Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 356 - 360: Lưu hành tỷ đệ luyến

 Chương 356: Lưu hành tỷ đệ luyến

"A..., Trừ ma vũ! Trừ ma vũ được không? Vân Họa ca ca, đao pháp này của ta rất giống điệu vũ, liền gọi Trừ ma vũ đi?"

"..."

Trong lòng đau đớn! Âm thanh lục lạc như còn vang bên tai, bạch y thiếu nữ năm đó đã sớm không còn tồn tại!

Trừ ma đao cũng theo nàng biến mất, hắn đã cho rằng sẽ không bao giờ thấy được nữa.

Lại không nghĩ nó sẽ xuất hiện, hơn nữa nhận Tề Lạc Nhi làm chủ nhân...

"Linh Nhi, đao của muội nay trên tay nữ hài này, ta truyền lại đao pháp của muội cho nàng, nếu muội như trên trời có linh, chắc có lẽ không trách ta tự tiện chủ trương đâu?"

  ..................................................................

Bất tri bất giác ba ngày lại trôi qua, Nguyệt Vô Thương vẫn chưa tới.

Nơi đây tuy rằng tĩnh lặng đáng sợ, nhưng cũng là chỗ luyện công tốt, không bị bên ngoài quấy nhiễu, có thể chuyên tâm luyện công.

Công phu Tề Lạc Nhi tiến triển cực nhanh, bộ Trừ ma đao được nàng vũ bề ngoài giống như khuôn đúc.

Chỉ là tu vi của nàng chưa đủ, có chút lực bất tòng tâm.

Trên Thánh Nữ Lăng ghi chép pháp môn tu luyện, nàng có chỗ không hiểu liền muốn hỏi Vân Họa.

Cũng may nàng đã học được điều khiển hạc giấy, nàng ghi lại những vấn đề không hiểu lên trên, không lâu sau liền thu được hạc giấy trả lời của Vân Họa...

Thật giống như Hồng nhạn truyền thư*.

Buổi trưa, nàng lại bắt mấy con cá, gác ở trên lửa nướng, vừa mới nướng chín một con, còn chưa kịp đưa đến bên miệng. Một âm thanh từ sau lưng liền truyền đến: "Thơm quá! Không nghĩ tới khả năng nướng cá của Lạc Nhi cũng là nhất tuyệt."

Tề Lạc Nhi sững sờ, quay đầu lại, chỉ thấy Lý Ngư mỉm cười thong thả bước đến.

Đã ba ngày không có một ai đến, thấy hắn đến thăm mình, Tề Lạc Nhi tự nhiên đại hỉ, nhảy dựng lên, vòng quanh Lý Ngư một vòng, nói: "Sư huynh, thương thế của huynh tốt rồi?"

Lý Ngư cười gật đầu: "Tự nhiên là tốt rồi, Lạc Nhi, muội ở nơi này có tốt không?"

Tề Lạc Nhi cười khổ: "Huynh thấy đó, ta ở chỗ này có ăn có uống, chỉ là có hơi chút khó chịu..."

.

Chương 357: Lưu hành tỷ đệ luyến 2

Lý Ngư cười, ngắt mũi nàng: "Đứa nhỏ ngốc, người tu đạo tự nhiên phải chịu được tịnh mịch, chỗ này tuy trống vắng, nhưng lại càng thích hợp tĩnh tâm luyện công. Hơn nữa cá ở đây cũng không tệ, đại bổ thể lực. Lạc Nhi muội có cảm giác thể lực tăng cường không?"

Hai mắt Tề Lạc Nhi sáng lên: "Vậy mà huynh không nói sớm! Ta còn tưởng nơi này không cho bắt cá. Cứ phải lén lút không dám để sư phụ nhìn thấy."

Lý Ngư cười: "Sư phụ vốn không thích nhiều lời, lại nói không phải người toàn đưa cho muội rau quả sao? Muội lâu không ăn mặn nhất định sẽ nghĩ đi bắt cá. Cá trong hồ này trơn trượt dị thường, khó bắt hơn cá bình thường nhiều, mặc dù là bắt cá cũng có thể rèn luyện thân thể linh hoạt... Đúng rồi, Lạc Nhi, bây giờ một ngày muội có thể bắt mấy con?"

Tề Lạc Nhi không nói lời nào, đi đến bên hồ, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có bọt nước bắn lên, tay nàng vừa nhấc, một đạo bạch quang phát ra, bắn thẳng vào trong nước, chỉ trong nháy mắt, trên mặt hồ đã có một cái bụng trắng bóng lật ngửa, tay trái Tề Lạc Nhi khẽ giật lại, con cá kia liền như bị một sợi dây vô hình kéo động, trong nháy mắt bay đến trên bờ...

Lý Ngư trợn mắt nhìn: "Lạc Nhi, muội... Mới mấy ngày muội đã luyện thành cách không thủ vật? !"

Tề Lạc Nhi cười gật đầu: "Thế nào? Tiến cảnh của ta không tính chậm chứ?"

Lý Ngư mạnh gật đầu: "Quá là nhanh! Lạc Nhi không hổ là Thiên nữ, thông minh tuyệt đỉnh... Ta thấy không cần tới mười năm, muội sẽ tu được tiên cốt."

.

Chương 358: Lưu hành tỷ đệ luyến 3

"Tu được tiên cốt?" Tề Lạc Nhi không hiểu mấy từ ngữ này lắm.

"Đúng vậy, sau khi tu được tiên cốt muội có thể trường sinh bất lão, hơn nữa dung nhan cũng có thể dừng lại thời điểm nàng tu được tiên cốt." Lý Ngư giải thích.

Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ động: "Sư huynh nói là, tướng mạo hiện tại của mọi người trong Tử Vân môn đều là bộ dáng lúc tu được tiên cốt?"

Lý Ngư gật đầu: "Không tệ! Tu được tiên cốt có liên quan đến tư chất, có người ngắn ngủn vài năm liền có thể tu thành, có người lại phải vài chục năm. Còn có tu cả đời cũng chưa chắc tu thành tiên cốt đấy..."

"Sư phụ còn trẻ như vậy, có phải đạt được tiên cốt sớm nhất không?"

Trong đầu Tề Lạc Nhi hiện lên dung mạo như thiên nhân của Vân Họa, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi...

Lý Ngư hơi sững sờ, lắc đầu: "Nghe những tiền bối trước nói, sư phụ từ nhỏ đã là kỳ tài, đã từng là đệ tử tu được tiên cốt sớm nhất Tử Vân môn, hai mươi mốt tuổi lúc liền tu thành. Thế nhưng về sau lại xuất hiện một vị, mười tám tuổi đã tu thành tiên cốt, sớm nhất Tử Vân môn, không, thậm chí sớm nhất toàn bộ Tiên Giới, lúc ấy đã chấn động hai giới tiên ma một hồi..."

Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ động: "Người nọ có phải Vân sư thúc không?"

Lý Ngư gật đầu: "Thì ra muội cũng biết, đúng vậy, chính là nàng, nàng đúng là hiếm thấy trong tiên môn, xinh đẹp, lại tuyệt đỉnh thông minh, nghe nói lúc ấy sư phụ có vô số người si mê nàng, ngay cả Yêu vương một mực đối đầu nàng cũng vậy..."

Tề Lạc Nhi đột nhiên nhớ tới thân ảnh bạch y thiếu nữ trong Thiên Ky kính, ngườui tuyệt mỹ như vậy, tự nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi.

Trong lòng khẽ động, thốt lên một câu: "Có phải năm đó sư phụ cũng thích nàng không?"

Lý Ngư sững sờ, gõ đầu Tề Lạc Nhi: "Nha đầu ngốc, chuyện của sư phụ là ta và muội có thể nghị luận hay sao? A..., cá muội nướng không tệ, có cá không rượu sao được? Nhìn xem, ta mang đến cho muội thứ gì tốt này?"

.

Chương 359: Lưu hành tỷ đệ luyến 4

Nói rồi hắn cho tay vào ngực, như ma thuật, móc ra hai vò rượu.

Nắp vò mở ra, một cỗ mùi thơm như lan như xạ phiêu tán trong không khí.

Tề Lạc Nhi đã uống qua không ít rượu, nhưng không có loại rượu nào có mùi hương như vậy.

Chỉ nghe mùi thơm, liền say lòng người không thôi.

Lý Ngư lại lấy từ trong ngực ra hai cái ly bạc: "Nào, Lạc Nhi, đây chính là rượu ngon bí phương của Tử Vân môn ta, năm trăm năm mới có thể ủ thành, hôm nay Lăng Hư tiên tôn phái đệ tử đưa đến Vân Phù Cung năm hũ, ta liền mang tới cho muội hai hũ, đây là thứ tốt khó nếm được đó."

Nói xong, hắn cũng đã rót đầy hai ly.

Tề Lạc Nhi tràn đầy hiếu kỳ, nhận lấy ly bạc, ngưng mắt nhìn lên.

Rượu này màu xanh nhạt, màu như hồ nước lại trong vắt.

Rượu trong ly sóng sánh, có một loại vẻ đẹp mị hoặc khó nói nên lời.

Nhẹ nhấp một miếng, cảm thấy một dòng nước mát rượi, tĩnh hậu trượt từ yết hầu xuống bụng.

Cùng lúc đó, một cỗ khí băng hàn từ đan điền xông thẳng lên.

Xương cốt tứ chi đều thư sướng, chẳng những không hề cảm thấy chút rét lạnh, ngược lại ấm áp mà phiêu phiêu dục dục.

Tề Lạc Nhi dựng ngón cái: "Quả nhiên là rượu ngon!"

Hai người uống một hớp rượu, ăn một miếng cá, ngồi ở bên hồ tiêu diêu tự tại vô cùng.

Nhìn Lý Ngư ngồi đối diện, trong đầu Tề Lạc Nhi lại hiện lên bóng dáng Nguyệt Vô Thương.

Người đó cũng thích rượu, nếu như nếm được rượu ngon như vậy, chắn hẳn cũng sẽ hết sức hưng phấn phải không?

Nàng mới uống ba chén, đang muốn rót chén thứ tư, Lý Ngư lại nâng tay chặn lại: "Lạc Nhi, rượu này uống vào tuy thanh thuần, nhưng tác dụng chậm, muội uống nữa sẽ say."

.

Chương 360: Lưu hành tỷ đệ luyến 5

Tề Lạc Nhi cười khúc khích: "Sao dễ say như vậy được? Lúc ta ở thế giới kia, loại rượu mạnh nhất uống trên nửa cân cũng không có việc gì, gia gia ta thường thường bảo ta là thùng rượu đấy... Ha ha, ta uống một chén nữa..."

Rồi lại tự rót một ly: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang*, nào, sư huynh, chúng ta uống tiếp!" 

(*Trích Đoản ca hành - Tào Tháo)

Lý Ngư nhìn nàng miệng nói không say, nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng hơn cả hoa đào tháng ba, đôi mắt sóng sánh lưu chuyển, gợn nước tràn đầy, rõ ràng là bộ dáng không thắng được tửu lực.

Trong lòng chợt động, thay nàng phủi nhẹ lá cây bay xuống: "Lạc Nhi, được rồi, muội uống hơi nhiều. Hai vò rượu liền để ở đây, lúc muội khó chịu có thể uống một hai chén, ngàn vạn không thể uống nhiều, bằng không muội lại say không biết trời đất gì nữa..."

Lúc này Tề Lạc Nhi xác thực choáng váng đầu, cũng không kiên trì nữa, A..., nàng thật buồn ngủ.

Hữu khí vô lực tựa trên vai Lý Ngư: "Ừm, ta, ta không thể uống nữa, ta còn phải luyện công, ta... Ta muốn sớm ngày tu được tiên cốt, hô, năm nay ta đã hai mươi rồi, nếu tu mười năm nữa mới đạt được, ta đây chẳng phải ba mươi rồi hả? Sư phụ hai mươi mốt, ta ba mươi... Quá... Quá không xứng đôi... Nhìn qua giống như tỷ đệ vậy..."

Hả? Lý Ngư sững sờ, tiểu sư muội nói gì vậy? Chẳng lẽ...

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tề Lạc Nhi, ánh mắt long lanh như nước, trong lòng rung động, ngón tay chọc trán nàng: "Muội đồ nha đầu không biết trên dưới này, lại còn nói giống tỷ đệ với sư phụ, Lăng Hư tiên trưởng mà nghe được sẽ trách phạt muội cho coi..."

Mí mắt Tề Lạc Nhi muốn díp lại với nhau, mấy ngày nay nàng cần tu khổ luyện, ngủ không đủ giấc, lúc này thời điểm cảm giác say bốc lên, nàng rất buồn ngủ, lầm bầm một câu: "Hức..., ha ha, hảo tửu, hảo tửu..."

Thấy mắt nàng muốn nhắm lại, Lý Ngư vội vàng vỗ vỗ mặt nàng: "Đừng ngủ, Lạc Nhi, không thể ngủ, bằng không muội sẽ ngủ mấy ngày đấy..."

Chú thích:

(*thư từ qua lại, có một điển cố về cụm thành ngữ này. Sơ lược là: Xưa, lúc triều Hán, Tô Võ đi sứ Hung Nô, bị giam lại Bắc hải nghèo nàn nhiều năm. 10 năm sau, Hung Nô và Hán hòa thân, triều Hán phái sứ giả yêu cầu Hung Nô phóng thích Tô Võ. Thiền Vu Hung Nô dối xưng Tô Võ đã chết. Hán hoàng bắn được chim nhạn trong Lâm Uyển, trên chân nhạn buộc thư của Tô Võ, chứng minh hắn xác thực chưa chết. Thiền Vu Hung Nô không còn cách nào, đành phải thả hắn lại triều Hán.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro