
PHÙ DÂU BỊ QUẤY RỐI
Bạn thân của tôi kết hôn và nhờ tôi làm phù dâu để bảo vệ cô ấy, ngăn cản những trò quấy rối trong đám cưới.
Tôi vui vẻ đồng ý và thề sẽ bảo vệ cô ấy hết sức mình.
Thế nhưng, vào ngày đám cưới, cô ấy lại đẩy tôi vào giữa năm chàng phù rể, mặc cho họ kéo tôi vào một căn phòng tối...
Sau sự việc, cô ấy chặn tôi lại khi tôi muốn báo cảnh sát, khinh thường nói: "Chính cậu chủ động muốn ngăn cản trò quấy rối trong đám cưới dùm tôi, giờ lại giả vờ thanh cao đòi báo cảnh sát. Cậu làm cho ai xem chứ?"
Vậy sao?
Vì vậy sau này, khi cô ấy bị người ta khiêng đi, tôi đã nghiêm túc hỏi cô ấy: "Cậu nói xem, tôi có nên báo cảnh sát không?"
1.
Cô bạn thân thời đại học của tôi kết hôn, nhờ tôi làm phù dâu.
Tôi đồng ý và thản nhiên hỏi: "Sao lại nghĩ đến việc nhờ mình?"
"Vãn Tình, cậu là bạn thân nhất của mình mà."
Tần Yên cười nói, "Không nhờ cậu thì nhờ ai đây?"
Tôi cười nhẹ, không nói gì thêm.
Hồi đại học chúng tôi ở cùng một phòng ký túc xá, đúng là khá thân thiết.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy về quê phát triển, chúng tôi ít liên lạc hơn.
Lần gặp nhau gần đây nhất, cũng là cô ấy mời tôi đi làm phù dâu cùng.
"Huống chi trước đây cậu cũng đã đi làm phù dâu cùng mình rồi, cậu cũng hiểu rõ phong tục ở quê mình mà."
Tần Yên tỏ vẻ đầy ẩn ý, nháy mắt với tôi, "Mình thấy lần trước cậu còn khá thích thú mà, nên có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên phải tìm cậu."
Thích thú sao? Cô ta nhìn bằng con mắt nào mà thấy tôi thích thú?
Tuy nhiên, tôi không phản bác cô ta, vì tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, và càng muốn làm rõ sự việc.
Lần đầu tiên sau khi tham dự đám cưới trở về, tôi đã mất hết ký ức về việc làm phù dâu.
Vì vậy, khi cô ấy mời tôi làm phù dâu cho đám cưới của mình, tôi đã vui vẻ đồng ý ngay.
"Chị gái song sinh của cậu đâu?" Cô ấy đột nhiên hỏi tôi, "Mình có thể mời chị ấy cùng làm phù dâu với cậu được không?"
"Tại sao?"
Tần Yên đặc biệt phấn khởi nói: "Có hai chị em xinh đẹp giống hệt nhau làm phù dâu cho mình, nhất định mình sẽ rất nở mày nở mặt!"
Tuy nhiên, đáng tiếc là chị ấy không thể đến.
Chị gái tôi gặp chút sự cố, không nhận ra người thân nữa, hiện tại đang ở trong viện t âm thầ n, bị xem như bệnh nhân tâ m thầ??n và tiếp nhận đ iều tr ị.
2.
Tôi biết quê cô ấy nghèo, nhưng không ngờ quê của Tần Yên lại nằm trong một vùng núi hẻo lánh như thế.
Tôi càng không ngờ rằng Tần Yên chỉ mời mỗi mình tôi làm phù dâu, trong khi chú rể lại dẫn tới năm phù rể để đón cô dâu.
Lúc đầu, tôi đang chặn cửa, định chỉ làm cho có, nhận phong bì xong thì cho họ vào.
Ai ngờ họ không thèm nói một tiếng, cứ thế xông thẳng vào, đẩy tôi ngã xuống đất. Những người đó cũng không dừng lại, mà còn giống như đang chơi xếp chồng, đè lên người tôi.
"Á!"
Tôi hét lên, đưa tay đẩy họ ra, "Các người làm gì vậy? Tránh ra! Tránh ra đi!"
"Hahaha, phù dâu chê bọn mình không có sức à!"
Người phù rể nằm dưới cùng ấn chặt lấy tôi, "Anh em ơi, chưa ăn cơm à? Cố lên chút nữa!"
Tôi bị đè đến chóng mặt, chỉ nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ trong phòng cưới, nhưng không ai đến kéo tôi lên.
"Tần... Tần Yên!"
Tần Yên mỉm cười nhìn tôi, "Vãn Tình, cậu không biết sao, đây là phong tục của chỗ bọn mình, càng làm náo nhiệt, sau này càng hạnh phúc. Anh quay phim, anh qua đây quay đi, lát nữa chiếu ở đám cưới, không đủ náo nhiệt người ta sẽ coi thường tôi đó."
Tôi vội vàng cầu xin, "Đừng trêu tôi, tôi không phải người ở đây, không hiểu đâu..."
"Nhập gia tùy tục!"
Người khác nói: "Các cậu đừng chỉ tập trung vào phù dâu chứ, còn cô dâu nữa kìa!"
Không ngờ Tần Yên lại ôm bụng nói: "Đừng đừng đừng, tôi mang thai năm tháng rồi. Vãn Tình thì thoải mái, các cậu cứ chơi cô ấy đi, cô ấy còn là người mẫu nữa đấy."
"Người mẫu à!"
Lập tức, mấy phù rể tsts nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Một trong số họ kéo tay tôi, trực tiếp lôi tôi vào lòng anh ta và ôm chặt lấy.
"Cô ấy thích chơi thoải mái mà, tôi biết! Lần trước cô ấy cũng làm phù dâu, chậc chậc chậc, cái thân hình đó... Tôi nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đẹp như vậy trong đời!"
Tôi nghe mà ngẩn người, gần như quên cả giãy giụa.
Vậy người này, lúc tôi làm phù dâu lần trước Tần Yên cũng có mặt, anh ta chắc chắn biết đám cưới đó đã xảy ra chuyện gì khiến tôi mất trí nhớ!
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, tôi không có cơ hội hỏi anh ta, những người này như bầy sói đói đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Chú rể mắt ti hí đứng bên cạnh cười ha hả: "Vậy thì anh em phải xem thử thân hình của người mẫu rồi!"
Họ thò tay s ờ so ạng khắp người tôi, thậm chí còn xé toạc chiếc váy phù dâu rẻ tiền từ cổ áo.
Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, cổ áo đã bị rách toạc xuống đến tận bụng.
Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ lùng.
Tôi có một khoảnh khắc sữ ng s ờ, nhưng đột nhiên tỉnh lại, toàn thân bất giác run lên, nhưng những người này hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của tôi.
Họ như những con qu ỷ đội lốt người, vẫn tiếp tục giơ tay về phía tôi.
"Cút đi!"
Tôi kéo cổ áo, cố gắng che chắn lấy bản thân, "Tôi không chơi nữa, các người tránh xa tôi ra!"
"Cô nói không chơi là không chơi à?" Họ trực tiếp nắm chặt tay chân tôi, khiến tôi không thể động đậy, thái độ ép buộc khiến tôi hoảng sợ.
"Xé ra đi!"
Tần Yên cười tươi nói: "Các anh kiềm chế chút đi, có trẻ con ở đây đấy."
"Vừa hay, để nó học cách làm náo loạn đám cưới sau này."
Một trong số họ còn đề nghị: "Hay để cô dâu chơi cùng luôn đi? Tôi chưa từng làm loạn với phụ nữ mang thai bao giờ!"
Tần Yên nũng nịu tựa vào lòng chồng mình: "Em không muốn đâu, chẳng phải đã tìm người đến cho các anh rồi sao? Vừa xinh đẹp vừa thon thả, các anh còn chưa hài lòng à?"
Cô ta đang nói cái gì vậy?
Tôi tròn mắt kinh ngạc, không dám tin những lời này lại từ miệng người bạn tốt của mình.
Vậy thì lần trước khi tôi và cô ta cùng tham gia đám cưới, cả hai chúng tôi đều làm phù dâu, tại sao cô ta lại có thể bình an vô sự đứng đây, còn tôi lại mất hết ký ức?
Bác sĩ nói rằng đó là do trải nghiệm đó đã gây cho tôi tổn thương quá lớn, nên tôi vô thức quên đi.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc là trải nghiệm đ((au đ ớn thế nào, bây giờ thì tôi có vẻ đã hiểu rồi.
Tần Yên hoàn toàn biết những gì sẽ xảy ra trong đám cưới, nhưng cô ta vẫn mời tôi làm phù dâu. Bởi vì cô ta muốn lừa tôi làm phù dâu, để che chắn cho cô ta khỏi đám người này!
"Buông ra, tôi không làm phù dâu này nữa!"
Tôi nghiến răng nói, "Nếu các người còn tiến lại gần tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Sao cậu lại không biết đùa thế nhỉ," Tần Yên tỏ ra không vui, "Cậu có biết không, ở chỗ chúng tôi, nếu không làm loạn lên thì sẽ khổ cả đời đấy! Vãn Tình, bây giờ cậu không làm nữa là ng uyền r ủa tôi rồi!"
4
Trong phòng, mấy bà cô, bà dì cũng bắt đầu trách móc tôi, nói rằng tôi đang p há hoạ i đám cưới của Tần Yên, ph á h oại hạnh phúc của cô ta.
"Cô tìm đâu ra cái đứa phù dâu chẳng biết lễ nghĩa gì cả, làm ảnh hưởng đến vận may của người ta thế này."
"Các người còn đứng đó làm gì, có ai làm loạn đám cưới mà dừng giữa chừng không, không may mắn chút nào!"
"Chị dâu," tên phù rể cầm đầu cười tươi nói, "hay là hai người ra ngoài chuẩn bị chút đi, bọn em sẽ dạy cho phù dâu biết nghe lời. Đảm bảo sẽ làm đám cưới của chị vui vẻ tưng bừng!"
Không được!
Ý họ là muốn để mình tôi lại ở đây!
Tần Yên bĩu môi, không thèm suy nghĩ, "Được thôi."
Cô ta nói mình có thai nên mệt mỏi, không muốn Trà sữa tiên sinh đi lại, yêu cầu chú rể bế cô ta ra ngoài.
Gã chú rể mắt hạt đậu lườm cô ta một cái, "Hoặc là cô tự đi ra ngoài, hoặc là cô ở lại đây chơi cùng với anh em tôi."
"Ý anh là sao chứ, chẳng phải em đã mời người bạn xinh đẹp nhất của mình làm phù dâu rồi sao?"
Tần Yên bĩu môi bắt đầu làm nũng, "Hôm nay là lễ cưới của chúng ta mà, anh không thể chiều theo ý em, yêu thương em chút sao?"
Chú rể hừ lạnh một tiếng, "Cô còn nói được à, chẳng phải cô bảo sẽ có một cặp chị em song sinh đến sao? Kết quả chỉ có một mình cô ta đến, tôi có năm anh em đây, làm sao mà chia đủ?"
Tần Yên trừng mắt nhìn tôi một cái, như thể tôi không đi cùng chị gái đến là làm mất mặt cô ta vậy.
Nhưng tôi như bị sét đánh ngang tai vậy.
Tôi cứ thế dùng tay đẩy họ ra, cố ngăn cản.
"Dừng lại, tôi sẽ báo cảnh sát! Buông..."
"Lắm lời quá, bịt miệng lại đi."
Không biết miệng tôi bị nhét cái gì vào, muốn nhổ ra cũng không nhổ được, ghê tởm đến mức tôi suýt ngất đi.
Xung quanh vẫn ồn ào huyên náo, họ vẫn đang cười, vừa cười vừa chế giễu tôi, "Tôi nói cho cô biết, cô báo cảnh sát cũng vô ích thôi, cảnh sát đến thì chúng tôi chỉ đang đùa giỡn trong đám cưới thôi! Là chuyện vui mà!"
"Đúng vậy, hơn nữa, cô có điện thoại không mà báo cảnh sát chứ."
"Đồ đàn bà ngu ngốc!"
"Đừng nói chứ, làm người mẫu đúng là da dẻ đúng là mềm mịn thật!"
"Cũng cho tôi thử đi, đừng có ăn một mình thế chứ."
5
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, chú rể chuẩn bị đón cô dâu đi rồi.
Có người bên ngoài gõ cửa giục giã, tôi nhận ra đó là giọng của chú rể, "Các cậu xong chưa đấy?"
"Chưa chơi đã mà, anh Vũ vào đây xem này, cô này còn xinh hơn cô phù dâu lần trước chúng ta đến nhà lão Chu chơi nhiều!"
Chú rể nói: "Khóa cô ta lại trong đó đi. Lát nữa tối quay lại rồi hãy quậy tiếp, giờ này không thể lỡ giờ lành được."
"Cũng được, vậy đêm nay anh Vũ ở với cô dâu hay ở với cô phù dâu đây?"
Mấy người cười phá lên, lục đục đi xa dần.
Tôi nằm trên sàn không thể cử động, đột nhiên có một chiếc áo được ném lên người tôi, che đi những mảnh vải rách nát.
Tần Yên đứng bên cạnh tôi, mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
"Cô cố ý."
Giọng tôi khản đặc, vừa rồi khóc thét quá nhiều, c ổ họ ng đ au r át.
"Ở đây vốn là như vậy, không có cách nào khác, dù sao cô cũng không thiệt thòi gì."
Tần Yên khó chịu, "Hơn nữa, bọn họ cũng đâu có làm gì cô, chỉ là sờ mấy cái thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu. Phù dâu nhà người khác họ còn không thèm nhìn, không làm thế này là nể mặt tôi lắm rồi."
Hừ, vậy là tôi phải cảm ơn cô sao?
Tôi mặc xong quần áo, không nói một lời nào, đi về phía phòng khách bên cạnh.
Tần Yên hỏi: "Cô đi đâu đấy, lát nữa cô phải đi cùng tôi mời rượu, tôi có bầu không uống được, cô phải chặn giúp tôi. Còn nữa, tối nay họ còn quậy phòng tân hôn, cô cũng phải có mặt. Tham gia từ đầu đến cuối thì hôn lễ mới hoàn chỉnh, không thì không may mắn đâu."
"May mắn?"
Tôi tìm được điện thoại rơi trên đất, bấm số 110, "Cả đời này của cô, đừng mong có may mắn nữa."
6
"Cô muốn gọi cảnh sát à?" Tần Yên thấy vậy, phản ứng nhanh chóng lao tới, đá nh r ơi chiếc điện thoại trong tay tôi xuống đất.
Hành động của cô ta nhanh nhẹn đến mức không hề giống một người đang mang thai.
Hơn nữa, cô ta đã mang bầu năm tháng rồi, sao bụng lại trông trasua phẳng lỳ như vậy?
Cô ta thậm chí không ngần ngại ra tay với tôi, không hề quan tâm đến đứa bé trong bụng.
Tôi nhận ra cô ta không hề mang thai, mà tất cả chỉ là giả dối!
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng cô ta lại có thể ra tay với tôi như vậy.
May mà tôi phản ứng nhanh, lập tức lao tới nhặt điện thoại trên đất.
Tần Yên cũng nhanh chóng nhận ra, chúng tôi như những người điên, lăn lộn trên sàn để giành lại chiếc điện thoại.
"Lần trước ở đám cưới, cô cũng đã đối xử với tôi như thế phải không?" Tôi nắm chặt tóc cô ta, kéo về phía sau, khiến cô ta đau đớn kêu lên.
Cuối cùng, điện thoại đã trở lại trong tay tôi.
"Tôi không có! Đều là do cô tự nguyện!"
Tần Yên không phục, vẫn cố gắng giật tóc tôi, "Dù sao cô tiensinh đã làm phù dâu một lần rồi, làm thêm lần nữa có sao đâu?"
"Cô nói linh tinh!"
"Chẳng lẽ tôi nói sai? Nếu cô không phải là loại người dễ dàng đồng ý với yêu cầu của tôi thì sao lại đồng ý làm phù dâu thêm một lần nữa, bây giờ lại giả vờ trong trắng?"
Hóa ra là vậy.
Tôi muốn tìm lại ký ức, làm rõ chuyện gì đã xảy ra ở đám cưới trước đó, vì thế mới đồng ý làm phù dâu lần này. Nhưng trong mắt Tần Yên, tôi là người tự nguyện phối hợp với cô ta, dù có chuyện gì xảy ra ở đám cưới, đều là do tôi tự nguyện.
"Người đâu! Lập tức gọi người tới!" Thấy tôi ngơ ngác, cô ta đột nhiên hét lên.
Những người đứng ngoài lập tức xông vào, vừa đúng lúc thấy tôi cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Họ không hỏi gì, lao tới giành lấy điện thoại của tôi. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế, họ đã quen thuộc với cách xử lý này.
Vậy ngoài tôi ra, còn bao nhiêu cô gái khác không biết phong tục tập quán đã bị lừa đến làm phù dâu và phải chịu sự s ỉ nhụ c như vậy?
Nhưng lúc này đã quá muộn.
Ba số 110 rất dễ dàng được bấm xuống, tôi đã kết nối cuộc gọi, nhưng họ đã giành lấy điện thoại của tôi.
Tôi gà o thé t trong tuyệt vọng vào điện thoại: "Cứu tôi! Cứu—"
Ngay lập tức, tôi bị bịt miệng, và cuộc gọi bị cắ..t đ..ứt.
Cuộc gọi có thể cứu mạng tôi cuối cùng vẫn không được truyền đi.
7
Tần Vi đứng dậy từ sàn nhà, tóc của cô ta bị tôi túm lộn xộn, lớp trang điểm trên mặt cũng bị lem luốc.
Dưới ánh mắt của nhiều người đang nhìn, cô ta ngay lập tức cảm thấy xấu hổ tột cùng, liền tức giận đ á tôi một cái và nói, "Cô cứ đợi đấy!"
Nói xong, cô ta còn gọi thêm mấy người phụ rể vào, "Dù gì tôi cũng cần thời gian để chỉnh trang lại, các cậu không thể cứ đứng đây không làm gì được."
Những người phụ rể cười ha ha, ngay lập tức khen ngợi cô ta tinh ý, "Vẫn là chị dâu biết điều, chị dâu chuẩn bị cho chúng tôi trò vui gì vậy?"
Những lời khen ngợi từ các phụ rể làm cho chú rể cũng gật đầu hài lòng, vui mừng vì có một người vợ thông minh như vậy.
Nhận được sự công nhận, Tần Vi càng trở nên kiêu ngạo hơn. Cô ta chỉ tay về phía tôi và nói, "Vừa rồi cô ta còn định gọi cảnh sát đấy, không bằng để cô biết chúng tôi ở đây có phong tục gì."
Không chỉ vậy, cô ta còn yêu cầu nhiếp ảnh gia đến chụp hình. "Những người phụ nữ có sự nghiệp như cô ta rất sợ bị tin xấu lộ ra, các anh chụp hình cô ta nhiều vào, rồi lấy đó để đe dọa cô ta." Tần Vi ác ý nói, "Xem cô ta có dám gọi cảnh sát nữa không!"
"Cô ta dám gọi cảnh sát thì chúng ta sẽ công khai hình ảnh của cô ta!"
"Vẫn là chị dâu nghĩ xa trông rộng, thật sự là người đã ra ngoài học đại học, khác hẳn với chúng tôi."
Ngay cả chú rể mắt nhỏ cũng rất hài lòng, cảm thấy mình cưới được một người vợ thông minh, đúng là may mắn quá lớn.
Sự thông minh của Tần Vi khiến mọi người khen ngợi cô ta, cô ta tự mãn nhìn tôi và nói, "Có thấy rõ chưa? Đây là địa bàn của tôi, ai bảo cô cứ hành xử không đúng mực, tôi chỉ có thể dạy dỗ cô thôi."
Cửa của căn phòng nhỏ lại bị đóng lại.
Một số người phụ rể cầm máy quay hướng về phía tôi, trên mặt lộ rõ vẻ nhờn nhợn, từng bước tiến gần tôi.
"Các anh biết đây là hành vi phạm pháp không?" Tôi nép vào góc, hy vọng họ hiểu rằng hành động của họ là phạm pháp và dừng lại, đừng phạm thêm lỗi nữa.
Nhưng nhóm người đó hoàn toàn không quan tâm.
"Phạm pháp gì chứ? Ở đây, phụ dâu là để đi cùng phụ rể!"
"Có vẻ như cô ả không biết rằng sau khi kết hôn, nhiều phụ dâu ở đây còn lấy luôn cả phụ rể nhỉ?."
"Trường hợp đặc biệt mà, trước đây đều là một đối một, lần này chỉ có cô ả làm phụ dâu duy nhất!"
"Chúng tôi năm người chăm sóc cô ả một người, đúng là đã cho cô ả mặt mũi rồi!"
Họ cười lớn, thật sự tự mãn với hành động của mình.
Ngay lúc đó, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng — cuộc gọi đã được kết nối! Nhân viên tổng đài nhận ra sự bất thường của tôi, thông qua tín hiệu điện thoại đã định vị được vị trí của tôi và đã gửi cảnh sát địa phương gần nhất đến!
Tôi!
Được cứu rồi!
8
Cảnh sát đến rất nhanh, nhưng lúc đó Tần Vi vẫn chưa trang điểm xong.
Giờ thì họ không thể bỏ đi được nữa.
Tôi bám vào cửa sổ, hét lớn ra ngoài, "Tôi ở đây, cứu tôi với!"
Tôi vừa hét vừa gõ cửa sổ. Âm thanh thu hút sự chú ý của cảnh sát, và họ đã đưa tôi ra khỏi căn phòng nhỏ một cách suôn sẻ.
Khuôn mặt của chú rể lập tức trở nên khó coi, còn mẹ của Tần Vi thì đứng trước mặt tôi, mắng mỏ thậm tệ, "Cô định làm gì vậy, phá hỏng giờ tốt của con gái và con rể tôi! Cô là đồ con điế%%m! Nếu con gái tôi không thể kết hôn, tôi sẽ liều mạng với cô!"
Tôi cắn chặt môi, không để mình khóc trong sự uất ức.
Tôi đến để làm phụ dâu, sao lại biến thành lỗi của tôi?
Những người phụ rể kia, nhân lúc tiệc cưới để cư ỡng hiế p tôi không thành, tôi sẽ không nhân nhượng đâu, tôi muốn họ phải trả giá.
"Mấy đồng chí cảnh sát, đây là bạn gái của tôi."
Một người phụ rể tiến lên đưa thuốc lá cho cảnh sát, "Chúng tôi đến đây để quậy đám cưới của chị họ cô ấy, cô ấy không vui. Phiền các anh dii một chuyến, thật không biết điều."
Chú rể mắt nhỏ cũng tiến lên làm chứng, "Đúng vậy, chúng tôi đã thông báo về đám cưới, không có chuyện lớn gì đâu."
"Các anh chỉ là pha trò cho đám cưới thêm vui thôi đúng không?." Cảnh sát viên nhỏ gọn nhận ra, như đã thấy nhiều tình huống như vậy, "Nhưng các anh cũng nên nhẹ tay."
Nói xong, họ định rời đi.
"Không phải như vậy!"
Tôi vội vàng phủ nhận, "Tôi không quen biết họ, họ đang phạm pháp đó!"
Cảnh sát viên nhỏ gọn nhìn tôi với vẻ khó xử, "Vậy cô, có bằng chứng gì không?"
Tôi ngẩn ra.
Nhà cũ của Tần Vi ở vùng nông thôn này hoàn toàn không có camera giám sát. Hơn nữa, giờ đây tất cả mọi người đều đồng loạt nói rằng đây chỉ là trò đùa trong cưới, tôi đang làm ầm lên, làm lỡ giờ tốt của đám cưới, đáng bị trời đá nh.
Mẹ Tần Vi vẫn lớn tiếng mắng mỏ, "Tôi thấy cô chỉ nhắm vào con rể tôi vì có tiền, muốn chen vào chỗ của con gái tôi. Cô là loại người vô liê m s ỉ, sao nó lại mời cô tới chứ!"
Cảnh sát viên nhỏ gọn nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nói, "Hình như cô có vẻ quen quen, có phải lần trước ở đám cưới nào đó cũng là cô gọi cảnh sát?"
Tôi ngẩn người.
Thì ra trước đây, khi tham dự đám cưới, tôi đã từng gọi cảnh sát.
Nước mắt tôi không kìm chế được, trào ra ngay lập tức, cảm giác đ au lò ng không biết vì sao lại tràn ngập trong tôi.
Tôi không thể quên sự tuyệt vọng và uất ức mà tôi đã trải qua, dẫn đến quyết định gọi cảnh sát, nhưng kết quả vẫn không được giải quyết như bây giờ.
Những ký ức đó đã bị tôi chôn sâu và không muốn nghĩ đến nữa.
Giờ đây, ký ức đó cũng hoàn toàn hiện lên trong tâm trí tôi tsts, tôi biết tất cả những gì mình muốn biết, và cảm thấy vô cùng hối tiếc và tự trách.
"Cô ơi."
Cảnh sát viên nhỏ gọn cũng bất lực, không thể chịu nổi sự mắng mỏ của bà cụ, chỉ đành vỗ vai tôi, nói ám chỉ, "Gọi cảnh sát lung tung thì phải chịu trách nhiệm. Lần này coi như bỏ qua, đừng làm lỡ đám cưới của người ta nữa."
9
Tôi còn định phản bác, thì đột nhiên có người bị t miệ ng tôi và kéo tôi lùi lại, những người khác tiến lên nói chuyện với cảnh sát, chắn hết tầm nhìn của ông ấy, âm thầm muốn b.,ắt có c tôi ngay dưới mũi cảnh sát.
Tôi hiểu rõ ý định của họ!
Họ muốn gia m g iữ tôi!
Sự sợ hãi dâng lên trong tôi, trong vùng nông thôn xa xôi này, với một đám người mắt sắc như hổ và tôi chỉ có một mình.
huyện tôi đến dự đám cưới của Tần Vi hoàn toàn không có ai biết biết.
Dù họ có g..iết tôi, cũng không ai biết đến.
Tôi làm sao có thể đối phó với mấy người đàn ông to lớn này?
Trong lúc giằng co, tôi bất chợt thấy một anh quay phim ở bên cạnh— đúng rồi! Họ vừa nói rằng sẽ phát video của trò đùa cưới trên đám cưới để mọi người vui vẻ!
Hơn nữa, Tần Vi còn yêu cầu họ quay lại video để sau này đ.e dọ,a tôi.
Vì vậy, chắc chắn trong đó có video vừa mới quay, đây chính là bằng chứng!
"Ưm!"
Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã bị kéo vào căn phòng gần nhất.
Bên ngoài náo nhiệt, họ nói sẽ nhanh chóng đến nhà chú rể để tổ chức nghi lễ.
Trong khi tiếng còi cảnh sát ngày càng xa, hy vọng duy nhất của tôi cũng ra đi theo đó.
Không hiểu sao, tôi có một dự cảm rằng lần này họ nhất định sẽ g iam gi ữ tôi và không thả tôi ra nữa.
Nhưng tôi không thể cứ thế mà chịu trói.
Người phụ rể dùng dây thừng trói tôi lại, rồi thẳng tay vác tôi lên xe cưới, chuẩn bị đưa tôi đến nhà chú rể.
10
"Nhưng sao cô không mời thêm vài người nữa?" Chú rể vẫn đang phàn nàn, "Mọi người chơi không đã."
Tần Vi hừ một tiếng, "Anh nghĩ tôi không muốn mời thêm sao? Bây giờ việc mời phụ dâu rất khó khăn đó."
Chú rể nói xong, ánh mắt chuyển sang cô gái đứng xem bên cạnh.
Cô ấy là em họ của Tần Vi, đến tham dự đám cưới, và đây là lần đầu tiên chứng kiến một đám cưới ầm ĩ như vậy. Toàn thân cô em họ co rúm đứng sau mẹ mình, không dám nói một lời.
"Hay là gọi em họ của cô qua đây luôn đi?"
Chú rể đề nghị, "Dù sao cũng có người quen ở đây, bọn bạn tôi sẽ không thật sự làm gì với cô bé đâu."
Tần Vi không đồng ý, "Em họ của tôi mới chỉ vào đại học thôi."
"Nhưng cũng đã trưởng thành rồi, không lấy chồng sớm thì sẽ không có ai muốn nữa đâu. Thừa dịp này, để cô ấy gả cho bọn bạn tôi thì cũng không tồi."
Chú rể nói, còn nhìn Tần Vi với vẻ khinh thường, "Cô nghĩ ai cũng giống tôi à? Lấy về một bà già..."
Tần Vi tức giận đến mức không muốn nói chuyện nhưng lại không dám phản bác.
Khi cô ta ra trường, đã là cô gái lớn tuổi nhất trong làng.
Lần trước khi làm phụ dâu, không ai muốn lấy cô, ngoài chú rể nhà mình, không ai dám cưới cô.
Vì vậy, cô thực sự không dám làm mất lòng chú rể, sợ rằng nếu người đàn ông này không muốn cô nữa, cô sẽ không thể kết hôn được.
Vì thế, cô miễn cưỡng gọi mẹ mình và đưa em họ đi cùng.
"Nhà chúng cháu thiếu người, tốt nhất là để em họ đi cùng, tối cháu sẽ đưa cô ấy về."
Vậy là người lớn trong nhà đẩy đẩy, ngay lập tức đưa em họ lên xe.
Em họ có vẻ không muốn chút nào, bị mẹ mình t át một cái, "Mày cũng muốn như chị mày à, ra trường không ai muốn? Không mau nắm lấy cơ hội, bạn của chị họ mày đều là người có tiền!"
Tôi ngây người nhìn cảnh tượng này, thấy những người này như những kẻ đồng lõa, đẩy một cô gái trẻ vào xe.
Ngay sau đó, ánh mắt của tôi chạm phải ánh mắt của Tần Vi.
Cô ta có vẻ nhận ra cảm xúc trong mắt tôi, cả người tức giận lên.
"Nhìn cái gì! Đều là tại cô phục vụ không tốt!" Nói xong, cô ta không thèm nhìn tôi nữa, chỉ cúi đầu ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Cô ta là người đã được giáo dục, chắc chắn biết rằng những trò đùa cưới này là tập tục xấu, nhưng cô ta không ngăn cản, mà còn tham gia vào đó.
"Tần Vi, cô biết điều này là sai, đúng không?"
Tôi kiên nhẫn, động viên cô ta, "Cô nên gọi cảnh sát, những người đó thực sự là thú vật, họ sẽ phá hoại em họ của cô đó!"
Tần Vi im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười nhạo, "Tại sao tôi phải gọi cảnh sát? Tại sao phải ngăn họ lại? Cô biết không? Lần đầu tiên tôi làm phụ dâu cũng là cho chị cô ta đấy. Thôi thì cũng đáng mà."
11
Tôi không thể thuyết phục họ nữa, chỉ còn cách tự cứu mình.
Hiện tại, tôi đã ghép lại được phần lớn những gì đã xảy ra lần trước khi đến đây dự đám cưới và làm phụ dâu.
Tần Vi đã mời tôi cùng làm phụ dâu, và tại đám cưới đó, tôi cũng gặp phải những trò đùa cưới tồi tệ như vậy.
Có lẽ tôi biết không thể tróin được nên tôi đã gọi cảnh sát. Nhưng Tần Vi rõ ràng biết tất cả, cô ấy không làm chứng cho tôi và có thể còn làm gì đó để ngăn cản tôi báo cảnh sát hoặc ngăn cảnh sát tin tưởng tôi.
Trong khi tôi đang lo lắng, xe đã đến nơi.
Tần Vi vui vẻ theo chú rể xuống xe, và những phụ rể kéo tôi cùng em họ của tsts cô ấy xuống.
Em họ của cô ấy đứng bên cạnh tôi, run rẩy và sợ hãi, "Tôi không muốn, tôi muốn về nhà."
"Về nhà làm gì? Đám cưới không trọn vẹn nếu không chơi hết trò này!"
Một trong những phụ rể vỗ mặt cô bé, "Cô bé còn non quá!"
Họ định quậy phá phòng tân hôn.
Ở đây, họ sẽ quậy phá cô dâu, mà Tần Vi đã chuẩn bị sẵn sàng, đẩy tôi ra làm lá chắn.
Không chỉ có tôi, còn kéo cả em họ của cô ta đến.
Em họ của Tần Vi không phải người từ nơi khác đến, cô ta biết phong tục địa phương, vừa vào cửa đã bị kéo đi ngay.
Tôi nhìn ánh mắt cầu cứu của cô bé, biết mình không thể tránh khỏi.
Nhưng sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào camera của người quay phim. Tôi phải tìm cách lấy bằng chứng, chỉ có như vậy mới có thể khiến họ bị trừng phạt xứng đáng.
Vì vậy, tôi nói dối họ: "Chị tôi biết tôi đến đây làm phụ dâu, nếu tôi không về nhà đúng giờ, chị ấy nhất định sẽ tìm tôi."
"Con nhỏ này đang đ e d ọa chúng ta!" Chú rể mắt gạo thét lên, "Nhốt cô ta lại, đánh một hồi là sẽ phục thôi."
Tôi không quan tâm đến hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Vi, "Nếu chuyện này bị làm lớn, chắc chắn cô sẽ biết hậu quả."
Nếu không, lần trước cô ta đã không thả tôi đi.
Quả nhiên như tôi dự đoán, Tần Vi giúp tôi khuyên bảo họ, "Mọi người cứ chơi những trò khác trước đi, uống chút rượu để tăng thêm không khí, tôi sẽ khuyên cô ấy."
12
"Tốt nhất là cô thật sự có thể thuyết phục được họ." Một đám người rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Tần Vi.
Cô ta tự mãn rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
"Cô nghĩ tôi muốn làm thế này với cô à?"
Cô ta nhìn tôi rồi cười tự giễu, "Tôi và chồng tôi gặp nhau trong đám cưới của người khác, có tình cảm gì đâu? Chỉ vì gia đình anh ấy có tiền, tôi đành chấp nhận. Cô không chấp nhận thì sao?"
"......" Cô ta đang cố gắng đánh vào tình cảm của tôi sao?
Tôi từng bước tiến gần về phía cô ta, tay vân vê một đồ trang trí nhỏ.
"Xin cô đấy, nếu tôi xử lý không tốt, chồng tôi sẽ không tha cho tôi đâu."
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, "Dù sao thì cô cũng đã chấp nhận ở lần trước rồi mà?"
Tôi đột nhiên hỏi một câu không liên quan, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tần Vi hơi ngạc nhiên, có chút nghi ngờ nhưng vẫn trả lời tôi, "Gần năm giờ chiều rồi."
Lòng tôi dần dần bình tĩnh lại.
Thời gian đã gần đến giờ tôi đã hẹn với viên cảnh sát.
"Cô đúng là giả tạo."
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, "Vậy thì những b ất hạ nh của cô có liên quan gì đến tôi? Cô vẫn mơ tưởng lần này vẫn lại làm hại được Vân Thanh, chẳng phải chỉ vì chị ấy quá mềm lòng sao? Đáng tiếc, tôi thì không như vậy!"
"......Cô không phải!" Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi, đang định nói gì đó.
Đột ngột, tôi cầm cái đồ trang trí bằng kính trên tay, đậ p mạ nh vào đầu cô ta.
Khi cô ta còn đang lúng túng không thể đứng dậy, tôi nhanh chóng xé chăn và trói cô ta lại, rồi bịt miệng cô ta.
Âm thanh ồn ào từ phòng bên cạnh cho thấy mọi người đang uống say, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ở đây.
Lúc này, tiếng gõ cửa ngoài phòng từ phía chú rể và đám phụ rể vang lên không kiên nhẫn.
"Tần Vi, cô xong chưa?"
"Chờ một chút!" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bước ra khỏi phòng, gượng gạo cười nói, "Tần Vi bảo tôi ra đây để uống rượu với các anh, xin lỗi vì sự phiền toái này."
"Cuối cùng cũng biết điều!"
Chú rể mắt gạo cười đến mức không thấy mắt đâu, "Đám cưới của tôi, đứng đầu trong làng!"
Các phụ rể đang nghiêng ngả cũng bắt đầu reo hò, có vẻ như đã say sưa.
À, xem ra thời gian đã đến.
13
Tôi cúi đầu nhìn vào lớp dịch đỏ còn sót lại dưới m óng ta y, dù chỉ là một chút, cũng đủ để họ uống một bình đầy rồi.
Trong phòng rối loạn, cô em họ của Tần Vi nằm gọn gàng ở góc phòng, áo quần xộc xệch và im lặng.
Tôi rót r ượu cho họ, quan sát họ uống cạn.
Làm phù dâu trong ngày cưới, tôi đã cài trên đầu một đóa hoa đỏ mang tính biểu tượng, là một bông hoa mandragora, có thể gây ảo giác. Để nó tỏa ra đủ hương thơm, tôi đã rắc tinh dầu lên hoa.
Bây giờ họ không chỉ liên tục ngửi thấy hương hoa Trà sữa tiên sinh mà còn uống rượu pha lẫn dịch hoa... Tinh thần họ luôn cao độ, hẳn là đã phát huy hiệu quả.
Chú rể lảo đảo đứng dậy, lao về phía tôi và nói, "Tần Vi!"
"Tần Vi đang ở phòng bên cạnh, tôi sẽ dẫn các anh đến gặp cô ấy." Tôi dẫn dắt anh ta về phía phòng cưới.
"Đúng rồi!"
Một trong các phụ rể cầm máy ảnh, lắp bắp nói, "Còn phải quay phim cưới nữa!"
"Tôi sẽ quay phim." Tôi đi lấy máy quay, và cuối cùng cũng lấy được, ngay lập tức tôi rút thẻ SD ra.
Bằng chứng!
Cuối cùng cũng nằm trong tay tôi rồi!
Âm thanh khóc lóc từ phòng bên cạnh truyền đến, nhưng dường như đã bị bịt miệng, nên âm thanh trở nên ức chế và nặng nề.
"Có nhiều cô dâu lắm!"
"Cô ấy đang nằm trên giường, thật chủ động!"
"......"
Tôi lắng nghe động tĩnh mà không phản ứng, trong khi cô em họ của Tần Vi im lặng đi đến bên cạnh tôi.
"Em có định giúp Tần Vi không?"
Cô ấy lắc đầu, nhìn về phía máy ảnh trong tay tôi và nói, "Có thể cho em mượn không? Em muốn quay lại."
Tôi bất ngờ.
Cô ấy cười điên cuồng, "Vậy thì sau này, cô ta sẽ không còn dám kiêu ngạo trước mặt em nữa!"
Quan hệ giữa các chị em như thế thật đáng buồn.
Tôi cảm thán xong, đổi thẻ SD và đưa máy ảnh cho cô ta.
Lúc này, Tần Vi đã tỉnh dậy, nhìn về phía cửa như đang cầu cứu tôi.
Tôi giơ điện thoại lên, hỏi từ xa, "Cô nghĩ tôi có nên báo cảnh sát không?"
14
Tần Vi đương nhiên không trả lời tôi.
Từ xa, tôi thấy ánh đèn của xe cảnh sát lấp lánh. Dưới ánh hoàng hôn, chúng mang một sắc thái thật đặc biệt.
Cảnh sát đã đến đúng giờ, cùng với đồng đội của mình.
Khi anh ta rời đi, anh đã vỗ vai tôi năm lần. Chỉ cần tôi trụ được đến 5 giờ chiều, anh sẽ dẫn người đến.
Vì vậy, tôi mở cửa phòng cưới, phớt lờ đám người đang vui chơi, lấy bật lửa giấu trong tóc ra và đốt rèm cửa cùng ga trải giường đã bị thấm ướt bởi rư..ợu.
Ngay lập tức, toàn bộ phòng đầy khói.
Tôi khóa cửa phòng lại và bắt đầu la hét, "Cháy,, rồi!"
Những người thân đang ăn uống bên ngoài đều lao đến, không màng gì khác, đâm vào cửa phòng để cứu người.
Tuy nhiên, khi cửa bị đẩy mở, họ thấy chú rể và nhóm bạn của anh ta đang vây quanh cô dâu, đang trong tình trạng không quần áo.
Họ chỉ đứng nhìn, thậm chí quên luôn việc dập lửa.
Chẳng bao lâu, "đám cưới náo nhiệt" này sẽ lan rộng khắp làng, thậm chí xa hơn.
Tần Vi và những người liên quan sẽ nổi tiếng.
Xe cảnh sát nhỏ là những người đầu tiên xông vào, đổ nước lên cửa phòng, vừa đẩy cửa vừa gọi tên tôi.
"Cô Vân Thanh? Cô có sao không Vân Thanh?"
Khi thấy cảnh tượng này, anh ta cũng đứng sững lại.
Anh ta vẫn cầm theo một xô nước vốn để cứ# hỏa&&, nhưng sau khi thấy họ, không cần nghĩ ngợi gì, anh ta trực tiếp đổ lên đám người kia khiến họ tỉnh lại đôi chút.
Cảnh sát nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, "...Cô đã làm gì vậy?"
Tôi không làm gì cả.
Hoa là do cô dâu chuẩn bị, rư ợu là do chú rể chuẩn bị, thậm chí diễn biến sự việc là do em họ quay lại. Tôi chỉ là một cô phù dâu vô tội.
Họ không có chứng cứ gì cả.
15
Sau một hồi lâu, ng ọn lử a không thể cháy lớn đã được dập tắt, và các cảnh sát đã đưa nhóm bạn chú rể đi.
Viên cảnh sát quấn cho tôi một chiếc chăn và ân cần hỏi, "Tôi có đến muộn không?"
Tôi lắc đầu, "Lần này tôi có chứng cứ rồi, không để cho bọn thú dữ này thoát nữa."
"Thực ra, tập tục của chúng tôi ban đầu chỉ là một đôi tình nhân trở thành phù dâu và phù rể, nhằm truyền đi lời chúc may mắn cho lễ cưới sau này," cảnh sát viên nhỏ nói, "Chỉ không biết từ lúc nào mà lời chúc lại biến thành tập tục xấu, trở thành ai mời được nhiều người đẹp hơn, thì người đó càng có mặt mũi. Các phù dâu ngày càng ít người muốn ở lại đây, cũng không ai muốn lấy chồng ở đây nữa."
Tôi gật đầu, hiểu rõ.
Tần Vi bị kéo đi khỏi tôi, trông cô ta rất thảm hại, bỗng nhiên lao đến, túm lấy cổ áo tôi, "Cô không phải là Vân Thanh, phải không? Cô lừa tôi!"
Đúng vậy, Vân Thanh là chị gái của tôi.
Tôi không mất trí nhớ, chỉ là sau khi chị gái tôi làm phù dâu một lần, về nhà chị trở nên ngày càng không bình thường, cuối cùng phát điên đến mức phải bị đưa vào viện tâ m thần .
Trong suốt quá trình đó đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không tsts biết.
Vì vậy khi cô ta một lần nữa gọi điện mời tôi làm phù dâu, tôi đã đồng ý mà không do dự.
Tôi đến để tìm ra sự thật.
Tôi đẩy tay cô ta ra, lạnh lùng nói, "Tôi đã lừa cô, không chỉ vậy, tôi còn thông báo chuyện cô giả mang thai cho nhà chồng của cô. Cô đoán xem sau này họ còn tiếp nhận cô không?"
Tần Vi mất hồn, bị kéo đi.
16
Nhìn những người đó bị cảnh sát dẫn đi, tôi hỏi: "Sau này những chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa chứ?"
Viên cảnh sát viên im lặng. Anh là người lớn lên ở vùng đất này, anh thừa biết rằng những tập tục xấu đã ăn sâu vào rễ, khó mà loại bỏ hoàn toàn.
"Có lẽ vẫn sẽ xảy ra," cảnh sát khổ sở cười nói, "Nhưng tôi tin rằng những gì chúng ta làm không phải là vô ích. Mỗi việc chúng ta làm sẽ là một lớp tuyết đẩy lùi tập tục xấu này."
Đây cũng là lý do chính mà anh sẵn lòng hợp tác với tôi.
Anh yêu quê hương của mình và muốn thay đổi nó, vì vậy anh đã tìm đến tôi, phối hợp và bảo vệ an toàn cho tôi, trong khi tôi thu thập chứng cứ, làm cho sự việc lần này trở nên ngh..iêm trọ..ng, để cảnh cáo những người khác.
Em gái của Tần Vi cũng bị đưa ra ngoài, khóc lóc nhưng vẫn cứng đầu ôm chặt chiếc máy ảnh.
Cảnh sát nhìn cô ấy rồi nói với tôi: "Họ sẽ phải sợ, chỉ khi đó mới không xảy ra những chuyện như vậy nữa, nhưng có vẻ như tôi đã đến muộn."
"Sẽ ổn thôi," tôi theo anh lên xe cảnh sát, đến đồn để khai báo tất cả những gì tôi đã trải qua.
Không chỉ có lời khai của tôi, mà những việc họ đã làm với tôi cũng được ghi lại đầy đủ.
Đây là chứng cứ trực tiếp nhất, và tôi không phí công cố gắng để dẫn dắt họ ghi hình.
"Dù những điều này sẽ trở thành những thứ rất bất lợi với tôi," tôi siết chặt tay, "Nhưng tôi hy vọng nó sẽ là thanh gư ơm sắ c b én nhất để cảnh cáo người khác."
Dù lên tòa án, tôi vẫn sẽ làm chứng.
Tôi có sợ không?
Tôi sợ.
Nhưng tôi phải tìm lại công lý cho bản thân và chị gái tôi.
Tôi muốn họ bị kết án nặng, để những kẻ muốn bắt chước họ thấy một ví dụ má u m e và sẽ không dám tiếp tục xú c phạ m phụ nữ một cách vô lý như vậy nữa.
Dù tôi có sợ, tôi cũng sẽ không lùi bước.
17
Sau khi chỉnh sửa video và đăng lên mạng, mọi người rất quan tâm đến câu chuyện của tôi về "một người mẫu đi làm phù dâu nhưng bị cư ỡng hi ếp không thành" và "đêm tân hôn hỗn loạn với sáu người".
Sự quan tâm này rất lớn, khiến cho chính quyền địa phương, vốn định xử lý sự việc nhẹ nhàng, không thể làm ngơ và phải x ử phạ t nghi êm kh ắc.
Tuy nhiên, khi đào sâu hơn, vụ việc lại hé lộ thêm nhiều trasua điều khuất tất. Không chỉ riêng tôi mà ngày càng nhiều người dũng cảm đứng ra tố cáo trải nghiệm của họ.
Đáng tiếc, do thời gian đã qua lâu, nhiều người không có chứng cứ để chứng minh.
Chị gái tôi là một trong số ít người còn giữ được chứng cứ và đã báo cảnh sát, nhưng do tình trạng tâm lý ngày càng xấu đi, vụ việc cuối cùng bị bỏ qua.
Giờ đây, chứng cứ của chị ấy cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng.
Sau khi so sánh ADN, nhiều người đã bị kết án.
Trong đó, ba người, bao gồm cả chú rể mắt gấu trúc, bị tuyên án mười năm, sáu người bị tuyên án mười lăm năm, và người đã hành hung em gái Tần Vi bị tuyên án chung thân.
Tần Vi, người đã tích cực tìm kiếm "cô dâu" cho bọn họ, sẽ phải chịu án mười năm tù.
Tôi ngồi ở ghế nhân chứng, quan sát từng người bị xử án. Trasuatiensinh
Em gái của Tần Vi, với vẻ mặt vô cảm, hỏi tôi: "Vì sao bọn họ không bị án t ử hìn h?"
Tôi nhìn cô ấy và nói: "Nếu em muốn biết, hãy cố gắng học hỏi. Những câu trả lời đó tôi hy vọng em sẽ tự mình tìm ra."
Ánh sáng trong mắt cô ấy dần dần tập trung lại, rồi cô nở một nụ cười, nước mắt lấp lánh trong mắt. "Ừm," cô gật đầu, "Em sẽ cố gắng học tập, sau này em muốn trở thành một thẩm phán, để xét xử những kẻ tội phạm này!"
Thật tốt, cô ấy vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
Chị gái tôi cgawsc chắn cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.
18
Sau đó, tôi đón chị gái tôi, Vân Thanh, từ viện trở về.
Những ngày trời đẹp, tôi thường dẫn chị đi dạo chơi.
Khi mệt, chúng tôi lại ngồi ở nhà, làm những việc của riêng mình.
Tôi quay lại nghiên cứu các sách về tâ m l ý học, đồng hành bên chị, hỗ trợ điề u t rị cho chị.
Chị tôi từng bước cải thiện, khoảng cách giữa các cơn bệnh ngày càng dài ra.
Tôi nghĩ, thế này cũng tốt, không cần phải nhớ lại những ký ức đ. au đ ớn, cứ sống trong thế giới của riêng chị cũng không sao. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi là chị em sinh đôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ chị lại.
Tôi đã nghĩ thông suốt, ngồi bên giường của chị, nắm tay chị, cảm thấy thời gian trong khoảnh khắc đó trở nên thật yên bình và đẹp đẽ.
"Em?" Chị đột nhiên gọi tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn em, "Chị vừa gọi em là gì?"
"Em gái," em thì thầm, rồi bất chợt cười, "Em gái của chị."
Tôi lấy tay che mặt, không cầm được nước mắt. "Chị cuối cùng cũng nhận ra em rồi..."
Chị không còn như một người điên, không nhận biết và liên tục tấn công mọi người.
Chị sẽ từ từ hồi phục, ch ôn v ùi nỗi đ au trong lòng và trở nên mạnh mẽ, dũng cảm hơn để tiếp tục cuộc sống.
"Đừng khóc nữa," chị nhẹ nhàng an ủi tôi.
Dù chị là người khuyên tôi đừng khóc, nhưng tôi lại rơi nước mắt.
Chúng tôi ôm nhau, vừa khóc vừa cười, giống như hai đứa ngốc.
Ngoài trời nắng đẹp, tôi hỏi chị một cách nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ ổn thôi, đúng không?"
Chị gật đầu, hứa với tôi, "Đúng, chúng ta sẽ ổn thôi."
Tôi tin vào điều đó.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro