Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 318 - 324: Sư phụ nửa thân trần

Chương 318: Sư phụ nửa thân trần 1

Edit: Huyềnpluss

A..., có thể ngự kiếm phi hành thật là tốt, về sau mình không cần đi bộ rồi...

Nàng chuyển vài vòng trên không trung, dần dần nắm giữ được yếu quyết phi hành.

Nàng càng bay càng cao, đã có thể quan sát toàn bộ Vân Phù cung.

"Haha, ta rốt cuộc cũng học được ngự kiếm phi hành! Sư phụ nhìn thấy nhất định sẽ thật cao hứng!"

Tề Lạc Nhi thầm nghĩ.

"Đúng, ta muốn cho sư phụ nhìn xem!"

Nàng khống chế Tuyết Vân kiếm chậm rãi hạ thấp, sau đó bay về hướng tẩm điện của Vân Họa.

"Ngừng, ngừng!"

Tẩm điện không ngừng phóng đại trong mắt Tề Lạc Nhi, dưới tình thế cấp bách vậy mà nàng lại quên mất khẩu quyết dừng lại là cái gì.

Mắt thấy cửa lớn tẩm cung sắp đập vào mặt!

Hết rồi!

Tề Lạc Nhi vô thức ôm mặt, lần này hẳn sẽ bị đụng thành hình phẳng rồi!

Một tiếng ầm vang, cửa lớn tẩm cung mở ra.

Tề Lạc Nhi đứng không vững, mang theo một thân bụi mù, nhanh như chớp lăn vào!

Nàng bị lăn đến choáng váng đầu óc, một đường khoái trá, chợt thấy thân thể bị ghì chặt, sau đó liền bị xách nách lên.

Trước mắt nàng những ngôi sao bay vòng vòng, đôi mắt nhất thời chưa lấy lại được tiêu cự, đầu mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đoàn bóng trắng.

Có điều, đây là tẩm cung của sư phụ, thân phận của người trước mắt này tự nhiên cũng dễ dàng xác định.

Nàng há hốc miệng, rốt cuộc run rẩy thốt ra hai chữ: "Sư phụ..."

Vân Họa bóp thái dương, nhìn nàng đầy bất đắc dĩ: "Lạc Nhi, là thế nào đây?"

Mặt Tề Lạc Nhi đỏ lên: "Đệ tử... Đệ tử học được ngự kiếm rồi..."

"À..."

Vân Họa nhíu mày, nhìn nhìn Vân Tuyết kiếm vẫn còn đang rung động trên cửa chính.

Nhìn lại Tề Lạc Nhi người đầy bụi đất, như là vừa chui ra từ trong hố đất.

Khóe môi không nhịn được lộ ra nụ cười khổ.

Tay nhẹ vỗ, sử dụng thanh khiết thuật, một đạo bạch quang hiện lên, Tề Lạc Nhi rốt cuộc lại khôi phục gọn gàng sạch sẽ.

Trên khuôn mặt đầy dấu bùn đất cũng không thấy nữa.

Không biết là xấu hổ hay mệt mỏi, khuôn mặt nàng còn đỏ hơn cả quả táo chín.

Tề Lạc Nhi ngẩng đầu, bỗng nhiên ngẩn ra.

Lúc nàng lăn tới đây, Vân Họa vừa mới nghỉ ngơi, mái tóc đen nhánh xõa ra, áo ngoài kéo tới trên cánh tay, không biết là vừa cởi hay là muốn mặc vào. Bả vai trần trụi sáng bóng mê người chợt hiện lên dưới ánh nến.

.

Chương 319: Sư phụ nửa thân trần 2

Edit: Huyềnpluss

Lúc nàng lăn tới đây, Vân Họa vừa mới nghỉ ngơi, mái tóc đen nhánh xõa ra, áo ngoài kéo tới trên cánh tay, không biết là vừa cởi hay là muốn mặc vào. Bả vai trần trụi sáng bóng mê người chợt hiện lên dưới ánh nến.

Trong sự thanh khiết xuất trần lại mang theo mị hoặc tận xương, trong tiên khí lại có chút diêm dúa lẳng lơ.

Màu da trắng nõn trong suốt như vậy, óng ánh như mỹ ngọc như vậy...

Mỗi lần Tề Lạc Nhi gặp Vân Họa, vẻ ngoài hắn đều là cao cao tại thượng, ngôn hành thận trọng.

Chưa từng thấy hắn có vẻ lười nhácmà lại khêu gợi như vậy?

Nàng không khỏi đứng đơ tại chỗ, cảm giác huyết mạch toàn thân lập tức sôi trào đến đỉnh điểm.

Bốc thẳng lên đỉnh đầu, máu mũi suýt nữa tuôn trào ra!

Hầu như không có suy nghĩ, đã bật thốt lên: "Sư phụ, người, người đẹp quá..."

"Khục!"

Vân Họa đột nhiên bị sặc, ho khan vài tiếng.

Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, mỗi người nhìn thấy hắn như thấy thần thánh, có ai tán dương mỹ mạo của hắn ngay trước mặt hắn bao giờ?

Từ lâu hắn cũng sắp quên mất vẻ ngoài của mình là đẹp hay xấu...

Lại không nghĩ rằng tiểu đồ đệ lớn mật như thế, tán dương hắn trước mặt hắn.

Tuy trên mặt hắn không biểu lộ ra cái gì, nhưng lại lúc đỏ lúc trắng.

Có chút quẫn bách và bất đắc dĩ: "Lạc Nhi, vẻ ngoài đều là cát bụi, không sắc, không dục, ngươi nói như vậy, chính là sắc rồi..."

Tề Lạc Nhi nói ra xong cũng có chút hối hận, nghe sư phụ nói vậy, lại hơi có chút không phục.

Thầm nghĩ: "Tu đạo cũng đâu phải làm hòa thượng, không phải nói thần tiên cũng có thể lập gia đình sao? Sao sư phụ lại trái ngược, luôn như một hòa thượng, lời nói ẩn chứa thiên cơ..."

Nàng cười hì hì nói: "Sư phụ, người xuất gia không nói dối, tuy rằng ta không phải người xuất gia, nhưng cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

Vân Họa hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút.

Tiểu đồ đệ ăn ngay nói thật tự nhiên là chuyện tốt, nhưng coi trọng sắc tướng như thế, bất lợi với tu đạo...

Tề Lạc Nhi cũng không dám để sư phụ đứng chờ lâu tại đây, cười mỉm nói: "Sư phụ, đệ tử lại đi tu luyện."

Vân Họa nhẹ gật đầu: "Tốt, ngươi đi đi, cẩn thận chút, thân thể ngươi còn chưa có hoàn toàn phục hồi như cũ, quá nóng vội kết quả ngược lại không tốt."

Sư phụ —— đang quan tâm nàng?

Tề Lạc Nhi cười híp mắt, rồi chạy ra ngoài.

.

Chương 320: Sư phụ nửa thân trần 3

Edit: Huyềnpluss

    Tề Lạc Nhi cười híp mắt, rồi chạy ra ngoài.

    Nàng lại luyện suốt cả đêm, rốt cuộc cũng nắm vững được thuật ngự kiếm.

    Nàng thở dài, ngự kiếm bay một vòng lớn trên Vân Phù Cung rồi hạ xuống.

    Cảm thấy xương cốt mệt mỏi rã rời, nàng liền về chạy về Noãn Hương điện của mình.

    Rửa mặt qua, liền bò lên giường, nằm ngáy o..o..

    Nàng thật sự quá mệt mỏi, ngủ một giấc không hề mộng mị.

    Nàng đang ngủ ngọt ngào, bỗng một giọng nói truyền tới: "Lạc Nhi, Lạc Nhi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, Chưởng môn sư tôn tới thăm ngươi."

Hả? Chưởng môn sư tôn?

Tề Lạc Nhi bừng tỉnh, một con hạc giấy dừng lại trước mặt nàng.

Giọng nói kia là của Đại sư huynh Lý Ngư.

    Theo cánh hạc giấy vỗ, giọng nói kia liền truyền đến bên tai của nàng.

    "Lạc Nhi, Lạc Nhi, ngươi đã tỉnh chưa? Sư tôn vẫn đang ở chính điện Vân Phù Cung chờ ngươi đó..."

    Tề Lạc Nhi bật dậy.

    Hơi hơi nhíu mày.

    Vị Chưởng môn sư tôn kia không phải luôn thấy nàng không vừa mắt sao?

    Sao hắn ta lại đột nhiên tới thăm nàng?

    Không phải là chồn chúc tết gà, không yên lòng sao?

    Tuy nàng rất không muốn gặp hắn, nhưng người ta rốt cuộc vẫn là chưởng môn của Tử Vân môn, nàng cũng không thể đánh vào mặt mũi hắn được.

    Nàng rửa mặt, liền mở cửa, theo Lý Ngư đi vào tiền điện.

Đẩy cánh cửa lưu ly cao lớn mà trầm nặng ra, Tề Lạc Nhi nhìn thấy ngay Vân Họa và Lăng Hư Tử đang an tọa trên đại điện.

    Vân Họa vẫn là một thân bạch y không chút bụi bặm, thần sắc lạnh nhạt không gợn sóng.

    Lăng Hư Tử vẫn uy nghiêm như ngày trước, chẳng qua là trên sắc mặt có chút vui mừng.

    Tề Lạc Nhi và Lý Ngư hành lễ xong, liền đứng ở một bên.

"Lạc Nhi, thương thế của ngươi đã tốt hơn rồi sao?"

    Lăng Hư Tử đột nhiên quan tâm dọa cho Tề Lạc Nhi giật mình.

Có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây không?

    Sao bây giờ tên Lăng Hư Tử này lại quan tâm đến nàng?

    Giơ tay không đánh mặt cười, Tề Lạc Nhi tất nhiên cũng không muốn khó xử hắn: "Tạ tôn thượng quan tâm, Lạc Nhi đã tốt hơn nhiều."

    Lăng Hư Tử nhẹ gật đầu.

    Nhìn Tề Lạc Nhi, trong mắt có một sắc vui mừng: "Đứa nhỏ ngoan, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. Người trẻ tuổi, tôi luyện thêm chút cũng không phải chuyện xấu."

.

Chương 321: Sư phụ nửa thân trần 4

Edit: Huyềnpluss

Lăng Hư Tử nhẹ gật đầu.

Nhìn Tề Lạc Nhi, trong mắt có một sắc vui mừng: "Đứa nhỏ ngoan, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. Người trẻ tuổi, tôi luyện thêm chút cũng không phải chuyện xấu."

Lại nói: "Hai giới yêu ma gây họa cho muôn dân trăm họ, Lạc Nhi, ngươi còn phải cố gắng luyện thành Thiên lăng pháp, cũng tốt để sớm ngày hàng yêu trừ ma, quét sạch yêu giới và ma giới. Để cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ một ngày tươi sáng..."

    "Sư tôn, đệ tử có một chuyện không rõ."

    Lạc Nhi bỗng nhiên mở miệng cắt ngang.

    "Chuyện gì không rõ?"

    "Đệ tử muốn hỏi sư tôn, muôn dân trăm họ có bao gồm hoa cỏ cây cối, dã thú chim muông hay không?"

    "Cái này... Cũng coi là vậy."

    "Vậy —— nếu thiên hạ này là tất cả muôn dân trăm họ trong thiên hạ, vậy tại sao hoa cỏ cây cối, dã thú chim muông đã thành tinh phải đuổi tận giết tuyệt?"

    Lông mày Lăng Hư Tử chau lại, nói: "Bổn tọa cũng không có nói những thứ đã thành tinh phải đuổi tận giết tuyệt..."

    "Vậy tại sao sư tôn phải quét sạch ma giới và yêu giới? Yêu giới không phải là những thứ vật tu luyện thành tinh kia sao? Hơn nữa ma giới tựa hồ cũng không đến mức thối nát như vậy, bọn họ cũng có hỉ nộ ái ố, cũng thích an cư lạc nghiệp, không có gì khác nhân gian của chúng ta... ?"

    Tề Lạc Nhi còn chưa nói xong, sắc mặt Lăng Hư Tử đã thoắt biến, nổi giận nói: "Tề Lạc Nhi, ngươi ở ma giới vài ngày, quả nhiên lây dính ma khí! Ngươi lại còn thay bọn yêu ma đó nói chuyện!"

    Tiếng la của hắn như là tiếng sư tử hống, dọa Tề Lạc Nhi giật mình.

    Nhưng tính nàng xưa nay có gì nói đó, mặc kệ Lý Ngư ở phía sau kéo ống tay áo của nàng.

Cãi lại: "Đệ tử chỉ nói những suy nghĩ trong lòng. Phật nói, chúng sinh ngang hàng, nếu là ngang hàng, như vậy cái thế giới này không phải chỉ của mỗi nhân loại, yêu loại cũng là sinh linh, ma cũng là sinh linh, vì sao lại không thể cùng nhau tồn tại?"

    Lăng Hư Tử thật không nghĩ tới Tề Lạc Nhi sẽ có loại tư tưởng đại nghịch bất đạo này.

    Tức giận đến tay phát run: "Phản rồi! Phản rồi! Đệ tử Tử Vân môn ta lại bất bình thay cho lũ yêu ma! Sư đệ, đồ đệ của ngươi trúng tà rồi sao? !"

    Vân Họa cũng nhíu mày, nói: "Lạc Nhi, yêu ma tàn nhẫn thích giết chóc, vài vạn năm đến nay bọn chúng nhiều lần suýt chút nữa đã hủy diệt nhân giân, nếu không phải có tiên giới bảo vệ, thế gian này đã không còn tồn tại.

.

Chương 325: Sư phụ nửa thân trần 5

 Vân Họa nhíu mày: "Lạc Nhi, yêu ma tàn nhẫn thích giết chóc, vài vạn năm đến nay nhân gian nhiều lần thiếu chút bị bọn chúng diệt, nếu không phải có tiên giới bảo vệ, thế gian này đã không còn tồn tại.

Mỗi lần đạo yếu đi ma mạnh lên, nhân gian liền tai hoạ không ngừng, chiến tranh, ôn dịch, hạn hán, lũ lụt... Lúc những tai hoạ này ập đến, vô luận là hồng trần, hay là chim bay cá nhảy, không một thứ nào may mắn thoát khỏi..."

Tề Lạc Nhi sửng sốt: "Sư phụ, người... Những thứ tai nạn người nói đều là yêu ma tạo thành? Kỳ thật khoản nợ chiến tranh không nên tính trên người yêu ma. Những chuyện đó đều do bản thân con người quá tham lam... Còn hạn hán, lũ lụt là thiên tai..."

"Hừ! Ngươi biết cái gì? ! Tại sao nhân loại tham lam? Còn không phải do tâm ma tác quái? Rất nhiều yêu nhân Ma giáo ngự sử Hạn Bạt, Ác Long làm hại nhân gian..."

(Hạn Bạt: quái vật gây hạn hán trong truyền thuyết.)

"Ha ha!"

Tề Lạc Nhi không nhịn nổi bật cười.

Hạn Bạt? Ác Long? Không ngờ thần tiên cũng mê tín như thế...

Nàng được tiếp nhận tư tưởng khoa học của người hiện đại, là người cũng biết, hạn hán và lũ lụt chỉ là do thiên tai.

Chẳng có chút liên quan gì đến yêu ma...

Mặc dù nàng im lặng, nhưng nhìn nét mặt của nàng cũng thấy rõ ràng vẻ không phục.

Lăng Hư Tử bị tư tưởng cổ quái của Tề Lạc Nhi làm cho tức chết.

Nếu không phải cố kỵ nàng là thiên nữ, sớm đã xuất chưởng đánh chết nghiệp chướng này...

Hắn vốn nghe nói sư đệ cứu thiên nữ trở về, cao hứng muôn phần, cho rằng thời khắc tiên giới phản công ma giới rốt cuộc cũng đến.

Nói không chừng nhờ sức mạnh của thiên nữ, ngay tại thế hệ của hắn có bình định cả hai giới yêu ma.

Đánh cho Nguyệt Vô Thương và Dạ Thiên Vấn tan thành mây khói.

Lại không ngờ thiên nữ này lại nói chuyện giúp yêu ma, hơn nữa miệng còn đầy ngụy biện tà thuyết!

Nếu không phải Thánh Nữ lăng sẽ không nhận lầm người, hắn sẽ không tin nữ hài tử này là thiên nữ...

Dù là hắn luôn luôn trấn định, giờ phút này cũng tức giận đến biến sắc mặt, nhìn Vân Họa, lạnh lùng hô: "Sư đệ!"

Ngụ ý chính là —— ngươi xem hảo đồ đệ ngươi dạy dỗ đi!

Vân Họa lại như có điều suy nghĩ, hắn đứng lên, thản nhiên nói: "Chưởng môn sư huynh, đồ đệ của ta ta sẽ tự quản thúc, dù sao sẽ không để cho nàng đi đến đường tà đạo là được."

.

Chương 323: Sư phụ nửa thân trần 6

Vân Họa rồi lại như có điều suy nghĩ, hắn đứng lên, thản nhiên nói: "Chưởng môn sư huynh, đồ đệ của ta ta sẽ tự quản thúc, dù sao sẽ không để cho nàng đi đến đường tà đạo là được."

Lăng Hư Tử cả giận nói: "Nhưng ngươi xem những ý nghĩ này của nàng ta, quả thực không có gì khác yêu nhân ma giới..."

Sắc mặt Vân Họa lập tức lạnh lẽo: "Sư huynh không tin ta?"

Lăng Hư Tử cứng đờ, hắn biết rõ Vân Họa bình thường tuy ít lời, nhưng rất có chủ ý.

Giờ nghe hắn nói như thế, không khỏi hậm hực hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tề Lạc Nhi nhìn Vân Họa: "Sư phụ, ta..."

Mặt mày Vân Họa trầm như nước, đạm đạm nói: "Lạc Nhi, ta dẫn ngươi đi một chỗ."

"A? Đi đâu?"

Tề Lạc Nhi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Vân Họa liếc nhìn nàng một cái: "Thiên Cơ động sau núi."

Tề Lạc Nhi nhìn sư phụ kinh ngạc. Lại nhìn lại Lý Ngư, sắc mặt Lý Ngư biến hóa, vội hỏi: " Sư phụ, tiểu sư muội công lực còn kém, chỗ kia... Chỗ kia chỉ sợ nàng không thể thừa nhận được..."

Vân Họa lạnh lùng nói: "Nàng có thể thừa nhận được hay không chẳng lẽ vi sư không biết?"

Lý Ngư bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn hù mà hơi khẽ run rẩy, không dám nói thêm lời nào nữa.

Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ động, chẳng lẽ Thiên Cơ động này là nơi trừng phạt đệ tửu phạm sai lầm?

Đột nhiên ủy khuất trào lên, không kiềm được nói: "Sư phụ, đệ tử không sai! Tại sao phải phạt ta?"

Vân Họa lạnh lùng nhìn nàng: "Vi sư có nói phạt ngươi sao?"

"Vậy tại sao lại bắt ta đi Thiên Cơ động? Chỗ đó không phải để giam giữ đệ tử phạm sai làm sao?"

"Vi sư chỉ mang ngươi qua nhìn xem một chút chân tướng."

Nói xong câu này, ống tay áo Vân Họa hơi phất một cái, mắt Tề Lạc Nhi hoa lên. Người đã ở trong một vòng kết giới, theo Vân Họa bay như chớp về hướng sau núi.

Tuyết trắng nhanh chóng hiện ra dưới chân, không bao lâu, hai người liền tới một nơi.

Chỗ này không phải vùng khỉ ho cò gáy như Lạc Nhi tưởng tượng, trái lại, phong cảnh còn tương đối đẹp mắt.

Đó là một vách núi, trên vách núi có một sơn động dựng đứng, tối đen như mực, không nhìn ra sâu bao nhiêu. Trước động có một hồ nước nhỏ, trong veo như gương, mặc dù tiết trời rét căm căm, nhưng hồ nhỏ này lại bốc lên hơi nóng.

.

Chương 324: Sư phụ nửa thân trần 7

  Đó là một vách núi, trên vách núi có một sơn động dựng đứng, tối đen như mực, không nhìn ra sâu bao nhiêu. Trước động có một hồ nước nhỏ, trong veo như gương, mặc dù tiết trời rét căm căm, nhưng hồ nhỏ này lại bốc lên hơi nóng.  

Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ động, chẳng lẽ đây là hồ nước nóng?

Nhìn chung quanh, không khí cũng không rét lạnh như Vân Phù Cung.

Trên bờ hồ có vài cây liễu rủ bóng, hoa cỏ xanh tốt.

Ở bên sơn động, có một tấm bia đá rất lớn, bên trên khắc chữ triện.

Tề Lạc Nhi không nhìn ra chữ viết gì, đoán hẳn là "Thiên Cơ động".

"Sư phụ, người muốn đệ tử xem cái gì?"

Tề Lạc Nhi nhắm mắt theo sát sau lưng Vân Họa.

Vân Họa thản nhiên nói: "Nhìn thấy bia đá kia sao? Nó gọi là Thiên Cơ kính."

Thiên Cơ kính? Toát mồ hôi, nàng còn tưởng phía trên khắc ba chữ Thiên Cơ động chứ .

Ồ, tấm bia đá lớn cũng khá bóng loáng, bề ngoài không giống gương.

Vân Họa tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Tề Lạc Nhi, nói tiếp: "Thiên Cơ kính là chí bảo từ lúc khai thiên lập địa, hiện lên những gì đã thực sự xảy ra, vi sư để ngươi xem, thị phi đúng sai tự ngươi cân nhắc..."

Đầu ngón tay toát ra ánh sáng, chỉ hướng bia đá..

Theo từng đạo ánh sáng toát ra, bề mặt bia đá bỗng nhiên biến thành nước, hình ảnh dần dần hiện ra...

Tề Lạc Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, đây không phải màn hình phiên bản cổ đại chứ! Ồ, lại là 3D nữa!

Phía trên xuất hiện hình ảnh hai phái tiên ma tranh đấu, qua cách ăn mặc có thể nhìn ra được.

Sấm sét vang dội, đất rung núi chuyển cũng không đủ hình dung khung cảnh tráng lệ kia.

Bên Ma giáo tựa hồ dần yếu thế, liền có kẻ có không cam lòng, thả ra rất nhiều ôn trùng, mặc dù bộ phận lớn ôn trùng bị tiêu diệt, nhưng có số ít lại lọt lưới, những thứ ôn trùng này lưu lạc đến nhân gian, đã dẫn đến ôn dịch quy mô cực lớn.

Dân chúng chết vô số kể, mười nhà chín không, tiếng than dậy đất...

Tề Lạc Nhi nhìn mà hãi hùng khiếp vía không thôi.

Hình ảnh lại chuyển, một nam tử áo đen lấy nhân tâm làm thức ăn.

Sức ăn của hắn thật lớn, một bữa phải ăn mấy trăm khối, thủ hạ hắn có một nữ cương thi hồng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro