
3
Ngày kết thúc rap việt, cũng là ngày lòng anh ngổn ngang như cuộn len rối ren.
Đêm concert đó, một đêm thật ồn ào và náo nhiệt. Những tiếng hò reo vang vọng trong không khí, ánh đèn sân khấu chói lòa. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, quá mãnh liệt, nhưng trong cái ồn ào ấy, tâm trí anh lại chỉ hướng về một điều duy nhất:
Em. Pháp Kiều. Nguyễn Thanh Pháp.
Anh đứng đó, trên sân khấu, giữa những tiếng vỗ tay rộn ràng, nhưng cảm giác như có một khoảng trống không thể lấp đầy. Mọi thứ xung quanh anh đều ngập tràn ánh sáng và tiếng nhạc, nhưng trái tim anh lại chật hẹp, không thể thoát khỏi cái cảm giác bất an này.
Liệu có phải quá muộn để níu kéo em rồi không?.
Anh nhìn em từ xa, thấy em đang mỉm cười, nụ cười rất đẹp nhưng nụ cười ấy lại khiến anh không thể thở.
Đêm ấy, khi mọi thứ đã dần lắng xuống, khi pháo giấy đã bay hết vào không gian, khi bức ảnh tập thể đã hoàn thành, mọi người đã dần tản ra, anh vẫn đứng lại, lặng lẽ.
Anh lén lút nhìn em một lần nữa, như một khoảnh khắc cuối cùng để ghi nhớ, để có thể giữ lấy trong lòng một phần của em mãi mãi.
Anh muốn chạy lại, muốn nói với em tất cả những gì anh đã kìm nén, nhưng đôi chân anh cứng lại.
Anh sợ, rất sợ, rằng khi anh nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi, sẽ không còn như trước.
Đêm ấy, không phải là đêm của sự kết thúc. Mà là một đêm anh phải đối diện với những cảm xúc chưa từng dám thổ lộ, là đêm anh nhận ra rằng anh đã để lỡ quá nhiều, nhưng lại chẳng biết làm sao để nắm lấy.
Kết thúc Rap Việt, kết thúc một hành trình, nhưng cũng là lúc anh phải đối diện với chính mình.
Ở một góc trời, Nguyễn Tuấn Duy lặng lẽ đứng nhìn pháo giấy rơi.
Anh biết, lần này kết thúc thật rồi.
Nguyễn Tuấn Duy đứng lặng, ánh mắt dõi theo những mảnh pháo giấy bay lơ lửng trong không trung, như những ký ức và ước mơ tan biến theo gió.
Anh không định nói gì, không phải vì không có lời nào để nói, mà vì lời nào anh cũng sợ sẽ làm em buồn, sẽ khiến khoảng cách giữa họ trở nên xa hơn. Anh đã sống suốt bao lâu trong sự im lặng này, giữ mọi cảm xúc cho riêng mình.
Nhưng lần này, khi em đến gần, anh cảm nhận được sự hiện diện của em rõ ràng hơn bao giờ hết.
Pháp Kiều nhìn anh với ánh mắt tò mò, như thể chờ đợi một câu trả lời mà chính anh cũng không biết phải thốt lên từ đâu. Em chạy đến, một lần nữa phá vỡ cái im lặng kéo dài giữa hai người, như một dấu hiệu của sự kết thúc cũng đồng thời là khởi đầu mới.
"Anh không định nói gì với em à?" - Pháp Kiều hỏi, giọng em nhẹ nhàng.
Nguyễn Tuấn Duy quay sang nhìn em, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, nhưng vẫn có chút ngập ngừng, như một người đang đứng giữa hai ngã rẽ.
Anh muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Những lời anh đã giữ trong lòng suốt thời gian qua, giờ đây sao mà khó nói đến thế.
Cuối cùng, anh chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, đôi chút chua xót.
"Anh không biết nữa. Có lẽ, em đã hiểu rồi."
Pháp Kiều nhìn anh, không nói gì thêm, chỉ im lặng đứng cạnh anh, cùng ngắm nhìn những mảnh pháo giấy đang dần rơi xuống. Cả hai đứng đó, không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì cần hiểu đã được thấu suốt.
Cuối cùng, khi mọi thứ xung quanh dần lắng xuống, khi âm thanh náo nhiệt của đám đông chỉ còn là những tiếng vang xa, Nguyễn Tuấn Duy quay sang Pháp Kiều, ánh mắt sâu lắng, nhưng cũng đầy sự kiên quyết. Anh không biết phải nói gì hơn, chỉ biết rằng đây là khoảnh khắc duy nhất anh không thể bỏ lỡ.
"Nếu ngày mai không phải nắng đẹp, em có muốn ở bên anh không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, như thể anh không thể đứng yên thêm một giây nào nữa mà không giải bày điều này.
Pháp Kiều cười nhẹ, em đã hiểu, đã biết từ lâu rồi. Những câu hỏi không cần lời đáp, những cảm xúc lắng đọng trong từng khoảnh khắc, tất cả dường như đã rõ ràng. Nhưng em vẫn không thể không cười, một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng mà ấm áp.
"Nắng hay mưa thì có quan trọng sao anh?"
Ánh mắt em lấp lánh, em không trả lời ngay, một câu hỏi ngược giải thoát cho tất cả những sự mơ hồ trong lòng anh.
Anh im lặng một lúc, nghe lời nói ấy vang lên trong tâm trí mình.
Nắng hay mưa, liệu có quan trọng không nhỉ?
Tất cả chỉ đơn giản là ở đây, lúc này, cùng nhau, bên cạnh nhau.
"Theo anh nhé, Kiều?"
"Nhưng mình đi đâu hả anh?"
Nguyễn Tuấn Duy mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên, như thể đã tìm thấy thứ mình đã tìm kiếm suốt bao lâu. Anh không cần một kế hoạch rõ ràng, không cần phải biết nơi sẽ đưa nhau tới, chỉ cần có em bên cạnh là đủ.
"Đi tiếp, cùng nhau." - Anh nói, giọng đầy chắc chắn, không chút do dự.
"Ừm, theo anh."
Em trả lời, giọng nói không nhanh không chậm, không quá ngọt ngào nhưng đủ để khiến trái tim anh đập loạn nhịp.
Anh không cần thêm gì nữa. Lời đáp ấy chính là câu trả lời anh đã chờ đợi, là dấu chấm cuối cùng trong câu chuyện mà anh đã viết bao lâu nay mà không dám nói ra.
Cả hai đứng bên nhau, dưới những mảnh pháo giấy cuối cùng đang bay lượn trong không trung. Lúc này, chẳng cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ cần bước tiếp, cùng nhau, trên con đường không có sự hối tiếc, không có điều gì phải sợ hãi nữa.
Và thế là, giữa đêm tối, giữa những ánh sáng vụt tắt, họ bước đi bên nhau, không cần một lời hứa, chỉ cần một bước đi bên cạnh nhau là đủ.
Bình minh vẫn sẽ đến nếu là một ngày mưa.
Nếu không phải ngày nắng đẹp, hoàng hôn vẫn đến vào buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro