Chương 236 - 242: Kế hoạch chạy trốn
Chương 236: Kế hoạch chạy trốn
Edit: Huyềnpluss
Tề Lạc Nhi đau buồn phát hiện, nàng lại bị giam lỏng rồi!
Bởi vì buổi tối qua lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, nàng đánh một giấc thẳng tới gần giữa trưa.
Lười biếng mà rời giường, rửa mặt xong, ăn mấy miếng điểm tâm, rồi định đi ra ngoài dạo một chút.
Vừa ra cửa sân, lại bị hai 'môn thần' (thần giữ cửa) chặn lại: "Xin Tề cô nương dừng bước, Vương thượng có lệnh, cô nương không được ra khỏi viện này nửa bước."
Cái gì? Tề Lạc Nhi trừng lớn mắt.
Nguyệt Vô Thương lại làm cái quái gì đây? Tính giam lỏng nàng? Nàng đâu có làm gì sai!
"Ta muốn gặp vương thượng của các ngươi!" Tề Lạc Nhi tức giận bừng bừng, quyết định đi tìm Nguyệt Vô Thương lý luận.
Trên mặt hai 'môn thần' kia không mảy may dao động: "Không thể! Vương thượng phân phó, Tề cô nương không được bước ra khỏi viện này nửa bước."
Có khác gì hai cái cọc gỗ đâu chứ, ngoại trừ câu 'Không thể ra khỏi viện này nửa bước' mấy người còn biết nói gì nữa?
"Vậy thì gọi vương thượng các ngươi đến đây, ta có lời muốn nói với hắn." Tề Lạc Nhi đành phải lui một bước.
Lần này cuối cùng hai cái 'Môn thần' có hơi chút biểu lộ, câu trên chính là ý khinh thường chủ nhân của họ đấy.
Có vẻ cả hai đều cảm thấy vị Tề cô nương này quá mức không biết trời cao đất rộng.
Lại muốn Vương thượng cao quý của bọn họ hạ mình đến gặp nàng! Nàng là cái thá gì chứ?
Khoé miệng một vị 'Môn thần' vẽ ra một vòng trào phúng (chế giễu), lời nói đâu ra đấy: "Vương thượng còn đang mở tiệc chiêu đãi khách quý, không có thời gian đến đây đâu. Hơn nữa..."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn qua Tề Lạc Nhi, rồi chậm rãi nói: "Hơn nữa thân phận vương thượng cao quý bậc nào? Cũng không phải một hạ dân nho nhỏ như cô gọi một tiếng là phải đến..."
"..."
Tề Lạc Nhi bó tay rồi, nhìn hai 'Môn thần' cao lớn như trâu như ngựa.
Lại nhìn lại chính mình cánh tay nhỏ bé, cánh chân gầy yếu.
Biết chắc cứ cứng đầu xông ra thì tỉ lệ thành công chỉ có không phần trăm, nàng thông minh lựa chọn im lặng, nổi giận đùng đùng mà quay về nội viện.
May là lần này nàng bị nhốt trong viện trạch không lớn, nhưng bên trong tiện nghi đầy đủ hết, nàng cũng không đến mức giống như lần trước, nhịn tiểu đến đứng ngồi không yên...
Nàng buồn chán ngồi trên giường, loáng thoáng nghe tiếng trống tiếng tiêu xa xa truyền đến.
Nàng hơi sững sờ: "Ai có việc vui mà kèn trống ầm ĩ vậy?" Trong nội tâm lại bồi thêm một câu: "Hay là Nguyệt Vô Thương cưới vợ?"
Chương 237: Kế hoạch chạy trốn 2
Nàng buồn chán ngồi trên giường, loáng thoáng nghe tiếng trống tiếng tiêu xa xa truyền đến.
Nàng hơi sững sờ: "Ai có việc vui mà kèn trống ầm ĩ vậy?" Trong nội tâm lại bồi thêm một câu: "Hay là Nguyệt Vô Thương cưới vợ?"
Lam Vân đứng bên người nàng nhu thuận trả lời: "Không phải có việc vui đâu, mà là vương thượng chúng ta mở tiệc thiết đãi Yêu vương điện hạ tại Vân Ế cung. Chắc giờ này đang biểu diễn ca múa trợ hứng đấy."
Ngất, gia hỏa này ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, thịt cá no nê hưởng thụ đấy, lại bắt mình ở đây ăn không ngồi rồi!
Hừ, người Yêu vương cứu là ta, cũng không để cho ta tự mình đi đáp tạ.
Thật không biết tên Nguyệt Vô Thương này có chủ ý gì!
Nàng dạo quanh trong phòng một vòng, không nhịn được, lại chạy đến ra sân.
Nhìn hai cánh cửa đóng im ỉm, đột nhiên trong lòng khẽ động: "Hắn cũng không thể sai người vây quanh phủ một vòng nha? Cửa lớn không ra được, ta đây liền đi trèo tường!"
Nàng chọn một góc khá hẻo lánh, phi thân lên, hạ cánh trên gờ tường.
Nhưng ai biết nàng còn chưa đứng vững, thấy mắt hoa lên, hai bóng người cùng bay lên, cách ăn mặc giống y như đúc hai 'Môn thần' ở cửa lớn, trên mặt cũng một biểu tình khúc gỗ: "Tề cô nương, vương thượng phân phó, không cho phép cô nương ra khỏi viện này nửa bước...
Giọng điệu y chang nhau, mấy thị vệ này chẳng khác gì từ một khuôn đúc ra!
Tề Lạc Nhi hà hà cười khan hai tiếng, xám xịt mà nhảy xuống.
Trong lòng thầm nguyền rủa tám đời tổ tông tên khốn Nguyệt Vô Thương một lượt, nhưng chẳng làm được gì, đành phải ngồi xuống luyện công.
Đáng thương cho nàng sở học pháp đạo còn rất sơ sài, thậm chí là còn chưa có chút căn bản, tu luyện một hồi, cảm thấy không có chút ý nghĩa.
Nhớ tới trên Thánh Nữ Lăng có công phu nhập môn tu đạo, nhưng ở trên đó toàn từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, nàng căn bản không tài nào hiểu được.
Suy sụp đứng dậy, đi đến gian ngoài, chợt nhìn thấy Lam Vân vẫn một mực nhu thuận sửa sang lại phòng ốc, trong lòng khẽ động: "Lam Vân, Thận Lâu Cung có thư tịch gì không?"
Lam Vân hơi cười nhẹ: " Có ạ. Trong nội cung còn có một toà viện chuyên lưu giữ thư tịch gọi là 'Mặc Hương điện'."
Hai mắt Tề Lạc Nhi phát sáng: "Thư tịch đó có thể tu luyện đạo thuật không?"
Lam Vân sững sờ, lắc đầu: "Đạo thuật chỉ dành cho những tiên môn, Thận Lâu Cung chúng ta tất nhiên không có những thứ đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi xám xịt: "Vậy thì có cái gì?"
Chương 238: Kế hoạch chạy trốn 3
Lam Vân sững sờ, lắc đầu: "Đạo thuật chỉ dành cho những tiên môn tu luyện, Thận Lâu Cung chúng ta tất nhiên không có những thứ đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi xám xịt: "Vậy thì có cái gì?"
"Có thư tịch tu luyện ma công nhập môn sơ cấp..."
"Cho dù là tiên hay ma, pháp thuật nhập môn sơ cấp có lẽ cũng không khác nhau mấy đâu? Ta chỉ muốn tìm hiểu sơ lược hàm nghĩa của một số thuật ngữ kia thôi. Nói không chừng trên thư tịch của ma cung lại có giải thích."
Tề Lạc Nhi ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ừm, Lam Vân, cô có được vào Mặc Hương điện xem thư tịch không? Nếu được cô tìm cho ta một số thư tịch tu luyện nhập môn."
Lam Vân lần này rất sung sướng, đáp ứng một tiếng rồi đi.
Thị vệ ở cửa ngăn trở Tề Lạc Nhi, nhưng những người khác lại có thể tùy tiện ra vào.
Cho nên Lam Vân rất thuận lợi đi ra ngoài.
Đến khi trời đã nhá nhem sắp tối, Lam Vân vẫn chậm chạp chưa về.
Cái nha đầu này, bảo nàng đi lấy vài cuốn sách mà đi lâu đến vậy!
Nàng đi lấy sách hay đi viết sách luôn vậy? Thiệt là!
Tề Lạc Nhi đang dần mất kiên nhẫn thì ngoài cửa có bóng người lóe lên, Lam Vân nhẹ nhàng bước vào.
"Nha đầu chết tiệt kia, cô cũng biết đường về! Ta còn tưởng cô ở luôn Mặc Hương điện không về nữa! Ồ, ta bảo cô đi lấy thư tịch mà? Sao cô hai tay trống không?"
Tề Lạc Nhi kinh ngạc nhìn nàng.
Lam Vân chốt cửa lại, vẽ loạn trên không, một đạo ánh sáng nhạt bao trùm trọn căn phòng...
Tề Lạc Nhi lắp bắp kinh hãi, lui về sau một bước: "Ngươi... Ngươi không phải Lam Vân!"
"Lam Vân" mỉm cười, lại vẽ trên thân thể một vòng sau đó lập tức biến thành một nam tử áo lam.
Tao nhã không khác gì một thư sinh.
Lý Ngư!
Tề Lạc Nhi tuyệt đối không ngờ được lại gặp Lý Ngư ở đây, hai mắt mở lớn, suýt nữa thì kinh hô lên.
Lắp bắp: "Lý... Lý đạo tiên. Huynh, huynh vào bằng cách nào?"
Nàng lại buột miệng gọi ra xưng hô hồi trước. Lý Ngư nhìn nàng bộ dạng vì giật mình mà trừng mắt, không khỏi cười cười, sờ lên đầu của nàng: "Đồ ngốc, sao còn gọi huynh là Lý đạo tiên? Muội bây giờ đã là tiểu sư muội của huynh rồi."
Tề Lạc Nhi thoáng tuôn mồ hôi: "Lý sư huynh, làm sao huynh vào đây được? Sư phụ đâu? Người có đi cùng huynh không? Hu hu, muội bị bắt đến đây hơn mười ngày rồi, muội còn tưởng các người đều quên mất muội rồi."
Chương 239: Kế hoạch chạy trốn 4
Tề Lạc Nhi thoáng tuôn mồ hôi: "Lý sư huynh, làm sao huynh vào đây được? Sư phụ đâu? Người có đi cùng huynh không? Hu hu, muội bị bắt đến đây hơn mười ngày rồi, muội còn tưởng các người đều quên mất muội rồi."
Lý Ngư nhìn nàng kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Thở dài: "Lạc Nhi, đã để muội chịu khổ, tên Ma vương kia có tra tấn muội không?"
Tề Lạc Nhi cười khổ, lắc đầu.
Lý Ngư thở dài, nói tiếp: "Từ khi muội bị bắt đi, toàn bộ đệ tử của Tử Vân môn đều tích cực tìm kiếm cửa vào Ma cung, đáng tiếc Ma cung ẩn giấu quá nghiêm mật, nếu không có người chỉ điểm tuyệt nhiên không thể tìm thấy!"
Hắn ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Vốn cho rằng đã vô vọng, không ngờ hôm kia tại một tửu lâu, huynh vô tình đụng phải một thuộc hạ của yêu vương Dạ Thiên Vấn, hắn uống đến say mèm, đang ở đó ba hoa khoác lác bản lãnh của mình.
Nói rất nhanh hắn sẽ được hộ tống Yêu vương đến bái phỏng Nguyệt Vô Thương... Huynh nhanh trí lợi dụng nơi không người, giải quyết thuộc hạ của Yêu Vương sau đó biến thành hình dạng của hắn, rồi cứ như vậy, lẻn vào đoàn hộ tống Dạ Thiên Vấn..."
Tề Lạc Nhi giờ mới hiểu được: "Sư huynh vất vả rồi."
Hai con ngươi Lý Ngư đảo qua nàng: "Tiểu sư muội, muội không cần khách sao với huynh, vì muội, vất vả một chút cũng đáng! Cũng may muội không có việc gì, huynh an tâm rồi. Tiểu sư muội, lần này huynh tới chính để cứu muội ra ngoài."
Tề Lạc Nhi sững sờ, nội tâm kích động: "Cứu muội ra ngoài? Như thế nào? Nguyệt Vô Thương trông giữ muội rất nghiêm... vùng biển bên ngoài Thận Lâu Thành chúng ta cũng không qua được..."
Lý Ngư cười nói: "Không sao, huynh đã nghĩ kỹ, Yêu Vương mang theo hai mươi thị nữ, ngày mai hắn sẽ rời khỏi đây, huynh dạy cho muội biến thân thuật, đến lúc đó muội chỉ cần biến thành thị nữ của Yêu vương , chúng ta lẻn vào nhóm người của hắn để ra ngoài!"
"Cái này... Cái này, ngộ nhỡ Nguyệt Vô Thương phát hiện ra phải làm sao? Bây giờ hắn đang cực kì phòng bị muội, sợ muội lui tới với Yêu vương, nên mới giam lỏng muội, thời điểm Yêu Vương rời đi, hắn nhất định sẽ kiểm tra xem muội có còn ở đây không, nếu như hắn phát hiện ra muội không còn ở nữa chúng ta nhất định sẽ bại lộ!"
Lý Ngư gật đầu nói: "Huynh đây cũng đã nghĩ đến..."
Hắn móc từ trong ngực ra một hình nhân bằng gỗ: "Huynh sẽ dạy cho muội thế thân thuật, sau khi học được thì muội dùng mộc nhân này biến làm hình dạng của muội, nó có thể thay thế muội hai ngày... đợi đến khi Nguyệt Vô Thương phát hiện ra, chúng ta sớm đã cao chạy xa bay rồi!"
Chương 240: Kế hoạch chạy trốn 5
Edit: Huyềnpluss
Hắn móc từ trong ngực ra một hình nhân bằng gỗ: "Huynh sẽ dạy cho muội thế thân thuật, sau khi học được thì muội biến mộc nhân này thành hình dạng của muội, nó có thể thay thế muội hai ngày... đợi đến khi Nguyệt Vô Thương phát hiện ra, chúng ta sớm đã cao chạy xa bay rồi!"
"Nhưng —— nhưng mà..."
Không biết vì sao, những ngày này tuy Tề Lạc Nhi lúc nào cũng không quên tâm tâm niệm niệm chạy trốn, đến khi thật sự tìm được phương pháp thoát thân, nàng lại bối rối. Trong lòng không rõ tư vị.
"Tiểu sư muội, muội còn nhưng nhị cái gì? Muội sẽ không... Không phải muội không nỡ rời bỏ Nguyệt Vô Thương đấy chứ? !"
Lý Ngư nhìn nàng.
"Sao có thể!"
Tề Lạc Nhi vô thức phản bác: "Hắn chẳng qua chỉ thích bỡn cợt muội mà thôi... Muội mới không phải không nỡ rời bỏ hắn!"
"Nếu đã vậy —— Tiểu sư muội, muội còn nhưng mà cái gì?"
Tề Lạc Nhi chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ còn hỗn loạn, rồi mới lên tiếng: "Huynh để cho muội giả mạo thị nữ của Yêu vương, nhưng Yêu vương mang theo một số lượng thị nữ, bỗng nhiên nhiều ra thêm một người, chỉ sợ Yêu vương cũng sẽ nghi ngờ."
Lý Ngư cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu sư muội, muội yên tâm, để muội ngụy trang thành thị nữ chính là mưu kế của Yêu Vương..."
"Cái gì?"
Tề Lạc Nhi kinh ngạc: "Là Yêu vương bày mưu kế? Sao có thể như vậy? ! Chẳng lẽ hắn —— hắn đã đầu phục Tử Vân môn? Không thể nào? !"
Lý Ngư lắc đầu: "Tất nhiên không phải! Huynh cũng không biết tên Yêu vương này có chủ ý gì. Hắn giống như rất có hảo cảm với muội, hôm nay tại trên yến tiệc, hắn đã hỏi qua Nguyệt Vô Thương về muội, Nguyệt Vô Thương lại chỉ hàm hồ ứng đối cho qua. Về sau bọn hắn thăm dò được muội đang bị giam lỏng."
Lý Ngư ngừng lại một chút, lại nói: "Sau khi trở lại dịch quán, Yêu vương lập tức cho gọi mười sáu cận thị vệ vào trong phòng thương lượng kế sách cứu muội, vừa vặn huynh cũng ở trong số đó. Huynh tương kế tựu kế đem kế hoạch cứu người này nói ra. Yêu vương rất cao hứng, liền phái huynh đến liên lạc với muội..."
Tề Lạc Nhi nhìn hắn, linh quang chợt lóe lên: "Huynh... huynh biến thành hình dáng của Lam Vân trà trộn vào, vậy Lam Vân kia thế nào? Không phải huynh đã giết nàng ta đấy chứ?"
Lý Ngư lắc đầu: "Không, hiện tại giết nàng ta sẽ càng khiến cho Nguyệt Vô Thương tăng thêm cảnh giác. Huynh chỉ làm cho nàng ta ngủ một giấc thôi..."
Tề Lạc Nhi thở ra một hơi: "Vậy cũng được."
Chương 241: Kế hoạch chạy trốn 6
Lý Ngư lắc đầu: "Không, hiện tại giết nàng ta sẽ càng khiến cho Nguyệt Vô Thương tăng thêm cảnh giác. Huynh chỉ làm cho nàng ta ngủ một giấc thôi..."
Tề Lạc Nhi thở ra một hơi: "Vậy cũng được."
Lý Ngư bỗng nhiên liếc nhìn nàng, hơi nhíu mày: "Lạc Nhi, trong Thận Lâu Thành này đều là ma vật, không lẽ muội có tình cảm với chúng?"
Tề Lạc Nhi sững sờ.
Ma vật?
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại hết thảy những gì đã chứng kiến tại Thận Lâu Thành, những thứ gọi là ma vật này có vẻ cũng không khác gì ở nhân gian.
Cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có bè lũ xu nịnh...
Nàng lớn lên ở thời hiện đại, tất nhiên không giống Lý Ngư thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) với đấu tranh giữa tiên ma, đối với lời này của Lý Ngư cũng không hoàn toàn đồng tình.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm để tranh luận những điều này.
Nàng hơi thở dài một tiếng: "Lam Vân đối với muội không tệ, muội cũng không muốn huynh giết người vô tội."
"Người vô tội? Ma chính là ma, không có cái gọi là người vô tội..."
Trong chuyện này Lý Ngư tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Được rồi, được rồi, sư huynh, chúng ta đừng tranh cãi những chuyện này nữa được không, hay là chúng ta thảo luận trước một chút chi tiết kế hoạch chạy trốn, không để có sơ hở."
Lý Ngư nhẹ gật đầu.
Hiện tại xác thực không phải thời điểm để tranh luận những điều này.
Tốt nhất cứ đợi sau khi về núi rồi chậm rãi giảng giải cho nàng sau.
Rồi hắn giảng cho Tề Lạc Nhi một ít chi tiết kế hoạch.
Đến ngày đó, nàng có nhiệm vụ dụ Lam Vân đi khỏi, hắn sẽ lại biến thành Lam Vân để tiếp ứng.
Chuẩn bị cho tốt thế thân, rồi Tề Lạc Nhi biến thành hình dáng của Lam Vân rời khỏi Thận Lâu Cung, tất nhiên hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp khác để rời đi.
Sau đó hai người hội hợp tại dịch quán, còn những chuyện khác sẽ do Yêu vương an bài...
Hai người thống nhất theo hoạch định.
Lý Ngư truyền thụ cho nàng "Biến thân thuật" cùng với pháp quyết thế thân thuật.
Lúc này mới lại biến thành Lam Vân rồi rời đi.
Tề Lạc Nhi thành thạo pháp thuật biến thân thuật với thế thân thuật này là căn bản có thể thoát khỏi đây.
Cho nên nàng cũng không bận tâm những chuyện khác nữa, lấy ra toàn bộ khí lực, chuyên tâm ngày đêm tu luyện...
Trong nháy mắt một ngày đã trôi qua.
Tề Lạc Nhi tu luyện biến thân thuật đã bước đầu có thành tựu.
Nàng đang ngồi tọa, trước mắt chợt có bóng trắng lóe lên, một giọng nói lười biếng truyền đến: "Tiểu Lạc Nhi, ở chỗ này vẫn không quên tu luyện tiên thuật nhỉ..."
Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, mở to mắt.
Chương 242 Kế hoạch chạy trốn 7
Tề Lạc Nhi tu luyện biến thân thuật đã bước đầu có thành tựu. Nàng đang ngồi tọa, trước mắt chợt có bóng trắng lóe lên, một giọng nói lười biếng truyền đến: "Tiểu Lạc Nhi, ở chỗ này vẫn không quên tu luyện tiên thuật nhỉ..."
Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, mở to mắt.
Nguyệt Vô Thương lười biếng dựa ở trên một cái ghế, đang tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Tề Lạc Nhi hơi bối rối, nhưng lập tức cười cười, thản nhiên nói: "Ngươi giam ta ở chỗ này, ta lại không có việc gì làm, không tu luyện thì biết làm cái gì?"
Hình như trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương có tia áy náy chợt lóe lên, nhưng lập tức lại nở nụ cười: "Tiểu Lạc Nhi, tính tình cô vốn bộp chộp nóng nảy, ta cấm cửa cô cũng vì để cô có thể tu thân dưỡng tính..."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Lạc Nhi nhếch lên: "Nói như vậy, ngươi cũng chỉ vì tốt cho ta?"
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, cười như xuân về hoa nở: "Tất nhiên rồi, ta làm hết thảy đều vì Tiểu Lạc Nhi nàng có thể mạnh khỏe đấy. Nhìn xem, mới giam nàng hai ngày tiên thuật của nàng đã tiến bộ không ít thì phải?"
Tề Lạc Nhi giật mình, nghi ngờ hắn đã nhìn ra điều gì, hừ một tiếng: "Ta đây cần phải đa tạ sự quan tâm của ngươi rồi! Thôi được rồi, ngươi quan tâm cũng hơi quá rồi, bây giờ ngươi có thể bãi giá hồi cung rồi đó?"
Nguyệt Vô Thương duỗi lưng một cái, híp mắt nhìn nàng: "Tiểu Lạc Nhi, hai ngày không gặp, nàng không nhớ ta sao?"
Ồ, gia hỏa này vô duyên vô cớ nhốt giam nàng vài ngày, đunhs là mười phần tính tình áp đặt của ma vương.
Bây giờ lại quay lại cái bộ dáng vô lại này?
Trong nội tâm lại có chút ấm áp dâng lên, Tề Lạc Nhi hừ một tiếng, nghiến răng cười nói: "Nhớ, dĩ nhiên nhớ! Ta nhớ ngươi nhớ đến khủng khiếp..."
Tiểu Lạc Nhi lại có thể nói những lời đường mật này?
Trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương hình như có ánh sáng lóe lên: "Tiểu Lạc Nhi, khó có khi nàng lại nhớ nhung ta..."
Tề Lạc Nhi cắt đứt lời của hắn: "He he, ta nhớ đến ngươi lúc nào thì có thể khai ân thả ta ra!"
Nguyệt Vô Thương sờ sờ mũi, có chút thất vọng, nhưng lập tức cười nói: "Tiểu Lạc Nhi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta sẽ thả nàng ra, ừ, chạng vạng tối mai ta dẫn nàng đến một nơi rất thú vị."
Trong lòng Tề Lạc Nhi nhảy dựng, vô thức từ chối: "Không! Ngày mai không được!"
Nguyệt Vô Thương nhíu mày, kinh ngạc nói: "Vì cái gì mà ngày mai không được? Tiểu Lạc Nhi, nàng không muốn đi ra ngoài chơi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro