Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐI ĐẾN NƠI CÓ ÁNH SÁNG


Giới thiệu: Bạn trai tôi đã t/ự s/át.khi sắp xếp lại những di vật của anh, tôi phát hiện ra một cuốn nhật ký. Lúc đó tôi mới biết, người mà tôi luôn coi là sự cứu rỗi, lại chưa bao giờ thực sự chữa lành cho chính mình. Tôi đã nhìn thấy thời niên thiếu, nhìn thấy tất cả nỗi đau và tiếc nuối của anh ấy. Sống lại một kiếp khác, tôi đã đến gặp anh trước. Hướng về cậu thiếu niên đầy tuyệt vọng, trái tim như sắp tan vỡ, tôi đưa tay ra:"Đừng sợ.""Lần này, hãy để em dẫn anh đến ánh sáng."

1.

Tôi dẫn cảnh sát đến nhà họ Vương.

Tiếng roi da quất vào da thịt vang lên một cách trầm đục, xen lẫn tiếng khóc xé lòng của bé gái.

Âm thanh ấy vang vọng trong khu hành lang cũ kỹ.

Nhưng cư dân ở đây dường như đã quen với điều này từ lâu.

Chỉ khi nghe cảnh sát gọi cửa, họ mới tò mò hé một khe cửa nhỏ ra để nhìn...

Thấy số nhà quen thuộc, họ lắc đầu, đóng cửa lại, như thể đã dự đoán trước được diễn biến tiếp theo.

"Ai vậy? Lại đến lo chuyện bao đồng..." Một giọng nữ chanh chua từ trong nhà vọng ra.

Cùng với tiếng bước chân từ xa đến gần, cánh cửa lớn mở ra từ bên trong.

Tiếng khóc càng rõ ràng, nghe càng đau lòng.

Tầm nhìn của chúng tôi rơi vào sau lưng người phụ nữ, tình hình trong nhà hiện ra trước mắt.

Môi trường bẩn thỉu, cơm nước vương vãi khắp nơi.

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt dữ tợn đang vung vẩy chiếc roi da trong tay, quất từng cái lên tấm lưng mỏng manh của cậu thiếu niên.

Dưới người cậu thiếu niên là bé gái được cậu bảo vệ chặt chẽ, đôi bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt nửa chiếc bánh chẻo dính đầy bụi, hoảng sợ khóc lóc...

Không chờ cảnh sát lên tiếng, tôi đẩy mạnh người phụ nữ kia sang một bên, lao đến góc tường nơi cậu thiếu niên đang cuộn tròn...

Khi người đàn ông giận dữ vứt roi da đi, nhấc chiếc ghế gỗ lên.

Tôi nhào vào người cậu thiếu niên, đỡ lấy cú đánh "chí mạng" ấy.

Kiếp trước, chính cú đánh này đã làm anh ấy mất đi thính lực ở tai trái.

Cùng với tiếng vang lớn

Cơn đau dữ dội ập đến, có chất lỏng đỏ từ trán chảy xuống...

Người đàn ông bị cảnh sát xông vào đè xuống đất, không phục mà la hét.

Tai ù đi, tôi cúi đầu nhìn gương mặt đầy vết thương, tê dại của cậu thiếu niên.

Mắt tôi ướt đẫm, nghẹn ngào lặp lại:

"Đừng sợ, em đến rồi..."

2.

Cố Hiểu đã t/ự s/át.

Trong đêm giao thừa, khi mọi nhà đoàn viên, pháo hoa rực rỡ.

Bồn tắm nhuộm đỏ, cổ tay bị rạch sâu bởi vật cùn...

Người bạn trai dịu dàng hay cười của tôi, cứ thế ngâm trong vũng máu, mất đi sinh khí.

Tôi gào khóc trong vòng tay của nữ cảnh sát...

Nhưng không cách nào gọi anh trở lại, một người đã quyết tâm rời đi.

Tôi không hiểu vì sao anh lại tự sát?

Cho đến khi.

Tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong di vật của anh.

Bên trong là những dòng chữ chi chít, kèm theo vết ướt, đã cho tôi câu trả lời—

Là lúc 14 tuổi sống ở trường, cha mẹ vì câu nói "muốn ăn bánh chẻo" của anh, mà mang bình giữ nhiệt đến, không may gặp t/ai n/ạn giao thông qua đời.

Là lúc 15 tuổi bà ngoại bệnh nặng, tin tưởng vào chú của anh, bị lừa mất gia sản, sau đó bị đối xử tàn nhẫn nhưng bất lực.

Là lúc 18 tuổi, em gái nhỏ phát bệnh tim không có tiền chữa trị, anh tận mắt nhìn em ấy đau đớn ch/ết đi trong tuyệt vọng.

Vô số tội lỗi và sự tự trách cứ đè nặng theo thời gian, trở thành lưỡi dao gi/ết ch/ết anh...

Vào ngày này của sáu năm sau, nó đã đẩy anh rời xa thế giới này.

Nhận ra rằng người mà tôi luôn coi là sự cứu rỗi, lại chưa bao giờ cố gắng cứu lấy chính mình, tôi sụp đổ và khóc nức nở.

Gượng dậy tinh thần xử lý xong hậu sự của anh.

Dưới ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh, tôi điên cuồng suốt ba năm...cho đến ngất xỉu, khi tỉnh lại, phát hiện mình trở về năm 17 tuổi—

Tôi quỳ xuống đất, hướng về phía thần Phật bốn phương dập đầu liên tục, khóc không thành tiếng...

Cố Hiểu.

Lần này, em sẽ đến gặp anh trước.

Anh có thể cho em một cơ hội, cùng anh đi đến ánh sáng được không?

3.

Ở nhà họ Vương.

Ký ức cuối cùng của tôi là tôi đã ngất đi trong tiếng kêu la kinh hoàng của mọi người.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Đầu tôi được quấn một lớp băng dày.

Thấy tôi tỉnh lại, cảnh sát đưa tôi đi cấp cứu thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi:

"Cô bé, em có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho anh biết, để anh gọi bác sĩ..."

"Anh ấy đâu rồi?"

Cảnh sát sững người, sau đó hiểu ra tôi đang hỏi về Cố Hiểu, anh đáp:

"Em nói bạn em? Cậu ấy còn đang làm biên bản ở đồn cảnh sát."

"Cậu ấy cũng bị thương không nhẹ..."

"Này, em đi đâu đấy? Bác sĩ bảo em phải ở lại quan sát..."

Tôi nhanh chóng rút ống truyền dịch ra khỏi tay, xoay người xuống giường.

Bất chấp sự ngăn cản, tôi rời khỏi bệnh viện và chạy thẳng đến đồn cảnh sát.

Như đã dự đoán.

Mợ của Cố Hiểu đang làm loạn ở đồn cảnh sát, khăng khăng rằng những vết thương trên người anh em Cố Hiểu là do "dạy dỗ" con cái bình thường của người lớn mà ra.

Bà ta yêu cầu cảnh sát lập tức thả chồng mình, chính là người đàn ông vừa mới bạo hành - chú ruột của Cố Hiểu.

So với sự náo loạn bên đó, hai anh em bị thương bên này lại vô cùng yên lặng.

Cố Hiểu 17 tuổi, tay chân dài ngoằng, thân hình quá gầy gò miễn cưỡng giữ được chiếc áo khoác trên người, ngũ quan thanh tú không che giấu được nét đẹp trai, có thể phác họa ra hình ảnh của chàng trai dịu dàng, hay cười sau tám năm nữa.

Lúc này, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng an ủi em gái đang sợ hãi quá độ.

Cố Hân 4 tuổi cứ dựa vào chân anh như thế, dù nữ cảnh sát có dỗ dành thế nào cũng không chịu buông tay khỏi vạt áo của anh trai.

Tôi đứng ngoài cửa, tham lam nhìn họ, nhưng không dám tiến thêm một bước nào.

Dù đã kiểm chứng vô số lần.

Tôi vẫn lo lắng rằng cái gọi là tái sinh này, anh ấy sống động trước mắt tôi đây, là ảo tưởng trong tuyệt vọng của tôi, là một giấc mơ sẽ tỉnh lại khi trời sáng.

Dù sao thì trong những đêm tỉnh giấc vô số lần trước đây, anh xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng khi tôi lại gần, anh lại tan biến như bọt nước.

Biến thành cái hộp vuông vức, lạnh lẽo kia.

"Em nữ sinh báo cảnh sát kia? Không phải em bị thương đi bệnh viện rồi sao, sao nhanh vậy..."

"Này, sao em lại khóc?"

Có cảnh sát nhìn thấy tôi.

Tôi bừng tỉnh, người trong mơ không bao giờ nói chuyện với tôi.

Vì vậy, đây không phải là mơ mà là sự tái sinh thực sự.

Sau khi kiểm chứng lại lần nữa, tôi nhận ra mình không biết từ lúc nào mà nước mắt đã dính đầy mặt.

Cố Hiểu nghe thấy thì nhìn qua nhưng chỉ liếc một cái, rồi lại đặt ánh mắt trở lại trên người em gái.

Lau đi nước mắt trên mặt một cách lộn xộn, tôi bước nhanh vào trong.

Mợ của Cố Hiểu vẫn đang làm loạn, hàng xóm cũng đã nhiều lần báo cảnh sát.

Bà ta rất rõ quy trình xử lý các vụ bạo hành gia đình của cảnh sát.

Ép Cố Hiểu cầu xin cảnh sát, ký vào giấy bãi nại, chỉ để nhanh chóng thả chồng mình ra.

Đối với vụ bạo hành chỉ vì Cố Hân đói quá nên trộm bánh chẻo để ăn, bà ta chẳng có một chút hối cải.

Thấy Cố Hiểu không động lòng, bà ta bắt đầu dùng tiền thuốc của Cố Hân tháng sau để ngầm uy hiếp.

Thấy ánh mắt của thiếu niên trở nên ảm đạm, sắp thỏa hiệp.

Tôi lạnh lùng lên tiếng:

"Vậy còn vết thương trên đầu tôi thì sao, thưa cảnh sát, tôi có thể kiện họ tội cố ý gây thương tích không?"

Nghe tôi nói, người phụ nữ bùng nổ, chỉ vào tôi mắng:

"Mày từ đâu chui ra vậy hả, con khốn này, mày báo cảnh sát xen vào chuyện nhà tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu!"

"Tự mình nhào lên chịu đòn..."

"Còn muốn kiện chồng tao?"

"Có biết xấu hổ không!"

Gương mặt đanh ác của người phụ nữ xáp lại gần, tôi cố gắng kiềm chế lại cơn xúc động muốn tát bà ta một cái.

Lại hỏi cảnh sát lần nữa:

"Được không?"

Cảnh sát tỉnh táo lại, cho tôi câu trả lời chắc chắn.

Anh cảnh sát nghiêm túc giải thích cho tôi các tài liệu và điều kiện cần chuẩn bị để khởi kiện.

Người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng cầu xin tôi.

Đối với cặp vợ chồng hút máu đã đẩy Cố Hiểu vào đường cùng, tôi hận thấu xương.

Nhưng giờ chưa phải lúc xử lý họ.

Tôi chỉ hù dọa họ, dưới sự hòa giải của cảnh sát, đạt được thỏa thuận bồi thường.

Chú của Cố Hiểu, Vương Chí Viễn, cũng không được thả dễ dàng, bị xử phạt giam giữ 15 ngày và phạt 500 tệ để cảnh cáo.

Chồng bị giam giữ, lại phải bồi thường một khoản tiền.

Người phụ nữ căm hận cực độ, trút hết giận dữ lên hai anh em Cố Hiểu.

Vừa về đến nhà đã ném đồ đạc của hai người ra ngoài, chửi bới đuổi họ đi.

Cửa lớn đóng sầm lại.

Tôi chờ đã lâu, bước lên nhặt quần áo của hai người rơi trên mặt đất, nhìn vào đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi:

"Nếu tôi nói, tôi có thể cho hai anh em một gia đình."

"Anh có bằng lòng đi theo tôi không?"

4.

Để hai người yên tâm đi cùng tôi.

Tôi đã kể cho họ nghe một câu chuyện về một cô gái sống một mình bị bọn buôn người để ý, trong lúc nguy cấp đã được một cặp vợ chồng cứu giúp.

Đây là một trải nghiệm cứu sống có thật mà tôi đã đọc được trong nhật ký của Cố Hiểu.

Cặp vợ chồng nghĩa hiệp đó là cha mẹ của Cố Hiểu, còn cô gái đó không phải là tôi.

Báo ân.

Là lý do hợp lý để tôi, người "xa lạ", giúp đỡ họ.

Vì vậy, tôi đã thêm vào một vài chi tiết cho câu chuyện, thay đổi danh tính của cô gái.

Nghe xong câu chuyện của tôi.

Trong mắt cậu thiếu niên vẫn đầy sự phòng bị và do dự, rõ ràng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng lời tôi nói.

"Cha mẹ tôi đã ly hôn từ lâu và mỗi người họ đều tái hôn, tôi không sống với ai cả nên luôn ở một mình. Nếu anh không yên tâm, có thể đến nhà tôi kiểm tra trước, tạm trú một đêm, giải quyết vấn đề chỗ ở tối nay."

"Sáng mai tỉnh dậy, nếu vẫn muốn đi, thì anh có thể đưa em gái rời đi bất cứ lúc nào, tôi không ngăn cản."

Thấy rõ sự lo lắng của anh, tôi nhẹ giọng bổ sung, thể hiện thành ý của mình.

Người phụ nữ trong nhà vẫn đang chửi bới, giọng nói chói tai không ngừng thốt ra những lời cay nghiệt, quyết tâm đuổi hai người đi. Chưa thỏa mãn, bà ta còn đập cửa mạnh một tiếng.

"Cút ngay!"

Âm thanh lớn làm Cố Hân đang đứng trong góc giật mình, cô bé vội vàng ôm lấy tay Cố Hiểu, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy.

"Anh ơi, em sợ..."

Ánh mắt hoảng sợ đó khiến người nhìn không thể không xót xa.

Tôi thấy cơ thể chàng thiếu niên run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, muốn giấu đi cảm xúc đang dâng trào.

Nhưng đôi mi ướt đẫm đã bộc lộ sự yếu đuối của anh.

Tôi đứng chờ dưới cầu thang, không nói gì, lặng lẽ chờ chàng thiếu niên đưa ra quyết định.

Lâu sau.

Cố Hiểu cõng em gái, xách hành lý, đứng trước mặt tôi.

Giọng khàn khàn, mang theo quyết tâm.

"Cảm ơn cô đã đồng ý cho chúng tôi ở lại."

"Tôi sẽ tìm cách trả tiền thuê nhà...."

5.

Tôi thuận lợi đưa hai người về nhà.

Đợi hai người ăn xong, tôi lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương cho họ.

Ban đầu định đi bệnh viện, nhưng Cố Hiểu nói "quen rồi" liền từ chối ngay.

Không lay chuyển được anh, tôi đành phải mua một ít thuốc từ hiệu thuốc.

Trên người Cố Hân chỉ là vài vết trầy xước nhỏ.

Nhưng trên người Cố Hiểu là những vết roi dày đặc, sưng tím, nhìn mà giật mình.

Tôi thở dài, kìm nén cơn tức giận đang không ngừng trào dâng.

Nhưng nỗi đau trong lòng cứ nhói lên, khiến tay tôi run rẩy khi bôi thuốc cho anh ấy.

Nhận thấy sự khác thường của tôi, anh cầm lấy bông tăm.

"Để tôi tự làm..."

Thấy băng trên đầu tôi, Cố Hiểu hơi ngừng lại.

"Vết thương trên đầu cô nghiêm trọng không?"

Tôi cười cười.

"Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, vài ngày nữa đến bệnh viện thay băng là ổn."

"Ừm."

Anh nhẹ đáp một tiếng, không nói gì thêm, xung quanh toát ra vẻ xa cách rõ rệt.

Một lúc lâu, tôi cũng không tìm được chủ đề phù hợp để nói chuyện.

Căn phòng rơi vào sự im lặng kéo dài.

Cô bé ngồi trên ghế sofa đã không còn cầm cự được, đầu gật gù ngủ gật.

Nghĩ rằng còn nhiều cơ hội sau này, tôi không ép buộc, đứng dậy chuẩn bị về phòng.

"Anh bôi thuốc xong thì đưa em gái đi nghỉ ngơi đi, tôi về phòng trước."

"Cô... tên là gì?"

Người phía sau đột nhiên lên tiếng.

Cậu thiếu niên ánh mắt sâu lắng, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn lại, giống như lần đầu gặp mặt, nghiêm túc giới thiệu bản thân.

"Tôi tên là Thư Nguyện, Nguyện trong từ cầu nguyện."

"Anh có thể gọi tôi là A Nguyện."

6.

Tôi từng nghĩ rằng.

Chỉ cần rời khỏi nhà họ Vương sớm, nỗi đau trong lòng Cố Hiểu sẽ giảm bớt phần nào.

Dù sao thì kiếp trước, Cố Hiểu vì câu hứa suông của người chú, rằng "sẽ giao tài sản thừa kế của cha mẹ để chữa bệnh cho Cố Hân", nên anh đã chịu đựng nhiều năm bị đánh đập và sỉ nhục.

Vợ chồng nhà họ Vương còn thường xuyên dùng cái ch/ết của cha mẹ Cố Hiểu để "đánh vào lòng" anh, liên tục ám chỉ rằng Cố Hiểu là kẻ sát nhân, phải đền mạng cho cha mẹ.

Khiến chàng thiếu niên vốn đã tự trách, lại tiếp tục rơi vào nỗi đau không thể thoát ra.

Đến khi Cố Hân ch/ết, trụ cột tinh thần của anh sụp đổ.

Anh hoàn toàn mất hết hy vọng sống.

Sáu năm sống vì tôi, đối với anh, có lẽ là sự trừng phạt đau đớn nhất trên thế gian này.

——

Sống cùng nhau, tôi từng cố gắng giao tiếp với anh.

Nhưng mỗi khi nhắc đến cha mẹ, ánh mắt anh lảng tránh, phản ứng cơ thể của anh khiến tôi nhận ra rằng muốn giải tỏa nút thắt trong lòng anh không hề đơn giản.

"Chị A Nguyện ơi, anh hai về chưa ạ?"

Suy nghĩ dừng lại, tôi nhìn Cố Hân đang nhích lại gần mình.

Đôi mắt to tròn, khuôn mặt tròn trịa mềm mại, nhưng vì bệnh tật, dù bổ dưỡng thế nào vẫn không có màu máu, lúc này cô bé ngẩng đầu hỏi tôi về tung tích của Cố Hiểu.

Tôi cúi xuống chạm nhẹ vào mũi cô bé, làm cô bé cười khúc khích.

Khuôn mặt ngây thơ khiến tôi bớt lo lắng phần nào.

"Anh ấy có lẽ đi mua bánh ngọt cho Hân Hân rồi, đừng lo, anh sẽ về ngay thôi~"

Tôi nói vậy, nhưng mắt lại nhìn đồng hồ treo tường.

"19:36"

Hôm nay là cuối tuần.

Thời gian không đến trường, Cố Hiểu đều đi làm thêm, thường thì giờ này đã về rồi.

Không lạ gì khi Cố Hân cứ hỏi mãi.

Nghĩ một chút, tôi nhờ hàng xóm trông chừng cô bé rồi đi tìm anh ở chỗ làm thêm.

Nhưng khi hỏi thăm.

Chủ quán nói, anh đã được một nhóm bạn dẫn đi từ lâu.

Bạn?

Sống cùng nhau lâu như vậy, tôi chưa bao giờ nghe Cố Hiểu nhắc đến bạn bè.

Trong lòng có dự cảm không lành.

Tôi đi theo hướng chủ quán chỉ, tìm suốt dọc đường.

Và rồi thấy một cảnh tượng khiến tôi vô cùng đau lòng.

7.

Tôi đã tìm thấy anh trong một con hẻm tối bốc mùi hôi thối.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc dẫn tôi đi sâu vào hẻm.

Không khí đẫm mùi máu tanh, kết hợp với sự ẩm ướt và lạnh lẽo của con hẻm, tạo nên một cảm giác ngột ngạt.

Đi chưa được bao xa, tôi đã thấy anh.

Cậu thiếu niên mặt tái nhợt, co một chân ngồi dựa vào tường, trên quần áo đầy dấu chân lớn nhỏ, mặt và người cũng đầy vết thương.

Máu từ trán không ngừng chảy ra, men theo cằm nhỏ xuống ướt đẫm vạt áo.

Tôi tiến lại gần, đỡ anh từ dưới đất lên.

Anh khó nhọc ngẩng đầu nhìn tôi, hàng mi dài dính đầy máu, làm mờ tầm nhìn.

"A Nguyện..."

"Sao cô lại đến đây?" anh yếu ớt nói.

Tôi không trả lời.

Dìu anh ra khỏi con hẻm, giọng cứng rắn.

"Tại sao không chống trả?"

"Họ không nói sai, là tôi đáng bị như vậy..."

Lời nói không rõ ràng, nhưng tôi hiểu anh ám chỉ "đáng bị như vậy" là gì.

Tôi đã gọi cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng triệu tập mấy người kia cùng với phụ huynh của họ đến đồn.

Những đứa trẻ không có sự bảo vệ của cha mẹ, thế giới của chúng không hề có sự công bằng.

Kiếp trước tôi đã thấm thía điều này.

Nhưng tôi không ngờ rằng, người từng dạy tôi tự bảo vệ mình, luôn thể hiện sự hoàn hảo trong mọi hoàn cảnh, lúc còn trẻ, cũng từng trải qua những chuyện giống như tôi.

Mấy phụ huynh kia rõ ràng biết Cố Hiểu, và hành vi bạo lực này không phải lần đầu.

Có lẽ trước đây nhà trường xử lý theo kiểu bưng bít, họ đã biết tình hình gia đình của Cố Hiểu, biết rằng anh không có chỗ dựa.

Vì vậy họ chẳng hề lo lắng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Đến đồn cảnh sát, họ không xin lỗi cũng không nhận sai.

Cứ khăng khăng nói đó chỉ là trò đùa giữa bạn bè, tìm cách biện hộ cho con mình.

Thái độ khó ưa của họ khiến tôi nhớ đến cặp vợ chồng chú dì của Cố Hiểu—cặp đôi mà đáng ra đã ch/ết từ lâu.

Khi cảnh sát đến nhà họ, họ cũng cư xử như vậy, thật đáng ghét.

Tôi nhìn về phía những "đứa con ngoan" mà họ nói, kẻ khởi xướng vụ bạo hành hôm nay.

Vài người ngồi bên cạnh cười cợt, thái độ lười biếng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Cho đến khi cảnh sát yêu cầu Cố Hiểu gọi cha mẹ đến giải quyết.

Mấy người như nghe được chuyện hài, cười rộ lên, một thiếu niên lớn tiếng trả lời.

"Cảnh sát, cha mẹ cậu ta bị chính cậu ta gi/ết ch/ết rồi, không thể đến được."

"Nếu muốn tìm họ, có lẽ phải đến nghĩa địa mà đào lên..."

"Hahaha"

Phụ huynh của họ cũng tỏ ra khinh thường.

Trong góc phòng, mặt Cố Hiểu ngày càng trắng bệch, nắm chặt tay.

Tôi biết hành động tiếp theo của mình có phần không lý trí, không xứng đáng với tuổi đời của tôi qua hai kiếp.

Nhưng bây giờ...

Tôi chỉ muốn làm như vậy.

Tôi đột ngột chống tay lên bàn, nhảy qua, nhanh chóng lao đến trước mặt tên nhóc đó, đạp mạnh vào ngực cậu ta.

Tôi đã học vài năm võ phòng thân, sau khi tái sinh cũng không bỏ dở.

Sức mạnh hơn người bình thường, cộng thêm tôi đã dùng toàn lực, tên nhóc bị đạp ngã nhào xuống đất, mãi không dậy nổi.

"Ch/ết tiệt, đánh cô ta!"

Những người còn lại thấy bạn bị đánh, lập tức gào thét lao vào tôi.

Cố Hiểu từ lúc vào đồn cảnh sát hầu như không nói gì, thấy vậy, nhanh chóng lao đến bảo vệ tôi.

Khi mọi người hoàn hồn, chúng tôi đã lao vào đánh nhau.

Tôi túm đầu một người, đập mạnh vào bàn, mang theo cơn giận dữ đã kìm nén từ lâu.

Cố Hiểu cũng không còn im lặng chịu đựng, đánh mạnh vào một kẻ định dùng ghế đập tôi, một cú đấm hạ gục, rồi quay người đá gục một kẻ khác lao vào.

Quên chưa nói,

Võ phòng thân này là Cố Hiểu dạy tôi trước khi tái sinh.

Ước mơ của anh từng là trở thành một cảnh sát vũ trang, để đến gần mục tiêu, từ nhỏ đã học đủ loại võ thuật, tán đả, cho đến khi cha mẹ mất.

Không thể nói là một địch mười, nhưng đối phó với vài học sinh trung học thì hoàn toàn không vấn đề gì.

Vì vậy khi thấy anh bị bắt nạt, tôi mới hỏi câu "Tại sao không chống trả?"

Bao gồm cả chuyện bên nhà họ Vương, nếu không phải vì tự hành hạ mình, lo lắng cho em gái và bà ngoại nằm liệt giường, làm sao anh có thể phải chịu đựng cảnh nhiều lần bị người đàn ông kia đánh đập chứ.

Vài phụ huynh hét lên, muốn xông vào giúp nhưng bị cảnh sát cản lại.

Cuối cùng,

Cuộc xô xát kết thúc với cả hai bên đều bị thương.

Nhìn mấy người nằm trên đất ánh mắt hoảng sợ, tôi nhổ ra một ngụm m/áu, lạnh lùng nói:

"Cha mẹ anh ấy đã mất, nhưng còn có tôi."

"Hiện tại tôi là người giám hộ của anh ấy! Nhưng tôi, người giám hộ này hành xử rất không lý trí."

"Lần sau nếu để tôi phát hiện, các người mồm miệng không sạch sẽ, gây rắc rối cho Cố Hiểu, tôi sẽ đợi trên đường các người về nhà, cắt lưỡi các người."

Lời đe dọa kèm theo ánh mắt nghiêm túc của tôi.

Lập tức khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm.

Nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cảnh sát nghiêm khắc quở trách những phụ huynh còn đang kích động.

Vì tôi còn nhỏ tuổi, chuyện hôm nay cũng do bên kia sai, cảnh sát không để tâm đến việc tôi đe dọa, chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ, sợ tôi đi vào con đường sai trái.

Sau khi cha mẹ qua đời, lần đầu tiên có người bảo vệ tôi bằng cả tính mạng.

Cố Hiểu nhìn tôi, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra lời.

Ánh mắt anh phức tạp, vết thương vừa băng lại đã rỉ máu.

Vì đã trở thành cuộc hỗn chiến.

Chuyện lần này, kết thúc bằng việc cả hai bên đều không truy cứu trách nhiệm, giải quyết riêng tư.

Khi dìu con mình ra ngoài, các phụ huynh nhìn tôi và Cố Hiểu, miệng lẩm bẩm gọi chúng tôi là đồ điên.

8.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi kéo Cố Hiểu đến trung tâm cấp cứu lớn nhất trong thành phố.

Chúng tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ.

Trong thời gian này, chúng tôi chứng kiến nhiều người bị thương nặng do tai nạn, thậm chí là t/ử v/ong, được đưa đến đây cấp cứu lần cuối.

Ngoài phòng cấp cứu có đèn đỏ, nhiều người nhà đứng chờ.

Có phụ nữ sắp sinh, có người già tóc bạc.

Họ hoặc khóc nức nở, hoặc quỳ gối cầu nguyện, nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều cầu mong cho người thân được bình an.

Nhưng số phận luôn tàn nhẫn, khi tử thần đến, không ai có thể giữ lại được.

Đèn tắt.

Tiếng khóc thảm thiết trong hành lang vang lên, nghe mà lòng người tan nát.

Cảnh tượng chôn sâu trong tâm trí tái hiện lại, chàng thiếu niên không ngừng run rẩy.

Tôi không an ủi anh, mà nhìn vào đám người đó, bình tĩnh nói với anh:

"Anh xem, thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người ch/ết, có người ch/ết vì tai nạn, có người ch/ết vì bệnh tật, còn có người không muốn sống nữa nên tự kết liễu."

"Cách kết thúc cuộc sống có rất nhiều, nhưng điều duy nhất không thay đổi, là họ ra đi, còn nỗi đau để lại cho những người còn sống."

"Em biết, anh luôn tự trách mình vì cái ch/ết của cha mẹ, nghĩ rằng chính mình đã gây ra cái ch/ết của họ, anh tưởng tượng nếu ngày đó anh không nói muốn ăn bánh chẻo, có lẽ cha mẹ sẽ không đến gặp anh, và không gặp tai nạn."

"Anh cũng sẽ không áy náy với em gái."

"Nhưng Cố Hiểu, thế giới này không có nếu, sự thật đã định sẵn, dù anh có hối tiếc hàng vạn lần cũng không thay đổi được, cha mẹ anh cũng không sống lại."

"Còn chúng ta, những người sống sót, điều duy nhất có thể làm là nhìn về phía trước, tiến lên. Luôn tự giam mình trong vòng luẩn quẩn đó, chỉ làm những người trên trời nhìn xuống đau lòng, và những người bên cạnh muốn anh sống tốt đau lòng."

Nói đến đây, giọng tôi nghẹn ngào.

"Đó thực sự không phải lỗi của anh!"

"Đó chỉ là một tai nạn, một tai nạn không ai có thể lường trước."

"Cố Hiểu, anh đừng nhìn lại nữa."

Chàng thiếu niên bên cạnh run rẩy đôi vai, cố gắng kìm nén nỗi đau bên trong.

Thói quen giấu đi sự yếu đuối, trong khoảnh khắc mắt đỏ hoe, anh giơ tay che mặt.

Tôi nhìn anh đau lòng, nhón chân ôm chặt lấy anh.

Thiếu niên vùi mặt vào vai tôi, trong họng phát ra tiếng nức nở kiềm chế.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, từng cái một:

"Muốn khóc thì cứ khóc đi..."

"Khóc xong, em sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu."

Vai anh run rẩy dữ dội hơn.

Ngay sau đó,

Tiếng khóc của chàng thiếu niên như xé lòng, hòa vào đám người đau buồn phía trước, nghe thật đau đớn.

Anh quay về hướng phòng cấp cứu nơi cha mẹ từng ở, lớn tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Nỗi đau bộc phát như muốn nhấn chìm cả thế giới, làm người ta ngạt thở.

9.

Sau ngày đó.

Cố Hiểu bớt đi vẻ u ám trên gương mặt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dù chưa hoàn toàn giải thoát khỏi nỗi đau, nhưng ít nhất cũng giảm đi phần nào.

Sau này từ từ tiến lên.

Hiện tại việc quan trọng là sức khỏe của Cố Hân.

Tuần thứ hai sau khi đưa hai người trở về, tôi đã dẫn Cố Hân đến bệnh viện.

Cố Hân mắc bệnh tim bẩm sinh.

Đơn tâm thất, một loại bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng.

Không thể hoàn toàn chữa khỏi, nếu không can thiệp, có khả năng cao dẫn đến suy tim và t/ử v/ong.

Nếu có tiền làm phẫu thuật can thiệp, có thể kéo dài sự sống cho bệnh nhân.

Tôi nhớ mang máng kiếp trước em ấy mất vào khoảng tháng 1 năm sau.

Hiện tại là tháng 8, còn chưa đến nửa năm nữa.

Chi phí phẫu thuật lên đến hàng chục vạn, tôi phải chuẩn bị sớm.

Chiều nay, Cố Hiểu đưa Cố Hân đi bệnh viện, chưa về.

Tôi để đồ ăn đã hâm lại trong nồi.

Đeo một cái túi lớn, ra khỏi nhà, đến chợ đêm lớn nhất địa phương.

Tìm vị trí của mình một cách thành thạo.

"Cô bé, hôm nay đến sớm nhỉ..."

Chủ quầy quen mặt bên cạnh nhiệt tình chào hỏi.

Tôi cười gật đầu, rồi không nói gì thêm, bày đồ ra và lặng lẽ chờ khách đến.

Tôi làm nghề vẽ tay, tức là dựa theo yêu cầu của khách hàng, vẽ các họa tiết lên áo thun trắng để bán.

Cũng khá được những nam nữ trẻ tuổi thích cá tính ưa chuộng.

Thu nhập cũng khá hơn so với làm việc ở nhà hàng.

Đôi khi tôi cũng thấy ghen tị, với nữ chính trong tiểu thuyết mạng mà tôi từng đọc, sau khi tái sinh chỉ cần động não một chút là kiếm được hàng triệu, dễ dàng cứu gia đình khỏi cảnh nguy nan.

Tiếc rằng tôi là người bình thường, không có tài năng đặc biệt, cũng không nhớ được số trúng thưởng của vé số, cách kiếm tiền duy nhất mà tôi nghĩ đến là sử dụng kỹ năng học được từ kiếp trước.

——Vẽ tranh và bày quầy.

Tối nay kinh doanh khá tốt, gần 10 giờ, tôi đã bán được 5-6 cái.

Trước quầy lại có vài khách hàng tụ tập, đều là những cô gái trẻ đi cùng nhau.

Một người chọn xong họa tiết, người phía sau cũng muốn mua.

Tôi bận rộn không ngớt.

Bỗng nhiên,

Tiếng nói cười rộn rã của các cô gái dừng lại.

Trước mặt tôi trống ra một khoảng lớn, thấy lạ, tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Thì ra là Cố Hiểu dẫn em gái đến.

Anh ấy mặc áo quần đen, thân hình cao ráo, gương mặt tinh tế dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ, đứng giữa đám đông thật nổi bật, thu hút sự chú ý của người qua đường.

"Chị A Nguyện, em và anh đến đón chị về nhà."

Ít khi đến nơi náo nhiệt thế này, Cố Hân được Cố Hiểu dắt tay, phấn khích gọi to.

Tôi mỉm cười:

"Sao hai người lại đến đây?"

Chưa kịp để Cố Hiểu trả lời, Cố Hân đã nhanh nhảu nói trước:

"Anh nói, trời tối chị A Nguyện về nhà sẽ sợ, nên chúng em đến đón chị."

Tôi nhìn Cố Hiểu.

Anh quay đầu đi, tai đỏ bừng, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Nhìn anh như vậy, tôi buồn cười.

"Vậy hai người phải chờ chị một lúc nữa, để chị vẽ xong mấy đơn này."

Tôi mua cho cô bé một cái bánh đậu đỏ nóng hổi từ quầy bên cạnh, em ấy vui vẻ ngồi ăn.

Tôi tiếp tục công việc, nhẹ nhàng hỏi Cố Hiểu đang đứng bên giúp đỡ.

"Kiểm tra sao rồi?"

"Khá tốt." Nói về buổi kiểm tra chiều nay, Cố Hiểu lại trông rất bình tĩnh.

Tôi quan sát biểu cảm của anh, cũng yên tâm hơn.

Xem ra thật sự ổn, tạm thời không phải lo lắng.

Đêm càng về khuya, không biết có phải vì Cố Hiểu hay không, trước quầy bỗng tụ tập rất đông người, phần lớn là các cô gái, chen lấn lên bắt chuyện với Cố Hiểu, xin thông tin liên lạc.

Cố Hiểu rõ ràng không muốn giao tiếp, mặt lạnh lùng.

Ngoài việc trả lời giá cả, trả lại tiền, còn lại không để ý gì.

Nhưng càng như vậy, các cô gái càng hăng hái.

Bị làm phiền, anh ôm lấy Cố Hân trốn sau lưng tôi, đôi môi đỏ bừng khép chặt.

Giống hệt như cô vợ nhỏ bị chọc ghẹo, ấm ức.

Tự nhiên tôi thấy buồn cười, cúi đầu cười khẽ.

Khi dọn quầy.

Cố Hiểu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chủ động đeo túi của tôi, lại bế em gái đang buồn ngủ, cùng tôi đi về nhà.

Đêm khuya, đường phố vắng vẻ.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, hai cái bóng đi song song kéo dài, đan xen nhau.

Tôi đếm tiền kiếm được hôm nay, mỉm cười chia sẻ với người bên cạnh.

"Hôm nay kiếm được 420 tệ."

"Cố gắng tiết kiệm thêm một chút nữa là đủ tiền cho lần tái khám tiếp theo của Tiểu Hân rồi."

Cố Hiểu im lặng lắng nghe, nhìn vào gương mặt tôi.

Anh đột nhiên hỏi điều mà anh đã giữ kín trong lòng suốt thời gian qua.

"A Nguyện."

"Ừm?"

"Tại sao em lại đối xử tốt với anh như vậy?"

Tôi ngẩn ra một chút, nhìn vào mắt anh và trả lời nghiêm túc.

"Tất nhiên là vì anh... hai người xứng đáng."

"Có phải vì cha mẹ anh đã cứu em không?"

Tôi đột nhiên không muốn nói dối nữa, nói một câu khó hiểu.

"Là vì anh đã cứu em."

10.

Những ngày sau đó cũng tạm ổn.

Nhưng khi số lần Cố Hân đến bệnh viện tăng lên, chi phí kiểm tra cũng tăng theo.

Thời gian Cố Hiểu về nhà càng ngày càng muộn, học hành bị bỏ dở, mỗi ngày phải đi làm mấy công việc.

Nhìn anh mệt mỏi như vậy, tôi thực sự rất đau lòng.

Tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc giúp anh lấy lại di sản cha mẹ để lại.

Nhưng nghĩ đến đôi vợ chồng vô lại đó, tôi chỉ có thể tạm dừng suy nghĩ.

Không phải sợ.

Mà là chưa đến lúc.

Khi cha mẹ Cố Hiểu qua đời, để lại căn nhà trị giá hàng chục vạn.

Lúc Cố Hiểu 15 tuổi, bị người chú lừa do bà ngoại bệnh nặng, nên đã lấy căn nhà từ tay anh.

Theo luật thừa kế, bà ngoại của Cố Hiểu cũng có phần trong di sản, dù khi còn tỉnh táo bà ấy đã nói rõ rằng từ bỏ thừa kế, để lại hết cho anh em Cố Hiểu.

Nhưng đó chỉ là lời hứa miệng, không có văn bản.

Và với sự vô liêm sỉ của đôi vợ chồng đó, chắc chắn họ sẽ cắn ngược lại, nói rằng tiền đã chi cho bệnh tật của bà, thuốc men và chi phí sinh hoạt của Cố Hiểu và Cố Hân.

Việc thu thập chứng cứ khó khăn, kiện tụng chắc chắn sẽ kéo dài, không xong trong một sớm một chiều được.

Thay vì lãng phí sức lực vào việc không chắc chắn, tốt hơn là nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.

Nhưng tôi không ngờ.

Tôi chưa tìm đến họ, họ đã tìm đến tôi trước.

Không biết từ đâu, hai người đó nghe tin Cố Hiểu đang đi làm.

Họ nhắm vào tiền của anh, đến đòi tiền chu cấp, bị Cố Hiểu từ chối.

Hai người vốn quen thói ngang ngược, liền xông vào nhà đập phá.

Vương Chí Viễn miệng toàn lời tục tĩu, còn định đánh Cố Hiểu.

Hàng xóm xung quanh nghe thấy liền kéo đến xem.

Mợ của Cố Hiểu thấy vậy, liền ngăn chồng lại.

Ngồi bệt xuống đất khóc lóc.

Nói Cố Hiểu vô ơn, nuôi nấng anh em họ mấy năm, không nghe lời bỏ nhà đi, giờ nhà gặp khó khăn, kiếm được tiền mà không chịu đưa một ít để giúp đỡ.

Còn nói tôi không biết xấu hổ, còn trẻ đã quyến rũ đàn ông sống chung, làm cho cháu trai xa lánh họ.

Khả năng đảo lộn trắng đen của bà ta làm tôi tức giận.

Hàng xóm vốn đã thấy lạ với ba người chúng tôi, nghe bà ta nói vậy, ánh mắt liền thay đổi.

Họ chỉ trỏ vào tôi.

Cố Hiểu nắm chặt tay đến trắng bệch, đứng trước tôi, muốn che chắn cho tôi khỏi những lời mỉa mai.

Tôi bảo vệ Cố Hân đứng yên một bên, ánh mắt nhìn qua vai cậu thiếu niên, dừng lại ở gương mặt tham lam đắc ý của người đàn ông.

Cơn giận bùng lên trong lòng.

Thật là...

Giống như kiếp trước, đáng ch/ết...

Bầu không khí căng thẳng.

Cố Hiểu vẫn không nhượng bộ.

Vương Chí Viễn hình như đang gặp chuyện gì đó, không lấy được tiền rất nóng nảy.

Khi hàng xóm thấy chán và tản đi, ông ta mất kiên nhẫn, mắt đỏ lên, đấm mạnh vào bàn.

"Đưa tiền đây cho tao!"

Tiếng động lớn làm Cố Hân sợ hãi, thân thể run lên, mắt mở to.

Tiếng khóc ngắt quãng im bặt.

Khi chúng tôi nhận ra, Cố Hân đã ngã xuống đất, thở gấp, môi tím tái.

"Tiểu Hân!"

Hai vợ chồng nhà họ Vương sớm đã thấy tình hình không ổn, trước khi xe cứu thương đến, đã nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.

11.

Do đến bệnh viện kịp thời, nên Cố Hân không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng suy tim do bệnh tim bẩm sinh gây ra rất nghiêm trọng.

Bác sĩ đã đưa ra tối hậu thư.

Yêu cầu chúng tôi nhanh chóng gom tiền để phẫu thuật cho Cố Hân trong vòng một tháng.

Nếu không, lần tái phát tiếp theo sẽ không may mắn như lần này nữa.

Nhìn cô bé nhỏ nhắn đang khó khăn thở oxy qua máy hô hấp trên giường bệnh, tôi cảm thấy vô cùng hối hận.

Không biết có phải do ảnh hưởng từ việc tôi sống lại hay không, mà sinh mệnh của cô bé dường như đang đếm ngược.

Còn Cố Hiểu, vì số tiền phẫu thuật khổng lồ này, đã trực tiếp xin nghỉ học, không kể ngày đêm, chỉ cần có tiền, công việc bẩn thỉu và nặng nhọc cỡ nào anh cũng làm.

Nhưng muốn gom đủ hàng chục vạn trong thời gian ngắn như vậy, nói dễ hơn làm.

Tôi nhìn vào phòng bệnh, thấy cậu thiếu niên đang mệt mỏi ngủ gục bên giường Cố Hân.

Chỉ trong nửa tháng, anh đã gầy đi rất nhiều, dưới mắt phủ một lớp quầng thâm sâu hút.

Quần áo dính đầy cát bụi, tay và vai đầy những vết thương do sắt thép cắt phải, máu chảy rỉ ra từng chút.

Vì tiền phẫu thuật, Cố Hiểu sắp tự ép mình đến ch/ết rồi.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày nhíu chặt của anh.

Biết rằng mình phải trở về một chuyến.

12.

Xe buýt rung lắc một hồi lâu, tôi xuống xe ở cửa khu phố quen thuộc.

Nheo mắt nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, tôi khẽ thở dài.

"Vẫn rất khó chịu."

Người mở cửa là mẹ kế.

Thấy tôi, nụ cười của bà ta đông cứng lại, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Giọng điệu chua ngoa nói vọng vào trong nhà.

"Chồng ơi, có khách đến."

"Ai đấy?" Giọng bố tôi vọng ra.

"Con gái của ông với vợ trước." Bà ta cười lạnh, uốn éo eo quay vào nhà.

Tôi bước vào với gương mặt không cảm xúc, liền thấy bố đang kiên nhẫn chơi đồ chơi với đứa con trai nhỏ, dáng vẻ yêu thương chiều chuộng.

Nhìn qua thật giống một người bố tốt.

Thấy tôi bất ngờ trở về, bố nhíu mày hỏi.

"Con về làm gì?"

"Xin tiền." Tôi thưởng thức vài giây thay đổi nét mặt cực nhanh của ông, trả lời ngắn gọn.

Mẹ kế với vẻ mặt như đã đoán trước, lên tiếng mỉa mai.

"Học hành không lo, xin tiền thì chăm."

Bà ta nhắc vậy, bố liền nhớ ra gì đó, hạ sắc mặt hỏi tôi.

"Dạo này sao con không đi học?"

"Không muốn đi."

Giọng điệu hờ hững của tôi thành công chọc giận ông, ông gào lên.

"Con có thái độ gì đấy?"

"Biết thầy giáo dạy Toán của con nói gì qua điện thoại không? Không hòa đồng! Thành tích học tập sa sút, thầy tốt bụng muốn kèm thêm cho con, con lại không đi!"

"Ở lớp còn thường xuyên gây sự với bạn học?"

"Nếu không phải dì Lâm của con có quan hệ với thầy dạy toán, nói tốt cho con, con đã bị đuổi học rồi. Chẳng những không biết ơn, bây giờ còn không đi học, con muốn làm gì? Con cố tình làm bố xấu hổ phải không?"

"Đúng vậy, Tiểu Nguyện, không phải dì muốn nói xấu con đâu, con gái suốt ngày lảng vảng ở bên ngoài là không ổn. Nếu con không theo kịp việc học, giáo viên sẽ tốt bụng dạy dỗ con, con vẫn còn có cơ hội học tập." Mẹ kế ôm ngực dựa vào cửa, nhìn thấy tôi bị mắng, khéo léo thêm dầu vào lửa.

"Tốt bụng dạy thêm? Từ khi nào mà quấy rối và dùng những lời lẽ tục tĩu lại gọi là tốt bụng dạy thêm như lời bà nói vậy?" Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta, mỉm cười chế giễu.

"Con đang nói nhảm cái gì thế?" Không ngờ tôi lại tiết lộ chuyện này, vẻ mặt mẹ kế liền thay đổi.

"Bà không hiểu tôi nói gì à?"

Sau khi cha mẹ tôi ly hôn ở kiếp trước, tôi phải theo bố, nhưng bố tôi đã tái hôn trong vòng một năm.

Từ đó, bố ngày càng thờ ơ với tôi hơn. Khi mẹ kế sinh con trai cho ông, ông dường như không còn để tôi vào trong mắt nữa.

Bố dành hết tình yêu thương cho đứa con trai, mẹ kế thì luôn gây rắc rối, đàn áp tôi.

Mỗi lần tôi cãi nhau với bà ta, tôi đều đem chuyện kể với bố nhưng bố không một lần giúp đỡ tôi.

Khi tôi 16 tuổi, mẹ kế thấy tôi chướng mắt nên đã xúi giục bố, nói tôi cố tình đẩy con trai bà ta ngã, làm thằng bé bị thương ở đầu, khiến bố tôi vô cùng tức giận.

Theo gợi ý của bà ta, bố đã đưa tôi đến sống ở một ngôi nhà gần trường và gửi chi phí sinh hoạt hàng tháng cho tôi.

Giáo viên dạy toán mà họ đang nói đến là họ hàng xa của mẹ kế, người thường xuyên quấy rối nữ sinh dưới danh nghĩa dạy kèm bài tập về nhà. Không ai báo cáo vụ việc vì sợ danh tiếng của họ sẽ bị hủy hoại.

Hắn ta hoành hành nhiều năm và biết được hoàn cảnh của tôi từ mẹ kế.

Biết tôi thuê căn hộ một mình, hắn mạnh dạn đến tận cửa nhà và định cưỡng hiếp tôi.

Nếu người hàng xóm đi ngang qua không nghe thấy tiếng tôi kêu cứu thì có lẽ hắn đã thành công.

Sau khi gọi cảnh sát, tên thầy giáo kia bị kết án phạm tội nhưng mẹ kế đã dễ dàng cứu ông ta ra.

Ở thời đại đó, người ta coi trọng sự trong trắng của con gái hơn cả mạng sống, ngay cả khi tôi là nạn nhân.

Ở trường học, việc học sinh bị tẩy chay, chế nhạo, nhốt vào nhà vệ sinh, đưa ra ngõ hẻm để đánh đập không phải là chuyện hiếm.

Tôi bị bệnh tâm thần trầm trọng.

Đợi đến lúc được bố đưa về nhà, tôi đã không thể sống cuộc sống bình thường trong một thời gian dài.

13. Đêm tôi gặp Cố Hiểu.

Mẹ kế tiếp tục nói những lời xúc phạm, tôi và bà ta lại cãi vã.

Trong lúc giận dữ, tôi đã đẩy bà ta một cái.

Bố rất tức giận, tát mạnh vào mặt tôi, chửi mắng và đuổi tôi ra khỏi nhà.

Lúc đó mắt tôi đỏ hoe, chạy ra khỏi nhà.

Tôi đến nhà mẹ ruột ở một thành phố khác.

Nhưng khi gặp, bà ấy thậm chí không có thời gian nghe tôi nói.

Vội vàng nhét vào tay tôi vài trăm đồng, rồi đuổi tôi đi.

Sợ tôi sẽ làm phiền cuộc sống mới của bà ấy.

Tôi mơ mơ màng màng lang thang suốt đêm, không tìm thấy chốn về.

Cuối cùng, tôi đứng trên lan can cầu Trường Giang.

Dưới ánh đèn vàng, tôi nhìn xuống mặt sông.

Dưới dòng sông, nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới, là vực thẳm có thể nuốt chửng con người.

Tôi bị cuốn hút, trong cơn mơ hồ bước một chân ra.

Đang định nhảy xuống, thì bị một bàn tay kéo lại.

Là Cố Hiểu.

Khác với giọng điệu khuyên can đừng t/ự t/ử của người khác.

Anh chỉ nói với tôi.

Nơi này có cảnh mặt trời mọc rất đẹp, bảo tôi đợi đến sáng.

Sau khi xem xong, hãy cân nhắc xem có nên nhảy hay không.

Sau đó, tôi bước xuống cầu.

Vì anh nói đúng, ngày hôm đó mặt trời mọc thật sự rất đẹp.

Giống như anh vậy.

Trong những năm sau đó, Cố Hiểu cùng tôi trị bệnh, dạy tôi cách tự bảo vệ mình.

Chúng tôi quen biết và yêu nhau, cho đến khi tôi có thể sống độc lập như người bình thường, cũng có những người bạn thú vị.

Anh mới chọn cách t/ự t/ử, để trả lại nỗi áy náy đối với gia đình.

14.

Khi trở về từ nhà bố.

Từ xa tôi đã thấy bóng dáng của chàng trai dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Khuôn mặt anh đầy lo lắng, khi nhìn thấy tôi, lại biến thành giận dữ.

Anh vội vã chạy về phía tôi.

Ánh mắt chạm đến gò má sưng đỏ của tôi, lời trách móc bị nghẹn lại, đầy sự đau lòng.

"Tiểu Nguyện, em..."

Tôi cười không sao, đưa thẻ ngân hàng nắm chặt trong lòng bàn tay cho anh.

"Cho anh"

"Tiền phẫu thuật của Tiểu Hân đã đủ rồi."

Anh không nhận, giọng khàn khàn.

"Tiền từ đâu ra?"

Như nhận ra tôi đã làm gì.

Ánh mắt anh đỏ hoe, không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Thấy anh không nhận, tôi nghĩ anh lo lắng về nguồn gốc của số tiền này.

Tôi cười với anh,

"Yên tâm đi, em lấy của bố em, hợp pháp, anh đừng lo lắng..."

Tôi chưa kịp nói xong, đã bị anh bất ngờ kéo vào lòng.

Như muốn ôm tôi thật chặt vào cơ thể, sức mạnh lớn đến mức tôi không thể thở nổi.

Tôi cười vỗ nhẹ vào lưng anh, muốn anh thả ra.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác ẩm ướt nóng rát từ cổ truyền đến, tôi cứng đờ tại chỗ.

Anh nghẹn ngào nói, ôm tôi thật lâu không buông.

"Tiểu Nguyện, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em."

15.

Ca phẫu thuật của Cố Hân rất thành công.

Bác sĩ nói rằng chỉ cần theo dõi thêm một thời gian là có thể xuất viện.

Sau đó, Cố Hiểu hỏi tôi rằng một số tiền lớn như vậy, bố tôi làm sao có thể yên tâm giao cho tôi.

Và khuôn mặt bị sưng đỏ của tôi là do đâu.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Có lẽ là do áy náy, hoặc cũng có thể là do sợ hãi.

Dù sao, bố luôn yêu thương gia đình hiện tại của ông hơn là yêu thương tôi.

Tôi chỉ cần đe dọa một chút, ông liền đưa tiền cho tôi.

Bị đánh chỉ là ông tặng thêm vì tức giận mà thôi.

Không sao, một cái tát đổi lấy 300 ngàn là rất đáng.

Hai tháng sau ca phẫu thuật, Cố Hân hồi phục rất tốt.

Cơ thể không khác gì so với những đứa trẻ cùng tuổi, chỉ cần không vận động mạnh, cuộc sống bình thường không có vấn đề gì lớn.

Được sự đồng ý của Cố Hiểu, tôi đã đưa em ấy vào nhà trẻ, có bạn chơi cùng, mỗi ngày về nhà, em ấy như chim sơn ca thám hiểm tổ, ríu rít chia sẻ với tôi và Cố Hiểu về những chuyện ở nhà trẻ, vui vẻ cười đùa.

Cố Hiểu cũng quay lại với việc học, chuẩn bị cố gắng cho kỳ thi đại học năm sau.

Mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

16.

Sau khi để lại số tiền còn lại trong thẻ và một bức thư ở trên bàn.

Tôi tìm đến nhà họ Vương.

Khi Cố Hân xuất viện, Vương Chí Viễn lại đến gây sự vài lần, vẫn đòi tiền nhưng đều không thành.

Hai ngày trước hắn đến nhà, đột nhiên không gây sự nữa, bảo Cố Hiểu về nhà thăm bà ngoại, nói rằng bà nhớ anh.

Một người nằm liệt giường, không còn nhận ra người khác, lại đột nhiên nói nhớ cháu trai sao?

Nghe có tin được không?

Hơn nữa, họ xưa nay không quan tâm đến người già, sẽ đột nhiên hiếu thảo để thỏa mãn yêu cầu của bà sao?

Tôi nhìn ông ta diễn kịch, và suy đoán nguy cơ ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc này.

Hiểu rằng, có những việc không thể hoàn toàn thay đổi chỉ vì mình đã tái sinh.

Nếu không thể ngăn chặn việc xảy ra.

Thì tôi sẽ phá hủy người thúc đẩy việc đó trước.

Tôi hẹn Vương Chí Viễn đến một ngôi nhà bỏ hoang.

Thấy tôi là một cô gái trẻ, Vương Chí Viễn không sợ hãi, ung dung đi theo tôi.

"Không phải cô nói sẽ đưa tiền cho tôi sao? Mau lên! Lão tử theo cô đến nơi xa xôi như vậy, thật lãng phí thời gian."

Tôi nhìn xung quanh thấy trống trải, rất hài lòng.

Nghe hắn nói, tôi quay lại hỏi.

"Ông cầm cố nhà để đánh bạc, vợ ông có biết không?"

Vương Chí Viễn trợn mắt, ngạc nhiên vì tôi biết chuyện này, dù sao chuyện hắn đánh bạc vay nặng lãi và cầm cố nhà cửa, ngoài hắn ra, không ai biết.

"Sao cô biết?"

Tôi đặt ba lô xuống, trả lời.

"Ông không cần biết, ông chỉ cần hiểu rằng, hôm nay ông không thể trở về."

Tôi ngước nhìn hắn, khóe miệng cười nhưng giọng nói lại lạnh lùng.

Đối với lời đe dọa của tôi, hắn rất khinh thường, nhìn tôi từ đầu đến chân, trong mắt lóe lên tia dâm tà.

"Tôi không thể trở về? Lão tử thấy cô mới là người không thể trở về."

Hắn xoa tay tiến lại gần tôi, nhưng chưa đi được hai bước thì mắt đã mờ, loạng choạng ngã xuống đất.

Trên đường đến đây, tôi đưa cho hắn một chai nước, bên trong tôi đã thêm chút gì đó.

Hắn còn tưởng tôi sợ hãi vì hắn gây sự, cố ý nịnh nọt hắn, chẳng nghĩ ngợi gì mà uống hết.

Thật giống như kiếp trước, vừa tự cao vừa ngu ngốc.

Tôi trói hắn lại.

Dựa vào cửa sổ vỡ nát, ngắm hoàng hôn.

Trời dần tối, Vương Chí Viễn tỉnh lại, phát hiện mình bị đổ đầy xăng lên người, hắn hoảng loạn khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nói rằng hắn không nên đòi tiền.

Cũng không nên nhiều lần gây sự với Cố Hiểu.

Nước mắt nước mũi tèm lem, thấy tôi không động lòng, hắn lại điên cuồng chửi rủa.

"Đồ đê tiện, tôi với cô không thù không oán, tại sao lại hại tôi?"

"Gi/ết người đền mạng, cô có biết không?"

"Không thù không oán?" Tôi lặp lại lời hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ừ, đúng, kiếp này không thù không oán, dù sao ông vẫn đang mưu tính mà, chưa thực sự ra tay."

17.

Kiếp trước, sau khi Cố Hiểu ch/ết, để biết thêm sự thật về việc anh t/ự s/át, tôi đã đi khắp nơi tìm hiểu, cuối cùng tìm thấy cặp vợ chồng nhà họ Vương sống nghèo khổ trong một ngôi làng bẩn thỉu ở thành phố.

Có lẽ là quả báo, cặp vợ chồng này không thể sinh con, Vương Chí Viễn nghiện cờ bạc, bán sạch tài sản, hai người họ sống chui sống lủi, mỗi ngày dựa vào việc nhặt rác để kiếm sống.

Nghe tin Cố Hiểu t/ự s/át.

Người phụ nữ bị cuộc sống hành hạ nửa đời người lần đầu tiên hối hận, ngồi giữa đống rác hôi thối, quần áo rách rưới, nói xin lỗi hai đứa trẻ.

Nhưng Vương Chí Viễn thì khác, xác nhận tôi là bạn gái của Cố Hiểu, hắn tự đắc lấy ra một chồng ảnh ố vàng uy hiếp tôi.

Nói rằng nếu tôi không cho hắn tiền, hắn sẽ không để cho Cố Hiểu yên ổn sau khi ch/ết.

Nhìn rõ những bức ảnh trong tay hắn, tôi nôn ra một ngụm máu.

Từ miệng hắn, tôi nghe thấy thêm một nỗi đau của Cố Hiểu mà anh chưa ghi chép trong nhật ký.

Năm Cố Hân phát bệnh, Vương Chí Viễn vì cờ bạc, vay nặng lãi, sau khi bán nhà vẫn không thể trả nợ, chủ nợ đến đòi, Vương Chí Viễn không còn cách nào, lấy cớ tiền viện phí của Cố Hân, lừa Cố Hiểu ra ngoài, b/án anh cho một câu lạc bộ có liên quan đến ngành công nghiệp xám để trả nợ.

Năm đó, Cố Hiểu với ngoại hình xuất sắc đã chịu rất nhiều đau khổ, bị buộc phải chụp nhiều bức ảnh nhạy cảm.

Sau đó, cảnh sát đàn áp ngành công nghiệp xám, câu lạc bộ bị đóng cửa, Cố Hiểu mới được giải thoát.

Nghĩ đến tất cả những gì Cố Hiểu đã trải qua, tôi ngay lập tức điên lên, nhặt viên gạch dưới đất đập vào người đàn ông, rồi châm lửa đ/ốt căn lều họ sống, cùng ch/ết cháy với họ.

Trước khi ch/ết tôi cầu nguyện ngàn lần.

Hy vọng thần Phật có thể giúp tôi, để tôi gặp lại Cố Hiểu một lần nữa.

Khi mở mắt ra, tôi đã trở lại năm 17 tuổi.

Tôi từng nghĩ rằng, đưa Cố Hiểu rời khỏi nhà họ Vương sớm, anh sẽ tránh được những khổ nạn đó.

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự đáng sợ của một kẻ nghiện cờ bạc.

Hắn nhiều lần đến nhà, kéo căng dây thần kinh của tôi, cho đến vài ngày trước, khi tôi theo dõi hắn, phát hiện hắn vào câu lạc bộ mà kiếp trước đã đề cập.

Sợi dây đó mới hoàn toàn đứt.

Trước khi đến đây, tôi đã gọi điện báo cho cảnh sát.

Nhưng một câu lạc bộ biến mất, sẽ có câu lạc bộ khác xuất hiện.

Chỉ cần Vương Chí Viễn còn sống, nguy hiểm xung quanh Cố Hiểu sẽ không bao giờ biến mất.

Vì vậy, tôi quyết định gi/ết hắn một lần nữa.

18.

Khi ngọn lửa bùng lên.

Tai tôi đầy tiếng hét đau đớn của người đàn ông.

Ánh lửa bùng cháy, thu hút rất nhiều người, họ lo lắng hét lên điều gì đó, gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc, xe cứu hỏa cũng đến, nhưng đã quá muộn.

Người đàn ông phía sau đã im lặng.

Thanh xà nhà trên đầu tôi bị lửa đ/ốt, rung rinh sắp đổ.

Khi da bị cháy, thật sự rất đau.

"A Nguyện!!"

Đột nhiên, tôi thấy Cố Hiểu trong đám đông.

Lại không thấy đau nữa.

Chàng thiếu niên điên cuồng lao vào đám cháy, bị mấy lính cứu hỏa ngăn lại.

Anh ấy vùng vẫy, hét lên một cách đau đớn:

"A Nguyện, em mau ra đây..."

"Buông tôi ra, tôi phải cứu em ấy."

"A Nguyện..."

Tôi đứng trong lửa, miệng cười mà nước mắt cứ rơi, nhìn anh từ xa.

Xà nhà đổ xuống với một tiếng nứt, đập về phía tôi.

Tôi nhắm mắt lại.

Hy vọng cậu thiếu niên của tôi mãi mãi tràn đầy sinh lực.

Từ đó cuộc đời luôn hướng về phía mặt trời.

Ngoại truyện

1. Thư Nguyện.

Tôi tỉnh dậy.

Trong phòng lạnh lẽo và trống vắng, giống như một năm sau khi anh ấy tự sát.

Không kịp mang giày, tôi đi chân trần bước trên sàn.

Tìm khắp nhà, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Là một giấc mơ sao?

Tôi ngồi phịch xuống đất, mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, "Kẽo kẹt", cửa mở.

"A Nguyện?"

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hiểu đứng ở cửa.

Hết sức chân thật, anh ấy đang lo lắng nhìn tôi.

Tưởng rằng cũng như những đêm anh rời đi, người tôi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

Tôi không trả lời trong một lúc lâu.

Một cô bé ló đầu ra từ sau lưng anh, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh tôi đang thất thần.

"Chị A Nguyện, sao chị ngồi trên đất vậy?"

Nhìn thấy đôi mày giống Cố Hiểu của cô bé, tôi run rẩy hỏi.

"Hân Hân?"

"Dạ!" Cô bé mỉm cười gật đầu.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời, tôi không kiềm chế được cảm xúc, che miệng khóc nức nở.

Hai người hoảng sợ tiến lại, nghĩ rằng tôi bị thương.

Nhưng lại bị tôi ôm chặt, với niềm hạnh phúc khi tìm lại được báu vật.

"Tốt quá, hai người vẫn còn ở đây."

"Tối nay ăn gì?'

"Há cảo!"

Pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, năm nay là một năm đoàn viên.

2. Cố Hiểu

Sau khi bố mẹ mất, tôi mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, tôi thấy rõ bộ mặt xấu xa và âm mưu của chú.

Sau khi em gái qua đời, tôi đau đớn tột cùng.

Sau đó, khi chuẩn bị t/ự s/át, tôi gặp một cô gái.

Cô ấy đứng trên lan can cầu, dáng người mảnh khảnh, váy bị gió thổi bay, quấn quanh cổ chân trắng bệch, tóc dài buông xõa.

Giống như một con bướm mùa xuân, đáng lẽ phải bay trong nắng ấm, nhưng lại bị gãy cánh.

Khiến người ta vô cớ đau lòng.

Tôi ngăn cô ấy tìm cái ch/ết.

Cùng cô ấy tiến về phía trước.

Cô ấy là một cô gái tốt, hiền lành và chân thật.

Khi cười có hai má lúm đồng tiền, rất xinh đẹp. Đẹp đến mức làm tôi rung động, khiến tôi bắt đầu yêu thế giới này.

Tôi yêu cô ấy, nhưng không thể ngăn mình rơi vào bóng tối.

Tôi đã sớm ở trong vực thẳm, nhưng cô gái của tôi xứng đáng sống dưới ánh mặt trời.

Tôi khuyến khích cô ấy tiến về phía trước.

Cuối cùng, trong một buổi chiều, cô ấy bước nhanh về phía bạn bè, cười tươi vẫy tay chào tôi.

"Cố Hiểu, đợi em về nấu há cảo cho anh nhé."

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy rời đi.

Nghĩ rằng, có thể từ biệt rồi.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp tình yêu mà cô ấy dành cho tôi.

Sau khi tôi t/ự s/át, linh hồn không rời đi.

Tôi nhìn cô ấy khóc, nhìn cô ấy điên cuồng, cuối cùng kéo cả nhà chú tự thiêu mà ch/ết.

Tim tôi đau đớn, muốn cứu cô ấy nhưng bất lực.

Giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nước mắt ướt đẫm khóe mắt.

Những việc xảy ra trong thực tế, từng việc một được chứng thực.

Tôi bỗng nhận ra, đây không phải là mơ, mà là điềm báo trời ban cho tôi.

Tôi giữ lại tài sản bố mẹ để lại, chữa bệnh cho em gái.

Đưa người chú có ý định hại mình vào tù.

Tôi lại tìm thấy cô gái ấy, trước khi mọi chuyện xảy ra, đã đến bên cạnh cô.

Nhìn cô cười tươi, tự giới thiệu:

"Tôi tên là Cố Hiểu, Hiểu trong câu "nhìn trời sáng"."

"Tôi có thể làm bạn với em không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kiufdayy