Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 271 - 279: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù

    Chương 271: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù

Edit: Huyềnpluss

Cười lớn một tiếng: "Dạ, Dạ đại ca, đúng, thật là đúng dịp, muội không ngủ được nên ra ngoài tản bộ chút, lại không nghĩ, lại kinh động đến chuyện tốt của đại ca, tiểu muội vốn muốn tránh đi, thế nhưng cái chỗ này thật quỷ dị, muội, muội chạy đến bây giờ, nhưng lại tránh không khỏi. Dạ đại ca, thực xin lỗi, muội không cố ý nhìn đâu... Giờ muội lập tức trở về nghỉ ngơi, mệt chết đi được..."

Nàng một bên cười ha hả, một bên lùi từng bước về sau.

"Lạc Nhi, nàng rất thông minh." Dạ Thiên Vấn nhẹ than thở một tiếng.

"Ha ha, Tạ đại ca khích lệ, muội vốn không ngu ngốc nha, đại ca thật hiểu muội..."

Tề Lạc Nhi tiếp tục lui về sau: "Kia —— đại ca, huynh cứ tiếp tục, muội không quấy rầy huynh nữa..."

Tia sáng trong con ngươi Dạ Thiên Vấn biến hóa thất thường, bề ngoài ra vẻ vô cùng thương xót, lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, cần gì làm chuyện giãy giụa vô vị chứ?"

Hắn đứng yên, tay từ từ mở ra ——

Lập tức, Tề Lạc Nhi giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, không điều khiển được bản thân, trượt tới hướng Dạ Thiên Vấn...

Nàng thất kinh, dốc sức ngừng lại hành động của mình, nhưng đều tốn công vô ích.

"Phịch!" Nàng đụng vào trong ngực Dạ Thiên Vấn!

Ngay lúc này, Dạ Thiên Vấn cảm thấy ngực hơi hơi tê rần, hình như có vật sắc nhọn tàn nhẫn đâm vào!

Hóa ra Tề Lạc Nhi biết mình chạy không thoát, thừa dịp hắn kéo bản thân lại gần, đem chủy thủ (*) giấu trong tay áo thừa cơ đâm vào trước ngực của hắn!

(chủy thủ: dao găm)

Công phu của nàng không tệ, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, lần ra tay này, chuẩn xác vào vị trí tim của hắn!

Trong tay truyền đến cảm giác lưỡi dao đâm vào da thịt, nội tâm nàng thầm vui mừng, thật vui mừng vì đắc thủ.

Nhưng không ngờ Dạ Thiên Vấn dường như là không có cảm giác, một tay ôn nhu vuốt ve cái cằm của nàng: "Lạc Nhi, đại ca luôn luôn đối với nàng không tệ, nàng lại động đao với đại ca, quá không ngoan."

Tề Lạc Nhi gượng cười: "Thực xin lỗi, đại ca, Lạc Nhi vốn muốn cho đại ca nhìn thử xem cây chủy thủ này có xinh đẹp hay không. Nhưng không ngờ đại ca đột nhiên kéo Lạc Nhi tới, thế nên mới ngộ thương huynh, cũng may huynh là Yêu vương, cái chủy thủ nho nhỏ này làm sao tổn thương được huynh, tất nhiên huynh sẽ không để vào mắt đâu. Ha ha..."

Dạ Thiên Vấn thản nhiên, cười hà hà: "Thì ra Lạc Nhi không may mới ngộ thương ta, xem ra đại ca trách oan nàng rồi."

Bung một tiếng, cây chủy thủ liền bắn ra ngoài.

Theo chủy thủ bắn ra, miệng vết thương trên người hắn cũng nhanh chóng khép lại, lập tức hoàn hảo như lúc ban đầu.


Chương 272: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù 2

Theo chủy thủ bắn ra, miệng vết thương trên người hắn cũng nhanh chóng khép lại, lập tức hoàn hảo như lúc ban đầu.

Trong lòng Tề Lạc Nhi rét lạnh, một đao trí mạng của mình vậy mà đối với tên khốn này một chút hiệu quả cũng không có.

Lần này chỉ sợ mình lành ít dữ nhiều...

Dạ Thiên Vấn cười ôn nhu, nhưng đôi mắt lại tràn đầy quỷ khí u ám.

Nụ cười trên mặt Tề Lạc Nhi khô khốc: "Đại ca trách oan cũng không sao, giải thích rõ là được rồi. Ừm, ánh trăng tối nay đẹp quá, nơi này lại có một biển hoa, thật đúng một nơi tốt làm mộng ảo, đại ca, chúng ta ngồi xuống ngắm trăng được không?"

Tề Lạc Nhi cố sức kéo dài thời gian.

Tính toán canh giờ, sư huynh rời đi ước chừng hơn hai canh giờ rồi.

Vừa mình đã kéo dài hơn nửa canh, nói không chừng sư phụ bọn hắn đã đến...

"Ngắm trăng?"

Dạ Thiên Vấn ngước mắt nhìn lên ánh trăng duy nhất trên bầu trời, hơi lộ ra nửa vòng tròn, ở đâu đẹp?

Nụ cười trên khoé môi càng thêm khó lường: "Lạc Nhi, kỳ thật ngày tốt cảnh đẹp thế này, làm một chuyện tình cảm khác càng đẹp hơn..."

"Cái gì... Chuyện gì?"

Trong lòng Tề Lạc Nhi trầm xuống, lời nói có chút cà lăm.

"Tự nhiên là... Loại chuyện này!" Một câu vừa xong, môi Dạ Thiên Vấn bỗng nhiên áp xuống dưới!

Mặt Tề Lạc Nhi trắng bệch, không kịp tránh, cặp môi đỏ mọng đã bị hắn ngăn chặn!

Nụ hôn của hắn vừa ngoan tà vừa thô bạo.

Tề Lạc Nhi vô thức ngậm chặt môi, ngăn cái lưỡi dài của hắn xâm nhập. Không giống khi hôn môi với Nguyệt Vô Thương, Dạ Thiên Vấn hôn chỉ làm nàng cảm thấy buồn nôn cùng sỉ nhục.

Nàng không còn giữ được lớp mặt ngụy trang, dốc sức liều mạng giãy giụa: "Ư...!"

Nàng không dám há miệng, chỉ dùng tay cánh tay cố sức đẩy hắn ra.

Trong mắt Dạ Thiên Vấn hiện lên vẻ khát máu, đột nhiên cầm cánh tay của nàng, dùng lực.

"Rắc!" Cánh tay trái của Tề Lạc Nhi lập tức trật khớp, nàng hét thảm một tiếng.

Đầu lưỡi Dạ Thiên Vấn nhân đó thừa cơ trượt vào trong miệng của nàng, tàn sát bừa bãi một mạch.

Tề Lạc Nhi cảm giác trong miệng như có một cái con rắn nhỏ bò bò, làm cho lông mao toàn thân nàng dựng đứng.

Nàng tàn nhẫn, hàm răng dứt khoát cắn mạnh xuống!

"Rắc!"

Lại một tiếng vang nhỏ, cằm Tề Lạc Nhi bị hắn một tay kéo sai khớp, rốt cuộc miệng cũng không thể ngậm...

Tề Lạc Nhi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.


Chương 273: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù 3

Tề Lạc Nhi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.

Môi Dạ Thiên Vấn thoáng rời ra, một tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

Nụ cười trên mặt vừa dâm tà mà vừa quỷ dị khó hiểu: "Lạc Nhi, nàng rất không nghe lời rồi, cư nhiên dám lừa gạt ta..."

Đến giờ phút này, Tề Lạc Nhi biết chính mình thật sự không thoát nổi đại kiếp nạn này rồi!

Trong đầu hiện lên thân ảnh của Nguyệt Vô Thương, khóe môi lộ ra nụ cười khổ.

Nếu mình ngoan ngoãn ở lại Thận Lâu Cung, không sẽ đưa tới trận đại hoạ này.

Có lẽ bây giờ Vô Thương đang ngủ say phải không?

Chậm nhất ngày mai hắn sẽ phát hiện mình đã đào tẩu, chờ đến lúc hắn tìm đến, tìm được chỉ sợ là một cỗ tử thi!

Cũng có thể, ngay tử thi cũng không có, mình đã biến thành bánh bao nhân thịt của cái hắc điếm này...

"Lạc Nhi, nàng nói xem, người trong lòng nàng Nguyệt Vô Thương mà chứng kiến cái dạng này của nàng sẽ thấy thế nào?" Tay Dạ Thiên Vấn thô bạo xé rách y phục của nàng.

Chỉ nghe roẹt một tiếng, tơ lụa rách toạc, y phục trên người Tề Lạc Nhi bị hắn xé thành từng mảnh.

Tề Lạc Nhi liều mạng giãy giụa, nàng nghĩ mắng to, thế nhưng, bởi vì cằm bị kéo lệch, nàng nói không ra lời, chỉ có tiếng gào thét khàn khàn phát ra từ cuống họng.

Tiếng mơ hồ không rõ, Dạ Thiên Vấn nghe không hiểu.

Nhưng, hắn căn bản không cần biết nàng nói cái gì.

Thấy nàng giãy giụa, trong mắt hắn toát ra tia sáng chỉ dã thú mới có, hưng phấn mà lại khát máu.

"Xú nữ nhân, ngươi bất quá chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, dựa vào cái gì cùng bổn vương xưng huynh gọi đệ? Nguyệt Vô Thương bắt ngươi làm bảo bối, bổn tọa lại bắt ngươi làm củ hành tây!"

"Ầm!" Một chưởng, vỗ vào trên mặt Tề Lạc Nhi, đánh bay cả người Tề Lạc Nhi văng ra ngoài!

Ầm! Một tiếng vang liền ngã gục trên mặt đất.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, chim nhỏ bay loạn, đầu choáng váng, trên mặt càng là một mảng nóng rát đau đớn.

Nàng biết rõ, loại nam tử biến thái như vầy, thời điểm hành hung nữ nhân, nữ nhân càng rên rỉ lớn tiếng, hắn lại càng hưng phấn.

Lúc này nàng đã không cầu đường sống.

Nàng nhắm mắt lại, không chịu kêu rên một tiếng, không cho hắn như ý!

"Ngươi kêu đi, kêu đi, kêu lớn vào... Nhìn xem có ai tới cứu ngươi, tiểu nha đầu tâm nhãn cũng không ít, còn biết kéo dài thời gian chờ cứu binh..."


Chương 274: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù 4

"Ngươi kêu đi, kêu đi, lớn tiếng vào... nhìn xem có ai tới cứu ngươi, tiểu nha đầu tâm nhãn cũng không ít, còn biết kéo dài thời gian chờ cứu binh..."

Tề Lạc Nhi bỗng nhiên mở lớn mắt.

Tên nam nhân biến thái biết mình đợi cứu binh?

Nói như vậy, hắn đã biết chuyện của sư huynh?

Quả nhiên, Dạ Thiên Vấn lại nói tiếp: "Không nghĩ tới bổn tọa cũng có lúc nhìn lầm, vậy mà lại để một tên đệ tử Tử Vân môn trà trộn vào trong đám thị vệ của bổn toạ...

Tronh lòng Tề Lạc Nhi trầm xuống: "Ngươi... Ngươi đã làm gì Lý sư huynh rồi?"

Nàng muốn hỏi câu này nhưng lời nói ra lại mơ hồ không rõ.

Dạ Thiên Vấn nghe hiểu, hắn nở nụ cười u ám: "Không có kẻ nào lừa gạt bổn tọa mà còn mong lông tóc không bị tổn thương, tiểu tử kia nhận của bổn tọa một chưởng Âm phong chưởng, chỉ sợ đã chết ở trong bụi cây lùm cỏ nào đó rồi..."

Trước mắt Tề Lạc Nhi tối sầm, thì ra sư huynh cũng không thoát được ma chưởng của hắn.

Tưởng tượng tới cái chết thảm của sư huynh, cứu binh cũng đã vô vọng.

Đôi mắt Tề Lạc Nhi hằn tia máu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Dạ Thiên Vấn, bỗng nhiên cười lên ha hả.

Dạ Thiên Vấn tựa hồ không ngờ, đã đến giờ phút này, nàng còn cười được.

Vung tay lên, chỉnh lại cái cằm trật khớp cho nàng.

"Xú nha đầu, ngươi cười cái gì?"

Tề Lạc Nhi cười lạnh: "Ta cười ngươi! Ngươi mới là kẻ đáng thương nhất!"

Thân hình Dạ Thiên Vấn cứng đờ, đôi mắt bỗng nhiên hiện lên ánh rét lạnh, ngón tay xiết chặt cánh tay Tề Lạc Nhi, hầu như bóp nát xương cốt của nàng: "Xú nha đầu, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta đáng thương chỗ nào?"

Tề Lạc Nhi đau đớn, mồ hôi lạnh hầu như đều muốn rớt ra rồi.

Nụ cười trên mặt lại không chút nào không thay đổi: "Ngươi là Yêu vương, lại ở dưới trướng Ma vương, chắc hẳn trong lòng cực không cam ha. Thế nhưng đánh lại đánh không lại người ta, cũng chỉ có thể khúm núm dưới chân Ma vương, ngươi mặt ngoài nhìn qua phong quang vô cùng, kỳ thật chính là phi thường tự ti ha? Ha ha, ngươi ngoại trừ tính cách biến thái, ngược đãi thuộc hạ, ngược đãi nữ nhân, còn có bản lĩnh gì? Thật đúng là làm cho người khinh thường..."

Tề Lạc Nhi dĩ nhiên biết rõ giờ phút này không còn đường chạy thoát, lòng thông suốt mà dứt khoát nói.

Trong miệng thao thao bất tuyệt, độc ác nói qua nói móc Dạ Thiên Vấn.

Chỉ mong có thể chọc giận hắn, để hắn một chưởng đánh chết mình, vậy xong hết mọi chuyện, cũng hơn còn sống chịu dằn vặt hành hạ...


Chương 275: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù 5

Editt: Huyềnpluss

Trong miệng thao thao bất tuyệt, độc ác nói qua nói móc Dạ Thiên Vấn.

Chỉ mong có thể chọc giận hắn, để hắn một chưởng đánh chết mình, vậy xong hết mọi chuyện, cũng hơn còn sống chịu dằn vặt hành hạ...

Nụ cuời trên mặt Dạ Thiên Vấn rốt cuộc biến mất.

Da mặt giật giật, hiển nhiên những lời này của Tề Lạc Nhi đã giẫm đúng chỗ đau của hắn.

Tay hắn chợt hất lên, một đạo ánh sáng lục sắc từ trong lòng bàn tay ngưng tụ thành hình: "Nha đầu ti tiện, muốn chết!"

Tề Lạc Nhi biết tiếp theo chính là một chưởng lôi đình hạ xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có lẽ, một giây sau nàng đã có thể giải thoát rồi...

Dạ Thiên Vấn đang muốn đánh ra một chưởng này, bỗng nhiên dừng lại.

Ngón tay vuốt ve cằm Tề Lạc Nhi, lành lạnh nói: "Tiểu nha đầu, ngươi cố ý muốn chọc giận ta, tìm giải thoát phải không? Ha ha, bổn vương không cho ngươi như ý!"

Bỗng nhiên siết chặt nàng vào ngực, cúi đầu liền hạ môi xuống!

Đôi môi nữ nhân này nho nhỏ mà có một loại ma lực làm cho người ta điên cuồng mê muội.

Dạ Thiên Vấn vặn đầu nàng lại, nâng cằm nàng, lấy thế dời núi lấp biển mà hôn xuống, đầu lưỡi dâm tà trượt đi trượt lại trong miệng nàng khiêu khích.

Đuổi theo cái lưỡi khéo léo của nàng, như sa vào nghiện, tham lam hấp thu lấy hương vị của nàng.

Dạ dày Tề Lạc Nhi nhộn nhạo, từng đợt buồn nôn, nàng rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của hắn, hoặc dứt khoát cắn đầu lưỡi mình.

Nhưng Dạ Thiên Vấn kềm lấy cằm của nàng, miệng nàng căn bản không thể ngậm.

Động tác của Dạ Thiên Vấn càng thêm thô lỗ.

Buông môi nàng ra dùng sức gặm cắn, liếm cổ nàng, khắp nơi lưu lại dấu vết xanh tím.

Mà hàm răng sắc nhọn mỗi lần đâm vào da thịt, đều lưu lại một lỗ máu...

Tề Lạc Nhi đau đớn, cả người hơi phát run, toàn thân giống như bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy.

Chỉ có miệng vẫn cười lạnh không dứt: "Dạ Thiên Vấn, ngươi tốt nhất giết chết ta, bằng không mối thù ngày nay ngày sau ta nhất định bắt ngươi hoàn lại gấp trăm lần!"

"Trả thù? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này không..."

Dạ Thiên Vấn tàn nhẫn cười to, lại nghe một tiếng rắc vang lên, một ngón út của Tề Lạc Nhi bị hắn bẻ gẫy!

Tay đứt ruột xót, đau nhức thấu xương tủy.

Tề Lạc Nhi kêu lên một tiếng, cố nén không thét lên. Sắc mặt thoắt cái trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống.


Chương 276: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù 6

Tề Lạc Nhi kêu lên một tiếng, cố nén không thét lên. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống.

"roẹt!" Lớp áo cuối cùng trên người Tề Lạc Nhi cũng bị xé nát, lộ ra nội y màu trắng nhạt bên trong.

Dạ Thiên Vấn hơi sửng sốt một chút, "cái yếm" quái dị như vậy cho tới giờ hắn chưa từng thấy qua.

Nội y trắng nhạt nhu hòa mà mộng ảo đích thực bao lấy xinh đẹp mà rất tròn của nàng, khe núi ở giữa như ẩn như hiện, nhìn qua càng làm cho người ta mất hồn.

Hắn cúi đầu xuống, cúi người nhẹ hôn lên da thịt lộ ra trước ngực nàng.

"Khà, khà, tư vị của thiên nữ quả nhiên bất đồng, bổn vương thích!"

Bỗng nhiên hạ miệng cắn xuống, một dấu răng thật sâu lưu lại trước ngực nàng!

"Ngươi nói, nếu như Nguyệt Vô Thương chứng kiến nữ nhân bảo bối hắn một mực bảo vệ ở dưới người ta uyển chuyển hầu hạ, hắn có thể tức chết hay không? Ha ha ha!" Dạ Thiên Vấn cười vô cùng càn rỡ. Ngón tay cách lớn nội y thô bạo dùng sức xoa nắn ngực của nàng.

Tề Lạc Nhi giờ phút này trong đầu coi như mình đã chết, nhắm mắt lại, cười lạnh không dứt: "Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải nữ nhân của hắn, ta chỉ là tù binh của hắn, hắn mặc dù là Ma Vương, nhưng vẫn là một hán tử. Ngược lại là ngươi, không phục người cũng không dám tìm người đấu, chỉ biết ở sau lưng giở chút thủ đoạn, là cái thá gì?! Đồ nhu nhược! Ngươi chỉ là một đồ nhu nhược mà thôi!"

Mỗi câu mỗi chữ nàng nói giống như một cây roi, đều quất vào nỗi đau của Dạ Thiên Vấn!

Trên mặt Dạ Thiên Vấn tuy rằng không biến đổi, nhưng đôi mắt lại tức giận đến đỏ thẫm.

Bỗng nhiên trở tay một chưởng, lại đánh bay Tề Lạc Nhi ra ngoài!

Tề Lạc Nhi ho khan kịch liệt, một dòng máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Cái trán cũng đụng chảy máu, trước mắt dinh dính một mảng, giống như một khối thủy tinh máu che trước mắt, vô cùng đau nhức, tầm nhìn mơ hồ.

Nàng vẫn cười, tiếng cười không dứt: "Nhu nhược, ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, ngay một đầu ngón chân của Nguyệt Vô Thương ngươi cũng không bằng..."

Dạ Thiên Vấn dưới cơn thịnh nộ, túm tóc nàng dồn sức đập vào tảng đá, máu tươi văng khắp nơi, nhìn mà kinh hãi.

Trước mắt Tề Lạc Nhi tối sầm, đầu óc trống rỗng, hôn mê bất tỉnh.


Chương 277: Nếu ta không chết, nhất định sẽ báo thù! 7

Edit: Huyềnpluss

Dạ Thiên Vấn dưới cơn thịnh nộ, túm tóc nàng dồn sức đập vào trên tảng đá, máu tươi văng khắp nơi, nhìn mà kinh hãi.

Trước mắt Tề Lạc Nhi tối sầm, đầu óc trống rỗng, hôn mê bất tỉnh.

Thánh Nữ lăng không biết bị hắn làm phù chú gì, như con rắn chết nằm trên mặt đất.

Không hề nhúc nhích...

Tựa hồ đã qua thật lâu, lại tựa hồ chỉ thoáng cái chớp mắt, toàn thân Tề Lạc Nhi cảm giác bỏng rát đau đớn.

Dường như thân thể một tấc lại một tấc vỡ ra...

Nàng là sống sờ sờ bị đau làm tỉnh đấy.

Bên tai là tiếng roi chập chờn, âm thanh xé không mà đến, chát chát, âm thanh roi quất vào da thịt lọt vào tai kinh tâm.

Tề Lạc Nhi kêu lên một tiếng thống khổ, hơi hơi mở mắt.

Thấy Dạ Thiên Vấn giống như ác quỷ tu la, roi mãng xà đen xì vung vẩy trong tay, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn khát máu.

Một tiếng kêu đau đớn kia, khiến Dạ Thiên Vấn càng thêm điên cuồng.

Càng hưng phấn mà quất nàng: "Kêu to lên, ngươi kêu đi, kêu càng lớn càng tốt..."

Tề Lạc Nhi thầm cắn chặt răng, móng tay hầu như đều găm vào trong thịt, chỉ cần nàng không chết, thề sớm gì cũng sẽ trả thù này!

Nàng hơi nhắm mắt lại, một tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng.

Giống như con rối không có sinh mạng, không có huyết nhục, cứng ngắc mà co rúc ở chỗ đó.

Máu tươi trên người chảy ra đem cánh hoa dưới thân nhuộm thành màu đỏ tươi...

... ...

Nguyệt Vô Thương tiễn Dạ Thiên Vấn đi xong, thầm thở phào nhẹ nhỏm.

Tên ôn thần này cuối cùng cũng đã rời đi, cũng có thể thả Tiểu Lạc Nhi ra rồi...

Mới rồi thời điểm tiễn Dạ Thiên Vấn ra khỏi thành, hắn còn phái người đến Tiêu Diêu các kiểm tra qua.

Biết nha đầu kia còn nằm ở trên giường ngon giấc, cũng liền yên lòng.

Hắn đang muốn đi Tiêu Diêu các xem nàng chút, nhìn xem nàng hết đau bụng chưa.

Nhưng không ngờ thị nữ của Nguyệt Tử Anh chạy đến tìm hắn, nói quận chúa bệnh cũ lại tái phát...

Nguyệt Tử Anh vừa ra đời đã mang theo căn bệnh từ trong bụng mẹ —— đau ngực, mỗi lúc phát tác đều đau đến chết đi sống lại.

Cách vài năm lại phát tác một lần, mỗi một lần đều cần hắn dùng nội lực giúp nàng kìm máu chậm lại, giảm bớt đau đớn.

Lúc này nghe nàng lại tái phát bệnh cũ, hắn không dám lơ là, vội vàng đến xem nàng...

Chờ hắn thật vất vả giúp nàng ngăn chặn cơn đau, trở lại tẩm cung, đã là đầu giờ Hợi (khoảng 11 giờ tối).


Chương 278: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù! 8

Chờ hắn thật vất vả giúp nàng ngăn chặn cơn đau, trở lại tẩm cung, đã là đầu giờ Hợi (khoảng 11 giờ tối).

Hắn thở dài: "Được rồi, canh giờ này nói không chừng nha đầu kia đã ngủ rồi, ngày mai ta lại tìm nàng vậy."

Trong nội tâm định như vậy, nhưng không biết tại sao, tối nay tâm thần hắn dị thường không yên.

Cứ cảm giác có chuyện gì đó sẽ phát sinh, rồi lại nói không nói nên lời là cái gì.

Hắn đang muốn bấm tay tính toán, Đậu Đinh đang ngủ ngon trong tay áo bỗng nhiên như bị ai trút một roi.

Nhoáng cái nhảy ra ngoài: "Chủ nhân gặp nguy hiểm!"

Nguyệt Vô Thương lại càng hoảng hốt: "Ngươi nói cái gì? Tiểu Lạc Nhi ngay ở trong Thận Lâu Cung ta, làm sao có thể có nguy hiểm?"

Hai mắt Đậu Đinh trợn tròn to, thân thể nhảy loạn vòng quanh.

Hai cái chân trước nhỏ nhắn ra sức vũ động: "Thật đó! Ta cảm thấy, hiện tại nàng đang sợ hãi... Đúng, cực kì sợ hãi... Như là nhìn thấy vật gì đó kinh khủng..."

Trong lòng Nguyệt Vô Thương khẽ động, không nhiều lời, thân hình ngay lập tức nhoáng lên, nháy mắt liền tới Tiêu Diêu các.

Lam Vân đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt thấy Nguyệt Vô Thương giá lâm, hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống dập đầu.

Nguyệt Vô Thương cũng không thừa lời mà hỏi luôn: "Tề Lạc Nhi đâu?"

Lam Vân ấp úng: "Còn... Còn ngủ. Hôm nay Tề cô nương đặc biệt nghe lời, cho nàng ăn liền ăn, ăn no rồi đi ngủ..."

Nguyệt Vô Thương thầm giật mình, nha đầu kia không phải kiểu người nghe lời như vậy, chẳng lẽ...

Trong lòng hắn bỗng nhiên bật ra một dự cảm rất không tốt, bất chấp chuyện khác, xông thẳng vào phòng ngủ của Tề Lạc Nhi.

"Tề Lạc Nhi" quả nhiên đang ngủ say trên giường.

Hắn ghé sát vào nàng, rồi lại không cảm giác thấy khí tức của nàng.

Đậu Đinh như một quả cầu lăn lăn một vòng trên người "Tề Lạc Nhi", cứ như phát hiện ra đại lục mới bật hét lên: "Nàng là giả!"

Mặt Nguyệt Vô Thương trầm như nước, ống tay áo phất một cái, một đoàn khói trắng toát ra, Tề Lạc Nhi trên giường bỗng nhiên không thấy bóng dáng.

Chỉ có một người gỗ đang nằm trong chăn!

Bên trên người gỗ còn có một dòng chữ nhỏ, Nguyệt Vô Thương vừa liếc thấy cái kiểu chữ như con chó bò kia, liền biết là chữ nha đầu kia để lại:

"Nguyệt lão đại, con tin đi rồi, chớ bận tâm. Muốn tìm ta, đến núi Tử Vân, ta sẽ kêu sư phụ chiêu đãi ngươi một bàn "Măng xào thịt". Ha ha ha!"


Chương 279: Nếu ta không chết nhất định sẽ báo thù

Edit: Huyềnpluss

"Nguyệt lão đại, con tin đi rồi, chớ bận tâm. Muốn tìm ta, đến núi Tử Vân, ta sẽ kêu sư phụ chiêu đãi ngươi món "Măng xào thịt". Ha ha ha!"

Chữ viết có chút biết chữ nửa vời, xuyên qua kiểu chữ vô vị này, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy nha đầu kia lúc rời đi kiêu ngạo cười to.

Đáng chết!

Người gỗ bị Nguyệt Vô Thương từng chút bóp nát!

Nàng chắc chắn đã theo đoàn hộ tống tên biến thái Dạ Thiên Vấn kia chuồn ra!

Tuy hắn còn chưa biết rốt cuộc nàng làm cách nào thoát thân, còn Dạ Thiên Vấn lại làm sao liên hệ được với nàng?

Nhưng nàng có thể rời khỏi Thận Lâu Cung, ngoại trừ Dạ Thiên Vấn không kẻ thứ hai nào dám giúp!

Dạ Thiên Vấn có bao nhiêu biến thái, hắn tự nhiên biết rõ, lúc trước không muốn nói cho Tề Lạc Nhi, chỉ là lo nàng sẽ sợ hãi.

Thật không nghĩ đến làm vậy lại tạo thành sai lầm lớn!

Hắn hối hận đến ruột gan muốn đứt đoạn rồi.

Hắn lập tức xông ra ngoài như một cơn gió lốc, lệnh người dẫn đường cho Dạ Thiên Vấn chỉ đường.

Hầu chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, liền xuất hiện nơi đoàn Dạ Thiên Vấn đi ra.

Đậu Đinh không chờ phân phó, liền loạn chuyển vòng quanh vùng phụ cận, hai lỗ tai nhỏ dựng thẳng như anten, không bỏ sót dấu vết nào.

Bỗng nhiên nó kêu lên: "Chỗ này! Chỗ này có thật nhiều tử thi!"

Hóa ra nó phát hiện những tên cướp chết thảm kia.

Nguyệt Vô Thương tiến lên xem qua, hơi nhíu mày.

Đây là thủ pháp giết người Dạ Thiên Vấn thường dùng!

Hắn không hề cố kỵ giết người trước mặt Tiểu Lạc Nhi như thế, hẳn là nghĩ ra khỏi Thận Lâu Cung rồi, nên không phải lo ngại gì nữa!

Trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiên hiện lên một vòng sát khí lạnh thấu xương!

Nếu Tiểu Lạc Nhi vô sự thì thôi, còn nếu nàng thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, hắn nhất định sẽ khiến Dạ Thiên Vấn nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!

"Đậu Đinh, cảm nhận khí tức của chủ nhân nhà cậu, xem bọn họ đi nơi nào?"

Đậu Đinh lắc cái đầu to: "Không ngửi thấy! Khí tức của nàng đã bị người che giấu đi, những người khác cũng không ngửi thấy được nữa..."

"Không ngửi thấy?" Lông mày Nguyệt Vô Thương chau lại.

Vậy khẳng định Dạ Thiên Vấn đã thi triển thuật pháp ẩn giấu tất cả khí tức, xem ra hắn đã sớm có phòng bị trước!

Lòng nóng như lửa đốt, Tề Lạc Nhi ở trong tay Dạ Thiên Vấn thêm một giây, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro