Chương 308-317: Tự đào hố chôn mình
Chương 308: Tự đào hố chôn mình
Edit: Huyềnpluss
Vân Họa ngưng mắt nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Lạc Nhi, chung quy là ngươi không nỡ giết hắn đúng hay không?"
"Chuyện đó, chuyện đó, không phải vấn đề nỡ hay không, mà là vấn đề năng lực, sư phụ, vấn đề này căn bản không có khả năng tồn tại." Tề Lạc Nhi tiếp tục làm đà điểu.
Vân Họa nhìn nàng, bỗng nhiên đàm đạm nói: "Được, ta đây lại hỏi ngươi, nếu như ngươi chạm mặt Yêu vương sẽ thế nào?"
Khuôn mặt Tề Lạc Nhi tối sầm, lông mày giương lên: "Đương nhiên là giết hắn! Ta chẳng những muốn giết hắn, còn muốn bầm thây hắn vạn đoạn, ném xuống biển cho rùa ăn!"
Nhắc tới đại cừu nhân, đáy lòng Tề Lạc Nhi lập tức tràn đầy căm phẫn, lửa giận, lửa hận đồng thời xông lên đầu!
Vân Họa khẽ cau mày, tiểu đồ đệ này, tâm tính thật sự không giống người tu đạo.
Người tu đạo coi trọng chính là thanh tĩnh không tranh đoạt, vô sân (giận) vô hỉ, bất vi vật hỉ, bất vi kỷ bi (không vì tốt xấu thiệt hơn mà vui hoặc buồn, không để yếu tố bên ngoài tác động đến bản thân mình), cho an nguy của chúng sinh là nhiệm vụ của mình, mà tiểu đồ đệ này trong đầu lại đầy tư tưởng báo thù, quan niệm chính tà chẳng rõ ràng, chỉ sợ không phải chuyện tốt...
"Lạc Nhi..." Tính hắn vốn đạm mạc, không giỏi nói chuyện, nhất thời không biết phải nói sao để dẫn dắt tư tưởng Tề Lạc Nhi đi vào "chính đạo".
Trầm ngâm một chút, mới nói: "Lạc Nhi, ở thế giới kia ngươi làm cái gì?"
Tề Lạc Nhi sững sờ, cũng không giấu giếm: "Bộ đội đặc chủng, ta là bộ đội đặc chủng bảo vệ xã hội an bình." Nói đến chuyện này, Tề Lạc Nhi có chút tự ngạo.
"Bảo vệ xã hội an bình —— chính là ý bảo vệ dân chúng sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, trên xã hội thường thường có một số kẻ cặn bã chuyên môn làm ra chuyện tai họa cho dân chúng, chúng ta chính là bảo vệ an ninh trật tự, là công cụ đưa bọn chúng ra trước công lý..."
Tề Lạc Nhi cao hứng, liền nói ra những lời lẽ hùng hồn thời hiện đại trước kia thường treo trên cửa miệng.
"Vậy... Nếu như những kẻ cặn bã mà ngươi nói có ân với ngươi? Ngươi có còn đưa bọn chúng ra, a, đưa ra công lý?"
Tề Lạc Nhi đang nói đến cao hứng, căn bản không suy nghĩ nhiều, trôi chảy nói ra: "Đó là đương nhiên! Công là công, tư là tư, làm bộ đội đặc chủng tối kỵ nhất không phân minh công tư, ta tuyệt sẽ không vì một vài ơn huệ nhỏ liền tham ô làm trái pháp luật..."
Trong mắt Vân Hoạ có tia sáng lóe lên, không tệ, không tệ, tiểu đồ đệ mặc dù không có đạo cốt, nhưng lại rất có hiệp khí. Có lẽ sẽ không lầm đường lạc lối.
.
Chương 309: Tự đào hố chôn mình 2
Edit: Huyềnpluss
Trong mắt Vân Hoạ có tia sáng lóe lên, không tệ, không tệ, tiểu đồ đệ mặc dù không có đạo cốt, nhưng lại rất có hiệp khí. Có lẽ sẽ không lầm đường lạc lối.
Lúc này hắn hiển nhiên nên nắm chặt cơ hội dạy dỗ: "Lạc Nhi, ngươi xem, kỳ thật người tu tiên cũng không khác bộ đội đặc chủng các ngươi là bao. Thứ các ngươi bảo vệ chính là xã hội, người tu tiên bảo vệ lại là cả muôn dân trăm họ, yêu ma gieo họa nhân gian, người tu tiên chúng ta tự nhiên phải trừ ma vệ đạo, đó cũng không phải lời nói suông. Thần tiên, vốn chính là vì bảo vệ muôn dân trăm họ mà tồn tại, nếu không lại làm sao xứng đứng ở chỗ cao?"
Tề Lạc Nhi thế mới biết sư phụ đi một vòng lớn là muốn nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
Thầm mắng bản thân thấy Vân Họa liền tái bệnh mê trai, não cũng ngắn đi.
Chẳng khác gì tự mình đào hố, rồi tự mình chôn mình...
Chỉ có điều, dù sao nàng cũng đã sinh sống ở Ma giới một đoạn thời gian, cảm giác người trong Ma giới cũng không có bao nhiêu khác bách tính nhân gian.
Ngay cả Nguyệt Vô Thương, cũng không có thấy hắn có xấu xa như vậy...
Thấy thế nào cũng không giống là kẻ bắt cóc.
Con ngươi xoay động, cười nói: "Vâng, sư phụ nói cũng đúng, tên Yêu vương kia, hắn chính là một kẻ cực kì cực kì bại hoại! Diệt trừ hắn, bầm thây vạn đoạn, ta không thấy có gì để ý kiến."
Vân Họa nhìn nàng, thở dài, kiên nhẫn dạy bảo: "Lạc Nhi, nếu như ngươi ghi sâu cừu hận như vậy. Rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, rơi vào con đường ma đạo."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi nhếch lên, có chút không phục: "Yêu vương vốn chính là một tên khốn tội nghiệt ngập trời, ta nghĩ trừ hắn cũng là vì dân trừ hại, với trừ ma vệ đạo mà sư phụ nói coi như là trăm sông đổ về một biển."
Vân Họa nhìn khuôn mặt hiện lên vẻ quật cường của nàng, đầu có chút đau.
Tuy rằng hắn cũng vô cùng đồng ý trừ bỏ Yêu vương, nhưng mục đích của tiểu đồ đệ không hề đơn thuần như vậy.
Không phải thuần túy trừ ma vệ đạo, yếu tố báo thù càng lớn hơn một chút...
"Sư phụ, ngươi dạy ta Tiên Thuật được không? Ta muốn nhanh chóng tu luyện thành công."
Cũng tốt tìm tên khốn Dạ Thiên Vấn kia báo thù!
Trong lòng Tề Lạc Nhi bồi thêm một câu.
Vân Họa nhìn nàng, biết rõ muốn thay đổi lối tư tưởng của nàng không phải việc trong sớm chiều có thể thành công.
Cũng may tiểu đồ đệ tâm địa thuần lương, rất có hiệp khí, hẳn sẽ không đi vào con đường tà đạo.
Tay hắn khẽ vẫy, một quyển sách mỏng liền ra hiện trên tay hắn.
.
Chương 310: Tự đào hố chôn mình 3
Edit: Huyềnpluss
Tay hắn khẽ vẫy, một quyển sách mỏng liền ra hiện trên tay hắn.
"Lạc Nhi, đây là Yếu thuật tu tập Tiên thuật cơ bản, ngươi cầm lấy xem đi, hãy hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà nhớ kỹ toàn bộ, mười ngày ta sẽ kiểm tra ngươi một lần."
Hả? Học thuộc lòng?
Khuôn mặt của Tề Lạc Nhi xụ xuống.
Nàng cho rằng sư phụ sẽ đích thân truyền thụ nàng Tiên thuật, thì ra là bắt nàng học thuộc lòng...
Sư phụ đại nhân không phải là thấy nàng không nghe lời dạy dỗ nên cố ý làm khó nàng?
Trong đầu tự động hiện lên tình tiết trong "Thần Điêu Hiệp Lữ", Hoàng Dung sợ Dương Quá học cái xấu, không truyền võ công của hắn, cả ngày bắt hắn học thuộc lòng thư sách...
Ngẩng đầu nhìn Vân Họa, Vân Họa tọa ở sau cái bàn, bắt đầu xử lý công văn.
Tốc độ xem của hắn rất nhanh, phê duyệt cũng rất nhanh.
Mỗi bản phê duyệt xong, liền tự động biến thành một con hạc giấy, như mũi tên bay ra khỏi điện.
Tề Lạc Nhi nhìn mà níu lưỡi.
A..., trông sư phụ nghiêm túc làm việc rất mê người...
Vân Họa ngẫng đầu, thấy nàng còn đứng tại đó chưa đi, thần sắc trên mặt có chút cổ quái, tựa hồ là muốn nói rồi lại thôi.
"Lạc Nhi, ngươi còn có việc?"
"Á... Ta, à, sư phụ, những thứ công văn này đều rất quan trọng sao? Chúng tự mình bay ra ngoài tuy rằng rất bớt việc, nhưng mà... Nhưng mà sẽ không bị người bắt được giữa đường chứ?"
Vân Họa khẽ lắc đầu: "Sẽ không, ừm, Lạc Nhi, ngươi có thể thử bắt mà xem."
Khinh công của Tề Lạc Nhi không tệ, mắt thấy lại một con hạc giấy bay qua trước mặt, nàng nhảy lên tóm lấy.
Quanh thân hạc giấy bỗng nhiên có bạch quang lóe lên, tựa hồ có vô số chữ Phạn lập loè xung quanh.
Tề Lạc Nhi như bị điện giật, cuống quít rút tay về, con hạc giấy kia lập tức biến mất không thấy.
Nàng sững sờ một chút, lại giương mắt nhìn lên, con hạc giấy kia đã xuất hiện cách đó không xa.
Tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tề Lạc Nhi bị hạc giấy làm té ngã trên mặt đất.
Vân Họa nhìn nàng ngây ngô, không nhịn được mỉm cười, đưa tay kéo nàng dậy: "Như thế nào? Có thể bắt được?"
Thuận tay thay nàng phẩy bay bụi bặm trên quần áo.
Nụ cười kia tuy rằng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lại làm cho Tề Lạc Nhi trong lòng mãnh liệt nhảy dựng.
Ồ, sư phụ cười! Ài, không trách được người ta lại tạo ra câu thành ngữ khuynh quốc khuynh thành, dùng trên người sư phụ thật quá phù hợp...
.
Chương 311: Tự đào hố chôn mình 4
Edit: Huyềnpluss
Ồ, Sư phụ cười! Ài, không trách được người ta lại tạo ra câu thành ngữ khuynh quốc khuynh thành, dùng trên người sư phụ thật sự quá thích hợp...
Trong lòng mê trai, trên mặt lại không dám thể hiện ra.
Khẽ cười: "Té ra không bắt được, ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt..."
Nàng cười ngây ngô lui về sau một bước, không cẩn thận bị vấp tại ngưỡng cửa, té ngã ra ngoài!
Vân Họa hơi ngẩn ra, giống như không ngờ tới nàng sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khẽ nguyền rủa của tiểu đồ đệ.
"Lạc Nhi, có nặng lắm không?" Vân Họa lắc mình, liền ra cửa.
"Ha ha, không sao, không sao..."
Tề Lạc Nhi nhảy dựng lên, nàng gần như muốn khóc.
Vì cái cọng lông gì mà nàng luôn mất mặt trước sư phụ vậy?
Nàng còn muốn lưu lại ấn tượng tốt với sư phụ, lần này lại một vố đau rồi!
Nàng đứng không vững, hành lễ với Vân Họa nói: "Sư phụ, ta đi tu tập, người cứ tiếp tục."
Rồi tựa như một trận gió chạy đi, tốc độ còn nhanh hơn con thỏ trúng tên!
Tiểu tổ tông này, bình thường nhìn nàng rất tỉnh táo lanh, sao ở trước mặt hắn lại cuống tay cuống chân như vậy chứ?
Trông như sợ lộ ra biểu tình. Nhưng mà, ngược lại thật đáng yêu...
Vân Họa lắc đầu, sờ lên mặt, chẳng lẽ mình lớn lên lại dọa người như vậy sao?
Khóe môi không khỏi cong ra một nụ cười, trong đôi mắt hiện lên sự cưng chiều.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tề Lạc Nhi mở quyển sách nhỏ ra mới biết được, quyển sách này nhìn qua rất mỏng, tựa hồ chỉ có hơn mười trang.
Nhưng dở lên mới phát hiện bên trong hàm chứa huyền cơ, trên tất cả các trang sách đều là mục lục!
Dùng ngón tay chạm vào mục lục nào, phía dưới mục lục đó sẽ xuất hiện phân mục nhỏ hơn.
Sau đó mới là một trời tranh họa thiên văn tự...
Cái này —— chỗ nào là sách, rõ ràng chính là Baidu!
Đưa vào một chủ đề, có thể tìm ra một số lượng lớn nội dung...
Hóa ra Baidu được sao chép từ sáng ý của Tử Vân môn...
Tề Lạc Nhi 囧.
Trong sách giải thích rất cặn kẽ kỹ càng, cũng rất dễ hiểu.
Tề Lạc Nhi đã học được vài khái niệm cơ bản tại Bạch Vân sơn, bây giờ học những cái này cũng không mấy tốn sức.
Nàng vốn đã thông minh, trí nhớ hơn người, hiện tại lại tu tập công phu dưỡng tâm, gánh vác những thứ này càng là làm chơi ăn thật.
.
Chương 312: Tự đào hầm chôn mình 5
Edit: Tường Vi
Nàng vốn thông minh, trí nhớ kinh người.
Hiện tại lại tu tập công phu dưỡng tâm, gánh vác những thứ này càng thêm làm chơi ăn thật.
Thời gian kế tiếp, nàng giống như ngây dại, hoàn toàn chìm đắm vào quyển sách này.
Bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.
Mãi cho đến khi nghe được bụng phát ra tiếng ọt ọt, nàng mới nhớ tới, nàng chỉ lo đọc sách, giờ đã một ngày chưa ăn cơm rồi!
Thời gian nàng tu tập ngắn ngủi, vẫn chưa tập được Tích Cốc thuật.
Một ngày trời, liền đói không chịu nổi.
Ô ô ô, vì sao hôm nay không ai đưa cơm cho nàng?
Các sư huynh cũng không xuống thăm nàng.
Tề Lạc Nhi chạy tán loạn bốn phía Vân Phù cung, lật đông lật tây. . .
Phòng bếp ở đâu?
Vì sao nàng lại không tìm thấy phòng bếp?
Mỗi đại điện đều vô cùng sạch sẽ, ngay cả rau quả cũng không tìm thấy. . .
Nàng không dám đi quấy rầy sư phụ, chỉ e là đành phải chạy đi tìm sư huynh.
Lý Ngư đang tĩnh tọa, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch xông tới.
Hơi có chút kinh ngạc, hỏi: "Lạc Nhi, làm sao vậy?"
Mặt Tề Lạc Nhi nhăn nhó: "Chuyện đó, Đại sư huynh, huynh ăn cơm chưa? Chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Lý Ngư sững sờ nhìn nàng.
Đột nhiên vỗ đầu một cái, cười gượng nói: "Vân Phù cung mấy trăm năm nay không thu tân đệ tử, nên quên mất muội cần ăn cơm. Mấy ngày trước vẫn luôn là nhị đệ thu xếp cho muội, hôm nay hắn đi hái thuốc, chúng ta lại quên mất việc này."
Tề Lạc Nhi kinh ngạc nhìn hắn: "Đại sư huynh, thì ra các huynh thật sự Tích Cốc. . . Chẳng lẽ chưa bao giờ ăn cơm?"
Lý Ngư cười nói: "Đạo thuật tu tập đến một bậc nhất định, đương nhiên có thể hấp thu năng lượng trong trời đất. Tiểu sư muội, sau này muội cũng có thể mà."
Mặt Tề Lạc Nhi buồn rười rượi, về sau có thể để qua một bên hay không.
Hiện tại nếu nàng không ăn cơm, nàng đói đến muốn chóng mặt rồi.
Lý Ngư nhìn nàng, có chút khó xử: "Bình thường đệ tử cần ăn cơm đều ăn ở Bạch Vân điện trên đỉnh núi cao phía nam, mấy ngày nay cơm muội ăn chính là nhị đệ lấy từ nơi đó. . ."
"Nhị sư huynh đâu?"
"Nhị sư huynh của muội bị sư phụ phái đi hái dược thảo rồi, chỉ e rằng phải ba bốn ngày nữa mới có thể trở về, tam đệ hiện nay cũng không có ở trong Vân Phù cung, ừm, nếu không thì, sư huynh đưa muội đi?"
.
Chương 313: Tự đào hố chôn mình 6
Edit: Tường Vi
Lý Ngư đứng lên, nhưng hắn bị thương rất nặng, vừa đứng lên liền lảo đảo.
Bộ dạng hắn như vậy, tự mình ngự kiếm có lẽ còn miễn cưỡng chịu đựng được.
Nếu lại mang thêm nàng —— làm không tốt, nói không chừng cắm đầu té xuống đất, không bay đi ăn cơm được, ngược lại lại làm thức ăn cho dã thú.
"Sư huynh, huynh không cần quan tâm đâu, muội tự đi được rồi."
Tề Lạc Nhi cũng không đợi Lý Ngư nói lời cự tuyệt, liền chạy ra ngoài cửa.
Dù sao đỉnh núi phía Bắc cách đỉnh núi phía Nam cũng chỉ một trăm tám mươi dặm (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km), coi như nàng lại tham gia cắm trại, huấn luyện dã ngoại.
.
Không có! Không có! Vì sao lại không có?
Tề Lạc Nhi đi qua đi lại, vòng vòng trên đỉnh núi phía Bắc, gần như tìm khắp tất cả các ngóc ngách, xó xỉnh, nhưng lại không tìm thấy đường xuống núi!
Đỉnh núi phía Bắc này có vẻ như là một tảng đá lớn vạn nhẫn (vạn = 10 000, nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước) , vách đá dựng đứng.
Thẳng đứng từ trên xuống dưới, căn bản không có chỗ nào có thể bám vào để leo xuống, cực kỳ hiểm trở.
Tề Lạc Nhi vòng ba vòng, cũng không tìm được chỗ nào có thể đặt chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đen lại.
Chẳng lẽ mình thật sự phải chết đói ở trên đây?
"Lạc Nhi, ngươi đang tìm gì vậy?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thình lình truyền đến từ sau lưng nàng.
"Đường xuống núi ở đâu? Vì sao ta không tìm thấy? Bị ẩn giấu rồi phải không?"
Tề Lạc Nhi đói đến chóng mặt, vô thức trả lời.
"Ngươi xuống núi làm gì?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút kinh ngạc.
"Dĩ nhiên là ăn cơm rồi! Ta sắp chết đói! Đần! . . ."
"A, sư phụ!"
Tề Lạc Nhi nói xong mới hậu tri hậu giác phát hiện ai đang nói chuyện với mình, ngay lập tức nhảy dựng lên.
"Sư phụ, chuyện kia. . . Con đói choáng váng đầu rồi, không biết là người. . ."
Tề Lạc Nhi hận không thể tìm khe đất mà chui đầu vào.
Tật xấu lúc đói bụng thì thần kinh liền không tỉnh táo này của nàng khi nào mới có thể thay đổi đây?
Ô ô ô. . .
Vân Họa thoáng sững sờ.
Khóe môi hơi hơi mím, vung tay lên, một đám mây trắng liền hiện ra trước mắt: "Đi lên, vi sư dẫn ngươi đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi càng thêm đỏ, vội vàng nhảy lên trên đám mây.
"Sư phụ, thực xin lỗi, ngay cả chuyện này cũng phiền toái đến người."
.
Chương 314: Tự đào hố chôn mình 7
Edit: Tường Vi
Tề Lạc Nhi gần như không ngẩng đầu lên được.
"Khách khí với vi sư làm gì? Vả lại cũng là vi sư không đúng, quên mất ngươi vẫn cần ăn cơm."
Vân Họa nhàn nhạt trả lời.
Lúc hai người đi đến Bạch Vân điện, những môn nhân đệ tử mới nhập môn đang ăn cơm chiều.
Nhìn thấy Vân Họa đưa Tề Lạc Nhi đi vào, cằm của mỗi người thiếu chút nữa rớt xuống.
"Bái kiến Tôn Thượng!"
"Bái kiến Tôn Thượng!"
". . ."
Chẳng mấy chốc trong đại điện một dải người đã quỳ xuống.
Những đệ tử này đa số là mới nhập môn mấy năm gần đây .
Bình thường đừng nói Vân Họa, ngay cả bát đại trưởng lão cũng hầu như không gặp được, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy Tôn Thượng trong truyền thuyết !
Từng người một quỳ trên mặt đất, cực kỳ kích động, nhiều người suýt nữa không đứng vững nổi.
Vân Họa lại khẽ nhíu mày, phất phất tay.
Mọi người giống như bị một luồng lực mạnh mẽ không nhìn thấy đỡ dậy, không thể quỳ được nữa.
"Lạc Nhi, ngươi ở đây ăn, một lát vi sư trở lại đón ngươi."
Bên tai Tề Lạc Nhi truyền đến âm thanh lành lạnh dửng dưng của Vân Họa.
Vân Họa dùng truyền âm, người khác hoàn toàn không nghe được.
Tề Lạc Nhi ngây người một lúc, Vân Họa đã tung bay đi ra ngoài.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng ăn xong bữa cơm này.
(Không có biện pháp, nàng đi vào điện quá phong cách! Do chính Tôn Thượng tự mình đưa tới đây. Đại sư phụ phụ trách phân cơm kia thậm chí còn cho nàng thêm một ít đồ ăn ngon. . . )
Trong những người này đương nhiên có đồng tu cùng Tề Lạc Nhi tiến nhập Tử Vân Môn .
Mấy nữ đệ tử tụ tập lại đây, vây quanh nàng líu ríu, hỏi cái này cái kia, tinh thần bát quái lên cao hơn bao giờ hết.
Cơ hồ hỏi tới mức nàng muốn chạy trối chết.
Thật vất vả mới có thể ăn no, nàng liền vội vàng chạy ra.
Liếc mắt liền nhìn thấy Vân Họa đứng ở góc Tây Nam quảng trường Bạch Vân điện.
Gió thổi bay y phục của hắn phất phơ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thành gió bay đi.
Gần như không thấy hắn động như thế nào, thân ảnh đã đi tới trước mặt Tề Lạc Nhi hỏi: "Ăn no rồi?"
"Dạ, đa tạ sư phụ." Trong lòng Tề Lạc Nhi ấm áp, cực kỳ cảm động.
Vân Họa nhìn qua lạnh lùng, thật ra lại rất dễ trò chuyện? Đối nhân xử thế nghiêm cẩn nhưng lại không khắc nghiệt.
.
Chương 315: Tự đào hố chôn mình 8
Edit: Tường Vi
Vân Họa nhìn qua lạnh lùng, thật ra lại rất dễ trò chuyện? Đối nhân xử thế nghiêm cẩn nhưng lại không khắc nghiệt.
Thực sự là nam chính tốt nhất trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nam tử như vậy không sinh tình thì thôi, một khi đã sinh tình nhất định là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Haizzz, không biết nàng có phải là một nửa định mệnh của hắn không. . .
Nếu như phải, vậy thì kích động chết mất!
Nàng ngồi trên đám mây bồng bềnh của sư phụ, bắt đầu không nhịn được có chút suy nghĩ vẩn vơ.
"Lạc Nhi, như thế nào?"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến câu hỏi của Vân Họa.
"Hả? Cái gì?"
Tề Lạc Nhi mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì như thế nào?"
Đổ mồ hôi, nàng lại thất thần, hoàn toàn không nghe rõ sư phụ nói cái gì.
Tiểu đồ đệ này quả nhiên thích nhất thần du vật ngoại (suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, mơ màng)!
Giọng điệu Vân Họa khẽ than thở, có chút bất đắc dĩ: "Ta là hỏi ngươi, có muốn học ngự kiếm thuật không?"
"Muốn! Đương nhiên muốn! Con rất muốn!" Tề Lạc Nhi gật đầu như bằm tỏi.
Ai có cũng không bằng bản thân có, người khác mang theo mình bay tuy rằng thoải mái, nhưng rất phiền phức.
Đã biết Tích Cốc thuật không thể học được trong chốc lát, nói cách khác nàng vẫn cần thường xuyên đi Bạch Vân điện ăn cơm.
Dù sao cũng không thể mỗi lần đều để sư phụ đưa mình đi.
Nếu như bản thân có thể học được ngự kiếm, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Với lại cảm giác một mình ngao du thiên địa nhất định rất thoải mái. . .
"Vậy thì tốt, tối nay ta sẽ dạy ngươi."
Hôm nay tâm tình Vân Họa có vẻ như rất tốt.
"Được, tạ ơn sư phụ."
Tề Lạc Nhi cười híp mắt.
Chẳng mấy chốc hai người đã về tới Vân Phù cung, trước chính điện Vân Phù cung cũng có một quảng trường lớn.
Mặc dù không lớn bằng quảng trường trên đỉnh núi phía Nam, nhưng cũng ước chừng cỡ nửa cái sân bóng.
Trước hết Vân Họa truyền thụ khẩu quyết cùng tâm pháp ngự kiếm cho Tề Lạc Nhi, Tề Lạc Nhi rất thông minh, nghe qua hai lần đã nhớ kỹ.
Vân Họa vỗ eo, chớp lên một đạo bạch quang, một thanh trường kiếm bay ra.
Thân kiếm mỏng như cánh ve, sáng long lanh như băng tuyết.
Bạch quang trên thân kiếm ngọc lưu ly biến ảo, dưới ánh trăng lấp lánh hào quang ngũ sắc.
Thanh kiếm này chính là Vân Tuyết kiếm mà Vân Họa đã tặng nàng, lúc đầu bởi vì nàng không sử dụng được, sau đó đến Vân Phù cung, liền đặt trong Noãn Hương Điện.
Sau này nàng bị Nguyệt Vô Thương bắt đi, vẫn vô duyên gặp lại thanh kiếm này.
.
Chương 316: Tự đào hầm chôn mình 9
Edit: Tường Vi
Không nghĩ tới sư phụ đã thu hồi lại thanh kiếm này. . .
"Lạc Nhi, ngươi lên đây."
Vân Họa đứng trên thanh kiếm, chìa tay ra với Tề Lạc Nhi.
Tim Tề Lạc Nhi nhảy thình thịch, không dám nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh của hắn, duỗi bàn tay nhỏ bé ra nắm chặt tay hắn.
Tay của hắn giống như được chạm khắc từ hàn ngọc, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy đầu nổ ầm ầm, dưới chân trơn trượt, suýt chút nữa té ngã.
Vân Họa hơi nhíu mày: "Đừng nôn nóng, ổn định chút."
"Đúng, đúng!"
Mặt Tề Lạc Nhi càng đỏ hơn, may mà bây giờ Vân Họa ở sau lưng nàng, không nhìn thấy sắc mặt của nàng, bằng không thì nàng lại bị cười nhạo rồi.
"Ngươi điều chỉnh hô hấp, trong lòng thầm niệm khẩu quyết, lại dùng tâm pháp ngự kiếm khiến nó bay lên, trong lòng nghĩ đến nơi muốn đi. . ."
Vân Họa đứng sau lưng nàng, dạy nàng bí quyết ngự kiếm .
Trong lòng Tề Lạc Nhi kích động, gắng gượng tập trung tinh thần, đứng trên Vân Tuyết kiếm.
Dựa theo lời Vân Họa, chỉ trỏ với Vân Tuyết kiếm dưới chân . . .
Nàng ngự kiếm đã khá một chút, Vân Tuyết kiếm chuyển động, phát ra âm thanh vù vù, dần dần biến lớn, biến rộng hơn một thước, dài hơn bốn thước.
Ngọ nguậy trên mặt đất một chút, rồi chầm chậm bay lên.
Miễn cưỡng bay cao hơn hai thước, nhưng lại lộn nhào một cái, rớt xuống.
Nếu không phải Vân Họa ở sau lưng kịp thời giúp đỡ, nàng cơ hồ đã té ngã bổ nhào.
Nàng mặt đỏ tía tai: "Sư phụ, ta, ta vẫn là tự mình luyện thôi."
Huhuhu, có Vân Họa đứng sau lưng, tinh thần của nàng cực kì căng thẳng, rất sợ mất mặt. . .
Vân Họa dường như cũng hiểu được cái gì, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi chú ý một chút, trên người ngươi vẫn còn thương tích, đừng luyện tập quá mệt mỏi."
"Dạ, dạ, được, được. Sư phụ, người bận thì cứ đi đi. Ta ở đây tự mình luyện được rồi."
Vân Họa nhìn nàng, có chút không yên tâm, hắn chưa từng thu nhận nữ đệ tử, thật là đoán không được tâm tư ngoằn nghèo chín khúc cong, mười tám ngoặt của nữ hài tử , lại dặn dò hai câu, lúc này mới đi.
Tề Lạc Nhi thấy bóng dáng hắn đi xa, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tốt lắm! Sư phụ không ở đây. Phạm sai lầm, xấu mặt cũng không sợ!
Hiện tại Vân Phù cung chỉ có ba sư đồ, một người bệnh nằm trên giường, sư phụ lại bị nàng đuổi đi.
.
Chương 317: Tự đào hố chôn mình 10
Edit: Tường Vi
Hiện tại một cái sân rộng như vậy, chỉ còn lại một mình nàng.
Bất kể nàng lăn qua lộn lại như thế nào đi nữa, cũng sẽ không có ai chế giễu. . .
Nàng nín thở tập trung tư tưởng, luyện tập một lần rồi lại một lần .
Có khi vừa mới bay cao hơn mặt đất một chút liền té ngã, có khi lại đâm đầu vào cây cột lớn trên sân.
Vô số lần bay lên, lại vô số lần té xuống, cả người đầy bụi đất. . .
Áo trắng trên người đã biến thành màu xám. . .
. . .
Lại ngã xuống một lần nữa.
Tề Lạc Nhi cắn răng bò lên, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Tỉnh táo, tỉnh táo, không thể nóng nảy. Sư phụ nói, người tu tiên kị nhất vội vàng hấp tấp. . .
Nàng hít một hơi dài, nhớ lại bộ dáng sư phụ ngự kiếm, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đứng trên Tuyết Vân kiếm.
Nhắm mắt lại, bình tâm tĩnh khí, cố gắng tập hợp linh lực lên hai chân, trong lòng lặng yên niệm khẩu quyết.
Tuyết Vân kiếm khẽ động, sau đó có chút run rẩy bay lên, Tề Lạc Nhi không dám sơ suất, tiếp tục tập trung tinh lực.
Tuy rằng lung la lung lay, rốt cuộc bay lên cao mấy trượng, nhưng thân kiếm giống như say rượu, lắc lư hỗn loạn chợt cao chợt thấp, may mắn sân này khá lớn, nàng mới không đến nỗi va vào cái gì.
Nàng cắn chặt răng, liều mạng ổn định tâm thần, khống chế trường kiếm dưới chân. . .
Cũng không biết qua bao lâu, kiếm dưới chân cuối cùng vững vàng hơn, Tề Lạc Nhi cảm giác được gió thổi qua bên tai.
Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một đám mây nhanh chóng rơi xuống. . .
Rơi xuống?
Tề Lạc Nhi lắc đầu, sau đó kinh ngạc vui mừng phát hiện, không phải đám mây rớt xuống, mà là nàng bay lên!
Trong lòng nàng vui mừng như muốn nổ tung, nhưng lúc này cũng không dám buông lỏng, từ từ điều khiển Tuyết Vân kiếm dừng lại, treo lơ lửng giữa không trung.
Gió trời chầm chậm thổi, trong không khí ngập tràn mùi cỏ cây thơm ngát, Tề Lạc Nhi mãn nguyện dang rộng hai tay, gió thổi tung bay y phục của nàng, cảm giác này thật giống như một giấc mơ đẹp. . .
A... có thể ngự kiếm thật tốt, sau có thể tự mình di chuyển, cũng không cần đi bộ nữa . . .
Lời tác giả: E hèm, lại thêm một chương nữa, mọi người xem đến đây, thích Vân Họa hay Nguyệt Vô Thương nhiều hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro