Chương 288 - 292: Bị hắn nhìn hết trơn rồi
Chương 288: Bị hắn nhìn hết trơn rồi
Edit: Huyềnpluss
Nguyệt Vô Thương thấy Tề Lạc Nhi giống như chú chim nhỏ nép vào trong ngực Vân Họa, không khỏi nổi giận, tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Trả nàng lại cho ta!".
Không! Nàng không muốn hắn thấy bộ dạng chật vật lúc này của nàng.
Hắn sẽ chê cười nàng, chê cười nàng không biết tốt xấu, nàng không nghe lời...
Tề Lạc Nhi biết mình toàn thân xích lõa, mặt mũi bầm dập, bộ dạng có bao nhiêu nhếch nhác, quá mất mặt, đời này nàng chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy.
Trên người bây giờ chẳng qua chỉ tạm choàng trường y của sư phụ, không cẩn thận là lộ ra vết thương trải rộng thân thể...
Không ngờ một mặt xấu này lại để cho hắn nhìn thấy trọn vẹn, điều này làm cho nàng không chịu nổi.
Hận không thể biến thành một quả cầu, rút vào trong ngực sư phụ.
Vân Họa nhàn nhạt nhìn Nguyệt Vô Thương, lạnh lùng nói: "Nàng là đồ đệ của Vân Họa ta, dựa vào cái gì phải đưa ngươi?"
"Nàng là nương tử của Nguyệt Vô Thương ta, đương nhiên phải trả cho ta!" Nguyệt Vô Thương cũng không cam chịu yếu thế.
Sắc mặt Vân Họa trầm xuống: "Nguyệt Vô Thương, Lạc Nhi là một hài tử trong sạch, ngươi không cần nói lời chà đạp nàng!"
Nguyệt Vô Thương tất nhiên biết rõ với công lực của Vân Họa, Tề Lạc Nhi có phải xử nữ hay không, hắn vừa tiếp xúc với nàng là có thể nhìn ra. Hắn cũng cười lạnh nói: "Nhất định phải lấy được thân thể của nàng mới có thể gọi là nương tử? Nàng đã cùng ta ước định chung thân rồi..."
Sắc mặt Vân Họa hơi đổi, cúi đầu nhìn Tề Lạc Nhi.
Trong lòng Tề Lạc Nhi khẽ nguyền rủa: "Ta ước định chung thân với ngươi lúc nào nha? Kẻ này nói dối liền bản nháp cũng không cần!"
Nàng rất muốn nhảy dựng lên chỉ trích hắn nói năng xằng bậy, nhưng toàn thân không có chỗ nào không đau, đau đến phát run.
Nàng nguyên bản chính là nỏ mạnh hết đà, vừa quýnh lên, cứ thế hôn mê bất tỉnh!
Vân Họa lạnh lùng nói: "Ngươi có nắm chắc trị hết thương thế của nàng?"
Nguyệt Vô Thương cứng lại, đối với y thuật hắn không tinh thông. Mà Khoang Nhạc tuy rằng tinh thông, nhưng so sánh với y thuật kinh người của Vân Họa, kém không chỉ là một cấp bậc.
Con ngươi chuyển động, trừng mắt nhìn Vân Họa: "Khá lắm! Xem như ngươi lợi hại! Tiểu Lạc Nhi ta để ngươi mang đi, có điều, ngươi phải cam đoan, chờ đến lúc ta gặp lại nàng, nàng nhất định đã hoạt bát vui vẻ..."
Vân Họa lạnh lùng nhìn hắn: "Đồ đệ của ta, ta tất nhiên sẽ tận tâm, càng không cần ngươi khoa chân múa tay..."
Chương 289: Bị hắn nhìn hết trơn rồi 2
Edit: Huyềnpluss
Vân Họa lạnh lùng nhìn hắn: "Đồ đệ của ta, ta tất nhiên sẽ tận tâm, càng không cần ngươi ở đây khoa chân múa tay..."
Nguyệt Vô Thương giao đấu với Vân Họa chưa từng thua, nhưng lúc này lại sững người, nghĩ muốn phản bác.
Nhưng nhìn thoáng qua Tề Lạc Nhi trong ngực Vân Hoạ, hắn lại nhịn xuống.
Tà hỏa không chỗ phát tác, chợt nhớ tới kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh đao phong trong cơ thể leng keng muốn ra khỏi vỏ.
Nộ khí dời núi lấp biển kia tựa như muốn từ đỉnh đầu xông ra.
Nhìn quanh bốn phía, Dạ Thiên Vấn đã sớm chuồn mất.
"Tên khốn Dạ Thiên Vấn kia đâu? !" Nguyệt Vô Thương cơ hồ là gầm thét lên.
Vân Họa thản nhiên nói: "Vừa mới trốn."
"Trốn? ! Ngươi phát hiện hắn trốn tại sao không đánh động ta? !"
Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tại sao ta phải nhắc nhở ngươi? Các ngươi vốn là một phe. Yêu ma không phân biệt, hắn không phải thuộc hạ của ngươi sao?"
Vân Họa nhằm thẳng vào hắn.
Nguyệt Vô Thương căm hận trừng trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng: "Ngươi đưa nàng trở về núi, nàng mà thiếu một cọng tóc nào ta nhất định tìm ngươi tra hỏi! Ta đi tìm tên khốn Dạ Thiên Vấn kia, dù có lên trời xuống đất lão tử cũng phải bắt bằng được hắn, lột da hắn, róc xương hắn, đánh hắn hồn phi phách tán!"
Thân hình loé lên, trong nháy mắt liền biến mất.
Vân Họa thở dài, Tề Lạc Nhi trong ngực bỗng hơi nhúc nhích: "Đừng... Đừng giết hắn."
Lông mày Vân Họa nhướng lên, ấm giọng nói: "Đừng giết ai?"
Tề Lạc Nhi có vẻ như chưa hoàn toàn tỉnh lại, trong miệng lẩm bẩm: "Không được giết, giết hắn, ta, ta muốn đích thân, đích thân... Báo thù!"
Vân Họa hơi nhíu mày.
Tiểu đồ đệ ở chung với Ma quân lâu như vậy, chỉ sợ đã lây dính chút ít ma tính...
Ài, nàng bị thương không nhẹ, hắn vẫn nên nhanh chóng trở về núi giúp nàng trị thương. Đợi thương thế của nàng tốt lên, hắn lại từ từ dạy bảo là được.
... ... ... ... ... ... ... ...
Vân Họa cứ như vậy ôm Tề Lạc Nhi một thân đẫm máu trở lại núi Tử Vân, toàn bộ núi Tử Vân tựa hồ đều sôi sục.
Người đến thăm Tề Lạc Nhi nối liền không dứt.
Ngay cả người luôn uy nghiêm nói năng cẩn trọng như Lăng Hư Tử đêm đó cũng chạy tới Vân Phù cung trên đỉnh Bạch Ngọc Trúc của Vân Hoạ.
&nbnp;
Chương 290: Bị hắn nhìn hết trơn rồi 3
Edit: Huyềnpluss
Vân Họa coi như không thấy, chỉ để hai đệ tử ra tiếp đãi.
Sau khi Tề Lạc Nhi bị Nguyệt Vô Thương bắt đi, ba đệ tử của Vân Hoạ cũng lần lượt chạy về.
Lý Ngư bị Dạ Thiên Vấn đánh trọng thương, hiện tại vẫn chưa thể rời giường.
Hai đệ tử khác liền đảm nhiệm phận sự làm môn đồng giữ cửa, ứng phó với một đám tốp năm tốp ba lên núi thăm hỏi này.
Lăng Hư Tử biết tính tình sư đệ cổ quái, cũng không trách cứ.
Hỏi thăm vài câu về tình trạng của Tề Lạc Nhi.
Biết nàng tuy bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng,
Mà hắn rất tin tưởng vào y thuật của Vân Họa, nên liền quay về đại điện của mình.
Tề Lạc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy miệng vết thương trên người vốn bỏng rát bỗng nhiên có chút mát lạnh.
Đau đớn lập tức giảm bớt.
Nàng hơi hơi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là màn che màu xanh da trời.
Bên ngoài màn có một giá gỗ nhỏ, bày đầy các loại bình dược đủ màu sắc.
Từng bình dược đều dùng ngọc lưu ly đúc thành, màu sắc ánh qua vỏ bình, đỏ vàng cam lục, trông rất đẹp mắt.
Trong phòng có một bộ bàn trúc, trên bàn có một cái siêu màu bạc, đang bốc hơi nóng, mùi thuốc thơm ngào ngạt cả gian phòng.
Mà chính mình, chính mình đang khoanh chân ngồi trong một thùng gỗ to.
Trong thùng gỗ đổ đầy nước trong, nước trong xanh biếc, phía trên thả mấy loại hoa cỏ không biết tên.
Tản ra một loại hương thơm như mùi thuốc nhàn nhạt. Độ cao của nước vừa vặn ngập qua ngực nàng.
Nàng sửng sốt một chốc, lấy vốn kiến thức y học hiện đại của nàng, cũng biết bị thương như vậy thì không nên đụng nước mới phải?
Vậy —— hiện giờ chuyện gì đang xảy ra?
Chỉ là —— ngâm mình trong nước như vậy thật thoải mái.
Nước trong thùng giống như suối nước nóng, bong bóng bốc lên sùng sục...
Theo vô số bong bóng thoát ra, Tề Lạc Nhi cảm giác những làn nước kia giống như một bàn tay mềm mại, lưu chuyển khắp miệng vết thương của nàng...
Nàng nghĩ quay đầu, nhìn xem rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
Nhưng không ngờ cơ thể không thể nhúc nhích, như bị điểm huyệt đạo!
Nàng chấn kinh, đang muốn ra sức cử động nửa người trên, hoặc là kêu lên.
Không ngờ đột nhiên, một giọng nói từ sau lưng truyền tới: "Lạc Nhi, đừng nhúc nhích! Sư phụ giúp ngươi chữa thương."
Thân thể Tề Lạc Nhi nhất thời cứng đờ!
Sư phụ! Đấy là giọng của sư phụ Vân Hoạ!
Chương 291: Bị hắn nhìn hết trơn rồi 4
Edit: Huyềnpluss
Cơ thể Tề Lạc Nhi nhất thời cứng đờ!
Sư phụ! Đây là giọng của sư phụ Vân Họa!
Sư phụ ngay tại phía sau mình!
Chính xác mà nói, là ở phía sau cái thùng gỗ này!
Tề Lạc Nhi hạ mắt nhìn coi bản thân đang ngâm mình trong nước, toàn thân xích lõa, trái tim ầm ầm nhảy loạn.
"Nguy rồi! Ta, ta bị sư phụ nhìn hết trơn rồi... Vậy —— có nên bắt hắn chịu trách nhiệm hay không đây?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng chốc đỏ thấu, tâm hồn thiếu nữ như nai con nhảy loạn, gần như muốn nhảy trào lên cuống họng.
May là lúc này khuôn mặt của nàng bị sưng vù, nhìn bên ngoài, cũng khó nhìn ra cái gì.
Toát mồ hôi, bộ y phục rách tươm trên người ta chẳng lẽ cũng là sư phụ cởi cho ta?
Lần này mặt mũi ném bà rồi!
"Sư phụ, ta..."
Tề Lạc Nhi đang muốn nói chút gì đó để che dấu sự lúng túng lúc này.
"Lạc Nhi, không cần nói, nếu ngươi không muốn mang một thân vết thương, vậy tâm trầm đan điền, giữ tâm như một..."
Hả? Những tổn thương này có thể tiêu trừ hoàn toàn?
Tề Lạc Nhi tự nhiên biết mình bị thương nghiêm trọng đến đâu, trên người thật nhiều chỗ da thịt đều nát bươn, coi như là ở hiện đại, tổn thương như vậy cũng sẽ để lại một thân vết thương.
Nhưng nghe ngữ khí của sư phụ, tựa hồ có thể có nắm chắc chữa khỏi!
Nữ hài tử trời sinh đã thích xinh đẹp, Tề Lạc Nhi tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cuống quít ngồi thẳng, chiếu theo kiến thức tiên gia nhập môn mà trước kia Lý Ngư truyền thụ cho, hai tay đan lại đặt trên gối, ngồi thẳng người.
Hơi nước trong thùng gỗ bốc lên càng nhanh, nước dần dần xoáy tròn.
Không lâu sau liền hình thành một vòng xoáy lớn, mà Tề Lạc Nhi, đang ngồi ở trung tâm vòng xoáy.
"Lạc Nhi, nhịn một chút, có thể sẽ có chút đau."
Giọng Vân Họa lại vang lên.
Theo tiếng, Tề Lạc Nhi cảm giác trên người bị áp lực siết chặt, cảm giác những dòng nước kia theo miệng vết thương chui thẳng nhập vào sâu trong cơ thể.
Trong một tích tắc này, cơ thể tựa như có vạn xà cắn nuốt, nhưng huyệt đạo nàng bị điểm, muốn động cũng không động được.
Nàng đau đến toàn thân phát run, loại đau đớn này rất khó nói nên lời đấy, từng tấc từng tấc tựa hồ muốn nhập vào cốt tủy.
Ngực giống như bị thiêu đốt, mỗi một lần hô hấp đều mang đến đau đớn.
Cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từng giọt một chảy xuống theo tóc mai, bờ môi cơ hồ bị nàng cắn nát.
Không biết nàng đã chịu "cực hình" như vậy trong bao lâu, chỉ biết là mồ hôi trên người toát ra lũ lượt.
Chương 292: Bị hắn nhìn hết trơn rồi 5
Edit: Huyềnpluss
Không biết nàng đã chịu "cực hình" như vậy trong bao lâu, chỉ biết là mồ hôi trên người toát ra lũ lượt.
Thùng gỗ hơi có chút chấn động, giống như Vân Họa đang đánh vào thùng nước.
Tề Lạc Nhi đau không chịu nổi, lại không thể quay đầu lại, nên cũng không biết rốt cuộc Vân Họa đang làm cái gì.
Quá một hồi lâu sau, những xoáy nước kia cuối cùng cũng ngừng chấn động, Vân Họa tại sau lưng hơi thở ra một hơi: "Được rồi."
Vỗ nhẹ hai cái, hai nữ đệ tử liề tiến vào.
Hai người đệ tử kia Tề Lạc Nhi cũng biết.
Một người là Diệp Lăng Phỉ, người kia cũng là nữ đệ tử cùng tu luyện với nàng.
Các nàng cung kính mà khẽ khom người: "Tôn thượng."
"Đỡ Lạc Nhi ra, đỡ lên giường mặc y phục..."
Vân Họa nhàn nhạt phân phó.
Hai người Diệp Lăng Phỉ tự nhiên nghe theo, đỡ Tề Lạc Nhi dậy, lại giúp àng mặc vào một chiếc áo choàng rộng thùng thình.
Tuy Tề Lạc Nhi không thể động không thể nói, trong lòng lại giật mình hiểu được chính mình xích lõa bị ngâm vào cái thùng gỗ to này, chắc hẳn cũng là hai vị tỷ muội này làm.
Vân Họa vẫn luôn ở đằng sau nàng, trong nước lại có một tầng cánh hoa lơ lửng, hắn hẳn là không thấy được gì gì đó.
Đã hiểu rõ điểm này, nàng cũng không biết là thở phào một hơi hay là hơi có chút mất mát, trong nội tâm cũng không biết là tư vị gì.
"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài!"
Vân Họa phân phó một câu.
Hai người kia yên lặng lui ra.
Vân Họa đỡ Tề Lạc Nhi ngồi xuống, nói: "Lạc Nhi, sư phụ nên vì ngươi khâu miệng vết thương lại, ngươi cố nhịn đau..."
"Khâu... Khâu lại?"
Tề Lạc Nhi thoáng run một cái, lúc này nàng đã có thể cử động, nàng ngước mặt lên nhìn Vân Họa.
Đáng thương nói: "Sư phụ, có thể, có thể cho ta dùng chút ma dược hay không??"
Trên người nàng chỗ cần khâu lại tất cả lớn nhỏ cũng phải đến ba bốn mươi chỗ.
Cứ như vậy mà khâu lại, chẳng phải là muốn nàng đau chết?
Tuy rằng nàng là bộ đội đặc chủng, nhịn đau khá tốt, nhưng cứ nghĩ đến có người hạ kim trên người mình giống như may vá đế giày vậy, nàng liền không nhịn được rùng mình một cái.
Hu hu, nàng cũng không phải vị Quan Vân Trường kia, có thể mặt không đổi sắc mà để cho người ta cạo xương trị độc...
Vân Họa khẽ lắc đầu: "Nếu dùng "ma phí tán", miệng vết thương sẽ khỏi rất chậm, còn có thể để lại vết sẹo."
Chú thích: "ma phí tán": thuốc có tác dụng tương tự thuốc gây tê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro