Chương 253 - 262: Lạc Nhi, chơi không vui sao?
Chương 253: Lạc Nhi, chơi không vui sao?
Thứ đó khác hẳn miếng vải đen bình thường vẫn dùng để che mắt, sau khi bị dải lụa che lại, trước mắt cũng không phải một mảnh tối đen, mà là hình ảnh một loại mây nước kì quái.
Xa mãi xa mãi, liên tục bồng bềnh, tựa hồ không có điểm tận cùng.
Tề Lạc Nhi cảm giác như mình đang lạc vào game, thứ đang hiển hiện trước mắt chính là ảo cảnh trong trò chơi.
Mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ người cùng chơi, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ con đường nào.
Một đoàn người lớn như đang trên mây vượt qua biển.
Phía trước đều có người được Thận Lâu Thành phái ra chỉ đường, một đoàn người đi cực nhanh.
Giống như cuộc hành quân gấp tại trần thế của Tề Lạc Nhi, may là hiện tại nội công của nàng đã có khá điêu luyện, miễn cưỡng có thể theo kịp bước chân của những người khác.
Cứ đi như vậy hơn nửa ngày, vị dẫn đường kia bỗng nhiên dừng lại, cười nhẹ một tiếng: "Yêu vương đại nhân, tiểu nhân chỉ tiễn ngài đến đây thôi. Yêu vương đại nhân tạm biệt."
Hắn vung tay lên, dải lụa trên mặt mọi người giống như bị một sức mạnh vô hình kéo lấy, trong nháy mắt tự động buông xuống, tức khắc bay về phía vị dẫn đường kia.
Người dẫn đường tiếp tới trong tay, thu lại thành một cuộn nho nhỏ.
Hắn nhét nó vào trong tay áo, chắp tay nói: "Yêu Vương đại nhân, lên đường thuận buồm xuôi gió!"
Thân ảnh của hắn như hình lập thể, dần dần phai nhạt, rốt cuộc không còn thấy bóng dáng.
Lúc này Tề Lạc Nhi mới nhìn rõ đoàn người họ đang đi ở trên một đường núi.
Hai bên là một vùng đồng bằng rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được có thôn xóm ở xa xa, khói bếp lượn lờ, nghe được cả tiếng chó gà gia súc, đây hẳn là quang cảnh của một vùng nông thôn ở nhân gian...
Tia sáng trong mắt Dạ Thiên Vấn chợt lóe lên.
Hơi vung tay lên, một hắc y thị vệ liền vô thanh vô tức quỳ gối trước mắt: "Đi xem, lần này chúng ta lại ở nơi nào?"
Hắc y thị vệ kia lĩnh mệnh, thân hình uốn éo, hóa thành một đám khói đen biến đi.
Không lâu sau, đã bay trở về, quỳ trước người Dạ Thiên Vấn: "Bẩm đại vương, hiện tại chúng ta đang ở một huyện thuộc lãnh thổ Tống quốc..."
Cơ mặt Dạ Thiên Vấn run lên.
Trong mắt hiện lên hận ý: "Tên Nguyệt Vô Thương này quả nhiên giảo hoạt, ta đến bái phỏng năm lần, mỗi lần đi ra lại ở năm quốc gia khác nhau, làm cho người ta đoán không ra cửa vào Thận Lâu Cung của hắn đến cùng là ở nơi nào..."
Tề Lạc Nhi lại thở phào một hơi, rốt cuộc —— rốt cuộc cũng thoát rồi!
Chương 254: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 2
Tề Lạc Nhi lại thở phào một hơi, rốt cuộc —— rốt cuộc cũng thoát rồi!
Quay đầu nhìn lại nơi người dẫn đường kia biến đi, chỉ cảm thấy thời gian ở tại Thận Lâu Cung vài ngày trước tưởng chừng như một giấc mộng.
Trước mắt hiện lên bóng hình Nguyệt Vô Thương, trong lòng bỗng đau nhói.
Mình trốn đi như vậy, chỉ sợ sau khi hắn biết sẽ giận ngút trời?
Nhất định sẽ không ngừng truy lùng mình!
Dạ đại ca dù sao cũng là thuộc hạ của hắn, nếu hắn quả thật đi tìm, chỉ sợ Dạ đại ca cũng không ngăn được.
Cho nên kế hoạch bây giờ chính là tức tốc trở về núi Tử Vân.
Bây giờ chỉ có sư phụ mới có thể bảo vệ mình...
Nàng nhìn Dạ Thiên Vấn, thấy hắn đang chau mày như đang có điều suy nghĩ.
Không biết tại sao, nàng lại có cảm giác "Dạ đại ca" bây giờ có chút sát khí âm u cổ quái.
Trong lòng giật mình, thậm chí có cả giác kinh sợ như có con rắn đang trườn qua lưng, làm cho nàng có xúc động muốn ngay lập tức bỏ trốn.
Nàng lắc đầu, cố ném đi cái dự cảm xấu này.
"Dạ đại ca, đa tạ huynh đã cứu ta ra, à, ta phải về nhà rồi, chúng ta đành chia tay tại đây vậy?"
Ánh mắt Dạ Thiên Vấn lóe lên, như cười như không nói: "Lạc Nhi, không phải muội nói nhà của muội ở Đường Quốc sao? Đây là Tống quốc, muốn tới Đường quốc phải đến ngàn dặm đường đó."
Thực ra là do Tề Lạc Nhi không nói cho Dạ Thiên Vấn biết thân phận thực sự của mình.
Chỉ nói mình là một người dân bình thường của Đường quốc.
Dạ Thiên Vấn dù sao cũng là Yêu vương, nếu để hắn biết mình là dệ tử của Tử Vân môn, chỉ sợ làm hỏng việc.
Nghe câu Dạ Thiên Vấn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức nhăn như trái mướp đắng.
Nơi này cách Đường Quốc ngàn dặm đường? Không thể nào? !
Nàng nhớ rõ Nguyệt Vô Thương mang theo nàng bay đi đâu có xa như vậy?
Lại không nghĩ rằng vậy mà đã vượt qua cả địa phận một nước rồi!
Ồ,. . . , Tống quốc? Đường quốc...
Tên mấy quốc gia trên thế giới này sao lại kỳ quái như vậy?
"Dạ đại ca, đại lục này tổng cộng có bao nhiêu quốc gia?" Tề Lạc Nhi nhịn không được hỏi một câu.
Dạ Thiên Vấn kỳ quái mà liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng kia tựa như nhìn một người ngoài hành tinh: "Muội không biết có bao nhiêu quốc gia? Không phải muội từ nhỏ lớn lên ở Đường Quốc sao?"
Tề Lạc Nhi thoáng toát mồ hôi, lẽ thẳng khí hùng mà tiếp tục lừa dối: "Ha ha, muội lớn lên tại một thôn nhỏ trên núi, chỗ đó tin tức bế tắc, không biết chuyện này có gì kỳ quái đâu?"
Chương 255: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 3
Edit: Huyềnpluss
Tề Lạc Nhi thoáng toát mồ hôi, lẽ thẳng khí hùng (*) mà tiếp tục lừa dối: "Ha ha, muội lớn lên tại một thôn nhỏ trên núi, chỗ đó tin tức bế tắc, không biết chuyện này có gì kỳ quái đâu?"
(Lẽ thẳng khí hùng: Có lý chẳng sợ)
"Chẳng lẽ Dạ đại ca hoài nghi Lạc Nhi cái gì?"
Đôi khi tiến công cũng là phòng thủ, Tề Lạc Nhi ghi nhớ sâu sắc mà vận dụng điều này.
Dạ Thiên Vấn cười nhẹ một tiếng: "Ta sao có thể hoài nghi Lạc Nhi... Ha ha, đại lục này tổng cộng có năm quốc gia, Đường quốc, Tống quốc, Nguyên quốc, Minh quốc, Thanh quốc..."
Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh?
Khóe miệng Tề Lạc Nhi co giật, không ngờ năm triều đại này lại song song cùng tồn tại ở đây...
Ông trời muốn bỡn cợt người ư!
Đúng là rất có sáng ý!
Tống quốc cách Đường Quốc ngàn dặm...
Lông mày Tề Lạc Nhi thiếu chút nữa nhăn thành một đống. Đường xa như vậy chẳng lẽ nàng chạy trở về?
Huống chi ngày hôm sau Nguyệt Vô Thương phát hiện nàng chạy trốn, chắc chắn sẽ đuổi tới đây, chẳng phải bản thân khổ cực chạy đi đều thành công cốc?
Nàng liếc mắt nhìn qua Dạ Thiên Vấn, cẩn thận dò hỏi: "Dạ đại ca, huynh hang —— nhà ở nơi nào?"
Nàng cuống cuồng, thiếu chút nữa nói ra hai chữ "hang ổ".
Toát mồ hôi.
Dạ Thiên Vấn mỉm cười: "Lăng Tiêu cung của ta ở tại Nguyên quốc, kề bên Đường quốc, chi bằng Lạc Nhi trước đến Lăng Tiêu cung ta làm khách..."
Vừa thoát khỏi hang ma lại tiến vào ổ yêu?
Đổ mồ hôi, thực sự không nên đâu!
Nàng liên tục khoát tay: "Được rồi, được rồi, thôi để ngày khác lại tới, muội nhớ nhà, muội sợ cha mẹ nhớ thương, tốt nhất vẫn nên về nhà trước."
Trong mắt Dạ Thiên Vấn có tia sáng nhạt lóe lên, ngược lại đồng ý rất sảng khoái: "Được rồi, vậy ta đây trước hết đưa Lạc Nhi quay về Đường Quốc, sau đó mới lại quay về Lăng Tiêu cung... Ý Lạc Nhi thế nào?"
Được! Thật sự là quá được!
Nàng đang lo tìm không thấy đường quay về Đường Quốc đây, bây giờ có Yêu vương làm vệ sỹ cho tự nhiên không còn vấn đề.
Nàng nhẹ gật đầu: "Được! Vậy phải đa tạ Dạ đại ca rồi."
Dạ Thiên Vấn mỉm cười: "Muội không cần khách khí với ta. Ừ, chúng ta hay là cứ đi vân lộ đi, tiết kiệm nhiều thời gian."
Hiện tại Tề Lạc Nhi lòng muốn quay về như mũi tên, tất nhiên là muốn càng nhanh càng tốt. Lập tức không có ý kiến.
Dạ Thiên Vấn vung tay lên, cỗ kiệu hoa đỏ thẫm Tề Lạc Nhi đã từng ngồi qua bỗng lại xuất hiện.
Dạ Thiên Vấn như cười như không liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi: "Lạc Nhi, muội không biết đằng vân (cưỡi mây), hay là ngồi trong kiệu đi."
Chương 256: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 4
Dạ Thiên Vấn như cười như không liếc mắt nhìn Tề Lạc Nhi: "Lạc Nhi, muội không biết đằng vân, hay là ngồi trong kiệu đi."
Tề Lạc Nhi tự biết lượng sức mình, cũng không chối từ, liền chui vào trong kiệu.
Chân trước của nàng vừa mới bước vào, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, thoáng chốc đi tới trước đoàn người.
Thoáng dừng lại một chút, rồi lại chạy về phía trước.
Tề Lạc Nhi cho là người đường, cũng không để ý.
Nàng vừa mới ngồi yên vị trong kiệu, lại một hồi tiếng vó ngựa vang lên.
Nàng xốc màn kiệu lên, nhìn thấy người cưỡi ngựa là hai hán tử cường tráng, mặc y phục chẽn màu xanh (1).
Hai người này chạy vội đến đây, cũng hơi dừng lại một chút, mới lại đánh ngựa đi.
Khi Tề Lạc Nhi còn ở thời hiện đại, đã xem không ít tiểu thuyết võ hiệp, nhìn thấy tình cảnh này, trong nội tâm lộp bộp giật nảy.
Cái này —— không phải là lục lâm (*) đạo tặc thường thăm dò rồi chặn đường cướp của theo như lời tiểu thuyết võ hiệp hay nói sao?
(Lục lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)
Cũng chính là "Thải bản tử" giang hồ hay gọi lóng.
(Thải bàn tử, thải điểm tử: Những kẻ cướp chuyên tham dò đối tượng rồi mới hành động
Tiếng lóng: là cách gọi lái đi của một từ ngữ, ví dụ: gọi cảnh sát là cớm)
Chẳng lẽ những người này muốn chặn đường cướp của Yêu vương?
Hô! Vậy cũng thật không có mắt nhìn!
Ngược lại không biết tên Yêu vương này định xử lý thế nào?
Dạ Thiên Vấn vốn đang muốn cho cả đội ngũ đằng vân.
Tức thì đôi mắt lóe lên, hiện lên vẻ khát máu, vung tay lên, thản nhiên nói: "Trước tiên đi về phía trước."
Thị vệ, thị nữ của hắn ngầm hiểu, quả nhiên nâng cỗ kiệu lên chậm rãi đi về phía trước.
Bước chân nặng trĩu, tựa hồ chính là dân chúng bình thường.
Cứ đi như vậy chỉ trong chốc lát, đụng phải liên tiếp hai nhóm đội ngũ, đều là hơi dừng lại liền lập tức rời đi.
Nhóm cuối cùng kia thậm chí còn dừng lại vây quanh toàn bộ đội ngũ, lượn một vòng.
Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lúc này mới đánh ngựa đi tiếp.
Đi về phía trước không đến hai dặm đường, phía trước có một vùng rừng cây lớn.
Rậm rạp tươi tốt, ngược lại là một nơi thích hợp để trộm cướp.
Toàn bộ đội ngũ của Dạ Thiên Vấn vừa mới vừa đi tới phụ cận rừng cây, liền nghe được một hồi tiếng chuông kèn hỗn loạn vang lên, trong rừng rậm vô số đại hán áo đen tuôn ra.
Những người này đều là hán tử cường tráng, trên cánh tay mỗi người đều xăm hình một cái đầu rồng.
Trong tay cầm theo đại đao bản rộng, ánh đao lóa mắt, nhìn qua bưu hãn vô cùng.
Cầm đầu là một tên có râu quai nón, trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.
Huyệt thái dương hai bên rất cao, hiển nhiên là một cao thủ thực sự cả bên trong lẫn bên ngoài.
Chú thích:
Chương 257: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 5
Cầm đầu là một tên râu quai nón, trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.
Huyệt thái dương hai bên rất cao, hiển nhiên là một cao thủ thực sự cả bên ngoài lẫn bên trong.
Hắn cầm kim bản đại đao chỉ vào mọi người quát lên: "Toàn bộ nam nhân giơ tay lên, đứng về một bên! Người phản kháng, chết!"
Bọn thị vệ nhìn Dạ Thiên Vấn, đôi mắt Dạ Thiên Vấn híp lại, tay ra dấu.
Toàn bộ thị vệ nhất loạt hành động, hai tay giơ lên cao, đứng thành một hàng.
Bọn cướp tựa hồ cũng không ngờ đám người này lại nghe lời như vậy, cười lên ha hả.
Tên râu quai nón cầm đầu càng đắc ý, lông mày hếch lên: "Coi như các ngươi thức thời! Bọn bây, khiêng rương đi!"
Tề Lạc Nhi ngồi trong kiệu nhất thời sửng sốt: "Rương? Nhóm người Dạ đại ca đâu có mang theo rương hòm nào đâu..."
Nàng xốc một góc màn kiệu lên, hé mắt nhìn ra bên ngoài.
Thấy những cường đạo kia đang khiêng hai cái rương mạ vàng lớn qua trước kiệu nàng.
"Mấy vị đại ca, hiện tại đồ cũng đưa các vị rồi, có thể thả chúng ta đi được không?"
Dạ Thiên Vấn rụt người lại, bề ngoài giống như đang nơm nớp lo sợ mà nhìn tên cướp cầm đầu.
Tên râu quai nón đắc ý cười khà khà.
Liếc mắt nhìn đoàn thị nữ xinh đẹp đang rúc vào một hàng: "Những nữ nhân này cũng toàn bộ lưu lại!"
Dạ Thiên Vấn nhíu mày: "Đại vương, các nàng đều là người nhà của ta, mong ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng ta đi. Ngài xem, những thứ đáng giá chúng ta đều cho các ngài khiêng đi rồi."
Tay hắn chỉ một cái, ánh sáng lục nhàn nhạt sáng lên, một cái rương mạ vàng trong đó bỗng nhiên mở ra.
Bên trong ánh vàng rực rỡ, sáng lóa con mắt bọn cướp kia.
Vàng! Vàng óng ánh!
Bọn cướp kia không ngờ tới cướp bóc trong thâm sơn cùng cốc, cư nhiên lại có thể săn được một con "dê béo" lớn như vậy.
Đều cười híp cả hai mắt.
Có ít người không nhịn được, cầm ra hai khối, nhìn nhìn sờ sờ, lại dùng miệng cắn thử.
Cực kì vui mừng: "Lão đại, lão đại, quả nhiên là vàng! Một rương lớn như vậy, chúng ta phát tài rồi!"
Trên mặt tên lão đại kia lại không có mảy may vui sướng.
Hắn đột ngột lui về sau hai bước: "Ngươi, ngươi mở rương từ xa như vậy, là dùng yêu pháp gì?"
Dạ Thiên Vấn cười cười: "Đại vương, ta đây chỉ là làm một cái trò ảo thuật nho nhỏ mà thôi. Ta còn có ảo thuật chơi diều, ngươi có muốn xem một chút hay không?"
Chương 258: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 6
Dạ Thiên Vấn cười cười: "Đại vương, ta đây chỉ là làm một cái trò ảo thuật nho nhỏ mà thôi. Ta còn có ảo thuật chơi diều, ngươi có muốn xem một chút hay không?"
Không biết tại sao, lão đại bọn cướp nhìn vẻ ngoài tươi cười vô hại của Dạ Thiên Vấn lại cảm thấy toàn thân rét run.
Kinh hoảng lui về sau một bước: "Cái gì... Ảo thuật chơi diều gì, lão, lão tử không xem!"
Dạ Thiên Vấn thở dài: "Ngươi không muốn xem chỉ sợ cũng không được nữa, ngươi quay đầu lại nhìn một cái, ta đã thả bay lên rồi!"
Tên thủ lĩnh toán cướp sững sờ, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên sau lưng.
Hắn vô thức quay đầu lại, ngước nhìn lên, bỗng nhiên sắc mặt thoắt biến, khuôn mặt vốn màu đỏ tím thoắt cái trắng bệch.
Giờ phút này, trên dưới một trăm người thổi kèn toàn bộ đều không ở trên yên ngựa, mà đang phấp phới trên không trung!
Chiến mã bọn hắn tọa hạ giống như phát điên chạy đi.
Mà chủ nhân bọn nó trong miệng đang ngậm lấy một thứ vàng óng ánh, giống như dây thừng.
Cái "dây thừng" kia dài, mảnh, một đầu khác gắn trên lưng ngựa.
Đầu bọn cướp chúc xuống dưới.
Chiến mã vừa chạy, liền bắt đầu kéo những kẻ này chạy đi, giống như cách thả diều.
Tên thủ lĩnh toán cướp thị lực hơn người, nhìn ra cái gọi là dây thừng kia căn bản không phải dây thừng, mà là một con quái xà thân vàng óng ánh!
Những thứ quái xà này có hai cái đầu, đầu đuôi như nhau.
Một đầu nằm trong miệng, một đầu cắn lấy yên ngựa.
Những kẻ kia cứ như vậy bị "thả" lên không trung, muốn chết cũng không xong.
Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở thống khổ, nhưng vì trong miệng bị dị vật chui vào, không làm sao nói ra được.
Mặt từng người một đỏ bừng...
Theo những con ngựa đang chạy trốn điên cuồng, "sợi dây thừng" càng kéo càng dài.
Chợt nghe phốc phốc vài tiếng vang, đầy trời huyết vụ bay tung toé.
Trong miệng những người kia, một thứ đồ giống cái túi màu da bị kéo ra, ngay sau đó lại có một thứ đầu lớn, dài dài cũng bị kéo ra...
Tiếng hét thảm chói tai vang lên, lọt vào tai cực kì ghê rợn.
Tề Lạc Nhi vốn ngồi trong kiệu xem náo nhiệt, nàng đối với bọn chặn đường cướp của luôn không có hảo cảm.
ở hiện đại cũng mấy lần làm "nữ hiệp" bắt vài tên.
Lúc Dạ Thiên Vấn hạ lệnh không đằng vân mà từ từ tiến về phía trước, nàng đã biết Dạ Thiên Vấn định xử trí những tên cường đạo này.
Nàng thấy không sao cả, cũng không để trong lòng.
Cho rằng Dạ Thiên Vấn cũng chỉ hành hung đám cướp này một trận, hoặc là gọn gàng một lần giết chết hết bọn hắn.
Chương 259: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 7
Lúc Dạ Thiên Vấn hạ lệnh không đằng vân mà từ từ tiến về phía trước, nàng đã biết Dạ Thiên Vấn định xử trí những tên cường đạo này.
Nàng thấy không sao cả, cũng không để trong lòng.
Cho rằng Dạ Thiên Vấn cũng chỉ hành hung đám cướp này một trận, hoặc là gọn gàng một lần giết chết hết bọn hắn.
Lại không ngờ phải chứng kiến một cảnh tượng như vậy!
Nàng ngồi trong kiệu, cách khá xa, lúc đầu còn chưa thấy rõ những người này làm sao lại cắn dây trong miệng thừng bay lên.
Về sau huyết vụ bắn tung toé, nàng lại càng hoảng sợ.
Trùng hợp có một con ngựa bị kinh hãi chạy bừa qua trước kiệu của nàng, lúc này nàng mới nhìn rõ thứ bị túm ra một cách tàn khốc là cái gì.
—— đó là nội tạng...
Tề Lạc Nhi lập tức bụm miệng lại, suýt nữa nôn ra!
Này... Những người này tuy rằng đều đáng chết, nhưng phương pháp chết như vậy không khỏi quá tàn nhẫn!
Tên thủ lĩnh toán cướp có vẻ như bị hù sợ tiểu ra quần, hắn không hiểu sao bỗng dưng lại có nhiều quái xà xuất hiện như vậy!
Trong lúc vô tình hắn nghiêng đầu nhìn qua, đã thấy bọn thuộc hạ chết thảm, nội tạng bị rút ra, đang bẹp dí trên mặt đất như lũ cá chết .
Con rắn màu vàng kim nối bọn hắn với yên ngựa uốn lượn di chuyển trên mặt đất, leo lên nắp cái rương mạ vàng kia.
Ánh sáng lóe lên, lại biến thành một thỏi vàng...
Dạ Thiên Vấn cười mỉm, nhìn tên thủ lĩnh kia: "Ngươi còn muốn những thứ hoàng kim này hay không? Bổn vương có thể tặng toàn bộ cho ngươi đấy..."
Ha ha ha...
Hàm răng tên thủ lĩnh toán cướp lập cập đánh vào nhau, thân thể càng run rẩy kịch liệt, dốc sức liều mạng lắc đầu: "Không, không lấy..."
Dạ Thiên Vấn thở dài: "Đây chính là tự ngươi không muốn, đừng nói ta keo kiệt. À, còn mấy mỹ nữ này đây? Ngươi có còn muốn lưu lại nữa hay không?"
Đầu tên thủ lĩnh lắc nguầy nguậy: "Không lấy, cái gì ta cũng không cần..."
Dạ Thiên Vấn nở nụ cười, cười dị thường nước chảy mây trôi: "Thế nhưng là, các nàng ngưỡng mộ ngươi oai hùng, hết sức thích ngươi. Tự nguyện đi cùng ngươi..."
Hắn đưa mắt liếc nhìn qua, lập tức có năm thị nữ uốn éo như rắn nước đi tới.
Hai ôm cánh tay, hai ôm chân, người còn lại còn tuyệt hơn, cư nhiên ôm lấy cần cổ tên thủ lĩnh toán cướp, cả người treo ở trên người hắn.
Tên thủ lính bỗng nhiên bị nhiều ôn hương nhuyễn ngọc ôm lấy như thế, bị hù đến không biết nên khóc hay nên cười: "Đại, đại vương tha mạng..."
Chương 260: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 8
Dạ Thiên Vấn hé mắt, lạnh lùng thốt: "Đại vương là thứ nhân loại đê tiện như ngươi muốn gọi là gọi hay sao?"
Người nọ cuống quít đổi giọng: "Thần tiên —— thần tiên tha mạng..."
Sắc mặt Dạ Thiên Vấn sắc mặt lập tức rét lạnh, chậm rãi nói: "Bổn vương ghét nhất chính là thần tiên!"
Chợt vung tay lên: "Các ngươi hầu hạ hắn cho tốt!"
Những nữ nhân kia bỗng nhiên cười khanh khách: "Tướng công này là của ta."
"Không đúng, là của ta!"
"Là của ta, là của ta..."
"Như vậy chúng ta đoạt nha, ai đoạt được sẽ là của người đó!"
Lập tức ôm lấy tên thủ lĩnh toán cướp, có ôm cánh tay, có ôm chân, cũng có kẻ ôm lấy đầu. Ra sức tranh nhau giành giựt.
Tên thủ lĩnh kia vốn có một thân võ công, giờ phút này lại toàn thân cứng ngắc, nửa điểm cũng không sử dụng được!
Những nữ nhân kia nhìn qua có vẻ õng ẹo, nhưng khí lực trên tay lại không nhỏ.
Theo năm hướng kéo loạn, tên thủ lĩnh toán cướp kêu lên thảm thiết, tiếng kêu như lợn bị chọc tiết, chói tai kinh người.
Thân thể của hắn không ngừng bị kéo căng ra, tiếng kêu thảm thiết của hắn cũng càng thêm thê lương.
Đã không còn là tiếng thét mà con người có thể phát ra, hiển nhiên hắn đã đau đớn tới cực điểm.
Tề Lạc Nhi bị hù cứng đờ người trong kiệu, đầu óc trống rỗng.
Cách thật lâu, mới không kìm lòng nổi gào to một câu: "Dừng... Dừng tay!"
"Roẹt!"
Một câu nói kia vừa thốt ra khỏi miệng, tên thủ lĩnh toán cướp còn sống sờ sờ đã bị ngũ xa phanh thây!
Đầy đất là máu tươi hoà lẫn nội tạng, một trong năm thị nữ kia, trong tay còn đang túm lấy một cánh tay bị xé ra, vẻ mặt vô tội nói.
"Ồ, chưa chi đã rách rồi, tỷ muội chúng ta còn chưa chơi chán đâu, mất hứng!"
Tiện tay đem đầu, tứ chi trong tay quăng ra, một cước đá bay vào bụi cỏ.
Trên người các nàng còn vệt máu bắn tung tóe lên, nhẹ nhàng chuyển một cái, những vệt máu kia lập tức không thấy tăm hơi, trên người sạch sẽ như cũ.
"Hắn không phải người tốt! Hắn đích thực là một tên biến thái..."
Tề Lạc Nhi gần như ngồi phịch xuống trong kiệu, ý niệm đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Chẳng trách Nguyệt Vô Thương dặn ta cách hắn xa một chút, ta... Ta vậy mà rời miệng hổ, chạy thẳng đến ổ sói rồi!
Chương 261: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 9
Tề Lạc Nhi gần như ngồi phịch xuống trong kiệu, ý niệm đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Chẳng trách Nguyệt Vô Thương dặn ta cách hắn xa một chút, ta... Ta vậy mà rời miệng hổ, chạy thẳng đến ổ sói rồi!
Không, là ổ rắn!
Tên Yêu vương này nhất định là xà tinh!
Chợt nhớ tới đêm mơ thấy quái mộng ở dịch trạm đó, trong mộng cảm giác như bị một con rắn khổng lồ quấn quanh đùa giỡn..
Chẳng lẽ đêm đó cũng không phải mộng?
Nàng rùng mình một cái, hai tay ôm chặt lấy người.
Xong rồi!
Hắn lừa gạt ta ra ngoài, không biết có chủ ý gì...
Sẽ không, sẽ không phải muốn ăn ta đi? !
Nhưng mà, chẳng lẽ sư huynh cũng là giả? Là hắn tìm người giả trang hay sao?
Không thể nào, hắn làm sao biết quan hệ giữa ta và sư huynh không tệ?
Hơn nữa, theo như những lời của sư huynh nói, có những việc chỉ hai chúng ta mới biết được, tên Yêu vương này không có lý nào lại biết được?
Bởi vì quá mức căng thẳng, màn kiệu đều bị nàng dứt khoát kéo xuống.
Nàng nôn nóng đưa mắt tìm thân ảnh Lăng Vũ mà Lý Ngư biến thành...
Cũng không biết cố tình hay vô ý, Lăng Vũ đứng cách kiệu nàng không xa.
Giống những thị vệ khác, dường như đã quen với những trường hợp thế này, mặt không đổi sắc.
Nhưng hai tay đều thu vào trong tay áo, tay áo hơi rung rung.
Không biết là bị hù, hay là tức giận.
Rốt cuộc có phải là hắn hay không? Có phải Lý sư huynh hay không?
Tề Lạc Nhi rất muốn chạy tới, kéo cổ áo hắn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng nàng cũng biết lúc này nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, và bình tĩnh!
Nếu như Lăng Vũ thật sự là Lý Ngư, nàng nhất định không thể làm bại lộ thân phận của hắn!
"Tiểu sư muội! Bình tĩnh, không nên nhìn ta, vô luận ta nói cái gì, muội cũng không được nhìn..."
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên trong đầu Tề Lạc Nhi.
Lý Ngư!
Đấy là giọng của Lý Ngư!
Tề Lạc Nhi cố nén ý muốn nhìn quanh, cúi đầu im lặng, như đang nhập định.
"Ta đang dùng tâm để truyền lời cho muội, người khác sẽ không nghe được. Tên Yêu vương này quả nhiên tàn bạo như trong truyền thuyết, công phu của hắn có lẽ ngang bằng với sư phụ, bây giờ chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì tất cả đều uổng công vô ích. Muội trước ổn định hắn, ta sẽ tìm cơ hội quay về Tử Vân môn gọi viện binh, sư phụ sẽ lập tức đến đây..."
Chương 262: Lạc Nhi, chơi không vui sao? 10
Tề Lạc Nhi cắn môi, không dám nói một lời.
Trong lòng hơi có chút buông lỏng.
Ít nhất đó thật sự là sư huynh!
Còn có người cùng nàng đồng sanh cộng tử...
"Lạc Nhi, nàng làm sao vậy? Chơi không vui sao?"
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên bên ngoài cỗ kiệu.
Cả người Tề Lạc Nhi cứng đờ, trợn mắt nhìn lên, đã thấy Dạ Thiên Vấn đang đứng trước cỗ kiệu nàng ngồi, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cực kì tao nhã.
Biểu lộ đó giống như vừa mới tản bộ trở về, vô cùng dương dương tự đắc.
Tề Lạc Nhi cắn chặt hàm răng mới khiến giọng mình không còn run rẩy: "Hay... Thú vị, nhưng mà, nhưng mà quá dọa người rồi. Dạ đại ca, Lạc Nhi có chút sợ."
Ngữ điệu làm nũng như vậy khiến chính nàng cũng nổi da gà.
"Ha ha ha ha! Lạc Nhi nghe lời, nhìn nhiều mấy lần sẽ không sợ nữa."
Dạ Thiên Vấn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
Còn phải nhìn mấy lần? !
Thấy một lần này đã đủ dọa nàng sợ đến co quắp rồi!
Mặc dù nàng là một bộ đội đặc chủng, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ sinh sống trong thời đại hòa bình, ở đâu nhìn thấy giết chóc tanh tưởi như vậy?
May mắn là nàng, đổi lại những người khác, nói không chừng đã sớm bị dọa ngất luôn rồi!
"Dạ đại ca, chúng ta... Chúng ta hay là tiếp tục đi vân lộ đi? Ta thích cảm giác bay lượn..."
Tề Lạc Nhi cố gắng hết sức điều khiển các cơ trên mặt, cuối cùng nặn ra một cái biểu cảm miến cưỡng gọi là "cười".
Trong đôi mắt Dạ Thiên Vấn có ánh sáng nhạt lóe lên, mỉm cười nói: "Được, toàn bộ đều nghe theo Lạc Nhi."
Vung tay lên, lập tức có bốn thị nữ tiến tới nâng cỗ kiệu lên.
Không biết bọn ả làm thế nào, liền bay lên không trung...
Một đoàn người bay nhanh như ánh chớp, Tề Lạc Nhi phải cố gắng mới ngăn được cảm giác buồn nôn.
Một màn vừa trải qua kia, hầu như chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ lại...
Hơn một nghìn dặm đường đối với người bình thường mà nói, có lẽ phải đi mất hơn ba bốn ngày, nhưng đối với Yêu vương mà nói, cũng chỉ là hai canh giờ.
Yêu vương bề ngoài giống như đang cực kì cao hứng, trên đường đi cùng Tề Lạc Nhi cười cười nói nói, chỉ vào từng cảnh vật phía dưới giải thích cặn kẽ cho nàng.
Tề Lạc Nhi không tập trung nghe hắn nói chuyện tào lao, ừ hứ ứng phó cho qua.
Trong đầu ra sức suy nghĩ kế hoạch chạy trốn, từng chủ ý một được lập nên.
Nhưng từng cái một, hoặc là còn sơ hở,hoặc là bị nàng bác bỏ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro