Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 329 - 333: Không nên nhìn, xoay người sang chỗ khác

Chương 329: Không nên nhìn, xoay người sang chỗ khác!

 Tề Lạc Nhi chưa từ bỏ ý định, lại đi dạo quanh một vòng, quả nhiên đi xa hơn cũng đụng phải một kết giới trong suốt giống như vậy, nàng căn bản không chạy ra được!

Nếu như không ra được, vậy chỉ có thể tự lực gánh sinh.

Tề Lạc Nhi chuyển mắt nhìn về phía cái hồ kia. Có lẽ trong hồ có cá...

Chạy đến bên hồ, mở to hai mắt nhìn hồi lâu, mới nhìn thấy cách đó không xa có bọt nước nổi lên.

Hừm, không tệ, hẳn là cá!

Nhưng mà, nàng không có đồ bắt cá, chẳng lẽ nhảy vào hồ bắt?

Nàng đang xoắn xuýt, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một cái túi.

Một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Lạc Nhi, tĩnh tâm luyện công. Mười ngày sau vi sư trở lại thăm ngươi."

"Sư phụ, người muốn nhốt ta bao lâu?" Tề Lạc Nhi cuống quít ngửa đầu lên trời hét to.

Trời xanh mênh mông, sớm đã không có bóng dáng bất luận kẻ nào.

Tề Lạc Nhi suy sụp, nhìn cái túi trên mặt đất.

Cái túi kia màu thuần trắng, lớn chưa bằng bàn tay một người trưởng thành, nhỏ xíu, nhìn qua chẳng có gì thu hút.

Đây chẳng lẽ là đồ ăn trong mười ngày sư phụ đưa?

Sốc! Cái túi nhỏ này có thể chứa bao nhiêu thứ?

Sư phụ sẽ không cho mình là mèo chứ?

Huhuhu, nhưng mà cho dù là một con mèo nhỏ, một xíu đồ ăn như vậy cũng không đủ ăn...

Tề Lạc Nhi đầy oán niệm mà nhặt cái túi kia lên, thò tay vào trong tìm kiếm.

Ồ, nàng móc ra một quả táo chín.

Quả táo này lớn gần bằng cái túi.

Chẳng lẽ đây là túi càn khôn? !

Tề Lạc Nhi vô thức lại lần mò bên trong, lần này là một quả lê lớn!

Lại mò, không uổng công, lần này là một cái bánh màn thầu còn nóng hầm hập...

Hàaa...! Quả nhiên là túi càn khôn!

Tề Lạc Nhi lại đưa tay vào trong, cảm thấy bên trong tựa hồ có không ít vật.

Nàng cũng không nóng lòng lấy ra. Thu túi lại, mỹ mãn mà quay về động...

.

Chương 330: Không nên nhìn, quay người sang chỗ khác 2

Trong nháy mắt năm ngày đã trôi qua.

 Bởi vì nóng lòng trả thù Yêu vương, cho nên Tề Lạc Nhi đặc bệt chăm chỉ luyện công, mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là luyện công, qua năm ngày ngắn ngủi, nàng đã có cảm giác thoát thai hoán cốt.

Có ăn có uống, phong cảnh cũng không tệ, cuộc sống bị giam của Tề Lạc Nhi cũng không khổ sở lắm.

Khuyết điểm duy nhất là nơi đây quá yên lặng, một người để nói chuyện cùng cũng không có.

Mặc dù lần này Đậu Đinh ở trên người nàng, nhưng nó là vua ngủ.

Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ, thì đến mười bảy mười tám giờ là nó đang ngủ!

Còn nói cái gì ''Một giấc ngủ giải tương tư ", khi ngủ nó có thể nhìn thấy Đậu Bảo nhà nó ở trong mộng...

Tề Lạc Nhi chẳng biết phải nói gì nữa, nàng hoài nghi Đậu Đinh căn bản không phải thượng cổ thần vật gì cả, mà chính là một tiểu trư bị đột biến...

"Đậu Đinh, ngươi nói xem, có phải sư phụ ta coi ta như tinh tinh mà cho ăn không...?" Tề Lạc Nhi ngồi trên bãi cỏ bên hồ, một tay nghịch đầu Đậu Đinh, vô hạn oán niệm.

Đồ ăn trong túi càn khôn này quả không ít, đủ để ăn thoải mái.

Nhưng mà —— nhưng mà nàng lấy ra từ trong túi năm ngày rồi, không phải hoa quả thì là màn thầu, ngay cả một mẩu thịt cũng không có! 

Tuy rằng túi càn khôn này có khả năng giữ tươi, tất cả đồ ăn đều còn tươi mới.

Nhưng nàng đã quen ăn ngũ cốc hoa màu, kết quả của việc mỗi ngày ăn hoa quả màn thầu chính là —— nàng gầy!

Không được, nàng muốn ăn thịt! Nàng nhất định phải ăn thịt!

Ánh mắt của nàng chuyển sang hồ nước.

Nàng quyết định, nàng phải bắt cá nướng ăn!

Dù sao kỹ thuật bơi của nàng khá tốt, hiện tại công phu lại tăng tiến không ít, nói không chừng dùng tay không cũng có thể bắt được một hai con cá đấy!

Bởi vì mấy ngày hôm trước trên người có thương, nàng không dám xuống nước, hai ngày qua trên người đã ngứa đến khó chịu, rất muốn tắm.

.

Chương 331: Không nên nhìn, quay người sang chỗ khác 3

 "A..., giờ vết thương trên người đã khá lên rồi, liền tắm sơ qua, thuận tiện bắt mấy con cá, dù sao chỗ này cũng sẽ chẳng có người đến."

Nàng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, nhảy vào trong nước.

Nước ấm vừa vặn, không lạnh cũng không nóng.

Nàng bơi qua bơi lại một vòng, tìm kiếm tung tích của cá.

Đột nhiên, mắt cá chân nàng bị tóm lấy, sau đó bị một cỗ đại lực kéo xuống dưới đáy hồ!

Tề Lạc Nhi chấn động, còn chưa kịp phản ứng, mặt hồ đã không thấy.

Sóng nước từ bốn phương tám hướng ập tới!

Cái gì? !

Chẳng lẽ trong nước có quái thú? !

Nhìn khí lực này, hẳn không yếu.

Nàng dốc sức giãy ra, vậy mà không tránh thoát được. Ngược lại càng bị kéo xuống sâu.

Nàng mở lớn mắt, muốn nhìn xem đến cùng là thứ gì kéo mình.

 Còn chưa kịp nhìn rõ, bọt nước tung tóe, trước mắt nàng tối sầm lại, bờ môi liền bị một vật ngăn chặn.

Vật kia ướt át mềm mại, mang theo mùi hương thơm nhàn nhạt, làm cho thần trí người có phút chốc mơ hồ.

Tề Lạc Nhi thoáng chốc thất thần, trong màn nước tối đen có bàn tay đưa ra nắm lấy mũi nàng, không mạnh, nhưng lại đủ để khiến nàng không thở nổi.

Khiến nàng không thể không mở miệng ra, một vật mềm mại liền theo đó chui vào trong miệng nàng, tàn sát bừa bãi giữa răng môi...

Tề Lạc Nhi dồn sức muốn đẩy trói buộc này ra, ngược lại càng bị kìm đến chặt chẽ.

Hai cổ tay bị một bàn tay thon dài hữu lực cố định một chỗ.

Dưới tay là tim đập mạnh mẽ rốt cuộc khiến nàng từ trong hỗn độn ý thức được đây là lồng ngực của một người. 

Mà phủ trên môi nàng là hai cánh môi mỏng.

Không tránh thoát được, nàng bản năng há miệng muốn cướp lấy không khí từ trong miệng người kia.

Hung hăng mà mút vào cặp môi đang hé mở, cướp đoạt lấy mỗi một phần không khí bên trong.

Chủ nhân của đôi môi kia không biết có phải cũng cảm thấy khó hô hấp hay không.

.

 Chương 332: Không nên nhìn! Xoay người sang chỗ khác! 4

 Sau một lát liền càng thêm ngoan độc mà mở lớn miệng, bao hàm cả miệng lưỡi nàng trong đó.

Một phen liều chết quấn giao!

Tuy nàng đã cố điều chỉnh hô hấp, nhưng mà không khí ngày càng thiếu khiến nàng dần tê liệt, ý thức trở nên mơ hồ.

"Xong rồi! Ta phải chết đuối ở chỗ này rồi!" Đầu óc Tề Lạc Nhi dần choáng váng.

"Rầm Ào Ào"! Người nọ ôm Tề Lạc Nhi nhẹ nhàng vọt lên trên mặt nước.

Không khí tươi mát tràn vào phổi Tề Lạc Nhi.

Nàng ho kịch liệt, vừa chật vật vuốt lại phần tóc rối bời trên trán, vừa mở miệng thở dốc.

"Tiểu Lạc Nhi, mấy ngày không gặp, nàng nhiệt tình lên không ít."

Một giọng nói thập phần đáng ăn đòn vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Nguyệt Vô Thương! Đây là giọng của Nguyệt Vô Thương!

Tề Lạc Nhi giật mình thảng thốt.

Cả người nàng ướt sũng, trừng mắt nhìn kẻ đứng đối diện nàng cũng bị ướt như nàng nhưng vẫn không mất đi vẻ phong lưu phóng khoáng, vẫn còn rảnh rang dùng cặp mắt đào hoa kia nhìn nàng, vẻ mặt cười xấu xa, một cỗ hỏa khí lập tức bốc lên đỉnh đầu nàng.

Có thể nhẫn nhưng không thể nhục!

Tên gia hỏa này vừa gặp mặt thiếu chút nữa đa khiến nàng chết đuối, đúng là tai tinh của nàng mà!

"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."

Ngón tay nàng run rẩy chỉ vào Nguyệt Vô Thương, nhất thời không nhớ nổi nên dùng từ gì mắng hắn.

Nguyệt Vô Thương cười híp mắt nhìn nàng, một đôi mắt đào hoa như có sóng ánh sáng chớp động bên trong, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lạc Nhi, nàng mặc thật là mát mẻ, A..., thật không muốn thu tay lại, ta giống như thấy được thứ rất đẹp mắt..."

"Ầm!" Mặt Tề Lạc Nhi lập tức đỏ bừng.

Bấy giờ nàng mới nhớ tới trên người mình chỉ mặc nội y, hầu như bị nhìn hết sạch!

Nàng vô thức lấy hai tay ôm ngực: "Đồ hỗn đản Nguyệt Vô Thương! Không được nhìn! Xoay qua chỗ khác!"

Nguyệt Vô Thương cười như mèo trộm được cá: "Tiểu Lạc Nhi, không nghĩ tới nàng còn rất có cơ sở đấy, A..., lúc ôm lấy xúc cảm rất không tồi."

"Không tồi cái đầu ngươi!" Tề Lạc Nhi hận không thể nhào tới cắn hắn, thuận tiện che luôn cái miệng xấu xa!

.

 Chương 333: Không nên nhìn, xoay người sang chỗ khác 5

Nàng luống cuống tay chân mặc y phục vào.

Nhưng toàn thân vốn ướt đẫm, y phục vừa mặc vào liền dính sát trên người, hết sức khó chịu.

Nhìn lên Nguyệt Vô Thương, nàng ngẩn ra, tên kia y phục tung bay, nào có nửa phần ướt?

"Làm sao ngươi vào được?"

Không phải sư phụ đã thiết đặt kết giới sao? Làm sao tên gia hỏa này lại chạy vào được?

Nguyệt Vô Thương lười biếng ngáp: "Cái xác rùa đen Vân Họa kia làm không tệ, ta không đành lòng đánh vỡ, liền đi vào từ phía dưới."

Phía dưới? Chẳng lẽ trong hồ có đường thông ra ngoài?

Tề Lạc Nhi nhìn hắn nghi ngờ.

Nguyệt Vô Thương giương tay lên ôm vai nàng: "Đúng, chú thuật độn địa này có chút tốn sức, nương tử, vi phu mệt mỏi, để cho ta nghỉ ngơi một lát."

Gia hỏa này, lại còn vô lại như vậy!

Tề Lạc Nhi đẩy hắn ra, muốn hất móng vuốt sói của hắn đi.

Lại không nghĩ rằng cả người hắn đều thuận thế nghiêng qua, gần như cả người đều dựa trên người nàng: "Nương tử, lòng nàng thật là ác độc, vi phu ngàn dặm xa xôi tới thăm nàng, mỗi bả vai nàng cũng không cho ta dựa..."

"Nguyệt Vô Thương! Ngươi đứng đắn cái đi! Ai là nương tử của ngươi? Ngươi là ma, ta là tiên, bây giờ chúng ta là đối thủ!"

Tề Lạc Nhi tức giận đẩy hắn.

"A..., chúng ta làm một hồi tiên ma luyến cũng không tồi."

Nguyệt Vô Thương cười đến phong lưu tùy tính, xuân phong sáng láng. Tâm địa tốt nói ra một chủ ý ôi thiu.

"Ai muốn bên ngươi? ! Ta thích sư phụ ta, ta phải gả cho sư phụ ta..." Tề Lạc Nhi bị hắn làm cho tức giận đến bối rối, buột miệng nói ra lời suy nghĩ trong lòng.

"Nàng dám hồng hạnh xuất tường? !" Khuôn mặt tuấn tú trước mắt bỗng nhiên phóng đại, Nguyệt Vô Thương tà nghễ nhìn nàng, thanh âm lành lạnh.

"Này, ta còn chưa gả cho ngươi đâu? Hồng hạnh xuất tường cái gì, ta còn trèo tường đấy!" Tề Lạc Nhi trừng hắn.

"A..., thì ra là Tiểu Lạc Nhi muốn gả cho ta, dùng xuất tường uy hiếp ta..."

Một tay Nguyệt Vô Thương đặt trên tay nàng, mắt híp lại một đường, cười hì hì nhìn nàng.

"Ngươi... Ngươi..." Tề Lạc Nhi hận không thể một cước đá hắn ra ngoài!

Nàng quay người lại đi vào trong động. Nàng không thèm để ý hắn nữa, đỡ phải bị hắn làm tức chết

Bất kể hắn là Bạch Ly, hay là Nguyệt Vô Thương, đều có năng lực làm người ta không giận điên người không được...

Nàng không thể trêu vào còn không trốn được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro