Chương 334 - 337: Ngươi, ngươi muốn làm gì
Chương 334: Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Được, coi như hắn thức thời, không theo vào.
Tề Lạc Nhi đóng cửa động, thở phào nhẹ nhỏm.
"Tiểu Lạc Nhi, đây là chỗ nàng nghỉ ngơi? A..., cái này giường quá cứng, vi phu nằm không thoải mái..."
Một giọng nói rất vô lương bỗng nhiên vang lên trong động, dọa Tề Lạc Nhi giật cả mình.
Nguyệt Vô Thương dựa trên giường đá của nàng, hai mắt híp lại, lười biếng nhìn nàng.
Tên gia hỏa này là đại quỷ à? !
Không phải hắn vừa ở bên ngoài sao?
Sao mới nháy mắt đã chạy đến trên giường của nàng rồi? !
Khóe miệng Tề Lạc Nhi giật giật: "Nguyệt Vô Thương, đấy là giường của ta, ai cho ngươi lên? !"
Nguyệt Vô Thương chớp chớp mắt, đôi mắt ai oán nhìn nàng: "Tiểu Lạc Nhi, không phải nàng là của ta sao? Phu thê chúng ta còn phải so đo nhiều như vậy? Đúng rồi, nàng quên lúc trước chúng ta cũng đã cùng giường chung gối rồi sao?"
Tề Lạc Nhi tức điên rồi, bắt được thứ gì liền ném tới: "Nguyệt Vô Thương, ngươi còn có mặt mũi nói chuyện trước đây? Ngươi đồ Lessbian này, ngươi hại ta khổ thế nào có biết không? Ngươi nói xem ngươi một đại nam nhân, đang yên lành biến thành nữ nhân làm cái gì? ! Lại còn ngủ chung phòng với ta! Thanh danh của ta trong sạch của ta đều bị ngươi hủy..."
Nguyệt Vô Thương thuận tay đón lấy, ồ, là một quả táo lớn.
Tề Lạc Nhi càng nói càng tức giận đến, đồ vật ào ào bị ném tới.
Nguyệt Vô Thương đón lấy từng món từng món, nào táo, lê, đào, chuối tiêu, màn thầu... Cuối cùng lại là một chùm nho...
Nguyệt Vô Thương cắn mấy miếng thử, A..., mùi vị cũng không tệ.
Trong đôi mắt đào hoa lóe lên ý cười.
Chỉ nhìn nha đầu kia không dám ném ra hung khí đã biết tuy miệng nàng mắng hung, nhưng kỳ thật lại không nỡ làm tổn thương hắn.
Lướt nhìn qua, trong động có nhiều đá như vậy nàng lại không ném, lại lấy ''gia sản'' của nàng ra ném tới!
Vù! Một đồ vật lại bị ném tới.
Nguyệt Vô Thương tiếp lấy, A..., là một cái túi màu trắng.
Đôi mắt hắn nhíu lại, túi càn khôn của Vân Họa!
.
Chương 335: Ngươi, ngươi muốn làm gì? 2
Xem ra Vân Họa không phải chỉ tốt bình thường đối với tiểu đồ đệ này, hắn lại đưa một thứ quan trọng như vậy cho tiểu đồ đệ làm túi thức ăn...
Đến tận khi hai tay trống trơn, Tề Lạc Nhi mới phát hiện ra tất cả gia sản của mình đã trên tay người ta rồi.
"Trả lại cho ta!" Mặt nàng trầm xuống, vươn tay ra đòi.
Nguyệt Vô Thương chậm rãi mà cất tất cả những ''hung khí'' kia vào túi.
Hắn đung đưa cái túi trong tay, cười híp mắt nói: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi xem nàng đúng là nóng vội, nhanh như vậy đã đưa đồ cưới tới, A..., tuy rằng không nhiều, nhưng chỉ cần Lạc Nhi chịu gả cho ta, ta sẽ không ghét bỏ đâu..."
"Gả cho ngươi cái rắm! Ta gả cho đầu heo cũng không gả cho đồ Lessbian ngươi..."
Hình tượng thục nữ hơn hai mươi năm trong một khoảnh khắc mất sạch, hỏa khí bốc thẳng lên trời, nàng không kìm được nói ra một câu thô tục.
Nàng còn chưa hét xong, cổ tay đã bị một sức mạnh bất ngờ giữ lấy.
Nàng lảo đảo, thân thể ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Vô Thương lập tức phóng đại trước mắt nàng, đôi mắt tà mị của hắn ngắm nhìn nàng, hô hấp ấm áp hầu như phun toàn bộ trên mặt nàng.
Cả người Tề Lạc Nhi bị hắn giam cầm trong ngực, dưới thân là phiến đá lạnh băng, trên người lại là thân hình nóng rực của Nguyệt Vô Thương...
Tư thế như vậy, quả thực là thảm hại quá mức.
Lạnh lẽo từ y phục dưới người truyền qua da làm nàng càng thêm mẫn cảm với sức nóng bên trên.
Nàng giãy giãy, lại bị đôi mắt yêu mị cùng với hỏa khí tỏa ra từ quanh thân Nguyệt Vô Thương trấn trụ không thể nhúc nhích.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Thật vất vả hé miệng thốt ra mấy chữ, tim Tề Lạc Nhi đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
"Muốn làm gì? Nàng nói xem? Tiểu Lạc Nhi, không phải nàng nói ta là Lessbian sao? Ta muốn cho nàng nghiệm thử ... Thế nào hử?"
.
Chương 336: Ngươi, ngươi muốn làm gì? 3
Xem ra Vân Họa thật không phải chỉ tốt bình thường với tiểu đồ đệ này, lại đưa vật quan trọng như vậy cho tiểu đồ đệ làm túi đựng thức ăn...
Đến tận khi hai tay trống trơn, Tề lạc Nhi mới phát hiện toàn bộ gia sản của mình đã trên tay người ta rồi.
''Trả đồ lại cho ta!" Mặt nàng trầm xuống, vươn tay ra.
Nguyệt Vô Thương thong thả cất toàn bộ những ''hung khí'' kia vào trong túi.
Hắn lắc lắc vật trong tay, cười híp mắt nói: "Tiểu Lạc Nhi, nàng xem nàng thật là nóng vội, nhanh như vậy đã đưa toàn bộ giá trang tới, A..., tuy rằng đồ không nhiều lắm, nhưng chỉ cần Lạc Nhi chịu gả cho ta, ta sẽ không ghét bỏ đâu..."
"Gả cho ngươi cái rắm! Ta có gả cho đầu heo cũng không gả cho đồ Lessbian ngươi..."
Hình tượng thục nữ gầy dựng hơn hai mươi năm lập tức bị phá vỡ, Tề Lạc Nhi hỏa khí nộ thiên, không kiềm chế được tuôn ra một câu thô tục.
Nàng còn chưa hét xong, cổ tay đã bị siết chặt.
Sau một trận trời đất khuynh đảo, thân thể liền ngã vào trong một lồng ngực ấm áp.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Vô Thương lập tức phóng đại trước mắt, đôi mắt tà mị quan sát nàng, hô hấp nóng rực hầu như đều phun trên mặt nàng.
Cả người Tề Lạc Nhi bị hắn giam cầm trong ngực, dưới thân là phiến đá lạnh buốt, trên người lại là thân thể nóng rực của Nguyệt Vô Thương...
Tư thế như vậy, quả thực thê thảm đến không nỡ nhìn.
Xiêm y ẩm ướt dán sát người làm cho da thịt càng thêm mẫn cảm, chỉ cảm thấy phía sau lưng bỏng rát.
Nàng giãy giụa, lại bị đôi mắt yêu mị cùng nhiệt lượng từ quanh thân Nguyệt Vô Thương tiết ra trấn trụ, không thể nhúc nhích.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Gian nan thốt ra mấy chữ, trái tim Tề Lạc Nhi căng thẳng như muốn nhảy lên cả yết hầu.
"Muốn làm gì? Nàng nói xem? Tiểu Lạc Nhi, không phải nàng nói ta là Lessbian sao? Ta muốn cho nàng thử xem... Hử?"
.
Chương 337: Ngươi, ngươi muốn làm gì 4
Âm cuối tà mị mà tùy ý, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt sợi dây cung căng chặt trong lòng Tề Lạc Nhi.
Tề Lạc Nhi rùng mình, vội vàng đẩy hắn ra: "Nguyệt Vô Thương, ngươi... Ngươi đứng lên! Thả ta ra, bằng không thì ta... Ta không bao giờ để ý đến ngươi nữa..."
Nguyệt Vô Thương vẫn không nhúc nhích, bàn tay buông lỏng tay nàng, từng chút lướt nhẹ qua khuôn mặt của nàng.
Động tác trên tay dịu dàng đến cực hạn, nhưng trong con ngươi lại hiện lên một vòng lửa nóng, khát máu mà tàn khốc.
Hắn cười tà mị đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu Lạc Nhi, nếu nàng đã trêu chọc đến ta, cả đời này cũng đừng mơ tưởng lại chạy trốn được!"
Bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi ẩm ướt dán lên cánh môi đỏ bóng của Tề Lạc Nhi mà trằn trọc...
Tim Tề Lạc Nhi đập thình thịch, vô thức muốn đẩy hắn ra, đổi lấy hắn càng thêm mạnh mẽ áp chế.
Hắn cạy mở môi nàng, tiến quân sát phạt thần tốc.
Nóng bỏng mà công thành lướt trì, tùy ý phóng đãng qua lại càn quét miệng của nàng.
Giữa răng môi gắn bó, cả người họ hầu như đều dán sát lấy nhau.
Nguyệt Vô Thương dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, càng thêm gấp gáp đè nặng nàng.
Phiến đá lạnh buốt bên dưới, mà trên người mỗi nơi tiếp xúc với hắn đều nóng bỏng như vậy.
Tề Lạc Nhi cảm giác bản thân như đặt trong băng sơn biển lửa, tiền hậu giáp kích không còn đường lui.
Trong đầu một mảnh hồ đồ, hầu như không thở nổi. Khí tức của hắn dường như thông qua khoang miệng truyền đến tất cả xương cốt tứ chi, rút đi toàn bộ khí lực của nàng...
Tề Lạc Nhi nghĩ tránh ra, nghĩ đạp cho hắn một cước, nhưng từ đầu đến cuối bị hắn áp chế gắt gao, chân cũng không nâng dậy nổi.
Bỗng nhiên, trên người lạnh lẽo, y phục bị xốc lên, bàn tay của chuẩn xác phủ lên ngực của nàng...
Tề Lạc Nhi rùng mình! Cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ ăn sạch sẽ nàng mất!
Không!
Nàng hét lên, liều mạng giãy giụa: "Ngươi... Ngươi thả ta ra... A......"
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro