Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Lúc Kwon JiYong tỉnh dậy đã là giữa trưa . Anh gắng gượng dậy với cái đầu ong ong , có lẽ do bia rượu hôm qua , đúng là chẳng nhớ được gì sất . Vốn dĩ ngừoi còn chưa tỉnh ngủ , nhưng mùi hương trong phòng cuối cùng cũng thành công lôi anh ra khỏi giấc mộng đẹp . Ách , giờ mới nhận ra đây không phải phòng mình . Nhớ lại tối qua , hình ảnh chính mình say mèm với các nữ sinh , vô tình lại được hoa khôi khoá trên tốt bụng đưa về nhà , rồi cuối cùng...cuối cùng gặp phải cái tên nhầm phòng kia . Không phải chứ... 

Nhưng mà phòng của tên kia thì sao . Ông đây cũng đã bước vào rồi . Bây giờ phải lo đi lắp đầy cái bụng trước đã , Kwon JiYong vặn vẹo thân mình , bật dậy khỏi giường trực tiếp tiến về phòng bếp . Ây da , không mau mau ăn thì căn bệnh đau dạ dày sẽ lại tái phát nha ~ . Anh bước đến tủ lạnh lục tìm đồ ăn , lia mắt lên trên lại thấy được tờ ghi chú vàng của ai đó

"Dậy rồi thì ăn , tôi không muốn mang tiếng để người chết đói trong phòng . À phần của anh là cái hộp xanh , đừng có động đến cái hộp trắng của tôi. - Lee SeungRi"

- Lee SeungRi , nhớ tên cậu rồi 

Mắt nhìn nhưng tay lại vớ lấy cái hộp trắng của SeungRi . Ách , cơm ở đâu không thấy lại thấy toàn thịt là thịt , không biết hộp của mình như nào nên cũng mở xem thử . A cậu được lắm Lee SeungRi , ông đây cũng không phải người ăn chay , mẹ kiếp , thế nào mà cậu lại quăn cho anh cái hộp đầy rau như thế này . Đã thế ông ăn hết phần của cậu . 

'Cạch'

Nam sinh kia đứng ở cửa . Mắt nhìn trân trân vào hộp cơm yêu quý của mình đang bị người kia cấu xé . Thiếu điều muốn khóc đến nơi . Lúc này Kwon JiYong cũng ngẩn lên , gì đây ? Lee SeungRi trên người mặc đồng phục thể dục , tay áo xắn lên , mồ hôi nhễ nhại , nom như vừa tập chạy xong . Anh nhớ lại khi hắn còn là sinh viên năm nhất , mỗi lần đến tiết thể dục anh đều phải chạy 6 vòng quanh sân . Không tránh khỏi người này mồ hôi tuông ra như suối . Tóc bết lại vào khuôn mặt trắng trẻo , đôi mắt trong veo đen láy có quần thâm nhẹ như gấu trúc cũng thật đáng yêu đi . Để ý kĩ mới thấy nam nhân này quả thật cực kì câu dẫn . 

- Này ! Anh học lớp 12 rồi có bị mù chữ không ? Tôi bảo anh ăn hộp xanh anh lại ăn hộp trắng . Có cần tôi phải phổ cập lại bảng chữ cái cho anh không vậy ?  

Kwon JiYong vốn dĩ đang sinh ra chút ý tốt với người này nhưng hình như cái tên Lee SeungRi thật không biết điều lại đi quát tháo anh . Nhất thời , anh trả lời lại :

- Tôi lên được tận lớp 12 mà không biết chữ thì do tôi dùng răng trèo tường để lên à ? Cậu mới chính là ngu ngốc . Ông đây thấy cậu dư mỡ nên ăn giúp cậu tí thịt , còn hiểu lầm ý tốt của tôi . 

- Anh.... 

SeungRi cậu như thế nào mỗi lần đứng trước người này liền không thể cãi lại được , mệt mỏi nên bèn ngậm ngùi ăn hộp cơm xanh của anh . Trong đầu đang nghĩ nếu có lần sau sẽ đem giấu luôn phần của mình đi . 

- Như thế nào tôi lại ở phòng cậu ? - JiYong cất tiếng , giọng điệu như có ý định chất vấn cậu. 

- Anh còn không mau cảm ơn tôi đi . Không có tôi thì anh liền mất đi đời trai trẻ , bị mụ hồ ly tinh đó dẫn dụ về nhà .

- Cậu nói ai là hồ ly tinh ? 

- Thì chính là cái bà hôm qua ân ân ái ái dìu anh về phòng đó

- Gan cậu cũng to bằng trời . Gọi hoa khôi khối tôi là hồ ly tinh . 

- Hoa khôi thì không được gọi là hồ ly tinh chắc ?

- Ha , nhưng cái quan trọng là JiYong tôi rất yêu quý chị ấy nên cậu không được phép phỉ bán người khác như vậy . 

Tự dưng lại đi nói người anh yêu quý cho SeungRi này nghe làm cái gì . Nhưng mà trong lòng khi nghe câu đó cũng có chút khó chịu , kì thật nha. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro