
Chương 16
Dung Dịch Cẩm - đương Thái Tử điện hạ của Tây Lễ Quốc cao quý hiển hách, Đông Cung chi chủ, người thường gặp hắn lập tức cúi đầu.
Nhưng hôm nay, hắn lại bị một cái Túc Viễn Hầu phủ Tiểu hầu gia hắt nước trà vào mặt. Nước trà từng giọt tí tách chảy xuống, dính ướt hết bộ xiêm y quý gá.
Hắn đứng sững sờ một chỗ, chưa hoàn hồn. Bả vai run lên, hô hấp khó khăn, bàn tay nắm chặt đủ thấy hắn bây giờ đang cực kỳ phẫn nộ.
Hắn trừng mắt nhìn Lục Xuyên Hàn, sự bất mãn trong mắt như sắp trào ra.
Lục Xuyên Hàn vẻ mặt vô tội nhìn hắn, cười nói: "Thái Tử điện ha, sao người lại nhìn ta a? Chẳng lẽ nào ta lớn lên tuấn tú, người không thể rời mắt?"
"... Lục Xuyên Hàn!" Dung Dịch Cẩm nắm chặt đôi tay: "Ngươi bị bệnh sao!"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'bị bệnh', Lục Xuyên Hàn rõ ràng nghe được nhưng lại giả vờ như không.
Liễu Phi Nhứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Lục Xuyên Hàn một hồi, bỗng nhiên ý thức được da mặt của Lục Xuyên Hàn này không hề tầm thường, xem ra việc mình lo lắng hắn đối phó với thái tử là không cần thiết.
Bởi hiện tại rõ ràng người bị bẽ mặt là thái tử Dung Dịch Cẩm.
Lục Xuyên Hàn híp mắt cười: "Thái tử điện hạ, người đến thật không đúng lúc. Ta với nương tử nhà ta đang chuẩn bị ăn cơm trưa, người là người ngoài, ở đây thật không thích hợp. Vẫn là nên đi đi thôi. Nếu trên triều có chính sự thì cha ta đang ở thư phòng, không tiễn~"
Nói xong, Lục Xuyên Hàn còn mỉm cười vẫy vẫy tay với Dung Dịch Cẩm, như là lễ phép chào tạm biệt.
Lục Xuyên Hàn ngoài miệng cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự chán ghét, ước gì thái tử nhanh nhanh cút đi.
Dung Dịch Cẩm cười lạnh một tiếng: "Lục Xuyên Hàn, ngươi cho rằng dùng vài lời công kích đuổi bổn Thái Tử thì bổn Thái Tử sẽ thật sự đi sao?"
Lục Xuyên Hàn lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi không đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại đây ăn cơm?"
Dung Dịch Cẩm nói: "Tại sao không?"
"Vậy thì.... Ăn đi."
Lục Xuyên Hàn thở dài một tiếng, chống gậy đứng lên, vươn tay ra phía Liễu Phi Nhứ: "Nương tử, tới đây."
Liễu Phi Nhứ khó hiểu chớp mắt, tới đây? Tới đây cái gì???
Lục Xuyên Hàn nói: "Ôm ta."
Liễu Phi Nhứ: "?"
Dung Dịch Cẩm: "??"
Lục Xuyên Hàn cười: "Thái tử điện hạ muốn ở lại ăn cơm, sao ta có thể để nha hoàn tùy tiện bưng vài món lên đây. Nhất định phải mời Thái tử xuống sảnh chính ăn mới được! Nào, nương tử. Chân ta đau, ngươi tới dìu ta đi."
Lục Xuyên Hàn vươn tay, ánh mắt chờ mong.
Liễu Phi Nhứ nhìn chằm chằm Lục Xuyên Hàn, hắn cũng nhìn lại nàng, chớp chớp mắt ý bảo nàng nhanh chóng phối hợp.
Liễu Phi Nhứ thật sự không muốn, nhưng Dung Dịch Cẩm còn đang đứng đó, nàng đành cắn răng chấp nhận. Dù sao chính nàng cũng muốn Dung Dịch Cẩm nhanh chóng rời đi.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Xuyên Hàn, một tay đặt lên vai hắn, một tay ôm eo, chuẩn bị dìu hắn đi.
Lục Xuyên Hàn cũng vươn tay qua cổ Liễu Phi Nhứ.
Dung Dịch Cẩm không thể tưởng tượng nổi, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Hắn biết Lục Xuyên Hàn trước nay vô lý, nhưng không ngờ lại tới mức này! Hắn là một nam tử cao lớn lại bắt một tiểu cô nương như Liễu Phi Nhứ dìu đi? Từ nơi này tới sảnh chính cũng không gần, Liễu Phi Nhứ sao có thể chịu nổi?!
"Phi Nhứ cô nương xin đợi chút!" Dung Dịch Cẩm mở miệng muốn ngăn nàng dìu tên tiểu hầu gia quá đáng kia.
Liễu Phi Nhứ nhìn về phía hắn: "Thái tử điện hạ có việc gì vậy?"
Lục Xuyên Hàn cũng nhìn hắn.
Dung Dịch Cẩm ghét bỏ liếc Lục Xuyên Hàn một cái, lại nhìn Liễu Phi Nhứ đang chuẩn bị dìu Lục Xuyên Hàn đi, cắn răng phun ra mấy chữ: "Để ta thay ngươi."
Lục Xuyên Hàn nhíu mày: "Như vậy không được đâu, Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, sao lại dìu tiểu nhân như ta được?"
Lời tuy nói ra như thế, nhưng trong giọng lại lộ ra ý cười.
Dung Dịch Cẩm cắn răng, nắm chặt bàn tay.
Lục Xuyên Hàn gỡ tay khỏi cổ Liễu Phi Nhứ, cười hì hì về phía Dung Dịch Cẩm: "Nếu Thái tử đã nói thế, ta cung kính không bằng tuân mệnh. Nhưng thái tử phải cẩn thận, chân ta đang bị thương, ngươi vững một chút, đừng để ta va đập thêm."
Dung Dịch Cẩm: "..."
Thái tử đi đến, bế Lục Xuyên Hàn lên. Lục Xuyên Hàn đắc ý cười tươi, trong mắt ngập tràn ý cười.
Liễu Phi Nhứ liếc hắn một cái, có chút bất đắc dĩ. Lục Xuyên Hàn là tên ấu trĩ, lúc này rồi còn muốn chỉnh thái tử, hắn không sợ sau này thái tử trả thù hắn sao?
Đúng là tên ngốc!
Dung Dịch Cẩm bế Lục Xuyên Hàn ra khỏi phòng, Liễu Phi Nhứ cũng theo sát phía sau. Để hai người họ đi riêng nàng không yên tâm.
Lục Xuyên Hàn cười nói: "Thái tử điện hạ, người đi chậm chút, đừng để ngã ta."
Dung Dịch Cẩm run lên, trên mặt ẩn chứa tức giận.
Tâm tình Lục Xuyên Hàn không tồi, ánh mắt đắc ý, bộ dạng giống như đang nép vào lồng ngực thái tử, giống như dồn hết sức đè lên người hắn.
Đi được một lúc, Dung Dịch Cẩm có chút không chịu nổi.
Dung Dịch Cẩm mười ba tuổi lên làm thái tử, là nhi tử của quý phi nương nương, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được nuông chiều mà lớn lên, tay làm sao có thể bế được sức nặng như Lục Xuyên Hàn.
Thân hình hai người không quá chênh lệnh, có điều Lục Xuyên Hàn cựa quậy không yên, làm tay hắn thật sự không chịu được.
Dung Dịch Cẩm thầm nghĩ muốn ném hắn xuống đất!
Và Thái tử đã thật sự làm như vậy! Dung Dịch Cẩm không bế nổi nữa, trực tiếp ném Lục Xuyên Hàn xuống đất. Dù sao Lục Xuyên Hàn cũng là nam tử khỏe mạnh, trừ cái chân đang gãy ra, chịu thêm chút thương tích nhỏ chắc cũng không sao.
Trong nháy mắt bị Dung Dịch Cẩm ném xuống đất, Lục Xuyên Hàn mất đi điểm tựa, ngã thẳng cẳng trên đất. Liễu Phi Nhứ nhanh chân chạy đến đỡ vai hắn, dùng sức kéo hắn dậy.
Chân phải của hắn tiếp đất, tuy không có vết thương lớn nhưng một cơn đau nhói lên.
Lục Xuyên Hàn thuận thế ôm lấy cổ Liễu Phi Nhứ, ủy khuất: "Nương tử, ngươi xem. Hắn cố ý!"
Liễu Phi Nhứ lạnh mặt nhìn Dung Dịch Cẩm: "Thái tử điện hạ đây là có ý gì? Tự người nói muốn bế phu quân ta, sao đi được nửa đường lại ném hắn xuống?"
"Phu quân?" Dung Dịch Cẩm ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi đúng là xuất khẩu cuồng ngôn. Phi Nhứ cô nương, ngươi thực sự coi cái tên Lục Xuyên Hàn ngớ ngẩn này là phu quân của ngươi?"
Liễu Phi Nhứ nheo mắt.
"Ngươi là người như thế nào, bổn thái tử hiểu rõ. Loại người như hắn nhất định không thích hợp với ngươi, ngươi vì sao..."
"Hắn có thể không thích hợp." Liễu Phi Nhứ cắt lời: "Nhưng ngươi thì càng không."
Dung Dịch Cẩm kinh ngạc, miệng vừa mở ra đã khép lại. Hắn hơi động bả vai, nhìn Lục Xuyên Hàn còn đang ôm cổ Liễu Phi Nhứ không buông, trong mắt có ý ghét bỏ nhìn đi chỗ khác.
Lục Xuyên Hàn khi nãy nhìn sắc mặt liền biết hắn không có ý tốt, nhưng không ngờ trong chốc lát hắn đã ra tay, thật là khốn!
Lục Xuyên Hàn không khỏi trợn tròn mắt.
"Hắt xì...." Dung Dịch Cẩm bỗng nhiên hắt xì một cái.
Hắn lập tức nhìn Lục Xuyên Hàn, Lục Xuyên Hàn lại ngó lên trên không phản ứng hắn.
Dung Dịch Cẩm: "..."
Liễu Phi Nhứ nói: "Nếu thái tử điện hạ không có việc gì khác thì xin hãy đi đi. Phu quân ta bị thương, ta phải đưa hắn tới chỗ đại phu."
Lục Xuyên Hàn vừa nghe đã lập tức kêu lên vài tiếng, bày ra vẻ thống khổ: "Ui da đau chết mất... Đau đau đau! Nương tử, chân ta đau quá, giống như vừa liền một chút lại gãy ra!"
"..." Dung Dịch Cẩm tức giận: "Ngươi hét cái gì, chân của ngươi chỉ mới khẽ chạm đất một chút, làm gì tới mức gãy!"
"Ta mặc kệ, ta nói gãy là gãy!" Lục Xuyên Hàn ôm cổ Liễu Phi Nhứ tiếp tục kêu la thảm thiết, ra vẻ khóc lóc vô tội.
Dung Dịch Cẩm: "..."
Càng nhìn Lục Xuyên Hàn, hắn càng không hiểu nổi. rốt cuộc Liễu Phi Nhứ coi trọng Lục Xuyên Hàn ở điểm gì? Tại sao phải thay Liễu Phi Loan gả cho hắn? Hắn ngốc như vậy, có chỗ nào xứng với Liễu Phi Nhứ anh dũng mạnh mẽ?
Liễu Phi Nhứ gả cho Lục Xuyên Hàn, như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!!!
Liễu Phi Nhứ bế ngang Lục Xuyên Hàn lên, Lục Xuyên Hàn sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc. Nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ôm chặt lấy cổ nàng.
Dung Dịch Cẩm cũng ngạc nhiên không kém, Liễu Phi Nhứ vậy mà lại dễ dàng bế Lục Xuyên Hàn lên?
Sắc mặt nàng bình thản, giống như không tốn sức.
Lúc Xuyên Hàn quay đầu nhìn Dung Dịch Cẩm, ánh mắt có ý cười, giống như đang nói: " *tiếng tặc lưỡi tặc tặc tặc*, Thái tử điện hạ thật là yếu ớt."
Khóe miệng Dung Dịch Cẩm khẽ giật: "Làm sao ngươi bế được hắn?"
Liễu Phi Nhứ khó hiểu: "Có gì khó đâu? Cứ dùng tay bế lên thôi?"
Liễu Phi Nhứ nâng Lục Xuyên Hàn lên xuống làm mẫu: "Như thế này."
Dung Dịch Cẩm: "..."
"Ha ha ha ha ha!!" Lục Xuyên Hàn cười lớn, hắn dựa đầu vào vai Liễu Phi Nhứ, cười đến run lên.
Liễu Phi Nhứ lại nói: "Thái tử điện hạ nếu không có việc gì thì về đi, đừng ở đây làm chậm trễ ta tìm đại phu."
Lúc Xuyên Hàn lập tức ngẩng đầu, hùa theo: "Đúng đúng, ngươi là người ngoài, đợi cái gì ở chỗ hai phu thê chúng ta? Thật là phiền phức."
"..." Dung Dịch Cẩm làm lơ Lục Xuyên Hàn, nhìn về phía Liễu Phi Nhứ: "Phi Nhứ cô nương, chuyện của chúng ta lần sau lại nói. Hôm nay có người ngoài ở đây, không tiện để nói chi tiết với ngươi."
Dung Dịch Cẩm xoay người nhanh chóng rời đi, trên mặt vẫn còn tức giận.
Lục Xuyên Hàn đơ ra một chút mới hoàn hồn, nói với theo bóng lưng Thái tử: "Ngươi nói ai là người ngoài? Ai là người ngoài! Liễu Phi Nhứ là nương tử của ta, ngươi mới là người ngoài~!!!"
Liễu Phi Nhứ thở dài: "Đừng lộn xộn, muốn ngã sao."
Lục Xuyên Hàn lúc này mới thôi.
Hắn bĩu môi không vui, nhìn Liễu Phi Nhứ: "Liễu Phi Nhứ, giữa ngươi với thái tử không đơn giản như ngươi đã từng kể. Hai người còn chuyện gì mà cần phải nói riêng?"
Liễu Phi Nhứ cúi đầu nhìn Lục Xuyên Hàn trong ngực mình: "Ngươi muốn biết?"
Lục Xuyên Hàn đảo mắt: "Ngươi nói đi."
Liễu Phi Nhứ hơi mỉm cười: "Nhưng ta tự nhiên không muốn nói, ngươi tự đoán đi."
"..."
---------------------
Truyện có set pass, link wordpress trong phần mô tả
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro