Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 206 - 210

Edit: Huyềnpluss

Chương 206: Cùng kẻ khác diễn trò ân ái

"Được rồi! Những điều này ta cũng biết! Không cần ngươi nhắc nhở!" Nguyệt Vô Thương không kiên nhẫn ngắt lời hắn.

Trong lòng hắn bực bội, ống tay áo phất một cái, mỹ nhân váy xanh vẫn ngồi bên đột nhiên biến mất, thay vào đó là cành cây xanh.

Những điều này đều nằm trong dự liệu của Khoang Nhạc.

Hắn không hề cảm thấy kinh ngạc, thở dài: "Vương thượng, ngươi biến ra nữ tử này, là vì cái gì?"

Nguyệt Vô Thương hừ một tiếng: "Bổn vương làm việc còn cần phải giải thích với ngươi? !"

Khoang Nhạc cười cười, hắn tất nhiên đoán được ý đồ của Nguyệt Vô Thương.

  Vương cùng kẻ khác diễn trò ân ái trước mặt Tề Lạc Nhi tất nhiên là để Tề Lạc Nhi hết hy vọng, làm nàng bỏ đi ý nghĩ dây dưa với người...

Thế nhưng Tề Lạc Nhi bề ngoài có vẻ còn chưa yêu mến vương đâu?

Vương thượng làm như vậy, khác gì vẽ rắn thêm chân.

  Hắn tất nhiên không dám nói ra những lời đó, vì vậy tránh sang chuyện khác: "Vương thượng định xử trí Tề cô nương như thế nào?"

Nguyệt Vô Thương nét mặt như cười như không liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn bổn vương xử trí nàng như thế nào?"

Khoang Nhạc sững sờ, cười khổ một tiếng.

  Biện pháp tốt nhất, triệt để nhất là giết chết nàng, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

  Nhưng hắn biết rõ Nguyệt Vô Thương chắc chắn không nỡ ra tay.

  Chính hắn cùng Tề Lạc Nhi chung đụng mấy ngày, rất yêu mến nàng, nếu giết nàng hắn thật sự không đành lòng...

Có lẽ trước hết như vậy đi, đem nàng giam lại.

Chỉ cần nàng không khôi phục được linh lực Thiên Nữ, cam tâm làm người bình thường, suốt quãng đời còn lại ở tại Thận Lâu Cung, hòn đá lớn trong lòng hắn cũng có thể buông xuống.

Nguyệt Vô Thương nhìn Khoang Nhạc, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên nở nụ cười: "Khoang Nhạc, ngươi cũng coi như người có bản lĩnh, đi kinh doanh một quán rượu thật phí phạm. Vừa hay bổn vương đang thiếu hai đại hộ pháp, ngươi trước tiên đảm nhiệm một vị trí. Ngươi có bằng lòng không?"

Khoang Nhạc sửng sốt đành cười khổ: "Vương thượng, ta có thể từ chối hay không?"

Nguyệt Vô Thương cười như hồ ly: "Tất nhiên không thể!"

Khoang Nhạc cúi đầu, thở dài: "Ta không còn gì để nói."

Nguyệt Vô Thương duỗi lưng đứng dậy: "Được rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngươi lập tức đi nhậm chức, tên Yêu vương Dạ Thiên vấn lại đến càn quét rồi, lão tử không kiên nhẫn tiếp hắn, ngày mai ngươi thay bổn vương chiêu đãi hắn."


Chương 207: Ai muốn giết nàng?

Tề Lạc Nhi đi rất nhanh.

    Có vẻ nàng uống hơi nhiều.

    Tầm trí mơ hồ, bước chân cũng lảo đảo bất định.

    Tốt xấu gì nàng vẫn có thể nhớ được đường về phòng mình, dựa vào trí nhớ tốt, nàng quẹo qua mấy con phố.

    Tề Lạc Nhi lảo đảo cước bộ, đi một hồi, nàng bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng!

    Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng nội cung Thận Lâu Cung luôn luôn sầm uất, đi lại tấp nập, mặc dù đã khuya, trên đường phố cũng không ít dòng người.

    Tuyệt đối không giống như hiện tại, trên đường cái tối đen, không một bóng người!

Tòa nhà bốn phía xung quanh đều đen kịt, giống như con quái thú nằm ngủ say.

    Ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen dày đặc che khuất ánh trăng, chỉ còn lại hai ba chấm sao le lắt cuối chân trời.

    Đây là đâu? Nàng chưa từng thấy qua nơi này!

    Hay mình lạc đường?

    Nàng lại nhìn bốn phía, vắng lặng không một bóng người, cũng không thấy nơi nào hay tòa nhà quen thuộc nào.

    Nàng tới Thận Lâu Cung hơn mười ngày, vì tìm đường thoát ra, nàng hầu như đã đi qua mọi nơi dù là hẻo lánh nhất của Thận Lâu Cung, nhưng cũng chưa thấy qua nơi này.

    "Chẳng lẽ —— nàng xui xẻo đụng phải vách tường ma?"

    Ý nghĩ vừa xuất hiện, Tề Lạc Nhi không nhìn được rùng mình, cảm giác say tỉnh lại một nửa.

    Sao lại xui xẻo thế! Không ngờ Thận Lâu Cung này cũng có quỷ chắn tường!

    Tề Lạc Nhi rủa thầm.

    May mắn khi còn ở Tử Vân Môn nàng đã học được thuật tróc yêu, trong đó có cả cách phá bỏ vách tường này.

    Nàng vẽ lên không trung bùa chú, miệng thầm đọc chú ngữ, tay chỉ một cái, khẽ quát lên: "Phá!" Một đạo bạch quang bắn ra, cảnh trí trước mắt dao động như sóng nước.

    "Hừ!"

    Không biết từ đâu truyền ra tiếng hừ lạnh.

    "Kẻ nào ở đây giả thần giả quỷ? Mau lăn ra đây cho ta!" Tim Tề Lạc Nhi trầm xuống, tiếng hừ lạnh kia có chút quen, nhưng nàng nhất thời không nhớ nổi đã nghe ở đâu.

    Không tiếng trả lời, cũng không có người đi ra.

    Cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng.

Trước mắt nàng lại xuất hiện một biển hoa

    Lại là hoa cải ở thế giới của nàng, sắc vàng rực rỡ phủ kín một khoảng trời, dưới ánh trăng lay động.

    Đây —— lại là nơi nào?


Chương 208: Ai muốn giết nàng?

Lại là hoa cải ở thế giới của nàng, sắc vàng rực rỡ phủ kín một khoảng trời, dưới ánh trăng lay động.

Đây —— lại là nơi nào?

Tề Lạc Nhi trừng lớn mắt, nơi này nàng rất quen thuộc, nhà bà ngoại nàng cũng có một vườn hoa cải lớn. Hay nàng lại xuyên về rồi?

    Đầu óc Tề Lạc Nhi mờ mịt.

    Một trận gió thổi qua, vườn hoa cải nổi lên từng tầng gợn sóng, phóng mắt tới giữa có một bóng người đang đứng.

    Là ai?

    Tim Tề Lạc Nhi run lên, không nhịn được tiến lên một bước.

    Người nọ không quay đầu lại, bóng lưng càng còng xuống. Hình bóng kia vô cùng quen thuộc, Tề Lạc Nhi không kiềm chế được hét lớn: "Bà ngoại!"

    Nàng chạy về phía trước. Đột nhiên đất dưới chân trầm xuống, cực kì lạnh giá liền ngã nhào vào trong nước!

    Nàng lắp bắp kinh hãi, nhìn ngước lên, vườn hoa kia đã biến mất tăm hơi, còn nàng đang chìm vào trong hồ nước lớn, tầm mắt không thấy mặt nước.

    Hả, bà ngoại đâu rồi?

    Không đúng! Bà ngoại đã qua đời nhiều năm! Sao có thể xuất hiện ở đây?

    Vừa nãy chắc chắn là ảo cành, ảo cảnh muốn giết chết nàng!

    Lẽ nào —— ở nơi này nàng có kẻ thù, rốt cuộc là ai muốn dồn nàng vào chỗ chết? !

    Nàng trăm mối khó giải, nhưng giờ không phải thời điểm cân nhắc chuyện này.

    Khả năng bơi lội của nàng không tệ, vì thế tuy có giật mình nhưng nàng không sợ hãi lắm.

    Hai tay quạt nước cố bơi lên bờ.

    Không ngờ nàng chỉ vừa động, trước mắt đột nhiên xuất hiện luồng ánh sáng đen, nàng định thần nhìn lại lại không thấy đâu. Thứ gì vậy?

    Tề Lạc Nhi nhìn xung quanh, trong lòng căng thẳng.

    Vừa mới bơi được nửa mét, đột nhiên, tử trong nước hiện ra vô số rong rêu táp mạnh lên mặt nàng! Nàng không nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, vội vàng gạt tay, lúc này mới nhìn rõ rong rêu này thực ra là tóc mọc từ đầu người!

    Vô số ngọn tóc chui vào lỗ mũi nàng, số lại siết chặt lấy cổ nàng.

    Tề Lạc Nhi suýt nữa thét lên, nàng tập trung nhìn kĩ, một đầu nữ nhân khổng lổ tiến tới trước mặt nàng.

    Khuôn mặt nát bấy, không phân biệt được ngũ quan, hàm răng trắng hếu cười toe toét, tiếng trầm bổng không rõ khóc hay cười. . .

    Tề Lạc Nhi sợ hãi nhắm chặt mắt, liều mạng giãy giụa.

Chương 209: Nam tử xiêm y đỏ rực quỷ dị

    Tề Lạc Nhi sợ hãi nhắm chặt mắt, liều mạng giãy giụa.

  Những ngọn tóc đen dài siết chặt lấy cổ, thiếu dưỡng khí, tất cả khẩu quyết pháp thuật nàng đều vứt đến chín từng mây.

    Cơ thể rút cuộc không khống chế nổi, chậm rãi chìm xuống.

  Nước từ bốn phương tám hướng chảy ngược đến, nàng không nhịn nổi uống phải mấy ngụm nước lớn!

    Trong lòng trầm xuống, thầm kêu một tiếng: "Xong đời! Không nghĩ tới ta sẽ chết chìm ở chỗ này!"

    Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển, quanh thân nàng đột nhiên phát ra một đạo bạch quang.

    Bạch quang vừa phát, tóc đen quấn quanh thân nàng lập tức như phải bỏng rụt về.

   Tóc nữ quỷ cất tiếng vừa như khóc vừa như kêu gào, vẻ không cam lòng.

    Hai bàn tay mục nát be bét máu thịt, gắt gao ôm lấy chân Tề Lạc Nhi lôi nàng xuống dưới.

    Tề Lạc Nhi đã không còn khí lực, bị kéo xuống nước là chắc chắn...

    Lại một đạo bạch quang phát ra, tiếng chuông đinh đinh vang lên.

    Thánh Nữ Lăng trên người Tề Lạc Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô số đầu rắn hướng phía dưới xông tới.

    Một tiếng bịch vang lên như đánh phải khúc gỗ khô.

    Bàn tay bạch cốt* bị Thánh Nữ lăng chém thành hai đoạn, vô lực mà chìm xuống. (xương trắng)

   Đầu nữ yêu cũng bị đánh thành từng mảnh vỡ, phát ra tiếng thét chói tai, hóa thành một đoàn hơi nước rồi biến mất không thấy...

   Ở trên bờ, một nam tử xiêm y đỏ đang đứng.

    Tóc dài đỏ, trường bào đỏ, hắn đứng đó tựa một đoàn hoả diễm* thiêu đốt. (lửa đỏ)

    Hắn dựa nửa người vào thân cây đại thụ.

    Mũi thẳng, môi mỏng mím chặt, biểu tình cực kì lãnh khốc, hắc ám, anh tuấn đến dị thường, làm cho người khác không dám nhìn thẳng,

    Tề Lạc Nhi từ khi bị nhốt cho đến khi rơi xuống nước mà liều mạng giãy giụa đều không thoát khỏi ánh mắt hắn.

    Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, thậm chí thần sắc không có lấy nửa điểm gợn sóng, lạnh lùng đứng ở đó chiêm ngưỡng màn vui.

   Cho đến khi đạo bạch quang trong hồ phát ra, thần sắc hắn hơi động, đứng thẳng dậy. Đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Thánh Nữ Lăng! Hào quang của Thánh Nữ Lăng?

    Bạch quang lại một lần nữa sáng lên, lần này hào quang càng chói lọi hơn trước, trong gió đêm vang lên tiếng chuông thanh thuý không ngừng.

.


Chương 210: Nam tử xiêm y đỏ rực quỷ dị 2

Edit: Huyềnpluss

Thánh Nữ Lăng! Hào quang của Thánh Nữ Lăng?

Bạch quang lại một lần nữa sáng lên, lần này hào quang càng chói lọi hơn trước, trong gió đêm vang lên tiếng chuông thanh thuý không ngừng.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên trợn to.

Thánh Nữ Lăng! Thật là Thánh Nữ Lăng! Nói như vậy, nữ tử bị đuối này chính là ——

Tay hắn vừa nhấc, một đạo hồng sắc từ trong lòng bàn tay bắn ra, giống như cái lưới lớn đậy xuống dưới.

Trong nháy mắt liền đem Tề Lạc Nhi bao lại, 'Rầm Ào Ào' một tiếng đưa lên mặt nước.

Tề Lạc Nhi đã hôn mê bất tỉnh, nam tử kéo nàng tới trước người, không chút ôn nhu vén tóc trên trán nàng ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Hắn hơi nhíu mày, đây là Thiên Nữ? Cũng không tính là tuyệt sắc khuynh thành! Hơn nữa nhìn nàng vừa mới vật lộn, ngay cả một quỷ nước nho nhỏ cũng không đối phó được, sao có thể là Thiên Nữ linh lực tuyệt thế? Nàng vì sao lại xuất hiện ở nơi đây?

Trong lòng hắn hiện lên hàng loạt nghi vấn, hắn đem Tề Lạc Nhi dốc ngược lại như dốc con gà con, vỗ vỗ lưng nàng.

Thân thể Tề Lạc Nhi hơi cử động, nhổ ra mấy ngụm nước lớn liền tỉnh lại.

Nàng hơi hé mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh lửa đỏ.

Ồ, ta đã đến âm phủ rồi hả? Đây là Hồng Liên địa ngục? (hồng trong tiếng Trung là màu đỏ)

Lại mở trừng hai mắt, lúc này nàng mới nhìn rõ ngoài một mảnh lửa đỏ còn có một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

"Ngươi..." Cuống họng bị sặc có chút khàn khàn, vừa nói ra một chữ liền bắt đầu ho.

Nam tử kia khóe môi khẽ cong, nở nụ cười: "Cô nương, như thế nào hơn nửa đêm chạy đến đây nhảy hồ?"

Tề Lạc Nhi nghe hắn nói như vậy, thở phào nhẹ nhỏm.

Nếu hắn đã nói vậy, chứng minh ta còn chưa có chết...

Nàng nhìn nam tử kia: "Là huynh đã cứu ta? Vậy xin đa tạ."

Hắn cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến, lại nhìn sắc mặt Tề Lạc Nhi: "Cô nương, ngươi thấy thế nào?"

Tề Lạc Nhi cười khổ.

Nàng cảm thấy rất rất không ổn. Đầu nặng trịch. Tuy đã tỉnh rượu, nhưng ở trong nước bởi vì thiếu dưỡng khí, lại bị sặc nước, lúc này toàn thân bủn rủn, đau đầu hận không thể hái xuống làm bóng đá.

Nàng muốn đứng lên, nhưng vừa dùng lực đã hoa mắt cháng váng đầu, trời đất quay cuồng, không phân rõ đông tây nam bắc.

"Cô nương, cô ngụ ở đâu? Để ta đưa cô về." Nam tử dìu nàng nàng đứng lên, ôn nhu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro