Ngoại truyện 2
“Cha, mẹ, tiểu di bảo muốn dẫn con ra ngoài chơi, con có thể đi được không ạ.” Lệ Thái Thạch mặc một bộ quần áo ngắn được buộc gọn gàng, vỗ tay nhỏ bé lên cửa phòng Thái Anh, nếu không phải cửa đóng rồi, chắc đứa bé này đã sớm xông vào.
Chỉ thấy từ phía trong rèm giường thò ra một cái đầu, tóc tai rối bời, vẻ mặt kích động, hai mắt mê ly, đang cố gắng điều chỉnh thở rồi hô trả: “Có thể có thể, nhớ tự mình bảo trọng là được.” Sau khi đứa trẻ bên ngoài chạy xa rồi, mới lui đầu về phía trong rèm, vén chăn lên dán tới trên mình của Thái Anh.
“A Sa, chờ chút, hôm nay cũng không còn sớm nữa, thiếp lo lắng nếu Tú Anh đưa con ra ngoài.” Thái Anh thoáng đẩy Lệ Sa ra, thở hỗn loạn.
“Thái Anh, mấy ngày qua nàng cứ bắt nhóc con kia phải ở bên cạnh mình, chẳng chịu cho nó đi chơi đâu mới làm ta thấy lo lắng hơn đấy. Tú Anh biết chừng mực mà, chúng ta cũng phải biết quý trọng giây phút này.” Nói rồi Lệ Sa cũng không đợi Thái Anh nói thêm lời nào nữa, cúi đầu chặn lại miệng nàng.
Rất nhanh hai người đều đắm chìm trong tình ái, bàn tay đang xoa bóp ở trên ngực Thái Anh của Lệ Sa bắt đầu từ từ rời xuống bụng, khẽ khàng vuốt ve, đang dừng ở cửa hoa viên chuẩn bị. Lệ Sa chỉ khẽ dùng mấy ngón tay thon dài trêu chọc vài cái, thì đã làm Thái Anh phải thở gấp liên tục rồi, lúc cô đang định tiến vào, thì ngoài cửa bất chợt vang lên mấy tiếng kêu hốt hoảng: “Thiếu gia, không xong rồi, không xong rồi.” Lệ Sa rút tay lại vỗ mạnh xuống giường, chỉ kém cần ho ra máu. Thái Anh cũng rất khó chịu, bụng dưới như đang bị lấp đầy bởi bông, hừng hực thiêu đốt, nhưng lại chỉ có thể ngồi dậy vỗ về Lệ Sa.
“Ngoan, trước hết cứ đi xem coi có chuyện gì, rồi lúc về thiếp lại cùng mình, mấy ngày sau cũng đều ở cạnh mình được không.” Thái Anh với lấy quần áo ở đầu giường, giúp Lệ Sa mặc. Lệ Sa sau khi mặc quần, đút chân vào giày dậm mạnh hai cái, vẻ mặt cực kỳ bất mãn. Nhưng quả thật tình cảnh trong phòng không hợp để hạ nhân vào, nên chỉ có thể tự mình ra. Thái Anh đợi Lệ Sa khép cửa lại rồi thì cũng đứng dậy mặc quần áo, vấn lại mái tóc dài. Lúc mở cửa thì thấy Lệ Sa đang vội vàng đi ra khỏi phủ, cũng nhanh chóng đuổi theo.
“A Sa, sao vậy? Có phải Thạch nhi đã xảy ra chuyện gì không?” Bình thường dù có chuyện gấp gáp thế nào Lệ Sa cũng chưa từng hoảng, thế nhưng vẻ mặt hiện giờ của cô ấy lại khiến cho Thái Anh thấy lo.
“Không có việc gì không có việc gì, nàng chờ ở nhà đi, lát nữa ta sẽ về.” Lệ Sa không đành lòng để Thái Anh đi theo lo lắng, nên mới muốn nàng ở nhà, nhưng Thái Anh làm sao chịu, nói nàng quen thuộc kinh thành này hơn, có thêm một người giúp đỡ cũng tốt hơn nhiều, sự việc lại cấp bách, nên Lệ Sa cũng không thể chần chừ, đành mang theo Thái Anh cùng đi.
Hóa ra là Tú Anh cãi nhau với một vị con cháu nhà quan lớn, hai người còn động thủ với nhau, hạ nhân của vị công tử Na Quý kia đánh ngất Thái Thạch, Tú Anh thấy vậy luống cuống rồi cũng bị đánh ngất, bọn chúng không biết đã mang hai người ấy đi nơi nào. Cũng may Tú Anh thường xuyên xuất phủ nên có người nhận ra cô là tiểu thư của Phác gia, mới tới quý phủ báo. Đợi Lệ Sa chạy tới nơi cãi vã, thì đã chẳng còn thấy bóng dáng mấy người kia đâu. Lệ Sa cực kỳ tức giận, chỉ có Thái Anh bình tĩnh đi hỏi thăm mọi người, mới biết vị công tử Na Quý đó là họ hàng của đương kim quốc cữu, mới tới đó nương nhờ không lâu đã chó cậy gần nhà tác oai tác quái. Cuộc cãi vã hôm nay cũng bởi do Tú Anh nhìn thấy bọn họ chèn ép người mà bất bình nên tranh cãi với nhau.
Lệ Sa đang định dẫn mọi người cùng đến phủ quốc cữu, thì Thái Anh đã ngăn lại rồi sai hạ nhân trở về phủ lấy bảo vật tới đây.
“Mình đã buôn bán nhiều năm thế rồi sao tính tình vẫn còn hấp tấp như vậy, việc này có liên quan đến quan trường, không thể lỗ mãng.” Thái Anh vốn cũng rất nóng lòng, nhưng nhìn thấy Lệ Sa còn gấp hơn mình thì lại thấy bình tĩnh hơn.
“Phải phải phải, vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo, ở kinh thành ta chẳng có địa vị gì, tại bởi nóng ruột quá mà đầu óc không minh mẫn. Đúng là ta quá hấp tấp trong chuyện của Thạch nhi rồi.” Sau khi được Thái Anh nhắc nhở, Lệ Sa mới phát hiện mình đã quá mức nóng vội, hít sâu vài cái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Chỉ giữ lại vài hạ nhân bê đồ đi theo mình, còn lại thì giải tán, chuẩn bị xong mọi việc rồi mới đến phủ quốc cữu.
“Lệ lão gia đến thăm phủ, khiến cho hàn xá của kẻ hèn này thật thấy vinh quang.” Quốc cữu gia khiêm khiêm hữu lễ, không kiêu không ti.
“Đâu có đâu có, quốc cữu gia nói vậy thật làm cho tiểu dân không dám nhận. Nếu quốc cữu gia không chê xin cứ gọi tiểu dân là Sa nhi. Vì đến quá vội vàng nên không chuẩn bị được thứ gì tốt, chỉ là một chút tâm ý mong quốc cữu gia nhận cho, coi như là chúng tiểu dân biếu trưởng bối.” Dù sao Lệ Sa cũng đã lăn lộn vài năm ở trong thương trường, lời nói vẫn biết đắn đo đúng mực.
“Ha ha ha, hậu sinh khả uý, lão phu rất thích tính cách này của cậu, vậy Sa nhi dẫn theo phu nhân tới đây, là có chuyện gì quan trọng?” Quốc cữu gia vừa uống trà vừa nhìn Lệ Sa, chưa từng liếc nhìn món quà tặng mà gã sai vặt kia dâng tới.
“Lần này đến, đích xác là có chuyện quan trọng muốn nhờ. Hôm nay muội muội của thê tử tiểu dân dẫn theo tiểu nữ đi dạo trên đường, lại chẳng may quấy nhiễu tới khách nhân của quý phủ, nghe mọi người nói vị khách nhân ấy mời cả hai tới phủ làm khách. Nhưng giờ đã không còn sớm nữa, nên tiểu dân muốn tới đón muội muội và tiểu nữ về, nhạc phụ nhạc mẫu vẫn đang ở nhà chờ đợi.” Lệ Sa chỉ nói mấy lời đã tỏ rõ ý đồ đến, cũng trình bày rõ sự tình, nhưng không hề biểu hiện ý rằng mình đến quý phủ để hỏi tội, câu cuối cùng cô nói đã thể hiện rõ lo lắng trong lòng. Quốc cữu gia vừa nghe, thực tức giận, lập tức gọi hạ nhân đến hỏi rõ ràng, chỉ chốc lát sau, vị khách kia được mời ra. Hắn biết sự việc đã bại lộ, vội vàng xin tha thứ, nhưng quốc cữu gia vốn là người chính trực, nên giải hắn đưa tới quan phủ.
Lệ Sa thấy Tú Anh và con gái đều bình yên vô sự, chỉ là có chút dấu vết bị dây trói trên người, nghĩ gã kia chắc cũng chưa kịp làm gì thương tổn, nhẹ lòng hơn. Đang định cáo từ thì quốc cữu gia lại mời bọn họ tới yến tiệc ngày mai, cũng chính là sinh nhật năm mươi tuổi của quốc cữu, Lệ Sa chỉ có thể không ngớt nhận lời.
Lúc về phủ rồi, do Thái Thạch bị hoảng sợ, nói nhất định thế nào cũng phải ngủ chung với Lệ Sa và Thái Anh. Cả hai cũng đau lòng con gái, nên để cho Thái Thạch ngủ ở giữa, còn làm một bài thuốc dân gian giúp Thái Thạch bớt sợ hãi rồi cùng nhau ngủ.
Trong bữa tiệc sinh nhật của quốc cữu, có rất nhiều quan lại quyền quý, cũng không ít những người có thanh danh, Lệ Sa và Thái Anh thì ngồi ở một bên hăng say ăn, hoàn toàn không thèm để ý tới người xung quanh đang nói gì.
“A Sa, mình ăn ít một chút, đừng để bội thực.” Thái Anh ngẩng đầu dặn Lệ Sa một tiếng, nhưng chính mình thì lại miệt mài gặm lấy gặm để.
“Khó mà được, đây chính là quà mừng của Lệ gia tặng cho quốc cữu, không ăn làm sao thu đủ vốn về.” Lệ Sa đầu óc nhanh nhạy, nghĩ Quốc cữu gia cái gì mà chưa từng thấy, có đi vơ vét bảo bối cũng chắc gì vào nổi mắt ông ta, còn không bằng cứ thành thật. Vì vậy phái người từ sớm qua phủ quốc cữu nói, tất cả đồ ăn trên yến tiệc Lệ gia xin đưa tới, coi như đây là quà mừng.
“Quỷ hẹp hòi, chỉ thấy rộng lượng với mỗi Thạch nhi, trước kia thiếp có nói bao nhiêu đi nữa cũng không chịu mua tơ lụa Trịnh gia cho thiếp, vậy mà Thạch nhi vừa mới chào đời thì đã lật đật đi mua.” Hễ cứ động tới việc Lệ Sa keo kiệt, là Thái Anh lại bắt đầu phun nước chua[1].
“Nương tử, bát giấm chua này nàng cũng đã uống rất nhiều năm rồi, ngay cả với con gái mình nàng cũng ghen, vậy nàng nói đi muốn vi phu làm gì, thì nàng mới chịu quên việc đó.” Mấy năm qua, Thái Anh luôn mãi nhắc tới chuyện này, thật đúng là đi sai một bước phải hận nghìn đời.
“Thiếp sẽ không tha thứ cho mình, muốn mình cả đời đều phải bất an, cả đời đều thiếu nợ thiếp.” Thái Anh nghiêng đầu cười tinh nghịch, lại còn bĩu môi, thật chẳng hề giống như người đã làm mẹ.
“Được được được. Cả đời đều thiếu nợ nàng, kiếp sau cũng sẽ đi tìm nàng trả nợ. Lúc về ta sẽ “tặng” ngay mấy cái “dấu nhỏ” cho nàng, nếu không kiếp sau sao có thể tìm ra.” Lệ Sa vừa gắp thêm thức ăn cho Thái Anh, vừa nói cưng chiều.
“Mình xem con gái nhỏ của quốc cữu vừa biết đánh đàn vừa biết múa, thật đúng là đa tài, bộ dạng cũng là quốc sắc thiên hương.” Thái Anh vừa ăn thức ăn Lệ Sa gắp cho mình, vừa xem tiết mục đang được biểu diễn trên yến hội, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm nàng ấy, chỉ có người bên cạnh là chẳng hề có chút để tâm nào.
“Ừ, không tệ không tệ.” Lệ Sa ăn rất say mê, đối với lời Thái Anh nói cũng chỉ là tùy tiện đáp lời. Chỉ đến khi Thái Anh véo cô một phen, cô mới kịp phản ứng.
“Mấy cái đó làm sao có thể so được với nương tử của ta chứ, nương tử ta mới là nhất ở trên đời. Mà phải nói, tài nghệ nhéo người của nương tử thật đúng là đã luyện tới mức cao siêu vô cùng, mấy cái nhéo vừa nãy chắc chắn mấy ngày nữa mới có thể nhạt đi được. Nàng nhất định phải múa cho ta một điệu bồi thường đấy.” Lệ Sa nói cực nịnh nọt lấy lòng, lúc này yến tiệc cũng dần im lặng lại, hóa ra là quốc cữu gia muốn cất lời.
“Sa nhi à, cậu thấy tiểu nữ đây của ta thế nào?” Quốc cữu gia nhìn về phía góc Lệ Sa đang ngồi, lập tức chỗ ấy bị biến thành tiêu điểm.
“Đa tài, quốc sắc thiên hương, thật ít gặp được.” Ngay cả liếc Lệ Sa cũng chưa hề liếc, làm sao biết được cô gái đó thế nào, chỉ có thể nói lại những lời đánh giá ban nãy của Thái Anh.
“Ha ha, nếu là ít gặp, vậy hứa cho Sa nhi được không?” Quốc cữu gia chỉ lơ đãng nói, nhưng cả tiệc rượu thì như bùng nổ rồi.
“Chuyện này… Tiểu dân tự nhận không dám trèo cao.” Lệ Sa tức thì đứng dậy, khom người, lo ngại vì bỗng nhận được ưu ái.
“Tài năng buôn bán của Sa nhi nổi danh cả nước, lại là một nam tử si tình hiếm có, tính khí lại rất được người già yêu thích, sao lại nói tới là trèo cao. Hay là Sa nhi thấy tiểu nữ của ta không xứng?” Nét mặt Quốc cữu gia cũng trầm xuống, là muội muội của đương kim hoàng hậu, mà dám có người không biết điều cự tuyệt sao.
“Xin quốc cữu gia bớt giận, ở đất nước này còn có rất nhiều nam tử hơn phu quân cả trăm nghìn lần. Vừa nãy quốc cữu gia cũng nói, phu quân là người si tình hiếm có, vậy nếu hôm nay chàng nhận lời quốc cữu, thì chẳng phải đã phá vỡ lời thề chỉ cưới một thê tử rồi sao. Đối với người không biết thủ tín như vậy, làm sao quốc cữu có thể giao phó con gái được.” Thái Anh đứng dậy đến bên cạnh Lệ Sa, lễ phép đúng mực nói tiếp lời.
“Ha ha ha, đúng là một nữ tử lanh lẹ, Lệ phu nhân như vậy, khó trách Sa nhi có thể lập lời thề chỉ lấy duy nhất một thê tử. Lão phu cũng không ép nữa, việc này dừng ở đây đi. Chúng ta tiếp tục xem biểu diễn nào.” Quốc cữu gia rất thích Lệ Sa, chẳng qua cũng vì coi trọng cô là người nổi danh si tình, giờ nghe hết những lời Thái Anh nói, sao còn có thể kiên quyết ép người.
Từ lúc có chuyện ấy, những kẻ muốn gả con gái cho Lệ Sa cũng chẳng dám nói thêm gì. Người ta còn cự tuyệt cả quốc cữu, thì chính mình cần gì phải tự làm khó mình đây. Quả là: Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.
“Nương tử lợi hại nhất.”
“Biết là tốt rồi.”
[1] Ý nói châm biếm vì ghen tỵ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro