Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96 - 100



Chương 96: Ai sẽ bị loại?

Edit: Cát Y

Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/

Nàng buồn bã thở dài, mắt lén nhìn Bạch Ly.

Hai tròng mắt nàng ta mơ màng, chẳng biết đang suy nghĩ đến điều gì.

"Bạch Ly, cô muốn bái ai làm sư phụ?".

Khóe miệng Bạch Ly giãn ra thành một nụ cười, "Ta... thế nào cũng được. Ai làm sư phụ không quan trọng".

"Sao lại thế nào cũng được?".

Tề Lạc Nhi tò mò nhìn nàng, "Việc bái sư này là chuyện lớn, nếu bái được vị sư phụ tốt, quá trình học đạo sẽ nhanh hơn nhiều".

Bạch Ly cười tủm tỉm, hỏi: "Cho nên cô muốn bái Vân Họa làm sư?".

Cách nàng ta nói chẳng tôn kính Vân Họa chút nào, ngay cả húy danh kiêng kỵ cũng gọi thẳng ra.

May mà Tề Lạc Nhi không quan trọng vấn đề tôn ti trên dưới, nên không ngạc nhiên với cách nói chuyện của nàng ta lắm.

Ở chung Bạch Ly một tháng, nàng cũng dần quen với phong cách nói chuyện ấy, từ lâu đã coi nàng ta như bằng hữu tri kỷ.

Nhắc đến chuyện này, nàng không muốn giấu giếm, bèn gật đầu, "Đúng vậy...".

Rồi kể một mạch chuyện từ lúc nàng còn ở trên núi đến khi đánh cuộc với Vân Họa, chưa chi đã thở dài, "Chẳng biết cái tiêu chuẩn cực kì xuất sắc của Vân Họa tôn thượng là gì nữa... Có phải giành hạng nhất không nhỉ?".

Ánh mắt Bạch Ly lóe sáng, nàng nở nụ cười, "Nói không chừng hắn chỉ định dụ dỗ cô thôi? Kiểu nói cực kỳ xuất sắc này rất chung chung... Chỉ có nha đầu ngốc như cô mới tin thôi!".

Chẳng biết tại sao, hắn nghe Tề Lạc Nhi nói muốn bái Vân Họa, trong lòng rất không thoải mái.

Miệng hất cho Tề Lạc Nhi một gáo nước lạnh, còn trong bụng thì đang suy tính vài điều...

Sáng sớm, Tề Lạc Nhi và Bạch Ly đi tới Bạch Vân sơn tập hợp.

Tám mươi đệ tử chuẩn bị kiểm tra hầu như đã đến đông đủ.

Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, nghe nói cuộc thi lần này do hai vị đại chưởng môn của Tử Vân môn tự tay đánh giá.

Vân Trung Nhạc đã dặn dò các nàng rằng vòng thi này chọn từ trên xuống dưới, sẽ loại bỏ hơn phân nửa số người ở đây.

Nói cách khác, ở đây có tám mươi người, chỉ có ba mươi sáu là có thể chính thức bái nhập Tử Vân môn.

Những người không đạt trong cuộc thi này sẽ rời khỏi Bạch Vân sơn, cắt đứt nhân duyên với việc tu tiên.

Bởi vậy ai nấy đều hồi hộp, sợ rằng mình sẽ là kẻ bị loại.


__________________Chương 97: Người nào sẽ bị đào thải 2

Edit: Cát Y

Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/ 

Cho nên nói người người khẩn trương, e sợ cho mình sẽ rớt lại phía sau thành người bị loại.

Cũng may trong một tháng này tất cả mọi người cũng học được một chút thuật pháp căn bản.Vẽ lá bùa, bắt cá quỷ hay là bắt vào tay .

Có vài tiểu xảo này trong người, cho dù phải rời Tử Vân môn, cũng có thể có được cuộc sống an ổn, nói không chừng còn có thể lên làm quốc sư. . . . . .

Tề Lạc Nhi cũng không lo lắng mình có qua được cửa ải hay không, điều nàng lo là Vân Họa sẽ thu hay không thu nàng. . . . . .

Trong lồng ngực như con thỏ nhỏ nhảy nhót, tâm trạng bất an..

"Hác trưởng lão đến!"

Một đệ tử vận đạo bào xanh ngọc hô lớn.

Giống như từ trên không hạ xuống, mặt đất bằng phẳng toát ra một cổ vân khí, Hách Trung Vân lập tức xuất hiện ở trước mặt chúng đệ tử.

Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, trong sân nhất thời yên lặng như tờ, mọi người đều tập trung chú ý vào trên người hắn.

Hắn hài lòng nhẹ gật đầu: "Chư vị, ta là Tử Vân môn hộ pháp trưởng lão Hách Trung Vân, ta sẽ phụ trách trận tỷ thí này của các ngươi. . . . . ."

Hắn chưa nói hết câu, chợt dừng lại, nhìn không trung, trên mặt có một mạt ưu sầu.

Mọi người thấy hắn nhìn không trung, cũng đều nhìn theo.

Không nhìn thì không sao,, nhưng khi nhìn rồi thì người người biến sắc!

Bầu trời lúc trước đang sáng sủa, nhưng giờ phút này mây đen giăng đầy, vô số đám mây cuồn cuộn mà đến.

Trên dám mây như có ngàn vạn binh mã, hình thù kỳ quái không đếm xuể!

Cả đất trời bỗng tối sầm!

"Không ổn! Ma giáo đột kích*!" (Xâm nhập vào lãnh địa địch rồi làm cuộc tấn công bất ngờ)

Hách Trung Vân khẽ nguyền rủa một tiếng, vung tay lên: "Chư vị mau tìm nơi tránh né, chờ đánh lui những yêu nhân này sẽ tiếp tục tỷ thí."

Hách Trung Vân thấp giọng phân phó mấy câu, lập tức phi thân lên trên không trung liền không thấy bóng dáng.

Chúng đệ tử lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, dõi mắt nhìn những đệ tử Tử Vân môn.

Cũng có một ít nhóm binh mã tiến đến Bạch Vân Sơn, đụng vào kết giới trên bầu trời Bạch Vân Sơn, tạo ra vô số bụi mù. . . . . .

Mọi người nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Hách Trung Vân lại bay lên, nói: "Nơi này không còn an toàn, mọi người mau theo ta!"

Đến lúc này, không cần Hách Trung Vân phải nhắc, tất cả mọi người tự giác theo sát phía sau hắn.

Buổi chiều trời quang, nhưng bây giờ giống như bao phủ trong bóng đêm.



Chương 98: Người nào sẽ bị đào thải 3

Edit: Cát Y

Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/ 

Có đệ tử trong lòng hoảng sợ, không kìm được muốn dùng thuật pháp nhóm lửa.

Không ngờ mới vừa phát ra ánh lửa, liền bị Nhạc Trung Vân phất tay diệt: "Giờ phút này quyết không được thắp lửa! Sẽ làm người trong ma giáo phát hiện!"

Một câu nói này dọa những người đang dự định đốt đuốc hoảng sợ, cuống quít ngưng thuật.

Lần đầu tiên Tề Lạc Nhi thấy người trong ma giáo.

Mỗi giáo đồ ma giáo trên không đều vận một thân áo đen, diện mạo có xấu xí có anh tuấn, nhưng quanh thân đều quấn quanh hắc khí, lệ khí ngút trời. . . . . .

Tim nàng đập thình thịch, trong vòng một tháng, nàng đã nghe nhiều người nói về đại chiến tiên ma trước đây.

Mỗi lần đều là một mảnh tinh phong huyết vũ*. Chẳng lẽ lại sắp bắt đầu một cuộc đại chiến mới? (máu thịt bay đầu trời)

Nàng chợt nhớ tới Đậu Đinh và Đậu Bảo vẫn còn trong phòng ngủ .

Trong lòng chợt trầm xuống: "Không được, chúng ta trốn đi, Đậu Đinh Đậu Bảo phải làm sao? !"

Không chút nghĩ ngợi, nàng xoay người rời khỏi đội ngũ, chạy về hướng phòng ngủ.

Giờ phút này xung quanh tối tăm, tất cả mọi người hoảng sợ chạy trối chết, nàng một mình rời đi cũng không ai chú ý.

Đường tối đen như mực, nhìn không thấy được mười đầu ngón tay.

May là Tề Lạc Nhi từng trải qua cuộc hành quân cấp tốc vào ban đêm, cộng thêm việc nàng đã quen đường.

Cho nên dù không thấy rõ con đường phía trước, nàng vẫn như cũ có thể phăng phăng bước đi.

"Tiểu Lạc Nhi, chờ ta chút!"

Một thanh âm từ sau lưng truyền đến.

Bạch Ly? !

Tề Lạc Nhi quay đầu lại, Bạch Ly đã đi tới trước mặt nàng.

Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Tiểu Lạc Nhi, sao không nói một lời đã bỏ đi?"

Tên này tính tình bám dai như kẹo da trâu, ngàn vạn năm không thay đổi!

"Bạch Ly, cô đi theo ta làm gì? cô mau theo Vân quản sự trốn đi trước. . . . . ."

"Tiểu Lạc Nhi, ta không yên tâm về cô, có chết ta cũng cùng cô chết chung một chỗ, cô đừng mơ tưởng bỏ rơi ta!"

Bạch Ly dùng ngón út chỉ nàng, mặc dù trong đêm tối không thấy rõ mặt, nhưng nghe giọng nói mang theo oán trách, Tề Lạc Nhi cũng có thể đoán được nét mặt của nàng.

Tề Lạc Nhi cảm thấy đầu muốn to ra, quay đầu lại nhìn, mọi người đã sớm không thấy bóng dáng. . . . . .


Được rồi, được rồi, để cho nàng ta đi theo mình đi.

Bạch Ly đạo thuật mặc dù mạnh, nhưng lá gan tương đối nhỏ, mình phải quan tâm bảo vệ nàng hơn một chút.



Chương 99: Ta mới là chủ nhân của cậu!

Edit: Cát Y

Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/

Bạch Ly đạo thuật mặc dù mạnh, nhưng lá gan tương đối nhỏ, mình phải quan tâm bảo vệ nàng hơn một chút.

Nàng sợ trong đêm tối Bạch Ly và mình lạc nhau, liền nắm tay của nàng, cùng nhau đi về phía trước.

Trong mắt Bạch Ly chớp qua ý cười.

Nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, có thể cùng cô một chỗ, ta thật sự nguyện ý con đường này vĩnh viễn không có kết thúc. . . . . ."

Người này lúc nào cũng vẫn không quên nói những thứ buồn nôn!

Tề Lạc Nhi đen mặt, toàn thân nổi da gà: "Bạch Ly, nếu cô lại nói những lời buồn nôn như vầy, ta liền mặc kệ cô, không thèm quan tâm đến cô nữa!"

Tề Lạc Nhi nghiêm mặt!

Bạch Ly đứng thẳng dậy, người run một cái: "Được rồi, được rồi, ta hiểu, lời nói để ở trong lòng là được rồi. Ta không nói. . . . . ."

Ngất!

Tề Lạc Nhi nắm chặt quả đấm, có một loại xúc động muốn đánh bể đầu nàng ta.

Khóe miệng không ngừng co quắp, Bạch Ly cô không thể nói năng bình thường một chút sao?

Nàng thực sự chỉ xem nàng ta như bằng hữu bình thường a a a a a a a a a a!

"Tiểu Lạc Nhi, cô vội vàng như vậy thực ra là muốn đi đâu?"

Bạch Ly vừa cùng nàng sóng vai đi, vừa cùng nàng nói chuyện.

"Đậu Đinh, Đậu Bảo còn ở phòng ngủ, ta phải mang bọn nó theo." bước chân Tề Lạc Nhi đi như bay."Không cần đi. . . . . ."

Bạch Ly chợt đứng lại, giọng nói có chút cổ quái.

"Tại sao?" Tề Lạc Nhi sửng sốt, cũng dừng bước.

"Bởi vì. . . . . ."

Bạch Ly chậm rãi nói hai chữ, chợt vỗ vỗ túi gấm bên hông: "Các ngươi còn không mau ra ngoài?"

"Ha ha, thì ra là chủ nhân muốn gần chúng ta. . . . . ."

Một cái đầu tròn trịa chui ra, Đậu Đinh lắc lắc lỗ tai nhọn tròn nói.

"Chúng ta luôn trên người chủ nhân a."

Lại một cái đầu nhỏ chui ra. Đậu Bảo ngượng ngùng mở lớn hai mắt.

Hả? ! Tề Lạc Nhi ngây người!

Nhìn chằm chằm Bạch Ly: "Sao cô không nói sớm? !"

Bạch Ly vô tội nhún vai một cái: "Cô lại không sớm hỏi ta! Cô hoảng hốt căng thẳng như vậy, ta làm sao biết được cô định đi đâu?"

Tề Lạc nhi cũng không biết là nên giận hay nên mừng, liếc mắt nhìn Đậu Đinh rời khỏi người Bạch Ly: 

"Đậu Đinh thối tha, cậu chạy theo cô ta làm gì? Ta mới là chủ nhân của cậu!"


Chương 100: Đầu heo cổ hủ

Edit: Cát Y


Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/

Tề Lạc nhi cũng không biết là nên giận hay nên mừng, liếc mắt nhìn Đậu Đinh vừa rời khỏi người Bạch Ly: "Đậu Đinh thối tha, cậu chạy theo cô ta làm gì? Ta mới là chủ nhân của cậu!"

Đậu Đinh hếch lên cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn: "Là tại cô không mang theo ta ra ngoài chơi! Hơn nữa, hai ngươi luôn không rời nhau, theo nàng hay theo với cô có gì khác biệt đâu!"

Ngất, vật nhỏ này còn có thể suy xét được như vậy!

Nói như hai nàng không giống hảo tỷ muội, ngược lại giống với phu thê ân ái. . . . . .

Tề Lạc Nhi một phen bắt nó trở lại .

Trừng mắt nhìn nó: "Đậu Đinh thối, cái gì gọi là theo nàng theo ta không có gì khác nhau? Nàng là nàng, ta là ta! Ta và nàng sớm muộn gì cũng sẽ tách ra. Nói mau,cậu rốt cuộc theo nàng hay theo ta? !"

Đậu Đinh co rúm người lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Được rồi, được rồi, cô là chủ nhân của ta, ta dĩ nhiên sẽ theo cô. . . . . ."

Tề Lạc Nhi lúc này mới hừ một tiếng, buông ra bốn cái chân ngắn ngủn nhỏ nhắn của nó.

Đậu Đinh lăn lộn, lại lầm bầm một câu: "Nữ nhân đúng là lắm chuyện. . . . . ."

"Cái gì? !" Tề Lạc Nhi và Đậu Bảo cùng kêu lên.

Tề Lạc Nhi bất thiện liếc Đậu Đinh: "Thì ra là cậu xem thường nữ nhân. . . . . Đúng là một đầu heo cổ hủ!"

Đậu Bảo đảo mắt, tràn đầy ủy khuất cùng tức giận: "Đậu Đinh, muội không cần huynh nữa! Muội chỗ nào lắm chuyện? !"

Đậu Đinh một câu nói đắc tội hai nữ nhân, thật đau đầu .

Nhìn Bạch Ly bên cạnh, Bạch Ly đang lấy tay chống cằm, biểu tình như xem kịch vui.

"Này, sao cô không cãi lại giống họ?"

Đậu Đinh không kìm được hỏi.

Bạch Ly cười tủm tỉm: "Ta vì sao phải vậy? Cậu nói lời này vốn cũng không sai. . . . . ."

"Bạch Ly, cô đến cùng có phải là nữ nhân hay không đấy? Lại đi đồng tình với lời nguỵ biện của Đậu Đinh!"

Tề Lạc Nhi tức giận nhìn Bạch Ly.

Trong con ngươi Bạch Ly có hào quang chợt lóe lên.

Cười nhẹ một tiếng: "Ta chẳng qua là nói thật mà thôi, chuyện này cùng chuyện ta có phải là nữ nhân hay không không có quan hệ. . . . . ."

Nàng và mấy người vẫn đang nói chuyện.

Chợt nghe "Ầm! Ầm! Ầm!" Mấy tiếng vang, nơi chân trời xa giống bị xé rách một lổ hổng lớn.Vô số ' mây đen ' chiếu nghiêng xuống, thẳng hướng Bạch Vân Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro