Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI


GIỚI THIỆUCuối cùng kịch bản cũng đi đến hồi kết.Tôi vui vẻ trở về nhà để ăn mừng, nhưng lại tình cờ nghe thấy con trai nói: "Ba ơi, chúng ta không cần phải diễn kịch với mẹ nữa đúng không?""Con muốn dì Hướng Hoan có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại."Ôn Dục đứng bên cạnh, trong ánh mắt là sự nhẹ nhõm mà tôi chưa từng thấy."Ừ, chúng ta không cần mẹ con nữa, có được không?"Con trai tôi gật đầu thật mạnh.Tôi quay người lại, ném món quà chúc mừng đi.Lại cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Vốn dĩ, chỉ là vì để cứu chồng và con gái tôi ở thế giới ban đầu——Nên tôi mới tới nơi này làm nữ chính truyện ngược văn....

01

Tôi cầm bánh kem, đứng bên ngoài cửa phòng trẻ em.

Cánh cửa khép hờ không thể ngăn được những lời đối thoại bên trong.

"Ba ơi, sau này con sẽ không còn bị bệnh nữa phải không?" Giọng của con trai tôi, Ôn Nặc, vang lên.

"Ừ." Ôn Dục chỉ trở nên dịu dàng khi đối diện với Ôn Nặc, "Cốt truyện đã kết thúc, sẽ không còn rủi ro lệch khỏi quỹ đạo, nên con cũng không phải bị trừng phạt mà sinh bệnh nữa."

"Vậy còn dì Hướng Hoan thì sao?" Ôn Nặc hỏi dồn dập, "Tất cả là lỗi của mẹ, làm cho dì Hướng Hoan chỉ có thể lén lút xuất hiện!"

"Nếu không có mẹ, chúng ta sẽ không phải làm những việc không muốn."

"Ba cũng có thể ở bên dì Hướng Hoan một cách quang minh chính đại."

"Ba ơi, cốt truyện đã kết thúc rồi, ba có thể ly hôn với mẹ không?"

Bàn tay tôi bị dây đeo của hộp bánh siết chặt đến đau nhức.

Trong túi quà còn có món đồ chơi lego phiên bản giới hạn mà tôi phải tìm kiếm suốt một tháng mới mua được.

Bên trong phòng trẻ em im lặng một lúc.

Ôn Dực dường như đang suy nghĩ.

"Được, ba sẽ ly hôn với mẹ con."

"Hôm nay là sinh nhật con mà, để vài ngày nữa ba sẽ nói với mẹ con."

02

Tiếng reo hò của Ôn Nặc qua khe cửa lọt vào tai tôi.

Toàn thân tôi lạnh toát.

Tám năm trước.

Để cứu chồng và con gái khỏi vụ tai nạn giao thông, tôi đã đồng ý với yêu cầu của hệ thống xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngược tâm này.

Tôi phải tuân theo đúng cốt truyện và đi đến hồi kết.

Nếu có cốt truyện bị lệch so với ban đầu, hệ thống sẽ trừng phạt tôi.

Nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì gặp tai nạn ngoài ý muốn và bị ép rời khỏi thế giới này.

Khi cốt truyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ nhận được điểm thưởng, đồng thời chồng và con gái tôi sẽ tỉnh lại.

Tôi cũng không hẳn là một ký chủ xuất sắc.

Từ năm 19 tuổi, khi tôi gặp Ôn Dục, mối quan hệ của chúng tôi rất trắc trở.

Đến năm 22 tuổi, chúng tôi kết hôn và sinh ra Ôn Nặc.

Cuối cùng, khi đã đi được phần lớn cốt truyện, nam chính Ôn Dục vẫn chán ghét tôi.

Tôi bắt đầu thường xuyên bị bệnh.

Nghiêm trọng nhất là tôi không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì.

Ôn Nặc là đứa con do tôi sinh ra.

Nó cũng bị ảnh hưởng bởi sự trừng phạt, phải chịu đựng một phần mười nỗi đau của tôi.

Ôn Nặc khóc ngày khóc đêm, thân hình nhỏ bé ngày càng yếu đuối.

Tôi từng đối mặt với kết cục thất bại, rồi kể cho Ôn Dục nghe về sự tồn tại của hệ thống.

Nếu hắn rời bỏ tôi, tôi và Ôn Nặc sẽ phải ch.

Chỉ chờ khi cốt truyện đến hồi kết, chúng tôi mới có khả năng được giải thoát.

Khi ấy chỉ còn năm năm nữa thì cốt truyện mới kết thúc nên Ôn Dục mới bắt đầu kiên nhẫn ở bên tôi.

Thỉnh thoảng có cãi nhau thì tôi và Ôn Nặc sẽ cùng nhau bị bệnh.

Tôi cảm thấy có lỗi với Ôn Nặc, thằng bé rất hiểu chuyện, luôn ăn cơm, uống thuốc đúng giờ.

Dần dần, chúng tôi càng ngày gắn bó hơn.

Thế nhưng, vài ngày trước, hệ thống thông báo cốt truyện đã kết thúc.

Tôi đã kích động thông báo tin này cho Ôn Dục.

Từ nay về sau, chúng tôi không còn phải chịu sự trói buộc của hệ thống nữa, có thể tự do sinh sống.

Hơn nữa, tôi có thể chọn rời khỏi thế giới này, hoặc tiếp tục ở lại.

Nhưng vì lương tâm không muốn để mặc Ôn Nặc một mình, nên tôi quyết định ở lại đến khi thằng bé trưởng thành.

Thế nhưng hiện thực đã giáng một đòn tàn khốc vào lương tâm của tôi.

03

Tôi quay người, ném bánh kem và đồ chơi vào thùng rác.

Rồi đẩy cửa bước vào.

"Tôi đồng ý ly hôn."

Tôi nhìn Ôn Nặc với tâm trạng phức tạp: "Nặc Nặc... mẹ không biết con thích dì Hướng Hoan đến thế, cũng không biết... con luôn không thích làm con của mẹ."

"Khiến con phải theo mẹ chịu đựng sự trừng phạt của cốt truyện là lỗi của mẹ."

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Nặc lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ khi bị vạch trần.

Nó chưa biết nói dối, cũng chưa biết che giấu suy nghĩ của mình.

Nó chỉ rướn cổ lên trách móc tôi: "Mẹ nghe lén! Mẹ thật xấu xa! Chính vì mẹ xấu tính như vậy nên con mới không thích mẹ!"

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chính bản thân nghe đứa con mà mình mang nặng đẻ đau lại ghét bỏ mình như thế, mũi tôi vẫn không kìm được mà thấy cay cay.

Ôn Dục trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chẳng ngăn cản Ôn Nặc.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ gật đầu: "Được, thật xin lỗi vì đã cùng Nặc Nặc đã lừa em suốt thời gian qua."

"Anh sẽ để luật sư gửi cho em thỏa thuận ly hôn, em muốn bồi thường như thế nào cũng được."

"Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này......... Anh đã nợ Hướng Hoan quá nhiều, phải bù đắp cho cô ấy, không thể chờ đợi thêm được nữa."

Ôn Nặc hừ một tiếng, còn lớn tiếng nói: "Con cũng vậy! Rõ ràng dì Hướng Hoan tốt như thế, mẹ còn vô lý mà đuổi dì ấy đi! Con không cần người mẹ như vậy!"

Tôi hoàn toàn nản lòng thoái chí.

Vài năm trước, Lâm Hướng Hoan đã năm lần bảy lượt muốn hại Ôn Nặc.

Dù cốt truyện không yêu cầu Lâm Hướng Hoan phải rời đi, nhưng vì Ôn Nặc, tôi luôn tìm mọi cách đuổi cô ta rời khỏi đây.

Tôi cho rằng mình đã thực sự thành công.

Nhưng hiện tại xem ra bản thân đã bị lừa một cú đau điếng.

"Cảnh báo——"

"Hệ thống phát hiện cốt truyện kết thúc bất thường, tính cách nhân vật bị lệch khỏi thiết lập!"

m thanh cảnh báo của hệ thống và tiếng kêu inh ỏi vang lên trong đầu tôi.

"Xin ký chủ hãy sửa chữa lại cốt truyện trong vòng bảy ngày, nếu không sẽ bị cưỡng chế kết thúc cốt truyện!"

Tôi ôm đầu thống khổ đau đớn.

Chẳng phải cốt truyện đã kết thúc rồi sao?

"Hệ thống, chuyện này là sao?"

Tôi nôn nóng gọi hệ thống.

"...... Xin lỗi ký chủ, hình như chúng ta đều bị lừa mất rồi."

"Việc giám sát cốt truyện được dựa trên góc nhìn của ký chủ, trước kia chưa từng xảy ra việc nhân vật thực hiện hành vi lừa gạt hệ thống...... Là do tôi đã sơ suất."

m thanh máy móc của hệ thống chậm rãi vang lên.

"Tuy nhiên, vì tôi cũng không phát hiện ra sự bất thường của nhân vật, nên sẽ gánh vác một phần trách nhiệm."

"Dù bảy ngày tới không thể sửa lại được cốt truyện, cô vẫn sẽ nhận được điểm thưởng."

Tôi thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Khi tôi lấy lại được tinh thần, thấy Ôn Dực và Ôn Nặc đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào tôi.

Bọn họ biết mỗi khi tôi thất thần là đang giao tiếp với hệ thống.

"Hệ thống lại xuất hiện rồi? Chuyện gì thế? Chẳng phải cốt truyện đã kết thúc rồi sao?"

Giọng Ôn Dực bất an, "Nó sẽ không trừng phạt Nặc Nặc và Hướng Hoan chứ?"

Ôn Nặc cũng bịt miệng, đôi mắt to đảo qua đảo lại: "Con...... con rút lại những gì vừa nói!"

Tôi đợi một lát, xác nhận hai cha con họ thật sự không có ý lo lắng cho tôi.

Tôi bỗng nhiên bật cười.

"Không." Tôi cười chua chát, "Ngoài ra, Nặc Nặc, sinh nhật vui vẻ."

"Quà sinh nhật của con, chính là sự tự do của con."

Tôi trực tiếp từ bỏ việc sửa chữa lại cốt truyện.

Chỉ đợi bảy ngày nữa, khi việc sửa chữa thất bại, tôi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi đây.

04

Ôn Dục quả thực không thể chờ thêm một giây nào nữa.

Hắn chẳng buồn chờ thêm thời gian suy nghĩ kỹ trước 30 ngày, liền làm thủ tục khởi kiện ly hôn.

Sau khi nhận được giấy xác nhận ly hôn, tôi thu dọn vài bộ quần áo.

Trước khi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn, tôi vẫn không kìm được mà hỏi Ôn Nặc: "Nặc Nặc, nếu từ nay về sau con không còn thấy mẹ nữa, con có buồn không?"

Ôn Nặc đang chơi xếp hình, không thèm ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ lại bắt đầu như vậy rồi!"

"Mẹ từng dùng câu nói này để đuổi dì Hướng Hoan đi, khiến ba bị ép buộc phải ở bên mẹ, giờ mẹ cũng muốn ép con như vậy sao?"

Cả người tôi cứng đờ.

Đúng vậy.

Đúng là tôi đã từng nói rằng, nếu cốt truyện lệch quá nhiều so với ban đầu, tôi sẽ ch.

Nhưng tôi cũng chưa nói là thế giới này cũng sẽ biến mất vì cốt truyện không hợp lý.

Chính vì vậy mà ký chủ và các nhân vật trong truyện phải là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau để tồn tại.

Nhưng vì lo Ôn Dục và Ôn Nặc sẽ phải chịu áp lực nên tôi đành giấu giếm chuyện này.

"Nặc Nặc... mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không nói nữa."

Tôi nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà lần này, mẹ thực sự sẽ biến mất."

"Mẹ phiền quá!" Ôn Nặc bất ngờ cầm lấy khối xếp hình, ném về phía tôi, khuôn mặt nhỏ bé đầy khó chịu: "Biến mất! Biến mất! Vậy mẹ cứ biến mất đi!"

Tôi không tránh được, bị khối xếp hình đập vào sống mũi.

Một cảm giác chua chát, cay đắng trào dâng trong lòng tôi.

Tôi ôm lấy mũi mình, bất chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Ngũ giác trở nên mơ hồ trong nháy mắt.

Kịch bản lại chệch hướng rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng vuốt tóc Ôn Nặc.

Ôn Nặc tránh đi, đổi chỗ tiếp tục chơi xếp hình.

Tôi thở dài, "Được thôi, dù sao con cũng có dì Hướng Hoan, cô ấy sẽ chăm sóc con."

Khi bước ra khỏi nhà họ Ôn, tôi đứng ở ven đường chờ xe.

Một chiếc siêu xe màu đỏ lao tới với tốc độ chóng mặt, phanh gấp ngay cạnh tôi.

Cửa xe hạ xuống, bên trong là một gương mặt giống tôi nhưng lại rạng rỡ và xinh đẹp hơn.

Là Hướng Hoan — ánh trăng sáng trong lòng Ôn Dục.

Ban đầu, tôi chỉ là thế thân của nữ chính.

Nhiệm vụ của tôi là xóa bỏ sự ảnh hưởng của cô ấy và khiến Ôn Dục yêu tôi thật lòng.

Nhưng rõ ràng là tôi đã không thành công, đã vậy còn bị bọn họ hợp sức lừa gạt.

"Hứa Diệp, lâu quá không gặp!" Hướng Hoan cười tươi rạng rỡ, giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng.

"Tôi và Ôn Dục sẽ kết hôn vào ngày kia, chị nhất định phải đến đấy."

Nhìn chiếc nhẫn kim cương quen thuộc đó, tim tôi như lỡ đi một nhịp.

Khi kết hôn với Ôn Dục, kịch bản yêu cầu tôi phải đeo chiếc nhẫn kim cương hình trái tim này, nhưng hắn cho rằng chiếc nhẫn này không hợp với tôi.

Tôi cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ nên đã đi ngược lại kịch bản, đeo chiếc nhẫn kim cương hình vuông mà Ôn Dục tặng cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi bị hệ thống cốt truyện trừng phạt.

Tôi ngã từ cầu thang xuống, nằm viện suốt ba tháng mới hồi phục.

Lúc đó tôi rất nghi ngờ, chỉ là một chút khác biệt về tính từ trong cốt truyện, sao bắt buộc phải chịu sự trừng phạt nặng nề như vậy.

Hóa ra chiếc nhẫn kim cương hình trái tim thực sự rất quan trọng đối với kịch bản.

Không phải vì chiếc nhẫn không hợp với tôi, mà là tôi không xứng.

"Chúc mừng cô!" Tôi lạnh nhạt.

Trước mắt bỗng hiện qua một ánh sáng trắng, cảm giác mất kiểm soát và mất trọng lực lại ập đến.

Với tốc độ này, chẳng cần đợi đến bảy ngày, tôi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này.

"Nghe Ôn Dục nói, chị lại lấy chuyện biến mất ra để uy hiếp người khác." Hướng Hoan chế giễu nói. "Nhưng kịch bản đã kết thúc rồi, chị lại nói những điều này, chẳng phải quá giả dối hay sao?"

Tôi không thèm để ý đến Lâm Hướng Hoan.

Dù sao thì cốt truyện đã lệch hướng không thể thay đổi được nữa.

Thế giới này sắp diệt vong rồi.

05

Còn sáu ngày đếm ngược.

Tôi không thuê nhà nữa mà tìm một khách sạn sang trọng, tính nằm đó chờ thế giới này sụp đổ.

"Cốt truyện được giám sát dựa trên góc nhìn của ký chủ." Giọng nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên.

Tôi nhìn vào bản tin đám cưới sắp tới của Ôn Dục trên tivi và đáp lại "ừm" một tiếng.

Tôi tắt tivi, mở điện thoại, những trang tin tức cũng đầy những hình ảnh ngọt ngào của họ.

Phải chịu thiệt đến mức nào mới muốn cả thế giới chứng kiến sự bù đắp của hắn vậy?

"Vậy nên ký chủ cần phải tận mắt chứng kiến Ôn Dục và Hướng Hoan kết hôn thì hệ thống mới có thể đánh giá được mức độ lệch lạc của cốt truyện."

Tôi chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy.

Thảo nảo cả ngày hôm nay tôi chẳng cảm thấy mất trọng lực nữa.

"Hệ thống, cậu có từng nghĩ rằng cậu bị bug không?" Tôi bất đắc dĩ hỏi.

Hệ thống im lặng một lúc.

"Tôi sẽ xin bên trên nâng cấp lại."

"Nhưng nếu không có bug này, với khả năng của ký chủ, chỉ e rằng cô không thể đi đến hồi kết kịch bản được đâu."

Tôi nghẹn họng trân trối: "Cậu......"

"Ký chủ, xin hãy nhanh chóng xem kịch bản."

Giọng máy móc của hệ thống mang theo chút không nỡ.

"Rất nhanh thôi, cô sẽ được thoát khỏi thế giới này."

Nay là ngày thứ năm đếm ngược rồi.

Tôi mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, đến tham dự đám cưới của Ôn Dục.

Lễ cưới diễn ra trên bãi cát trắng ven biển.

Thời tiết nắng đẹp, gió nhẹ thoảng qua.

Khung cảnh được trang trí thành một biển hoa, thậm chí lối đi cũng được rải đầy cánh hoa hồng nhạt.

Hệ thống lo lắng tôi sẽ bị làm khó dễ nên nhắc tôi có thể đeo khẩu trang, kính râm để ngụy trang.

Tôi mỉm cười và từ chối, rồi tự tìm một chiếc ghế pha lê gần phía trước, ngồi xuống và chờ đợi buổi lễ bắt đầu.

Với góc nhìn này, tôi có thể dễ dàng thấy rõ biểu cảm của Ôn Dục và Hướng Hoan.

"Ký chủ, thực sự cô......."

Hôm nay hệ thống nói nhiều thật đấy!

Tôi lắc đầu, "Đừng lo lắng! Bọn họ không thèm để ý đến tôi, có khi tôi lại càng cảm thấy nhẹ nhõm."

"Buồn thì chắc chắn là buồn rồi, nhưng tôi mong chờ cuộc sống sau khi trở về hơn."

Nghĩ đến đây, tôi cầm lấy chiếc khăn trên bàn, gấp ba rồi gấp hai, tạo thành một chú gấu nhỏ.

"Nhìn xem, mỗi lần con gái tôi nổi nóng, tôi lại gấp một chú gấu thế này để dỗ con bé vui vẻ."

"May mắn là tôi vẫn chưa quên cách làm."

Tôi nâng chú gấu lên, ngắm nghía từ mọi góc độ.

Một giọng nói mềm mại quen thuộc từ phía sau vang lên: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Tôi quay đầu lại, thấy Ôn Nặc mặc bộ lễ phục chú rể nhí thật đáng yêu, tay cầm một giỏ hoa, trong giỏ có một hộp nhẫn màu hồng.

Tôi theo phản xạ định đưa tay ôm thằng bé.

Nhưng vừa đưa tay ra, tôi lại nhanh chóng rụt về.

Biểu cảm của Ôn Nặc đầy sự cảnh giác.

Thằng bé ôm chặt chiếc giỏ chẳng màng kiêng kỵ nói: "Mẹ không đến đây để chia rẽ ba dì Hướng Hoan nữa chứ!"

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn tôi.

Tôi mỉm cười: "Nặc Nặc hiểu lầm rồi, là dì Hướng Hoan mời mẹ đến tham dự đám cưới của ba và dì ấy mà."

Ôn Nặc ngẩn người, dường như không ngờ tôi lại nói như vậy.

Gãi gãi đầu, Ôn Nặc nhìn thấy chú gấu nhỏ trong tay tôi: "Mẹ, đó là cái gì vậy?"

Thằng bé vươn tay muốn lấy.

Tôi né tránh, đẩy thằng bé ra xa, "Nặc Nặc, đây không phải đồ chơi của con, không thể lấy."

Ôn Nặc trợn to mắt, đặt giỏ hoa xuống đất, nằng nặc đòi lấy cho bằng được: "Con muốn chơi với cái đó cơ!"

Tôi giơ chú gấu lên, nhưng chú gấu đột nhiên bị giật đi.

Tôi ngẩng đầu thấy Ôn Dục trong bộ vest lịch lãm, không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.

Hắn cầm lấy chú gấu, nhìn kỹ, rồi cúi xuống nhìn tôi: "Hứa Diệp, đừng dùng mánh khóe nhỏ để dụ dỗ Nặc Nặc, chẳng tác dụng gì đâu."

06

Tôi nhíu mày, đứng dậy và giật lại con gấu nhỏ từ tay Ôn Dục.

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Đây là món quà tôi gấp cho con gái mình."

Biểu cảm của Ôn Dục trở nên sững sờ, sau đó hắn nhìn tôi với vẻ chế giễu: "Hứa Diệp, đầu óc cô hồ đồ rồi sao."

"Hết việc biến mất, giờ cô lại bịa ra thêm một đứa con gái. Có phải lát nữa cô nói mình còn một người chồng khác nữa đúng không?"

"Nếu tôi kiên quyết cùng Hướng Hoan kết hôn thì cô sẽ biến mất và đoàn tụ với người chồng và đứa con gái khác của mình à?"

Ôn Dục như thể phát hiện ra một trò đùa cực kỳ nực cười.

"Hứa Diệp, cô đúng là quen nói dối thành tính."

"Yên tâm, nửa đời sau của cô sẽ chẳng đi được nơi nào đâu, cô chỉ có thể chứng kiến tôi, Hướng Hoan và Nặc Nặc sống hạnh phúc bên nhau mà thôi."

Tôi không đáp lại, quay trở lại ngồi xuống ghế.

Ôn Dục nắm tay Ôn Nặc, cầm lấy giỏ hoa, liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Xung quanh, tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng lớn.

Tôi cúi đầu bình thản, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.

Lâm Hướng Hoan xuất hiện trong bộ váy cưới trắng tinh khiết.

Khi thấy tôi, cô ta mỉm cười thỏa măn, còn Ôn Dục thì nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Trong không gian lãng mạn với bản nhạc du dương.

Ôn Dục quỳ xuống, cầu hôn và hôn cô dâu mới của mình.

m thanh cảnh báo trong đầu tôi gần như muốn nổ tung.

Cảm giác mất trọng lực và năm giác quan xuất hiện cùng lúc, khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Các cơ quan nội tạng trong cơ thể cũng đang nhanh chóng đình trệ và co rút lại.

Tôi gắng gượng, tiếp tục theo dõi.

Ôn Nặc ôm giỏ hoa, nhảy chân sáo lên sân khấu.

Cậu bé lớn tiếng và phấn khích gọi "mẹ Hướng Hoan," rồi lao vào vòng tay của Hướng Hoan.

Ôn Dục cười trách móc Ôn Nặc vì hành động thiếu lễ phép.

Hướng Hoan thì giận dỗi bảo hắn đừng mắng con.

"Cảnh báo—"

"Cảnh báo—"

"Cốt truyện đang sắp sụp đổ! Xin mời ký chủ mau chóng sửa chữa! Nếu không, ký chủ sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này!"

Tôi không để ý đến những tiếng cảnh báo của hệ thống, ngược lại tựa đầu lên bàn, chăm chú quan sát biểu cảm của Ôn Dục.

Hắn luôn là người biết kiềm chế cảm xúc.

Ngay cả thời điểm hắn yêu tôi nhất, cũng chưa bao giờ thể hiện sự hạnh phúc mong đợi như lúc này.

Tôi không thể hiểu nổi.

Nhưng tình cảm chính là thứ khó hiểu nhất trên đời.

Đó là lý do tại sao hệ thống cần người thật để trải nghiệm cốt truyện.

"Ký chủ, cốt truyện sắp đến giới hạn rồi".

m thanh hệ thống đúng lúc vang lên: "Mức độ lệch lạc còn nghiêm trọng hơn dự đoán...... nếu còn lệch thêm chút nữa, có thể cô sẽ bị đưa ra khỏi thế giới này ngay lập tức."

Tôi gần như không thể nghe thấy, chỉ khẽ ừ một tiếng..

"Ký chủ, ý tôi là— giờ cô còn muốn nói hay làm gì thì hãy thực hiện ngay lập tức, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ không kịp đâu."

Tôi nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Ôn Dục và Ôn Nặc, từ từ buông bỏ chấp niệm.

"Không còn gì cần nói hay cần làm đâu, khi nào có thể đi thì đưa đi luôn đi."

Buổi lễ đang diễn ra đến đoạn cảm động.

Ôn Dục cầm lấy chiếc hộp nhẫn trong giỏ hoa—

Mở ra—

Trống rỗng.

Ngay giây tiếp theo, hắn lập tức hướng mắt chuẩn xác về phía tôi.

Lâm Hướng Hoan cũng ngạc nhiên, ra hiệu dừng nhạc: "Chiếc nhẫn đâu rồi!"

Mọi người có mặt tại buổi lễ đều quay đầu.

Những ánh nhìn đầy nghi ngờ như những mũi kim châm vào cơ thể tôi.

Ôn Nặc là người đầu tiên phản ứng.

Thằng bé kêu lên: "Lúc nãy con đã cầm giỏ hoa đến chỗ mẹ!"

Sắc mặt của Ôn Dục tối sầm lại: "Hứa Diệp, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn, đưa nhẫn đây."

Lâm Hướng Hoan xách váy cưới với vẻ mặt khó xử bất lực: "Không, không sao đâu, chắc đây chỉ là một trò đùa thôi..."

Thật ra, tôi bây giờ đã không còn sức để đứng dậy hoặc phản bác lại họ nữa.

Sự "bình thản" của tôi cuối cùng đã khiến Ôn Dục nổi giận.

07

"Tôi đã biết ngay mà, cô lại nói dối lần nữa."

Ôn Dục sải bước lớn tiến đến bên tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi: "Đến dự đám cưới chỉ là cái cớ, thực ra là muốn phá hủy đám cưới của tôi và Hướng Hoan! Hứa Diệp, cô thật sự rất kinh tởm."

Tôi dùng hết sức lực, nhưng chỉ có thể nhếch mép một chút.

Ôn Nặc cũng chạy lại, dùng đôi tay và chân nhỏ bé đấm đá tôi liên tục.

Không đau.

Chỉ là chiếc váy trắng tinh của tôi lập tức bị vấy bẩn.

"Mẹ xấu xa! Mẹ lại phá đám nữa rồi! Mẹ chỉ biết làm tổn thương người khác, chỉ biết làm người khác khó chịu! Con không cần mẹ, mẹ mau biến mất đi!"

Sau tiếng hét chói tai của Ôn Nặc, thế giới bỗng nhiên dừng lại.

Cảm giác đau đớn, mất trọng lực, thậm chí là sự khổ sở, tất cả đều biến mất.

Toàn bộ không gian ngừng lại.

Hành động của mọi người đều bị đóng băng.

"Cảnh báo! Cốt truyện đã sụp đổ! Ký chủ sẽ rời khỏi thế giới trong năm giây nữa."

m thanh máy móc vang lên.

Tôi lặng lẽ nhìn linh hồn của mình, từ từ tách ra khỏi cơ thể.

"Năm—"

Ôn Dục nắm tôi rất chặt, da thịt cánh tay tôi đỏ ửng.

Nếu thế giới không bị đóng băng, tôi nghĩ chắc tôi sẽ đau lắm.

"Bốn—"

Ôn Nặc giống như một chú nghé con giận dữ.

Hai má thằng bé đỏ bừng, nghiến răng, mũi giày đang đá vào chân tôi.

"Ba—"

Mắt Hướng Hoan đầy phấn khích, đứng trên bục cao, cúi xuống để xem kịch hay.

Bên trong ngực áo hở hang của cô ta, lấp ló một ánh sáng hồng nhạt của viên kim cương.

Tôi hiểu ra tất cả.

Hóa ra cô ta đã giấu viên kim cương hồng trong ngực.

Cũng phải.

Như vậy rất an toàn.

Vì ai lại đi lục soát ngực của cô ta cơ chứ?

"Hai—"

Tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh.

Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ, coi thường.

Sống nửa đời người, chồng không yêu, con không gần gũi.

Thật sự chỉ là một kẻ vô dụng!

Tôi thở dài.

Nhưng tôi, thực sự đã cố gắng hết sức.

"Một."

Tôi nhắm mắt lại, mở ra.

Lại nhắm lại.

Rồi mở ra lần nữa.

"Hệ thống?" Tôi nghiến răng hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi giống như bị mắc kẹt ở đây trong dạng linh hồn vậy hả?"

08

"Xin ký chủ chờ một chút......... lại gặp bug rồi." Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu tôi.

"Do cốt truyện sụp đổ quá nhanh, dự tính lẽ ra là bảy ngày, nhưng giờ còn tận bốn ngày nữa....... lối thoát ra chưa kịp chuẩn bị ......."

Tôi tức giận: "Đừng nói với tôi là tôi phải quay lại cái cơ thể đó đấy!"

"Không đâu." Hệ thống lần này có vẻ đáng tin.

"Ở dạng linh hồn, chỉ cần ở lại tối đa một ngày là được. Tôi đã đặc biệt mở đặc quyền di chuyển cho cô, trong khoảng thời gian này, cô có thể tự do di chuyển."

Tôi: .......

"Cảm ơn cậu, hệ thống."

"Không cần khách sáo!" Giọng nói của hệ thống ngày càng nhỏ:

"Nhớ đánh giá năm sao cho tôi là được—"

Chớp mắt, tôi đã trôi nổi trên không trung. Mọi thứ bị đóng băng bắt đầu tỉnh dậy, khung cảnh trở nên ồn ào.

Gương mặt lạnh lùng của Ôn Dục, tiếng hét của Ôn Nặc, còn có Lâm Hướng Hoan đang thêm mắm dặm muối, tất cả đột nhiên sống động như thật.

"Nói đi." Ôn Dục quát.

Vì linh hồn đã rời khỏi cơ thể, thân thể của tôi ngay lập tức mềm nhũn đổ xuống. Ôn Dục nhanh chóng đỡ lấy eo tôi.

"Đừng giả vờ nữa, Hứa Diệp!" Ôn Dục bóp chặt cánh tay tôi, như thể muốn làm tôi đau đến tỉnh lại. "Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi cầu xin cô, đừng hành hạ tôi và Ôn Nặc nữa!"

Ôn Nặc dừng lại. Thằng bé không hiểu tâm tư của người lớn, chỉ cảm thấy tôi có điều gì đó bất thường.

Thấy tôi không phản ứng, Ôn Nặc ngơ ngác dùng ngón tay chọc vào chân tôi.

Thật ra đây là bí mật giữa tôi và Ôn Nặc, mỗi lần chơi trò giả vờ ngủ, thằng bé sẽ chọc vào chân tôi.

Tôi rất sợ nhột, chỉ cần chọc nhẹ, tôi sẽ không thể nhịn được mà động đậy.

Nhưng lần này, dù thằng bé có chọc như thế nào thì tôi cũng không có cảm giác gì mà vẫn nhắm chặt.

"Không đúng....... không đúng........" Ôn Nặc bắt đầu sợ hãi, thằng bé kéo vạt áo của Ôn Dục: "Ba ơi, mẹ bị —"

"Câm miệng!" Ôn Dục hét lớn một tiếng. "Đây chẳng qua vì ba nuông chiều mẹ con quá mức, khiến mẹ con tưởng rằng bất cứ lúc nào cũng có thể chơi trò này!"

"Hứa Diệp, cô thích giả vờ đúng không? Được thôi, cô cứ tiếp tục giả vờ đi! Tôi không rảnh chơi với cô!" Ôn Dục hờ hững buông lỏng cánh tay đang đỡ lấy tôi.

Hắn cho rằng tôi đang giả vờ ngất, chỉ cần hắn buông tay, theo tiềm thức tự vệ của cơ thể, tôi chắc chắn sẽ tự động bảo vệ bản thân trước khi rơi xuống đất.

Lúc đó, hắn có thể vạch trần tôi.

Nhưng tôi đã ch rồi mà.

Cơ thể tôi rơi "bịch" xuống đất mạnh mẽ không chút phòng bị.

Đầu đập xuống đất, bật lên một chút rồi lại rơi xuống.

Đúng là chật vật!

Tôi cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Cách ra đi này thật không có thể diện chút nào.

Xung quanh đã có người bắt đầu la hét, có người hô to gọi xe cấp cứu, báo cảnh sát, còn có người giơ điện thoại lên, không chờ nổi mà quay lại video.

Khuôn mặt của Ôn Dục vẫn tự tin duy trì biểu cảm "thừa biết".

Kể cả Ôn Nặc có nhào lên người tôi, kinh hoàng gọi mẹ, hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm đó.

Lâm Hướng Hoan xách váy chạy xuống, dùng tay kiểm tra hơi thở của tôi, đương nhiên, biểu cảm của Ôn Dục vẫn không thay đổi.

Dù mọi người la lên rằng "Ch người rồi", "Ai biết cấp cứu không", Ôn Dục vẫn không cúi xuống nhìn tôi.

Cho đến khi xe cấp cứu đến đưa tôi và Ôn Nặc đang khóc ngất lên xe, Ôn Dục vẫn đứng yên tại chỗ.

Bác sĩ hỏi có người thân nào muốn lên xe cùng không, thấy không ai trả lời nên đành đi.

Tôi lưỡng lự một lúc, không biết nên theo xe cứu thương hay ở lại.

Mặt Ôn Dục không biểu cảm, lạnh lùng đến mức đáng sợ, không ai dám lại gần.

Ngay cả Lâm Hướng Hoan cũng không dám đến gần hắn.

Đám đông dần tản ra.

Ôn Dục dường như mới có phản ứng.

Tôi tò mò bay trước mặt nhìn hắn.

Gương mặt quen thuộc vẫn đẹp đẽ như tám năm trước, chỉ là bên trong có thêm một tầng u sầu.

09

Ôn Dục u sầu cái gì?

Chắc là u sầu việc tôi quấn lấy hắn.

Rõ ràng tôi là người được hắn trả số tiền lớn để làm thế thân, xem như cấp dưới. Nhưng cuối cùng tôi lại bám vào cuộc sống của hắn mãi không chịu rời đi.

Ban đầu, tôi đã cố gắng làm mọi cách để quyến rũ Ôn Dục. Tình cờ gặp gỡ, té ngã, tự cho là bộc lộ tình cảm chân thành đúng lúc.

Ôn Dục luôn cười nhạo khinh thường, chê cười tôi làm những việc vô ích. Nhưng mỗi lần như vậy, hắn vẫn diễn với tôi đến cuối cùng.

Có những lúc, tôi thậm chí nghĩ rằng mình đã khiến hắn cảm động.

Nhưng khi Lâm Hướng Hoan xuất hiện, Ôn Dục bắt đầu ngày càng xa lánh tôi.

Đặc biệt là sau khi tôi chủ động tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cốt truyện, chỉ sau một đêm, một bức tường đã ngăn cách giữa tôi và Ôn Dục.

Tôi cố gắng hết sức để phá vỡ bức tường đó, còn Ôn Dục thì không ngừng gia cố thêm.

Ngay cả đứa con mà tôi phải mang nặng đẻ đau mới có được, cũng nghi ngờ tình cảm của tôi.

Kết cục bây giờ chắc hẳn là điều mà hai cha con muốn.

Ôn Nặc còn nhỏ, chỉ là sợ mất mát. Chỉ cần Lâm Hướng Hoan dỗ dành, thằng bé sẽ bình thường trở lại.

Nhưng tại sao Ôn Dục lại không vui?

Tôi lại gần nhìn gương mặt của Ôn Dục.

Hàng mi của hắn rũ xuống, treo lơ lửng vài giọt nước, môi mỏng run rẩy, không rõ là muốn cười hay muốn khóc.

Một lát sau, hắn mới thì thầm: "Hứa Diệp.......lần này.... là thật sao........"

"Không, không thể nào, cô vẫn đang lừa tôi"__ Hắn bất ngờ ngẩng đầu lên như điên, cầm chìa khóa xe lao ra ngoài.

Khi chúng tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ vừa mới ký giấy ghi nhận ch não của tôi, không còn khả năng cứu sống.

Ôn Nặc đã tỉnh lại.

Thằng bé khóc nức nở, chỉ lặp đi lặp lại câu "Con không muốn mẹ đi, không muốn mẹ biến mất".

Các y tá cố gắng an ủi nó.

Nhưng đến khi biết rằng tại thời điểm tôi qua đời, thằng bé đá đấm tôi, nói rằng mong tôi biến mất——

Các y tá đều tỏ ra biểu cảm kỳ quái.

Cuối cùng không còn ai đến an ủi Ôn Nặc.

"Ba ơi!"

Ôn Nặc nhìn thấy Ôn Dục như thấy cứu tinh, khóc to chạy đến: "Họ không cứu mẹ, họ nói rằng mẹ đã ch! Ba ơi, chắc chắn là vì chúng ta không ngoan nên mẹ mới ch..."

Đôi mắt Ôn Dục đỏ ngầu, biểu cảm cứng đờ, "Cái gì......."

Hắn không tin.

Ôn Dục bất chấp mọi sự ngăn cản, lao vào phòng cấp cứu.

"Tôi" không còn một chút hơi thở, nằm im lặng trên chiếc giường lạnh lẽo.

Bác sĩ lắc đầu, vỗ vai Ôn Dục: "Xin hãy nén bi thương."

Ôn Dục không chấp nhận, nắm chặt cổ tay bác sĩ: "Không thể nào, cô ấy có hệ thống, sao có thể dễ dàng ch như vậy được?"

Bác sĩ nhìn Ôn Dục từ trên xuống dưới, nhẫn nại hỏi: "Hệ thống gì?"

Ôn Dục đờ đẫn nói: "Chính là hệ thống....... chỉ khi nào tôi không còn yêu cô ấy nữa thì cô ấy mới ch được."

Bác sĩ nhìn Ôn Dục với ánh mắt kỳ lạ, không nói gì, chỉ lùi lại vài bước: "Vậy anh có yêu cô ấy không?"

Ôn Dục cúi mặt xuống, lẩm bẩm: "Tôi......."

Nhân lúc đó, bác sĩ nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Ôn Dục và lùi xa thêm vài bước: "Anh là người nhà phải không? Cô gái đã được xác nhận tử vong. Anh sớm chuẩn bị cho việc hỏa táng thôi."

Ôn Dục không thể tin vào tai mình, quay đầu nhìn bác sĩ: "Không phải, anh chưa hiểu ý tôi! Hệ thống mà, anh hiểu chứ? Trừ khi—"

Bác sĩ dường như đã hết kiên nhẫn. Khi tiến hành cấp cứu, các bác sĩ và y tá đã hiểu được tình hình tại hiện trường.

Nhìn thấy Ôn Dục với bộ dạng như thế này, trong lòng bác sĩ thực sự cảm thấy rất khó chịu.

"Này anh, thứ nhất, tôi không hiểu hệ thống mà anh nói đến là gì. Thứ hai, theo như tôi biết, thời gian cô ấy tử vong chính là ngay tại lễ cưới của anh và người khác."

Nói nhanh xong, bác sĩ liền rời đi.

Ôn Dục thất thần nhìn về phía "tôi". Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự đau khổ.

"Hứa Diệp, tôi thừa nhận, cô đã dọa được tôi rồi, coi như cô thắng. Tôi sẽ không kết hôn với Lâm Hướng Hoan nữa. Giờ đủ chưa? Có thể tỉnh lại được chưa?"

Hắn bước đến bên cạnh, nhéo lấy mặt "tôi":

"Này, hệ thống, tôi biết là cậu đang nghe thấy. Hãy đưa Hứa Diệp trở lại đi, tôi..... Ôn Nặc không thể sống thiếu mẹ được."

Đáng tiếc, không ai có thể đáp lại hắn.

Ôn Dục cứ tự lầm bầm một mình một hồi lâu.

Hắn dường như đã nhập vai quá sâu, mãi không tin rằng tôi thực sự đã ch.

10

Tôi buồn chán lượn lờ ra ngoài.

Ôn Nặc cuộn mình trên ghế, ôm lấy chân mình, khóc thút thít.

Lâm Hướng Hoan đã thay xong quần áo và vội vàng đến. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Nặc, nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé.

"Dì Hướng Hoan ..." Ôn Nặc ngẩng đầu lên, khóc òa rồi lao vào lòng cô ta.

"Mẹ con ch rồi, con phải làm gì đây."

Trên gương mặt của Lâm Hướng Hoan lộ ra một biểu cảm khó đoán. Cô ta vỗ nhẹ vào lưng Ôn Nặc, thì thầm: "Đừng sợ, dì sẽ ở bên cạnh con."

Ôn Nặc ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:
"Dì Hướng Hoan, con vừa mới nhớ ra, mẹ con chưa từng đụng đến giỏ hoa."

"Là dì bảo con cầm giỏ hoa đi tìm mẹ, nhẫn bị mất không liên quan đến mẹ."

Lâm Hướng Hoan chợt cứng đờ. Cô ta nhìn xung quanh một cách lúng túng: "Ừ, dì cũng tin rằng mẹ con vô tội."

Ôn Nặc không chịu bỏ qua: "Nhưng mẹ đã ch rồi. Bởi vì con và ba không tin tưởng mẹ."

Tôi cảm khái nhìn Ôn Nặc. Thằng bé còn nhạy bén hơn so với Ôn Dục, chỉ là do còn nhỏ nên dễ bị lừa gạt.

"Nặc Nặc, con đang nói gì thế?" Lâm Hướng Hoan cố cười nói: "Mẹ con qua đời vì bệnh tim đột phát mà."

"Không!" Ôn Nặc cứng đầu nhìn Lâm Hướng Hoan: "Mẹ ch là do con, ba và cả dì nữa."

Biểu cảm của Lâm Hướng Hoan không thể duy trì được nữa. Cô ta cảm nhận được xung quanh có người đang nhìn mình và thì thầm bàn tán.

"Nặc Nặc!" Lâm Hướng Hoan nâng cao giọng, cố gắng trấn áp Ôn Nặc: "Mẹ con tự muốn đến dự đám cưới, tự mình không chịu nổi kích thích mà qua đời, sao liên quan đến dì được?"

Ôn Nặc trước giờ không không thích ăn cứng chỉ ăn mềm.

Thằng bé đẩy mạnh Lâm Hướng Hoan ra, nhảy xuống đất, hét lên: "Chính dì đã bảo con chọc tức mẹ! Vì vậy mẹ mới ch! Rõ ràng cả dì Hướng Hoan, con và ba đều biết rõ điều đó! Nếu không yêu mẹ, mẹ sẽ ch!"

Giọng nói của trẻ con có tính cảm thấu kỳ lạ, làm những người đang nấp trong góc tường, dựa vào ghế, hay giả vờ nhìn vào điện thoại đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Hướng Hoan.

Lâm Hướng Hoan muốn đưa tay bịt miệng Ôn Nặc lại, nhưng đã quá muộn.

Ôn Nặc khóc kêu lên: "Chúng ta đã gi*t mẹ! Nên mẹ mới ch!"

Lâm Hướng Hoan âm thầm chửi rủa trong lòng.

Cô ta đã nói với Ôn Dục không nên tiết lộ chuyện hệ thống cho Ôn Nặc biết, một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể giúp họ lừa gạt hệ thống được.

Nhưng Ôn Dục khăng khăng Ôn Nặc đã hiểu chuyện, hơn nữa lời nói của trẻ con thường dễ khiến người khác tin tưởng hơn.

Cuối cùng Lâm Hướng Hoan mới đồng ý.

Sau đó, cô ta cũng cảm thấy may mắn khi Ôn Nặc biết về sự tồn tại của hệ thống.

Dù sao thì Ôn Nặc chính là con dao sắc bén nhất để đâm vào Hứa Diệp.

Đứa con mình sinh ra lại trở thành hung thủ gi*t ch mình.

Lâm Hướng Hoan càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Hứa Diệp sẽ ch nhanh như vậy. Thậm chí còn xui xẻo ch ngay trong hôn lễ của cô ta.

Nhưng mà ngẫm lại thì đây cũng coi như là một chuyện tốt.

Nghĩ kỹ thì sau này cô ta chẳng cần tốn công đối phó với Hứa Diệp và cái hệ thống kia nữa.

Chỉ cần xử lý tốt mối quan hệ với Ôn Nặc, thì tương lai làm sao mà không sáng lạng được?

"Nặc Nặc nói nhỏ chút." Lâm Hướng Hoan cố hạ giọng, nhẹ nhàng: "Con biết mà... không ai tin rằng trên thế giới này có hệ thống đâu."

Ôn Nặc ngừng khóc ngay lập tức, đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và lạ lẫm.

Thằng bé như một con sói nhỏ bị bỏ rơi. Tôi lơ lửng bên cạnh, muốn chạm vào thằng bé, nhưng chỉ có thể xuyên qua cơ thể thằng bé.

Ôn Nặc của tôi....... Dù đã là linh hồn, tôi vẫn cảm thấy đau đớn.

11

Một lúc sau, Ôn Dục dẫn Ôn Nặc về nhà.

Lâm Hướng Hoan đi theo họ.

Tài xế lặng lẽ lái xe. Ôn Nặc đã khóc mệt lả, nằm trong vòng tay Ôn Dục và ngủ thiếp đi.

Lâm Hướng Hoan muốn nói gì đó, nhưng Ôn Dục nhắm mắt lại, trông có vẻ không kiên nhẫn.

Xuống xe, Lâm Hướng Hoan đứng trước cửa biệt thự nhà họ Ôn, nhìn Ôn Dục bế Ôn Nặc vào trong.

"Vào đi."Ôn Dục trầm giọng nói.

Lâm Hướng Hoan mừng rỡ, đi theo vào trong.

Người giúp việc đón lấy Ôn Nặc và đưa thằng bé lên lầu. Chỉ còn lại Ôn Dục và Lâm Hướng Hoan ở tầng một.

"Xin lỗi, em không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này..." Lâm Hướng Hoan mở lời trước:

"Rõ ràng cốt truyện đã kết thúc rồi, tại sao lại..."

Ôn Dục nằm trên ghế sofa, day day trán.

"Ôn Dục, chuyện này đã ảnh hưởng lớn đến Ôn Nặc."

Lâm Hướng Hoan lo lắng nói: "Thằng bé luôn cho rằng chúng ta là người đã khiến Hứa Diệp... nhưng chẳng phải cốt truyện đã kết thúc rồi sao? Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp không may mà thôi."

Ôn Dục nhắm mắt, nói nhỏ: "Trước khi ly hôn, Hứa Diệp đã có một khoảng thời gian mất tập trung. Anh và Ôn Nặc đều nghi ngờ hệ thống đã xuất hiện trở lại. Nhưng bọn anh đều không để ý... vẫn quyết định ngả bài với Hứa Diệp."

Lâm Hướng Hoan dừng lại một lúc: "Nhưng Ôn Nặc không phải là đã không có vấn đề gì rồi sao? Nếu đó là sự trừng phạt của hệ thống, Ôn Nặc cũng sẽ bị thương."

Ôn Dục đau đớn dùng tay che mắt: "Anh không biết..."

"Tại sao... anh chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hệ thống... muốn tự do một lần đưa ra quyết định..."

"Anh mới chỉ làm như vậy có một lần, thì cô ấy ch..."

Lâm Hướng Hoan thấy vậy, từ từ tiến lại gần Ôn Dục, cố gắng nắm lấy tay hắn: "Đừng tự trách mình quá, có thể thực sự chỉ là một sự trùng hợp thôi?"

"Trùng hợp?"

Ôn Dục buông tay, cười khổ, để nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Làm sao có thể? Lâm Hướng Hoan, anh đã xem lại video giám sát hôn lễ. Mọi thứ đều rõ ràng, từ đầu đến cuối, Hứa Diệp đều ngồi ở đó, không thể nào đi lấy chiếc nhẫn được."

Lâm Hướng Hoan cắn chặt môi.

Tôi cũng rất ngạc nhiên.

Không ngờ Ôn Dục lại đi điều tra thu thập chứng cứ. Tôi cứ tưởng hắn sẽ trực tiếp nghĩ rằng tôi đã giở trò.

Nhưng "tự do một lần đưa ra quyết định" là ý gì?

Tôi không hiểu.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ nói rằng mình sẽ bị trừng phạt thôi. Chuyện đó không liên quan gì đến hắn.

Ôn Dục là người rất chủ động, không phải là người sẽ bị ép buộc trong tình cảm.

Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng Ôn Dục ở bên tôi vì hắn yêu tôi. Nhưng bây giờ, Ôn Dục lại nói rằng những lựa chọn đó là những quyết định mà hắn bị ép buộc phải đưa ra.

Yêu là tự nguyện.

Không yêu mới là bị ép buộc.

Tôi rất hoang mang:"Hệ thống! Có thể xem điểm số công lược Ôn Dục không?"

Hệ thống nhanh chóng trả lời tôi: "Theo nguyên tắc không thể tiết lộ cho ký chủ. Thực tế là... khụ....... ký chủ đã đạt đến 99 trên 100 điểm rồi."

Tôi cười nhạt: "Không thể nào... Nhìn thế này mà giống đạt giá trị 99 sao? Không lẽ lại gặp phải bug?"

Hệ thống im lặng rất lâu, rồi mới đáp: "Đây là lý do tại sao chúng tôi cần người thật để trải nghiệm cốt truyện. Cảm xúc của con người thật phức tạp, dù là hệ thống tiên tiến đến đâu cũng không thể xử lý được."

Tôi hơi nản nhưng cũng nhanh chóng hiểu được cảm xúc của Ôn Dục.

Hắn là một người tự tin, lòng tự trọng cao nhưng lại yêu phải một người bị mắc kẹt trong hệ thống.

Một mặt, hắn muốn làm theo trái tim mình, sống cùng người mình yêu.

Nhưng mặt khác, lòng tự trọng nhắc nhở hắn rằng tình yêu bất đắc dĩ này không xứng đáng để hắn đánh mất cái tôi và cảm xúc thật của bản thân.

Ôn Dục muốn yêu tôi nhưng cũng chống lại việc yêu tôi.

Cứ thế mâu thuẫn đến thế, cứ thế giằng xé nội tâm.

12

Đêm đã khuya.

Dù Lâm Hướng Hoan đã nhiều lần tỏ vẻ không muốn rời đi, Ôn Dục vẫn để tài xế đưa cô ta về.

Ngồi một lúc dưới lầu, Ôn Dục lên lầu đến phòng trẻ em của Ôn Nặc.

Ba ngày trước, hắn còn tranh cãi với Hứa Diệp trong căn phòng này.

Bây giờ, Hứa Diệp đã qua đời.

Hắn đi đến bên giường, không thấy Ôn Nặc đâu.

Gọi bảo mẫu đến hỏi mới biết Ôn Nặc kiên quyết không chịu ngủ trong căn phòng này nữa.

"Ôn Nặc nghĩ rằng mình đã nói xấu phu nhân trong phòng này nên đã khiến phu nhân đau lòng."

Bảo mẫu nhỏ giọng nói: "Ôn Nặc đã đi ngủ ở phòng phu nhân rồi."

Ôn Dục lại đi đến phòng của Hứa Diệp.

Hắn chưa bao giờ để ý đến căn phòng của Hứa Diệp.

Hiện tại là ban đêm, đèn đã tắt.

Rõ ràng rất tối tăm, nhưng hắn lại nhìn rõ mọi thứ, chiếc cốc trên tủ đầu giường, ngăn kéo chưa đóng chặt, dây buộc tóc rơi trên bậu cửa sổ.

Mọi thứ vẫn còn đây. Hứa Diệp sao có thể nhẫn tâm rời bỏ thế giới này như vậy? Sao cô có thể?

Ôn Dục muốn tức giận, muốn đập phá mọi thứ, muốn trút giận sự hoảng loạn và lạc lõng trong lòng.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đi đến bên giường nhìn Ôn Nặc đang ngủ, nhẹ nhàng hôn lên má thằng bé, rồi đắp lại chăn cho đàng hoàng.

Là hắn không xứng.

Là hắn tự làm tự chịu, không vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Ôn Dục không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận.

Hắn yêu Hứa Diệp.

Thực ra Ôn Dục mới là người sợ hãi, sợ rằng sau khi Hứa Diệp không còn bị hạn chế bởi hệ thống cốt truyện, cô ấy sẽ rời bỏ hắn.

Vậy nên hắn quyết định rời đi trước. Hắn muốn xem thái độ của Hứa Diệp.

*dcm thử thử cl, tình yêu không phải là phép thử, nếu đã thử rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ mất.

Nhưng hắn không ngờ, Hứa Diệp thật sự không để tâm đến hắn, đồng ý ly hôn ngay lập tức.

Ôn Dục cắn răng, tuyên bố tin tức tái hôn.

Hứa Diệp thật sự còn dám đến tham dự đám cưới của hắn.

Ôn Dục tức giận.

Rồi hắn nắm tay Lâm Hướng Hoan, ôm eo cô ta—

Hắn...hắn đã hôn Lâm Hướng Hoan, còn nhận cô ta làm vợ, thề sẽ bảo vệ Lâm Hướng Hoan suốt đời.

Ôn Dục luôn biết rằng Hứa Diệp đang nhìn hắn, nhìn hắn chằm chằm.

Hắn còn tự đắc diễn xuất của bản thân. Cho đến khi, sắc mặt của Hứa Diệp bắt đầu tái nhợt, ánh mắt rời rạc. Khoảnh khắc đó, Ôn Dục đã biết mình sai, sai một cách trầm trọng.

Nhưng lòng tự trọng không cho phép hắn xuống nước trước.

Hắn biết, Hứa Diệp không thể nào đi trộm viên kim cương hồng đó.

Nhưng hắn không thể tiếp tục đứng trên sân khấu được nữa, thế là hắn theo đà bước xuống.

Ban đầu, hắn chỉ muốn ép Hứa Diệp nói ra suy nghĩ trong lòng, để hắn có thể mượn đà xuống dốc, kết thúc đám cưới hoang đường này.

Nhưng, hắn lại sai lầm thêm một lần nữa, dùng cách không nên nhất để ép Hứa Diệp.

Hứa Diệp bị hắn hại ch.

Hết lần này đến lần khác thăm dò, tổn thương, cuối cùng đưa đến một kết cục không thể cứu vãn.

Ôn Dục rất hối hận, hối hận đến phát điên!

Không ai có thể lắng nghe lời sám hối của hắn, cũng không ai có thể tha thứ cho hắn.

Ôn Dục đứng bên cửa sổ kính của phòng Hứa Diệp, nhìn ra bên ngoài. Từ góc này, có thể nhìn thấy cổng lớn, khu vườn và hồ cá.

Hứa Diệp đã đặt một chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ. Ôn Dục nằm lên đó. Quả thực rất thoải mái!

Nhưng hắn không cảm nhận được niềm vui trong đó. Cảnh sắc tầm thường, chẳng có gì đẹp đẽ.

Hơn nữa, hướng của ghế tựa không quay về phía khu vườn, cũng không nhìn ra hồ cá.

Mà lại quay về phía cổng lớn.

Cổng lớn có gì đáng xem?

Ôn Dục chậm rãi đung đưa ghế tựa.

Cổng lớn......

Có thể nhìn thấy gì ở đó nhỉ...

Có thể.......

Nhìn thấy hắn trở về nhà...

13

Đêm đã khuya.

Tôi nhìn Ôn Nặc nhất quyết đòi nằm ngủ trên giường của tôi.

Nhìn Ôn Dục đi tới đi lui trong phòng tôi, rồi nằm trên ghế mà tôi thường nằm, dần dần ngủ thiếp đi.

Tôi thấy kỳ lạ: "Ngày thường thì chẳng bao giờ đến phòng tôi, bây giờ tôi ch rồi thì lại đến."

Hệ thống cũng không hiểu hành vi này gọi là gì, phân tích hồi lâu, phát ra tiếng ù ù như bị kẹt.

"Thôi... nghỉ ngơi chút đi, đừng phân tích nữa..."

Tôi day day hai bên thái dương: "Lối thoát đã chuẩn bị xong chưa?"

"Sắp xong rồi" Hệ thống nói: "Sau khi quay về, sẽ không thể trở lại nữa."

Tôi ừ một tiếng: "Thế giới này sẽ bị hủy diệt sao?"

Hệ thống lại bắt đầu phân tích:

"Cốt truyện sụp đổ, thế giới này phải bị hủy diệt. Chỉ có điều, tôi cần điều tra thêm một thời gian và nộp đơn nâng cấp hệ thống do bug. Vì vậy, thế giới này sẽ tồn tại trong thời gian ngắn nữa."

Tôi lơ lửng bên cạnh Ôn Dục, lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của hắn.

Tám năm qua, tôi thực sự không hiểu hắn chút nào.

Thất bại một cách thảm hại.

Tình yêu 99% của Ôn Dục rốt cuộc là gì, tôi cũng không biết.

Thở dài một tiếng, tôi bay đến bên cạnh Ôn Nặc. Ôn Nặc ngủ không yên giấc, có lẽ là gặp ác mộng, chân mày nhíu lại, đôi môi nhỏ mím chặt.

Tôi không thể chạm vào thằng bé, không thể vuốt phẳng trán thằng bé.

Tôi ghé sát tai Ôn Nặc, khẽ nói: "Nặc Nặc vẫn chỉ là em bé thôi! Con cũng rất sợ phải không... Mẹ không trách con đâu. Con vẫn là con trai của mẹ mà!"

Hệ thống im lặng.

Tôi lượn qua lượn lại trong phòng, nhìn Ôn Dục, Ôn Nặc, thả hồn lơ đễnh.

Vài giờ sau, hệ thống đột nhiên xuất hiện, nói rằng lối thoát đã sẵn sàng.

Tôi nhìn lại không gian quen thuộc này một lần nữa.

"Đi thôi."

14

Tại thế giới thực.

Ba năm sau, tôi hiếm khi nhớ lại thế giới cốt truyện.

Mỗi ngày là đi làm, chơi đùa với con gái, đấu khẩu với chồng, giống như bao gia đình bình thường khác, sống một cuộc sống bình thường, bình lặng nhưng hạnh phúc.

Hệ thống thấy tôi đánh giá cao khi nó hay gặp bug, thỉnh thoảng cho tôi điểm thưởng.

Điểm thưởng có thể đổi lấy "may mắn" trong thế giới thực, ví dụ như trúng xổ số, thăng chức tăng lương, sức khỏe dồi dào, v.v.

Xem như là một phúc lợi nhỏ.

15

Một buổi chiều nào đó, hệ thống đột nhiên onl.

"Hứa Diệp, tôi đã hoàn thành xong công tác điều tra, thế giới cốt truyện sẽ sớm bị hủy diệt."

Tôi vừa mới ngủ trưa dậy, nghe xong ậm ừ, rồi do dự hỏi: "Họ... thế nào rồi?"

Hệ thống dừng lại một lúc.

"Theo nguyên tắc, không được tiết lộ cho ký chủ."

"Thực ra... khụ, Ôn Dục đã dùng mọi cách đưa Lâm Hướng Hoan ra nước ngoài, trong ba năm không gặp lại cô ta, cũng không tiếp cận người phụ nữ nào khác. Hằng ngày chỉ làm việc, ở bên Ôn Nặc....... và đến viếng mộ cô, đốt đồ cúng."

Tôi suýt phun hết nước miếng ra ngoài.

Hệ thống tiếp tục nói: "Ôn Nặc đã khổ sở rất lâu, mãi không thể nguôi ngoai. Mất một năm, cậu bé mới chấp nhận sự ra đi của cô, bắt đầu cuộc sống bình thường."

"Cũng như Ôn Dục, Ôn Nặc không muốn gặp lại Lâm Hướng Hoan, chỉ là cậu bé không dám đến viếng mộ cô. Cậu ấy vẫn cảm thấy mình đã gi*t ch cô, không dám đối diện với cô."

Tôi thở dài.

"Còn về Lâm Hướng Hoan —" hệ thống nói đều đều: "Cô ta đã tìm đủ mọi cách để trở về nước, nhưng người của Ôn Dục ngăn cản cô ta, dù là trói lại, đánh ngất hay lôi đi, đều không cho cô ta về."

Tôi im lặng.

Một lúc sau, hệ thống nói: "Ôn Dục có rất nhiều điều muốn nói với cô, hắn đã viết thành thư, rồi đốt cho cô.

"Cô... có muốn xem không? Bên trong viết rất nhiều chuyện của hai người và cả tình cảm của hắn dành cho cô."

Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức từ chối.

Hệ thống không hiểu: "Cô không tò mò vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy sao, vì sao lại hợp tác với Lâm Hướng Hoan để lừa hệ thống, lừa dối cô sao?"

"Cô không tò mò tình yêu 99% của hắn rốt cuộc là gì sao?"

Tôi tiếp tục lắc đầu.

"Cô ......."

Giọng máy của hệ thống đầy thắc mắc: "Tình cảm của con người thật kỳ lạ."

"Tôi từng nghĩ Ôn Dục không yêu cô, kết quả là hắn thực sự yêu cô."

"Tôi từng nghĩ cô sẽ không cam lòng, muốn một câu trả lời chắc chắn, nhưng cô lại không cần."

"Kỳ lạ, thật kỳ lạ!"

Tôi nhún vai: "Có gì mà kỳ lạ?"

Hệ thống phản hỏi: "Tại sao cô lại không cần câu trả lời này?"

Tôi sắp xếp lại ngôn từ.

"Đối với hệ thống như các cậu, ưu tiên hàng đầu là xác định rõ định nghĩa, phán đoán xem có đúng hay không. Nhưng con người không phải là động vật lý trí, mà là nô lệ của cảm xúc."

"Thực sự tôi không biết Ôn Dục nghĩ gì và hắn yêu Hứa Diệp của hắn như thế nào. Nhưng khi tôi là Hứa Diệp của hắn trong những năm đó, tôi cảm nhận rõ ràng rằng hắn không yêu và cảm thấy đau khổ."

"Cho nên Hứa Diệp đã có câu trả lời, đây không phải là tình yêu. Ít nhất không phải là tình yêu mà Hứa Diệp muốn. Nếu không phải là thứ cô ấy muốn thì cô ấy có thể rời đi. Thứ không cần thiết thì không cần phải chứng minh thêm nữa. Điều đó không phải rất đơn giản sao?"

Hệ thống phát ra tiếng ù ù của quá trình xử lý phân tích.

Vài giây sau, hệ thống nói: "Yêu là yêu, không yêu là không yêu."

"Tôi vẫn không hiểu."

Tôi bật cười.

"Đầu tiên, tình yêu là niềm vui."

"Tiếp theo, nếu tôi tiếp tục tìm hiểu, biết rằng Ôn Dục thực sự yêu Hứa Diệp – nhưng Hứa Diệp vẫn đau khổ, đau khổ đến mức ai cũng biết Hứa Diệp không hạnh phúc."

"Cuối cùng, xin hỏi hệ thống, cậu nghĩ tình yêu đau khổ này có thỏa mãn định nghĩa của cậu về tình yêu không?"

Hệ thống lại ngừng hoạt động.

16

Tôi đã nhiều lần từ chối đề nghị của hệ thống muốn đưa cho tôi xem những lá thư kia.

Nó rất muốn nghiên cứu phản ứng của tôi.

Tôi lại từ chối lần nữa.

Cuối cùng, hệ thống bỏ cuộc, nhưng nó lại cho rằng, hành vi từ chối của tôi rất đáng để nghiên cứu.

Như một phần thưởng, nó tiếp tục hoàn lại điểm cho tôi có một cuộc sống dư dả để nó có thể tiếp tục nghiên cứu.

17

Một năm sau.

Báo cáo nâng cấp của hệ thống cuối cùng đã được phê duyệt.

Sau khi nâng cấp toàn diện, hệ thống đã hiểu ra một điều: Hứa Diệp của Ôn Dục đã ch rồi.

Còn Hứa Diệp của thế giới thực vẫn đang sống. Những gánh nặng từ thế giới cốt truyện không nên bị cưỡng ép đặt lên người của Hứa Diệp ở thế giới thực.

Hệ thống cảm thấy rất hổ thẹn. Nó đã hoàn lại rất nhiều điểm cho Hứa Diệp, đến mức cô lo lắng rằng mình có thể sống đến tận 200 tuổi.

Có khi lại bị đưa vào viện nghiên cứu như một quái vật.

18

Nhiều năm sau.

Hệ thống bận rộn với những ký chủ khác, ít khi xuất hiện. Hứa Diệp rất hài lòng với cuộc sống yên bình này.

Dù sao, tháng năm còn dài, đáng để nhiệt huyết và yêu thương.

[HOÀN]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kiufdayy