Chương 338 - 344: Một con cá dẫn đến huyết án
Chương 338: Một con cá dẫn đến huyết án
Nàng giãy giụa quá mạnh, phía sau lưng lại tảng đá thô ráp, làm cho vết thương mới lành lại rỉ ra máu...
Nguyệt Vô Thương như bừng tỉnh từ trong mộng, nơi lỏng cánh tay.
Nhìn lại vết máu dưới người nàng, chân mày hắn nhíu lại: ''Vết thương của nàng còn chưa tốt?''
Tề Lạc Nhi cố sức đẩy hắn ra, nàng bật dậy, kéo lại y phục hỗn loạn.
Hơi thở còn chút hỗn loạn, đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
''Ngươi... Ngươi... Nguyệt Vô Thương, ngươi hỗn đản! Ta không phải cơ thiếp của ngươi, để cho ngươi tùy tiện!''
Tề Lạc Nhi giận đến cả người phát run.
Nguyệt Vô Thương hít sâu một hơi, nghe được Tề Lạc Nhi kêu gào, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng lập tức lại mỉm cười: "Tiểu Bảo Nhi."
A? Tề Lạc Nhi khẽ run, nhìn hắn kinh dị, không rõ làm sao hắn lại biết được tên thật của mình.
"Ngươi... Ngươi gọi linh tinh cái gì?"
Nguyệt Vô Thương biếng nhác nhìn nàng: "Ta quyết định, ta sẽ gọi nàng Tiểu Bảo Nhi, quá nhiều người gọi nàng Lạc Nhi rồi..."
"Ngươi..." Tề Lạc Nhi thật hết cách với hắn.
Được rồi, hắn muốn gọi sao là chuyện của hắn, nàng không đồng ý là được.
"Nguyệt Vô Thương, đến cùng là ngươi muốn làm sao? Ngươi biết nơi đây là địa bàn của Tử Vân môn, ngươi không sợ bị bắt ba ba trong rọ?"
Nguyệt Vô Thương vươn vai, lật người lại, như một con báo thỏa mãn, lười biếng mà nguy hiểm: "Bắt ba ba trong rọ? Tiểu Bảo Nhi, nàng xem nàng dùng từ gì vậy? Có ba ba nào anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng như vầy sao? A..., ta mệt rồi, nàng có muốn ta ôm nàng nghỉ ngơi không?"
"Ngươi đi chết đi!"
Nàng nắm chặt nắm đấm, mới nhịn được không nhảy tới bóp cổ hắn.
Tự biết sức lực của mình không bằng người, nhào tới chỉ có thua thiệt.
Nàng hít sâu một hơi, tự nói với mình phải tỉnh táo, tỉnh táo, lại tỉnh táo.
Đánh, đánh không lại.
Mắng, nàng là thục nữ, đương nhiên mắng không nổi.
.
Chương 339: Một con cá dẫn đến huyết án 1
Edit: Tường Vi
Mắng, nàng là thục nữ, đương nhiên mắng không nổi.
Phân rõ phải trái với hắn?
Nàng nói đông, hắn nói tây, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt!
Tề Lạc Nhi thật đau đầu, nhìn hắn bại hoại nằm trên giường, vẻ mặt ung dung nhìn nàng.
Nàng quyết định thử phân rõ phải trái với hắn lần nữa, dù sao ở đây cũng là địa bàn của Tử Vân Môn, đoán chừng hắn sẽ không dám làm càn.
Nàng ho một tiếng: "Nguyệt Vô Thương. . ."
"Kêu ta Nguyệt lão đại!"
Giọng nói hòa nhã của nàng bị cắt ngang giữa chừng.
"Hoặc là nàng kêu ta tướng công cũng được."
Nguyệt Vô Thương ra vẻ ta rất dễ thương lượng.
Hít thở, hít thở, lại hít thở!
Tề Lạc Nhi hít sâu ba lần mới nén xuống lửa giận muốn điên cuồng bốc lên .
Được rồi, nói chính sự quan trọng, nàng trước không so đo với hắn mấy thứ lông gà vỏ tỏi này .
"Nguyệt lão đại, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Tử Vân Môn, với lại sư phụ ta có thể trở về bất cứ lúc nào, nếu như hắn phát hiện ngươi ở đây, chỉ e ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát..."
Tề Lạc Nhi quyết định nói rõ tình hình cho hắn biết, nói chuyện tình cảm thay vì nói lý lẽ, bất động thanh sắc đuổi hắn đi.
"Cho nên?"
Nguyệt Vô Thương dường như thật sự xúc động, chống nửa người lên, rất nghiêm túc nhìn nàng.
"Cho nên ngươi phải nhân lúc sư phụ ta chưa đến, mau chạy nhanh đi ! Đần!"
Một chữ cuối cùng , Tề Lạc Nhi gần như cắn răng nói ra.
.
Chương 340: Một con cá gây ra huyết án 2
"Tiểu Bảo Nhi, hóa ra nàng quan tâm ta như vậy. . ."
Trong đôi mắt của Nguyệt Vô Thương có sóng ánh sáng dao động, có vẻ như rất cảm động.
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi bất kể thế nào cũng đã từng là bằng hữu của ta, không muốn để cho ngươi vô duyên vô cớ chết ở chỗ này."
Vẻ mặt, lời nói của Tề Lạc Nhi ra vẻ thành khẩn, tình ý sâu xa .
"Ừm..., Tiểu Bảo Nhi, nàng đối với ta tốt như vậy, ta càng không nỡ bỏ đi. Ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ở đây với nàngi!"
Hả? Tề Lạc Nhi ngẩn người!
Đàm phán lại có thể đàm phán ra kết quả như vậy, quả thực lúc mới bắt đầu nàng không lường trước được.
Nàng chỉ cảm thấy đầu ô...ô...n...g phình to ra một vòng, tức giận nói: "Nguyệt Vô Thương, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười, bỗng nhiên sáp đến trước mặt của nàng.
Cười mỉm nói: "Nàng nếu như muốn đuổi ta đi, vẫn còn có một biện pháp."
Tề Lạc Nhi đờ người : "Biện pháp gì?"
Một đôi con ngươi của Nguyệt Vô Thương nhìn nàng, bên trong lóe tia sáng khó lường.
Thản nhiên nói: "Báo hiệu cảnh giới! Nơi này mặc dù có kết giới, nhưng nếu như nàng muốn báo hiệu, sư phụ nàng rất nhanh liền có thể đi đến đây. . . Hắn có thể cùng những tên lỗ mũi trâu kia liên hợp giết ta. . ."
"Cái này. . ."
Tề Lạc Nhi sửng sốt, Nguyệt Vô Thương quấn nàng lâu như vậy, nàng thật đúng là không nghĩ tới muốn cảnh báo. . .
Trái lại, trong nội tâm nàng còn rất sợ, sợ sư phụ bọn họ bỗng nhiên đến.
Nguyệt Vô Thương tuy rằng bản lĩnh lớn, nhưng chỉ sợ hổ dữ không thắng nổi đàn sói. . .
Đổ mồ hôi một cái, nàng vậy mà lại đem sư phụ bọn họ ví von thành sói. . .
Nguyệt Vô Thương ánh mắt càng thêm sâu thẳm, thần sắc có chút khó lường.
Đáy lòng lại có một chút vui vẻ.
Nha đầu này tuy rằng luôn trừng mắt với hắn, nhưng kỳ thật vẫn không nỡ để hắn bị thương tổn.
Nàng như vậy làm sao có thể sau này sẽ lấy mạng của hắn?
Cho dù nàng ngày sau đã có bản lĩnh này, chỉ e rằng cũng không nỡ ra tay.
Có lẽ là Khoang Nhạc buồn lo vô cớ mà thôi. . .
Hắn sống đã mấy nghìn năm, từ trước tới giờ không biết mình sẽ có một ngày bị một tiểu nha đầu phàm trần làm cho tâm thần không yên.
Ngày đó hắn đi truy tìm Yêu vương, lục soát hết những nơi yêu vương có thể sẽ đi, thậm chí hủy yêu cung của Dạ Thiên Vấn .
Thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Dạ Thiên Vấn!
Pháp lực, võ công của Dạ Thiên Vấn tuy rằng không bằng hắn, nhưng bản lĩnh ẩn núp lại giỏi hơn hắn.
Nếu như Dạ Thiên Vấn cố tình muốn trốn, chỉ cần hắn không làm chuyện xấu, sẽ không lộ ra hành tàng (tung tích), người khác đừng hòng có thể tìm thấy hắn!
Nguyệt Vô Thương đương nhiên không thể cứ vậy mà buông tha hắn , sau khi quay về Thận Lâu Cung , liền ra lệnh cho tất cả đệ tử Ma Cung dụng tâm tuần tra.
.
Chương 341: Một con cá gây ra huyết án 3
Hắn không tin, Dạ Thiên Vấn sẽ làm rùa đen rút đầu cả đời!
Trong nháy mắt đã qua bảy tám ngày, Nguyệt Vô Thương nhớ đến thương thế của Tề Lạc Nhi, liền vụng trộm đi đến núi Tử Vân.
Trên núi Tử Vân đương nhiên có kết giới cực cường đại, mới đầu hắn không tìm được Tề Lạc Nhi, nhưng không muốn kinh động đến Vân Họa, tự tìm phiền toái.
Bên trên không thông qua, hắn liền đi dưới mặt đất.
Không có ai biết, hắn còn có tài độn địa chú (niệm chú độn thổ) .
Cho dù là Vân Họa - kẻ thù không đội trời chung của hắn cũng không biết.
Tuy rằng Vân Họa đã giao thủ với hắn mấy nghìn lần, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn sử dụng phương pháp này.
Nguyệt Vô Thương từ trước tới nay luôn tâm cao khí ngạo.
Phương pháp đào đất này, nếu như không phải hôm nay thật sự bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng!
Hắn cứ như vậy ẩn vào núi Tử Vân, ở dưới núi Tử Vân chui tới chui lui, chỉ vì tìm khí tức của Tề Lạc Nhi . . .
Toàn bộ đại điện Vân Phù cung hắn đều vòng một lần, nhưng căn bản không tìm thấy bóng dáng của Tề Lạc Nhi .
Đang lúc sốt ruột, chợt nhớ tới Đậu Bảo trong tay áo cùng Đậu Đinh trên người Tề Lạc Nhi .
Quả nhiên, Đậu Bảo vô cùng mẫn cảm đối với khí tức của lão công mình .
Dẫn dắt Nguyệt Vô Thương đến Thiên Cơ động, từ trong hồ suối nước nóng đó chui ra.
Lại không nghĩ tới mới vừa chui ra, liền nhìn thấy thân thể mê người của Tề Lạc Nhi bơi lội trong nước .
Một thoáng kia hắn nhiệt huyết dâng trào, không kìm lòng được liền ôm lấy nàng. . .
Một màn mới vừa rồi kia, Tề Lạc Nhi thiếu chút nữa bị hắn làm chết đuối .
"Tiểu Bảo Nhi, nàng đang làm gì vậy?"
Nguyệt Vô Thương nhìn thấy Tề Lạc Nhi ở trên bờ hồ tìm tới tìm lui, nhặt từng nhánh củi khô, xếp chồng ở một chỗ.
"Không cần ngươi quan tâm!" Tề Lạc Nhi tức giận đáp lại hắn.
Hừ, nàng đã rất lâu không ăn mặn rồi, hắn đến thăm nàng lại có thể không mang thức ăn đến cho nàng .
Nếu như đã đuổi hắn không được , nàng vẫn là tự mình bắt cá nướng ăn tốt hơn . .
Nguyệt Vô Thương dứt khoát không nói lời nào, nhìn nàng bận rộn.
.
Chương 342: Một con cá gây ra huyết án 4
Chất củi xong rồi, Tề Lạc Nhi nhìn hồ nước buồn rầu, quần áo trên người nàng nếu xuống nước sẽ không mặc được nữa.
Lại còn có cái bóng đèn lớn Nguyệt Vô Thương này ở đây, nàng lại không thể thân thể trần truồng xuống nước. . .
Liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương ngồi ở một bên khoan thai tự đắc, trong lòng bỗng nhiên khẽ động: "Ngươi có muốn ăn cá không?"
Nguyệt Vô Thương rất dứt khoát gật gật đầu: "Muốn ăn, nhưng ta không muốn bắt."
"Ngươi! Hừ, không muốn bắt thì đừng ăn!"
Tề Lạc Nhi hận không thể một cước đá hắn xuống nước.
Nguyệt Vô Thương ngáp một cái, dứt khoát dang rộng tứ chi nằm ở trên bãi cỏ, híp mắt phơi nắng ấm.
Tề Lạc Nhi oán hận trừng mắt liếc hắn, biết rõ gia hỏa này không đáng tin cậy!
Ài, thời khắc mấu chốt, vẫn là nên dựa vào chính bản thân.
Nàng nghiến răng một cái,mặc quần áo "ùm" một tiếng liền nhảy xuống nước.
Hồ tuy rằng không lớn, nhưng lại sâu.
Bên trong sinh trưởng một loại cá có vảy trắng , cực kỳ trơn nhẵn.
Tề Lạc Nhi ở trong nước vòng hơn mấy vòng, cuối cùng mới bắt được một con.
Con này nặng hơn một cân (1 cân = 0,5 kg), miễn cưỡng cũng đủ để nàng khai trai (*ăn mặn lại sau khi hết ăn chay) rồi.
Trong lòng nàng vui vẻ, cầm con cá kia ngoi đầu lên.
Vừa mới bơi tới bên cạnh bờ, vẫn chưa leo lên bờ, trên đỉnh đầu tựa như đổ mưa đá.
Đùng đùng không dứt rơi xuống mười mấy con cá, con nào con nấy thân to béo ú, đều lớn hơn rất nhiều so với con cá trong tay nàng .
Những con cá này ở trên bờ hồ, ở trong bụi cỏ nhảy loạn.
"Tiểu Bảo Nhi, nàng thực ngốc, cả buổi trời mới bắt được một con như vậy, còn không bằng ta nhắm mắt bắt. . ."
Nguyệt Vô Thương nằm ở đó còn không có đứng dậy, chẳng qua là tay trái khẽ nhấc lên, liền có vô số cá liên tiếp rơi trên bờ. . .
Đáng chết!
Hắn bắt cá dễ dàng như vậy lại có thể nhắm mắt nhìn nàng bơi qua bơi lại ở dưới hồ bận rộn!
Cố tình trêu cợt nàng phải không? !
Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tề Lạc Nhi phun ánh lửa cháy , dường như muốn thiêu mấy cái lổ thủng trên người Nguyệt Vô Thương.
.
Chương 343: Một con cá gây ra huyết án 5
"Tiểu Bảo Nhi, nàng đừng nhiệt tình như vậy mà nhìn ta, người ta sẽ xấu hổ. . ."
Nguyệt Vô Thương cười mỉm nhìn nàng, trên mặt lại đâu có một chút vẻ xấu hổ nào?
Khóe miệng Tề Lạc Nhi co giật.
Xấu hổ?
Cái này choáng nha, da mặt của hắn còn dầy hơn so với tường thành , nếu hắn biết xấu hổ thì heo cũng có thể leo cây!
Tề Lạc Nhi tức giận đến nỗi gần như muốn cào tường.
Vì suy nghĩ cho trái tim của mình , quyết định không đếm xỉa tới hắn.
Rửa, cạo vẩy, làm sạch sẽ con cá kia, nhóm lửa, xiên trên một nhánh cây bắt đầu nướng...
Nàng đã học qua sinh tồn dã ngoại, đương nhiên thập phần nắm chắc nướng cá, chỉ một lát, liền toả ra một trận mùi thơm ngát .
Con cá này cũng không biết là giống cá gì, mùi vị kỳ hương (thơm hiếm thấy).
Tề Lạc Nhi đã mấy ngày không biết vị thịt, giờ phút này ngửi được mùi cá, thèm tới nỗi gần như chảy nước miếng. . .
Thấy con cá này rốt cuộc đã nướng chín, nàng cũng bất chấp phỏng, nhắm mắt lại ngửi một lát mùi thơm của cá nướng.
Thở ra, thật là thơm!
Dạ dày của nàng đã chịu đựng đãi ngộ cấp bậc của Tinh Tinh hơn mấy ngày rồi , cuối cùng đã có thể nhận được một chút xíu an ủi. . .
Mở to miệng, cắn một cái !
Ự...c!
Ớ, nàng cắn được cái gì đây?
Thô ráp, lại có chút cộm răng. . .
Làm sao cũng không giống con cá non mềm trơn nhẵn kia ?
Tề Lạc Nhi mở to mắt, con cá mình mới nhìn thấy đã không cánh mà bay.
Bản thân mình lại đang cắn nhánh cây xiên cá!
Nhánh cây kia chịu không nổi răng nhọn nhiệt tình của nàng ,"rắc " một tiếng , gãy đôi. . .
"Ừm..., hương vị thật không tệ, tay nghề của Tiểu Bảo Nhi thật đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp. . . Ực, ực, ngon."
Từ sau lưng truyền đến thanh âm xấu xa của người nào đó ,
Thân thể của Tề Lạc Nhi cứng đờ,quay đầu nhìn lại,trong nháy mắt vang lên tiếng nghiến răng ken két !
Trong tay người kia, không phải là cá mình vừa mới nướng chín sao ? !
.
Chương 344: Một con cá gây ra huyết án 6
Edit: Tường Vi
"Nguyệt Vô Thương! Trả lại cá của ta!"
Tề Lạc Nhi trong đầu vừa vang lên ô...ô...n...g một tiếng, hình tượng thục nữ lại sụp đổ một lần nữa, liều mạng nhảy lên, lao tới Nguyệt Vô Thương chộp cá!
Nguyệt Vô Thương hoàn toàn không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ ăn cá ngon lành.
Mắt thấy móng vuốt sói con của Tề Lạc Nhi sắp chộp được con cá kia.
Hắn thình lình thò tay ra bắt lấy, nắm trong tay hai tay nhỏ bé của nàng.
Tiện thể kéo một cái, bịch một tiếng Tề Lạc Nhi đã ngồi ở trong lồng ngực của hắn.
Hắn thừa cơ hôn một cái lên mặt nàng : "A..., Tiểu Bảo Nhi, nàng thật nhiệt tình, nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ ta rồi. . ."
Lúc đang nói chuyện, hắn lại ăn liên tiếp vài miếng, một con cá thơm ngào ngạt chỉ còn lại xương. . .
Tề Lạc Nhi nhìn cái xương cá trụi lủi kia gần như tức muốn điên rồi!
Hận không thể in một hòn Ngũ Chỉ sơn trên gương mặt đẹp trai tới mức thiên hạ đều căm ghét kia của Nguyệt Vô Thương.
Tiện thể lại dẫm lên mấy bàn chân chứng minh đại tiểu thư nàng đã đến đây.
Nhưng mà, nhưng mà. . .
Đánh, nàng đánh không lại.
Giành, nàng lại giành không lại.
Cũng không có người nào vô lại như hắn, . . .
Tức giận đến phẫn nộ công tâm, nhưng lại hết lần này tới lần khác một biện pháp cũng không có.
Tề Lạc Nhi chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, không hề báo trước cứ như vậy mà rơi nước mắt .
Nguyệt Vô Thương không thể tin nhìn mặt của nàng: "Nàng. . . khóc?"
Nói nhảm, ngươi không nhìn ra sao!
Nguyệt Vô Thương thở dài một hơi, nói một câu rất muốn ăn đòn: "Nàng khóc đẹp hơn cười."
Tề Lạc Nhi giương mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia một lát , thật muốn vung mạnh một quyền đánh lệch mặt của hắn .
Cùng nàng ở chung lâu như vậy, cực ít khi thấy nàng khóc.
Nguyệt Vô Thương sờ mũi, tựa hồ bị chấn động mạnh.
Xương cốt nha đầu kia từ trước tới nay luôn rất cứng, huấn luyện khổ như vậy cũng không thấy nàng khóc.
Dạ Thiên Vấn đánh nàng gần như sắp chết, nàng cũng không khóc.
Lại không nghĩ tới bây giờ vì một con cá, cư nhiên lại khóc!
Nhìn nước mắt của nàng từng từng từng giọt rơi xuống, mắt đỏ hồng, tựa như một bé thỏ con.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên tê rần, tay chân có chút luống cuống.
Ôm chặt bờ vai của nàng: "Nàng. . . Nàng đừng khóc. . ."
Tề Lạc Nhi tức giận đẩy hắn ra ,càng khóc càng thương tâm.
Mạng nàng thật xấu, từ khi xuyên qua không có chuyện nào tốt, không nói tới mấy lần thiếu chút nữa mất đi mạng nhỏ, còn bị người giam lỏng mọi nơi.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro