Chương 11 - 15
Edit: Huyềnpluss
Chương 11: Cách ăn chân giò hun khói
Hài tử kia cũng không khách khí, nhận lấy cái chân giò nàng đưa.
Sau một lúc xem xét, liền cắn một cái.
Mềm mềm dai dai, nhưng vị hình như không đúng lắm?
Tề Bảo Nhi sững sờ.
Nàng nhịn không được bật cười, đoạt lấy cái chân giò.
Lại thuận tay gõ đầu tiểu tử ngốc một cái: "Đồ đần, giấy gói bên ngoài không thể ăn."
Nàng xé bỏ lớp vỏ bao ngoài rồi đưa cho hắn: "Đây, nếm thử xem."
Hài tử kia nhận lấy, cắn thử, mùi vị khác hẳn trước...
"Cục bột, nói cho tỷ tỷ, cậu sao lại xuất hiện ở đây? Đây đến cùng là nơi nào?"
Tề Bảo Nhi giờ xem như cùng tiểu hài tử này thân rồi, lại bắt đầu hỏi chuyện.
Nàng cần phải hiểu rõ mình rốt cuộc đã đến đâu?
Trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, bản thân có lẽ không hề xuyên qua.
Là cái sơn động kia cùng với khu rừng này thông với nhau...
Hài tử nhìn nàng nói: "Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Choáng nha, tiểu tử này đúng thật không phải phúc hắc bình thường.
Mình cũng hy sinh nhiều thứ tốt như vậy rồi, vậy mà vẫn không dụ được tên quỷ Bạch Nhãn Lang này...
Nói chuyện đến nửa điểm cũng không chịu thua!
Nếu mình không nói trước, tên tiểu tử này cũng sẽ không nói.
Nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào với lai lịch của hắn.
Nàng muốn biết có phải bản thân đã xuyên qua hay không...
Suy đi tính lại, Tề Bảo Nhi quyết định không nên nói thật.
Nếu không lại phải dài dòng giải thích thế nào là xuyên không cho tên tiểu tử này nữa.
Nghĩ tới mãnh khoé của các nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không hay dùng, nàng quyết định vận dụng thử một lần: "Tỷ tỷ không cẩn thận đầu bị đụng, những chuyện trước kia đã quên toàn bộ rồi."
"Cậu xem, tỷ tỷ cho cậu nhiều đồ ăn ngon như vậy. Nơi này thâm sơn cùng cốc, nếu không có ta bảo vệ cậu thì cục bột cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị dã thú ăn tươi." Đây là thủ đoạn đe dọa.
"Nhìn xem tỷ tỷ đối với cậu thật tốt, cậu không chịu nói ra lai lịch cũng không sao, cậu nói cho tỷ tỷ biết đây là nơi nào, nay ai đang cầm quyền..." Lại chuyển qua giọng điệu dụ dỗ.
Hài tử kia nghiêng đầu nhìn nàng, chớp chớp ánh mắt, đối với lí do thoái thác của nàng xem chừng không tin.
Hắn cười nhẹ một tiếng, rộng lượng nói: "Được rồi, ta cũng không thể ăn chùa của ngươi. Trông ngươi cũng không giống người xấu, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Nơi đây gọi là Vân Vụ Sơn, thuộc lãnh thổ Đường Quốc, quốc vương hiện tại họ Lý..."
Chương 12: Cái gì tiểu cô nương, đại cô nương chứ
Vân Vụ Sơn?
Đường quốc?
Tề Bảo Nhi nhún vai. Chết rồi! Chết rồi, hóa ra nàng đã xuyên qua thật!
Đường quốc, quốc vương họ Lý?
Lẽ nào nàng đã xuyên qua triều Đường rồi?
Vẫn còn may, không phải thời không khác!
Môn lịch sử Tề Bảo Nhi cũng không tệ, nàng có thể ỷ vào kiến thức lịch sử phong phú làm một nhà tiên tri.
Được rồi, trước tiên nàng phải hỏi xem Hoàng Đế hiện tại là ai, chỉ mong nàng đang ở thời vua Đường Thái Tông...
"Đường quốc? Là triều Đường sao? Cục bột này, cậu có biết niên hiệu của hoàng đế hiện tại không?"
Hài tử kia liếc nhìn nàng: "Đây là Đường quốc, niên hiệu hiện tại là Khai Bình, hoàng đế là Đường Duệ Đế..."
Tề Bảo Nhi ngây ngốc!
Không đúng, không đúng, toàn bộ không đúng!
Nàng rà soát lại trí nhớ trong đầu, không hề có danh xưng như vậy.
Lại nói hoàng đế Đường triều đều xưng 'Tông " không phải là 'Đế' .
Nói như vậy, nàng thật đau khổ xuyên tới một thời không khác rồi! ! !
Hài tử kia thấy Tề Bảo Nhi bỗng nhiên mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng bộ dạng như bị sét đánh.
Trong đôi mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn cười đến hòa ái: "Tiểu cô nương, ngươi làm sao vậy? Như thế nào bộ dạng như gặp phải quỷ?"
'Tiểu cô nương' ba chữ này thốt lên làm cả người Tề Bảo Nhi nổi da gà.
Nàng trừng mắt nhìn tiểu hài tử không biết lớn bé: "Tiểu tử thối, cái gì mà tiểu cô nương với đại cô nương hả? ! Cậu phải gọi ta là tỷ tỷ!"
Đôi mắt tiểu hài tử hiện lên một tia sáng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có: "Hừ, ta không gọi."
Cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, khuôn mặt hắn ửng đỏ, lông mi dài nhẹ chớp.
Ngũ quan xinh đẹp trong suốt như ngọc trạm trổ, mặc dù hiện tại có chút hậm hực, nhưng bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu đến không nói nên lời.
Hắn ngồi yên bên cạnh Tề Bảo Nhi.
Tề Bảo Nhi nhịn không được, cúi đầu thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái: "Ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ ta nghe đi."
Cơ thể tiểu hài tử cứng đờ, vội rụt lại về sau.
Đôi mắt nhìn nàng lên án: "Ngươi... Ngươi..."
Dáng vẻ như tiểu bạch thỏ bị lão sói xám chiếm tiện nghi, cực kì vô tội.
Biểu tình như vậy, đúng là khiêu khích người ta khi dễ!
Tề Bảo Nhi cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ta lớn hơn cậu, cậu phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng, nếu còn không chịu gọi, ta..."
Chương 13: Cục bột suýt chút nữa trở thành bánh bao thịt
Nàng nhìn quanh, cảnh vật đã bắt đầu phủ bóng đêm.
Nàng bắt đầu hù dọa hắn: "Nếu cậu còn không gọi tỷ tỷ, ta sẽ mặc kệ cậu cho cậu một mình ở chỗ này."
"Trong rừng này dã thú gì cũng có đấy. Hổ này, báo này, sói này, gấu nữa, tùy tiện một con cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của cậu..."
"..."
"Da thịt cậu mềm mịn như vậy, vừa hay có thể làm điểm tâm cho bọn nó..."
"..."
Như tạo thêm sức thuyết phục cho những lời nàng nói, từ xa truyền đến tiếng hổ gầm rú, Tề Bảo Nhi sự tới mức run lẩy bẩy.
Lẽ nào trong rừng có hổ thật? !
Nàng mặc dù là bộ đội đặc chủng, nhưng không phải Võ Tòng, tay không tấc sắt, sao đấu lại được hổ?
Đôi mắt tiểu tử kia lóe lên tia châm biếm, thân thể nho nhỏ đột nhiên nhào vào lòng Tề Bảo Nhi.
Giọng nói run run: "Hổ... Hổ..."
Tề Bảo Nhi mặc dù sợ chết khiếp, nhưng lại không thể yếu thế trước mặt tiểu tử này được.
Nàng vỗ nhẹ lưng hắn trấn an: "Ngoan, đừng sợ, có tỷ tỷ đây, hổ... hổ nào cũng không dám tới gần đâu."
Vì nàng đang hãi hùng khiếp vía, nên không nhận ra nét mặt của tiểu hài tử đang chôn đầu trong ngực nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như hồ ly trộm được thịt.
Tề Bảo Nhi cho lửa cháy lớn lên, động vật hoang dã đều sợ lửa nha?
Chỉ mong những động vật ăn thịt cỡ lớn không dám tới...
"Cục bột này, cậu nhỏ như vậy thế nào chạy được đến khu rừng rậm nguyên thủy này?"
Đêm dài dài đằng đẵng, Tề Bảo Nhi lại không dám ngủ, đành phải bắt chuyện phiếm với tên tiểu tử.
Hài tử kia liếc nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên: "Ta ở thôn trang gần đây, lúc đang chơi bên bờ vực mới trượt chân ngã xuống."
Tề Bảo Nhi mở to hai mắt.
Tiểu hài tử từ sườn đồi cao như vậy rơi xuống?
Oa..., tiểu hài tử này cũng thật may mắn!
May mắn có con báo kia đệm cho, nếu không cục bột trắng trẻo này đã rơi vỡ thành cái bánh thịt rồi...
Haizz, xem ra muốn ra khỏi rừng rậm sương mù này, từ sườn đồi đó leo lên là nhanh nhất...
Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Ba lô của nàng đã có sẵn trang bị leo núi.
Có lẽ ngày mai phải xem thử có thể leo lên trên vách núi này không.
Lúc ở hiện đại, nàng đã được luyện tập kĩ thuật leo núi rồi.
Chương 14: Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử đâu...
Lúc ở hiện đại, nàng đã được học qua kĩ thuật leo núi, có leo hơn mười tầng cao ốc cũng không mệt.
Sườn núi này dựng thẳng từ trên xuống dưới nhưng cũng không làm khó được nàng.
Chỉ là còn phải mang theo tiểu tử này.
Vác thêm một người trên lưng không biết lên được hay không?
Nàng liếc qua tiểu tử kia, thấy hắn cứ gật gà gật gù, có vẻ đang rất buồn ngủ
Nàng bật cười, tiểu hài tử quả nhiên là không chịu được mệt mỏi.
Tiểu tử này tuy thông minh lại cổ quái, nhưng rất hợp ý nàng.
Thấy tiểu tử khó chịu, lòng nàng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu hắn: "Cục bột, cậu vào trong lều vải ngủ đi?"
"Vậy còn ngươi?" Đôi mắt trong suốt mở to.
"Ta phải gác đêm, rừng rậm nhiều dã thú, không thể để cho lửa tắt..." Giọng nói Tề Bảo Nhi phát ra kèm theo bất đắc dĩ cùng mỏi mệt.
Nàng cũng rất muốn ngủ, nhưng nơi này chỉ có hai người một lớn một nhỏ, nàng tự nhiên không thể để tiểu hài tử gác đêm.
Tiểu tử chép miệng: "Nhưng mà ta đói."
Hắn nói ra, Tề Bảo Nhi mới nhớ tới mình còn chưa ăn bữa tối.
Nàng vốn định đi kiếm chút gì đó về ăn, nhưng lại không yên tâm để tiểu hài tử một mình.
Không khỏi thở dài: "Hay là ăn đồ ăn dự trữ vậy ."
Nàng lấy trong ba lô ra gói bánh in*, lấy cho hài tử kia một khối.
(hay gọi là bánh khảo, được làm từ gạo nếp cán bột ép thành khuôn)
Hắn nhìn nhìn vật nhỏ hình vuông, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Nếm thử một miếng, hơi khô cứng, lại ngọt nhẹ... Khẽ nhíu mày. Lại là ngọt...
Bánh in hơi khô, Tề Bảo Nhi lấy ra bình nước du lịch uống vài ngụm.
Nàng ngẩng đầu lên, tiểu tử kia hai con mắt sáng rõ nhìn chằm chằm nàng.
Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào bình nước du lịch.
Tề Bảo Nhi tất nhiên biết hắn tò mò. Nàng mỉm cười: "Cục bột, uống miếng nước đi."
Tiểu hài tử nhận lấy, uống vài ngụm. Ồ, nước vẫn còn ấm.
Hắn nhìn nhìn cái bình vừa kỳ lạ lại xinh đẹp, lại ngó qua cái ba lô kì quái bên cạnh nàng, lông mày khẽ nâng lên, đôi mắt híp lại, khóe môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tề Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng sửng sốt.
Cái này... Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử...
Chương 15: Một đêm dài
Tiểu hài tử thấy Tề Bảo Nhi có chút giật mình.
Hắn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Trên người ngươi thật không ít đồ vật cổ quái. Cho tới giờ ta vẫn chưa từng thấy qua. Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"
Tề Bảo Nhi cười ha ha, gõ đầu hắn: "Ta đã nói rồi mà, chuyện trước kia ta quên sạch rồi, cậu còn hỏi! Xú tiểu tử ăn nói không có tôn ti, mở miệng ra là ta với ngươi, tốt xấu cũng phải gọi ta là tỷ tỷ chứ."
Hài tử liếc nhìn nàng, phủi tay: "Được rồi, ta ăn no rồi, ta đi ngủ."
Hắn cười tủm tỉm chui vào lều vải.
Hừ, tiểu hài tử chết tiệt, bắt hắn gọi một tiếng tỷ tỷ còn khó hơn lên trời!
Tề Bảo Nhi thở dài, bỏ thêm củi lửa.
Aizz, một đêm thức trắng đây.
Có lẽ nàng phải kiếm trò gì tiêu khiển vượt qua đêm dài dằng dặc thôi.
Nàng sờ sờ túi áo.
May quá, may quá, điện thoại di động của nàng vẫn còn.
Tuy ở thời đại này không có tín hiệu, nhưng nàng vẫn có thể chơi game đấy.
Máy của nàng sử dụng pin năng lượng mặt trời, không phải sợ sẽ hết pin.
Trên điện thoại nàng đã cài đặt sẵn hơn mười trò chơi, nàng chọn vài trò thú vị chơi tiếp...
Một đêm dài nhạt nhẽo trôi qua.
Tề Bảo Nhi chưa muốn ngủ, nhưng nàng quá mệt mỏi.
Hừng đông vừa lên, nàng ngủ gật tại chỗ.
Lều vải được vén lên, tiểu hài tử bước ra.
Tề Bảo Nhi ngồi đó, đầu úp vào gối ngủ say.
Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, nữ tử cổ quái, hắn đi khắp tam giới cũng không gặp được người thứ hai.
Nhất là đồ đạc của nàng.
Mỗi thứ hắn đều chưa từng thấy, chưa từng nghe, không biết lai lịch, xuất xứ chúng thế nào...
Nghe thấy tiếng động, cơ thể Tề Bảo Nhi khẽ nhúc nhích.
Có vẻ như nàng sắp tỉnh lại.
Tiểu hài tử khẽ nhíu mày.
Hắn giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn vào giữa trán Tề Bảo Nhi.
Miệng Tề Bảo Nhi lẩm bẩm một tiếng, lại gục xuống ngủ tiếp.
Tiều hài tử cười nhẹ một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt hiện lên một vòng hào quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro