Chương 211 - 215
Chương 211: Nàng đi nơi nào?
Edit: Huyềnpluss
"Cô nương, cô ngụ ở đâu? Để ta đưa cô về." Nam tử dìu nàng lên, ôn nhu nói.
Tề Lạc Nhi lúc này thật sự không thể tự đi được, huống chi nàng toàn thân đều ẩm ướt, gió đêm thổi qua, nàng không khỏi rùng mình một cái. Cười khổ nói: "Như thế thi phải đa tạ huynh rồi, ta ở tại..." Nàng nói ra tên tẩm cung mình ở.
Xiêm y của nàng dính sát vào thân thể, ôm lấy những đường cong duyên dáng...
Đôi mắt nam tử lóe lên tia sáng, tia sáng kia giống như sói đói thấy được con mồi ngon, ánh mắt nóng rực trần trụi.
Tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, tinh thần Tề Lạc Nhi đang hoảng hốt, tự nhiên cũng không thấy.
"Cô nương, trời đã quá muộn, cô lại ở trong nội cung, lúc này cửa cung đã đóng, sợ là cô không thể vào được. Lại nói bộ dạng cô như giờ, coi như là tiến vào cũng sẽ làm người thân phải lo lắng. Chi bằng quay về nơi của ta, ngày mai rồi trở về được không?"
Tề Lạc Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nam tử kia, thấy vẻ mặt hắn chân thành, trong lòng hơi động một chút.
Nam tử này trưởng thành còn xinh đẹp hơn mình, chắc không thể nào có mưu đồ quấy rối nàng?
Vừa rôi nàng rơi xuống nước, túi tiền cũng theo đó mất, hiện tại trên người không một đồng xu, lại không thể quay về tẩm cung, hiện tại cũng chỉ còn cách đi theo hắn.
Dù sao mình cũng có một thân công phu, tuy rằng chưa chắc đã là đối thủ của nam tử này, nhưng nếu đánh không lại, bản thân chẳng lẽ không chạy được sao?
Vô số ý niệm rối rắm trong đầu nàng luân chuyển, nàng rốt cuộc nhẹ gật đầu...
... ... ... ... ... ... ... ...
Nguyệt Vô Thương trở về tẩm cung, nằm xuống chưa bao lâu, ngoài cửa mơ hồ truyền đến âm thanh huyên náo.
Hắn hơi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ nào ở bên ngoài huyên náo?"
Một thị vệ chạy vào: "Bẩm vương thượng, là tỳ nữ Lam Vân của Tiêu Dao Các..."
Tiêu Dao Các? Đó chẳng phải là chỗ ở của Tề Lạc Nhi? ! Nàng lại xảy ra chuyện gì? !
Nguyệt Vô Thương nhất thời cơn buồn ngủ đều bay mất: "Cho nàng ta vào!"
Lam Vân vẫn hầu hạ thân cận Tề Lạc Nhi lảo đảo chạy vào, quỳ xuống đất yếu ớt: "Vương thượng, Tề cô nương từ giữa trưa hôm nay đi ra ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa có trở về, nàng chưa từng qua đêm ở ngoài, cho nên nô tỳ lo lắng..."
Cái gì? ! Nguyệt Vô Thương đứng bật dậy.
Cho tới giờ vẫn chưa trở về?
Chương 212: Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Nguyệt Vô Thương đứng bật dậy.
Cho tới giờ vẫn chưa trở về?
Làm sao có thể! Nàng rõ ràng sớm trở về! Chẳng lẽ nàng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?
Không thể nào? !
Đây là nội cung Thận Lâu Cung do hắn cai quản.
Hắn cai quản cực nghiêm, dưới sự quản lý của hắn, toàn bộ Thận Lâu Thành cơ hồ là không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa.
Ai dám dưới mí mắt hắn vi phạm pháp lệnh?
Cũng có thể —— nàng bỏ trốn?
Cái này càng không khả năng! Thận Lâu Thành này nàng căn bản không ra được!
"Truyền Lan Đào, Thanh Phong, nhanh chóng điều động nhân thủ, điều tra tung tích Tề Lạc Nhi!"
Một tiếng phân phó xuống dưới, tất cả cấm vệ quân đều được điều động...
Nội cung Thận Lâu loạn thành một đoàn.
Nguyệt Vô Thương trong lòng hối hận, nếu lúc ấy hắn để Khoang Nhạc đưa nàng trở về thì đã không xảy ra chuyện.
Cái nha đầu này đến cùng đi nơi nào? Hừ, bắt được nàng, hắn không cấm cung nàng không được!
"Nghĩa phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Một thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Theo tiếng, Nguyệt Tử Anh tiến vào.
Nàng nhìn qua vẫn còn ngái ngủ như vừa thức giấc.
Nguyệt Vô Thương giờ phút này làm gì có tâm trạng cùng nàng nói nhảm, hắn vỗ đầu nàng: "Tử Anh nghe lời, nơi này không có việc của con, con cứ tiếp tục ngủ đi. Người đâu, đưa quận chúa về nghỉ ngơi."
Hai cung nữ tùy tùng tiến đến, mang nàng đi ra ngoài.
Trong đôi mắt đẹp hiện lên một vòng u oán, nàng hiện tại đã trưởng thành rồi, nhưng vì cái gì nghĩa phụ vẫn cứ coi nàng như một đứa trẻ?
Nàng đã hai trăm tuổi rồi đó.
Nàng thật thích nghĩa phụ, từ một trăm năm mươi năm trước khi mới tới Thận Lâu Cung đã thích.
Khi đó nàng mới tu thành hình người, vẫn còn bộ dáng con nít.
Cha mẹ nàng là nhân tài đắc lực của Nguyệt Vô Thương.
Một trăm năm mươi năm trước trong trận chiến với tiên giới, bọn họ vì bảo hộ Nguyệt Vô Thương, bị Lăng Hư Tử đánh cho hồn bay phách tán.
Chỉ dể lại một đứa trẻ.
Nguyệt Vô Thương vì bù đáp cho nàng, nhận nàng làm nghĩa nữ chăm sóc đến nay.
Hơn một trăm năm qua, nàng dần dần lớn lên, trái tim cũng dành toàn bộ cho Nguyệt Vô Thương.
Nàng vô tình hữu ý thăm dò, Nguyệt Vô Thương mặc dù đối với nàng vô cùng tốt, nhưng hắn chỉ xem nàng như một đứa trẻ!
Chương 213: Tâm sự của Tử Anh
Hơn một trăm năm qua, nàng dần dần lớn lên, trái tim cũng dành toàn bộ cho Nguyệt Vô Thương.
Nàng vô tình hữu ý thăm dò, Nguyệt Vô Thương mặc dù đối với nàng vô cùng tốt, nhưng hắn chỉ xem nàng như một đứa trẻ mà đối đãi!
Có trời mới biết, nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn đến cỡ nào! Mà không phải là hài tử của hắn!
Trước khi gặp Tề Lạc Nhi, nàng tuy rằng khổ sở, nhưng không cảm giác nguy cơ.
Bởi vì tính tình Nguyệt Vô Thương rất phóng túng tùy ý, vô cùng phong lưu, nhưng bên người cũng không có nữ nhân nào.
Mặc dù có thời điểm cũng sẽ gặp dịp thì chơi, cùng nữ yêu xinh đẹp khác luyện song tu, nhưng hắn không để trong lòng, càng sẽ không cho nàng tiến cung.
Điều này làm cho nàng vui mừng, nàng tin tưởng trong suy nghĩ Nguyệt Vô Thương không phải không có nàng, hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện vẻ đẹp của nàng, kếp tiếp sẽ thích nàng...
Thế nhưng, nàng lại phát hiện ra Tề Lạc Nhi!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi gặp mặt, nàng liền đã phát hiện, nữ tử kia trong lòng Nguyệt Vô Thương không giống những người khác!
Tuy rằng hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng nàng vẫn phát hiện một ít dấu vết, chứng kiến nữ tử kia cùng Khoang Nhạc cùng một chỗ, hắn rõ ràng đang ghen!
Điều này làm cho nàng cảm giác nguy cơ, đối với thân phận Tề Lạc Nhi cũng có hoài nghi.
Nguyệt Vô Thương để nàng một mình trở về, nàng mặt ngoài đáp ứng, sau lưng lại vụng trộm đi theo.
Đương nhiên, nàng biết rõ Nguyệt Vô Thương pháp lực cực cao, sợ hắn phát hiện, nàng không dám theo quá sát.
Nàng thấy hắn tiến vào 'Ngọc Quỳnh Uyển', lại còn dùng một nhánh cây biến ra một mỹ nhân, sau đó cùng hai người Tề Lạc Nhi 'vô tình gặp gỡ "
Nhìn bốn người bọn họ ngồi trên mặt đất trò chuyện.
Nàng đứng khá xa tuy nghe không rõ bọn hắn nói cái gì, nhưng rõ ràng cảm giác được nghĩa phụ rất để ý nữ tử kia đấy!
Điều này làm cho nàng nổi cơn ghen tuông, không được, nàng quyết không thể nhường nghĩa phụ cho nữ tử trần thế kia!
Nữ tử kia có cái gì tốt?
Linh lực thấp kém, vừa không xinh đẹp bằng nàng, lại còn là một phàm nhân, thật không hiểu sao nghĩa phụ có thể yêu thích!
Nàng trốn sau một thân cây rất xa, âm thầm oán giận, về sau nếu gặp được Tề Lạc Nhi đơn độc một người nàng sẽ bày kế hại nàng ta.
Kiếp trước nàng là một gốc hoa anh túc*, trời sanh có khả năng tạo ra ảo cảnh. (một loại cây gây nghiện)
Mà Tề Lạc Nhi Linh lực thấp kém, cho nên rất dễ dàng bị nàng tuyệt đường sống.
Chương 215: Nàng đã chết?
Edit: Huyềnpluss
Đậu Bảo là Linh thú, đối với sát khí trời sinh mẫn cảm, nó đột nhiên kêu lên: "Là chỗ này! Chỗ này! Chắc chắn nàng rơi vào trong này!"
Nó lại ngửi ngửi: "Ai nha, trong này thật nhiều oán linh! Thôi xong! Chủ nhân Đậu Đinh chỉ sợ chết ngoeo rồi..."
Nó còn chưa gào thét xong, bên người liền 'Ầm' một tiếng, Nguyệt Vô Thương không cởi xiêm y, đã lập tức nhảy xuống nước!
"A, chủ nhân, không thể!"
Đậu Bảo kêu lên.
Nhưng chủ nhân đã nhảy vào trong hồ nước, lập tức không thấy tăm hơi, khiến câu nói sau của nó còn nghẹn trong cổ họng.
Hu hu, xem ra chủ nhân Đậu Đinh chết toi rồi, chủ nhân Đậu Bảo nó cũng muốn tiêu rồi...
Ây, không đúng! Đậu Đinh vẫn còn trong tay áo chủ nhân!
Nếu thực sự như vậy, vậy lão công Đậu Đinh của nó cũng sẽ cùng theo xong đời đấy!"
Đậu Bảo lại thiếu kiên nhẫn, như một quả bóng lớn ở trên mặt hồ lăn qua lăn lại.
Trước mắt đều là hồn phách kêu gào lưu chuyển.
Có khuôn mặt ngốc trệ, có diện mạo dữ tợn, có lại như hơi hơi cười lạnh...
Vô cùng kỳ quặc, cái dạng tư thái gì cũng có.
Chúng ở trong nước vây quanh Nguyệt Vô Thương, nhất thời chưa dám công kích.
Nguyệt Vô Thương không thèm quan tâm đến chúng, hai con ngươi trợn to, ở trong nước dốc sức liều mạng tìm kiếm.
"Không có! Cái gì cũng không có!"
Đừng nói là thi thể Tề Lạc Nhi, góc áo của nàng cũng tìm được một mảnh!
Nguyệt Vô Thương một lòng tiến sâu vào trong hồ.
Trong hồ nước Lệ Quỷ vô số , với linh lực của Tề Lạc Nhi, làm sao có thể thoát ra?
Chẳng lẽ —— nàng thật sự đã bị Lệ Quỷ nuốt tươi?
Hắn nhìn đáy hồ trải rộng lởm chởm đá cùng bạch cốt, lòng đau như cắt, trước mắt dần chuyển thành màu đen.
Tay hắn nắm chặt, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.
Phập! Thừa dịp hắn ngây người, một cái đầu người ghê rợn bơi lượn tới, tại trên cánh tay Nguyệt Vô Thương cắn một cái!
Một đám tơ máu theo nước chảy loang ra, làm cho những oán linh kia hưng phấn mà tiếng rít không thôi.
Nguyệt Vô Thương một thân linh lực kinh người, máu của hắn đối với những oán linh này mà nói là mỹ vị tuyệt vời nhất.
Chúng rốt cuộc không kiềm chế được hấp dẫn, không để ý sinh tử tranh nhau lao đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro