Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 298 - 307: Hoa đào nợ một bó to


Chương 298: Hoa đào nợ một bó to 1

Edit: Tường Vi

Tề Lạc Nhi sờ sờ đầu cười. Nói thật, nàng cũng không tin mình có thể gặp vận tốt như vậy. Muốn bái nhập vào môn hạ của Vân Họa, giấc mộng lại thật sự trở thành sự thật. Phải biết rằng mấy nghìn năm nay Vân Họa chỉ nhận ba người đệ tử. Mà sư huynh của hắn - Lăng Hư Tử lại thu nhận cả gần ngàn người...

          Nàng bỗng chợt nhớ ra: "A, đúng rồi, Lý Ngư sư huynh đâu? Hắn... Hắn quay về chưa?"

Tuy Dạ Thiên Vấn nói với nàng Lý Ngư bị hắn đả thương, nói không chừng đã chết, nhưng sư phụ có thể kịp lúc đến cứu nàng, hẳn là công lao của sư huynh đi? Không biết sư huynh có bị thương không...

          Diệp Lăng Phỉ thở dài một hơi: "Lý sư huynh bị thương không nhẹ, tối hôm qua cơ hồ là phải bò trở về... Hiện tại huynh ấy đang dưỡng thương tại "Vân Dịch các"."

          Thì ra là —— Lý sư huynh thật sự bị thương! Tề Lạc Nhi nâng mắt hỏi: "Lăng Phỉ, Vân Quân, đưa ta đi Vân Dịch các được không? Ta đi xem hắn một chút."

          Tử Vân Quân le lưỡi nói: "Không được, Tôn Thượng phân phó phải đưa cô đến Noãn Hương Các, chúng ta không dám làm trái lệnh đâu! Vả lại, cô nhìn xem cô thế này, sư huynh thấy, lại để cho hắn phải lo lắng. Hay là chờ cô khỏi rồi hãng đi. Không cần phải vội."

          Tề Lạc Nhi ngẫm lại cũng đành phải thôi. Trong nháy mắt đã qua hơn mười ngày. Cuối cùng vết thương trên người Tề Lạc Nhi cũng khỏi bảy tám phần, đã có thể xuống giường đi lại. Nàng vừa có thể tự do hành động, liền chạy đến Vân Dịch các. Lý Ngư bị nội thương rất nặng, muốn khỏi phải chậm một chút. Lúc Tề Lạc Nhi chạy tới, hắn vừa mới rời giường. Chân của hắn bị Dạ Thiên Vấn đánh gãy, tuy rằng đã được Vân Họa nối liền, nhưng vẫn chưa thể xuống đất đi lại. Thấy Tề Lạc Nhi chạy vào, khẽ thở ra một hơi.

Hắn đã nghe các sư đệ khác nhắc tới thương thế của Tề Lạc Nhi, trong lòng âm thầm áy náy. Nếu như hắn có thể nhanh hơn một chút, hoặc sư phụ đến sớm hơn, tiểu sư muội hẳn có thể ít bị tra tấn hơn...

          Vết thương trên mặt Tề Lạc Nhi đã tốt không ít, vết sưng cũng đã hoàn toàn tiêu tan. Chỉ có vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn. Nàng sợ sư huynh lo lắng, liền mặc một thân áo choàng rộng thùng thình, che kín bản thân cực kỳ chặt chẽ.

          Sư huynh muội nói chuyện một hồi, Tề Lạc Nhi mới rời đi. Lại chạm mặt nhị sư huynh Mạnh Vân Viễn.

.

Chương 299: Hoa đào nợ một bó to 2

Edit: Tường Vi

Mạnh Vân Viễn một thân lam y, mày kiếm mắt sáng, thần thái chiếu rọi.

Một khi cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn phong lưu lại vừa cợt nhả.

Hắn xoay Tề Lạc Nhi một vòng, cánh tay đĩnh đạc gác lên vai Tề Lạc Nhi: "Tiểu sư muội, ừ, thoạt nhìn tốt không tệ, đẹp không ít".

          Lúc Tề Lạc Nhi dưỡng thương, vị nhị sư huynh này có tới thăm nàng. Tên gia hỏa này sinh ra vốn độc mồm độc miệng, vừa thấy mặt đã không khách khí cười nhạo mặt Tề Lạc Nhi giống như đầu heo, có thể vinh quang trở thành nữ tử xấu nhất Tử Vân môn. Thấy sắc mặt Tề Lạc Nhi không tốt, hắn mới sờ sờ mũi, chuyển qua mắng to tên Dạ Thiên Vấn biến thái...Tề Lạc Nhi bị hắn chỉnh có chút bất đắc dĩ, biết rõ vị nhị sư huynh này tại Vân Phù Cung tuyệt đối là không giống ai.

          Thiên tư thông minh, đạo hạnh tại Tử Vân Môn thậm chí là số một số hai, chẳng qua là tính tình có chút láu cá lại phong lưu không bị gò bó.

          Nghe nói hoa đào nợ một bó to, may mắn hắn ngoại trừ việc thích trêu ong ghẹo bướm bên ngoài, làm việc vẫn rất có chừng mực, nên mới không bị Vân Họa trục xuất sư môn.

          Lúc này lại đụng mặt hắn, Tề Lạc Nhi có chút đau đầu. Bất động thanh sắc mà lướt nhẹ qua móng vuốt sói của hắn, khẽ gật đầu: "Nhị sư huynh."

          Mạnh Vân Viễn đã sớm muốn có sư muội, nhưng sư phụ lại không tùy tiện thu đồ đệ, khiến nguyện vọng này của hắn thật lâu mới có thể trở thành sự thật. Hắn kỳ thật đã sớm xuất sư, vẫn luôn ở bên ngoài rèn luyện.

Về sau nghe nói sư phụ rốt cuộc thu nhận một nữ đệ tử, có vẻ như là Thiên Nữ trong truyền thuyết , hắn liền vội vội vàng vàng trở về. Nhưng không ngờ đã bị Ma Vương bắt đi. Hắn đấm ngực giẫm chân không ngừng buồn bã thở dài than thở vận khí mình xui xẻo. Thật vất vả mới có một sư muội, nhưng lại không biết về sau còn có thể gặp mặt hay không?

          Mấy ngày nay hắn vất vả bôn ba khắp nơi , giúp sư phụ tìm kiếm cửa vào Thận Lâu Cung , nhưng lại không thu hoạch được gì. Ngày đó nghe nói sư phụ rốt cuộc cứu được tiểu sư muội trở về, hắn liền cực kỳ gấp gáp trở về.

          Trước tiên giúp sư phụ ứng phó những người qua đường giáp ất bính tới thăm. Đợi Vân Họa giúp Tề Lạc Nhi trị thương xong, hắn liền vội vàng thăm nàng.

.

          Chương 300: Hoa đào nợ một bó to 3

   Edit: Tường Vi

Rốt cuộc gặp được tiểu sư muội hắn ngày đêm mong nhớ, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu sư muội sưng to lên giống như đầu heo, toàn thân băng bó như một xác ướp bánh ú lớn. Nhất thời không quản không kiểm soát được cái miệng, cười ra tiếng. Mặc dù miệng mồm hắn độc địa, nhưng vẫn rất thương vị tiểu sư muội duy nhất này của hắn. Trong nội tâm hầu như muốn lôi mười tám đời tổ tông tên yêu vương Dạ Thiên Vấn kia lên ân cần thăm hỏi một lần .

          Mỗi ngày Tề Lạc Nhi đều cần phải ngâm thảo dược, những thảo dược kia đều là hắn thu thập, chẳng quaTề Lạc Nhi không biết mà thôi.

          Mấy ngày trước hắn xuất ngoại làm vài việc cho sư môn, vừa đi là đi liền năm ngày, trong lòng vẫn rất nhớ thương vị tiểu sư muội thiếu chút nữa bị hủy dung này. Cho nên xong xuôi mọi việc, liền vội vàng chạy về, hiện tại liền chạm mặt với Tề Lạc Nhi.

          Ngâm thảo dược mấy ngày nay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi đã khôi phục trắng nõn như xưa. Mặc dù nàng không khuynh quốc khuynh thành, nhưng một đôi mắt to ngập nước, linh khí bức người, có một phen hàm súc ý vị rất khác. Haha..!Tiểu sư muội quả nhiên không hổ là Thiên Nữ, đủ xinh đẹp!

          Mạnh Vân Viễn mừng rỡ, chuyển loạn quanh Tề Lạc Nhi , vỗ ngực cam đoan: "Tiểu sư muội, sau này ai khi dễ muội, chỉ cần nói với sư huynh, sư huynh sẽ chịu trách nhiệm đánh cho những tên đui mù kia răng rơi đầy đất."

          Tề Lạc Nhi cười gật đầu, ở đây có nhiều sư huynh bảo vệ nàng như vậy, trong lòng cảm thấy thật ấm áp...Nàng đang định đáp lời, bỗng nhiên giữa không trung truyền đến tiếng hô: "Mạnh sư huynh, Mạnh sư huynh..."

          Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ đang ngự kiếm bay đến. Da thịt tuyết trắng ,mi mục như họa, một thân y phục đỏ thẫm như liệt hỏa bừng lên giữa không trung. Trong lòng Tề Lạc Nhi thầm giật mình. Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Lý Trọng Tử đồng thời vào Tử Vân môn với nàng. Không ngờ mình rời khỏi Tử Vân môn mới một tháng, nàng đã học được ngự kiếm rồi!

          Trên mặt Mạnh Vân Viễn lại lộ ra nụ cười chiêu bài của hắn, bày ra vẻ ngoài rất phong lưu phóng khoáng. Cười mỉm nhìn Lý Trọng Tử: "Lý sư muội, ngự kiếm thuật của muội đã tăng lên không ít."

          Lý Trọng Tử tựa như khoe khoang, ngự kiếm lượn trên không trung một vòng, lúc này mới nhảy xuống bước đến. Nhìn thấy Tề Lạc Nhi, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hóa ra sư muội Tề Lạc Nhi cũng ở đây."

          Từ trước đến nay Tề Lạc Nhi với nàng vốn không hợp, chỉ khẽ gật đầu.

.

          Chương 301: Hoa đào nợ một bó to 4

    Edit: Tường Vi

Lý Trọng Tử không để ý tới Tề Lạc Nhi nữa, kéo ống tay áo của Mạnh Vân Viễn làm nũng: "Mạnh sư huynh trở về cũng không thèm tới thăm muội, Trọng Tử rất giận đó..."

          Mạnh Vân Viễn cười ha ha, híp mắt sờ đầu Lý Trọng Tử: "Vi huynh mới vừa trở về, đang muốn qua bái kiến sư phụ, sau đó liền đi tìm Lý sư muội..."

          Lý Trọng Tử khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Lần này Mạnh sư huynh có mang quà về cho Trọng Tử không ?"

          Mạnh Vân Viễn cười hì hì: "Đương nhiên! Nhìn xem, cái này tặng cho muội."

          Nói rồi liền từ trong tay áo lấy ra một cái trâm cài tóc, trâm cài tóc sáng óng ánh xanh ngọc bích, cũng coi là ngọc thượng phẩm.

          Lý Trọng Tử là công chúa Đường quốc, có đồ trang sức nào mà nàng chưa thấy qua? Cười híp mắt nhận lấy, cao thấp đánh giá "A..., không tệ! Ánh mắt của sư huynh rất độc đáo! Ngọc trâm này muội rất thích." Liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi. Trong đôi mắt chứa ý khoe khoang thị uy: "Sư huynh, huynh cài tóc cho muội được không?"

          Tề Lạc Nhi cảm thấy nhàm chán, nàng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn cản trở đâu.Khẽ gật đầu với hai người nói: "Hai người các ngươi chậm rãi trò chuyện, thân thể ta không tiện, về trước nghỉ ngơi."

          Mạnh Vân Viễn kéo nàng lại, cười hì hì nói: "Tiểu sư muội, vi huynh  cũng có chuẩn bị lễ vật cho muội đó."

          Hắn móc từ trong ngực áo ra một cái hộp gỗ mộc hình chữ nhật màu đen. Bên ngoài hộp gỗ mang phong cách cổ xưa, khá nặng, mỗi góc đều khảm một viên lục phỉ thúy. Khóa mở hộp trang trí một cái đầu tướng, được chế tạo bằng bạc, trên mũ giáp có một khối hắc ngọc đường kính khoảng hai cm. Hơi hơi lóe ánh hào quang. Mà trên hộp gỗ cũng có điêu khắc họa tiết vân đồ trên bầu trời. Vô luận là điêu khắc hay bảo thạch được khảm nạm, chất liệu gỗ, đều nhìn ra tương đối quý giá, hình như niên đại đã nghìn vạn năm. Nhưng lại không biết bên trong là vật gì.

          Hắn đặt hộp gỗ vào tay Tề Lạc Nhi, cười nói: "Muội nhìn xem, cái hộp này có xinh đẹp hay không? Cho muội làm hộp trang điểm cũng không tệ."

          Tề Lạc Nhi chần chừ một chút: "Cái này... Vô công bất thụ lộc, bất luận bên trong hộp này là cái gì, nhìn sơ liền biết giá trị nghìn vàng, muội cũng không dám nhận lễ vật quý trọng như vậy..."

Chương 302: Hoa đào nợ một bó to 4

Edit: Tường Vi

Mạnh Vân Viễn yên lặng, rồi đặt cái hộp vào trong tay Tề Lạc Nhi nói: "Chúng ta là người tu tiên, sớm đã không quan tâm đến những thứ vàng bạc kia, với sư huynh muội lại khách khí cái gì? Đây chính là lễ ra mắt ta đưa cho muội."

"Mạnh sư huynh, ta cũng muốn!"

Lý Trọng Tử ở bên không cam lòng bị lãnh đạm, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, níu lấy ống tay áo Mạnh Vân Viễn .

Mạnh Vân Viễn lắc đầu, cười khổ nói: "Chính ta cũng không có. Cái hộp này chỉ có một, là tìm được trong một cổ mộ."

"Tìm được trong cổ mộ? Sư huynh, ngươi trộm mộ? !"

Lý Trọng Tử kêu lên.

"Suỵt! Tiểu nha đầu nói chuyện thật khó nghe! Sư huynh ta đây ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phóng túng, nhiều lần tùy cơ ứng biến, nhân vật nổi bật, xuất chúng như vậy làm sao có thể đi làm cái thủ đoạn trộm mộ kia?"

Mạnh Vân Viễn ra vẻ một công tử phong lưu kinh điển, một bộ dạng phong lưu mà lại cợt nhả.

Tề Lạc Nhi không nhịn được bật cười, nàng cũng không nghĩ tới nhị sư huynh sẽ đùa giỡn trêu chọc như vậy, vô hình trung cảm thấy khoảng cách với sư huynh kéo gần lại không ít.

Lý Trọng Tử có phần không phục: "Sao Mạnh sư huynh lại tìm được trong một cái cổ mộ?"

Mạnh Vân Viễn phất ống tay áo, nói: "Chuyện này kể ra rất dài dòng, ta ở một địa phương thám hiểm, vô tình ngã vào trong cái tòa cổ mộ kia, nhìn thấy bộ dạng cái hộp này rất đẹp , thuận tiện cầm lấy nghiên cứu một chút."

Tề Lạc Nhi một bên nghe sư huynh đùa giỡn, một bên vuốt vuốt cái hộp, sờ sờ chỗ này, lại động động chỗ kia.

Chợt phát hiện mũ giáp của đầu lâu tướng quân kia có một chỗ cực kì khó phát hiện, có một đạo ánh sáng màu đỏ hơi lóe lên.

Trong lòng nàng khẽ động, ngón cái điểm tại đó một cái .

Ơ, không có phản ứng.

Nàng đang xem cái hộp kia, bỗng nhiên phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì lòng người cũng linh hoạt khôn ngoan hơn), trái lại dùng ngón út lại điểm một cái.

"Khấu!" Sau một âm thanh trầm thấp, cái hộp bỗng nhiên mở ra!

Làm cho nàng lại càng hoảng sợ.

Mạnh Vân Viễn kinh ngạc nhướng mày. Vì kinh hãi mà cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

Từ khi hắn lấy được cái hộp này đến giờ, vẫn muốn mở nó ra. Nhưng không ngờ phí sức lực hết cả buổi, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chốt mở.

Cái hộp này tinh xảo như thế, hắn tất nhiên không nỡ dùng tiên thuật bổ nó ra.

Ngẫm lại có lẽ tiểu sư muộisẽ thích, cho nên vẫn ôm nó trở về, đưa cho Tề Lạc Nhi làm lễ gặp mặt.

Lại không nghĩ rằng Tề Lạc Nhi chỉ loay hoay vài cái liền mở đưuọc cái hộp ra!

.

Chương 303: Hoa đào nợ một bó to 5

Edit: Tường Vi

Lại không nghĩ rằng Tề Lạc Nhi chỉ loay hoay vài cái liền mở được cái hộp ra!

Trong hộp là một thanh loan đao, một thanh đao phi thường xinh đẹp .

Dài không đến một thước (1 thước = 1/3m). Trên chuôi đao khắc hoa văn phức tạp, tựa như chú ngữ hoặc như là văn tự.

Nắp hộp vừa mới mở ra, nó liền dẫn ra một đường hồng quang chói mắt, trong tĩnh lặng chỉ nghe thấy một tiếng khinh thanh, kinh tâm động phách.

Lưỡi đao mỏng như cánh ve, chuôi đao đỏ rực, trong không khí lay động một vùng ánh sáng màu đỏ. Chiếu lên mặt mày mọi người đều là màu đỏ.

Cũng không biết tại sao, thấy chuôi đao này trong lòng Tề Lạc Nhi dao động mãnh liệt.

Không giải thích được dâng lên sợ hãi, giống như hạt mầm mới nảy nở, sinh sôi bên trong, liên tục lan tràn sinh trưởng. . .

Nàng khẽ buông tay, cái hộp kia suýt chút nữa rơi trên mặt đất!

Mạnh Vân Viễn nhanh tay lẹ mắt, vung tay lên, cái hộp kia liền rơi trên tay hắn: "Làm sao vậy? Tiểu sư muội, vui mừng đến choáng váng?"

"Nhị sư huynh, đao này. . . Đao này. . ."

Tề Lạc Nhi không nói được nguyên cớ, chỉ mơ hồ cảm thấy bất an, tựa như thanh đao kia là hung lệ chi vật.

Mạnh Vân Viễn hiển nhiên nhìn thấy chuôi đao này, hắn cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng suy cho cùng kiến thức của hắn rộng rãi nhiều hơn chút ít, trông thấy đao này tuy rằng toàn thân thẩm thấu màu đỏ, nhưng màu đỏ thuần khiết, hào quang cũng không mang theo chút tà khí nào.

Hẳn là bảo bối của tiên gia.

"Đao này làm sao vậy? Tiểu sư muội, muội ngay cả một cái vũ khí thuận tay cũng không có, thanh tiểu đao này khéo léo đẹp đẽ, vừa vặn cho muội sử dụng hộ thân." Mạnh Vân Viễn lại nhét cái hộp kia vào tay Tề Lạc Nhi .

"Tề sư muội đã có Thánh Nữ Lăng làm vũ khí rồi..., làm sao sẽ để ý cây đao nhỏ này? Hay là đưa ta đi, ta đang cần một cái vũ khí thuận tay."

Lý Trọng Tử ở cạnh bên bỗng nhiên nói.

Cũng không đợi Tề Lạc Nhi trả lời, liền thò tay cầm lấy.

Một cái tay ngọc thon thon vừa mới duỗi ra, vẫn chưa đụng tới cái hộp, cổ tay nửa đường liền bị bắt lấy.

Lý Trọng Tử kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt Mạnh Vân Viễn như cười như không nói: "Lý sư muội, đây chính là ta tặng cho tiểu sư muội làm lễ gặp mặt, với lại không phải ngươi có một thanh Thu Thủy Kiếm sao? Đó chính là vũ khí sắc bén, thanh tiểu đao này so ra thua kém."

Bàn tay hắn ấm áp, nhưng lời nói ra lại rất lạnh.

Lý Trọng Tử sững sờ, không dám lại trắng trợn cướp đoạt, hậm hực dẫm chân: "Mạnh sư huynh xấu xa, còn nói chỉ đối tốt với một mình Trọng Tử, hóa ra đều là giả dối. Trọng Tử không để ý tới huynh nữa." Vung tay một cái, xuất ra Thu Thủy Kiếm, tung người nhảy lên.

.

Chương 304: Hoa đào nợ một bó to 6

Edit: Tường Vi

Lý Trọng Tử sững sờ, không dám lại trắng trợn cướp đoạt, hậm hực dẫm chân: "Mạnh sư huynh xấu xa, còn nói chỉ đối tốt với một mình Trọng Tử, hóa ra đều là giả dối. Trọng Tử không để ý tới huynh nữa." Vung tay một cái, xuất ra Thu Thủy Kiếm, tung người nhảy lên.

Động tác của nàng cũng không tính là nhanh, tựa hồ vẫn còn đợi Mạnh Vân Viễn ngăn trở nàng.

Nhưng Mạnh Vân Viễn lại dường như không nhìn thấy nàng thở hổn hển, ngoảnh lại vẫn còn thấy hắn giải thích lai lịch chuôi đao này với Tề Lạc Nhi . . .

Lý Trọng Tử tức giận đến hai mắt bốc hỏa, hừ một tiếng, hờn dỗi ngự kiếm bay đi.

"Lạc Nhi, Vân Viễn, các ngươi tranh cãi ồn ào gì vậy?"

Giọng nói nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.

Tề Lạc Nhi quay đầu nhìn lại , chỉ thấy Vân Họa đứng ở khoảng cách không xa, một thân bạch y như tuyết, lạnh nhạt giống như bức tranh thuỷ mặc.

"Sư phụ!"

Mạnh Vân Viễn trước mặt sư phụ luôn luôn tương đối bớt phóng túng, thành thành thật thật vấn an sư phụ.

Tề Lạc Nhi ngược lại trong lòng nhảy dựng, kể từ ngày nàng trị liệu vết thương xong, liền không nhìn thấy mặt sư phụ nữa.

Hiện tại thấy hắn nhẹ nhàng đứng ở đó, tựa hồ gió thổi qua, sẽ thuận gió mà đi, phảng phất có một loại cảm giác không chân thực .

Nhìn thấy sư huynh quỳ gối, nàng cũng thi lễ.

Vân Họa khẽ gật đầu.

Thình lình nhìn thấy cái hộp trong tay nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy chuôi loan đao màu đỏ.

Thần sắc khẽ động: "Lạc Nhi, ngươi đang cầm cái gì?"

Tề Lạc Nhi hận không thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay này ra ngoài.

Vội vàng đưa đến trước mặt Vân Họa : "Sư phụ, người xem, đây là nhị sư huynh tặng lễ gặp mặt cho ta."

Vân Họa nhìn thoáng qua Mạnh Vân Viễn, Mạnh Vân Viễn vội vàng thuật lại quá trình đạt được cái hộp này một lần nữa.

Vân Họa hơi nhướng mày: "Vậy ngươi có thể nhìn rõ hình dáng chủ nhân của cổ mộ như thế nào không? Là nam hay nữ?"

Mạnh Vân Viễn gãi gãi đầu, lắc đầu: "Đệ tử chỉ thấy một ngọc quan lớn, không thấy rõ bộ dạng chủ nhân nằm bên trong quan tài. Cái hộp này lại để bên cạnh ngọc quan, cho nên đệ tử cầm lấy."

Tề Lạc Nhi nhìn thần sắc Vân Họa, thấy hắn hơi hơi nhíu mày, vội hỏi: "Sư phụ, có cái gì không đúng sao?"

Vân Họa lạnh nhạt nói: "Không tồi."

"Sư phụ, cái này... cái này không phải là tà vật, ta thấy hay là sư phụ nhận lấy đi."

Tề Lạc Nhi nâng cái hộp tiến lên chạy nhanh hai bước.

.

Chương 305: Hoa đào nợ một bó to 8

Edit: Tường Vi

"Sư phụ, cái này... cái này không phải tà vật, ta thấy hay là sư phụ nhận lấy đi."

Tề Lạc Nhi bưng hộp chạy nhanh lên hai bước.

Vân Họa lắc đầu: "Không cần, đao này. . . hẳn là bảo vật của tiên gia, sư huynh của ngươi tặng cho ngươi, vẫn là chính ngươi nhận đi."

Tề Lạc Nhi cười khổ, xem ra lễ vật này nàng không thể không nhận.

Đao này rõ ràng xinh đẹp tới cực điểm, chính mình lại một lòng ưa thích những vật này, nhưng vì cớ gì nàng lại không ưa thích nổi nó đây?

Trong lòng nàng có chút thắc mắc, liền cẩn thận thu thanh đao kia lại.

Vân Họa lại liếc mắt nhìn chuôi đao: "Đao này chung quy đặt ở trong hộp cũng bất tiện, ta ở đây vừa vặn có một vỏ tiểu đao, nhân tiện đưa ngươi đi."

Tay vừa giương ra, một cái vỏ tiểu đao trống rỗng màu xanh biếc bằng da hươu xuất hiện.

Tề Lạc Nhi cảm tạ một tiếng, nhận lấy thử dùng.

Vỏ đao cùng đao vậy mà lại phối hợp kín kẽ.

Không kém một ly, tựa như vỏ tiểu đao này sinh ra đã sánh duyên với chuôi đao.

Tề Lạc Nhi mừng rỡ, kêu lên: "Sư phụ, vỏ tiểu đao này vừa vặn thích hợp, ha ha, chúng cùng nhau kết hợp quả nhiên là quần anh tụ hội. . ."

Nàng vui mừng dùng thành ngữ loạn hết cả lên.

Thần sắc Vân Họa lại hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục bình thường.

Liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi vui mừng khôn xiết : "Lạc Nhi, thương thế của ngươi khôi phục như thế nào rồi?"

Tề Lạc Nhi sững sờ, ngước mắt nhìn hắn.

Thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, ngữ điệu tuy rằng ôn hòa, nhưng lại không cảm thấy ôn độ.

Nàng gật nhẹ đầu: "Ta tốt hơn nhiều rồi. Sư phụ, lúc nào ta mới có thể luyện công?"

Nàng thật là muốn thật là muốn tranh thủ thời gian tu luyện pháp thuật .

Chỉ khi đã có một thân pháp thuật, mới có thể vượt trội hơn người khác.

Dù sao nàng cũng là đệ tử của thủ tọa Tử Vân Môn , nếu như học không tốt, quả thật quá xấu hổ!

Vả lại nàng còn muốn trả thù tên Dạ Thiên Vấn.

Nàng sẽ khiến cho Dạ Thiên Vấn trả giá thật lớn cho một đêm kia tàn nhẫn dã man kia!

Vân Họa nhìn bộ dạng nàng dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, hơi hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Đi theo vi sư."

Quay người mà đi.

Tề Lạc Nhi không biết hắn muốn làm gì, vội vàng đuổi theo.

Mạnh Vân Viễn đi nhanh vài bước, cũng muốn đuổi theo.

Vân Họa cũng không quay đầu lại: "Vân Viễn, ngươi lại đi hái chút ít thảo dược đi."

A, được rồi!

.

Chương 306: Hoa đào nợ một bó to 9

Edit: Tường Vi

Vân Họa cũng không quay đầu lại: "Vân Viễn, ngươi lại đi hái chút thảo dược đi."

A, được rồi!

Mạnh Vân Viễn giống như gà trống bại trận, yên lặng cúi đầu đi.

Tề Lạc Nhi đi theo sau lưng Vân Họa , trong lòng thấp thỏm .

Tuy rằng nàng luôn luôn lấy chuyện theo đuổi Vân Họa trở thành mục tiêu cả đời, nhưng chân thực tiếp xúc với hắn, nàng lại một câu tán gẫu nói chuyện phiếm cũng không dám nói, lạnh nhạt của hắn đóng băng tất cả ý niệm của nàng. . .

Trong lòng không khỏi cười khổ, Vân Họa cao cao tại thượng như vậy, chính mình làm sao có thể trèo cao?

Chỉ sợ cóc ăn thịt thiên nga còn thực tế hơn bản thân mình.

Hai người một trước một sau đi vào chính điện Vân Phù cung.

Trong đại điện vắng vẻ, chỉ có hai thầy trò nàng, tim Tề Lạc Nhi thình lình đập như nổi trống, cúi đầu.

Trong nội tâm lại đang thầm mắng bản thân siêu cấp không có tiền đồ.

Tốt xấu gì mình cũng là một người hiện đại, như thế nào ngay cả dũng khí đối mặt với tình yêu cũng không có. . .

"Lạc Nhi, ngươi mấy ngày nay ở Vân Phù cung quen chưa?"

Vân Họa đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Hắn đột ngột quan tâm dọa Tề Lạc Nhi giật mình, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Vội vàng gật nhẹ đầu: "Ở quen, ở quen!"

Vân Họa nhẹ gật đầu: "Ở quen thì tốt, Vân Phù cung không giống như nơi khác, bình thường các sư huynh của ngươi cũng không ở đây, có chút quạnh quẽ, nhưng mà vừa vặn có thể tu tâm dưỡng tính."

Tề Lạc Nhi gật nhẹ đầu: "Đệ tử cũng nghĩ như vậy."

Trong lòng thêm một câu: "Chỉ cần mỗi ngày có thể trông thấy ngươi liền không vắng lặng . . ."

Vân Họa trầm ngâm một lát: "Lạc Nhi, nói vi sư nghe, vì sao ngươi muốn tu tiên?"

Tề Lạc Nhi sững sờ, thầm nghĩ: "Này còn phải hỏi? Tu tiên có thể trường sinh bất lão, nói không chắc sẽ có thể đồng thọ cùng Thiên Địa, quan trọng hơn nữa, tu tiên thành công nói không chắc có thể một lần nữa xuyên qua thời không, trở lại thời đại của bản thân. . . Vả lại, nàng muốn báo thù, không tu tiên làm sao có thể đánh thắng được Yêu vương?"

Nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Vân Họa: "Sư phụ, ngươi muốn nghe lời nói thật, hay muốn nghe quan thoại (miệng lưỡi nhà quan, ý chỉ lời sáo rỗng giả dối)?"

Vân Họa ngược lại bị lời nàng nói khiến cho sững sờ.

Khóe môi hơi mở, không khỏi bật cười, nhìn nàng một cái: "Lời nói thật thì thế nào? Quan thoại thì thế nào?"

Tề Lạc Nhi ưỡn ngực nói: "Quan thoại hả, đương nhiên ta sẽ nói tu tiên để hàng yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo nhân gian rồi."

.

Chương 307: Hoa đào nợ một bó to 10

Edit: Tường Vi

Tề Lạc Nhi ưỡn ngực nói: "Quan thoại hả, đương nhiên ta sẽ nói tu tiên để hàng yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo nhân gian rồi."

Mặt Vân Họa không biểu cảm, thản nhiên nói: " Thì ra đây là quan thoại. . . Ừ, Nguyệt Vô Thương tại Ma cung đối xử với ngươi như thế nào?"

Tề Lạc Nhi không nghĩ tới sư phụ chuyển chủ đề, lại thình lình hỏi đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.

Nàng không muốn giấu giếm chân tướng với Vân Họa, hơi do dự, bèn cất cao giọng nói: "Hắn ở Ma cung rất tốt với đệ tử."

"Vậy—— nếu như có một ngày ngươi nhất định phải đối địch với hắn, ngươi có nguyện ý hay không?"

"Ta. . ." Tề Lạc Nhi nhất thời không nói nên lời.

Nàng thật ra đã sớm nghĩ đến việc này.

Nàng muốn tu tiên, nhưng Nguyệt Vô Thương lại là ma.

Tiên ma vốn dĩ trời sinh đối đầu, nàng cùng hắn sớm muộn gì cũng có một ngày đối địch.

Nhưng mà, nhưng mà Nguyệt Vô Thương ma công cao như vậy, cho dù bản thân tu luyện thêm mấy nghìn năm nữa cũng chưa chắc có thể bắt kịp hắn.

Vì vậy nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới đối nghịch với Nguyệt Vô Thương thì bản thân sẽ làm như thế nào. . .

Nguyệt Vô Thương có lẽ khinh thường động thủ với mình?

Đối thủ của hắn phải là sư phụ Vân Họa mới đúng. . .

Giọng Vân Họa tiếp tục chậm rãi truyền đến: "Nếu như có một ngày ngươi có thể đối đầu với hắn, ngươi có giết hắn không?"

Giết hắn? !

Tề Lạc Nhi bị lời này hù dọa hoảng sợ, thân thể hơi hơi run lên. Cũng không biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một bức tranh.

Đầy trời màu đỏ, chính mình một đao phong vân (bão táp) đâm vào ngực Nguyệt Vô Thương, máu tựa hồ nhuộm đỏ thiên địa, trước mắt đều là đỏ tươi chói mắt. . .

Nàng giật mình, chỉ cảm thấy trong nahsy mắt kia trái tim tựa hồ bị thắt chặt.

Nàng cúi đầu, ấp úng nói: "Ta, ta. . . , sư phụ,Nguyệt Vô Thương đã sống hơn nghìn tuổi rồi, ta làm sao là đối thủ của hắn được? Làm sao có thể giết hắn?"

Vân Họa thản nhiên nói: "Thế sự vô thường, có một số việc rất khó nói trước. Lạc Nhi, vi sư giả dụ, nếu như có một ngày ngươi có năng lực cao hơn hắn. . . "

"Không có nếu như! Căn bản chính là chuyện không có khả năng, ta làm sao có thể thắng được hắn? Sư phụ, ngươi đừng lấy chuyện hoàn toàn không có khả năng tới hỏi ta. . ." Tề Lạc Nhi cười ha hả.

Vân Họa chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng nhiên than: "Lạc Nhi, ngươi cuối cùng vẫn không nỡ giết hắn đúng không?"


Nếu có thiếu chương các bạn nhắn cho mình với nhé, tks all =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro