Chương 16 - 20
<Huyềnpluss: Chương nào bị thiếu, không rõ nghĩa hay các bạn không hiểu thì cmt để mình hoàn thiện nhé, cảm ơn mn :)))) >
Chương 16: Nam tử yêu nghiệt cực phẩm
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt hiện lên một vòng hào quang.
Nơi chân trời phía đông, tia sáng đầu tiên xuất hiện. Cơ thể tiểu hài tử cũng có biến hóa kinh người!
Một luồng ánh sáng nhu hòa bao phủ lên người hắn.
Ánh sáng dần tản đi, hài tử đã biến mất, đứng ở đó là một vị bạch y nam tử. Mái tóc đen nhánh xõa tung, làn da nõn nà dưới ánh rạng đông như trân như ngọc. Lông mày như vầng trăng khuyết, giữa trán có dấu tia chớp đỏ. Như tuyết đọng lại trên bông mai hồng nở rộ, đẹp đến rung động mê hoặc lòng người.
Đôi mắt hắn đen như hắc ngọc, lúc thâm sâu như biển, lúc thanh tịch, long lanh mê người. Môi đỏ như ráng chiều, ánh lên ý cười như có như không làm cả người vừa lười biếng lại có phần diêm dúa lẳng lơ. Nhưng khí phách mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn làm cho lòng người cảm thấy khiếp sợ, không dám khinh thường dò xét.
Hắn vươn bàn tay trắng như ngọc, vuốt nhẹ khuôn mặt Tề Bảo Nhi.
(mình edit lại đến đoạn nam 9 xuất hiện thôi :) )
Edit: Bin0kun0
Khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc: "Tiểu nha đầu, còn muốn bắt bản tọa gọi ngươi tỷ tỷ ư, bản tọa lớn hơn ngươi rất nhiều đó..."
Hắn vừa nhẹ nhàng nhấc tay, thân mình Tề Bảo Nhi liền tà tà bay lên.
Lặng yên không một tiếng động bay vào trong lều: "Tiểu nha đầu, ngươi để bản tọa có một giấc ngủ ngon, bản tọa cũng cho ngươi nghỉ ngơi thoải mái một chút."
Tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng như mũi nhọn bắn thẳng hướng chân trời.
Một lát sau, một đạo tử quang(ánh sáng tím), một đạo lam quang(ánh sáng màu xanh lam)từ phía chân trời bay tới, trong giây lát dừng lại nơi rừng rậm.
Đó chính là hai nam nhân, một người một thân hắc y, thanh thoát mà nhanh nhẹn như loài dơi trong bóng đêm.
Một người một thân áo bào màu lam, tao nhã tựa thư sinh.
Lúc này hai người dáng vẻ vội vàng đi đến, vừa nhìn thấy bạch y nam tử trên mặt liền lộ ra vẻ kinh hỉ.(kinh ngạc + vui sướng)
Hắc y nam tử bước nhanh lên phía trước: "Vương, đã để người phải kinh động, là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, thuộc hạ đáng chết. Xin vương trách phạt!"
Người áo lam cũng nhanh chóng cúi mình nói: "Vương, hôm qua hai người thuộc hạ được hồng sứ giả sử dụng mật âm báo tin khẩn cấp, Thuyết vương bị Tử Vân Môn đánh lén, bọn thuộc hạ vội gấp rút đi ngay. Nhưng, dọc đường tìm kiếm suốt mà ko cảm nhận được vương khí, thuộc hạ vô dụng, phải tìm kiếm mãi đến tận bây giờ..."
Hắc y nam tử nhịn không được nói tiếp: "Vương, người ẩn mình ở một nơi bí mật như vậy, bọn Tử Vân Môn sao lại có thể tìm được người?"
Rồi nhìn xung quanh một chút, nói: "Kiểm Hồng và Hoàng Vũ sao lại không có ở bên cạnh bảo hộ vương?"
Chương 17 - 20:
Edit: Bin0kun0
Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/
Chương 17: Yêu nghiệt nam tử
Edit: Bin0kun0
Hoá ra nam tử áo trắng này đúng là thánh chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.
Hơn một trăm năm trước hắn thống nhất lại ma giáo khi đó đang chia thành năm bè bảy mảng.
Lập nên Ảo Ảnh cung, tại vị đã được trăm năm.
Kiểm Hồng, Hoàng Vũ, cùng với hai người sau đến sau Thanh Phong và Lan Đào chính là tâm phúc đắc lực của hắn.
Nguyệt Vô Thương có một bí mật, mỗi hơn một trăm năm, hắn sẽ hoàn đồng(trở lại làm trẻ con) một lần, sau khi biến thành trẻ con thì tất cả công lực sẽ mất hết.
Mấy năm nay Tử Vân môn cầm đầu cái gọi là chính giáo như nước với lửa cùng ma giáo. Mà bên trong ma giáo cũng có rất nhiều ma đầu như hổ rình mồi với vị thánh chủ là hắn đây.
Cho nên công phu giữ bí mật của hắn vô cùng tốt, người biết chuyện này của hắn cũng chỉ có bốn người thân cận này mà thôi.
May mắn là căn bệnh này mỗi lần phát tác chỉ kéo dài gần một ngày.
Một ngày sau sẽ khôi phục như thường.
Cho nên mỗi lần đến lúc căn bệnh sắp sửa phát tác, hắn đều để lại hai người tâm phúc ở ma cung xử lý mọi việc hằng ngày.
Chính hắn lại mang hai người còn lại tìm một nơi tuyệt mật để lẩn trốn.
Chờ đến khi căn bệnh phát tác xong thì lại đi ra.
Hôm qua chính vì việc này nên hắn mới trốn đến nơi đây, tuy rằng chỗ này là địa bàn của Tử Vân môn.
Nhưng chỗ này hoang vu, bình thường ít có người đặt chân tới.
Ngày hôm qua không biết tại sao mà lại đụng phải tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn tới đây tuần tra.
Kiểm Hồng không cẩn thận đã làm bại lộ hành tung.
Một hồi đại chiến qua đi, Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đều bị chết dưới tay tứ đại trưởng lão.
Mà Nguyệt Vô Thương vì lúc ấy đang là một đứa bé nên không bị tứ đại trưởng lão nhận ra.
Chỉ là bọn họ thấy hắn ở cùng với hai đại ma đầu nên đoán chắc rằng cũng là "thằng nhãi ma con" trong ma cung.
Bọn họ không tiện xuống tay với một đứa trẻ liền ném hắn xuống vách núi đen.
Có người đã nói sống hay chết đều nghe theo mệnh trời.
Nguyệt Vô Thương lúc ấy tuy rằng đã mất hết công lực.
Nhưng hắn rốt cuộc không phải người phàm mắt thịt, huống chi lúc rơi xuống lại nện luôn lên người con báo kia.
Hắn đã sớm phát ra đại bộ phận sức lực để giảm tốc độ rơi.
Khi rơi xuống mặt đất thì lại có con báo kia làm cái đệm thịt.
Cho nên thật ra hắn đến một cọng lông cũng không mất, coi như thoát chết trong gang tấc......
Nghe được câu hỏi của Thanh Phong, đôi mắt của nam tử áo trắng trầm xuống:"Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đã chết rồi. Có điều — bổn tọa sẽ không để cho hai người bọn hắn phải chết oan. Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại."
Chương 18: Nháy mắt một cái, gà mái già biến thành vịt
Hắn lại búng ngón tay, thản nhiên nói:"Bốn tên trưởng lão lỗ mũi trâu của Tử Vân môn công lực hình như lại tăng lên không ít. Hôm qua bọn họ đột nhiên cùng đi đến nơi này, nhất định là có âm mưu gì đó, nhưng thật ra cũng chẳng đáng để phải điều tra làm gì."
Lan Đào khom người xuống nói:"Bẩm vương, chúng thuộc hạ khi đang tìm vương đã vô tình nghe được một tin tức."
Nguyệt Vô Thương nhướng mày:"Tin tức gì?"
Lan Đào nói:"Tử Vân môn năm nay tuyển nhận nữ đệ tử trên toàn Đường quốc, nghe nói bọn họ được trời chỉ bảo, nói có thiên nữ xuất hiện ở phía đông nam Đường quốc, đại khái* tứ đại trưởng lão chính là vì chuyện thiên nữ này mà đến." (tóm lại, sơ lược)
Thiên nữ?
Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn cái lều nho nhỏ kia — chẳng lẽ là nha đầu này?
Lại lắc đầu, nếu nàng là thiên nữ được nhắc tới thì phải có tiên lực rất mạnh.
Nhưng nha đầu này đến một chút linh lực cũng không có.
Ngoại trừ hành vi có chút cổ quái thì chẳng thấy có gì khác thường......
Thanh Phong cũng thấy được cái lều linh lung khéo léo kia, hình như, trong đó có một người đang ngủ.
Trên mặt hắn hiện lên tia nghi hoặc, tính hắn thẳng thắn, nhịn không được hỏi:"Vương, đây là......"
Nguyệt Vô Thương cười cười:"Một con người nho nhỏ mà thôi. Không cần để ý đến nàng. Hai người các ngươi về cung trước, đề phòng yêu vương khác làm loạn."
Lan Đào sửng sốt:"Vương không quay về sao?"
Nguyệt Vô Thương chợt cười vô cùng sáng lạn.
Nhưng ý cười lại không đến ánh mắt:"Tử Vân môn làm ta mất đi hai đại hộ pháp, món nợ này nếu không đòi lại thì làm sao ta có thể ngủ yên được?"
Lan Đào ngẩn ngơ:"Ý của vương là?"
Nguyệt Vô Thương mỉm cười:"Bọn họ không phải muốn thu nhận đệ tử sao? Đây đúng là cơ hội tốt để đi đùa giỡn Tử Vân môn."
Lan Đào hoảng sợ:"Ý của vương là muốn làm một đệ tử bình thường của Tử Vân môn? Điều này sao có thể? Các trưởng lão của Tử Vân môn đều đã từng đấu qua với vương. Chỉ sợ nếu ngài đến bọn họ sẽ nhận ra. Rất mạo hiểm!"
Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, cười dài nói:"Việc này quá dễ."
Ngón tay bắn ra, một đạo bạch quang(ánh sáng trắng) hiện lên.
Hai người Lan Đào chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, một nữ tử áo trắng bỗng xuất hiện.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt hảo, da thịt vô cùng mịn màng.
Đôi mắt lưu ly sáng ngời, khóe môi hơi cong, trong ý cười lại lộ ra mấy phần quyến rũ.
Chương 19: Tốt bụng trộm sạch tất cả mọi thứ của nàng
Lộ ra khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Một thân quần áo trắng phấp phới trong gió, cả người nhìn qua quyến rũ nhưng không dung tục khó nói nên lời.
"Sao hả? Ta thế này chắc không ai nhận ra được phải không?"
"Bọn họ không phải đang tìm kiếm thiên nữ sao? Lão tử ta liền giả mạo một phen! Ta muốn khiến cho Tử Vân môn bọn hắn long trời lở đất, báo mối thù ngày hôm qua."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Vô Thương loé lên vẻ tàn nhẫn.
"Nhân tiện, lão tử cũng muốn xem xem rốt cuộc ai là thiên nữ." Trong đôi mắt hắn loé lên chút mưu mô.
"Tính đi tính lại vẫn rất có lợi cho ma giáo chúng ta, giết nàng cũng là một ý hay. Tóm lại là phải khiến cho thiên nữ của bọn họ không được yên ổn." Nguyệt Vô Thương tươi cười vô cùng sáng lạn.
"Vương, việc này rất mạo hiểm! Ngài là thánh chủ của chúng ta, sao có thể mạo hiểm?......Nhỡ đâu bị bọn họ phát hiện thì sẽ không xong đâu."
Lan Đào hơi nhíu mày.
Nguyệt Vô Thương nheo mắt cười:"Yên tâm, đám lỗ mũi trâu kia của Tử Vân môn miễn cưỡng lắm mới có thể đấu lại ta một trận, những người khác...... Hừ, bổn tọa nếu muốn đi, bọn họ có thể ngăn được ta sao?",
Hắn lại cúi đầu nhìn lướt qua cái lều nhỏ của Tề Bảo Nhi, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa.
Chậm rãi tiêu sái bước đến, mở cái ba lô khiến cho hắn vạn phần tò mò ra.
Nheo mắt nhìn mấy thứ bên trong.
Ôi, tất cả những thứ này, đại bộ phận là hắn chưa từng thấy qua, vậy thì không khách khí nữa!
Hắn sờ soạng trên người, lấy ra một cái túi nhỏ xấu xí.
Chọn lựa lấy mấy thứ trong ba lô của Tề Bảo Nhi.
Hắn đem nào là kính viễn vọng, la bàn, cốc giữ ấm, bật lửa, bút bi, kẹo cao su, mấy thứ khác nữa rồi ném toàn bộ vào trong cái túi nhỏ của mình.
Hắn lại thấy ở bên trong có một cái hộp nhỏ nặng nặng, làm từ thuỷ tinh trong suốt.
Bên trong có một vài viên gì đó tròn tròn, màu sắc rực rỡ.
Đổ tất cả ra, cái này — chẳng lẽ là thuốc?
Quên đi, nha đầu này mang nhiều thứ như vậy cũng không dễ dàng gì, thôi cứ để lại cho nàng cái bình này vậy.
Thuốc này dù sao cũng không thể tùy tiện uống ......(Vi: =]]]]]], hoá ra vì tnày anh mới để lại cho chị a~)
Hai thuộc hạ kia của hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ thượng luôn luôn cao quý, không vướng bụi trần, giờ phút này lại giống một tên thổ phỉ càn quét ba lô của người ta.....
Gió bắt đầu thổi mạnh –
Chương 20: Ngươi không cần cảm kích ta quá đâu
Cái túi nhỏ của Nguyệt Vô Thương không biết làm từ thứ gì?
Cho nhiều thứ linh tinh vào như vậy mà vẫn cứ như cũ, to bằng một bàn tay.
Chọn mãi đến cuối cùng, cái ba lô to đùng vốn đang căng phồng của Tề Bảo Nhi cũng chỉ còn lại một bộ phi hổ trảo(Vi: móng hổ bay??? Vi bó tay a T.T)và thuốc dự phòng. (HP: Hình như là móc câu, có 3 chạng, ta không nhớ tên gọi)
Giống như một cái khinh khí cầu bị chọc thủng.
Xèo
Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ cái ba lô kia, xác định là không còn càn quét được gì nữa.
Lúc này hắn mới cảm thấy thoả mãn lười biếng duỗi thắt lưng.
Tốt rồi, bọc hành lí của nha đầu kia đã giảm bớt không ít.
Nàng xinh xắn lanh lợi như vậy, không cần phải vác nặng như con ốc sên.
Hắn làm cái chuyện tốt này, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nha đầu kia đi......
Hắn thuận tay bỏ cái túi nhỏ vào trong tay áo.
Rồi lại cười tủm tỉm vẫy hai thuộc hạ:"Các ngươi có thể về Ảo Ảnh cung được rồi, mà trước khi về, cảnh cáo một chút lũ tiểu yêu quanh đây, đừng đến quấy rầy vị cô nương này nghỉ ngơi."
Nhìn thoáng qua Tề Bảo Nhi đang ngủ say sưa:"Tiểu nha đầu, bổn tọa nghĩ cho ngươi chu đáo như vậy, ngươi không cần phải quá cảm kích ta đâu."
Ha ha cười, tay áo phất lên rồi biến mất......
"Cô nương, tỉnh lại đi."
"Cô nương, tỉnh lại đi nào."
Tề Bảo Nhi đang ngủ mơ mình đi du đãng ở một vườn hoa.
Trước mắt bỗng nhiên có một con ruồi rất to bay tới ong ong lượn quanh nàng.
Nàng không chịu nổi quấy nhiễu, không nhịn được vung tay lên tát con ruồi:"Cút!"
Cái tát này, nàng vô ý dùng tới TaeKwonDo. Đánh ruồi bọ bách phát bách trúng, dễ như trở bàn tay.
Nhưng không hiểu sao con ruồi to kia lại trơn thế, cái tát này vỗ hụt vào không khí.
Không chỉ như thế, con ruồi kia còn bỗng nhiên vươn một bàn tay to ra, giữ chặt cổ tay nàng.
Khiến một cái tát khác của nàng lại không thành công.
"Yêu quái a!" Tề Bảo Nhi cả kinh, mở bừng mắt ra.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của một người.
Mày rậm mắt sáng, mũi cao mặt chữ điền, đôi môi khẽ nhếch......
Choáng váng! Ruồi bọ mà lại có khuôn mặt của một đại thúc!
Tề Bảo Nhi nhảy dựng lên.
Nàng nhảy quá gấp, suýt nữa thì đập mặt với vị đại thúc kia.
May là khuôn mặt quỷ mị kia đã lui về phía sau ba thước, mới tránh khỏi vận mệnh bị va chạm vào nhau.
Cái "mặt đại thúc" kia nhíu nhíu mày:"Cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Đẹp đến như vậy mà vẫn còn là người sao?
Giọng nói trầm ổn mà có sức hút.
Tướng mạo hắn chắc là không đến mức doạ người như vậy chứ?
Sao vẻ mặt cô nương này lại như gặp quỷ thế?
Tề Bảo Nhi bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này mới thấy rõ làm gì có ruồi muỗi gì chứ? Trước mắt chính là một vị đại thúc trung niên.
Mặc một thân trường bào màu thiên thanh(xanh da trời), khẽ cau mày nhìn nàng.
Tề Bảo Nhi sửng sốt một chốc.
Nếu nói là nhìn thấy đứa nhỏ kia thì nàng còn có chút hoài nghi về việc mình xuyên không, bây giờ thấy vị đại thúc mặc cổ trang, một chút hoài nghi kia cũng tan thành mây khói .
Nàng hơi nhíu nhíu mày, rồi mới nhớ ra là mình đã qua đêm ở đây với một tiểu hài tử.
Bản thân nàng thật sự không chịu đựng được nữa nên đến lúc gần hừng đông đã làm một giấc......
Ủa, trong rừng rậm này chẳng phải là không có bóng người sao? Vậy người trước mắt này là ai?
Chẳng lẽ mình đang ngủ thì được người ta cứu?
Nàng không kìm lòng được đánh giá xung quanh một chút, rừng rậm vẫn là rừng rậm.
Cái lều du lịch của mình vẫn còn nguyên xi –
Ơ, đứa nhỏ kia đâu?!
Sao lại không thấy ?!
Đây – nam tử áo trắng đang đứng ở trước lều đưa lưng về phía nàng là ai?
Hắn đang nghiên cứu lều của nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro