Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181 - 198

Edit: Cát Y

Nguồn: https://vungocthiencac.wordpress.com/nuong-tu-ki-cuc-yeu-nghiet-dien-ha-toi-nha-go-cua/

<Huyềnpluss: Chương nào bị thiếu, không rõ nghĩa hay các bạn không hiểu thì cmt để mình hoàn thiện nhé, cảm ơn mn :)))) >


Chương 181: Đằng vân giá vũ. . . . . . Vào nhà xí

Hắn bắt ta đến đây, dọc theo đường đi còn động thủ với ta, lời nói không đứng đắn chút nào.

Một bộ dáng thâm tình khẩn thiết ghê tởm, thì ra chỉ là nhàm chán giải buồn mà thôi, thật may là ta không có làm tiếp. . . . . .

Ai, đáng tiếc Bạch Ly. . . . . .

Ta vẫn xem nàng như bằng hữu tốt nhất, hảo tỷ muội, thì ra nàng căn bản là nhân vật hư ảo, không phải là thật.

Không trách được Vân Họa nói Ma là tráo trỏ vô tình nhất, thì ra là thật như thế. . . . . .

Mình ở trong mắt hắn, có lẽ là món đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao, mệt ta còn đối với hắn ôm một tia ảo tưởng, cho hắn là bằng hữu. . . . . .

Cũng không biết tại sao, ngực Tề Lạc Nhi có chút buồn đau, trong lòng là một loại tư vị không nói ra được.

Tựa như khổ, tựa như chua chát, vừa tựa như có chút mờ mịt cùng mất mát.

Nàng ở trên giường ngơ ngác ngồi một hồi, lại nhảy xuống đất ở trong phòng quay một vòng.

Phòng này mặc dù không nhỏ, nhưng trong đó thiếu đồ dùng, cũng không còn cái gì có thể nhìn.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, trừ tiếng hít thở chính nàng, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì.

Nhắc tới cũng kỳ, nhìn sắc trời đã qua cả ngày. Nhưng ngay cả người đưa cơm cũng không có.

Thật chẳng lẽ xem nàng như thần tiên? Có thể nhịn đói, không cần ăn cơm.

Một ngày không ăn cơm miễn cưỡng còn có thể, nhưng là. . . . . . Nhưng là người có ba gấp, nàng như thế nào giải quyết vấn đề?

Gian phòng này, đừng nói phòng vệ sinh, ngay cả cái bồn cầu cũng không có!

Cũng không thể tùy chỗ đại tiểu tiện được!

Nguyệt Vô Thương đáng chết, lại đem nàng nhốt ở cái địa phương quỷ quái này!

Hắn và các nàng cơ thiếp khanh khanh ta ta, lại làm hại nàng ở chỗ này nhịn đói. . . . . .

Bụng trướng cùng bụng đói đồng thời hành hạ nàng, trong lòng nàng cơ hồ muốn đem mười tám đời tổ tông Nguyệt Vô Thương toàn bộ nguyền rủa một lần.

Vì muốn dời đi lực chú ý, nàng chỉ ngồi ở trên giường luyện tập pháp thuật sơ cấp.

Những pháp thuật sơ cấp này đều là Lý Ngư truyền thụ cho, ngay từ lúc cuộc thi trước nàng liền luyện thất loạn bát tao.

Giờ phút này tĩnh tâm tĩnh tọa, thật vất vả mới đè xuống lửa đói.

Thế nhưng mắc đi cầu cùng buồn đái càng ngày càng khó chịu đựng, thật sự không nhịn được, nàng liền đi đập cửa.

Đem cửa phòng vỏ trai đập ầm ầm, nhưng cũng không có một người đến xem.

Nhắc tới cũng kỳ, cửa này nhìn qua vô cùng mỏng, tựa hồ không chịu nổi một kích. Nhưng lại cực kỳ chắc chắn.


Chương 182: Đằng vân giá vũ. . . . . . Vào nhà xí 2

Thế nhưng mắc đi cầu cùng buồn tiểu càng ngày càng khó chịu đựng, thật sự không nhịn được, nàng liền đi đập cửa.

Đem cửa phòng vỏ trai kia đập ầm ầm, nhưng không có một người đến xem.

Nhắc tới cũng kỳ, cửa này nhìn qua vô cùng mỏng, tựa hồ không chịu nổi một kích. Lại cực kỳ chắc chắn.

Tề Lạc Nhi cơ hồ dùng tới tất cả khí lực, cửa kia lại không nhúc nhích, không có chút tổn hại nào.

Nàng ở trong phòng gấp rút tới mức xoay mòng mòng, cửa vỏ trai vẫn đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, một người nhanh đi vào.

Tề Lạc Nhi còn không có thấy rõ người tới là ai, liền hướng cửa mãnh liệt nhào tới!

Bên hông đột nhiên căng thẳng, thân thể đã rơi vào một vòn ôm ấm áp, có người ở bên tai nàng cười khẽ: "Tiểu Lạc Nhi, thế nào nhiệt tình như vậy? Nghĩ tới ta rồi?"

"Nhớ ngươi cái rắm! Buông ta ra!"

Tề Lạc Nhi tức giận. Hận không cắn được hắn một cái.

Người tới chính là Nguyệt Vô Thương, hắn thấy sắc mặt Lạc Nhi có chút xanh trắng, cái trán có mồ hôi toát ra.

Hơi sững sờ, nhưng cũng không buông tay: "Tiểu Lạc Nhi, thế nào? Tức giận? Ta. . . . . ."

Tề Lạc Nhi lúc này nơi đó có tâm nghe hắn giải thích, nhưng lại tránh không được bị hắn nắm giữ, nhanh chóng kêu lên: "Khốn kiếp! Buông ta ra! Phòng vệ sinh ở đâu?"

"Phòng vệ sinh?" Nguyệt Vô Thương có chút mơ màng.

"Chính là nhà vệ sinh!" Tề Lạc Nhi nghẹn đến sắc mặt đều xanh .

Cũng không để ý đến lễ giáo, cứ như vậy rống lên.

Nguyệt Vô Thương sửng sốt, thế mới biết nàng gấp cái gì.

Cười lên ha hả: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi thật là khả ái muốn chết."

Một tay ôm lấy nàng: "Ta dẫn ngươi đi!"

Bay lên trời, cơ hồ là một cái chớp mắt, liền đem nàng đưa đến nới.

Tề Lạc Nhi cũng không kịp nói khác, như thi chạy trăm mét vọt vào. . . . . .

Đằng vân giá vũ vào nhà xí, hắn vẫn là lần đầu tiên.

Nguyệt Vô Thương càng nghĩ càng buồn cười, ở bên ngoài cười lớn.

Qua một phen công phu, Tề Lạc Nhi mới chậm rãi tiêu sái đi ra.

Liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cười loạn không có hình tượng, nàng lại tức.

Nha , đều do hắn là đầu sỏ gây nên!

Nếu như không phải là hắn, mình tại sao làm trò cười cho thiên hạ? Lần này mất hết mặt mũi rồi!

Nàng không thèm quan tâm đến Nguyệt Vô Thương, tự đi về phía trước.


Chương 183: Lại gặp phải một yêu nghiệt nam nhân

Nếu như không phải là hắn, mình tại sao làm trò cười cho thiên hạ? Lần này mất hết mặt mũi rồi!

Nàng không thèm quan tâm đến Nguyệt Vô Thương, tự đi về phía trước.

Nguyệt Vô Thương cố nín cười, ở sau lưng nàng theo đuôi: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi còn muốn đi nơi nào?"

Tề Lạc Nhi hung hăng xoay người lại: "Nguyệt Vô Thương, nếu như ngươi muốn ta chết, vậy thì một đao thống thống khoái khoái giết ta!"

Nguyệt Vô Thương sửng sốt, hai tay chìa ra: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi hiểu lầm ta, ta thương ngươi còn không kịp, làm sao lại nghĩ giết ngươi?"

"Hừ, ta không nghe hoa ngôn xảo ngữ của ngươi! Nguyệt Vô Thương, ngươi còn đùa giỡn ta nữa, ta liền liều mạng với ngươi!"

Tề Lạc Nhi vô cùng nổi giận. Thân thể khẽ run, hai quả đấm ở trong tay áo nắm chặt, nếu như không phải biết đánh không lại hắn, nàng đã sớm đánh hắn răng rơi đầy đất.

"Tốt lắm, tốt lắm, là ta không đúng, ta đi quá mau, quên dặn dò một tiếng, để cho ngươi chịu ủy khuất."

Trong lòng Nguyệt Vô Thương cũng có chút áy náy.

Hắn bởi vì nóng lòng cứu Nguyệt Tử Anh, vội vội vàng vàng chạy tới tĩnh thất nơi Nguyệt Tử Anh nghỉ ngơi .

Hàm Nguyệt thảo mặc dù là giải dược, nhưng bởi vì Nguyệt Tử Anh bị thương quá nặng, còn cần hắn dùng linh lực giúp nàng đem dược lực tan ra.

Bận rộn một ngày, Nguyệt Tử Anh mới được cứu sống.

Thật vất vả nhìn nàng thoát khỏi nguy hiểm, sắc trời đã tối.

Hắn mệt mỏi kéo thân thể ra ngoài, đang muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Bỗng nhiên nhớ lại Tề Lạc Nhi bị hắn bắt tới, hỏi thủ hạ, mới biết nàng bị giam vào 'Tiêu Linh Thất'.

Tiêu Linh Thất là nơi đặc biệt nhốt thần tiên linh lực cao thâm, hoặc là yêu quái có chút thân phận địa vị.

So với phòng giam bình thường cao cấp hơn một chút. Sẽ không bị hình, cũng không thể chạy trốn.

Lan Đào không rõ thân phận Tề Lạc Nhi, nhốt nàng vào nơi đó cũng không coi là có lỗi gì.

Trong lòng Nguyệt Vô Thương trầm xuống. Cơ hồ là không suy nghỉ, liền bay đến Tiêu Linh Thất, mới vừa mở cửa liền đụng phải Tề Lạc Nhi trong tình trạng này. Buồn cười, lại có chút đau lòng.

Tề Lạc Nhi lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi không cần giả mù sa mưa. Mặc dù ta là tù binh của ngươi, ngươi có thể giết ta, lại không thể vũ nhục ta!" Mới nói được một nữa. Liền nghe được 'cô lỗ lỗ' một tiếng rõ ràng, tiếng vang to lớn, ngay cả Nguyệt Vô Thương bên cạnh cũng nghe được.

Khuôn mặt Tề Lạc Nhi đỏ lên, hận không tìm được cái lỗ dưới đất chui vào.


Chương 184: Lại gặp phải một yêu nghiệt nam 2

Khuôn mặt Tề Lạc Nhi đỏ lên, hận không tìm được cái lỗ dưới đất chui vào.

Trong lòng Nguyệt Vô Thương cười thầm.

Đưa tay tới: "Tốt lắm, Tiểu Lạc Nhi, đừng nóng giận, ta mời ngươi ăn một bữa để bồi tội. Thuận tiện dẫn ngươi xem xem phong cảnh Thận Lâu cung của ta."

Tề Lạc Nhi rất muốn đại nghĩa hiên ngang cự tuyệt, nhưng bụng nàng rất không có tiền đồ kêu vang, làm cho nàng không còn muốn nói chuyện nữa.

Hừ, ăn thì ăn? Ai sợ ai!

Cho dù chết cũng muốn làm một con quỷ ấm no!

Nguyệt Vô Thương lôi kéo tay của nàng đi ra bên ngoài.

Thận Lâu cung tựa như một tiểu thành thị, phong cảnh cùng bên ngoài tương tự.

Cũng có đường phố dày đặc, nhiều cửa hàng bán lẻ.

Đường phố đều là dùng vỏ sò nhỏ lát thành, hai bên đường phố là một loại cây cực kỳ cao lớn.

Có chút giống hải tảo (rong biền), lại khẽ phát ra hồng quang, theo bốn phía nước biển đung đưa mà tùy thời thay đổi màu sắc.

Dọc đường thỉnh thoảng đụng phải đệ tử ma giáo.

Những người này đối với Nguyệt Vô Thương tựa hồ thật là thân thiện cùng tôn kính, xa xa vừa nhìn thấy hắn liền dừng lại chào hỏi, khom người vấn an.

Nguyệt Vô Thương mặc dù là quân vương bọn họ, nhưng hắn đối đãi những người này không có nửa phần kiêu ngạo.

Cùng thần dân của hắn cười cười nói nói, nhìn bộ dạng rất hiền hoà.

Tề Lạc Nhi mới tới nơi đây nhìn thấy hắn trừng phạt sự thất trách của Vân Cơ thì tưởng rằng hắn quản lý thộc hạ rất thô bạo.

Không nghĩ tới lại nhìn thấy tình cảnh này.

Cả Thận Lâu cung tựa như thế ngoại đào nguyên, thật là ngoài dự đoán của Tề Lạc Nhi.

Trong lòng nàng thầm thở dài một hơi: "Cái gọi là tiên-ma bất quá cũng chỉ là phân chia. Ma cũng không nhất định chỉ là người xấu. . . . . ."

Bóng dáng Vân Hoạ hiện lên trong lòng: "Không biết hắn đang làm gì? Có hay không đang suy nghĩ cứu ta, đệ tử không có tiền đồ? Ta là Thiên nữ, có thể các chưởng môn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ta đi?

Đáng tiếc, ta mặc dù lạy Vân Hoạ làm sư, nhưng vẫn còn chưa kịp được hắn chỉ chiêu thức nào, chỉ là danh tiếng thầy trò.

Cũng không biết cả đời này còn có thể thấy hắn hay không. . . . . .?"

Nguyệt Vô Thương mang theo Tề Lạc Nhi đi vào một tửu lâu.

Tửu lâu đã sắp đóng cửu, khách cũng không nhiều.

Gã sai vặt thấy Nguyệt Vô Thương, đi tới làm lễ ra mắt, đưa bọn họ lên trên lầu nhã gian.


Chương 185: Lại gặp phải một yêu nghiệt nam 3

Gã sai vặt thấy Nguyệt Vô Thương, đi tới làm lễ ra mắt, đưa bọn họ lên trên lầu nhã gian.

Nguyệt Vô Thương xem ra là khách quen nơi này, cũng không thèm nhìn tới thực đơn, thuận miệng gọi vài món thức ăn.

Tề Lạc Nhi lúc này đã sớm đói đếm mức bụng dán vào lưng, cũng không kén ăn.

Mấy món ăn mới vừa bưng lên, nàng liền không khách khí ăn.

Mới vừa ăn vài miếng, trong lòng liền khẽ động, nhìn Nguyệt Vô Thương một cái.

Những thức ăn này đều là khẩu vị nàng bình thường thích ăn, làm sao Nguyệt Vô Thương lại còn nhớ rõ?!

"Chủ nhân nhà ngươi đâu? Lại đang bế quan?"

Nguyệt Vô Thương thản nhiên nhìn thoáng gã sai vặt, nhíu mày hỏi thăm.

Gã sai vặt kia khẽ khom người, cung cung kính kính mà nói: "Hồi vương thượng, chủ nhân nhà ta đang nghiên cứu một loại khúc phổ mới, nhốt mình ở tĩnh thất đã ba ngày . . . . . ."

"Hắn thật đúng là nhạc si! Mời hắn ra đây gặp ta! Nói ta vì hắn mời tới một vị nhạc sĩ, bảo đảm có thể cho hắn một kinh hỉ lớn."

Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt nói.

Gã sai vặt kia đáp ứng một tiếng, chạy như bay đi.

Tề Lạc Nhi chau mày, trong lòng có một loại dự cảm xấu: "Nguyệt Vô Thương, ngươi lại có cái chủ ý quỷ gì? Ai là nhạc sĩ?"

Nguyệt Vô Thương cười giống như con hồ ly: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi bình thường lúc nào cũng lầm bầm một điệu hát? Ngươi kêu là 'điện thoại di động' gì đó, bài hát bên trong cổ cổ quái quái cũng không ít.

Ta nghe rất được dùng, cái nhạc si đó nếu như nghe được, nhất định sẽ thích. . . . . . Một hồi ngươi chỉ điểm một chút cho hắn."

Tề Lạc Nhi đau đầu , nàng ngũ âm đều không biết hết, để cho nàng ở trước mặt nhạc si khoe khoang, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ?

"Ngươi có phải hay không muốn cầu cạnh người kia cái gì, cho nên mới vội vả đem ta ' bán ' đi ra ngoài?"

Tề Lạc Nhi hồ nghi nhìn hắn.

Nguyệt Vô Thương thở dài: "Tiểu Lạc Nhi, tại sao ngươi luôn xem ta hư hỏng như vậy?"

Tề Lạc Nhi hừ một tiếng: "Ngươi không hư? Ngươi không hư làm sao bắt ta làm con tin? Làm ta ban đầu còn tưởng ngươi là bằng hữu. . . . . ."

Nguyệt Vô Thương sờ sờ đầu của nàng: "Ngu ngốc, ta nơi nào bắt ngươi làm con tin? Có con tin nào ung dung tự tại như vậy?"

"Ung dung tự tại?"

Tề Lạc Nhi nhếch mày thật cao: "Nơi nào ung dung tự tại? Ta mới đến thì thủ hạ của ngươi liền đem ta nhốt vào trong lao ngục. . . . . . Không có một chút tự do, cái này gọi là ung dung tự tại?"


Chương 186: Lại một mỹ nam ra sân

"Ung dung tự tại?"

Tề Lạc Nhi nhếch mày thật cao: "Nơi nào ung dung tự tại? Ta mới đến thì thủ hạ của ngươi liền đem ta nhốt vào trong lao ngục. . . . . . Không có một chút tự do, cái này gọi là ung dung tự tại?"

"Đó là bọn họ nghĩ sai rồi, yên tâm, về sau sẽ không." Nguyệt Vô Thương cười híp mắt bảo đảm.

"Về sau sẽ không? Ý của ngươi là không hề giam ta nữa?"

Tề Lạc Nhi có một chút không tin.

"Không tệ! Ta sẽ an bài ngươi ở tại trong phòng khách, ngươi muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, sẽ không ai ngăn trở ngươi."

Nguyệt Vô Thương cho nàng ăn một viên định tâm hoàn.

"Nhạc sĩ ở nơi nào?"

Một thanh âm ôn nhã chợt truyền tới.

Theo giọng nói, màn cửa bay lên, một bóng người phiêu phiêu đi vào.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tỏa sáng, cằm thiếu chút nữa rớt xuống!

Lại một yêu nghiệt mỹ nam!

Nam tử kia mặc một thân y phục màu lam của nước, tóc không có buộc lên, tùy ý xõa sau ót, trong ngực ôm một cổ cầm.

Dung mạo xinh đẹp khó để mà miêu tả bằng lời, tựa hồ cùng Nguyệt Vô Thương cũng không phân cao thấp.

Bất đồng chính là, vẻ đẹp của hắn như chi lan bách hợp, nhàn nhạt thản nhiên, mang theo một loại linh khí trong sạch ngăn cách với mọi thứ.

Tề Lạc Nhi nước miếng thiếu chút nữa nhỏ xuống. Này —— chẳng lẽ cái thế giới này phong thủy quá tốt, nuôi ra tất cả đều là nhân vật xinh đẹp như vậy!

Hắn ở tại trong Thận Lâu cung, chẳng lẽ cũng là ma sao?

Nhớ tới cuộc thi ở Bạch Vân Sơn, người Tử Vân môn giả làm người trong ma giáo có hình thù kỳ quái, không khỏi thở dài.

Không trách được Bạch Ly sẽ tức giận như vậy, người của mình bị nói xấu thành cái đức hạnh đó, để cho người nào thấy cũng không thống khoái. 

"Vị cô nương này —— chính là nhạc sĩ?"

Nam tử kia hướng Nguyệt Vô Thương khẽ thi lễ, thanh âm kim thanh ngọc ứng (chuông gọi ngọc trả lời, nói chung là âm thanh dễ nghe , thanh thoát) , dễ nghe cực kỳ.

Nhìn về phía Tề Lạc Nhi, trong ánh mắt có một ít kinh ngạc cùng không xác định.

Ngón tay Nguyệt Vô Thương khẽ nhịp mặt bàn, cười như không cười : "Quả nhiên, vừa nghe có bài hát gì hay, ngươi lập tức liền chạy ra. Thế nào? Không bế quan? Khúc phổ mới nghiên cứu được chưa?"

Trên mặt Khoang Nhạc có một chút chán nản: "Không có. Tổng cảm giác thiếu sót chút gì đó."

"Ôn nhuận như ngọc, người khiêm tốn!"

Tề Lạc Nhi thấy vị Khoang Nhạc này, trong đầu liện hiện ra tám chữ này.

Nhìn về phía Nguyệt Vô Thương: "Nghe người làm báo Vô Thương huynh dẫn theo một vị nhạc sĩ đến đây, chẳng lẽ —— chính là vị cô nương này?"


Chương 187: Nàng là ngươi cướp

Nguyệt Vô Thương cười tủm tỉm: "Vị cô nương này biết rất nhiều khúc điệu mới lạ, Lạc nhi, ngươi hát thử một khúc, xem có lọt vào pháp nhãn của Khoang Nhạc đại nhân hay không."

"Ha, cho ta là người hát rong à? ! Ngươi bán ta còn muốn ta giúp ngươi đếm tiền?"

Tề Lạc Nhi hận trợn mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ biết mấy bài hát, nhưng sợ rằng không được coi là thanh nhã. Huống chi ta cũng không biết vị Khoang Nhạc tiên sinh này thích cái gì . . . . . ."

Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ bả vai Nhạc Trì, cười híp mắt nói: "Vị cô nương này chính là tâm cao khí ngạo vô cùng, nàng đang cân nhắc ngươi. Không phải là tri âm của nàng, nàng không hát . . . . . ."

Trong mắt ôn nhuận của Khoang Nhạc lại lộ ra một tia sáng, gật đầu liên tục: "Không tệ, Vô Thương huynh nói không sai. Người có bản lãnh thường có chút tính khí quái lạ. Không phải là tri âm thì sẽ không cho người khác nghe, vậy mới là người có đẳng cấp! Tại hạ thổi một bài hát, xin cô nương chỉ ra chỗ sai."

Tề Lạc Nhi đổ mồ hôi. Lúc trước nàng chỉ học nhạc qua loa, làm sao có khả năng cảm nhận được nhạc khúc thanh nhã?

Trong đầu chỉ có mấy bài nhạc phổ biến! Muốn nàng chỉ ra chỗ sai? Giết nàng tương đối mau hơn!

Tiếng đàn leng keng thùng thùng vang lên.

Tề Lạc Nhi cũng không hiểu được âm nhạc, cuộc sống hiện đại quá hình thức khuôn mẫu khiến nàng không có tâm tình tĩnh lặng đi thưởng thức thanh âm đàn sáo ảo diệu.

Nhưng lúc này lại không kìm hãm được nín thở lắng nghe. Tiếng đàn ung dung giống như trong đêm trăng ngưng kết thành giọt sương, làm cỏ cây có hương thơm đặc biệt thấm vào trong lòng.

Nguyệt Vô Thương ngừng uống chén thanh rượu, hai mắt như khép lại, lẳng lặng lắng nghe, bên môi một tia nụ cười như có như không.

Một khúc đã hết, Nguyệt Vô Thương vỗ tay: "Khoang Nhạc tài đánh đàn càng ngày càng hoàn mỹ."

Khoang Nhạc lại nhìn về phía Tề Lạc Nhi, trong ánh mắt có chút khẩn trương: "Cô nương."

Tựa hồ đang chờ nàng – 'người trong nghề' phán xét.

Tề Lạc Nhi run một cái, nhất thời có chút nhức đầu.

Để cho nàng đánh giá, thật đúng là muốn mạng của nàng rồi!

Nàng trừ nói dễ nghe, thật đúng là không còn đường nào khác.

Chợt linh cơ nhất động,

Cười tủm tỉm nói: "Khoang Nhạc tiên sinh tiếng đàn dĩ nhiên là tốt, ta cũng xin Khoang Nhạc tiên sinh nghe một bài."

Từ trong tay áo móc ra cái điện thoại di động, trong lòng âm thầm may mắn.


Chương 188: Nàng là ngươi cướp 2

Từ trong tay áo móc ra cái điện thoại di động, trong lòng âm thầm may mắn.

Thật may là nàng ban đầu để cho dễ ngủ, cố ý cài một vài khúc hát dương cầm ru con, lần này có tác dụng rồi!

Khoang Nhạc cho là nàng sẽ cầm ra nhạc khí, nơi nào nghĩ đến nàng ở trong tay áo lại sẽ móc ra 'cái hộp nhỏ' như vậy .

Cái hộp nhỏ mặc dù sáng long lanh, nhưng nhìn thế nào cũng không giống nhạc khí?

Mắt thấy Tề Lạc Nhi ở trên cái hộp nhỏ đó nơi này ấn ấn, nơi kia ấn ấn.

Một bài nhạc hắn chưa từng có nghe qua, tiếng đàn cứ như vậy nhẹ nhàng phát ra.

Khúc dương cầm 《nói nhỏ ngày mùa thu 》 vang lên ở bên trong, leng keng thùng thùng , như tiếng nước chảy.

Mới vừa nghe một khúc mở đầu, Khoang Nhạc liền trợn to hai mắt. Nghe một hồi, bàn tay cũng khẽ run lên,

Bộ dáng kia giống như là lão tửu quỷ trong lúc vô tình lấy được trân phẩm rượu ngon. . . . . .

Một khúc kết thúc, Khoang Nhạc trầm mặc không nói, tựa hồ còn say mê ở trong tiếng đàn như tiếng nước chảy.

Nguyệt Vô Thương cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Tề Lạc Nhi thầm thở dài một hơi: "Không trách được người ta nói âm nhạc không biên giới, nhìn xem, chỉ một bài nhạc ở thế giới của mình cũng làm cho cổ nhân nơi này bị hù dọa. . . . . ."

Nàng đang muốn cất di động, trước mắt lam ảnh chợt lóe, Khoang Nhạc kia chợt đánh tới!

Tề Lạc Nhi sợ hết hồn, thật may là tốc độ phản ứng của nàng khá nhanh, hướng bên cạnh chợt lóe, Khoang Nhạc liền nhào hụt.

Lông mày nhíu lại: "Khoang Nhạc tiên sinh, ngươi làm cái gì vậy?"

Khoang Nhạc khuôn mặt kích động, trong con ngươi tràn đầy khẩn cầu: "Cô nương, có thể hay không để cho ta lắng nghe tiên âm lần nữa?"

Tề Lạc Nhi sửng sốt, nhìn gương mặt gấp của hắn, trong lòng mềm nhũn, đang muốn đáp ứng.

Nguyệt Vô Thương đang ở bên nhàn nhạt mở miệng: "Khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian có thể có mấy lần nghe được, Nhạc Trì, tiên âm này, cũng không phải muốn là có thể tùy tiện nghe. Vị cô nương này đến đây, còn có một chuyện muốn nhờ ."

"Chuyện gì?" ánh mắt Khoang Nhạc vẫn còn ở trên điện thoại trong tay Tề Lạc Nhi, phút chốc cũng không rời đi được.

Tề Lạc Nhi cũng sửng sốt, nàng có chuyện muốn nhờ người này? Nàng như thế nào không biết nhỉ?

Nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, chợt bừng tỉnh hiểu ra.

Nàng cũng biết, người này là tới bán mình! Dùng đồ của nàng để đổi lấy lợi ích của hắn. Hừ, cũng biết người này sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này!


Chương 189: Nàng là ngươi cướp 3

Nàng cũng biết, người này là tới bán mình! Dùng đồ của nàng để đổi lấy lợi ích của hắn. Hừ, cũng biết người này sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này!

Nguyệt Vô Thương coi như không thấy biểu hiện của Tề Lạc Nhi, cười tủm tỉm nhìn Nhạc Trì: "Vị cô nương này lai lịch có chút đặc biệt, Khoang Nhạcnhìn ra chỗ đặc biệt không?"

Khoang Nhạccứng lại, trên dưới quan sát Tề Lạc Nhi,

Bị hắn đánh giá, Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy quanh thân giống như là có đèn pha chiếu sáng, rất không được tự nhiên.

Trong mắt Khoang Nhạcthoáng qua một mạt ngạc nhiên, khẽ gật đầu: "Vị cô nương này không giống như là người của thế giới này a, không phải là tiên cũng không phải là ma . . . ."

Tề Lạc Nhi hắc tuyến. Đem nàng nói không đâu vào đâu!

Nguyệt Vô Thương nở nụ cười: "Khoang Nhạcquả nhiên bất phàm. Không có Khai Thiên Nhãn cư nhiên cũng có thể nhìn ra lai lịch của cô nương này."

Khoang Nhạcnhàn nhạt nói: "Khí tràng quanh thân của cô nương này cùng thế giới này căn bản không giống nhau, không cần Khai Tiên Nhãn cũng có thể nhìn ra".

Tề Lạc Nhi trợn to hai mắt: "Khoang Nhạctiên sinh có thể có được năng lực Thiên Nhãn? Không biết mở ra Thiên Nhãn có thể thấy cái gì?"

Nguyệt Vô Thương sờ sờ đầu của nàng: "Khoang Nhạcnày mắt có khả năng đặc biệt, có thể thấy quá khứ tương lai một người."

Có thể nhìn tới tương lai? Tề Lạc Nhi thật hứng thú: "Kia Khoang Nhạctiên sinh có thể hay không cho ta nhìn một chút?"

Khoang Nhạckhẽ nhíu nhíu mày: "Thiên Nhãn không phải muốn là có thể tùy tiện mở, không chỉ cực kỳ hao tổn linh lực, mà còn bởi vì là Thiên Cơ, tiết lộ quá nhiều sẽ có tai họa bất ngờ. . . . . ."

Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt nói: " Trong 'cái hộp nhỏ' của nha đầu này, còn có rất nhiều nhạc khúc giống như nhạc khúc vừa rồi, Khoang Nhạclão đệ không muốn nghe sao?"

Một câu nói này làm thật so cái gì cũng hữu dụng.

Khoang Nhạccắn răng một cái: "Hảo! Ta liền vì nàng mở một lần! Bất quá, ta có điều kiện, ta muốn mượn 'cái hộp nhỏ' của vị cô nương này một ngày!"

Nguyệt Vô Thương đồng ý: "Hảo! Vị cô nương này đáp ứng ngươi!"

Tề Lạc Nhi khóe miệng có chút co quắp.

Nàng cái gì cũng không có nói được không? Nơi nào đáp ứng hắn?

Khoang Nhạccon ngươi như hắc ngọc nhìn Tề Lạc Nhi: "Cô nương chịu bỏ những thứ yêu thích?"

Mặc dù di động tai thế giới này là rất trân quý, nhưng để chơi thì cũng không xấu, coi như là cho hắn mượn một ngày cũng không quan trọng.


Chương 190: Nàng là ngươi cướp 4

Mặc dù di động tai thế giới này là rất trân quý, nhưng để chơi thì cũng không xấu, coi như là cho hắn mượn một ngày cũng không quan trọng.

Liền gật đầu: "Hảo, ta đáp ứng ngươi. Bất quá, một ngày sau liền trả lại cho ta."

Khoang Nhạcgật đầu liên tục: "Đây là tự nhiên. Ta mượn một ngày sau bảo đảm hoàn hảo vô khuyết trả lại cho cô nương. Xin cô nương ngồi, ta đây dùng Khai Thiên Nhãn vì cô nương xem một chút."

Tề Lạc Nhi trong lòng có chút khẩn trương, đoan đoan chánh chánh ngồi xuống.

Trên mặt Nguyệt Vô Thương thế nhưng cũng có chút thấp thỏm, ở một bên nhìn Tề Lạc Nhi, không nói câu nào.

Khoang Nhạchít sâu một hơi, ngón tay chuyển động, như vẽ loại chú cực kì phức tạp.

Đầu ngón tay có một tuyến bạch quang toát ra, hắn nhẹ nhàng gõ ở mi tâm.

Mi tâm có quang mang đỏ sậm chợt lóe, vốn là mi tâm bạch ngọc không tỳ vết lại ngay giữa mi tâm chậm rãi nứt ra, lộ ra một đường bạch quang nhu hòa kỳ dị.

Theo bạch quang lưu chuyển, mi tâm dần dần hiện ra hình dáng một mắt . . . .

Tề Lạc Nhi trợn to hai mắt. Này —— này Khoang Nhạckhông phải là Nhị Lang thần đầu thai a? Lại có ba con mắt!

Mắt kia bắn ra một bó hồng quang, bao phủ ở trên người Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu giống như treo một mặt trời.

Phảng phất cảm thấy trên người mình một nơi đều bị bạch quang đó chiếu qua. . . .

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, bởi vì khẩn trương, nàng nín một hơi, lúc này mặt của nàng cơ hồ đều muốn xanh.

Ước chừng thời gian qua nửa chén trà nhỏ, con mắt tại mi tâm của Khoang Nhạckhép lại.

Hắn thở dài một cái, giống như là hao rất lớn linh lực, trán có mồ hôi toát ra.

Trên mặt lại tràn đầy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Không được, người này không được!"

Tề Lạc Nhi sửng sốt: "Không được? Có phải hay không rất đặc biệt, rất ưu tú?"

Khoang Nhạckhông gật đầu cũng không lắc đầu, lẩm bẩm: "Người này, rất nguy hiểm, về sau xảy ra đại sự. . . . . ."

Tề Lạc Nhi nghe không hiểu ra sao. Hắn rốt cuộc là có ý gì a?

Khoang Nhạcliếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, tựa hồ là muốn nói lại thôi.

Nguyệt Vô Thương sắc mặt lại có chút hơi tái nhợt, tựa hồ so với Tề Lạc Nhi còn khẩn trương.

Tay vừa động, một đạo bạch quang ở đỉnh đầu Tề Lạc Nhi chợt lóe lên.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ý nghĩ bị chặn lại, nằm ở nơi đó, đã ngủ.


Chương 191 : Phải tránh ——

Tay vừa động, một đạo bạch quang ở đỉnh đầu Tề Lạc Nhi chợt lóe lên.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ý nghĩ bị chặn lại, nằm ở nơi đó, đã ngủ.

Nguyệt Vô Thương thật sâu nhìn Khoang Nhạc một cái: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Khoang Nhạc thở dài: "Ngươi còn nhớ hay không, hai trăm năm trước ta đã nói với ngươi, trong mệnh ngươi có một đạo đại kiếp (kiếp nạn lớn)?"

Nguyệt Vô Thương hơi nhíu mày: "Nhớ! Lúc ấy ngươi nói ta đây gặp phải kiếp số vô cùng hung hiểm, làm không tốt thì ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Chẳng lẽ kiếp số của ta chính là nàng?"

Khoang Nhạc gật đầu một cái: "Với quẻ tượng cho thấy, quả là không sai."

Mày đẹp Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu lại, quang mang trong con ngươi có chút khó lường: "Ngươi nói nàng sẽ giết ta? Không thể nào! Lấy thực lực nàng, nàng cho dù không ăn không uống tu luyện tám trăm năm, cũng tuyệt không phải đối thủ của ta! Huống chi mạng của ta cứng rắn, ta cho dù đứng ở nơi đó mặc nàng chém, nàng cũng chưa chắc có thể gây tổn thương được ta chút nào . . . . . ."

Khoang Nhạc thở dài: "Ngươi chớ quên, nàng là Thiên nữ. Không có gì là không thể."

Nguyệt Vô Thương ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?"

Khoang Nhạc ánh mắt đông lạnh: "Một mảng lớn Huyết Hải, trên Huyết Hải còn có Phật quang cực mạnh . . . . . ."

Nguyệt Vô Thương cau mày: "Có ý tứ gì?"

Khoang Nhạc lắc đầu một cái: "Rất quỷ dị, ta cũng không rõ. Cũng chưa hẳn là nàng giết ngươi, nhưng kiếp số ngươi nhất định có liên quan tới nàng!"

Nguyệt Vô Thương không nói. Trầm ngâm một hồi lâu: "Kia —— có biện pháp xoay chuyển hay không?"

Khoang Nhạc nhìn trời bấm chỉ, thở dài một tiếng: " Kiếp số này của ngươi hết sức hung hiểm, hóa giải rất khó, trừ phi ——"

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi ngươi bây giờ giết nàng!"

Trên mặtNguyệt Vô Thương âm tình bất định, nhìn Tề Lạc Nhi nằm ở trên bàn ngủ đến trời đất tối mịt, trong con ngươi quang mang lóe ra. Chợt ha ha cười một tiếng: "Đã là kiếp số, nếu hiện tại giết nàng là có thể xong chuyện? Mệnh là do ta không phải trời, ta không tin, sẽ nghịch chuyển không được Càn Khôn nho nhỏ này! Lão Tử sống đến bây giờ, không biết trải qua bao nhiêu kiếp số lớn nhỏ. Cũng không quan tâm nhiều thêm một nàng này."

Khoang Nhạc nghiêm mặt nói: "Ta cũng biết rõ, nàng nếu là Thiên nữ, thì không phải là dễ dàng như vậy bị người giết. Nhưng vì an nguy cả Ma giới suy nghĩ, vương thượng ngươi vẫn là cách xa nàng một chút. Phải tránh —— đối với nàng động tình."


Chương 192: Nguyệt Vô Thương không sợ ta nhân cơ hội chạy mất?

Nguyệt Vô Thương cười ha ha: "Động tình? Ha ha, yên tâm, ta dầu gì cũng sống hơn ngàn năm, làm sao sẽ đối với một nha đầu mười mấy tuổi động tình, ta chỉ là cảm thấy nàng tương đối chơi vui mà thôi. . . . . ."

Khi Tề Lạc Nhi tỉnh lại, đã là sáng sớmngày thứ hai, nàng mở mắt, hướng bốn phía nhìn một cái.

Giường lớn khắc hoa, rèm bay bay, bầu trời màu xanh ngoài cửa sổ theo gió sớm phiêu động.

Cả căn phòng, trang trí tao nhã, màn gấm hương nồng, giường ấm áp, không giống với khuê phòng của một tiểu thư.

Đây là nơi nào? Ta nhớ là đang ở tửu lâu ăn cơm, sau đó một nhạc si đến. . . . . . Hắn muốn khai thiên nhãn coi bói cho ta, sau đó, sau đó —— ta thế nào đã ngủ?

Nơi này, không phải là phòng khách của tửu lâu kia đi?

Tề Lạc Nhi nhìn bốn bề một chút, lại không thấy được nửa cái nhân ảnh. Cửa phòng khép.

Nàng nhảy xuống giường, mở cửa, nhìn ra ngoài.

Di, thậm chí ngay cả người thủ vệ cũng không có! Nguyệt Vô Thương không sợ ta nhân cơ hội chạy mất?

Tề Lạc Nhi đang đầy bụng hồ nghi,chỗ rẽ chợt lóe một thân ảnh màu lục, một cô gái áo xanh đi lên trước, cung kính đối với nàng thi lễ: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"

Tề Lạc Nhi nhìn nàng một cái, thấy nàng chải hai búi tóc, mặt trái táo, trên hai gò má tràn ra sắc đỏ ửng, nhìn rất thanh tú khả ái. Trong tay nâng một khay, trong khay là mấy thứ thức ăn tinh xảo.

Thấy Tề Lạc Nhi nhìn nàng, nàng chủ động nhẹ nhàng giới thiệu: "Cô nương, là vương thượng phái nô tỳ tới phục vụ ngài ."

"Nơi này là nơi nào? Chủ tử ngươi ở đây?"

"Hồi cô nương, nơi này là Thận Lâu cung, vương thượng —— vương thượng đại khái đang vào triều thôi?" Tiểu nha đầu kia cung cung kính kính trả lời.

"Vào triều? Không nghĩ tới Nguyệt Vô Thương cũng như đế vương của nhân giang, cũng thượng triều hạ triều ——"

"Thì ra là ta bị hắn mang về. Nhưng là, kết quả Khoang Nhạc xem cho ta là gì? Ta thế nào chợt ngủ thiếp đi?"

Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng Nguyệt Vô Thương không ở nơi này, nàng cũng không cách nào hỏi thăm.

Rửa mặt một chút, ăn một ít điểm tâm.

Lại đợi một hồi, nàng cũng thiếu kiên nhẫn, thử đi ra.

Nguyệt Vô Thương cũng nói lời giữ lời, quả nhiên không có cấm chân nàng nữa.


Chương 193: Hắn không hề thấy nàng?

Đoạn đường này mặc dù cũng đụng phải mấy thủ vệ, nhưng không ai ngăn trở nàng.

Nàng trí nhớ rất tốt, rất nhanh, liền lại tìm được chỗ ở Khoang Nhạc 'Thiên Lại tửu lâu'.

Khoang Nhạc đối với chuyện nàng đến tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái, hớn hở dẫn nàng vào tĩnh thất bên trong.

Tề Lạc Nhi cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Nhạc tiên sinh, ngươi xem cho ta rốt cuộc như thế nào? Kính xin nói cho ta hiểu."

Khoang Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô nương là người có lai lịch lớn, về sau tiền đồ vô hạn."

Tề Lạc Nhi khẽ nhíu mày: "Ta không muốn nghe những thứ giả dối này. Ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"

Khoang Nhạc lắc đầu.

Tề Lạc Nhi mặt đen một nửa: "Có cái gì không thể nói ?"

Khoang Nhạc nhàn nhạt nói: "Chuyện liên quan đến Thiên Cơ, không thể tiết lộ quá nhiều. Cô nương về sau thành tựu phi phàm, nhưng làm chuyện gì cũng phải nhớ lưu lại ba phần đường sống cho mình. Chuyện tình cảm không muốn là có thể được."

Tề Lạc Nhi tự sờ sờ mặt của mình, lại một người nói mình là Thiên nữ.

Vòng một vòng lớn cững không biết chuyện Thiên nữ là như thế nào?

Thiên nữ so với tiên hoặc ma chắc là cao cấp hơn đi?

Nhìn bộ dáng mình bây giờ như vậy, thật sự không giống Thiên nữ gì . . . . . .

Hơn nữa mình cũng không lý tưởng xa vời, chỉ muốn trở về thế giới của mình, giả như không thể quay về, có thể đem Vân Họa theo đuổi tới tay, cùng hắn song túc song phi (như hình với bóng) cũng là chủ ý tốt .

Nàng biết hỏi nữa cũng hỏi không ra cái gì, liền định không hỏi nữa.

Khoang Nhạc được Tề Lạc Nhi cho mượn điện thoại, không biết sử dụng, Tề Lạc Nhi dạy hắn một hồi, lại cùng hắn tán gẫu một lát liền đi ra ngoài.

Nàng lại đi tới đại môn Thận Lâu cung nhìn một cái, cả Thận Lâu cung trôi lơ lửng ở trên biển, cách lục địa chừng hơn mười dặm.

Người của Ma cung muốn tiến tiến xuất xuất cũng sẽ đem Hồng Kiều để xuống .

Nước biển tựa hồ cũng không phải là nước biển bình thường, Tề Lạc Nhi từng ném xuống một tảng đá, hòn đá kia cư nhiên trong nháy mắt liền biến thành phấn vụn.

Người bình thường căn bản không cách nào đi xuống. Chỉ có giao nhân (người cá) có thể ở bên trong tự do đi lại.

Không trách được người này không hề cấm chân ta nữa, thì ra hắn biết không có mệnh lệnh của hắn, căn bản không ra được!

Nàng chỉ phải ấm ức trở lại, kế sách hiện giờ, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Liên tiếp mấy ngày, Tề Lạc Nhi cũng không có nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Vô Thương, nàng đã từng thử đi tìm hắn, nhưng hắn không phải là ở trong triều nghị sự, thì là ra khỏi Thận Lâu cung, không biết đi phương nào. Nàng căn bản không thấy được hắn!


Chương 194: Hắn không muốn tạm biệt nàng?

Liên tiếp mấy ngày, Tề Lạc Nhi cũng không có nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Vô Thương.

Nàng đã từng thử đi tìm hắn, nhưng hắn không phải là ở trong triều nghị sự, chính là ra khỏi thận lâu cung, không biết đi phương nào. Nàng căn bản không thấy được hắn!

Trừ bên cạnh có một tiểu nha đầu phục dịch, cũng không có những người khác tới hỏi chuyện của nàng.

Nàng cũng thoải mái ung dung tự tại. Tựa hồ tất cả mọi người đều quên lãng nàng. . . . . .

Loại cảm giác này vô cùng không tốt, tâm tình Tề Lạc Nhi thường thường không có lý do mà phiền não.

Thật may là Thánh nữ lăng vẫn còn ở trên người của nàng, Tề Lạc Nhi có một ngày tình cờ khua nó lên, lại phát hiện phía trên Thánh nữ lăng có một hàng chữ viết, theo sự chuyển động mà có ánh huỳnh quang lóe lên.

Nàng tò mò sờ soạng, vừa sờ, chỉ cảm thấy một cổ mát mẻ khó diễn tả xông lên đầu, giống như vô số tin tức ùn ùn kéo tới. Ý thức của nàng nhất thời choáng váng, ngã ngồi trên mặt đất. Nhắm mắt nửa ngày mới tỉnh lại.

Một mảnh suy tư, trong đầu tựa hồ sinh ra được nhiều hơn vài thứ.

Trong lòng nàng vừa động, nhắm mắt tĩnh tọa, trong đầu tự nhiên hiện ra một chút tu tiên pháp quyết ( phương pháp, cách thức ).

"Chẳng lẽ ta trong lúc vô tình lại lấy được võ lâm bí tịch, không, là tiên pháp bí tịch ( sách quý về phép tiên ) ?" Trong lòng nàng vui mừng.

Chẳng qua là pháp quyết thâm ảo khó hiểu, khô khan thâm thuý, đều là cổ ngữ, nàng căn bản xem không hiểu.

Không khỏi thở dài, nhớ tới sư phụ Vân Họa, có lẽ hỏi hắn hắn sẽ biết. Nhưng bây giờ mình căn bản không ra được.

Mà sư phụ bọn họ cũng không vào được,

Có lòng đi hỏi Nguyệt Vô Thương, nhưng người này cũng không biết có chủ ý gì, đối với nàng trốn tránh không gặp.

Chẳng qua là đem mình giam lỏng ở Thận Lâu cung này, chẳng quan tâm. Để cho nàng tìm không ra manh mối.

Người chung quanh đối với nàng luôn có loại thái độ thù địch mơ hồ, nàng cũng không có hứng thú tìm bọn họ nói chuyện phiếm.

Rảnh rỗi vô cùng nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Khoang Nhạc.

Hai người thảo luận về âm nhạc, nói chuyện phiếm, thường xuyên qua lại, Tề Lạc Nhi hoà thuận vui vẻ cư nhiên chuyển thành bạn tốt.

Ngày này, Tề Lạc Nhi từ chỗ Khoang Nhạc ra ngoài, vừa thấy canh giờ vẫn còn sớm, liền chạy đến cửa Thận Lâu cung nhìn.

Mới vừa chạy đến cửa, liền thấy kia vỏ sò ở cửa lớn chậm rãi hướng hai bên mở ra. Hồng Kiều kia lại bắn đi ra.

Tiếp một cái thanh âm hô to: "Vương thượng hồi cung!"

"Vương thượng hồi cung!"


Chương 195: Giống như là yêu đương vụng trộm bị người bắt gặp

Tề Lạc Nhi trong lòng khẽ động, nhìn về phía Hồng Kiều.

Phía cuối Hồng Kiều, Nguyệt Vô Thương mang theo Nguyệt Tử Anh phiêu phiêu đi tới.

Hai người thân pháp cực nhanh, trong chớp mắt liền tới bên này Hồng Kiều.

"Nghĩa phụ, đi chậm một chút, ta muốn xem cảnh biển một chút."

Nguyệt Tử Anh thanh âm hơi có chút khàn khàn, cũng tuyệt đối dễ nghe, có chút quen thuộc, lại dường như rất xa lạ, hơi có vẻ suy yếu, mà lại lộ ra rất nhiều mệt mỏi, giống như mang theo loại ma lực thúc giục người ngủ.

Mặc một thân áo màu tím nhạt, vạt áo thật dài kéo trên mặt đất, theo nàng đi lại phập phồng bất định giống như làn mây tím.

Mà Nguyệt Vô Thương như cũ là một thân bạch y, mắt đẹp nửa hí, khóe môi như có như không một tia mỉm cười, nhìn qua bất cần đời mà lại phong lưu tùy ý

Hai người dừng ở trên Hồng Kiều.

Nguyệt Tử Anh nâng lên ánh mắt trong trẻo nhìn Nguyệt Vô Thương, tiếp theo khẽ rũ xuống.

Lông mi tinh tế đen dài, khẽ run lên, rung động lòng người, "Nghĩa phụ, đa tạ nghĩa phụ vì Tử Anh khánh sinh (chúc mừng sinh nhật), Tử Anh thật thích."

Nguyệt Vô Thương thuận tay phất nhẹ một ngọn cỏ nhỏ vương trên tóc nàng: "Nha đầu ngốc, vì ngươi khánh sinh là cần phải làm. Hôm nay chơi đùa có thoải mái không?"

Nguyệt Tử Anh cười tươi như hoa, trên lúm đồng tiền đẹp thoáng qua một mạt đỏ ửng, trong đôi mắt càng thêm một mảnh sắc thái mơ mộng: "Thiên Trì, Tuyết Sơn, Lưu Ly rừng rậm những chỗ này đều là Tử Anh thích nhất. Hôm nay nghĩa phụ bỏ lại công việc bận rộn, mang theo Tử Anh tới những nơi này đi chơi một lần, Tử Anh thật vui mừng. . . . . ."

Nàng hai tròng mắt sáng trong, hơi gió biển thổi tóc tím của nàng như dây ruy-băng nhẹ tung bay.

Đứng ở nơi đó, như tinh linh bay múa, có một loại xinh đẹp rung động lòng người.

Nguyệt Vô Thương cười ha ha: "Còn có một chuyện để cho ngươi thích hơn, ngươi nhìn ——"

Nói đến cuối cùng hai chữ, ống tay áo của hắn giương lên, một đạo tử quang từ trong tay áo hắn bay ra, 'phanh' vừa vang lên, giống như một cái pháo hoa ở trên mặt biển nổ tung.

Nhất thời đem trọn bầu trời đêm toàn bộ chiếu sáng. Sáng chói mà rực rỡ.

Mặt biển cuồn cuộn như nước thủy triều, vô số cô gái người cá ăn mặc sặc sỡ ở trên mặt biển bay múa.

Bầu trời có một vòng tròn lớn như trăng tròn, trên mặt biển, giao nhân ( người cá ) nhảy múa tựa như ảo mộng.

Cửa cung tụ tập vô số đám người xem náo nhiệt, mọi người cùng kêu lên hoan hô: "Vương thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Tiếng cười nói vui vẻ giống như đợt sóng, sóng sau cao hơn sóng trước.


Chương 196: Giống như là yêu đương vụng trộm bị người bắt gặp 2

Tiếng cười nói vui vẻ giống như đợt sóng, sóng sau cao hơn sóng trước.

Tề Lạc Nhi xen lẫn trong đám người, nhìn một màn này, trong lòng như có thứ gì đó đang phập phồng.

Tựa như chua xót, tựa như mất mát, hỗn hợp thành một loại mùi vị không nói được, một đường quanh co, đến trái tim thì đâm ra ẩn ẩn đau .

Giống như có vật bén nhọn chọc vào nơi mềm yếu trong lòng.

Hài hòa như vậy, một màn rơi vào trong mắt của nàng thậm chí có chút chói mắt.

Nàng khép mắt, trong miệng như có hơi chua xót.

Từ từ lui ra ngoài.

"Tề cô nương, ngươi cũng ở nơi đây?"

Có người ở trên vai nàng nhẹ nhàng vỗ.

Quay đầu lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.

"Khoang Nhạc tiên sinh, khó có được một lần ngươi cũng ra ngoài."

Tề Lạc Nhi mỉm cười, đem cảm xúc chua xót lặng lẽ che giấu.

Khoang Nhạc khẽ mỉm cười: "Hôm nay là ngày sinh của Tử Anh Quận chúa, nghe nói có tiết mục ăn uống vui chơi, ta liền ra ngoài xem một chút."

Lúc này, trên bầu trời pháo hoa vẫn còn nở rộ, màu sắc kia so với trăng sáng tựa hồ càng thêm lộng lẫy, rực rỡ.

Tề Lạc Nhi quay đầu lại nhìn một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp: "Tiết mục rất đặc sắc. Ngươi nhìn, trên mặt biển vẫn còn pháo hoa, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua pháo hoa rực rỡ như vậy, còn có vũ điệu của giao nhân, chậc chậc, đẹp không sao tả xiết a."

Khoang Nhạc nhìn nàng nở nụ cười cơ hồ có chút khoa trương, trong con ngươi thoáng qua một tia ảm đạm.

Dắt tay của nàng: "Tề cô nương, ngươi thật giống như không quá cao hứng?"

Tề Lạc Nhi sửng sốt, miễn cưỡng cười một tiếng: "Ngươi căn cứ vào đâu mà nói, ta có chỗ nào mất hứng?"

Khoang Nhạc chỉ là nhìn nàng, không nói.

Tề Lạc Nhi thở dài: "Nói mất hứng thì quả thật có chút. Ta có chút nhớ sư phụ cùng mọi người. Không biết Đại vương các ngươi lúc nào mới khai ân thả ta trở về?"

Lại nhìn Khoang Nhạc một cái, cười nói: "Được rồi, ta thích ứng trong mọi hoàn cảnh rất tốt. Ở Thận Lâu cung cũng không có cái gì không tốt, có ăn có uống, không cần làm việc, cuộc sống làm sâu gạo, chính là mục tiêu hy vọng ban đầu của ta . . . . . ."

Nàng tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười lại vẻn vẹn ở khóe môi, che giấu không được ảm đạm nơi đáy mắt.

Thấy cái bộ dáng này của nàng, Khoang Nhạc trong lòng chợt đau nhói, có một tia áy náy thổi qua.

Nếu như không có lời tiên đoán của hắn, vương thượng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như thế đi ?


Chương 197: Giống như là yêu đương vụng trộm bị người bắt gặp 3

Thấy cái bộ dáng này của nàng, Khoang Nhạc trong lòng chợt đau nhói, có một tia áy náy thổi qua.

Nếu như không có lời tiên đoán của hắn, vương thượng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như thế đi ?

Bất quá chiếu theo tính tình của vương thượng, nếu có người uy hiếp Ma Cung gây bất lợi, hắn chắc chắn dứt khoát giải quyết trừ khử đi, không chút nào nương tay.

Hiện giờ, biết rõ Tề Lạc Nhi về sau có thể chính là sát tinh của hắn, hắn vẫn như cũ không đành lòng hạ thủ đối phó nàng, chỉ đem nàng giam lỏng ở chỗ này.

Hoặc giả, vị Tề cô nương này ở trong lòng của vương thượng , thật sự là khác biệt. . . . . .

"A, Tề cô nương, ngươi. . . . . ."

Hắn đang muốn nói chút lời an ủi nàng.

"Khoang Nhạc, ngươi và ta cũng coi như rất quen, không cần lại cô nương dài, cô nương ngắn. Ta gọi ngươi một tiếng Khoang Nhạc, ngươi kêu ta Lạc Nhi đi." Tề Lạc Nhi thoải mái nhìn hắn.

Khoang Nhạc hơi sững sờ, nhìn con ngươi nàng sáng như sao sớm, cũng không biết nên như thế nào.

Trong lòng nóng lên, gật đầu một cái: "Hảo! Tề cô nương. . . . . . Không, Lạc Nhi sảng khoái như vậy, ta đáp ứng là được."

Tề Lạc Nhi khóe môi khẽ cong, nở nụ cười.

Dung mạo của nàng không phải là đẹp nhất, mắt của nàng không đủ lớn, da không đủ trắng.

Nhưng nụ cười này, giống như đầy trời sao toàn bộ rơi vào trong mắt của nàng, tỏa ra hào quang đẹp đẽ nhất.

Khoang Nhạc giật mình, trong lòng luôn luôn bình tĩnh như nước hồ thu giờ lại giống như bị người ta ném một hòn đá nhỏ, tạo nên từng đợt rung động.

Hắn hơi có chút ngây dại.

Tề Lạc Nhi nhìn hắn dáng vẻ ngơ ngác không khỏi bật cười: "Khoang Nhạc, sao ngươi chợt giống như một ngốc đầu rồi?"

"A, khụ..., ta..., ta đang suy nghĩ bài hát ngươi ngày hôm qua ngâm nga . . . . . . Có mấy âm tiết nhớ không rõ ."

Khoang Nhạc trên mặt thoáng qua một mạt chật vật.

Tề Lạc Nhi nở nụ cười: "Chuyện này có khó khăn gì, ta sẽ hát cho ngươi nghe một lần cũng được. Đi, chúng ta lại đi tửu lâu của ngươi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Nàng kéo tay Khoang Nhạc, liền muốn đi.

Khoang Nhạc đứng bất động, thần sắc như có chút quái dị.

"Thế nào? Đi! Ta cũng sẽ không ăn ngươi!"

Tề Lạc Nhi nhìn hắn thần sắc như có chút bất an, trong lòng lại buồn cười.

Không phải là nắm tay sao? Thế nào vẻ mặt của hắn giống như là yêu đương vụng trộm bị người bắt gặp?

Tựa như ? Chợt phát hiện chung quanh không khí như có chút quỷ dị, yên tĩnh lạ kì.


Chương 198: Chuyện của ta và hắn, không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Không nhọc các ngươi phí tâm.

Không phải là nắm tay sao? Thế nào vẻ mặt của hắn giống như là yêu đương vụng trộm bị người bắt gặp?

Tựa như ? Chợt phát hiện chung quanh không khí như có chút quỷ dị, yên tĩnh lạ kì.

Chuyện gì xảy ra?

Tề Lạc Nhi quay đầu nhìn lại.

Lại thấy Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Tử Anh chẳng biết lúc nào đã đi tới.

Lúc này liền đứng ở sau lưng hai người bọn họ.

"Tham kiến Vương thượng, Quận chúa."

Khoang Nhạc thi lễ.

Trong lòng Tề Lạc Nhi run lên, có một loại cảm xúc không rõ dâng lên.

Nhìn hai người Nguyệt Vô Thương một cái, không nói gì.

Nguyệt Vô Thương cũng ngừng lại một chút, trên mặt cười như không cười , ánh mắt có chút khó lường: "Khoang Nhạc, ngươi khi nào thì lạnh nhạt với ta như vậy? Ta nói rồi, ngươi không cần so đo những thứ lễ tục kia ."

Khoang Nhạc cười khổ một cái.

Chính hắn cũng không biết tại sao, thậm chí lúc thấy Nguyệt Vô Thương có chút chột dạ. . . . . .

Nguyệt Tử Anh tò mò nhìn hai người Tề Lạc Nhi.Khoang Nhạc thì nàng đã biết, còn Tề Lạc Nhi nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thấy Tề Lạc Nhi hoà thuận vui vẻ tay nắm tay với nam tử (Khoang Nhạc khẩn trương đã sớm quên rút tay ra lại).

Cười khanh khách nói: "Không nghĩ tới Nhạc tiên sinh luôn luôn câu nệ cũng có ý trung nhân, vị cô nương này dung mạo cũng rất xinh đẹp."

Một câu nói nói ra, ba người cùng nhau biến sắc.

Khoang Nhạc cuống quít khoát tay: "Không, không, Quận chúa hiểu lầm. Vị cô nương này... vị cô nương này là khách Thận Lâu Cung, ta cùng nàng... cùng nàng chỉ là bằng hữu mà thôi."

Hắn vừa vội lại vừa sợ, có chút cà lăm .

Nguyệt Tử Anh lại cười, tiếng cười thanh thúy giống như chuông bạc: "Nhạc tiên sinh là đang thẹn thùng sao? Thật ra thì Ma giới chúng ta chỉ cần lưỡng tình tương duyệt là có thể hôn phối. Nhạc tiên sinh rốt cuộc đang sợ cái gì?"

Lại nhìn Tề Lạc Nhi một cái: "Ngươi sợ vị cô nương này không đồng ý? Không cần gấp gáp, cô nương Ma giới chúng ta sảng khoái vô cùng. Nhạc tiên sinh có tài như vậy, nàng nhất định sẽ đồng ý. . . . . ."

"Chuyện của ta cùng Khoang Nhạc cũng không nhọc đến Quận chúa cùng Vương thượng phí tâm." Tề Lạc Nhi chợt cười nhạt: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta còn muốn đi du ngoạn, Quận chúa xin cứ tự nhiên. Khoang Nhạc, chúng ta đi."

Lôi kéo Khoang Nhạc cũng không thèm nhìn tới hai người một cái, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro