Toái đang bảo vệ anh, anh không chết được đâu."

Cậu ta ném lại miếng ngọc bội cho tôi, rồi quay đi không ngoảnh lại.

"Tôi bây giờ là gì?" Tôi hét với theo bóng cậu ta.

"Về nhà đi, về nhà rồi anh sẽ biết."

19.

Tôi vội vàng chạy về nhà.

"Đây... đây là nhà tôi?"

Không biết có phải nhờ cậu ta mà tôi đã tỉnh ngộ không, nhưng giờ đây, ngôi nhà trước mặt tôi hoàn toàn khác trước.

Đó là một ngôi miếu nhỏ. Bên trong là tượng thần của tôi – một pho tượng bằng vàng.

Là tư miếu!

Bố mẹ đã xây một ngôi miếu cho tôi.

Miếu này tốn bao nhiêu tiền? Chỉ riêng tượng thần bằng vàng thôi cũng đã không tưởng tượng nổi.

Không ngạc nhiên khi họ phải bán nhà.

Tôi đi ra phía sau miếu. Ở đó là mộ bia của tôi.

Thì ra tôi đã chết.

Đúng như lời bà thầy bói nói, bố mẹ sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.

Thân xác tôi đã mất, được chôn cất. Mọi thọ mệnh đều không còn giá trị. Hiện tại, tôi đang sống trong pho tượng vàng ấy.

Không đúng, cậu thanh niên kia nói tôi chưa chết.

Vậy tôi là gì? Một kẻ nửa sống nửa chết, không thể luân hồi?

Tôi lấy mảnh ngọc bội ra.

Giờ đây, tôi nhìn rõ hơn. Ngọc bội chính là tàn hồn của Ngọc Toái.

Lớp vàng bọc ngoài là tư miếu của tôi.

Tôi đang sống dựa vào Ngọc Toái và hương khói từ tư miếu.

Đây chính là "cách" mà bà thầy bói nói đến sao?

Bà ấy phát hiện ra rằng, Ngọc Toái thà chết cũng muốn bảo vệ tôi?

20.

Tôi cứ thế lang thang khắp thế gian.

Người sống không nhìn thấy tôi, nhưng ma quỷ thì có thể.

Dù vậy, tôi vẫn không chết.

Điều an ủi duy nhất là... tôi đã tìm thấy bố mẹ.

Bà thầy bói nói họ không thể nhìn thấy tôi. Nhưng bà không bảo rằng tôi không thể nhìn thấy họ.

Hai người đã già, tóc bạc hết, sống trong một căn nhà nhỏ chưa đầy 40m².

Cả hai đều không khỏe, thường xuyên ốm đau.

Tôi quỳ trước họ, lạy ba lạy.

Họ không phản ứng gì.

"Con xin lỗi, là con trai bất hiếu. Con xin lỗi, là con trai bất hiếu!"

Tôi bật khóc, khóc nức nở.

Trong tình trạng hiện tại, tôi không thể ảnh hưởng đến bất kỳ thứ gì ở dương gian.

May mắn thay, tôi phát hiện ra một lỗ hổng.

Tôi có thể liên lạc với thế giới dương gian thông qua mạng internet.

Những gì tôi gõ trên mạng, người dương gian đều có thể thấy.

Giống như bây giờ.

-HẾT-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kiufdayy