Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61 - 85

<Huyềnpluss: Chương nào bị thiếu, không rõ nghĩa hay các bạn không hiểu thì cmt để mình hoàn thiện nhé, cảm ơn mn :)))) >

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Chương 61: Rất giống thê tử xinh đẹp quyến rũ phu quân!

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


"Haiz!"

Bạch Ly thở dài: "Vậy không còn cách nào khác. Nếu tôi ngủ không ngon, ngày mai mơ màng nói ra cái gì, cô đừng trách tôi nhé."

Tề Lạc Nhi giận dữ, trừng mắt nhìn nàng.

Cắn răng một cái, đành liều một phen!

Cho dù Bạch Ly này là "les" thì sao?

Dù gì nàng ta cũng không có võ công, nếu dám động tay động chân với mình, mình sẽ đánh nàng ta rơi răng đầy đất!

"Được rồi, được rồi, tôi ngủ cùng cô, nhưng mà chỉ đêm nay thôi, từ đêm mai cô phải ngủ một mình!"

Cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng thỏa hiệp.

"Được, được."

Bạch Ly cười rạng rỡ, nghiêng người nằm ở nơi nào đó, một tay chống đầu, một tay vẫy vẫy Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, mau tới đây, người ta buồn ngủ muốn chết..."

Choáng váng, tư thế này của nàng, rất giống thê tử xinh đẹp quyến rũ phu quân!

Tề Lạc Nhi dựng tóc gáy, cả người run bắn lên như bị kích thích.

Cô gái này, không làm người khác buồn nôn thì sẽ chết à?

Nhưng nếu đã đáp ứng rồi, thì không thể đổi ý.

Tề Lạc Nhi cắn răng bò lên giường của nàng, hờn dỗi nói: "Được rồi! Ngủ thôi!"

Nàng không ngờ rằng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút gian manh của Bạch Ly, nàng lại sợ mình sẽ không nhịn được để lại trên mặt nàng ta năm ngón tay...

"Tiểu Lạc Nhi, sao cô lại đưa lưng về phía người ta?"

Cánh tay ấm áp như rắn uốn lượn quấn lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Thân mình Tề Lạc Nhi cứng đờ, nghiến răng: "Buông tay!"

"Ưm, cô đưa lưng về phía người ta, người ta sợ hãi, đành phải ôm cô..."

Phía sau, giọng nói của Bạch Ly có vẻ tủi thân, trong đôi mắt lại thoáng hiện nét cười.

Tề Lạc Nhi tức giận: "Vậy cô buông tay ra trước, tôi sẽ không đưa lưng về phía cô nữa."

Cũng không biết sao lại thế này, lúc Tề Lạc Nhi ở hiện đại, không phải là chưa từng ngủ chung giường với bạn học hoặc các chị em khác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khác thường như bây giờ.

Giờ phút này bị Bạch Ly ôm lấy, toàn thân lại không được tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên.

Bạch Ly rốt cục buông lỏng tay ra, Tề Lạc Nhi sợ nàng lại như con thiêu thân lao vào, bèn xoay người lại, đối mặt với nàng.

Hừ, cùng là nữ nhi, ai sợ ai!

Vừa quay đầu, đôi mắt quyến rũ đập ngay vào mắt nàng.


Chương 62: Quả thực chính là Phù Dung tỷ tỷ[1] tái thế!

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Nhìn gần như vậy, khuôn mặt của Bạch Ly càng trở nên xinh đẹp vô cùng, những minh tinh điện ảnh mà Tề Lạc Nhi biết so ra cũng còn kém nàng!

Tề Lạc Nhi nhìn đến ngây người.

Cô gái này quả thực chính là Tô Đát Kỷ[2] tái thế!

Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn ngực có ngực, làn da trắng nõn nà, căng mọng.

Bạch Ly sao lại xinh đẹp như vậy?!

Làm nàng thấy thật xấu hổ.

Tề Lạc Nhi cảm thấy bi phẫn .

Bạch Ly còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu Lạc Nhi, tôi có đẹp không?"

"Đẹp! Cực kỳ xinh đẹp! Giống như Phù Dung tỷ tỷ tái thế vậy!" Tề Lạc Nhi không nhịn được làm tổn thương nàng.

Bạch Ly nhíu mày: "Phù Dung tỷ tỷ? Nàng ấy cũng rất đẹp à?"

"Ha ha, đúng vậy, rất đẹp, đẹp đến mức không thể đẹp hơn, gần như cả nước đều biết tới cô ấy. Vậy cô nói xem cô ấy có đẹp hay không?"


Tề Lạc Nhi nghiến răng trả lời.

Bạch Ly run rẩy, hoài nghi nhìn nàng, khóe miệng cong lên: "Cái này... Tiểu Lạc Nhi, sao tôi lại có cảm giác không phải cô đang khen tôi mà đang chê tôi vậy?"

"Là cô nghĩ nhiều quá thôi! Tôi quả thật đang khen cô mà!"

Tề Lạc Nhi cố giữ khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn.

Bàn tay vỗ vỗ đầu Bạch Ly, ngáp một cái: "Được rồi, ngày mai còn phải huấn luyện, ngủ đi!"

Nàng nhắm hai mắt lại.

"Tiểu Lạc Nhi, người cô thơm quá."

"..." Tề Lạc Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, không để ý tới nàng.

"Tiểu Lạc Nhi, cô xích lại gần tôi một chút, giữa chúng ta còn đủ nhét thêm một người nữa này, chăn không đủ..."

"..."

Tề Lạc Nhi tiếp tục giả bộ ngủ như chết.

"Tiểu Lạc Nhi, da của cô thật đẹp, sờ rất mềm mại."

Một đôi tay dê già đang sờ soạng trên cánh tay Tề Lạc Nhi.

"Bập!"

Cổ tay "dê già" kia bị tóm chặt, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Tề Lạc Nhi vang lên: "Bạch Ly, cô còn sờ lung tung nữa, tôi sẽ đem tay cô băm thành móng giò cho heo ăn!"

"A, đau quá!" Bạch Ly thở nhẹ.

"Đau à? Cho cô đau chết luôn! Ai bảo cô chơi trò mập mờ với bản cô nương!"


Chương 63: Đừng mê luyến tôi, tôi là người xuyên qua

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Lời nói của Tề Lạc Nhi tuy rằng ác độc, nhưng rốt cuộc nàng không đành lòng làm Bạch Ly bị thương, bèn buông cặp "móng vuốt sói" của nàng ra.

"Tiểu Lạc Nhi ác quá... Cô làm cổ tay tôi tím bầm lại rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ly tràn đầy vẻ tủi thân, tuy nhiên trong ánh mắt lại thấp thoáng nét cười.

Trên cổ tay trắng nõn như ngọc của nàng, quả nhiên có một vòng xanh tím, sưng rất to, nhìn qua thật đau lòng.

Tề Lạc Nhi không ngờ rằng chỉ một cái nắm tay lại gây ra hậu quả như vậy, trong lòng thấy hơi áy náy.

Nhưng nghe nàng ta dùng giọng điệu như đang làm nũng người yêu nói với mình, nàng lại không nhịn được rùng cả mình.

Lườm nàng một cái, dữ dằn quát: "Ai bảo cô sờ lung tung."

Nhảy xuống giường, lấy ba lô, lôi ra một lọ thuốc nước, bôi xung quanh cổ tay nàng: "Được rồi, bôi như vậy, ngày mai mấy vết bầm tím này sẽ tan đi."

"Thì ra Tiểu Lạc Nhi tuy ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ rất tốt. Ưm, tôi ngày càng thích cô rồi."

Bạch Ly nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Tề Lạc Nhi khẽ run lên, trên cánh tay nổi đầy da gà, lạnh lùng thốt ra một câu: "Đừng mê luyến tôi, tôi là người xuyên qua."


Nàng sợ Bạch Ly nghe xong sẽ ngạc nhiên hỏi lại, nên vừa lên giường đã nhắm mắt ngủ, không nói thêm câu gì nữa.

Nàng thật sự là quá mệt mỏi, chưa được một lát đã chìm vào trong giấc ngủ.

Nàng không hề biết khi nàng vừa mới ngủ say, bên người có ánh sáng trắng chợt lóe lên.

Đại mỹ nhân Bạch Ly biến thành đại ma quân Nguyệt Vô Thương.

Hắn kéo Tề Lạc Nhi vào trong lòng, ưm, ôm nha đầu này cảm giác thật thoải mái.

Hắn khép mắt, mãn nguyện thở dài.

Có nha đầu này làm bạn, có lẽ ở nơi này sẽ không còn nhàm chán nữa?

Khóe môi bàng bạc cong lên, hắn khẽ hôn lên môi Tề Lạc Nhi: "Được rồi, tiểu nha đầu, ngủ ngoan đi."

Ánh sáng trắng lại lóe lên, thân ảnh hắn bỗng biến mất trong phòng...

Bị Bạch Ly lăn qua lăn lại cả đêm, sáng sớm Tề Lạc Nhi tỉnh dậy với hai tròng mắt đen thui.

Vô lực nhìn sang tên đầu sỏ bên cạnh, Bạch Ly đang ngủ say, đôi lông mi đen dài cụp xuống.


Chương 64: Tôi giúp cô mặc quần áo, cô giúp tôi búi tóc.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Giống như một bức tranh mỹ nữ ngủ!

Aiz, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngủ một giấc mà cũng đẹp đến như vậy.

Làm cho nàng lại nổi cơn ghen tị một phen.

Xốc chăn lên nhảy xuống giường, trên bàn có hai bộ quần áo màu nhạt, kiểu dáng đơn giản lại không mất đi vẻ trang nhã.

Nghe nói là trang phục dành cho môn đồ mới của Tử Vân môn.

Tề Lạc Nhi cầm lấy một bộ, không kìm lòng nổi liếc nhìn Bạch Ly.

Ừm, nàng còn chưa dậy.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cùng là nữ nhi, nhưng nàng cũng không muốn cho Bạch Ly nhìn thấy nàng thay quần áo.

Ngay cả bản thân cũng không rõ vì sao. Chẳng lẽ là vì tính cách Bạch Ly có vẻ khác thường ư?

Nàng ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào.

Aiz, xiêm y của cổ nhân thật phiền toái, đông một mảnh tây một mảnh.

Nàng lúng túng hồi lâu, mới miễn cưỡng mặc vào chỉnh tề, nhưng mà nhìn chung vẫn có cảm giác quần áo nhiều nếp nhăn, bực mình quá...

Trong lúc vô tình quay đầu lại, đã thấy Bạch Ly một tay chống đầu, lười biếng nằm ở nơi nào đó, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

  Người này tỉnh dậy lúc nào vậy?

Tề Lạc Nhi xấu hổ, cố ý sầm mặt lại: "Nếu dậy rồi còn không mau đứng lên? Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, đến muộn coi chừng đạo sư sẽ tẩn cô đấy!"

Bạch Ly lười biếng duỗi thắt lưng: "Ưm, ôm Tiểu Lạc Nhi ngủ thật thoải mái, đã lâu không ngủ ngon như vậy."

Thoải mái, thoải mái cái con khỉ!


Nàng mệt muốn chết!

Tề Lạc Nhi lườm nàng, quyết tâm không nói chuyện với nàng, nếu không sẽ bị nàng làm tức giận đến mãn kinh sớm chứ chẳng chơi.

Bạch Ly chạy quanh người nàng, miệng líu lo: "Chậc, chậc, Tiểu Lạc nhi thật không giống người thường, áo lót rất có phong cách... Còn nữa, cái thắt lưng cô buộc ở cách tay nhìn rất tự nhiên, hoạt bát."

  Xin lỗi đi!

Dù da mặt Tề Lạc Nhi rất dày, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không thể không đỏ ửng lên.

Hận không thể tìm ra khe nứt nào để chui vào!

Bạch Ly chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề.

Nhìn sang Tề Lạc Nhi, thấy nàng vẫn đang chiến đấu với bộ quần áo trên người.

Trong đôi mắt hiện lên vẻ buồn cười: "Tiểu Lạc Nhi, tôi giúp cô mặc quần áo, cô giúp tôi búi tóc được không?"


Chương 65: Biến thành lá cây lớn làm nền

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Toát mồ hôi, lời này nghe sao lại không tự  nhiên như vậy?!

Tề Lạc Nhi xấu hổ: "Quần áo nơi này kỳ quái, tôi... tôi còn chưa quen."

Bạch Ly nở nụ cười không rõ ý tứ: "Tôi cũng vậy. Về sau mặc nhiều lần thì quen dần."

Khoảng cách hai người lúc này quá gần, gần đến nỗi Tề Lạc Nhi có thể thấy rõ đôi lông mi đen dài của Bạch Ly, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng...

Khuôn mặt Tề Lạc Nhi không hiểu sao nóng bừng lên. Cô gái này, vẻ đẹp của nàng làm cả nam lẫn nữ đều không thở được!

"Tiểu Lạc Nhi, thì ra cô nhìn cũng không tệ lắm."

Bạch Ly giúp nàng mặc chỉnh tề, tay chống cằm, ánh mắt bới móc, không ngừng đánh giá.

Tề Lạc Nhi hừ một tiếng, nàng đương nhiên cũng được coi là mỹ nhân.

Nhưng đứng cùng Bạch Ly này, bản thân từ đóa hoa hồng xinh xắn đã biến thành lá cây lớn làm nền!

"Bạch đại mỹ nhân, tôi so với cô còn kém xa. Được rồi, mau trang điểm đi."

Tề Lạc Nhi luôn thích đùa nghịch tóc người khác, cho nên rất tự tin với việc búi tóc.

Không lâu sau, nàng đã giúp Bạch Ly chải đầu, cài trâm xong.

Để lại hai lọn tóc xinh xắn ở hai bên má, trên búi tóc cài một chiếc trâm gắn ngọc trai kèm theo một bông hoa nhỏ bằng vàng.

Cả người có vẻ thướt tha, quyến rũ mà lại phong lưu.

Còn bản thân thì tùy tiện búi tóc lên, để lại hai lọn tóc buông xuống hai bên.

Mái tóc phía sau được búi lên một nửa, trông như hình trăng lưỡi liềm, gọn gàng mà thanh tú.

Bạch Ly nhìn nàng, cười dài: "Tiểu Lạc Nhi, thì ra cô không ngốc lắm."

Tề Lạc Nhi sầm mặt, thuận tiện bắt bí nàng: "Tôi có ngốc thì cũng lanh lợi hơn cô nhiều! Được rồi, chúng ta đi!"


Tề Lạc Nhi, Bạch Ly đều bị phân phối đến ban Quý.

Lúc đi vào nơi đó, trong phòng học đã có rất nhiều người.

Lý Trọng Tử điêu ngoa kia cũng đã đến.

Nhìn thấy Tề Lạc Nhi và Bạch Ly cùng tiến vào, nàng hừ một tiếng, xoay người đi.

Tề Lạc Nhi cũng không để ý đến nàng, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.

[1] : Là người này đây, xem xong tự hiểu XD


Chương 66: Tố chất bà tám

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Bạch Ly mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Lạc Nhi.

Bạch Ly này nhìn qua nũng nịu, dịu dàng, lá gan lại nhỏ, không ngờ cũng có tố chất của bà tám.

Lớp học này có tới gần phân nửa lả quen biết nàng.

Bạch Ly chào hỏi từng người một, tiện thể giới thiệu Tề Lạc Nhi với họ.

Trải qua sự việc ngày hôm qua, Tề Lạc Nhi bênh vực kẻ yếu chống lại kẻ điêu ngoa bậc nhất Lý Trọng Tử, những người này hầu như đều biết đến nàng.

Đến nơi này tu tiên đều là những người được giáo dưỡng tử tế, có vẻ mọi người sẽ chung sống tốt với nhau.

Nói qua mấy câu ngắn ngủi, mọi người đã trở nên rất thân thiết.

Trong phòng học còn đang náo loạn, bỗng một nam tử trẻ tuổi đi vào.

Nam tử này mặc bộ y phục màu lam, cũng là trang phục của đạo gia, khí chất tao nhã giống như một thư sinh yếu ớt.

Hắn hướng về phía mọi người khẽ gật đầu:

"Các vị, ta là đại đệ tử thứ năm mươi tám của Tử Vân môn, tên gọi Lý Ngư, là người truyền dạy những kiến thức đạo thuật cơ bản nhất cho mọi người từ hôm nay..."

Hắn chậm rãi nói, khuôn mặt trầm tĩnh, tỏa ra một loại khí chất uy nghiêm.

"A, vị này chính là Lý Ngư tiên trưởng sao? Không ngờ còn trẻ như vậy?"

"Đúng thế, nghe nói hắn là đệ tử của Vân tôn thượng, tiên pháp hết sức cao thâm."

Phòng học lập tức ầm ĩ, lao xao hết cả lên.

Danh tiếng của Lý Ngư này ở tiên giới nhất định là rất lớn.

Là đệ tử của Vân Họa tôn giả, tục truyền tiên thuật cao siêu, ở dân gian đã được mọi người cung phụng như bậc thần tiên.

Nơi này mười người thì có chín người đã nghe nói qua tên tuổi của hắn.

Không thể tưởng tượng hắn lại là một người ôn hòa dễ gần như vậy.

"Lý tiên trưởng, lần này ngài có thu đồ đệ không?"

"Lý tiên trưởng, lần này không biết còn có vị tiên trưởng nào thu đồ đệ nữa?"

"Lý tiên trưởng,..."

Phòng học trở nên hỗn loạn.

Lý Ngư phất tay, ý bảo bọn họ yên lặng, rồi mỉm cười:

"Lần này tiên tôn thực sự coi trọng mọi người, sắp xếp cho năm mươi tám đệ tử chúng ta đều phải thu đồ đệ. Tám đại trưởng lão sẽ chọn lựa sau cùng, ta cũng sẽ tuyển một người từ trong các vị."

Mọi người bỗng chốc cảm thấy hưng phấn. Có thể làm đồ đệ của đệ tử đứng đầu là một sự kiện đáng nở mày nở mặt.

Huống chi vị Lý tiên trưởng này trẻ như thế, quả thực có thể dùng bốn chữ ôn nhu như ngọc để hình dung, có thể làm đồ đệ của hắn, chắc chắn sẽ rất vui sướng.


Chương 67: Không phải là lừa ta chứ.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


"Lý tiên trưởng, tôi muốn làm đệ tử của ngài."

"Lý tiên trưởng, tôi cũng muốn..."

Những nữ hài tử líu ríu này, so với một trăm con chim sẻ còn ồn ào hơn.

"Vân tôn thượng lần này sẽ thu đồ đệ chứ?"

Một giọng nói trong trẻo dị thường bỗng nhiên vang lên giữa thanh âm của chúng nữ tử.

Lý Ngư hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện cùng đôi mắt trong suốt của Tề Lạc Nhi.

Nữ tử này giữa đàn chim oanh chim yến ở đây không tính là đẹp nhất nhưng lại có một loại khí chất tươi mát trong lành.

Nhất là đôi mắt, lóe sáng như thủy tinh...

Hắn khẽ cười: "Vân tôn thượng đã nhiều năm không muốn thu đồ đệ, lần này có lẽ cũng sẽ không ngoại lệ."

Ánh mắt Tề Lạc Nhi lóe sáng, "a" một tiếng, nhớ tới vụ đánh cuộc cùng Vân Họa, trong lòng hơi lo lắng:

"Nếu hắn không thu đồ đệ, không biết vụ đánh cuộc kia có tính toán gì? Không phải là lừa ta chứ?"

Trên lớp học, Lý Ngư tóm tắt sơ lược lịch sử của Tử Vân môn và lục giới.

Xong xuôi, hắn còn tiếp: "Các vị có thể ngồi ở đây, chứng tỏ đều có tư chất khá tốt. Hôm nay ta sẽ dạy cho mọi người "Ngự vật"[1], đây là môn cơ bản nhất của chương trình học ở Tử Vân môn. Trước tiên ta sẽ nói về những điểm quan trọng và khẩu quyết..."

Sắp sửa giải thích xong khẩu quyết, tay hắn hơi mở ra như hoa bách hợp.

Trong lòng bàn tay hiện ra vô số vật tròn màu xanh lam óng ánh, hình dạng gần giống như ngôi sao may mắn ở hiện đại.

Khẽ phất tay, các "ngôi sao may mắn" liền bay lên, trong tay mỗi người đều có một cái.

"Các vị có thể y theo khẩu quyết và dùng tâm pháp làm cho quả cầu trong tay bay lên..."

Tề Lạc Nhi 囧囧.

Thần tiên ở Tử Vân môn không phải là tiền bối của Mã Tiểu Linh[2] chứ.

Cái này trông giống y như ngôi sao may mắn của Mã Tiểu Linh.

Nàng cẩn thận đánh giá "Tiểu Tinh Tinh"[3] trong tay.

Thì thầm khẩu quyết, theo lời Lý Ngư truyền dạy, cố gắng ra lệnh cho "Tiểu Tinh Tinh" bay lên.


Chương 68: Giống như đang nhảy điệu co giật.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Tiếc rằng "Tiểu Tinh Tinh" kia rất có cá tính, cho dù nàng dùng đủ mọi cách ép buộc, nó vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tề Lạc Nhi như cười nhạo sự bất lực của nàng.

Nhìn sang các đồng học khác, phần lớn cũng giống như mình, vật trong tay chỉ bay lên một chút, giống như đang nhày điệu co giật.

Chỉ có một số ít người, đại khái có nền tảng về huyền học, khoa tay múa chân hồi lâu, "Tiểu Tinh Tinh" cũng bay lên được nửa thước.

Cũng có một cái bay cao nhất trong đám, đã lên được tới ba thước...

"Chẳng lẽ mình là kỳ tài võ học, phế tài huyền học sao?"

Tề Lạc Nhi cố gắng hết buổi sáng, "Tiểu Tinh Tinh" kia vẫn không hề di chuyển, làm nàng có chút sốt ruột và thất vọng.

"Vụt!"

Một vật nhỏ bỗng nhiên bay ngang qua chóp mũi của nàng, làm nàng giật cả mình.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bạch Ly lười biếng ngồi kia dương dương tự đắc, ngón tay nõn nà khẽ di chuyển.

Một viên thủy tinh giống như ngôi sao may mắn theo thay nàng chỉ đạo lên cao xuống thấp, sang trái sang phải...

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, ai cũng không ngờ Bạch Ly nhìn yểu điệu, nhát gan, nhỏ bé yếu ớt kia lại là thiên tài đạo pháp!

Lý Ngư nhìn Bạch Ly, hai mắt sáng lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đệ tử có thiên phú như vậy...

Tề Lạc Nhi hâm mộ không ngớt, đồng thời cũng mừng thay cho Bạch Ly.

Người này rốt cục cũng thông thạo một việc...

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải cố gắng, cố gắng, cố gắng!

Nhất định phải làm thật xuất sắc, thắng cuộc Vân Họa, khiến hắn thu nhận mình!

Thời gian buổi sáng đã trôi qua như vậy.

Buổi chiều vẫn là rèn luyện thể lực, nhảy ếch và chạy cự li dài.

Một ngày qua đi, mọi người đều mệt muốn chết, rất nhiều nữ hài tử yếu ớt luôn miệng kêu khổ thấu trời.

"Tiểu Lạc Nhi, ngủ chưa?" Đây là lần thứ ba Bạch Ly gọi nàng.

"Ừ, một lát nữa tôi sẽ ngủ."

Tề Lạc Nhi nâng ngôi sao may mắn trong tay, miệng thì thầm khẩu quyết, tiếp tục chỉ trỏ...

Ngôi sao nhỏ kia giống như muốn chọc tức nàng, sống chết cũng không chịu di chuyển.


Chương 69: Cô là đoán mò!

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Hai mắt Bạch Ly mơ màng buồn ngủ: "Đi ngủ bây giờ có được không? Người ta buồn ngủ quá."

"Vậy cô ngủ trước đi!" Tề Lạc Nhi vẫn không ngẩng đầu lên.

"Đừng, tôi sợ ngủ một mình..." Bạch Ly làm mặt tủi thân.

"Có gì đáng sợ?! Nơi này là địa bàn của Tử Vân môn, không có yêu quái cũng không có kẻ xấu, cô có thể yên tâm ngủ."

Tề Lạc Nhi bị nàng quấy rầy nên niệm khẩu quyết sai, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

"Sao cô biết không có yêu quái?" Bạch Ly chậm rãi hỏi.

Tề Lạc Nhi không chịu nổi quấy rầy, tức giận nói: "Nơi này là địa bàn của tiên gia, yêu quái nào dám không có mắt chạy vào. Trừ phi không muốn sống nữa!"

Bạch Ly nằm nghiêng, trên mặt nửa cười nửa không: "Rào cản ở Bạch Vân sơn chỉ có thể ngăn một ít yêu quái năng lực yếu chứ không thể cản đại yêu quái thực sự."

Tề Lạc Nhi sửng sốt, rốt cục ngẩng đầu lên: "Ai nói vậy? Sao cô biết?"

Bạch Ly nhíu đôi mắt quyến rũ lại: "Bạch Vân sơn này chẳng qua chỉ là cửa ngoài của Tử Vân môn, đệ tử nơi này đều là dòng tám chín, thậm chí là chưa vào sư môn, hắn làm rào cản lợi hại để làm gì?"

"Ai nói đệ tử nơi này đều là dòng tám chín? Lý Ngư không phải đại đệ tử sao? Tôi nghe nói yêu quái có yêu khí, nếu chúng tiến vào, bọn họ nhất định sẽ biết." Tề Lạc Nhi có vẻ không phục.

Đôi mắt Bạch Ly chợt lóe sáng, hắn khẽ cười một tiếng: "Nếu có yêu quái lớn mạnh, tất nhiên bọn họ sẽ chú ý. Nhưng nếu mạnh đến một mức độ nhất định, muốn che dấu thân mình, không nói là lý Ngư, ngay cả chưởng môn của Tử Vân môn cũng chưa chắc đã phát hiện được."

Bạch Ly cười đến khó lường, thản nhiên nói.

Tề Lạc Nhi ngẩn ra, nhìn nàng: "Làm sao cô biết?"

Bạch Ly nở nụ cười, chớp mắt, trả lời rõ ràng: "Đoán!"

A? Đoán?

Khóe môi Tề Lạc Nhi run rẩy, trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Cô là đoán mò!"


Chương 70: Nha đầu này rất có khả năng phá phách

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Không muốn nói chuyện vô nghĩa cùng nàng, Tề Lạc Nhi lại cúi đầu tiếp tục tập luyện với ngôi sao.

Cũng không biết bao lâu sau, ngôi sao trong lòng bàn tay Tề Lạc Nhi đột nhiên di chuyển!

Di chuyển?

Tim Tề Lạc Nhi đập loạn lên, nàng nín thở tập trung, ngón tay khẽ động.

Quả cầu kia nhảy dựng trong lòng bàn tay nàng, thình *** h chậm rãi bay lên theo tay nàng chỉ...

"A, tôi làm được rồi!" Tề Lạc Nhi vui sướng đến tột độ.

Toàn bộ tinh thần đều tập trung trên ngón tay của mình.

Nàng chỉ sang bên trái, quả cầu run rẩy bay về bên trái, lại chỉ sang phải, nó cũng rất nể mặt quẹo phải.

"Cuối cùng đã được rồi! Cuối dùng cũng được rồi! Thì ra tôi cũng có cái gọi là linh lực!"

Tề Lạc Nhi nheo mắt cười, tiếp tục cố gắng điều khiển quả cầu kia...

Sang trái!

A, không đúng, tại sao nó lại bay về bên phải?

Sang phải!

Nó lại bay hướng sang bên trái!

Chuyện nhỏ này sẽ không cản trở nàng chứ?!

Tề Lạc Nhi liều mạng chỉ trỏ...

"Hướng về phía trước!"

"..."

"Xuống dưới!"

"..."

Tề Lạc Nhi gần như muốn khóc, nàng đã làm cho vật nhỏ này động đậy, tại sao bây giờ nó lại đối nghịch với nàng?

Mặt Tề Lạc Nhi ngày càng sầm lại, khí đen ngày càng nặng...

Nàng chợt ngẩng đầu, thấy Bạch Ly lười biếng nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Một ngón tay nàng ta hơi duỗi, theo động tác của nàng ta, quả cầu nhỏ trong tay Tề Lạc Nhi lên cao xuống thấp, sang trái sang phải...

Choáng váng, thì ra làm quả cầu di chuyển không phải là nàng, mà là Bạch Ly giở trò!

Tề Lạc Nhi thu tay lại thành nắm đấm, cất giọng: "Bạch Ly! Cô lại ngứa tay à? Tôi không ngại trói cô thành bánh ú đâu!"

Hai mắt nàng quét một vòng quanh gian phòng, nhìn xem có thể tìm được một sợi dây thừng để trói Bạch Ly lại hay không, nha đầu này rất có khả năng phá phách!

Bạch Ly co rụt người lại, oan ức nhìn nàng: "Tôi, tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà."

"Giúp cái rắm!" Tề Lạc Nhi không kiềm chế được chửi một câu.

[1] : Ngự vật (御物): Chế ngự đồ vật.

[2] : Mã Tiểu Linh (马小玲): là một nhân vật trong phim "Tôi có hẹn cùng cương thi", trong phim cô là một pháp sư diệt ma trừ tà.

[3]: Tiểu Tinh Tinh (小星星) ngôi sao nhỏ: chỗ này tác giả để trong ngoặc kép nên mình giữ nguyên hán việt.


Chương 71: Không làm gì được nàng ta, vậy thì mình trốn.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Lạc Nhi hận không thể tiến lên bóp chết nàng, càng không muốn để ý tới nàng nữa, liền xoay người bỏ đi.

Không làm gì được nàng ta, vậy thì mình trốn.

Bạch Ly sửng sốt một lát, trong đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Hắn khẽ nở nụ cười, nhưng lại mặc cho nàng đi.

Đêm, lạnh như nước.

Đêm đã khuya, bốn phía tối đen mịt mùng, một mảnh trăng rằm lơ lửng trên bầu trời, mấy chấm sáng nhỏ mờ ảo chớp tắt.

Nằm ở phía sau phòng ngủ của Tề Lạc Nhi và mọi người không xa là khu rừng trúc rậm rạp, nằm trên một ngọn núi um tùm.

Gió đêm rít gào, bên trong rừng trúc vọng lại tiếng gió thổi vù vù.

Tề Lạc Nhi tài cao nên lá gan cũng lớn.

Ban đêm, mặc dù rừng trúc có vẻ âm u nhưng nàng không hề sợ hãi, càng tiến thêm vào bên trong.

Hôm nay, nàng phải luyện được "Ngự vật".

Nàng không tin nàng không chế ngự được "Vật nhỏ" này.

Người khác có thể làm được, nàng nhất định cũng có thể làm được!

Nàng không muốn làm phiền đến người khác, lại càng không muốn để người ta nhìn mình mà cười nhạo.

Dọc theo bên trong rừng trúc, một tảng đá chắn ngang đường đi, tầm nhìn trước mắt đột nhiên trống trải, rồi hiện ra một thảm cỏ.

Nàng hít một hơi dài, đặt mông ngồi xuống.

Ngồi ở nơi này quan sát, tầm nhìn thật rộng lớn, có thể bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới.

Dựa vào ánh trăng mờ nhạt, Tề Lạc Nhi có thể nhìn thấy những mảnh sân dưới chân núi được sắp xếp theo quy luật, đan xen vào nhau trông rất thú vị.

Đúng là chỗ ở của đệ tử mới như nàng.

Một ngày học tập mệt mỏi, chắc tất cả mọi người đều đang tiến vào mộng đẹp rồi?

Tề Lạc Nhi cười khổ.

Nàng tới thế giới này đã hai ngày.

Hai ngày này thật giống như đang mơ!

Thế giới tiên hiệp!

Nàng không những không chết mà còn xuyên đến thế giới tiên hiệp!

Tề Lạc Nhi yếu ớt thở dài, không biết kiếp này còn có thể trở về được không?

Mình đi thám hiểm bị mất tích, chắc là cha mẹ sẽ rất lo lắng?

Ông nội chắc cũng sốt ruột lắm, cháu gái bảo bối duy nhất không thấy đâu, không biết ông sẽ tìm kiếm dữ dội như thế nào...

Hai từ "thần tiên", trước kia đối với nàng là cưỡi mây lướt gió, là thượng ở trên cao, không có chút quan hệ gì với mình.

Nhưng thì ra thần tiên và phàm nhân cũng không có gì khác biệt, cũng sẽ tranh cường háo thắng, cũng sẽ PK...

Ai cũng nói thần tiên không gì làm không được, không biết ta tu thành tiên rồi, có thể trở lại thế giới trước kia hay không?


Chương 72: Nhất định đụng trúng nam chủ.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Tề Lạc Nhi đưa mắt xuống chân núi, tâm trạng nhấp nhô lên xuống, nhất thời không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Nàng nâng hai tay lên, bỗng nhiên ngẩn ra.

Hôm nay nàng chỉ lo luyện công, không chú ý đến hai tay, bây giờ vô tình nhìn xuống, bỗng nhiên thấy sửng sốt.

Lòng bàn tay nàng nhẵn bóng, còn hơi đỏ ửng, những vết bầm tím và vết chai lúc đầu đều biến mất không thấy bóng dáng!

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tề Lạc Nhi không tin nhìn lại, vẫn là "Bầm tím mất tích, tay nhỏ bé đẹp đẽ hơn người."

Chẳng lẽ là do tu tiên?

"Ha ha, thì ra tu tiên còn có hiệu quả thẩm mỹ, thật bất ngờ." Tề Lạc Nhi nở nụ cười vui vẻ.

Nhìn ngôi sao may mắn trong lòng bàn tay, dưới ánh trăng, nó hơi lóe ra tia sáng màu xanh.

Tề Lạc Nhi hít vào một hơi, niệm lại khẩu quyết, xác nhận không nhầm, mới bắt đầu lại một lần nữa...

Vẫn đứng nguyên như cũ!

Rốt cuộc là có vấn đề ở đoạn nào?

Động tác tay hoàn toàn không sai, khẩu quyết cũng vậy, tại sao lại không thành công?

Chẳng lẽ ta thật sự là phế tài thuật pháp?

Trong đầu bất ngờ hiện ra hình ảnh con người tuyệt trần xuất thế nhưng lạnh lùng lãnh đạm kia, nàng phiền chán nằm xuống.

Nếu ngay cả một cửa này cũng không qua được, chắc chắn Vân Họa sẽ không chịu thu nạp mình.

Bỗng nhiên nhớ tới ở hiện đại khi đọc N quyển tiểu thuyết xuyên qua, trong sách đều nói nữ chủ xuyên qua kiểu gì cũng nhất định đụng trúng nam chủ.

Mà khi mình xuyên đến đây, tên đàn ông đầu tiên nhìn thấy hình như là hắn. (tiểu hài tử trộm đồ kia trong mắt nàng không tính là đàn ông).

Hay hắn chính là một nửa của ta?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi bỗng nhiên nóng bừng lên, khóe môi nở nụ cười gượng gạo.

Vân Họa là thần tiên thượng ở trên cao, mình lại tơ tưởng đến thần tiên, chẳng phải không thực tế chút nào ư?

Những ngọn cỏ non mơn mởn ở dưới thân thể nàng giống như một tấm thảm xanh biếc mềm mại, Tề Lạc Nhi thoải mái quả thực không muốn đứng lên.

Thò tay kéo chiếc mũ trên đầu xuống che mặt, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm khẽ thổi.

Mùi cỏ xanh quanh quẩn bên cạnh làm đầu óc nàng cảm thấy mơ màng, không minh mẫn.

Khẩu quyết của Ngự vật bỗng hiện lên trong đầu, động tác tay theo khẩu quyết không ngừng biến hóa.


Chương 73: Đó là một cô nàng lười biếng.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Lòng bàn tay bỗng nhiên hơi ngứa, ngôi sao may mắn kia bỗng từ từ bay lên, quay tròn không ngừng...

A, thành công rồi?!

Lần này không có người phá rối chứ?

Tề Lạc Nhi mở to hai mắt, láo liếc nhìn xung quanh.

Lá trúc lay động, gió đêm khẽ thổi, bốn phía tĩnh lặng, không có một bóng người.

Nàng còn chưa yên tâm, lại liên tiếp thử nghiệm vài lần.

Mỗi một lần, ngôi sao may mắn đều bay lên.

Tuy rằng bay nghiêng ngả lảo đảo, nhưng quả thật là nàng đã khống chế được nó!

Không có con đỉa Bạch Ly phá rối, quả nhiên nàng vẫn có thể thành công.

Tề Lạc Nhi hưng phấn quay tròn tại chỗ, ngôi sao may mắn cũng theo nàng quay tròn một vòng.

Nàng lại liên tiếp thừ nghiệm vài lần nữa, lần nào cũng thành công.

Cứ thử nghiệm lại một lần, nàng chỉ đạo cũng càng ngày càng như ý.

Luyện tập một lúc, nàng lấy di dộng trong người ra nhìn, đã là hai giờ sáng.

Không biết sau khi mình ra ngoài, Bạch Ly có ngủ không?

Nàng ấy rất sợ ngủ một mình, giờ chỉ còn nàng ấy trong phòng, chỉ lo là sẽ sợ đến nỗi không ngủ được?

Tề Lạc Nhi học xong Ngự vật, tâm trạng vui lên không ít, bắt đầu lo lắng cho Bạch Ly.

Nàng chưa bao giờ biết mình lại có tiềm chất của gà mẹ. Bình thường Bạch Ly làm nàng tức chết, bây giờ mình lại lo lắng cho nàng ta.

Nhìn sắc trời, nàng liền vội vàng xuống núi.

Gấp gáp chạy trên đường, cuối cùng cũng trở về phòng ngủ của mình.

Nàng sợ làm quấy rối đến giấc ngủ của Bạch Ly, thở nhẹ một hơi rồi mới khẽ đẩy cửa ra.

Cảnh trí trong phòng vừa liếc đã thấy ngay, hai chiếc giường chăn đệm chỉnh tề, không có một bóng người...

Tề Lạc Nhi sửng sốt, trong lòng đánh thót một cái!

Bạch Ly đi đâu rồi?

Tuy rằng ở cùng Bạch Ly chưa đến hai ngày, nhưng Tề Lạc Nhi biết rõ tính tình của nàng ấy, đó là một cô nàng lười biếng! Nhất định sẽ không giống mình chạy ra ngoài lén luyện công, vậy nàng đi đâu, làm gì?

"Bạch Ly, Bạch Ly..."

Tề Lạc Nhi tìm một vòng xung quanh, thậm chí chạy đến nhà vệ sinh ngó dáo dác.

Nàng sợ quấy nhiễu đến người khác, nên không dám lớn tiếng gọi.


Chương 74: Trễ như vậy nàng ấy còn có thể đi đâu?

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Chung quanh căn bản không có bóng dáng của Bạch Ly, điều này làm nàng sốt ruột.

Nha đầu này toàn làm cho người ta lo lắng!

Trễ như vậy nàng còn có thể đi đâu?

Chẳng lẽ là...

Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt lắm: "Hay là nha đầu này ở một mình sợ hãi, đi tìm ta?!"

Trước mắt tựa hồ hiện ra đôi mắt đáng thương của Bạch Ly, trong lòng lại chùng xuống.

Đáng chết! Bạch Vân sơn lớn như vậy, nàng rốt cuộc chạy đi đâu tìm ta?

Trong lòng hơi có chút hối hận, sớm biết như vậy, nàng sẽ không bỏ lại Bạch Ly một mình đi luyện công!

Hay là nàng lén lút đi theo ta lên núi?

Trong núi đó không biết có những dã thú gì, tiểu nha đầu nhát gan như nàng tốt nhất là đừng đụng phải mãnh thú gì...

Tề Lạc Nhi mất kiên nhẫn, xoay người chạy lên trên núi.

Gió núi thổi qua rừng trúc, vù vù vang vọng, ngay cả đang trong mùa hè, gió đêm cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo, rùng rợn.

Tề Lạc Nhi vừa tiến về phía trước, vừa khẽ gọi.

Rừng rậm vắng vẻ, tĩnh mịch, không hề có bóng dáng của Bạch Ly.

Con đường này nàng vừa đi qua một lần, giờ đi đứng tự nhiên như ngựa quen đường cũ.

Một lúc sau, nàng lại đi đến thảm cỏ kia.

Trên thảm cỏ cũng không có người nào.

Nàng chưa từ bỏ ý định đi men theo mặt cỏ một vòng.

Dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng, giống như bước vào hư không, nàng theo bản năng giật mình.

Cảnh trí trước mắt thay đổi!

Trước mắt vừa mới là thảm cỏ, giờ lại xuất hiện một hồ nước mênh mông.

Sóng khẽ gợn, mây bốc hơi.

Tề Lạc Nhi hoảng sợ phát hiện, hơn phân nửa người mình đang ở bên trong hồ nước!

Mà hồ nước này lạnh thấu xương, nàng dường như có thể đóng thành băng.

Cả người bị nước hồ lạnh lẽo bao phủ, Tề Lạc Nhi rùng mình một cái.

Vừa mới vào nước nàng liền cảm giác phía dưới có một sức mạnh nào đó túm lấy nàng kéo xuống.

Nàng duỗi tay chân, muốn bơi về phía trước nhưng sức mạnh kia như một chiếc dây thừng, trói chặt tay chân nàng lại.

Nàng miễn cưỡng nhìn xuống phía dưới, trong lốc xoáy rõ ràng không có quái ngư hay dã thú các loại.


Chương 75: Cái mông đã đập ụp xuống mặt đất bằng phẳng.

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Vậy luồng sức mạnh này từ đâu đến?

Nàng nín hơi liều mạng giãy dụa.

Càng giãy dụa thân thể chìm càng nhanh, nhìn thấy mình sắp bị kéo vào trong lốc xoáy, lòng nàng chùng xuống: "Không ngờ ta lại chết đuối ở chỗ này!"

"Ào!"

Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, tiếp theo nàng cảm thấy bên hông nhột nhột, giống như có con gì bò lên.

Nàng giật nảy người.

Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị vật kia sốt ruột túm lên quẳng về phía trước.

"Rầm!"

Một thanh âm vang lên, nàng tựa như một con cá lớn bị người đánh cá câu lên bờ, nhảy ra khỏi mặt nước.

Ở không trung bay theo một vòng tròn, rồi "bịch" một tiếng ngã trên bờ cỏ.

May mắn nàng có một thân công phu, lúc sắp rơi xuống đất đã kịp điều chỉnh lại thân mình.

Cái đầu còn chưa ngã lộn nhào xuống.

Cái mông đã đập ụp xuống mặt đất bằng phẳng.

Sau khi nàng ý thức được tình huống này, một cơn đau nhói từ cái mông lập tức dọc theo tuyến thần kinh truyền lên trên đỉnh.

Toàn thân cảm thấy đau nhức không thôi...

"Trời ạ, mông của ta!"

Nàng nhảy dựng lên, tay thò xuống xoa chỗ bị đau.

Nước mắt suýt nữa ào ra, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người xinh đẹp mặc áo trắng ở đối diện...

Nữ quỷ? Thần tiên?!

Nàng lắc lắc đầu, tầm mắt rốt cục có thể nhìn rõ lại...

Bạch Ly?!

Đối diện với nàng, đúng là người Tề Lạc Nhi đang tìm không ra – Bạch Ly!

Nàng xinh đẹp đứng đó, dáng vẻ lười biếng.

Trong tay nắm một cái thắt lưng màu trắng, mà đầu còn lại của thắt lưng đang quấn bên hông Tề Lạc Nhi...

"Tiểu Lạc Nhi, vì sao muốn nhảy hồ? Có chuyện gì không vui à?"

Ánh mắt Bạch Ly có một loại ý tứ khó lường.

Choáng váng! Ai muốn nhảy hồ?

Nếu không phải vì tìm kiếm Bạch Ly, nàng Tề Lạc Nhi sao có thể đột nhiên suýt chết đuối trong hồ?

Đầu sỏ gây nên là đại mỹ nhân trước mắt này mới đúng!

"Chẳng phải là vì tìm cô ư?! Bạch Ly, cô vừa mới đi đâu? Để tôi tìm mãi! Cái hồ chết tiệt này cũng không biết từ đâu chui ra, báo hại tôi không cẩn thận ngã xuống..."


Chương 76: Mỹ nữ cứu anh hùng ?

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


"Chẳng phải là do tìm cô ư?! Bạch Ly, cô vừa mới đi đâu? Để tôi tìm mãi! Cái hồ chết tiệt này cũng không biết từ đâu chui ra, báo hại tôi không cẩn thận ngã xuống..."

Tề Lạc Nhi phẫn nộ trả lời.

Lại liếc mắt nhìn Bạch Ly, thấy nàng vẫn nguyên vẹn, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng chùng xuống.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc vô tình cúi đầu, bỗng nhìn thấy chiếc thắt lưng tơ tằm quấn bên hông.

Trong lòng chấn động, nàng ngẩng mạnh đầu lên: "Bạch Ly, là cô cứu tôi?!"

Bạch Ly cười tủm tỉm: "Như cô thấy đấy, Tiểu Lạc Nhi, lần này cô lại nợ tôi một mạng..."

Tề Lạc Nhi ngẩn ngơ.

Cúi xuống nhìn chiếc thắt lưng, lại ngẩng lên xem vẻ mặt tươi cười của Bạch Ly, nàng giật mình trợn tròn mắt: "Bạch Ly, cô biết võ công?"

Chẳng phải nàng ta lúc nào cũng nhu nhược yếu ớt ư?

Sao lực cánh tay lại khỏe như vậy?

Bạch Ly gật đầu, vẻ mặt rất đương nhiên: "Tất nhiên là có, giờ cô mới biết à?"

Tề Lạc Nhi nổi giận, thì ra người này là sói đội lốt cừu!

Vậy mà mình ngu ngốc còn tưởng rằng nàng không biết gì, khắp nơi đi đâu cũng bảo vệ nàng, thì ra nàng vẫn luôn diễn kịch!

Hừ một tiếng: "Cô có võ công sao phải giả vờ không có? Muốn biến tôi thành trò cười phải không?"

Bạch Ly lắc lắc ngón tay: "Tôi nói tôi không có võ công khi nào? Tiểu Lạc Nhi nguyện ý làm mỹ nữ cứu anh hùng, tôi đây chỉ phối hợp với cô một chút thôi. Cô còn oán trách tôi, người ta đau lòng muốn chết..."

Nàng ta làm ra vẻ rất thương tâm.

Tề Lạc Nhi bỗng thấy lạnh run.

Bạch Ly này dường như rất thích những chuyện buồn nôn. Nàng không muốn nói chuyện cùng nàng ta nữa, đỡ bị tức chết!

Trừng mắt lườm nàng một cái, rồi quay đầu bước đi.

Vừa mới đi hai bước, Tề Lạc Nhi phát hiện cảnh trí xung quanh hình như mình chưa từng thấy bao giờ.

Trên bờ hồ có một gốc cây đại thụ cực cao.

Cây kia không biết là giống gì, cành lá dày đặc, tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc kỳ quái.

Trên cây kết một loại trái màu đỏ son, ẩn hiện trong cành lá xum xuê.

Dưới ánh trăng mông lung lóe lên vẻ đẹp sáng bóng mê người.

Tề Lạc Nhi hơi nhíu mày, cây cối cả đời này nàng nhìn thấy còn nhiều hơn số thức ăn nàng đã từng ăn.

Nhưng chưa bao giờ thấy giống cây quái dị như vậy.


Chương 77: Quá nửa đêm, cô tìm tôi làm gì?

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Nhìn thấy Bạch Ly vẫn đi theo sau, nàng bèn lườm một cái: "Đây là đâu? Sao cô lại chạy đến đây?"

Bạch Ly vân vê tóc, cười mỉm: "Tiểu Lạc Nhi bỏ người ta chạy đi, người ta lo lắng, bất giác lại đuổi theo. Nhưng Tiểu Lạc Nhi chạy quá nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Tôi tìm rồi tìm, tìm rồi tìm, không biết sao, lại đi tới nơi này. Sau đó, tôi nhìn thấy Tiểu Lạc Nhi nghĩ quẩn muốn nhảy xuống hồ..."

"Chẳng phải do tôi tìm cô à?! Đã quá nửa đêm, cô còn tìm tôi làm gì? Ngoan ngoãn đi ngủ thì đã tốt rồi." Tề Lạc Nhi tức giận.

"Tiểu Lạc Nhi, cô nhảy xuống hồ thì ra là vì không tìm thấy tôi, thật là, ưm, thì ra cô đối với tôi tốt như vậy... Tiểu Lạc Nhi, tôi càng ngày càng thích cô."

Bạch Ly mặt mày hớn hở, nụ cười còn xanh biếc hơn cả nước ao.

Gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt cong cong tựa ánh trăng kia thì nhìn thế nào cũng không giống như đang thẹn thùng.

"Hừ! Chỉ đồ ngốc mới đối tốt với cô!" Tề Lạc Nhi chấn động nổi da gà. Nàng ngất, Bạch Ly này không mờ ám như vậy thì sẽ chết à?

Biến thái! Người này tuyệt đối là đồ biến thái!

Tề Lạc Nhi nắm chặt tay, hít một hơi dài, tự nhủ phải bình tĩnh, dù thế nào cũng phải bình tĩnh!

Chẳng hiểu sao mình vừa xuyên qua đã gặp toàn xui xẻo thế này!

Nhỡ đâu lần này bị làm cho tức giận đến phát bệnh tim nữa thì đúng là đại xui xẻo rồi...

Một quả trái cây màu đỏ son bỗng được đưa tới trước mặt: "Tiểu Lạc Nhi, đừng tức giận, đây, cho cô ăn trái cây."

Tề Lạc Nhi liếc mắt nhìn trái cây kì dị kia.

Thấy trái cây này vừa giống táo lại giống lê, hình dạng tựa như người chưa trưởng thành, trên đỉnh đầu còn đính một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu.

Đúng là sinh trưởng trên cái cây đại thụ kì quái kia.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trên cây đại thụ kia loáng thoáng còn có mấy chục quả.

Ở trong gió nhẹ lắc lư đung đưa, giống như là một đám trẻ con đang ngồi đu dây.

Tề Lạc Nhi bôn ba một buổi tối, bụng đã đói meo, bèn cầm lấy há miệng định cắn.

Bỗng nhiên nhớ tới ở bộ đội nàng đã từng học chương trình sinh tồn dã ngoại.

Thực vật hoang dại, bề ngoài càng tươi ngon, càng chứa nhiều kịch độc.

Loại trái cây này mình thấy còn chưa thấy, nghe còn chưa nghe, nhỡ đâu có độc thì sao?


Chương 78: Vì Tiểu Lạc Nhi, tôi liều mạng!

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Nơi núi thẳm đồng hoang này tìm đâu ra bác sĩ bây giờ!

Nàng nhìn sang Bạch Ly: "Cô biết loại trái cây này?"

Bạch Ly cười vô hại, nụ cười xanh biếc, lắc đầu rõ ràng: "Không biết!"

Choáng váng! Không ngờ người này lại đem mình ra thí nghiệm đồ ăn!

Thì ra nàng "tốt" như vậy!

Tề Lạc Nhi giơ tay lên ném trả trái cây lại: "Tôi không cần ăn, cô cứ từ từ hưởng thụ đi!"

Bạch Ly nhanh nhẹn đỡ lấy, thở một hơi thật dài: "Aiz, trái cây này rất giống Chu quả (chu: màu đỏ son) trong truyền thuyết, nghe nói người thường ăn một miếng, có thể gia tăng mười phần công lực, Tiểu Lạc Nhi, cô thật sự không ăn sao?"

Tề Lạc Nhi đen mặt: "Rất giống? Nhỡ đâu không phải thì sao? Nếu không phải Chu quả, là quả độc thì thế nào?"

Bạch Ly ưỡn ngực: "Có độc à? Vậy tôi đây nếm thử trước! Vì Tiểu Lạc Nhi, tôi sẵn sàng liều mạng!"

Quay xuống trái cây trong tay, cắn mạnh một miếng!

Tề Lạc Nhi không ngờ nàng nói ăn là ăn, không hề do dự.

Tề Lạc Nhi hoảng sợ, không kịp nghĩ đã duỗi tay ra đánh bay trái cây trong tay nàng: "Ngu ngốc! Sao cô lại ăn thật hả? Có độc thì làm sao?"

Vẻ mặt Bạch Ly kinh ngạc, rồi lập tức cười tươi như hoa, dịu dàng đáp: "Tiểu Lạc Nhi thật đúng là không làm tôi đau lòng, tôi thật sự cảm động muốn chết. Nhưng mà vì Tiểu Lạc Nhi, tôi bị độc chết cũng cam tâm tình nguyện..."

Ở chung hai ngày, Tề Lạc Nhi đã dần quen với cách nói mờ ám kinh khủng của nàng ta.

Liếc nhìn sắc mặt nàng ta, thấy da thịt nàng vẫn hồng hào như trước, không giống có dấu hiệu trúng độc.

Nàng thấy hơi yên tâm, xem ra trái cây này thật sự không độc, có thể ăn.

Nàng nâng mắt nhìn cây đại thụ kì dị kia, đang muốn đi hái vài trái thì ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm rời rạc.

Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!

Giống như chim gõ kiến mổ trên mảnh gỗ.

Cái gì vậy?

Tề Lạc Nhi nhìn theo phía âm thanh âm phát ra, bỗng nhiên sửng sốt!

Quả trái cây vừa mới bị nàng ném xuống đất kia như bị cái gì lay động.

Theo âm thanh cộc cộc, thịt quả nhanh chóng biến mất...

Kỳ quái là cuối cùng không nhìn thấy bất kì thứ gì nữa.


Chương 79: Ăn và bị ăn

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Bạch Ly thét một tiếng kinh hãi: "Ma!"

Trốn ra phía sau Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc Nhi sầm mặt.

Hừ, rõ ràng nàng ta có võ công, lại còn muốn giả bộ!

Tuy nhiên lúc này nàng cũng không cố vạch trần sự "giả tạo" của Bạch Ly .

Toàn bộ tâm trí nàng đã bị tiếng vang kia thu hút.

Nhìn thấy cái trái cây kia bị cắn hầu như không còn gì, giống như có cái gì đang ăn nó vậy.

Tề Lạc Nhi cắn răng một cái, đưa tay nhặt lại cái hột kia.

Lại bị một sinh vật sống nào đó mổ hai phát, trên tay hiện lên hai vết đỏ đỏ.

Một trái một phải, vô cùng đối xứng.

Choáng váng, cái gì vậy?

Lòng hiếu kỳ của Tề Lạc Nhi đã chiến thắng nỗi sợ hãi.

Trò đùa quái đản vẫn tiếp diễn, trái cây kia dường như chỉ còn lại một chút thịt quả...

Nàng nắm tay lại, đụng phải hai vật gì đó nhẵn bóng trên cái hột!

Cảm giác này, có vẻ giống trứng gà!

Nàng sửng sốt, nắm tay khẽ bóp mạnh.

Chợt nghe một hồi âm thanh đổ rào rào vang lên, chút thịt quả còn lại trên cái hột kia cũng nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lại sờ cái hột kia, rốt cuộc vẫn không sờ được hai cái viên gì đó vừa trượt đi.

Tề Lạc Nhi ngây người, không biết nên nhìn đến chỗ nào.

Rốt cuộc là cái gì vậy? Lại còn có thể tàng hình?!

Phía sau, trong mắt Bạch Ly xẹt qua một tia ánh sáng nhạt.

Bỗng nhiên cơ thể chợt lóe sáng, thân thể uyển chuyển vô song, bay thẳng lên cái cây cổ thụ kì lạ kia.

Chìa tay hái trái cây, vừa mới hái được một quả, bỗng nhiên giống như bị vật gì nóng bỏng chộp vào tay, nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngã thẳng xuống dưới!

Tề Lạc Nhi hoảng sợ.

May mắn nàng cách đó rất gần, thân mình vọt lên, liền ôm Bạch Ly vào trong ngực.

Trong nháy mắt, một bóng dáng xanh biếc lao thẳng xuống!

Rắn!

Vật kia hóa ra là một con cự mãng (rắn to) khổng lồ!

Thân mình treo lủng lẳng như cái gàu múc nước, đầu to như đầu heo, trong hai hốc mắt bắn ra tia lạnh, giương to cái mồm dầy máu, tựa hồ muốn một miếng nuốt ngay hai người Tề Lạc Nhi!

Tề Lạc Nhi không kịp suy nghĩ, ôm Bạch Ly nhanh chóng vọt đi, cự mãng kia đớp một cái vào khoảng không.


Chương 80: Ăn và bị ăn 2

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy nhót tán loạn.

Cự mãng to như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ.

Ông trời ơi, không phải nó đã thành tinh rồi chứ?!

Nàng hoảng loạn lục tìm toàn thân, nhưng không tìm được thứ gì có thể dùng làm binh khí.

Ông trời ơi, người ta đều nói đánh rắn đánh giập đầu.

Nhưng nàng không có vũ khí thì đánh thế nào?

Không thể dùng tay không xông lên được!

Cự mãng kia đớp hụt một cái vào khoảng không, thẹn quá hóa giận.

Một cái lưỡi đỏ phun ra nuốt vào, cái đuôi duỗi thẳng lao đến!

Tề Lạc Nhi giật nảy mình, chạy như điên về phía cây đại thụ, thò tay túm lấy một cành cây, đu mình treo lên không trung.

Tạm thời an toàn, Tề Lạc Nhi thở phào một hơi.

Chợt nghe dưới cành cây truyền đến tiếng Bạch Ly kêu thét: "A a, thật kinh khủng! Tiểu Lạc Nhi, cứu mạng!"

Tiếng kêu kinh hãi lọt vào tai khiến nàng nhức cả đầu.

Tề Lạc Nhi hết hồn, tuy rằng đã biết Bạch Ly có võ công, nhưng không biết võ công nàng cao thấp thế nào.

Hơn nữa xưa nay nàng nhát như chuột nhắt, nói không chừng thực sự bị cự mãng dọa.

Trăm việc bỗng dưng đổ lên đầu, nàng nhìn xuống, thấy Bạch Ly bị con rắn xanh kia truy đuổi nhảy lên nhảy xuống.

Thế nhưng mỗi khi suýt bị cự mãng tấn công, nàng lại hết sức nhanh nhẹn tránh được...

Nàng ta quả nhiên vẫn đang trêu chọc mình!

Tề Lạc Nhi dứt khoát bò lên một cành cây khác, vắt vẻo ở trên nhìn Bạch Ly "nhảy nhót".

Chẳng phải muốn chơi ư?

Ta xem nàng có thể chơi được bao lâu?!

Đưa mắt xuống dưới, một cái bóng xanh một cái bóng trắng quay cuồng giằng co tranh đấu lẫn nhau, Tề Lạc Nhi ngồi trên chạc cây xem kịch hay.

"Ai da, khủng khiếp quá!"

Lại là một tiếng kêu sợ hãi của Bạch Ly.

Theo tiếng thét kinh hãi của nàng, con rắn xanh to lớn kia há miệng, một sợi bạc từ đó phun ra.

Bạch Ly không kịp tránh, bị sợi bạc kia phun trúng, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã bùm xuống!

Hết thảy mọi việc đều xảy ra quá mau, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp phản ứng.

Nhìn thấy cự mãng khổng lồ kia há miệng tiếp, Bạch Ly di chuyển như có dây thừng vô hình điều khiển.

"Bay" thẳng về hướng miệng của cự mãng.


Chương 81: Ăn và bị ăn 3

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Tề Lạc Nhi kinh ngạc.

Nàng vội vã bẻ một nhánh cây!

Rồi phi thân xuống.

Nhánh cây to trong tay bị nàng xoay nhanh như gió, hướng thẳng về miệng của cự mãng!

"Phập!"

Cự mãng kia đang vội vàng hút Bạch Ly, tức thì không tránh kịp, nhánh cây trong tay Tề Lạc Nhi cắm thẳng vào trong cái miệng khổng lồ của nó.

Máu đen văng khắp nơi, con cự mãng đau đớn vung đuôi, quét về phía Tề Lạc Nhi!

Tề Lạc Nhi đã đoán trước nó sẽ ra chiêu này, bèn cầm lấy nhánh cây chọc thẳng lên, cái đuôi con cự mãng quét sượt qua dưới chân nàng.

Chiêu này của Tề Lạc Nhi tuy làm cho con cự mãng bị trọng thương.

Nhưng càng bị khiêu khích nó càng phát cuồng, trong miệng liên tiếp phun ra khói độc.

Thân hình khổng lồ vung lên quét xuống, gió bão nổi lên, cây cỏ lật gốc, bụi đất mù mịt...

Tề Lạc Nhi ứng phó không xuể, vừa phải tránh khói độc, vừa phải chú ý nó tấn công, lo lắng cho sự an nguy của Bạch Ly.

Từ lúc Bạch Ly ngã xuống đến giờ không phát ra thanh âm nào, không biết là còn sống hay đã chết.

Tề Lạc Nhi muốn tiến lên xem xét nàng, lại bị cự mãng công kích không thoát ra được...

Trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại không có biện pháp nào!

Đang lúc không biết phải giải quyết ra sao, bỗng một giọng nói sắc sảo truyền đến: "Ồ, cô gái này thật không đơn giản, chạc cây của Vân quả nàng cũng có thể bẻ xuống."

Thanh âm mềm mại, hình như là của một cô bé.

"Ừ, thật đúng là kỳ quái. Chẳng phải ngay cả chưởng giáo Tử Vân môn cũng bó tay ư? Cô gái này sao lại làm được? Xem ra linh lực của nàng không tầm thường đâu."

Một giọng nói khác truyền đến, nghe có vẻ ồm ồm hơn, giống như là của một cậu bé.

Giọng nói của hai đứa trẻ thình *** h phát ra.

Tề Lạc Nhi lắp bắp kinh hãi, đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy nửa bóng người.

Ma quỷ?!

Nàng phân tâm lo lắng, suýt nữa bị cái đuôi cự mãng quét trúng người.

"Rầm" một tiếng, đuôi cự mãng đâm trúng vào một gốc cây đại thụ, quật cả rễ nó lên.

Tề Lạc Nhi toát mồ hôi lạnh, thế này mà bị nó quét trúng thì không chết cũng sẽ gãy xương!


Chương 82: Ăn và bị ăn 4

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


"Ê này, đừng để ý chung quanh nữa, cô không nhìn thấy chúng tôi đâu. Mau dùng cành của Vân quả chọc vào bướu thịt của nó!"

Giọng nói của cậu bé lại vang lên, giọng điệu ra vẻ ông cụ non.

Tề Lạc Nhi không kịp nghĩ, cầm ngay nhánh cây chọc về phía bướu thịt trên đầu cự mãng.

Cự mãng kia tuy thân hình cồng kềnh, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt.

Nó bảo vệ bướu thịt trên đầu cực kỳ cẩn thận, Tề Lạc Nhi công kích liên tiếp vài lần, đều bị nó tránh thoát...

Tề Lạc Nhi nóng vội như có lửa đốt, biết rằng nếu không giải quyết được cự mãng này thì đừng mơ tưởng nhìn thấy Bạch Ly an toàn.

Mà Bạch Ly bị khói độc phun trúng, trì hoãn càng lâu, thì càng không có hi vọng sống sót.

Nàng bôn ba cả một đêm, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng giờ phút này lại chỉ có thể cắn răng chống đỡ, mồ hôi ướt đẫm y phục.

Cả người như mới lội nước ra, nhiệt khí bốc lên bừng bừng...

Bạch Ly nằm trên đất sắc mặt trắng bệch, mí mắt nặng nề mở ra.

Nhìn thấy Tề Lạc Nhi đang gặp phải tình huống này, trong đôi mắt của nàng lóe lên một tia sáng nhạt, giống như áy náy nhưng lại đan xen mâu thuẫn...

Ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng khí vô hình vọt về phía cự mãng!

Tề Lạc Nhi đang liều mạng, chợt thấy không khí xung quanh phát lạnh.

Hình như có sát khí vô hình tràn ngập chung quanh, toàn thân lông tơ đều dựng đứng cả lên!

Chẳng lẽ có con gì rình rập ở quanh đây?

Tề Lạc Nhi chợt run lên, nếu lại có một con quái vật nữa thì phải làm sao? Riêng con này nàng đã không đối phó nổi!

Thân mình con cự mạng cũng hơi run rẩy, động tác trở nên chậm chạp không ít.

Tề Lạc Nhi giỏi nhất ở nắm bắt thời cơ, nàng nhanh chóng tìm được sơ hở của kẻ địch.

Lúc này dường như là không cần nghĩ ngợi, nhánh cây trong tay lao vùn vụt trong gió về phía cự mãng.

Con cự mãng như bị một vật vô hình trói buộc, muốn né tránh nhưng động tác lại chậm đi hơn phân nửa.

"Phập!"

Máu bắn tung tóe đầy trời, nhánh cây trong tay Tề Lạc Nhi ngập sâu vào đỉnh đầu ở bướu thịt!

Thân mình cự mãng lảo đảo vài cái, ngã rầm xuống đất.

Tề Lạc Nhi cũng bất chấp nó chết hay chưa chết, chạy nhanh đến trước mặt Bạch Ly.

Sắc mặt Bạch Ly xanh tím, khóe môi có sợi tơ máu, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.


Chương 83: Hô hấp nhân tạo

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Tề Lạc Nhi biết loại xà độc này rất nguy hiểm, trong lòng nàng rối hết cả lên, sợ rằng Bạch Ly sẽ chết mất.

Trước tiên kiểm tra hơi thở của nàng...

Không thở!

Lại sờ sờ ngực trái của nàng, tim cũng ngừng đập!

Đã chết?! Không thể nào!

Cô nàng chuyên gây tai họa này sao lại chết được?

Tề Lạc Nhi suýt chảy nước mắt.

Rồi chợt nhớ khi nàng còn ở bộ đội đặc chủng từng học qua khóa sơ cứu.

Lúc này Lạc Nhi bất chấp tất cả, trước tiên đặt nàng nằm thẳng, rồi nới lỏng quần áo của nàng ta, để lộ ra hai bộ ngực cao ngất trắng như tuyết...

Nơi đây không tìm thấy băng gạc, Tề Lạc Nhi đành phải xé áo của Bạch Ly cuộn thành hình phễu.

Kê ở ngoài miệng Bạch Ly, rồi phồng miệng hô hấp cho nàng...

Làm liên tiếp hai ba mươi lần, ngực Bạch Ly cuối cùng cũng bắt đầu phập phồng, dần dần có một ít hơi thở.

Nhưng sắc mặt của nàng vẫn tím tái như quả cà bị phồng.

Tề Lạc Nhi biết nếu không giải được xà độc, tính mạng của Bạch Ly vẫn sẽ nguy hiểm.

Nhưng các loại thuốc đều đã để hết trong ba lô, mà nàng đâu có mang theo lên núi.

Cách tốt nhất, chỉ có mau chóng xuống núi!

Nàng cắn răng, đang định đặt Bạch Ly lên lưng, chợt nghe một giọng nói cất lên: "Ê, cô mà làm độc lưu thông thì nàng ta sẽ chết đấy."

Giọng nói này đúng là của cậu bé kia, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.

"Đúng rồi, nhất định phải giải xà độc cho nàng ấy đã."

Giọng nói của cô bé phụ họa theo.

Lúc này Tề Lạc Nhi cũng bất chấp âm thanh này từ đâu truyền đến, bèn cất tiếng hỏi: "Ta không có thuốc giải thì phải làm sao?"

"Vân quả này chính là khắc tinh của con xà kia, cô để nàng ta ăn thử xem."

Cô bé nói.

Tề Lạc Nhi sững người sửng sốt, rồi mừng rỡ.

Nàng nhảy lên trên cây đại thụ, tiện tay hái xuống vài trái Vân quả màu đỏ son.

Nàng sợ Bạch Ly đang hôn mê không nuốt được, bèn cắn Vân quả thành từng mẩu nhỏ, từng mẩu nhỏ.

Nhét vào trong miệng Bạch Ly.

May mắn Bạch Ly chưa đánh mất hoàn toàn ý thức, còn biết nuốt.

Mà Vân quả kia vị ngon lại mọng nước, thịt quả non mềm, chẳng bao lâu, Bạch Ly đã nuốt xong toàn bộ Vân quả.

Vân quả này quả nhiên là khắc tinh của xà độc, sắc xanh tím trên mặt Bạch Ly dần dần biến mất...

Tề Lạc Nhi thở phào, mạng nhỏ của Bạch Ly cuối cùng nàng cũng cướp về được!


Chương 84: Hô hấp nhân tạo 2

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


Nàng sợ trong người Bạch Ly vẫn còn sót lại độc tố, lại cắn thêm một quả, đang định cho nàng nuốt vào.

Giọng nói của cậu bé kia bỗng vang lên: "Được rồi, được rồi! Một quả là đủ rồi! Vân quả này ngàn năm mới gặp, là thứ tốt hiếm có, không thể lãng phí như vậy được!"

Âm thanh tràn đầy đau lòng, giống như cái cây này chính là người nhà của nó!

Tề Lạc Nhi cũng không biết dáng vẻ nó thế nào, cứ mặc kệ.

Nàng đánh nhau cả ngày, vừa khát lại vừa mệt và đói, bèn ngồi xuống, cắn ngay một quả.

Vân quả này hương vị cực kỳ thơm ngon, Tề Lạc Nhi ăn một miếng, cảm thấy toàn thân như được ngâm trong nước suối mát lành, sự mệt mỏi toàn thân đều biến mất sạch sẽ.

Lúc đó dường như có một luồng khí ấm áp chạy qua ngực, luồng khí đi đến đâu, nơi đó giống như được thay da đổi thịt, khỏe mạnh lạ thường.

Ồ, quả nhiên là thứ quả tốt!

Tề Lạc Nhi đặt quả đang ăn dở trong tay xuống, nhảy lên cây, đang định hái thêm vài quả nữa.

Dưới tàng cây giọng nói của cậu bé lại vang lên.

Thanh âm lần này có vẻ hổn hển: "Ê ê, đừng hái nữa! Vân quả này ba trăm năm mới nở hoa, ba trăm năm mới kết quả, người thường ăn một quả ước chừng có thể gia tăng một trăm năm công lực, quý hiếm vô cùng..."

Tề Lạc Nhi sửng sốt, cười đáp: "Nếu thứ trái này quý như vậy, tôi gặp được, càng nên hái thêm vài quả dự trữ..."

"Khó lắm! Vân quả này này không để được lâu, chỉ cần hái xuống, một canh giờ biến sắc, hai canh giờ vị đổi, qua ba canh giờ thì thối không thể ăn."

Giọng đứa con trai lải nhải.

Tề Lạc Nhi ngẩn ra, sầm mặt!

Vân quả này sao còn dễ hỏng hơn cả quả vải? Không được hái nhiều, để lâu thì bị thối...

Nàng tiện tay lại hái thêm hai trái, rồi nhảy xuống.

Đứa bé nam kia hét ầm lên như giẫm phải đuôi mèo: "Đã bảo không hái nhiều mà. Cô gái đáng chết kia, cô còn hái à?!"

Tề Lạc Nhi hừ một tiếng: "Tôi đói bụng, muốn ăn hai quả, không được à?!"

"Không được, không được! Tuyệt đối không được! Cô cho Vân quả này là củ cải trắng à? Đã ăn là ăn no chắc!"


Chương 85: Hội trứng bay

Edit: Bin0kun0, Viochan

Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


"Thứ này sáu trăm năm mới kết được ba mươi hai quả, không thể để cô lãng phí như vậy! Hơn nữa trái này một ngày chỉ có thể ăn một quả. Ăn hơn cũng vô dụng, rất lãng phí..."

Giọng nói ông cụ non của thằng bé lại vang lên, giải thích cặn kẽ đặc tính của thứ trái này.

Tề Lạc Nhi nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc vẫn không thấy người đang nói chuyện đứng ở nơi nào?

Trong lòng lung lay quát: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Mau đi ra nói chuyện!"

Nàng vừa nói câu này ra, bốn phía đã không còn động tĩnh.

"Ê, đi ra mau! Để ta xem các ngươi rốt cuộc là thần tiên nào?"

"..." Vẫn không hề có động tĩnh.

Không phải quỷ chứ? Tề Lạc Nhi cảm thấy hơi rờn rợn.

Nàng vốn không tin rằng có quỷ, nhưng nếu nơi này là thế giới tiên hiệp, có tiên, có ma, ắt là cũng phải có quỷ.

Tề Lạc Nhi ngẩng đầu cẩn thận quan sát một vòng, vẫn không thấy bóng người nào.

Trong lúc vô tình lại nhìn thấy mấy trái Vân quả, bỗng nảy ra một ý: "Này, nếu các ngươi không ra, ta sẽ hái toàn bộ Vân quả này xuống làm cầu để đá..."

Nàng còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng thở mạnh trong không khí, ngay sau đó cô bé kia kêu lên: "Đừng, đừng làm thế, chúng ta sẽ ra..."

"Cô đúng là cô gái ranh ma, tôi phục cô rồi!" Thằng bé kia hổn hển nói.

Âm thanh vỗ cánh rào rào vang lên, có hai tia sáng lóe lên trong hư không, bay về phía Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc Nhi tập trung nhìn vào, bỗng nhiên miệng há rộng ra, nói không nên lời.

Trứng! Hai vật bay đến, lại là hai quả trứng! Hai quả trứng vàng óng ánh!

Mỗi một quả đều to như quả trứng vịt, hai bên còn có một đôi cánh trông rất buồn cười, xiêu vẹo bay đến trước mặt Tề Lạc Nhi.

"Cô gái này, chúng tôi đã đi ra! Đừng làm hại Vân quả!"

Một quả trứng lớn hơn cất tiếng.

Giọng nói lại là của thằng bé kia.

Miệng Tề Lạc Nhi há to đến nỗi có thể nhét vào hai quả trứng vịt.

Thế giới này quả nhiên không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!

Trứng mà cũng có thể nói chuyện, lại còn có thêm đôi cánh nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro