
PHÙNG XUÂN
Kiếp trước, tôi và Cố Cẩm Châu luôn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhau.Sau nhiều khó khăn vấp váp chúng tôi mới đơm hoa kết trái.Đêm tân hôn, hắn lại nói muốn ra nước ngoài viện trợ xây dựng.Bỏ tôi lại, đi biền biệt mười năm không một tin tức.Mười năm sau, hắn dẫn theo người con gái hắn đã thích từ thuở thiếu thời quay về."Thẩm Tri Nhàn, năm đó chúng ta không đăng ký kết hôn, không động phòng, hôn nhân cũng không hợp pháp."Giờ tôi sắp kết hôn rồi, cô còn ở nhà tôi thì không thích hợp đâu."Lúc đó, tôi mới tỉnh ngộ, những gì tôi cho là tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhau, hóa ra là do hắn cố ý làm ra.Hắn cả nhà đoàn viên, thăng quan tiến chức thuận lợi, chuyển vào nhà mới, cưới vợ mới.Còn tôi thì sao?Người ta nói khắp phố tràn ngập sắc hoa, nhưng chỉ riêng tôi đến lại không gặp mùa xuân*.(*) Ẩn dụ cho việc có tương lai tươi sáng nhưng lại gặp đầy bất hạnh.Sống lại lần nữa, tôi quyết định đi trước một bước, bỏ đi không một lời từ biệt ngay trong ngày kết hôn.Nhưng trong đám cưới không có cô dâu, hắn lại hoàn toàn suy sụp.
1
"Cẩm Châu, bé vợ chưa cưới này của cậu lại đến kiểm tra kìa."
"Dính người thật đấy, sợ con phượng hoàng như cậu bay mất à?"
"Đúng thế, chi bằng cột luôn vào người đi cho chắc..."
"Đừng nói lung tung, nhìn xem cô bé ngượng đến đỏ cả mặt rồi kìa."
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói dịu dàng ấy.
Là Diêu Tư Uyển.
Tóc đen da trắng, dáng người yểu điệu.
Cười rộ lên vừa ngọt ngào vừa trong sáng, là nữ thần được khoa Kiến trúc công nhận.
Cũng là người kiếp trước Cố Cẩm Châu nhớ mãi không quên, cả đời theo đuổi.
Lúc này, tôi bỗng nhiên phát hiện.
Tôi sống lại.
Sống lại về thời điểm trước khi kết hôn.
Khi Cố Cẩm Châu xin nghỉ phép kết hôn trở về tổ chức đám cưới.
Và Diêu Tư Uyển, chính là người trong lòng hắn dẫn về ở kiếp trước.
Lúc này, cô ta cười nhạt nhìn tôi: "Tìm Cẩm Châu hả? Cậu ấy sắp xuống rồi."
2
Khi tôi đang đứng dưới nắng, thất thần nhìn xa xăm.
Cố Cẩm Châu đã lạnh mặt đi đến.
"Em lại đến đây làm gì?"
Hắn lách qua đám đông, đi đến trước mặt tôi.
Kéo tay tôi lôi sang bên ngõ nhỏ cạnh đó.
"Anh và bạn học tụ họp, em cũng phải bám theo sao?"
Hắn đẩy gọng kính, không vui nhìn tôi.
"Thẩm Tri Nhàn, chỉ còn 5 ngày nữa là đám cưới diễn ra rồi.
"Em có thể cho anh 5 ngày tự do cuối cùng được không?"
Tán cây rậm rạp trên đầu tỏa bóng mát rợp.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lánh như những mảng vàng chiếu xuống khuôn mặt hắn.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi, chỉ có sự lạnh lẽo như băng tuyết.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông kiếp trước tôi yêu mười tám năm.
Hiện giờ hắn hào hoa phong nhã, tuấn tú thanh tao.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, dưới lớp da ấy, trái tim của người đàn ông này, lại tàn nhẫn và lạnh lẽo biết bao.
Tôi dời tầm mắt, cúi đầu mỉm cười.
"Xin lỗi.
"Cố Cẩm Châu.
"Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu."
Nói xong tôi xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Cố Cẩm Châu lại kéo cánh tay giữ tôi lại.
"Em lại giận dỗi gì nữa thế?
"Anh đã đồng ý kết hôn với em rồi, em còn muốn gì nữa?"
Tôi đột nhiên quay lại, hất tay hắn ra.
Cố Cẩm Châu hơi kinh ngạc, nhưng sự chán ghét trong mắt hắn ngày càng sâu.
"Thẩm Tri Nhàn, nếu em cứ làm loạn thế này, chi bằng hủy luôn đám cưới đi."
3
Tôi hít sâu một hơi.
{Bản chuyển ngữ thuộc về fanpage , vui lòng không mang đi nơi khác!}
Nuốt toàn bộ không cam lòng, uất ức, căm hận, chua xót đang cuồn cuộn trong lồng ngực xuống.
Kiếp trước hắn đối xử với tôi thế nào, kiếp này tôi sẽ trả lại y như thế.
Vì vậy.
Tôi hạ giọng dịu dàng nói.
Khi nhìn hắn, trong mắt cũng chứa chút tủi thân.
"Em không có làm loạn.
"Chẳng qua trong đám cưới có vài việc muốn hỏi ý kiến của anh, vì vậy em mới đến..."
Cố Cẩm Châu chưa để tôi nói hết câu đã giơ tay ngắt lời.
"Anh không có ý kiến, trước đây đã nói rồi, cứ làm theo ý thích của em là được."
"Vậy được rồi, mấy việc còn lại, em sẽ không hỏi anh nữa."
Dường như vì tôi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng dường như là vì, trong lòng hắn đến cuối vẫn còn tồn tại một chút áy náy.
Cố Cẩm Châu bỗng nhiên đưa tay lên, xoa đầu tôi.
"Được rồi, tối nay anh sẽ về sớm ăn cơm cùng em."
Tôi vờ tỏ vẻ vui mừng.
"Vâng, vậy em sẽ ở nhà đợi anh."
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại nhíu mày, thu lại nụ cười.
Tôi làm như không thấy, vui vẻ rời đi.
Mãi đến khi đã rời đi rất xa, rất xa.
Tôi mới từ từ ngồi thụp xuống dưới bóng cây, để mặc nước mắt tuôn rơi không ngừng.
4
Lúc đến cơm tối, Cố Cẩm Châu đã quay về.
Nhưng không phải chỉ có một mình.
Hắn dẫn theo Diêu Tư Uyển cùng nhau về đây.
Kiếp trước hắn vẫn luôn giấu kín tâm tư của mình, đối với việc hắn thích Diêu Tư Uyển, tôi hoàn toàn không hay biết gì.
Kiếp này, ngay trước khi cưới tôi, hắn đã không giấu nổi mà bắt đầu rục rịch.
Diêu Tư Uyển cười dịu dàng, lần lượt chào hỏi từng người trong nhà hắn.
Lại tặng mỗi người một món quà được gói gém tinh xảo.
Diêu Tư Uyển xinh đẹp, lại tao nhã đoan trang.
Đứng bên cạnh Cố Cẩm Châu anh tuấn nhã nhặn, dáng người cao ráo.
Trông cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Còn tôi, ngược lại trông như một người lạc lõng không thuộc về nơi này.
"Tri Nhàn, cái này tặng em, chúc em và Cẩm Châu trăm năm hạnh phúc."
Diêu Tư Uyển đi đến trước mặt tôi, đưa quà cho tôi.
Tôi tự nhiên nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.
Dường như cô ta hơi bất ngờ trước phản ứng của tôi, môi khẽ mím lại, ánh mắt rạng rỡ dần nhạt đi.
"Tri Nhàn, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi."
Mẹ Cố Cẩm Châu tự nhiên sai bảo tôi, giống như vô số lần trước đây.
Tôi để quà xuống, giơ tay để lộ ngón tay đang quấn băng cá nhân.
Nhẹ giọng nói: "Sáng nay con không cẩn thận bị đứt tay, tối nay không thể nấu cơm được ạ."
Cố Cẩm Xuyên lườm tôi một cái: "Được chiều thành quen, mới bị đứt tay thôi đã không thể nấu cơm được rồi à?"
Cố Cẩm Tú cũng hùa theo: "Tôi thấy chị đang muốn trốn việc thì có ấy."
Mẹ Cố Cẩm Châu liếc mắt nhìn tôi, cười cười: "Tri Nhàn sắp làm cô dâu, cô dâu đương nhiên phải được chiều chuộng rồi.
"Đành phải để bà già này đi nấu cơm vậy."
Diêu Tư Uyển vội đi theo vào phòng bếp: "Dì ơi, tay Tri Nhàn bị thương, vậy thì để cháu đến giúp dì ạ."
"Thế sao được, cháu là khách mà."
"Không sao đâu dì ơi, cháu chỉ giúp một tay thôi."
Không lâu sau, Diêu Tư Uyển đã bê một đĩa thức ăn đi ra.
"Tri Nhàn, em lại đây cầm giúp chị đĩa thức ăn này với, để chị quay vào giúp dì bóc hành."
Cô ta tự nhiên gọi tôi đến giúp.
Tôi đứng lên, chuẩn bị đỡ lấy.
Nhưng tay tôi chưa kịp chạm tới, đĩa thức ăn đột nhiên nghiêng xuống.
Những miếng cá nóng hổi trong đĩa đổ ào vào người Diêu Tư Uyển, đặc biệt là đôi chân trần, lập tức đỏ ửng cả mảng lớn.
Cô ta hét lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm lấy chân, ánh mắt đã ngân ngấn nước.
"Thẩm Tri Nhàn, em cố ý phải không?"
Cố Cẩm Châu giận đến mức không kiềm chế được, đẩy mạnh tôi sang một bên.
5
Tôi loạng choạng vài bước rồi ngã sõng soài xuống đất.
Lòng bàn tay chẳng may đè lên những miếng cá nhầy nhụa, bị xương cá sắc nhọn đâm rách da thịt.
Trán tôi cũng va mạnh vào cạnh bàn.
Cố Cẩm Châu cẩn thận đỡ Diêu Tư Uyển đứng dậy.
Sau đó mới lạnh lùng quay sang nhìn tôi: "Còn không mau xin lỗi Tư Uyển!"
Tôi cắn răng chịu cơn đau, lảo đảo đứng dậy.
Máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống, thấm đỏ chiếc váy của tôi, để lại một mảng màu đỏ rợn người.
Cố Cảm Châu dường như hơi khựng lại.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi dần lạnh lẽo như cũ: "Tri Nhàn, xin lỗi đi."
"Cẩm Châu, không sao đâu, Tri Nhàn cũng không phải cố ý không đỡ lấy đĩa..."
Diêu Tư Uyển vội kéo ống tay áo hắn, khẽ khuyên can.
"Thẩm Tri Nhàn, em không nghe thấy anh nói gì phải không? Anh nói, mau xin lỗi Tư Uyển."
"Nếu em không muốn thì sao."
"Vậy anh sẽ lập tức hủy đám cưới."
Cố Cẩm Châu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Thẩm Tri Nhàn, em biết tính anh rồi, lời anh đã nói ra, tuyệt đối sẽ không rút lại."
6
Diêu Tư Uyển đứng sau lưng hắn, khi tôi nhìn về phía cô ta, cô ta len lén cười nhếch.
Tôi biết cô ta đang cố tình chọc tức tôi.
Cô ta không muốn nghe tôi xin lỗi.
Cô ta muốn lấy Cố Cẩm Châu.
Kiếp trước cô ta không muốn lấy người không thương, nên đã đi rất nhiều đường vòng.
Mãi đến khi tái hôn mới được như mong muốn.
Kiếp này tôi không muốn cho cô ta toại nguyện.
"Được, em xin lỗi."
Tôi mím môi, rưng rưng nước mắt.
Biểu cảm trên khuôn mặt mang theo cả sự tủi thân lẫn sợ hãi.
Khoảnh khắc tôi mở miệng xin lỗi.
Cố Cẩm Châu rõ ràng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dù rất nhanh sau đó, hắn lại lạnh mặt.
"Lần sau không được như vậy nữa đâu đấy."
Hắn nhận lấy hộp thuốc Cố Cẩm Xuyên đưa đến.
Lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua tôi: "Còn vài ngày nữa thôi là đến đám cưới rồi, em an phận chút đi."
Tôi cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bày ra dáng vẻ sợ hãi.
Cố Cẩm Châu cẩn thận giúp Diêu Tư Uyển xử lý vết thương, lại dịu dàng nói: "Hay là đưa cậu đến bệnh viện khám qua xem sao nhé, nhỡ đâu để lại sẹo thì toi."
"Như vậy có bất tiện lắm không, Tri Nhàn sẽ không vui..."
"Không sao đâu, dù gì cô ấy là người gây ra chuyện này mà."
Cố Cẩm Châu nói xong, lại lạnh lùng liếc nhìn tôi: "Cô ấy gây chuyện, còn phải để tôi giải quyết hậu quả.
"Còn dám không vui cái gì?"
Đêm đó Cố Cẩm Châu cũng không về nhà.
Một dãy số lạ gửi cho tôi vài dòng tin nhắn.
[Cậu ấy lo cho vết thương của chị, sợ chị đau, đêm nay phải chăm chị rồi.
[Em đi ngủ sớm chút đi, đừng uổng công đợi nữa, cô, dâu, tương lai ạ."
Cô ta nói rất đúng.
Tôi quả thật phải đi ngủ sớm một chút.
Vẫn còn có rất nhiều chuyện đang đợi tôi xử lý.
Chẳng hạn như cửa hàng và nhà cửa bố mẹ tôi để lại.
Cũng như khoản tài sản thừa kế mà tôi được nhận.
Nhà cửa phải giao cho bên môi giới đáng tin cậy.
Mà toàn bộ tài sản thừa kế, sắp xếp tính toán lại xong, tôi sẽ mang đi hết.
Không để lại một xu nào cho nhà hắn.
7
Trước đám cưới một ngày.
Phải thử lại váy cưới rồi điều chỉnh nốt lần cuối.
Kiếp trước, Cố Cẩm Châu chỉ thử qua loa âu phục chú rể rồi vội vàng rời đi.
Kiếp này, hắn lại không rời đi.
Mãi cho đến lúc tôi thử váy cưới xong, hắn vẫn còn ngồi trên sofa bên ngoài.
Và khi tôi đi ra, trong mắt hắn rõ ràng hiện lên vẻ kinh diễm.
"Phần eo hình như hơi rộng, hay là bóp vào một chút, trông sẽ đẹp hơn đó."
Nhà tạo mẫu nhẹ giọng nói xong, Cố Cẩm Châu cũng phụ họa: "Đúng vậy, eo Tri Nhàn nhỏ, bóp lại thêm chút đi."
Tôi lại lắc đầu: "Không cần đâu, thế này càng thoải mái."
Dù sao thì tôi cũng sẽ không mặc, vừa hay rộng thế nào chẳng có gì quan trọng.
"Hồi nhỏ em vừa mới đến nhà anh, ngày nào cũng khóc, chẳng phân biệt ngày hay đêm."
Hắn đứng dậy đi đến, vòng tay ôm eo tôi từ đằng sau.
"Mới chớp mắt, đã trưởng thành thành cô gái xinh đẹp thế này.
"Tri Nhàn, chúng ta sắp kết hôn rồi."
Hắn cúi đầu, ánh mắt ngập tràn tình cảm, định hôn tôi.
Nhưng tôi giơ tay chặn lại: "Có người đó."
Tôi làm vẻ ngượng ngùng, Cố Cẩm Châu bật cười khẽ, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
"Vậy để dành đến đêm tân hôn." Hắn nói nhỏ bên tai tôi.
Tôi cúi đầu, trong lòng im lặng cười mỉa.
Đêm trước đám cưới, dâu rể không được gặp nhau.
Tôi không có nhà mẹ đẻ, nên sẽ ngủ lại khách sạn.
Khi Cố Cẩm Châu tiễn tôi đến dưới lầu, đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Có lẽ là Diêu Tư Uyển gọi điện đến, hắn thoạt nhìn có chút thất thường.
Tôi cố ý làm ra vẻ ghen tuông.
Cố Cẩm Châu nhíu mày: "Được rồi, mai đến đám cưới rồi.
"Em đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà bày ra vẻ mặt không vui với anh nữa."
"Vậy mai anh nhớ đến đón em sớm đấy..."
Tôi ngửa mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mong đợi lẫn lo âu.
Cố Cẩm Châu hiển nhiên rất hưởng thụ: "Sẽ đến đúng giờ lành, yên tâm đi."
Nói xong thì vội vã rời đi.
Tôi cũng lập tức xoay người đi lên lầu.
Sau khi kiểm tra lại thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, tôi gọi thêm vài cuộc điện thoại cho bên môi giới.
Rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
8
Cố Cẩm Châu lại hơi mất ngủ.
Đến gần sáng, hắn mới chợp mắt được một chút.
Nhưng không hiểu sao lại mơ thấy Thẩm Tri Nhàn.
Là cảnh cô mặc thử váy cưới ngày hôm qua.
Mỗi cử chỉ, nụ cười, ánh mắt, đều xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Hắn chợt nhận ra, trong lúc mình lơ là, Thẩm Tri Nhàn đã lặng lẽ thay đổi.
Eo cô rất nhỏ, làn da trắng mịn, tuy không cao gầy như Diêu Tư Uyển, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn ấy lại khiến người ta muốn che chở.
Không gầy guộc như Diêu Tư Uyển, mà có nét đầy đặn ngây ngô của một thiếu nữ.
Giấc mơ của hắn dần trở nên kỳ lạ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, hắn nảy sinh một ý nghĩ hoang đường với Thẩm Tri Nhàn – cô gái mà hắn vẫn luôn xem thường.
Khi điện thoại đổ chuông, Cố Cẩm Châu không hiểu sao có hơi bực bội.
Hắn thậm chí còn nghĩ, liệu có nên dời lại một ngày không.
Liệu có nên... chờ đến đêm tân hôn rồi mới rời đi.
Dẫu sao, cô yêu hắn nhiều năm như vậy, ít nhất cũng xem như đáp lại phần nào tình cảm của cô.
Nhưng giọng nói trong điện thoại, lại kéo hắn trở về thực tại.
[Cô nói gì, không thấy cô dâu?]
Hắn đứng bật dậy, bàn tay nắm chặt điện thoại khẽ run lên.
"Không thể nào, có phải các người đến nhầm phòng không?]
[Không đâu thưa anh Cố, chúng tôi không đến nhầm phòng đâu.
[Lễ tân nói phòng đó đã trả phòng từ hai tiếng trước rồi.
[Hơn nữa, điện thoại của cô Thẩm cũng không liên lạc được.] Thợ trang điểm như sắp khóc.
Cố Cẩm Châu cảm thấy bên tai mình ù đi như có tiếng gương giáo chém loạn xạ.
Mãi lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được giọng nói của bản thân: [Để tôi gọi điện cho cô ấy, phiền các người đợi một lát.]
Nhưng điện thoại của Thẩm Tri Nhàn vẫn không thể liên lạc được.
Hắn vội vàng lướt tìm trong danh bạ, nhưng không biết gọi cho ai.
Hắn không có số liên lạc của bất kỳ bạn bè hay người thân nào của cô.
Với cô, hắn không hề biết gì cả.
Mấy nay nay, cô luôn một lòng một dạ theo đuổi anh.
Hắn đã tin chắc rằng mình có thể nắm cô trong lòng bàn tay.
Ngay cả lúc này, hắn vẫn không tin, Thẩm Tri Nhàn dám rời bỏ hắn.
Cố Cẩm Châu vội mặc đại quần áo, lái xe đến khách sạn.
Suốt đường đi, hắn lo lắng đến mức vượt hai cái đèn đỏ.
Nhưng khi đến khách sạn, hắn lại gọi điện cho Thẩm Tri Nhàn, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Lòng hắn dần chìm xuống vực thẳm.
Nhưng lúc này thợ trang điểm lại gọi điện đến.
[Anh Cố, tìm được cô dâu rồi, ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi.]
Cố Cẩm Châu như trút được gánh nặng.
Làn sương mù nặng nề trong lòng hắn dường như bị một bàn tay lớn xé toạc.
Xe thắng gấp bên đường, hắn run giọng hỏi: [Cô nói lại lần nữa.]
[Anh Cố, tìm thấy cô dâu rồi, cô ấy nói đêm qua ngủ không thoải mái, mới tạm thời đổi phòng.]
Thợ trang điểm nói thêm gì đó, nhưng hắn hoàn toàn không nghe rõ.
Hắn ngả người ra ghế, rồi đột nhiên bật cười.
Hắn thật sự điên mất rồi.
Thẩm Tri Nhàn yêu hắn đến mức khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể đào hôn chứ.
Càng điên hơn là, vừa nãy hắn lại suýt tin điều đó là thật.
Thật nực cười và hoang đường.
9
Trước ngày cưới, nhà hắn đã mời thầy phong thủy xem qua bát tự của hai người.
Vì một số điều kiêng kỵ, chú rể không thể tự mình đi đón dâu.
Khi đoàn xe rước dâu trở về địa điểm tổ chức đám cưới.
Cố Cẩm Châu đã thay một bộ âu phục đen cao cấp được ủi phẳng phiu, trên tay cầm một bó hoa tươi đứng chờ dưới lầu.
Chỉ là, khi đoàn phù rể từ trên xe bước xuống, sắc mặt lại có chút kỳ lạ.
Còn, đoàn phù dâu vốn được sắp xếp trước đó, lại không hề xuất hiện.
Cô dâu ngồi trong xe, khuôn mặt bị che phủ bởi chiếc khăn voan trắng muốt.
Mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt mông lung xinh đẹp.
Cố Cẩm Châu vốn nghĩ bản thân sẽ không xúc động.
Dù sao, việc cưới Thẩm Tri Nhàn, trong lòng anh vẫn luôn mang chút không cam tâm và không muốn.
Nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy cô dâu ngồi trong xe.
Trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác xao động khó tả.
Cảm giác ấy vừa mơ hồ lại vừa phức tạp, như có chút niềm vui không thể kiềm chế.
Hắn nhớ đến lần cuối cùng thử váy cưới, dáng vẻ Thẩm Tri Nhàn xinh đẹp đến mức làm người khác khó lòng rời mắt.
Nhớ đến ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm mà cô nhìn hắn.
Trong lòng hắn như sinh ra một sự mềm mại đầy dịu dàng.
Ngoài việc sự nghiệp thành công, việc có một người phụ nữ yêu mình đến mức cuồng si trong nhiều năm, cũng khiến một người đàn ông cảm thấy vô cùng kiêu hãnh và thỏa mãn.
Hắn cầm bó hoa, chậm rãi bước đến trước xe.
Nhóm phù rể đều là bạn học cũ của hắn.
Lúc này nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cố Cẩm Châu đưa tay ra, giọng nói mang theo sự dịu dàng: "Tri Nhàn."
Hắn không nhận ra rằng, khi gọi tên cô, trong mắt hắn đã hiện lên ý cười nhẹ.
Một bàn tay đeo găng ren trắng, mềm mại thon dài, khẽ đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cố Cẩm Châu lập tức nắm lấy.
Nhưng ngay khi vừa nắm lấy, trong lòng hắn bất giác trỗi lên một cảm giác kỳ lạ.
Đây dường như không phải là tay của Thẩm Tri Nhàn.
Bàn tay cô phải nhỏ hơn, mềm mại hơn, vừa khéo nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.
Đúng lúc này, cô dâu cũng từ từ bước xuống xe.
Qua lớp khăn voan trắng như tuyết, cô ngượng ngùng và e thẹn ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.
Cố Cẩm Châu đột nhiên buông tay, mạnh mẽ không chút do dự hất ra.
Huyết sắc trên mặt hắn như thể bị hút hết sạch ra ngoài.
Và xung quanh, không gian lặng ngắt như tờ, im ắng đến mức đáng sợ.
Diêu Tư Uyển đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không dám tin.
Đến cuối cùng, dĩ nhiên là uất ức khó chịu đến đỏ cả mắt.
10
Bó hoa trong tay Cố Cẩm Châu rơi xuống đất, hắn quay người, tùy tiện kéo một người lại, giọng khàn khàn chất vấn.
"Sao lại thế này? Thẩm Tri Nhàn đâu? Các người chẳng phải đã đến khách sạn đón cô ấy rồi sao?
"Đón nhầm người các người cũng không phát hiện à? Làm ăn kiểu gì vậy?"
Cảm xúc của hắn đột nhiên mất kiểm soát, giọng nói đột ngột cao lên vài phần.
"Chúng tôi cũng không biết."
"Lúc chúng tôi đi đón dâu, trong phòng chỉ có mỗi một mình Tư Uyển thôi."
"Đúng vậy, chúng tôi hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Tri Nhàn đâu cả."
Cố Cẩm Châu xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thợ trang điểm: "Chẳng phải cô nói đã tìm được cô dâu rồi sao?
"Đây chính là cái cô gọi là tìm được rồi ư?"
"Anh... anh Cố, chuyện này không liên quan đến tôi..."
Thợ trang điểm như sắp muốn khóc.
Cô chỉ là một người làm thuê, cô còn có cách nào khác chứ.
Nếu không phải cô Diêu kia nói, mọi trách nhiệm cô ta sẽ gánh vác.
Cô cũng chẳng dám nói dối như vậy.
Cô chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.
"Cẩm Châu, không liên quan gì đến cô ấy đâu.
"Lo do em sắp xếp hết đấy."
Diêu Tư Uyển xuống xe, cô ta đứng thẳng lưng.
Đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
"Tri Nhàn chẳng biết tung tích ở đâu, đám cưới thì sắp bắt đầu rồi.
"Em không muốn anh mất mặt, nên mới nghĩ ra cách này.
"Anh muốn trách thì cứ trách em, muốn mắng thì cứ mắng em, chuyện này không liên quan đến người khác."
Cô ta nói đến đây, bỗng nhiên cúi thấp đầu, nén nước mắt rơi xuống.
Diêu Tư Uyển khẽ cười chua xót: "Do em quá yêu anh nên mới làm chuyện dại dột."
"Cẩm Châu, hay là mình cứ thuận theo như vậy đi."
"Không phải cậu cũng có cảm tình với Tư Uyển sao?"
"Vả lại, Tư Uyển với cậu tâm đầu ý hợp, chẳng phải tốt hơn nhiều so với người con dâu nuôi từ bé kia của cậu sao?"
"Ngày trọng đại thế này mà cô ta lại giận dỗi nói đi là đi."
"Chẳng lẽ cậu còn định kiệu lớn tám người khiêng đi rước cô ta về?"
"Sau này không biết còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa."
"Giờ lành sắp đến rồi, Cẩm Châu, cậu mau quyết định đi."
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Diêu Tư Uyển dần ngừng tiếng nức nở, trong ánh mắt nhìn Cố Cẩm Châu ẩn chứa chút mong chờ.
Cố Cẩm Châu đứng bất động hồi lâu.
Cuối cùng, hắn từ từ quay người lại, nhìn đám đông.
Diêu Tư Uyển trong bộ váy cưới trắng trông rất đẹp.
Hắn không phủ nhận, hắn và Diêu Tư Uyển quả thật tâm đầu ý hợp.
Sớm chiều ở chung hắn cũng có cảm tình với Diêu Tư Uyển.
Nhưng hắn vẫn luôn hiểu rõ, người hắn muốn cưới là Thẩm Tri Nhàn.
Trong lòng hắn đã coi cô là vợ của hắn từ lâu rồi.
Dù dần dần hắn cũng bất tri bất giác cảm thấy.
Thẩm Tri Nhàn không còn xứng với hắn nữa.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy bỏ hôn ước.
Mà để mặc bản thân cô trèo cao.
Nhưng Cố Cẩm Châu lại chưa từng ngờ rằng.
Chính bản thân hắn cũng không nỡ nhẫn tâm bỏ rơi Thẩm Tri Nhàn.
Hắn giữ đúng lời hứa tổ chức đám cưới với cô.
Dù hắn giấu cô, chuyện hắn sẽ ra nước ngoài viện trợ xây dựng.
Nhưng hắn đã quyết định, sẽ hoãn lại vài ngày rồi mới rời đi.
Cho cô một đám cưới và một đêm động phòng hoa chúc trọn vẹn.
Nếu may mắn, cô sẽ có một đứa con.
Từ đó, cô cũng có thể đứng vững trong nhà hắn.
Hắn cũng coi như không phụ ân tình của nhà cô cô và tình yêu nhiều năm cô đã dành cho hắn.
Nhưng hôm nay, vào đêm trước ngày cưới Thẩm Tri Nhàn lại chơi trò mất tích.
11
Cố Cẩm Châu nghĩ không thông.
Cô lấy đâu ra can đảm làm loạn với hắn thế này.
Chỉ vì hắn và Diêu Tư Uyển gần gũi hơn một chút.
Chỉ vì hôm đó ở nhà hắn, hắn bênh vực Diêu Tư Uyển bị bỏng mà trách mắng cô sao?
Nhưng Thẩm Tri Nhàn lấy cái gì để làm loạn thế này với hắn chứ.
Chẳng lẽ cô không sợ, đám cưới này sẽ bị hủy hoàn toàn chăng?
Hay là, cô nghĩ rằng cô dựa vào ân tình của bố mẹ cô, có thể thật sự muốn làm gì thì làm, đùa giỡn hắn ở trong lòng bàn tay hay sao?
Cố Cẩm Châu trước nay chưa từng giận dữ và mất kiểm soát như vậy.
Hắn thậm chí còn nghĩ, hay là cứ làm theo những gì bạn bè nói, lỡ rồi thì cứ liều đi.
Cứ như vậy cưới luôn Diêu Tư Uyển.
Nhưng không hiểu sao, khi hắn nhìn Diêu Tư Uyển xinh đẹp, tao nhã đứng trước mặt.
Cô ta mặc chiếc váy cưới chính tay Thẩm Tri Nhàn chọn.
Dáng người cô ta cao hơn Thẩm Tri Nhàn một chút.
Nhưng lại gầy hơn so với cô.
Vì vậy, phần eo váy khá rộng, còn phía trước ngực thì trống rỗng.
Hắn không nhịn được lại nghĩ về dáng vẻ của Thẩm Tri Nhàn khi thử váy cưới ngày hôm qua.
Cô đứng trước mặt hắn, dáng người uyển chuyển yểu điểu.
Nhưng lại đầy đặn.
Khi ấy, hắn thực sự đã rất kinh ngạc.
Bình thường Thẩm Tri Nhàn ăn mặc rất đơn giản.
Chủ yếu là quần áo thùng thình thoải mái.
Thế nên hắn không biết, cô ăn diện lên lại xinh đẹp đến nhường ấy.
"Cẩm Châu..."
Diêu Tư Uyển thấy hắn đứng yên không động đậy, không nhịn được khẽ gọi.
Nhưng Cố Cẩm Châu lại đột nhiên đưa tay, kéo bông hoa cài trên ngực áo chú rể xuống, tiện tay ném xuống đất.
"Tri Nhàn đột nhiên không khỏe, đám cưới dời lại đi."
Hắn nói xong, không nhìn mọi người, cũng không liếc nhìn Diêu Tư Uyển lấy một cái.
Cứ như vậy dứt khoát quay người rời đi.
Diêu Tư Uyển kinh ngạc đứng im tại chỗ.
Dần dần khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người cô ta.
Có đồng cảm có cả bất bình thay cô ta, nhưng phần lớn lại giống như đang chờ xem cô ta mất mặt.
Toàn thân Diêu Tư Uyển run rẩy, đầu ngón tay lạnh buốt không ngừng run lên.
Cô ta trước nay chưa từng phải chịu nhục nhã như thế này.
Dù gia cảnh bình thường, nhưng cô ta dựa vào nỗ lực của mình thi đỗ một trường đại học ở Bắc Kinh.
Là hoa khôi của khoa kiến trúc, luôn được các nam sinh vây quanh, nâng niu như sao sáng trên trời.
Ngày thường Cố Cẩm Châu cũng luôn ân cần ở cạnh cô ta.
Nhưng chỉ là một người đàn ông bị cô ta đối xử như 'kẻ theo đuôi'.
Vậy mà lại ở trước mặt mọi người, làm cô ta mất mặt thế này.
Dựa vào đâu.
Dựa vào đâu chứ.
Diêu Tư Uyển giật mạnh mạng che đầu xuống.
Khi nước mắt không thể kìm nén mà tuôn trào, cô ta tức giận vùng vằng ném mạng che xuống đất.
12
Mãi đến khi ngồi trên chuyến bay rời khỏi nơi đó, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Máy bay lao vút lên trên những tầng mây cao vợi.
Tựa lưng vào ghế, tôi nhắm mắt khẽ khàng.
Những ký ức đau thương như ác mộng của kiếp trước, vào giây phút này, đã tạm thời khép lại.
Tôi không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn, sau khi rời xa gia đình bội bạc ấy.
Tương lai của tôi, chỉ biết sẽ ngày càng sáng sủa.
Năm tôi lên năm, bố mẹ qua đời trong một trận động đất.
Trong thời khắc nguy cấp nhất, họ đã dốc toàn lực đẩy Cố Cẩm Châu ra ngoài, cứu hắn một mạng.
Vì vậy, nhà hắn danh chính ngôn thuận nhận nuôi tôi, lấy ân báo đáp.
Thậm chí còn định hôn sự giữa tôi và Cố Cẩm Châu, để tôi có chốn nương tựa suốt đời.
Nhưng khi tôi lớn lên, ân tình ấy dần biến chất.
Từ khi Cố Cẩm Châu tiền đồ xán lạn, cô bé mồ côi như tôi đây, bỗng trở thành người may mắn trèo cao gả vào nhà hắn.
Sau đó, Cố Cẩm Châu ra nước ngoài viện trợ xây dựng, bặt vô âm tín.
Tôi bán ngôi nhà bố mẹ để lại, lấy tiền chữa bệnh cho mẹ hắn.
Bà ta nằm liệt giường năm năm, tôi cũng chăm sóc bà ta suốt năm năm ấy.
Sau đó, em trai em gái Cố Cẩm Châu lần lượt lập gia đình, sinh con đẻ cái.
Chỉ vì một câu chị dâu như mẹ.
Tôi cam tâm tình nguyện dốc hết tài sản của bố mẹ để lại.
Khi Cố Cẩm Tú lấy chồng, chính tôi đã cho ả 36 vạn làm của hồi môn.
Khi ả sinh con, tôi lì xì 6 vạn cho ả giữ thể diện.
Khi ả bị bạo hành, tôi giúp ả đòi lại công bằng, kiện tụng ly hôn, còn đích thân đón mẹ con ả về nhà mẹ đẻ.
Nhưng đến khi Cố Cẩm Châu muốn đuổi tôi đi,
Chính ả là người lạnh lùng nói: "Nhà chúng tôi đã nuôi chị mười mấy năm, ân tình với gia đình chị sớm đã trả hết rồi.
"Vì để báo ân, anh hai tôi đã đánh đổi hạnh phúc cả đời.
"Nếu chị còn chút lương tâm, thì mau nhường chỗ cho chị dâu tôi đi."
Sau này, khi Cố Cẩm Châu dẫn Diêu Tư Uyển trở về.
Cũng chính là mẹ con họ, chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người, vui mừng chào đón Diêu Tư Uyển.
Và cũng chính họ đã ngầm đồng ý quyết định đuổi tôi đi của Cố Cẩm Châu.
Thật ra, suốt mười năm qua, Cố Cẩm Châu vẫn gửi tiền về nhà.
Thật ra, hắn và Diêu Tư Uyển sớm đã sống chung, sinh con đẻ cái với nhau ở nước ngoài.
Cả nhà hắn đều biết chuyện này.
Chỉ có tôi là bị che mắt, bị vắt kiệt đến giá trị cuối cùng.
Đến cuối cùng tôi bệnh nặng không qua khỏi, chết trong thê thảm.
Nghĩ đến tất cả những điều đó, tôi chỉ cảm thấy buồn cười đến tột độ.
Nếu bố mẹ tôi ở dưới suối vàng biết được.
Liệu họ có hối hận vì năm đó đã liều mạng cứu Cố Cẩm Châu hay không?
Câu trả lời này, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng với người đã sống hai kiếp như tôi.
Dĩ nhiên sẽ không cố chấp rằng người tốt sẽ luôn được đền đáp nữa.
13
Cố Cẩm Châu đã gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng vẫn luôn không liên lạc được.
Mà tất cả số điện thoại của người trong nhà hắn, đều bị Thẩm Tri Nhàn thêm vào danh sách đen.
Ban đầu mẹ hắn chẳng mấy để tâm.
"Cẩm Châu, không được đi tìm nó.
"Làm gì có nhà nào dâu mới lại làm loạn rồi kiêu căng như vậy chứ.
"Nó chỉ đang làm bộ làm tịch, muốn con phải xuống nước thôi, chúng ta nhất quyết không được chiều theo ý nó."
Trong mắt bà ta, Thẩm Tri Nhàn chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa.
Lại một lòng một dạ ngưỡng mộ đứa con trai mà bà luôn tự hào, làm sao có thể thật sự chạy đi xa được chứ.
Hiện giờ làm loạn đến nước này, chẳng qua cũng chỉ là đang giận dỗi mà thôi.
Cô làm sao nỡ bỏ qua một cuộc hôn nhân tốt đẹp như thế này chứ.
Cố Cẩm Châu đứng bất động bên cửa sổ hồi lâu.
Hắn luôn có một dự cảm xấu.
Thẩm Tri Nhàn không phải đang làm loạn với hắn.
Cũng không phải đang lấy lùi làm tiến.
Cô thật sự tức giận, thật sự, không muốn lấy hắn.
Ngày hôm qua khi thử váy cưới, hắn muốn hôn cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
Tối qua khi hắn đưa cô về khách sạn, cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện giục hắn rời đi.
Không còn như trước đây, hễ một chút chuyện nhỏ cũng bất an khóc lóc tìm hắn.
Mỗi một cô gái xuất hiện bên hắn, cô đều cẩn thận đề phòng.
Cô quan tâm hắn, đến mức làm hắn dần cảm thấy phiền chán.
Cho nên hắn mới có thể gạt cô, nộp đơn xin ra nước ngoài viện trợ xây dựng.
Ân tình đã trả hết, hắn không còn nợ cô cái gì nữa, có thể thảnh thơi rời đi.
Theo đuổi một cuộc sống mà hắn mong muốn.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng, người rời khỏi đám cưới trước.
Lại chính là Thẩm Tri Nhàn.
"Anh, còn bộ trang sức vàng của em thì sao đây?"
Cố Cẩm Tú bất ngờ lên tiếng: "Hồi đó anh đã hứa với em, đợi chị ta vào cửa sẽ ngay lập tức mua cho em một bộ trang sức bằng vàng mà.
"Bây giờ chị ta chạy mất rồi, người cũng chẳng thấy đâu, chẳng lẽ bộ trang sức của em cũng bay theo luôn à?"
Trong lòng Cố Cẩm Châu bỗng nảy lên một ý nghĩ.
Bố mẹ Thẩm Tri Nhàn để lại cho cô không ít tài sản.
Ngoài nhà cửa, cửa hàng, còn có một khoản tiền tiết kiệm rất lớn.
Nói cho cùng, mấy năm nay mặt ngoài là nhà hắn nuôi cô.
Nhưng thực tế thì sao, nhà hắn đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà cô, hắn cũng từng có nghe qua.
Bây giờ không thể liên lạc được với Thẩm Tri Nhàn.
Nhưng chỉ cần tài sản đứng tên cô vẫn còn.
Điều đó có nghĩa là cô chưa thực sự muốn rời đi.
Cô chỉ đang giận dỗi dọa hắn mà thôi.
"Con gấp cái gì, đợi nó cúi đầu quay về, cầu xin anh con cưới nó, con muốn gì chẳng lẽ đòi nó lại không cho sao?"
Mẹ Cố thản nhiên nói, nhưng Cố Cẩm Tú vẫn bĩu môi: "Biết bao giờ chị ta mới quay lại chứ, nhỡ đâu chị ta không quay về nữa thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó, con cũng không phải không biết, nó thích anh con biết bao."
"Cũng đúng, nếu không phải vì chị ta thật lòng với anh con thì con đã phản đối cái đám cưới này từ lâu rồi."
Cố Cẩm Châu đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, mẹ mau đi ra ngoài tìm người hỏi thăm thử đi."
"Hỏi thăm cái gì?"
"Hỏi xem những tài sản đứng tên Tri Nhàn, còn ở đó hay không."
Mẹ Cố lập tức hốt hoảng: "Cẩm Châu, con có ý gì?"
"Nếu vẫn còn, thì chứng tỏ Tri Nhàn chỉ đang giận dỗi con, nếu không còn..."
Cố Cẩm Châu bỗng nhiên bật cười tự giễu, không nói tiếp nữa
Nhưng mẹ Cố đã lập tức hiểu ra.
Bà ta rốt cuộc không thể ngồi yên, vội vã chạy ra ngoài:
"Mẹ đi ngay đây. Mấy căn nhà và cửa hàng kia của nó, muốn bán cũng không phải chuyện ngày một ngày hai..."
"Anh, ý anh là sao, chẳng lẽ Thẩm Tri Nhàn thực sự đào hôn rồi sao?"
Cố Cẩm Tú hoảng hốt, ả đã khoe khoang đủ điều trước mặt đám anh chị em con nhà họ hàng thân thích.
Giờ nếu Thẩm Tri Nhàn thực sự đào hôn, chẳng lẽ bộ trang sức của ả cũng bay theo luôn rồi sao.
Vậy thì ả biết giấu mặt vào đâu đây chứ.
Cố Cẩm Châu chỉ cười lạnh, nhìn ả: "Bây giờ em gấp làm gì, chẳng phải em luôn ghét cô ấy, không muốn nhận cô ấy làm chị dâu à?"
"Ai lại không thích tiền chứ..."
Đúng vậy, ai lại không thích tiền chứ.
Nên nhà hắn vừa xem thường Thẩm Tri Nhàn, vừa bám lấy hôn ước không chịu buông.
Mà chính hắn, ở sâu trong nội tâm lúc đó chẳng phải cũng nghĩ như vậy sao?
Thẩm Tri Nhàn có tiền, lại không nơi nương tựa.
Người thân đều đã vùi mình trong trận động đất.
Lại móc tim móc phổi ra yêu hắn.
Cưới cô, tất cả tài sản của cô đều sẽ biến thành của nhà hắn.
Cho nên hắn mới có thể yên tâm nộp đơn xin ra nước ngoài viện trợ xây dựng, không hề lo lắng chuyện trong nhà.
Cố Cẩm Tú ti tiện lại ích kỷ, còn hắn nào có khác gì một kẻ tiểu nhân đâu.
"Anh... chẳng lẽ chị ta thật sự bỏ đi rồi sao?"
Cố Cẩm Châu vô cảm đi về phía cửa: "Anh không biết."
"Anh, nếu chị ta thực sự đi rồi, vậy thì phải làm sao đây."
Cố Cẩm Tú liên tục dậm chân: "Mẹ nói muốn đổi biệt thự, tiền đặt cọc cũng đã trả hết rồi."
Cố Cẩm Châu lạnh lùng cười: "Ai muốn đổi thì người đó trả tiền đi."
"Anh..."
Cố Cẩm Châu sập cửa rời đi, để lại tiếng khóc la chói tai bị chặn lại ở đằng sau.
14
Tôi một mình đi đến thành phố ở phương Nam mà tôi vẫn luôn rất thích.
Năm đó khi thi đại học, bởi vì Cố Cẩm Châu đi Bắc Kinh.
Cho nên tôi mới đành đuổi theo hắn đến Bắc Kinh.
Nhưng thực ra, ngôi trường đại học mà tôi hằng mơ ước không phải ở Bắc Kinh.
Bây giờ tôi có rất nhiều thời gian rảnh, tài chính cũng coi như tự do.
Đương nhiên cũng có điều kiện để thực hiện giấc mơ của chính mình.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, tôi trực tiếp mua một căn hộ hai phòng ngay gần trường đại học.
Nghỉ ngơi nửa tháng, tôi bắt đầu chuẩn bị thi cao học.
Đại học không thể học ở đây, học cao học ở đây cũng là một lựa chọn tốt.
Kiếp trước.
Cố Cẩm Châu công thành danh toại, sự nghiệp vẻ vang.
Khi trở về cả nhà đoàn viên, chuyển vào nhà mới, cưới vợ mới.
Có thể nói là con đường thăng quan tiến chức thuận lợi đến cực điểm.
Còn tôi thì sao.
Người ta nói khắp phố tràn ngập sắc hoa, nhưng chỉ riêng tôi đến lại không gặp mùa xuân.
Kiếp trước đã bỏ lỡ khung cảnh xuân sắc khắp phố.
Kiếp này tôi phải tự mình đến viên mãn.
Yên ổn sinh sống đến tháng thứ hai.
Cố Cẩm Châu, người đáng ra phải ở nước ngoài viện trợ xây dựng, lại đột ngột tìm đến.
Khi ấy xuân đến cây đâm chồi nở hoa, tôi vừa từ thư viện của trường bước ra.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn đang đứng dưới lầu.
Hắn gầy đi không ít, nhưng giữa đám đông nhộn nhịp, hắn vẫn rất nổi bật.
Nếu không phải như vậy, thì vào thời thiếu nữ ngây thơ mới biết yêu, tôi đã chẳng dành trọn tình cảm cho hắn.
Chỉ là bây giờ, người mà trước đây chỉ cần nhìn một cái cũng khiến tôi đỏ mặt tim đập.
Vậy mà trong lòng lại có thể bình tĩnh đến mức không hề sinh ra chút gợn sóng nào.
{Bản chuyển ngữ thuộc về , vui lòng không mang đi nơi khác}
Tôi ôm sách, tiếp tục đi lên phía trước.
Cố Cẩm Châu thấp giọng gọi tên tôi: "Tri Nhàn."
"Có việc gì?"
Tôi nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, như đang nhìn bất kỳ người lạ nào đi ngang qua.
"Anh đã tìm em suốt thời gian qua."
"Tìm em làm gì?"
"Em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta có hôn ước, đã đính hôn rồi..."
"Chỉ là đính hôn, không đăng ký kết hôn, cũng không hợp pháp."
"Tri Nhàn..."
Sơ mi trắng Cố Cẩm Châu đang mặc, vẫn sạch sẽ thanh khiết như trước đây.
Dáng vẻ hắn đeo kính, từng là dáng vẻ tôi thích nhất.
Hiện giờ hắn đứng ở trước mặt tôi, mọi thứ vẫn là dáng vẻ tôi từng thích.
Nhưng, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
"Em đi rồi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, giữa anh và Diêu Tư Uyển, đúng là anh đã không đúng."
"Anh chỉ ngưỡng mộ thành tích học tập của cô ấy, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì cả.
"Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, nửa tháng trước cô ấy đã ra nước ngoài, sau này sẽ không quay lại nữa.
"Tri Nhàn, anh đảm bảo sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa, em theo anh về đi, đám cưới anh vẫn chưa hủy, chỉ cần em quay lại, đám cưới có thể tổ chức ngay bất cứ lúc nào."
"Anh dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ quay về với anh?
"Là vì em từng rất thích anh sao?"
Tôi nhìn hắn, nở nụ cười.
"Cố Cẩm Châu, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu ra sao? Từ lúc tôi dứt khoát rời đi, anh ở trong lòng tôi chẳng còn là gì nữa rồi."
"Tri Nhàn, anh biết chuyện trước đây làm em tổn thương, anh đã tự xét lại mình rồi.
"Giữa anh và Diêu Tư Uyển, chưa từng xảy ra chuyện gì cả, anh có thể thề..."
"Chuyện này còn quan trọng sao?
"Cố Cẩm Châu, chuyện giữa anh và Diêu Tư Uyển, tôi hoàn toàn không quan tâm.
"Bởi vì, tôi sớm không còn thích anh nữa rồi."
"Không thể nào, chúng ta cùng lớn lên bên nhau, Tri Nhàn, em thích anh nhiều năm như vậy..."
"Em thích anh nhiều năm như vậy, cũng không ngăn được anh sớm đã xin ra nước ngoài viện trợ xây dựng, định trong ngày cưới sẽ rời đi, đúng không?"
Cố Cẩm Châu chợt biến sắc: "Sao em biết..."
"Em còn biết, anh định đi cùng Diêu Tư Uyển nữa cơ.
"Nếu không có gì bất ngờ, các người sẽ xây dựng một gia đình mới ở nước ngoài.
"Còn em, người bị anh bỏ lại trong nước, sẽ mãi mãi chẳng hay biết gì, thay anh báo hiếu, chăm sóc gia đình, tiêu hết tài sản bố mẹ tôi để lại, đến khi không còn giá trị thì bị đuổi khỏi nhà.
"Có phải thế không, Cố Cẩm Châu?"
Hắn tái mét mặt, kinh hãi nhìn tôi như thể đang nhìn thấy ma.
Nhưng tôi cũng không buông tha cho hắn.
Lại chậm rãi tiến lên một bước: "Nếu em đoán không nhầm, mẹ anh chắc bệnh nặng lắm đúng không?"
Cố Cẩm Châu bỗng lùi lại một bước: "Sao em biết được?"
Tính toán thời gian, mẹ hắn hẳn vừa mới phát hiện bệnh nặng.
Bà ta sĩ diện, giấu cả họ hàng, tin tức vẫn chưa được truyền ra.
"Thế nên, Cố Cẩm Châu, anh tìm em, muốn em trở về, thật sự là biết sai mà muốn bù đắp cho em, hay chỉ muốn em quay về làm người giúp việc chăm sóc mẹ anh, tiện thể lấy số tài sản thừa kế của em bù vào cái hố không đáy của gia đình anh?"
"Sao em có thể nghĩ nhà anh như vậy chứ?"
Cố Cẩm Châu xanh mặt: "Thẩm Tri Nhàn, dù sao bà ấy cũng nuôi em mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao cơ mà."
"Số tiền mấy năm nay nhà anh lấy đi, đã đủ trả ơn nuôi dưỡng đó rồi."
"Cố Cẩm Châu, đừng đến tìm em nữa, em và nhà anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi."
"Với anh, cũng không còn dây dưa gì nữa."
Nói xong, tôi lướt qua hắn đi về phía cổng trường.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, lại tiếp tục quấn lấy tôi.
"Tri Nhàn, em bình tĩnh lại, nghĩ kỹ một chút đi. Tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta, chẳng lẽ em thực sự nói buông tay là buông được sao?"
"Đúng vậy, em sớm đã buông tay rồi.
"Cố Cẩm Châu, anh cũng nên sớm buông tay đi.
"Thay vì ở đây quấy rầy em, chi bằng nghĩ cách kiếm tiền đi, dù gì nhà anh sau này vẫn còn nhiều chỗ phải tiêu đến tiền lắm đấy."
"Tri Nhàn, em thực sự phải nhẫn tâm đến vậy sao?"
Tôi thấy thật nực cười: "Cố Cẩm Châu, lúc cả nhà anh hợp sức tính kế em, sao không động một chút lòng trắc ẩn nào vậy?"
"Nhưng Tri Nhàn, thực ra nhà anh cũng không gây tổn hại gì đến em, mấy chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là do em suy đoán..."
"Vậy thì sao.
"Dù chỉ là suy đoán, em cũng chỉ đơn giản là bóp chết khả năng đó từ trong trứng nước thôi, không được sao?"
"Tri Nhàn, dù sao chúng ta cũng hiểu rõ về nhau rồi, em dám đảm bảo, sau này em lấy người khác, họ sẽ không tính kế em sao?"
Tôi bật cười: "Chẳng lẽ em chỉ có duy nhất đường đi lấy chồng thôi sao?"
15
Cố Cẩm Châu ở lại thành phố này một tuần.
Sau đó, tôi báo cảnh sát, hắn mới buồn bã rời đi.
Dường như đã hiểu rõ, tôi đã quyết tâm sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Sau khi hắn rời đi, cũng không còn quấy rầy tôi nữa.
Khi tôi thuận lợi thi lên cao học.
Bạn bè ở quê lén liên lạc với tôi.
Họ nói rằng nhà hắn bây giờ đã thanh bại danh liệt, không thể sống nổi nữa.
Dần dần ngày càng có nhiều người biết rõ tình hình bắt đầu tiết lộ.
Nói nhà hắn vô ơn, lòng lang dạ sói, bắt nạt con gái duy nhất của ân nhân để lại.
Cho nên mẹ hắn mới gặp báo ứng, nằm liệt ở trên giường.
Cố Cẩm Xuyên thì chơi bời lêu lổng, gây ra không ít rắc rối, phải ngồi trong tù mấy tháng.
Còn Cố Cẩm Tú không thi đỗ đại học, yêu đương với một tên du côn.
Bởi vì không muốn chăm sóc mẹ ruột, dứt khoát dọn đến sống ở nhà bạn trai.
Già trẻ lớn bé nhà họ Cố giờ đây chỉ dựa vào một mình Cố Cẩm Châu chèo chống.
Tiền thuốc men khổng lồ, cộng với khoản tiền vi phạm hợp đồng mua biệt thự trước đó.
Đã vét sạch số tiền hắn tích góp cho riêng hắn.
Hiện tại hắn rất thảm, bạn bè trước kia cũng chẳng muốn liên lạc.
Sau khi tôi nghe xong, cũng chỉ cười trừ cho qua.
Không còn túi máu lớn như tôi để nhà họ hút kiệt.
Ngày tháng của họ giờ đây quả thật đi bước nào khó khăn bước đấy.
Nhưng mấy chuyện này thì có gì liên quan đến tôi chứ?
Tôi có nhà có xe có tiền tiết kiệm, có thể tiếp tục tận hưởng những năm tháng sinh viên vô lo vô nghĩ.
Sau này có lẽ tôi sẽ gặp được người mình thích.
Nếu không, cứ sống cuộc sống độc thân cũng không có gì đáng ngại.
Cái đầm lầy bẩn thỉu mang tên nhà họ Cố kia, sẽ không bao giờ khiến tôi thấy ghê tởm thêm nữa.
Sau đó, tôi lại nghe nói Cố Cẩm Châu bỏ lại cả nhà hắn, đi đến sống cùng Diêu Tư Uyển.
Còn đi theo Diêu Tư Uyển đến Thượng Hải định cư.
Diêu Tư Uyển sinh con trai cho hắn, cuộc sống dường như cũng không tệ lắm.
Nhưng chưa được mấy năm, Cố Cẩm Châu lại một mình lủi thủi từ Thượng Hải quay về.
Khi đó nhà hắn đã bán hết đi những gì có thể bản.
Chỉ còn lại một căn nhà đi thuê lụp xụp.
Mẹ hắn không được chữa trị và chăm sóc tử tế, năm ngoái đã qua đời.
Cố Cẩm Xuyên sang Myanmar lừa đảo, sống chết không rõ.
Cố Cẩm Tú lấy chồng sớm, sinh ba đứa con, nhưng thường xuyên bị bạo hành.
Cố Cẩm Châu sống một mình trong căn nhà thuê tồi tàn, ngày ngày chìm trong rượu chè.
Con trai Diêu Tư Uyển sinh ra không phải của hắn.
Lúc trước đến với hắn, chẳng qua chỉ muốn tìm một người bố đổ vỏ cho con cô ta mà thôi.
Đợi đến khi hắn lam lũ chăm chỉ kiếm tiền nuôi con lớn khôn,
Diêu Tư Uyển lại lập tức tái hợp với bố ruột của thằng bé, rồi đá hắn.
Cũng là người mà kiếp trước Cố Cẩm Châu mãi không quên, cả đời theo đuổi.
Tôi chỉ từng gặp lại hắn một lần.
Khi ấy hắn chưa đầy ba mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc hơn phân nửa.
Cả người nồng nặc mùi rượu, ngồi bơ phờ bên lề đường.
Người qua đường qua lại nhìn hắn đều lộ ra vẻ chán ghét.
Ai còn có thể nhận ra, đây từng là Cố Cẩm Châu phong quang vô hạn ngày nào.
Tôi cũng không thánh mẫu đến mức tỏ ra đồng cảm với hắn.
Nhưng, quả thật vẫn có chút xao động.
Thật ra khi chúng tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Cố Cẩm Châu đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Nhưng sau này, chúng tôi dần trưởng thành.
Cũng dần thay đổi.
Khi tôi bước ngang qua hắn, dường như hắn nhận ra tôi, kích động đứng dậy.
Nhưng lại đột nhiên quay mặt đi, lấy tay che kín mặt.
Tôi chỉ làm như không thấy hắn, không nhận ra hắn, vẫn không ngừng bước tiếp về phía trước.
Lại một mùa xuân nữa đã đến.
Lại là một năm hoa nở rực rỡ như gấm.
Tôi sẽ không ngoảnh lại, cũng sẽ không tha thứ.
Nhưng sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn, không ngừng sải bước đến mùa xuân thuộc về riêng Thẩm Tri Nhàn.
-HẾT-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro