Chương 1
“Tiểu Lý, ai, quay đầu lại.”
Lý Trình Tú đang cho muối vào nồi, nghe thấy tiếng Trương quản lí ở phía sau liền lên tiếng trả lời, cất muối xong mới quay người đi.
Quán rượu này mới mở ba tháng, tại phòng bếp dụng cụ đều còn mới sáng loáng, ánh lửa chiếu vào cái tủ màu trắng bạc trên cửa, đem khuôn mặt trắng noãn của Lý Trình Tú chiếu càng thêm sạng rỡ, ngay cả chóp mũi tinh tế đầy mồ hôi cũng lộ ra tia sáng.
Hắn lau mồ hôi trên mặt, “Trương quản lí, làm sao vậy?
Trương quản lí chỉ vào người bên cạnh hắn, “Tiểu Tiễn, cậu làm đi.” Sau đó nói với Lý Trình Tú, “Câu theo tôi tới đây một chút.”
Lý Trình Tú không hiểu ra sao, không nhanh không chậm theo, “Trương quản lí, tôi làm sao vậy?”
“Ngày hôm nay Lưu tổng tới, ở chỗ này chiêu đãi khách quý, ngay cả ông chủ chúng ta đều đi cùng. Kết quả vị khách nhân kia đối với mấy món ăn cậu làm khen không dứt miệng, tháng sau hắn ở cảng Victoria (1) tổ chức một bữa tiệc, đầu bếp nấu ăn vẫn còn chưa có định, muốn xem thử cậu như thế nào.”
Lý Trình Tú giật mình. Hắn trước đây đã từng cùng nấu với đầu bếp, cũng từng có kẻ có tiền mời chuẩn bị tiệc cơm tất niên các loại, cũng mệt mỏi mấy ngày, nhưng gặp phải khách hàng hào phóng, làm một lần liền bằng mấy tháng tiền lương, là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Hắn bởi vì lý lịch tầm thường, nên vẫn chưa đến phiên.
Hôm nay hắn lại đột nhiên có thể đụng phải việc tốt như vậy, nhất thời cao hứng hẳn lên, tim vì khẩn trương mà đập bình bịch.
Trương quản lí cười nhìn hắn, “Vui vẻ chứ, cậu vận khí cũng thực sự là tốt, từ trên điều đến chưa được một tháng nhỉ? Đến, vào đổi bộ quần áo sạch, rửa mặt, động tác nhanh lên một chút a.”
Lý Trình Tú gật đầu, đến phòng thay đồ, vừa muốn đẩy cửa, lại nhớ tới, quay đầu lại nói, “Trương quản lí, cám ơn ngài.”
Trương quản lí khoát khoát tay, “Đi thay quần áo.”
Lý Trình Tú nhanh lên đi vào, tắm xong đem quần áo đầu bếp màu trắng thuần mang theo mùi hương thơm mát thay vào, lại vẩy nước rửa mặt. Từ phòng bếp đi ra mang theo một thân toàn mùi khói dầu, hình như đã tiêu đi bớt.
Sau khi ra ngoài Trương quản lí liền dẫn hắn hướng bao sương (2) đi, dọc đường quan tâm dặn dỏ, “Tiểu Lý a, tôi biết cậu sẽ không nói, nhưng có thể nếu ít nói thì ít nói đi, người ta hỏi cậu cái gì đáp cái nấy là được.”
Lý Trình Tú an tĩnh gật đầu, “Vâng.”
“Cậu nhớ kỹ, một hồi sau khi đi vào, trước chào hỏi ông chủ, sau đó là ông chủ Lưu, cậu bình thường chắc có nghe nói nhưng chưa gặp qua, đầu hói, áo sơ mi màu lam, kêu Lưu tổng. Sau đó bên tay trái hắn là khách quý, họ Thiệu, tuổi còn trẻ, lớn lên so với minh tinh không kém, kêu Thiệu tổng.”
“Dạ.”
“Nhớ kỹ trình tự nha, đầu tiên là lão bản chúng ta, sau đó Lưu tổng, sau đó Thiệu tổng, mấy người còn lại không quan trọng, gật đầu là được. Cậu bình thường cũng không nói mấy câu, chỉ sợ tẻ ngắt, cho nên cậu sau khi chào xong thì đừng nói chuyện, trừ khi người ta hỏi. Cái khác giao cho tôi là được, biết không?”
“Dạ, cảm ơn Trương quản lí.” Lý Trình Tú cảm kích liên tục gật đầu, Trương quản lí bình thường không nói chuyện với hắn, không nghĩ tới lúc này chiếu cố như vậy hắn, làm hắn có chút thụ sủng nhược kinh. (được quan tâm mà lo sợ)
Hai người đi tới một gian bao sương, Trương quản lí nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng lão bản, “Đến.”
Trương quản lí đẩy cửa ra, dẫn Lý Trình Tú đi vào.
Lý Trình Tú vừa nhìn trước bàn vây quanh gần mười người nhìn mình, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đầu liền ong một tiếng, trong nháy mắt liền trống rỗng, mặc cho điều hòa thổi trong phòng lạnh ngắt, hắn khẳn trương đến cả mồ hôi đều chảy ào ạt.
Tính cách hắn có chút hướng nội, bình thường cũng không có nói nhiều,bây giờ cảm giác giống như là bị mọi người vây lại không còn một mảnh quần áo, hắn sợ chân đều mềm nhũn, đầu lưỡi cũng cứng đo.
Trương quản lí nhanh lên đẩy hắn một chút.
Lý Trình Tú mới giật mình phản ứng lại, mắt tìm lại chút tiêu cự, tìm lão bản của hắn trước, nhỏ giọng kêu lên, “Ông chủ hảo.” Sau đó theo ánh mắt tìm được áo sơ mi màu lam Lưu tổng, “Lưu tổng hảo.” Sau đó tiếp tục tim, trẻ tuổi, lớn lên không thua minh tinh…
Lý Trình Tú ngực lộp bộp một chút, phảng phất bị người khác hung hăng đập một quyền.
Gương mặt trắng noãn tuấn mỹ, cái trán trơn bóng, da dẻ căng bóng, người này. . .Hắn hoảng hốt rũ đầu xuống, trước mắt không ngừng hiện lên khuôn mặt tươi cười mang theo dò xét.
Cái này. . . Quá giống, sẽ là hắn sao, trải qua hơn mười năm, chưa hẳn đã nhận ra được, thế nhưng đều họ Thiệu. . .
Trương quản lí trong lòng gấp gáp, nghĩ thầm mới nói bên ngoài mà đều quên rồi sao, kỳ vọng vào rất cao, trông cậy vào người ngay cả phóng thí (đánh rắm nhưng mà để vậy cho nó hoa mỹ) đều sợ người khác nhìn mà hạ cả tiếng, thực sự là muốn mạng mà, vì vậy vội vàng đẩy bên hông của hắn một cái.
Lý Trình Tú phục hồi tinh thần lại, bật thốt lên kêu một tiếng, “Thiệu tổng hảo.”
Một bàn mọi người nhiều hứng thú nhìn hắn.
Ngày hôm nay Lưu tổng làm chủ, không chỉ nói chuyện làm ăn, ăn cơm uống rượu, trong bữa tiệc trừ những chuyện vặt vãnh, thương trường bát quái, hay trò chuyện ăn uống.Theo Thiệu tổng vừa mới khởi đầu, khen nơi này làm đồ ăn gon, người trong bàn liền chuyển chủ đề qua mỹ thực, nên mới gọi đầu bếp đến, mấy người lão tổng cũng hứng thú xem tiết mục góp vui.
Lão bản thật cao hứng,nghĩ đến tiểu đầu bếp trẻ tuổi tặng cho hắn thể diện, bất quá hắn cũng biết Lý tiểu đầu bếp da mặt so với con gái cũng mỏng không kém, liền trêu đùa, “Tiểu Lý a, điều hòa hình như không đủ lớn, cậu xem mặt cậu đều đỏ rồi.”
Một bàn đều nở nụ cười.
Trương quản lí cũng theo cười, “Tiểu Lý cái gì cũng tốt, lớn lên tuấn tú lịch sự, tài nấu nướng cũng không tệ, hay xấu hổ, thấy người lạ cũng không dám nói chuyện, mấy ngài cũng đừng để ý a.”
Lưu lão bản rõ ràng uống say, giọng nói phổ thông gượng gạo át cả tiếng trêu đùa,”Lý sư phó thế nào không giống với đầu bếp tôi nghĩ a, mỗi ngày đều nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy, vóc người lại nhỏ như vậy, làm sao bảo dưỡng a, có thể được chia xẻ cho tôi biết?”
Trên bàn có người cười xen vào nói, “Đúng vậy a, đến chúng ta cái tuổi toàn ngồi trên cao này lại không ai có chút trẻ, ngươi nói người ta suốt ngày lởn vởn toàn dầu với muối, vẫn gầy như vậy.”
Lý Trình Tú mặt đỏ đến tích ra máu, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trương quản lí nhìn hắn không có một chút tiền đồ, thực sự là dở khóc dở cười, vội vã hoà giải, “Cũng không phải sao, mấy cô gái trong quán rượu chúng tôi suốt ngày la hét giảm béo, vừa nhìn hắn ăn thế nào cũng không mập, đều ghen tỵ không chịu được.”
Sau đó lão tổng bắt đầu nói mình lúc còn trẻ gầy nhiều, sau đó lại thế nào mập, hiện tại thân thể có tật xấu gì, một hồi lực chú ý cũng từ trên người hắn dời đi.
Lý Trình Tú từ khi thành tiêu điểm bị mọi người bị giải thoát, liền không nhịn được thở dài một hơi, nhưng không đợi hắn thở được một hơi hoàn chỉnh, Thiệu tổng đẹp trai kia đã lên tiếng, thanh âm thuần nam tính tràn đầy từ tính, nghe vô cùng êm tai, âm lượng cũng không lớn, nhưng hắn vừa mở miệng mọi người đều an tĩnh lại.
“Lý sư phó đúng không, nhìn thật là tuổi còn trẻ, không nghĩ tới là có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Trương quản lí sợ người khác ngại hắn kinh nghiệm không nhiều, nói thêm, “Hắn nhìn tuổi còn trẻ, kỳ thực đã muốn ba mươi.”
Lưu tổng yêu một tiếng, “Nhìn rất giống sinh viên a, thực sự rất tuổi còn trẻ a.”
Lý Trình Tú ở trong lòng yên lặng sửa lại, hai mươi tám.Trương quản lí từ phía sau chọc hông hắn, “Tiểu Lý, ngay cả giám đốc Thiệu cũng có ý muốn mời cậu đứng bếp món Trung ở tiệc trên biển lần này.”
Lý Trình Tú vội vàng ngẩng đầu, không cẩn thận gặp phải ánh mắt nhìn chăm chú hắn, gặp Thiệu tổng cười như không cười nhìn hắn, ngực một mảnh hoảng loạn.
“Cảm ơn, cảm ơn Thiệu tổng.”
Thiệu tổng không biến sắc cười, thuận miệng hỏi, “Lý sư phó tên đầy đủ gì nha?”
Lý Trình Tú ngây ngẩn cả người, nghĩ có phải hắn đã nhận ra mình không? Nghĩ đến loại khả năng, lòng liền căng thẳng, tâm tư không rõ có loại thấp thỏm.
Trương quản lí thấy hắn như búp bê hết dây cót, tức giận đến mức muốn xách giày lên tát vào mặt hắn, đứng phía sau ra sức oán hắn, “Tiểu Lý, Thiệu tổng hỏi, cậu mau nói đi.”
“Tôi. . .”
Thiệu tổng chớp mắt, cười, “Lý sư phó khẩn trương như vậy làm gì? Khẩn trương đến tên của mình đều quên?”
Lý Trình Tú cố tự trấn định, nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, đâm lao phải theo lao, nhỏ giọng nói, “Tôi là Lý Trình Tú.”
Thiệu tổng phát ra một tiếng “Nga” thật dài, Lý Trình Tú nghe mà kinh hồn bạt vía.
Lý Trình Tú ở trong lòng liều mạng an ủi mình, đều đã mười ba mười bốn năm, đều là chuyện khi còn bé, hắn cũng chưa chắc là cái kia Thiệu, coi như là phải thì cũng chưa chắc nhớ kỹ hắn, cho dù nhớ hắn, hắn cũng có cái gì phải khẩn trương, hắn cũng không phải đã làm chuyện gì xấu.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền bình tĩnh không ít, nhưng mà trước mắt là việc trên biển kia, thực khiến hắn rầu rĩ. Một việc như vậy hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tha, thế nhưng nếu như người này thực sự là cái kia Thiệu, hắn thực sự không muốn đi.
Người này cho hắn cảm giác, cùng người khi còn bé không khác. Cả người luôn phát ra vẻ tài trí hơn người, bất quá lúc nhỏ luôn khoa trương cuồng vọng, bây giờ ở ngoài mặt cũng đã có một tầng thái độ cùng lễ phép đúng mực, mặc dù chưa đến nổi làm người khác không ưa, nhưng trong xương cốt luôn có thể nhìn thấy được một chút ngạo mạn, cho nên khiến cho người khác cảm thấy khó gần, thầm nghĩ muốn tránh ra xa xa.
Thiệu tổng cười cười, “Thật ngoài ý muốn là Lý sư phó còn trẻ như vậy, nhưng mà cũng tốt, việc này đối chuyện định thực đơn, mua đồ ăn và vân vân, anh giỏi nhất vậy nên làm thử xem, đến ngày đó cũng sẽ bận bịu, người lớn tuổi lại sợ sẽ không chịu nổi, bất quá anh không cần phải một mình đảm nhiệm, ông chủ của anh cũng đồng ý cho tôi mượn thêm vài người, đến lúc đó tùy anh xử lí.”
Lý Trình Tú lúng túng lắc lắc tay, giọng nói của Thiệu tổng rất chắc chắn, dường như không cho người khác cự tuyệt. Hắn rất muốn đem chuyện này bác bỏ, thế nhưng có nhiều ánh mắt như vậy, hắn biết mình lúc nói nhiều sẽ phạm lỗi, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng lão bản hắn đã chấp nhận, như vậy thì sẽ phiền toái không ít.
Những người Trần lão bản ở bên cạnh góp lời, “Tốt a tiểu Lý, còn không mau cảm ơn Thiệu tổng.”
Lý Trình Tú cẩn thận trộm liếc nhìn, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn Thiệu tổng.”
Trần lão bản hơi nhíu mày một cái, liền mang theo vài phần buồn cười nói, “Thiệu công tử, cậu nhất định cũng biết, không phải quán chúng ta không giúp đỡ, không phải muốn mượn là mượn, nhưng là hai anh em chúng ta, dễ bàn, cậu cần cứ việc mượn. Chính là tiểu Lý này, khi còn bé hoàn cảnh không được tốt lắm, hơi hướng nội, nói chuyện giao thiệp, không phải đặc biệt lưu loát, thực ra cũng không ảnh hưởng cái gì, tài nấu nường là chuyên nhất, cậu lượng thứ chút, đừng để mình phiền lòng.”
Thiệu tổng mỉm cười gật đầu, mắt cũng không rời Lý Trình Tú, “Không có gì đáng ngại, đầu bếp mà, quan trọng là nếm mùi vị.”
“Nếm mùi vị” ngữ điệu ba chữ nghe vào tai Lý Trình Tú, luôn cảm thấy có chút quái dị, làm hắn không quá thoải mái.
Trần lão bản vung tay lên, ra hiệu cho Trương quản lí đi xuống, “Cứ như vậy đi, các người trở về đi.”
Trương quản lí và Lý Trình Tú cũng như được đại xá, xoay người muốn rời đi.
Thiệu tổng đột nhiên nói, “Lý sư phó.”
Thân thể Lý Trình Tú dừng lại, cứng ngắc xoay người lại.
Thiệu tổng mỉm cười nhìn hắn, “Tiểu Lý sư phó, như vậy tôi mấy ngày nữa tới đón anh, chúng taanh, chúng ta hảo hảo thương lượng một chút.”
~Xin chào mình là phân cách tuyến~
Lý Trình Tú nhìn tấm lưng cao lớn rắn chắc Trương quản lí, từ bao sương đi ra liền do dự một đường, vừa nhịn vừa nhẫn, rốt cục nhịn không được, nhỏ giọng kêu lên, “Trương quản lí.”
Trương quản lí cau mày quay đầu.
Ông cùng Lý Trình Tú này, bình thường tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không thể nói là không ưa, nói thật, thì cũng có một chút chướng mắt.
Một nam nhân tuổi gần ba mươi, gầy yếu dường như bằng với học sinh trung học, hình dung như thế nào đây, chính là yếu đuối, một người nam nhân a, làm cho người ta nghĩ yếu đuối, còn có sao. Như vậy còn chưa tính, thanh âm nói chuyện còn hơi nhỏ làm cho người ta hận không thể nhét một cái loa vào miệng hắn, một bộ dáng vâng lời như con gái, cho dù là mặc một váy đi ra đường tám dặm, cũng không có người nhìn ra bất thường mà.
Ông biết quán rượu bọn họ có một số công nhân còn trẻ, ở sau lưng học cách nói chuyện và dáng dấp đi, còn muốn thêm vào một dáng vẻ nhướng mày tay lan hoa chỉ (3) gì gì đó. Ông biết hắn chẳng qua là có hơi giống con gái, cũng không đến mức cùng những người đồng bóng lố lăng ở bên ngoài giống nhau, chính là cái dáng vẻ khiếp nhược làm cho Trương quản lí thấy khó chịu.
Biểu hiện của hắn ngày hôm nay, so với trong tưởng tượng của ông còn muốn kém hơn, lúc vào ngay cả câu từ đầy đủ đều không nói ra, chỉ biết cúi đầu nhìn chân. Cũng may là hôm nay tới đều là khách quen, nếu không chọc khách mất hứng, đến lúc đó đều là ông phải chịu.
Nghĩ tới đây Trương quản lí đối với hắn có một chút chướng mắt, liền có chút gia tăng, khẩu khí cũng không tốt lắm, “Thế nào?”
Lý Trình Tú có chút khiếp đảm nhìn ông một cái, chần chờ nói, “Trương quản lí, có thể, có thể không đi được không?”
Trương quản lí híp mắt một cái, đem cái lỗ tai tới gần hắn, “Cậu nói cái gì, lớn tiếng lên.”
“Cái kia, chuyện trên biển, có thể, có thể không đi được không?”
Trương quản lí lúc này nghe rõ, sách một tiếng, “Không đi, vì sao?”
Lý Trình Tú cúi đầu, nghĩ không ra lí do thoái thác, chỉ là lại lập lại một lần nữa, “Có thể không được không?”
Trương quản lí sắc mặt có điểm khó coi, “Không phải là không đi? Cậu nghĩ như thế nào? Cái người Thiệu tổng kia đừng xem tuổi còn trẻ, cậu biết bối cảnh hắn ra sao không? Nhà hắn chính là cái đó.” Trương quản lí vừa nói rõ, vừa chỉ chỉ hộp đèn quảng cáo rượu Nam Hải ở chỗ rẽ, “Cậu xem như vậy có thể ít được hơn số này không?” Trương quản lí đem bàn tay duỗi thẳng đến trước mắt hắn, bất quá cái này là năm ngón tay, “Hai tháng cậu làm việc vất vả cũng chỉ có bao nhiêu đây, cậu có cái bệnh gì sao, vì sao không đi?”
Lý Trình Tú mặt nghẹn đỏ, đột nhiên hỏi một câu làm Trương quản lí hết ý, “Hắn, hắn tên đầy đủ, là cái gì?”“Cái gì?”
“Tên đầy đủ, Thiệu, Thiệu gì?”
Trương quản lí cau mày, ánh mắt nghiêm khắc vài phần, “Cậu chỉ là đầu bếp, hỏi cái này làm gì?”
“Tôi. . .”
“Cậu thành thành thật thật làm cơm là được, đừng nghĩ những gì không nên nghĩ, tôi cho cậu biết, tiểu Lý, loại người như vậy đều không phải cậu nghĩ muốn trèo lên là có thể trèo.”
“Tôi không phải. . .”
“Tôi thật không biết cậu nghĩ gì, chuyện này ông chủ đã chính miệng đồng ý, muốn sửa cũng không có thể sửa lại. Cậu muốn có bản lãnh kia, biểu hiện tốt một chút, làm cho Thiệu tổng cho cậu nhiều chút. Thế nhưng cậu cũng không thể làm cho ông chúng ta mất mặt a, ông ấy rất sĩ diện, tính tình dễ nóng, nói đuổi người liền đuổi người, cậu ở quán này làm đã nhiều năm, tính toán lại hết thời gian, cố gắng nhiều hơn nữa là có thể làm đầu bếp trưởng, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, không cố gắng làm tốt, tự phá hỏng cơ hội trong tay mình, cũng đừng trách người khác.”
Trương quản lí nói đều có lý, Lý Trình Tú muốn phản bác cũng không ra một chữ. Nói xong thì đi thẳng.
Lý Trình Tú trầm mặc nhìn hành lang vắng vẻ, từng ngọn đèn vàng sáng kéo dài đến cuối đường, ở cuối hành lang, trên tường gắn có tấm kính phản chiếu lại ánh đèn trong khoảng không, nhìn qua hoa mỹ, nhưng lại trống vắng đáng sợ. Rõ ràng là gam màu ấm áp, lại bị sàn nhà lót đá cẩm thạch làm cho thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lẽo tịch mịch, thân ảnh đơn bạc của Lý Trình Tú thêm vào càng làm tăng vẻ trống rỗng.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro