Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31: Du thuyền

Đã hơn một tiếng kể từ khi bọn họ quay lại mê cung, cảnh vật lại một lần nữa sụp xuống tối om, lối dẫn ra khu rừng bên ngoài cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Ji Yong day trán nhìn xung quanh, hắn có thể thích nghi với bóng tối một cách nhanh chóng.

" Vừa nãy có lẽ là ảo giác"

Chưa kịp phản ứng gì nhiều, bọn họ đã lại bước ra một vọng lâu có mái vòm cẩm thạch tròn, tạo hình dây leo xoắn vào nhau, được bao phủ trong màn ánh sáng xanh dìu dịu của nắng lọc qua tán lá, với những cột chống thanh mảnh đã chớm rêu phong. Choi Seung Hyun lùi lại, để Daesung đứng sau mình, gã sợ cậu choáng vì thay đổi đột ngột. Seungri khập khiễng tới gần Ji Yong, hắn nhíu mày thận trọng, nơi này vẫn không phải là bên ngoài. Một mặt vọng lâu hướng thẳng ra dòng thác lớn nhất gần thượng nguồn, bọt nước tung lên như hàng ngàn đoá hoa trắng xoá, lấp lánh ánh cầu vồng ở những nơi nắng chiếu tới. Dòng thác gần đến nỗi tưởng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Bờ suối bên dưới lác đác hoa dại, cùng hằng hà sa số xác lá cây. Young Bae chậm rãi chạm tay lên tường, bức tường lún thành một hõm sâu, cảnh vật biến mất. Seungri nhướng mày nhìn anh.

" Sao? Chỗ này thì anh mày nhớ"

" Vậy đường ra ở đâu?"

Choi Seung Hyun coi mỉa mai Young Bae là thú vui của gã.

" Cái đó thì chịu"

Ji Yong đi đầu dẫn cả bọn về hướng ngược lại, hắn không rõ lắm, nhưng có vẻ càng này chỗ này càng đem lại cảm giác quen thuộc. Mê cung dù vòng vèo như nào cũng luôn tuân theo quy luật nhất định, hắn không tin bộ não mà chính phủ từng run sợ lại không tìm nổi lối ra. Đột ngột Ji Yong dừng lại.

" Có mùi..."

" Máu"

Seungri hoàn thành nốt câu nói, hắn nhìn cậu, nhoẻn miệng cười. Young Bae thở dài, có cái khỉ gì mà đi thích thú những thứ tanh tưởi này. Choi Seung Hyun bước lên bậc thang phía trước, đến lúc này thì gã là kẻ duy nhất còn khả năng chiến đấu. Cảnh giác mở cánh cửa sắt ra, ngay lập tức thứ gì đó nặng trịch rơi uỵch xuống chân gã, Daesung giật mình lùi lại, chất lỏng tanh nồng đỏ chót bắn lên thấm cả vào chiếc sơ mi trắng, từ lúc nào đã thành màu cháo lòng. Thứ gì đó, giống như...nội tạng? Seungri chồm lên hóng hớt bên ngoài, cả người cậu đang bùng lên cảm giác phấn khích khi thấy mùi tử khí.
Đứng giữa đống xác chết, hai thiếu niên trẻ thở không ra hơi, người tóc xanh trên tay là hai thanh kiếm Nhật, tặc lưỡi rút thanh kiếm bên phải ra khỏi cái xác, máu đỏ tươi bắn lên tường khi lưỡi kiếm được vẩy sạch. Người thứ hai đứng trước một đống bầy nhầy máu thịt, nghe tiếng động liền quay phắt lại chĩa súng về phía Choi Seung Hyun, rồi nhanh chóng khựng lại.

" Cuối cùng cũng tìm thấy"

Young Bae tránh mấy chỗ nhão nhoét , xác định không còn cái xác nào ngọ nguậy mới bước ra.

" Là bọn anh tìm thấy các cậu trước"

Người cầm kiếm đưa cho Ji Yong hai khẩu súng, là Lock17 và Desert Eagle, vũ khí của hắn và Seungri.

" Mino, chẳng còn viên đạn nào cả"

Seungri dốc ngược khẩu súng, chỉ còn lại vài vỏ đạn rỗng rơi ra. Lúc đó người đứng sau mới rụt rè đưa hai băng đạn lên.

" Xin lỗi, vì súng em hết đạn, không kịp nạp..."

Người đó là Seung Yoon, mới được Daesung vác về từ trại tập huấn. Ji Yong im lặng lắp đạn vào. Khuôn mặt lạnh tanh của hắn nhiều lúc khiến người khác ngộp thở, nhất là đối với Seung Yoon, người lần đầu nhìn thấy một GD bằng xương bằng thịt. Young Bae thấy thế thì vỗ bồm bộp vào lưng Ji Yong.

" Không phải sợ đâu, Yongie nhà anh nó hiền lành chất phác, dễ tổn thương lắm"

" Ờ phải..."

Hắn lờ đi khiến anh cụt cả hứng.

" Giờ đi đâu?"

Choi Seung Hyun dùng chút băng Mino đưa cuốn tạm những vết thương vừa rách miệng, mắt đảo một lượt xung quanh.

" Phía trước khá nhiều binh lính, ở đây bọn em dọn xong rồi, chờ Jin Woo với Seung Hoon xong việc sẽ có trực thăng tới"

" Trực thăng?"

" Đi chôm, anh thông cảm"

Vừa dứt giọng, tiếng cánh quạt xé gió bay tới, ầm ầm cả một khu hết sức phô trương. Như thể muốn nói với cả cái động FBI, hãy nhìn đây, tao đã lấy được máy bay của tụi mày.

" Oppa!! Em tới rồi đâyyyy!!"

Jin Woo từ trên trực thăng cật lực vẫy tay với Ji Yong, hắn gật đầu, chưa kịp nói thêm lời nào, viên đạn bạc quen thuộc từ vị trí bên cạnh lao tới, xuyên qua khoảng trống giữa ngón trỏ và ngón cái đang hưng phấn của Jin Woo. Cậu ta cứng người, lùi lại phía sau Seung Hoon. Young Bae cười nhạo Seungri ăn dấm chua, chưa cười dứt đã bị thụi vào bụng hai phát đau điếng. Tiếng trực thăng dần biến mất sau hừng đông, người đàn ông tóc vàng khẽ thở dài, sai người đem chôn cất những thi thể dưới đất.

" Đội trưởng, cứ để như vậy sao?"

" Kết thúc ở đây được rồi"

**************

Ji Yong mở cửa sổ phòng ngủ, không khí của buổi bình minh ùa vào, đem theo hương lá đẫm sương trong trẻo. Hừng đông đã nhẹ nhàng dát đỏ những sống núi phía xa, sương mù vẫn là là trên mặt sông, như tấm voan trắng đục. Vùng thung lũng chìm trong giấc ngủ, bốn bề hoàn toàn yên ắng, khác một trời một vực với thành thị. Tiếng loạt soạt từ phòng tắm vang lên, Seungri quấn qua loa khăn tắm phần hông, mái tóc ướt xoã xuống che lấp vầng trán, ma mị kì lạ. Thỉnh thoảng, Ji Yong không kìm được việc ngoái lại thật nhanh để ngắm nắng lấp lánh trên mái tóc bạch kim đẹp đẽ kia, hình ảnh ấy luôn khiến hắn xao động, như thể có một làn nước mát rượi vừa thấm vào.

" Em còn làm thế nữa anh sẽ..."

Hắn thở hắt ra, vò tung mái tóc cậu theo thói quen. Seungri nhăn nhó nghiêng đầu tránh, lại bị hắn ôm chặt eo kéo lại. Hơi thở mùi bạc hà phảng phất, đôi mắt nâu của hắn phản chiếu lại bóng hình cậu.

" Honey, em thơm quá"

" Còn anh toàn vị mồ hôi"

Seungri liếm nhẹ chóp mũi Ji Yong, khoé môi nhếch lên thành hình bán nguyệt hoàn mỹ, đẹp tựa như bông tuyết đầu mùa. Hương thơm thoang thoảng từ hõm cổ và hình xăm trên vai quyến rũ hé lộ, ánh nhìn của Ji Yong trở nên khác hẳn, nó cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

" Em đang quyến rũ anh"

Hắn luồn tay vào mái tóc trắng bồng bềnh, cúi xuống hôn nhẹ lên nó.

" Còn tao thì đang buồn ỉa"

Young Bae đứng ngoài cửa, tất nhiên là anh biết thừa tụi nó chẳng bao giờ chịu khoá nên cứ thế đi vào. Không sao, anh vẫn rất ổn. Ji Yong nhếch một bên chân mày lên, hướng ánh nhìn về tấm thiệp trên tay Young Bae.

" Thiệp mời từ tập đoàn thời trang KJY, du thuyền, đi không?"

Seungri trong thoáng chốc đã cầm tấm thiệp ngồi trên ghế sô pha vắt chân chữ ngũ, nở nụ cười thích thú nhìn Ji Yong. Hắn biết hắn chẳng qua nổi ải mỹ nhân, đành gật đầu. Young Bae chỉ đợi có thế, trước khi khép cửa còn nói vọng vào.

" Mười phút chuẩn bị"

Ji Yong ngán ngẩm ngồi xuống ghế nhìn Seungri tìm quần áo, hắn không thích bị gò bó trong bộ vest nóng bức. Mỗi lần tới mấy bữa tiệc lại phải giả bộ là doanh nhân thành đạt, tay bắt mặt mừng với lũ người hạ cấp. Chỉ đen cho hắn, Seungri thích tiệc tùng. Và đen hơn nữa, cậu cực kì nổi bật, đã vậy còn hay tán tỉnh lung tung. Hứng lên thì thôi hắn chẳng buồn nghĩ tới. Kwon Ji Yong thì chưa từng nghĩ rằng hắn nổi bật, vì hắn tự tin mình che giấu tốt.

" Đấy là do tự mày nghĩ thế"

Young Bae lại bị ép vào vai tài xế, tâm trạng bực bội dẫn tới cục súc liên miên. Ji Yong thì ngược lại, hắn rất thoải mái, đến mức có thể thanh lịch mà bắt tay với từng lão già dê xồm thi nhau dòm ngó người yêu hắn. Chiếc xe dừng lại ở cảng phía đông, nơi có chiếc du thuyền khổng lồ đang đợi, thân tàu phô trương hết sức với dòng chữ "Tập Đoàn KJY" màu mè. Du thuyền được chia làm hai phần, đầu tàu là bàn tiệc nướng ngoài trời, buffe và loạt những bộ bàn ghế đắt tiền, trên tàu đủ phòng nghỉ cho hơn hai trăm khách mời, phía trên còn có bể bơi, quán bar và khu điện tử. Ji Yong gật gù đeo kính đen, chậm rãi bước lên tàu, Seungri sau khi giằng co không thành với Young Bae khẩu súng trường thì cũng bực bội tay không chạy theo. Ji Yong kéo tay cậu lên boong tàu, bàn tiệc được bày ra, mọi người nhìn hắn và cậu hết sức tự nhiên. Cũng đơn giản vì họ không thích phiền phức, và tự bản thân dân quý tộc hiểu rằng hắn là người không thể đụng vào.

" Oppa..."

" Ơi, Honey"

Seungri dòm đĩa cua lớn ở góc phòng, rồi lại nhìn hắn. Mắt long lanh như có ngàn vì sao lấp lánh, nhưng bị Ji Yong gạt đi nhanh chóng.

" Không được, trong thời gian trị thương không được ăn hải sản"

" Nhưng đây là biển mà!! Làm gì có cái gì nữa"

Seungri giãy nảy lên khi Ji Yong kéo cậu xa khỏi đĩa cua thơm lừng.

" Em có thể ăn cơm"

Hắn chỉ về phía bát cơm trên bàn chẳng ai đụng tới, đầy ụ và chứa đầy mùi tanh tưởi từ xung quanh.

" ...Oppa, anh ghét em rồi à?"

" Anh ăn cùng em"

" ....Tôm? Cua? Ghẹ??"

" Cơm"

Một khi hắn đã cấm cậu làm gì thì bản thân cũng rất tuân thủ. Seungri thở dài thườn thượt, ngồi trên bàn ăn đung đưa chân dẩu mỏ lên với Ji Yong.

" Em đói, em đói mà ~"

" Tí nữa về phòng..."

" A, anh là người hôm trước đã mua bộ sưu tập Heaven"

Ji Yong nhíu mày quay lại, cậu thanh niên mặc đồng phục học sinh nổi bật với mái tóc đỏ rực, đỏ của tuổi trẻ nhiệt huyết, không như màu đỏ của hắn, đỏ của máu và thương đau. Seungri vẫn ngồi trên bàn, có vẻ như để ý tới sự xuất hiện của cậu bé phía sau hơn. Ji Yong đột nhiên mỉm cười, gật nhẹ.

" Cậu là người thừa kế tập đoàn này?"

" A, phải. Tôi là Kwon Ji Yong"

Seungri nhướng mày, nghiêng đầu nhìn, mái tóc trắng không che lấp hết đôi mắt màu ruby, khiến nó đẹp lạ thường.

" Yongie...?"

" Dạ?"

Khoé môi Seungri khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt hoàn mỹ.

" Đẹp quá"

Cậu bé phía sau vội che miệng lại vì lỡ lời, thập thò phía sau cậu nhóc tóc đỏ nhìn Seungri. Cậu bước tới gần, hơi cúi người, dùng chất giọng ấm áp ngọt ngào tới gai người.

" Em tên gì?"

" Lee...Seung Hyun...ạ"

" Ồ...Seung Hyunnie?"

" Honey"

Ji Yong gõ ngón tay lên bàn, Seungri thở dài đành quay về cạnh hắn. Nhìn cậu ngoan ngoãn đứng nghịch vạt áo mới yên tâm quay sang, tiếp tục trưng ra nụ cười xã giao mà Young Bae thường so sánh giống như gà bị chọc tiết.

" Bộ sưu tập lần này, giữ nó dưới tên G-Dragon"

Nói rồi nắm tay Seungri kéo đi. Hai cậu bé đứng nhìn theo một hồi rồi quay người đi về hướng ngược lại.

" Ji Yongieeee..."

" Không được nói chuyện với người lạ"

" Nhưng dễ thương mà, tóc đen ấy"

Gió biển lồng lộng thốc vào lưng, thoảng hương dịu ngọt hoà với mùi cơ thể đối phương. Ji Yong ấn Seungri ngồi xuống ghế, nhìn ngó một hồi rồi cúi xuống, mặt mày nghiêm trọng hết mức.

" Em nói ghét tên Lee Seung Hyun còn gì?"

" Còn anh nói sẽ thay em yêu cả cái tên đó"

Hắn im lặng nhìn cậu, cổ họng chợt nghẹn đắng lại, đưa tay gạt những sợi tóc loà xoà trước mắt Seungri. Cúi xuống hôn nhẹ lên phần tóc mái, nghĩ sao lại vò rối tung nó lên.

" Đợi ở đây, anh đi tìm xem có gì ăn được không..."

" Dạ..."

Ji Yong vừa quay người đi vài bước, nghe động, cảm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức quay phắt đầu lại. Seungri trong tư thế chuẩn bị tót đi chơi giật thót, chân bị thương nhói lên không kịp phản ứng khiến cậu ngã uỵch xuống sàn. Mông chạm đất kêu "bẹp" một cái, Ji Yong thật tình muốn mắng cũng không nhịn được cười.

" Đáng đời chưa?"

Seungri phụng phịu bám vào ghế đứng lên, buồn thiu ngồi đợi Ji Yong về. Vài người đi qua có liếc nhìn cậu, thì thầm gì đó rồi vội bước nhanh qua. Cậu biết bọn họ nói gì mà, quái vật, thiên thần, sát nhân, làm gì còn từ ngữ nào nữa.

" Trông anh cũng bình thường mà nhỉ?"

Cậu liếc qua bên cạnh, cậu bé tóc đen lúc nãy trên tay cầm một đĩa đồ biển, nước uống các thứ đang nhìn mình chằm chằm. Đồ ăn, cậu thèm chết đi được. Nghĩ gì đó, môi vẽ nên nụ cười nhẹ.

" Em nghĩ anh...bình thường như nào?"

" Hmm..."

Ngoại trừ việc cậu là tội phạm, có mắt đỏ, tóc bạc trắng thì có khi...

" Sinh viên ngành thời trang"

" Hả?"

" Em nghĩ thế"

Cậu bật cười, lâu rồi không có cảm tình với người lạ như vậy. Cậu bé kia hình như vẫn chần chừ không muốn đi, nhìn cậu rồi lại giật mình cúi gằm.

" Em muốn hỏi gì sao?"

" Anh...tên gì vậy?"

Seung Hyun...Lee Seung Hyun cũng là tên anh. Cậu đã muốn trả lời vậy lắm.

" Seungri, anh là tội phạm, em không sợ à?"

" Có một chút, nhưng dù sao thì trông anh cười rất đẹp, cười nhiều lên nhé"

Trả lời không liên quan lắm nhưng vẫn khiến cậu vui lên khá nhiều. Cậu bé vừa rời đi thì Ji Yong cũng tới, tay bê một khay đồ ăn và mặt thì cau có hết sức.

" Anh vẫn không thích cậu ta"

" Anh chỉ không thích người lạ thôi, Yongie"

Hắn gật gù ngồi xuống, cậu dù thế nào vẫn là người hiểu hắn nhất.

__________
Dẹp mịa đi tao không viết ngọt được đâu TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro