QUYỂN 2: CHƯƠNG 131-140
Editor: babynhox: DĐLQĐ
CHƯƠNG 131: BÀ TÁM
"Chị Phong, đây là báo cáo hội nghị lúc nảy." Viên Cổn Cổn cười tủm tỉm đưa túi tài liệu trên tay cho Phong Tình đang đánh máy.
"Cổn Cổn, cám ơn em." Phong Tình tiếp nhận túi to đặt lên bàn, "A, đúng rồi, chị có sushi rất ngon, đi thôi, đã đến giờ trà chiều, chúng ta cùng ăn."
"Không được, Triệt không thấy em trở về sẽ tức giận." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu cười nói.
"Thật sự không được sao? Chị phải xếp hàng ở đó mới mua được hương vị này đó." Phong Tình lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngăn kéo, thiết kế trong suốt làm cho sushi được bày trí bên trong nhìn rất mê người.
Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng một cái, hơi do dự.
"Đi thôi, chỉ pha ly trà xanh ăn mấy miếng sushi mà thôi, sẽ không bao lâu." Phong Tình cầm hộp thân thiết vãn kéo tay của cô đi đến phòng trà nhân viên.
"Không biết Viên Cổn Cổn kia được vận cứt chó gì, dựa vào tư chất như vậy có thể gả cho tổng giám đốc của chúng ta, thật sự là ủy khuất cho tổng giám đốc chúng ta rồi." Một cô gái đầu nâu tóc quăn lắc lắc đầu, vẻ mặt hèn mọn.
"Đúng vậy, người không xuất sắc cũng không tính mà 3 năm cũng không 'sinh được trứng gà', tôi thấy nhất định là tổng giám đốc không có hứng thú chạm vào cô ta, cưới cô ta chỉ là có nổi khổ bất đắc dĩ." Một cô gái trang điểm tỉ mỉ phụ hoạ theo.
"Nói không chừng là cô ta bỏ thuốc để gạo nấu thành cơm, tổng giám đốc không thể không chịu trách nhiệm." Cô gái tóc nâu nữ sờ sờ móng vừa làm của mình, cười quyến rũ.
"Cô gái như vậy, vừa không thông minh lại không xinh đẹp, là đàn ông thì ai sẽ thích, nói không chừng cuối năm là có thể nhìn thấy tin tức bọn họ ly hôn, hơn nữa đàn ông xuất sắc giống tổng giám đốc như vậy, có thân phận có địa vị có quyền lại có thế, sao có thể không có phụ nữ bên ngoài chứ, có lẽ không ly hôn chính là cho cô ta một danh phận, trang trí ở trước cửa nhà họ Hắc mà thôi." Một cô gái khác cắn miếng bánh trên tay cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện người khác của bọn họ.
"Này, mấy bà tám này, rảnh rỗi đến không có việc gì liền nói bậy ở sau lưng người khác, không sinh được trứng à, nói vậy thì các người sẽ sinh trứng gà sao, đều là phụ nữ, các người nói như vậy nói có ý gì?" Phong Tình nhăn lông mày xinh đẹp lại lớn tiếng quát.
Mấy người nhân viên nhìn Viên Cổn Cổn ở bên cạnh, cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng đứng dậy rời đi, tuy bọn họ sinh lòng ghen tị, nhưng cũng không muốn mất đi công việc này... Phòng trà nước chỉ còn lại có Phong Tình tức giận và Viên Cổn Cổn cúi đầu không nói gì. Phong Tình đặt sushi lên trên bàn thủy tinh, lấy bộ đồ ăn của mình ra, pha hai ly trà xanh, sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn, nhỏ giọng nói "Cổn Cổn đừng khó chịu, con người chính là như thế này, bản thân muốn thứ gì đó mà không chiếm được, bị người khác chiếm được sẽ có chút tâm lý ghen tị, đừng để ở trong lòng."
Viên Cổn Cổn gật gật đầu, miễn cưỡng kéo ra cười khẽ "Em không sao, thật ra bọn họ nói cũng không sai, em và Triệt... Đúng là cách xa một trời một vực, đứng ở bên cạnh anh ấy, có đôi khi em cũng sẽ cảm thấy rất không xứng, điểm ấy tự em hiểu được, mà em và Triệt kết hôn cũng giống như là bởi vì anh ấy chịu trách nhiệm, nhưng em không có bỏ thuốc anh ấy, là thật, em không có bày kế để anh ấy cưới em."
"Em không cần giải thích, chị biết, nói ngài ấy bày kế em thì chị liền tin, nói em bày kế ngài ấy, đây thật sự là truyện cười lớn." Phong Tình an ủi vỗ vỗ bờ vai của cô, cười mở hộp sushi ra.
Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười.
"Đây, ăn đi, đừng nghĩ lung tung, tổng giám đốc đã chọn em vậy thì chứng minh ở trong lòng ngài ấy em là người xứng đôi với ngài ấy, đừng tự xem thường mình, em còn tốt hơn nhiều so với em tưởng tượng." Phong Tình tao nhã kẹp lên một sushi tôm chiên để vào trong khay của cô, giọng nói dịu dàng
Viên Cổn Cổn cầm lấy sushi bắt đầu ăn.
"Chị Phong, chị nói... Có phải sẽ có một ngày Triệt không cần em nửa không?"
Phong Tình ngẩn người, lập tức kéo ra cười nhạt "Cổn Cổn , tình cảm có thể là vĩnh hằng cũng có thể là một cái chớp mắt, chúng ta vĩnh viễn cũng không đoán được lòng người, đừng nói tổng giám đốc, cho dù là một người bình thường tốt bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu,thành thật bao nhiêu, chỉ cần người đó thay lòn, tất cả những thề non hẹn biển đều là mây khói, mà lòng người, chính là thứ dễ dàng thay đổi nhất trên thế giới này, cho nên em phải nhớ kỹ, làm người thì không thể quá cố chấp, nếu thật sự đến lúc nên buông thì nên buông, đừng để bản thân bị thương."
Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, vẻ mặt cái hiểu cái không."Ý chị Phong là... Một ngày nào đó, Triệt sẽ thay lòng bỏ em, lúc đó em nên ngoan ngoãn nghe lời sao?"
"Không phải, đứa bé ngốc, ý của chị là tương lai không phải chúng ta có thể đoán trước, em chỉ cần yên tâm cố gắng hưởng thụ mỗi một phút mỗi một giây với ngài ấy, mặc kệ sau này như thế nào, cũng nên thuận theo tự nhiên đừng lo lắng quá nhiều, cũng đừng làm cho mình chịu nhiều áp lực, hiểu không?" Phong Tình gắp một miếng cá hồi chấm chút tao nhã đưa vào trong miệng.
"Có cách gì có thể làm cho anh vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ em không?" Viên Cổn Cổn chống tay nâng hàm dưới nhỏ giọng hỏi.
"Nếu thật sự có cách này, thì sao trên thế giới lại có nhiều vụ án tự sát vì tình như vậy chứ? Có thể cầm tay đi cả đời là một may mắn đáng quý, không phải mỗi người đều có thể có loại may mắn này, nhưng em rất có khả năng có được may mắn như vậy, cho nên không cần lo lắng." Phong Tình cười nhấp một ngụm trà xanh.
"Vì sao?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn cô ta.
"Bởi vì ông trời yêu thích đứa trẻ ngốc." Phong Tình nghiêm túc trả lời.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức bĩu môi, đáp án này cũng không làm cho người ta vui vẻ chút nào.
Ăn sushi xong, Viên Cổn Cổn sốt ruột xông lên tầng cao nhất của Hắc Viêm, xong rồi, thoáng cái đã qua nửa tiếng, mở ra cửa văn phòng Hắc Viêm Triệt ra, nhìn nhìn bốn phía, không có người? Đi ra ngoài sao? Người nào đó nhẹ nhàng thở ra ngồi trở lại vị trí của mình, liếc mắt nhìn đến hai cái hộp lớn hình vuông xinh đẹp ở trên bàn Hắc Viêm Triệt, đây là quà tặng sao? Viên Cổn Cổn tò mò đi tới, nhìn nhìn cái hộp đóng gói rất tinh xảo, trong lòng thoáng qua tia nghi ngờ, đây là của phụ nữ tặng sao... Miếng thẻ bên cạnh viết thân gửi Hắc tiên sinh, trong hộp là cái gì chứ...
CHƯƠNG 132: NƠI THU THẬP TIN TỨC
Ngay lúc tay nhỏ bé trắng noãn của người nào đó phủ lên trên nắp hộp, một tiếng nghiêm khắc làm cho cô sợ tới mức rút tay lại.
"Không được chạm vào!"
Hắc Viêm Triệt cau mày đi tới, đôi mắt tím không vui nhìn Viên Cổn Cổn bị dọa.
"Triệt..." Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi ủy khuất, tuy tính tình anh không tốt nhưng rất ít khi không cho cô chạm vào đồ của anh, trong hộp này là thứ gì? Có thể làm cho người lạnh lùng như anh khẩn trương như vậy.
Hắc Viêm Triệt chồng hai cái hộp lại với nhau nhìn miếng thẻ bên cạnh, lạnh giọng đến "Em không biết chữ? Xem không hiểu ý của hai chữ thân gửi sao?"
"Em..."
"Cha mẹ em không dạy em không thể tùy tiện mở quà tặng của người khác sao?" Hắc Viêm Triệt nhìn cô, ánh mắt sắc bén làm cho người ta không khỏi lùi bước.
Viên Cổn Cổn lui về sau một bước, hốc mắt đỏ lên, người khác... Kết hôn ba năm, ở trong lòng anh, cô vẫn chỉ là người khác mà thôi.
"Vừa mới đi đâu hả ?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Chị Phong mời em ăn sushi." Viên Cổn Cổn cúi đầu nhỏ giọng thì thào.
"Đem tập tài liệu này đưa đến phòng tài vụ." Hắc Viêm Triệt lấy một chồng tài liệu từ trên bàn đưa tới trước mặt cô.
"Dạ." Viên Cổn Cổn nhận lấy tài liệu xoay người đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng cô đơn của cô, mấp máy môi mỏng không nói gì.
Á Tư và Nhã Tư đứng ở một bên không hiểu liếc nhau một cái, cũng không nói gì.
Đợi đến khi bóng dáng Viên Cổn Cổn đi xa, Hắc Viêm Triệt mở nắp hộp ra, hai cái đầu người máu chảy đầm đìa lẳng lặng nằm ở bên trong, miệng bị khâu lại, máu thịt lẫn lộn vào nhau, làm cho người ta không chịu nổi chính là con mắt chia ra đặt ở bên cạnh đầu người, cực kỳ tàn nhẫn.
Hắc Viêm Triệt nhìn nắp hộp, mặt trên viết một đoạn nói, "Hắc tiên sinh, ở trong này là 12 vạn phần xin lỗi tôi gửi đến ngài, tin tưởng tôi, tôi chưa bao giờ muốn chống lại ngài, xin ngài tha thứ cho người của tôi sơ ý mang phiền phức cho ngài."
"Đây...Đây là hai tên bắt cóc Cổn Cổn sao?" Á Tư mở to mắt hơi không thoải mái, nhỏ giọng hỏi Nhã Tư bên cạnh.
"Chắc vậy." Nhã Tư hờ hững trả lời.
Á Tư không nhịn được lắc đầu, Daniel cũng rất hung ác. Nhìn Hắc Viêm Triệt khẽ nói: "Chủ nhân, vừa rồi ngài đối với Cổn Cổn như vậy là vì đã ngửi thấy được mùi máu tươi phải không?"
Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái "đi thả con trai của Daniel ra, đưa cái hộp này cho cậu ta kêu cậu ta trả lại cho cha mình."
"Dạ." Á Tư và Nhã Tư cùng khom lưng xoay người, một người cầm một cái hộp đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh nữ.
Viên Cổn Cổn ngồi ở trên bồn cầu lặng lẽ rớt nước mắt, tuy không có sự cho phép của anh mà chạm vào đồ của anh là không đúng, nhưng bọn họ là vợ chồng không phải sao? Cái gì mà quan trọng như vậy ngay cả nhìn cũng không thể nhìn, hay là anh muốn tự do, muốn có một chút bí mật riêng, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng cho cô có không gian bí mật riêng mà. Tất cả mọi chuyện của cô đều là anh quyết định, với anh mà nói, nắm trong tay tất cả đã là thói quen, cô cũng thuận theo nghe lời, nhưng vì sao... cô chỉ muốn nhìn một chút trong hộp đó là cái gì anh cũng phải hung hăng trách mắng cô như vậy, chẳng lẽ thật sự giống bọn họ nói... cô chính là người giữ cửa trong nhà, anh cưới cô là có nỗi khổ?
"Ai, nghe nói hôm nay có người tặng hai cái hộp xinh đẹp đến văn phòng tổng giám đốc, như vậy chắc là phụ nữ tặng." Giọng nữ A vang lên.
"Hơn nữa vừa nãy tôi còn thấy Viên Cổn Cổn khóc đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc đấy, nhất định có chuyện." Giọng nữ B tiếp lời.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, cười khổ một cái, cho dù là lúc nào thì nhà vệ sinh nữ cũng là nơi thu thập tình báo tốt nhất, mới nhất, tình hình ở đây như vậy, cô không chỉ một lần nghe được cô là đống phân trâu vô sỉ làm sao may mắn trở thành nơi dừng chân của đóa hoa tươi Hắc Viêm Triệt.
"Tôi cũng đã nói trên thế giới này không tồn tại truyện cổ tích, không phải là công chúa thì làm sao có thể nắm tay hoàng tử chứ?" Giọng nữ C gia nhập.
"Viên Cổn Cổn cũng coi như là công chúa rồi, tuy Viên thị không thể so với Hắc Viêm, nhưng cũng là một trong 20 công ty giàu mạnh trên toàn thế giới." Giọng nữ A nói.
"Được rồi, vậy sửa một chút, không phải là công chúa xinh đẹp thì làm sao có thể nắm tay hoàng tử tuấn tú chứ?" Giọng nữ C nghĩ nghĩ, kiên trì ý nghĩ của mình.
"Các người không biết chán sao? Từ lúc bọn họ kết hôn tới nay mỗi ngày đều phải nói lên vài câu mới thoải mái, trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, thật sự có được hạnh phúc chỉ vài người, đó đều là số mệnh, có lòng tốt sẽ có kết quả tốt, tôi thấy Viên Cổn Cổn đơn thuần thiện lương như vậy, nhất định sẽ được hạnh phúc, các người liền tích khẩu đức đi, chi dù Viên Cổn Cổn không có gả cho tổng giám đốc, các người cũng không có hi vọng." Giọng nữ D mở miệng, nói ra sự thật.
"Này, cô đây là có ý gì?"
"Làm sao mà cô biết tôi không có hi vọng?"
"Ý của cô là nói chúng tôi lắm lời? cô thuộc bộ phận nào mà kiêu ngạo như vậy?"
Lúc mọi người ở đây tranh cãi không nghỉ, một tiếng nhạc ngắt tranh chấp của bọn họ, Viên Cổn Cổn ngẩn người, lấy di động ở trong túi đang vang không ngừng ra nhấn phím call.
"Em đưa tài liệu đưa đến Nam Cực sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói từ tính của Hắc Viêm Triệt, mang theo nồng đậm không vui.
"thật xin lỗi, em lập tức quay lại." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi nhỏ giọng thì thào
Hắc Viêm Triệt nghe giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nhíu mày không nói cái gì nữa, cúp điện thoại.
Mãi đến khi tiếng tút tút cúp điện thoại truyền đến Viên Cổn Cổn mới để điện thoại vào túi lại, từ trên bồn cầu đứng lên vỗ vỗ cái mông, vuốt ve nếp nhăn trên váy, mở cửa đi ra, liếc thấy mấy cô gái xinh đẹp đứng ở bồn rửa tay, vẻ mặt nói xấu người khác bị người ta bắt gặp, lau nước mắt lễ phép cười cười với các cô, đi đến bồn rửa tay rửa tay và mặt, dùng khăn giấy lau khô rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô không biết gặp người khác nói xấu mình thì nên biểu hiện gì, nhưng mà... Cô không muốn tranh cãi cũng không muốn so đo, bởi vì càng so đo lại càng phát hiện... thật ra bọn họ nói đều là sự thật...
CHƯƠNG 133: MÂU THUẪN NỘI BỘ
"Thật xin lỗi, ta... Em vừa mới ở nhà vệ sinh." Viên Cổn Cổn đứng cách Hắc Viêm Triệt không xa, nhỏ giọng thì thào.
"Tới đây." Lần đầu tiên Hắc Viêm Triệt không có phát giận, chỉ vươn tay thon dài ra với cô.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, chậm rãi đi tới gần anh, đưa tay của mình cho anh, vẫn ngoan ngoãn trước sau như một.
Hắc Viêm Triệt nắm tay bế cô lên trên chân, nhìn nhìn đôi mắt và cái mũi ửng đỏ của cô, nhàn nhạt hỏi "Đã khóc?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, không nói gì.
"Anh nói không đúng? Em cảm thấy ủy khuất?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm hơi bất mãn với sự im lặng của cô.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu "Anh nói đều đúng là em không tốt, thật xin lỗi, sau này cũng sẽ không như vậy nửa."
"đã như vậy sao còn trốn đi khóc? Em cảm thấy anh là người không nói lý lẽ?" Hắc Viêm Triệt nhìn mắt cô, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, tiếp tục im lặng.
"nói chuyện!" Hắc Viêm Triệt hơi không kiên nhẫn tăng thêm giọng điệu.
"Em... Ở trong lòng anh chính là người khác sao?" Viên Cổn Cổn thở sâu, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của anh, giọng nói nhẹ nhàng mang theo run run làm người ta thương tiếc.
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lập tức không vui mím chặt môi mỏng, lạnh lùng nhìn cô.
Viên Cổn Cổn cúi đầu, hơi hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này.
"Ha ha, không sai, 3 năm qua đầu óc không thông minh hơn nhưng đã học được 'bắt lấy trọng điểm' rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trào phúng, từng chữ đều lạnh như băng.
Viên Cổn Cổn không yên tuột xuống từ trên chân anh, nhỏ giọng ngập ngừng "Em đi sắp xếp lịch trình lại."
Hắc Viêm Triệt không ngăn cản cô, tay nắm chặt thành quyền, hừ lạnh một tiếng tập trung chú ý vào trên máy tính, không nhìn cô nửa.
Viên Cổn Cổn yên lặng xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.
Từ hôm nay về sau, mọi người rơi vào hoàn cảnh vô cùng tối tăm, mỗi ngày đều hốt hoảng cùng đợi tổng giám đốc đại nhân bắn pháo, mà tổng giám đốc phu nhân chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói, nhưng ai nấy đều thấy được bọn họ... có mâu thuẫn nội bộ rồi... Ngay dưới tình huống 'ác liệt' như vậy, có người còn ngại không đủ loạn đưa tới cho Viên Cổn Cổn một gói hàng và một tấm thẻ tràn ngập tình yêu, vì thế... Tổng giám đốc đại nhân phát điên rồi...
Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.
"Viên! Cổn! Cổn!, buông! tay!" Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Viên Cổn Cổn gói hàng nhỏ lắc lắc đầu "Đây là của em."
"Buông tay hay không?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, con ngươi màu tím nhạt dần dần biến thành màu tím đậm.
"Anh... không phải anh đã nói không được sự cho phép của chủ nhân của vật đó thì không được phép chạm vào vật đó sao?" Viên Cổn Cổn cắn chặt răng, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, tức giận đến răng cũng ngứa rồi. "Thế nào? Em liền thích chứng cứ trêu hoa ghẹo bướm của em như vậy?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người lập tức không vui nói "Vậy còn anh? không phải anh cũng rất quý trọng chứng cứ hái hoa ngắt cỏ bên ngoài của anh sao, cũng không phải một cái mà là hai cái đấy."
Hắc Viêm Triệt nghiến răng không nói hai lời liền gạt bỏ gói hàng trên tay cô, ném cô ngã nhào xuống giường, há mồm liền cắn lên mặt trắng non mềm của cô, để lại dấu răng hung tợn trên mặt cô.
"A..." Viên Cổn Cổn đau kêu ra tiếng, không ngừng giãy giụa.
"Dám tranh luận, thiếu dạy dỗ em." Hắc Viêm Triệt vừa để lại dấu răng trên mặt, trên môi, trên gáy của cô, vừa dùng sức véo cái mông co dãn của cô, trút hết lửa giận của mình.
"A... Đau quá... Đừng... Anh không phân rõ phải trái... Hu hu... Đau..." Viên Cổn Cổn vươn tay đẩy anh ra lại bị anh bắt lấy hai tay cố định ở trên đỉnh đầu, nhúc nhích cũng chẳng được, chỉ có thể mặc cho anh khi dễ.
Hắc Viêm Triệt hung hăng cắn nơi mềm mại đầy đặn cách một lớp áo của cô, khiến cho cô run rẩy.
"Hu hu... Anh khi dễ em..." Viên Cổn Cổn khóc thì thào nói, giống như một động vật nhỏ bị người ta khi dễ, đáng thương tội nghiệp.
"Liền khi dễ em, như thế nào!" Hắc Viêm Triệt bá đạo nói, nhìn bộ dáng của cô thì tức giận dần dần bị đánh tan, con ngươi tím đậm cũng dần dần khôi phục thành tím nhạt.
"Hu hu..." Viên Cổn Cổn ủy khuất khóc, thế nào... cô có thể như thế nào? cô chỉ có thể mặc cho anh khi dễ như vậy.
Hắc Viêm Triệt cúi người phủ lên môi của cô, phát huy bản năng cơ bản nhất của đàn ông - - tinh trùng lên não.
"Ưm... không cần..." Viên Cổn Cổn hất mặt kháng cự, che giấu quật cường từ trong thân thể.
"Dám không cần!" Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, bóp chặt cằm của cô không để cô từ chối.
Viên Cổn Cổn thở gấp lớn tiếng khóc rống, rất giống bị kẻ bắt cóc xâm phạm.
Hắc Viêm Triệt mắng nhỏ một tiếng buông cô ra, mất đi hứng thú.
"Viên Cổn Cổn! Rốt cuộc là em muốn gì?"
Viên Cổn Cổn được tự do liền xê dịch về sau vài bước, ngồi xổm ở trên giường "Em không muốn làm."
"Anh đã nhìn ra, nói lý do?" Hắc Viêm Triệt khoanh hai tay ở trước ngực, tức giận nhìn cô, con bé ú chết tiệt, anh cũng không so đo cô 'bất kính', cô còn dám cướp đoạt quyền lợi người chồng của anh.
"không muốn làm với anh, nếu anh muốn làm thì đi tìm người tặng quà thân mật cho anh đi." Viên Cổn Cổn lấy hơi hô lớn, rốt cuộc cũng trút ra hết nghi ngờ và ủy khuất trong nhiều ngày như vậy.
"Cái gì?" Hắc Viêm Triệt híp híp mắt, hơi nghi ngờ những gì mình nghe được.
"Em... Em..." Viên Cổn Cổn nhìn đôi mắt của anh đột nhiên biến màu và nét mặt nguy hiểm này, không khỏi xê dịch mông về sau.
"Lặp lại lần nữa." Hắc Viêm Triệt kéo lấy tay cô, giọng điệu rất là bình tĩnh.
CHƯƠNG 134: HẮC VIÊM MINH VỚI TÔ ANH LẠC
Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, không nói gì.
"Nói!" Hắc Viêm Triệt hét lớn một tiếng, tăng thêm sức ở trên tay.
"Em...Anh... Có đói bụng không?" Viên Cổn Cổn giật nảy mình, nói năng lung tung.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng "Đói! Đói đến mức anh muốn cắn chết em!"
Viên Cổn Cổn khẩn trương che kín mặt mình, phòng bị nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra đề cô ở dưới người mình bắt đầu giở trò lần nửa, làm bộ vừa nảy không có nghe thấy lời nói của cô, cố gắng áp chế lửa giận của mình.
Lúc này Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn để mặc anh vỗ về chơi đùa nơi riêng tư thẹn thùng nhất của mình, để mặc anh xâm chiếm lý trí đáng thương của cô, chỉ là ở trong lòng vẫn rất bực tức, cái loại cảm giác muốn nói lại không dám nói này làm cô rất khổ sở, cái loại cảm giác muốn bắt lại không bắt được này càng làm cho cô lo lắng, trong đầu lại hiện lên từng lời đồn đãi ở công ty, nước mắt tàn sát bừa bãi trên mặt cô, ngoại trừ khóc, cô không biết còn có cách gì có thể trút hết ấm úc trong lòng.
Hắc Viêm Triệt cau mày đứng lên từ trên người cô, không vui nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đây là lần đầu tiên lúc thân mật mà khóc thành như vậy, hơi không kiên nhẫn lớn tiếng nói "Rốt cuộc là em nháo cái gì? !"
Viên Cổn Cổn xoay người đưa lưng về phía anh, vùi mặt vào trong gối không ngừng nức nở.
Hắc Viêm Triệt hít một hơi thật sâu, đạp cửa mà đi.
'Ầm' một tiếng vang lên, Viên Cổn Cổn ôm chặt gối đầu khóc đến càng đau lòng hơn, cô không muốn làm cho anh tức giận, cô cũng không muốn nháo với anh, nhưng mà... Cô thật sự rất để ý những lời này, rất để ý hai cái hộp anh không cho cô chạm vào, rất để ý có phải anh đã có cô gái khác ở bên ngoài hay không, rất để ý rốt cuộc là anh có yêu cô hay không... Chính là rất rất để ý đến anh.
Sáng sớm hôm sau, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Hắc Viêm Triệt, anh không ở đây... Có chút suy sụp vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, cảm xúc lạnh như băng làm cô càng lo lắng hơn, anh vừa mới đi hay là cả một đêm chưa về? Chẳng lẽ ngày hôm qua anh thật sự đi tìm cô gái khác sao? Chỉ thấy cô lắc đầu, đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Phòng khách
"Này, chúng ta không mời tự đến như vậy có không được không?" Nói chuyện là cô gái có mái tóc dài quăn đỏ như lửa, lóa mắt, chỉ thấy cô ta nhăn lông mày xinh xắn lại không đồng ý nhìn người đàn ông không phân rõ phải trái ở trước mắt.
"Anh không phải gọi là này, mời gọi anh là ông xã hoặc là Minh." Người đàn ông tao nhã ngồi ở trên ghế sô pha, gương mặt hoàn mỹ lại y chang không khác gì Hắc Viêm Triệt, ngoại trừ cặp mắt màu xám bạc, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng kéo tay cô gái, cô gái liền ngã xuống trong lòng anh ta, mang theo vẻ mặt không tình nguyện.
"Đừng mà, anh là đạii biến thái." Cô gái bĩu môi, vẻ mặt không phục.
"Cô gái nhỏ em lại bất kính với anh, người chồng anh đây cần phải tức giận." Người đàn ông nhếch miệng lộ ra một chút mỉm cười điên đảo chúng sinh.
Cô gái khẽ cắn môi dưới, thức thời không nói chuyện nửa, người đàn ông này vui buồn thất thường, cô ta luôn không biết tiêu chuẩn tức giận của anh ta là thế nào.
"Ngoan, gọi anh một tiếng ông xã đi." Người đàn ông nâng cằm cô gái lên, nhẹ nhàng khiêu khích ma sát.
Cô gái trợn trừng mắt, không muốn để ý tới người đàn ông không thể hiểu này.
"Chậc chậc, thật sự là thô lỗ, nhưng mà anh thích." Người đàn ông cười khẽ hôn lên môi cô ta, nhìn đông tác như dịu dàng nhưng thậy ra ham muốn chiếm hữu rất cao, bất cứ lúc nào, anh ta đều thích nắm hết tất cả ở trong tay, nhất là đối với cô gái này, anh ta muốn nắm cô thật chặt vào trong tay, đặt vào ngực.
"Ưm.. Hắc... Viêm Minh... Không..." Cô gái bị anh hôn bất ngờ hơi giật mình, vặn vẹo kháng cự.
Hắc Viêm Minh kìm chặt cái ót của cô gái, nuốt hết toàn bộ kháng cự của cô ta vào trong miệng, dịu dàng lại bá đạo xâm chiếm môi miệng của cô ta, cho đến khi toàn bộ ý nghĩ của cô ta bị anh ta giữ lấy.
Viên Cổn Cổn không dám tin xem cảnh tượng trước mắt, đứng ngây tại chỗ, loại đau đớn này tới quá nhanh quá mạnh, trong lúc cô hoàn toàn không có chuẩn bị liền thổi quét qua toàn thân cô, đây là cảm giác gì chứ... Cô cứ ngơ ngác nhìn bọn họ tán tỉnh nhìn bọn họ hôn môi, mình như một người ngoài cuộc, chỉ có thể lẳng lặng quan sát...
"Cổn Cổn, con đã thức?" Vừa mới sửa sang lại phòng khách, quản gia Bạch từ trên lầu đi xuống, cười nhẹ nói.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, xoay người nhìn bà "Vú Bạch..."
Quản gia Bạch bị khuôn mặt đầy nước mắt của cô làm cho giật mình, hơi không hiểu hỏi "Sao vậy bảo bối? Vì sao khóc?"
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, đột nhiên bỏ chạy.
"Cổn Cổn, con đi đâu?" Quản gia Bạch ở sau lưng cô kêu to, lại không có được câu trả lời của cô, hơi nghi ngờ đi vào phòng khách, thấy Tô Anh Lạc đỏ bừng cả mặt, không có sức dựa vào trong lòng tiểu thiếu gia thở phì phò, mà Hắc Viêm Minh là vẻ mặt thoả mãn, không khó làm cho người ta đoán ra bọn họ vừa làm cái gì ở đây. Xem ra tiểu Cổn Cổn hiểu lầm rồi.
"Minh thiếu gia, phòng khách đã chuẩn bị xong, hai người muốn trở về phòng nghĩ ngơi trước hay nhấm nháp một ít trà chiều, ở đây có đầu bếp làm bánh ngọt do thiếu gia bỏ ra một số tiền lớn mời từ Pháp về."
Hắc Viêm Minh nhẹ nhàng vỗ về tóc dài màu đỏ của Tô Anh Lạc, biểu cảm lười nhác rất mị hoặc "Triệt mời đầu bếp bánh ngọt? Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ấy không ăn đồ ngọt."
"Đúng là ngài không nhớ lầm, nhưng mà bởi vì Cổn Cổn thích ăn, cho nên thiếu gia đặc biệt mời về làm bánh ngọt buổi chiều cho cô bé." Quản gia Bạch cười khẽ giải thích.
"À? Là như thế này sao, vậy người vừa chạy ra lúc nảy là bảo bối tâm can của anh trai biến thái sao?" Hắc Viêm Minh thưởng thức tóc của Tô Anh Lạc nhàn nhạt hỏi.
"Không biết ai biến thái..." Hơi thở vừa mới bình thường, Tô Anh Lạc nhỏ giọng nói thầm.
"Anh Anh, em cảm thấy ông xã cực kỳ biến thái sao?" Hắc Viêm Minh tai nhọn nghe được oán giận của cô ta, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn vợ yêu của mình.
"Anh cảm thấy anh không biến thái sao?" Tô Anh Lạc hỏi lại.
"Thật ra anh cũng không biết là mình biến thái, nhưng mà em cũng đã nói như vậy, anh đây không làm chút chuyện biến thái với em thì chẳng phải là rất có lỗi với kỳ vọng thắm thiết của em sao." Hắc Viêm Minh ôm cô ta đứng dậy đi ra cửa.
CHƯƠNG 135: ĐI HÀ LAN KẾT HÔN
"Minh thiếu gia? Phòng khách ở trong này." Quản gia Bạch nhìn phương hướng anh ta đi, tốt bụng nhắc nhở.
"Bọn tôi đi về, bị bảo bối tâm can của Triệt hiểu lầm còn ở đây không đi, chờ bị anh ấy đuổi giết sao? Hơn nữa... Phải làm chút chuyện biến thái thì nên trở về nhà làm sẽ yên tâm hơn, em nói phải không Anh Anh?" Hắc Viêm Minh lộ ra một chút mỉm cười tà ác cố ý nói
"Em không về! ! !" Tô Anh Lạc lớn tiếng hô, đôi mắt đẹp cầu cứu nhìn quản gia Bạch.
"Không nghe lời, xem ra là em chưa hiểu được quy luật xuất giá muốn tòng phu." Hắc Viêm Minh vừa đi vừa miễn cưỡng nói.
"Anh là khủng long lớn là quái vật heo đất lớn, buông em ra." Tô Anh Lạc giãy dụa không yên.
"Hư, đừng ồn, loại 'riêng tư' ngọt ngào này chờ chúng ta về nhà đóng cửa phòng lại rồi nói, anh có thể cho em nói đến khàn tiếng cũng không sao." Hắc Viêm Minh cưng vươn ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm chạm vào môi cô ta, sau đó 'vù' một cái biến mất ở khỏi trước mắt quản gia Bạch.
Quản gia Bạch nhìn bọn họ biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, Minh thiếu gia vẫn có hứng thú xấu xa như thế. Cổn Cổn sẽ đi đâu? Chắc là về nhà mẹ đẻ rồi, cũng tốt, để thiếu gia gấp quýnh lên mau đi dỗ con bé về, giải thích hiểu lầm xong nhất định sẽ không nháo nửa, bà đã chịu đủ không khí khẩn trương kỳ lạ này rồi.
Viên Cổn Cổn ngây người đi giữa dòng người đông nghẹt, trong đầu hỗn loạn thành một đống, giọng nói khinh thường và hình ảnh lúc nảy không ngừng phát lại ở trước mắt cô, không thể phủ nhận, người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ giống như anh nên phối với cô gái xinh đẹp tao nhã khéo léo, bọn họ nhìn xứng đôi như vậy, trai tài gái sắc, ngay cả hình ảnh bọn họ hôn môi cũng đặc biệt xinh đẹp như vậy, đẹp tựa như một bức tranh vẽ tỉ mỉ, đẹp đến cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô như là một người dư thừa... Cô nên đi đâu? Đúng lúc này, một tiếng nhạc vang lên, theo bản năng Viên Cổn Cổn cầm điện thoại ra nhấn phím call.
"Alo, Cổn Cổn sao?" Giọng nói dễ nghe của Long Tịch Bảo truyền đến từ trong điện thoại.
"Bảo Bảo... Hu hu" Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức khóc kêu tên của cô.
"Sao vậy? Bạn khóc? Bạn đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?" Viên Cổn Cổn khóc nức nở làm cho Long Tịch Bảo cau mày.
"Triệt... Triệt, anh ấy..." Viên Cổn Cổn nghẹn ngào nói không thành một câu hoàn chỉnh.
"Đừng khóc đừng khóc, bạn đang ở đâu? Mình đến đón bạn được không?" Long Tịch Bảo hơi sốt ruột nói.
"Không... Không cần, hu hu...Tự mình đi đến." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía và ánh mắt nhìn chăm chăm của người đi đường.
"Được, bạn đừng khóc, bạn mau tới, mình chờ bạn, đừng khóc mà." Long Tịch Bảo an ủi.
"Ưm...Bây giờ mình tới." Viên Cổn Cổn bắt một chiếc taxi ngồi xuống.
"Được, mình chờ bạn, đừng khóc mà." Long Tịch Bảo nhẹ giọng an ủi.
"Ừm..." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi cúp điện thoại, ngượng ngùng nhìn người lái xe đang nhìn mình, nhỏ giọng nói địa chỉ nhà họ Long.
Lái xe tốt bụng đưa cô mấy tờ khăn giấy, lập tức chạy đến mục đích.
Nửa tiếng sau, Long Tịch Bảo thanh toán tiền xe cho Viên Cổn Cổn 'không một xu dính túi', dẫn cô đi vào phòng khách.
"Đừng khóc Cổn Cổn, mắt cũng sưng lên." Long Tịch Bảo cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt 'không dứt' cho người nào đó, nhìn không cô còn có thể khóc dữ hơn cả cô ấy.
"Bảo Bảo, hu hu...Mình có thể ở đây hay không?" Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nói, cô không muốn trở về, cô muốn ly hôn.
"Có thể có thể, bạn muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, đừng khóc mà." Long Tịch Bảo dịu dàng dỗ dành, đừng khóc nửa, khóc đến tim cô ấy cũng đau, có thể tưởng tượng một cô bé tròn trĩnh đáng yêu ở trước mặt mình khóc đến khó thở? Rất lo lắng đấy...
"Bạn không thể nói cho Triệt biết, mình không muốn bị anh ấy tìm được, mình muốn ly hôn." Viên Cổn Cổn rũ mắt xuống bi thương nói.
"Ly hôn? ! Vì sao?" Long Tịch Bảo kêu to lên.
"Anh ấy...Anh ấy... Hu hu..." Viên Cổn Cổn vừa nghĩ đến lý do ly hôn thì nước mắt lại bắt đầu tàn sát bừa bãi.
"Được rồi, đừng khóc, từ từ nói." Long Tịch Bảo cầm lấy ly nước ở trên bàn đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn nhận lấy ly thủy tinh, ùng ục ùng ục đã uống vài ngụm, hòa hoãn giọng nói, nghẹn ngào nói.
"Anh ấy ngoại tình, còn ở phòng khách lớn trong nhà ôm một cô gái xinh đẹp...Hôn môi."
"Cái gì? Làm sao có thể!" Long Tịch Bảo ngẩn người, vẻ mặt không tin, từ nhỏ Hắc ác ma đã rất cổ quái, người khác chạm vào người sẽ không tự chủ mà đánh bay người ta, đây là động tác tính phản xạ, ngay cả song bào thai và cha mẹ anh chạm vào cũng phải rất cẩn thận, nghe song bào thai nói Cổn Cổn là người duy nhất có thể tùy tiện chạm vào anh mà không bị đánh bay, làm sao anh có thể ôm cô gái khác còn có thể hôn môi nửa? ! Hơn nữa... Tình cảm anh đối với Cổn Cổn là rất đáng sợ, làm sao có thể ngoại tình chứ?
"Có cái gì không thể, anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, mình vừa tròn vừa xấu, đương nhiên anh ấy sẽ chọn người tốt, nhưng mình thích anh ấy như vậy, sao anh ấy có thể như vậy? Hu hu...Mình mặc kệ, cái gì mình cũng không cần, đẹp trai thì có gì đặc biệt hơn người? Mình muốn ly hôn! Ly hôn! Sau khi ly hôn mình sẽ tìm người khác gả đi, sau đó sinh cục cưng, cũng không cần để ý đến anh ấy nửa... Hu hu." Viên Cổn Cổn kích động vừa khóc vừa nháo.
"Ai nói bạn xấu, bạn đáng yêu như vậy, mình thích bạn muốn chết, đừng tự nói xấu mình." Long Tịch Bảo chân thành nói.
"Hu hu...Bảo Bảo, cũng là bạn tốt nhất, mình gả cho bạn có được không." Viên Cổn Cổn nghe vậy nhìn Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo ôm cô, vỗ nhẹ sống lưng của cô, buồn cười nói "Được được được, hôm nào chúng ta phải đi Hà Lan đăng ký, sau đó tìm thời gian để làm hôn lễ."
"Hay là thôi đi, mình sợ anh Hiên và anh Bác sẽ lột da mình." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói.
CHƯƠNG 136: NỮ VƯƠNG LONG TỊCH BẢO
"Sẽ không, mình sẽ bảo vệ bạn." Long Tịch Bảo đắc ý nói, trước kia cô ấy không dám nói nhưng bây giờ cô ấy chính là nữ vương.
"Vậy mình liền ở đây, mọi người không thể nói chỗ ở của mình cho anh ấy biết." Viên Cổn Cổn nức nở nói
"Không thành vấn đề, yên tâm đi, mình đứng về phía bạn." Long Tịch Bảo cười khẽ sờ sờ đầu cô, thật đáng yêu mà, giống như con chó nhỏ bị người ta khi dễ, thật sự là rất đáng yêu, Hắc ác ma à Hắc ác ma, thật sự là anh gặp được vận cứt chó, cưới một người vợ đáng yêu như vậy.
Viên Cổn Cổn khóc thút thít đến cái mũi nhỏ hồng hồng, vươn móng vuốt nhỏ tròn tròn xoa xoa nước mắt, meo meo nói "Bảo Bảo, mình đói bụng..."
Suýt chút thì Long Tịch Bảo té xỉu, cô nhóc tròn tròn vừa mới đau lòng khóc chết đi sống lại, bây giờ lại mở to mắt to sáng ngời rũ rượi nước mắt đáng thương tội nghiệp nói cô đói bụng? Thật sự trong sáng ngây ngô mà.
"Đi thôi, mình gọi dì Lý nấu cho bạn ăn, đừng khóc mà."
"Ừ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, vui vẻ đi theo phía sau Long Tịch Bảo, dường như người vô cùng đau lòng lúc nảy không hề có quan hệ gì với cô, vô cùng vui vẻ đi ăn đồ ngon...
Song bào thai về nhà, thấy chính là hai cô gái nhỏ 'bảo bối' như nhau, ríu rít nói không ngừng, toàn bộ nội dung thảo luận đều là cái 'xấu' về bọn họ và bạn tốt của bọn họ.
"Mình nói bạn nghe, anh Bác không nói lý lẽ, vừa bá đạo vừa hung dữ, anh Hiên bình thường là bộ dáng lịch sự nho nhã, thật ra là người hai mặt, bạn xem, suýt chút nửa thì anh ấy bóp chết mình." Long Tịch Bảo nói đến nước miếng bắn tung tóe, kể lể khuyết điểm của song bào thai, cuối cùng còn kéo cổ áo xuống, trên cần cổ cô ấy là dấu tay và vết bầm tím
Viên Cổn Cổn ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt đáng yêu, phát ra tiếng hô "Bọn họ rất quá đáng, sao lại tàn nhẫn như vậy.".
"Đúng vậy đúng vậy, bạn xem, bạn hạnh phúc hơn minh rất nhiều đấy." Long Tịch Bảo ủy khuất gật gật đầu.
"Nào có, bạn có biết vì sao mông của mình vểnh như vậy không? Đều là bị anh ấy đánh, thật ra là sưng chứ không phải vểnh, bạn cũng không biết anh ấy đánh người có bao nhiêu tàn nhẫn đâu, cao bạc hà tiêu sưng cũng mua một rương, bạn không biết anh ấy có bao nhiêu bạo lực, còn có, . anh ấy tức giận liền không ngừng muốn yêu, không tra tấn mình đến choáng váng tuyệt đối không bỏ qua, bạn xem, đây là chứng cớ." Viên Cổn Cổn là vẻ mặt mình là cô gái bị ngược đãi, cũng kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra một mảng lớn toàn dấu hôn...
Ồ... (Biểu đạt đồng tình) Hắc ác ma này là tên tinh trùng lên não, sẽ không phải là chính mình muốn yêu nên gây phiền phức cho Cổn Cổn chứ? Rất tà ác đấy!
Song bào thai đau đầu nhìn vẻ mặt cùng cảnh ngộ của hai cô gái, không biết nói cái gì cho phải, sao Triệt có thể thả bảo bối tâm can của anh đến đây vậy?
"Bảo Bảo, bọn anh đã về." Long tịch hiên mở miệng nói.
"Ồ, sao sớm vậy?" Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng phát hiện hai người giữ cửa.
"Em đối với bọn anh đúng là có ý kiến không nhỏ." Long Tịch Bác cười lạnh nói.
"Em chính là có ý kiến, như thế nào? Chính mình không tốt còn không cho người ta nói, đàn ông các anh không có một người nào tốt." Long Tịch Bảo meo meo nói, dám dùng giọng điệu này nói với cô ấy, không rõ tình huống, cũng không nhìn xem bây giờ ai là lão đại!.
Viên Cổn Cổn trợn to mắt tròn, vẻ mặt sùng bái nhìn Long Tịch Bảo khí phách oai phong hùng dũng, Bảo Bảo thật là lợi hại.
"Em!" Long Tịch Bác oán hận trừng mắt nhìn cô ấy, có khí mà không thể phát ra.
Long Tịch Hiên thở dài, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, đi qua đưa bánh ngọt và kem lạnh trong tay cho Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói "Được rồi, mau ăn đi, bọn anh mua hai phần, vừa đúng em và Cổn Cổn một người một phần."
Long Tịch Bảo thấy ăn vội vàng sáng mắt, chụt một tiếng hôn một cái lên mặt Long Tịch Hiên, sau đó kích động lôi kéo Viên Cổn Cổn ngồi dậy ăn.
Long Tịch Bác nói với chính mình đừng nóng giận, đừng nóng giận, tình hình này một ngày nào đó sẽ qua đi! Sau đó đi qua bế cô ấy lên trên đùi, lau kem lạnh dính ngoài miệng cho cô ấy. Nhìn nhìn mắt của Viên Cổn Cổn hồng hồng, nhàn nhạt hỏi "Sao hôm nay Triệt có thể để một mình em ra ngoài?"
Viên Cổn Cổn cau cái mũi nhỏ, vẻ mặt khó chịu nói "Anh ấy bận thân thiết với người đẹp, không đếm xỉa tới em, hơn nữa là em rời nhà trốn đi, không cần phải báo cho anh ấy biết?"
"Thân thiết với người đẹp?" Long Tịch Bác ngạc nhiên nói
"Rời nhà trốn đi? !" Long Tịch Biên hơi ngạc nhiên.
"Dạ." Viên Cổn Cổn ủy khuất gật gật đầu.
"Cổn Cổn muốn ở nhà chúng ta, buổi tối cùng ngủ với em, không cho các anh mật báo với anh Triệt, nếu không..." Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nheo mắt đẹp uy hiếp song bào thai.
"Bảo Bảo, Cổn Cổn ở đây không phải là không được, nhưng nên báo với Triệt một tiếng, bằng không cậu ấy sẽ gấp đến điên." Long Tịch Hiên không đồng ý nói.
"Đúng vậy, một ngày cậu ấy không có thấy vợ mình thì sẽ nổi điên!" Long Tịch Bác lên tiếng ủng hộ.
"Mới là lạ, bây giờ trong ngực anh ấy là người đẹp sẽ không nhớ tới em." Viên Cổn Cổn nhớ đi nhớ lại lại muốn rơi nước mắt.
"Em mặc kệ! Chính là không cho nói với anh ấy! Nếu các anh nói cho anh ấy biết em sẽ không để ý các anh!" Long Tịch Bảo vội vàng lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng Viên Cổn Cổn, không cho cô có cơ hội khóc, sau đó quay đầu lại nhìn song bào thai, ánh mắt này chính là, . các anh dám để cho bạn ấy khóc xem, em nháo chết các anh!
Song bào thai liếc nhau không biết nên nói cái gì, đây là vợ người ta, là tâm can của người ta, bọn họ làm như vậy không tốt lắm đâu, hơn nữa bọn họ cũng là vì tốt cho Cổn Cổn, dựa theo tính cách của Triệt, nếu bị chính anh tìm được thì cô sẽ thảm hại hơn...
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nhai nuốt bánh ngọt Long Tịch Bảo đút cho cô.
"Cổn Cổn ngoan, không khóc, chúng ta không để ý đến đám đàn ông xấu xa đó, chúng ta trở về phòng." Long Tịch Bảo nhảy xuống khỏi đùi Long Tịch Bác nắm tay Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp trở về phòng, bỏ lại hai 'người đàn ông xấu xa' buồn bực nhìn bóng lưng các cô, phiền phức rồi...
CHƯƠNG 137: EM MUỐN LY HÔN VỚI ANH
Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt mặt thối từ công ty về nhà, thật sự là đủ, rõ ràng là cô cố tình gây sự vì sao anh còn phải lo lắng có phải cô còn trốn ở trong phòng khóc hay không, có phải giận dỗi không ăn cái gì hay không...Thật sự là anh không có thuốc nào cứu được rồi.
Quản gia Bạch thấy bóng dáng Hắc Viêm Triệt lập tức cung kính khom người "Thiếu gia, hôm nay Minh thiếu gia dẫn theo phu nhân ngài ấy đến thăm ngài."
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm "Người đâu?"
"Đã đi rồi."
Hắc Viêm Triệt nhíu mày có dự cảm không tốt. .
"Còn nửa... Chính là Cổn Cổn có thể đã nhìn thấy bọn họ thân thiết ở phòng khách, khóc chạy đi, tôi nghĩ có lẽ là con bé đã hiểu lầm, tôi đã phái người đi tìm khắp nơi rồi." Quản gia Bạch máy móc nói, cẩn thận quan sát nét mặt thay đổi của người nào đó.
"Tìm được chưa?" Hắc Viêm Triệt cuộn tay thành nắm đấm, nhàn nhạt hỏi.
"Còn chưa, tôi nghĩ có phải con bé đã về nhà mẹ đẻ rồi không, nhưng tôi lại không dám quấy rầy Viên lão gia, sợ bọn họ lo lắng."
"Cô gái ngu ngốc kia chạy đi lúc nào?" Hắc Viêm Triệt đè nén nóng nảy sắp bùng nổ, lạnh giọng hỏi.
"Khoảng hơn 10 giờ sáng." Quản gia Bạch nghĩ nghĩ, trả lời.
"Đáng chết..." Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng, đạp cửa mà đi.
Quản gia Bạch nhìn bóng lưng của anh lộ ra một chút cười gian, biết lo lắng sao, còn xem ngài mỗi ngày có bày ra mặt thối nửa không.
Bên trong xe, một tay Hắc Viêm Triệt cầm tay lái một tay cầm điện thoại gọi số Viên Tịnh Lưu, sau vài tiếng chuông, truyền đến tiếng nói lành lạnh đặc biệt của Viên Tịnh Lưu..
"Alo?"
"Cha vợ, con gái 'đáng yêu' của cha có ở chỗ cha không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.
"Không có, thế nào? Con bé lại làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là không thấy nữa." Hắc Viêm Triệt nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe, nghiến răng nghiến lợi nói.
"À, rời nhà trốn đi phải không? Nhớ được tìm được thì dạy dỗ tốt một chút." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng nói, không có một chút dáng vẻ khẩn trương.
"Yên tâm, nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, cha vợ ngủ ngon." Hắc Viêm Triệt cúp điện thoại, bắt đầu hơi nôn nóng. Vòng vo vài vòng trên đường phố vắng, bấm dãy số của Long Tịch Bác.
"Bác, cơm nắm nhà mình không thấy nữa, có chạy đến nhà các cậu không?"
"Ách... Nên nói như thế nào đây..." Trong điện thoại truyền đến tiếng ấp úng của Long Tịch Bác.
"Được rồi, đã hiểu, bây giờ mình tới ." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo là cơn tức giận ập tới, con bé ú đáng chết can đảm, xem anh làm sao để trừng phạt em.
"Cái kia... Tâm can cậu nói cậu ngoại tình hả ?" Long Tịch Bác hỏi ra nghi ngờ trong lòng..
"Cậu nói có thể không? Là Minh, còn có vợ của nó Tô Anh Lạc." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
"Minh? Không phải cậu ấy ở LasVegas sao? Trở về khi nào?"
"Hôm nay vừa đến, đáng chết." Hắc Viêm triệt táo bạo nói, gây chuyện rồi bỏ chạy, quả nhiên giống như lúc còn nhỏ.
Long Tịch Bác cười khẽ một tiếng, rốt cục hiểu rõ ngoại tình trong miệng Viên Cổn Cổn là xảy ra chuyện gì.
"Mình cúp, coi chừng ngôi sao tai họa đó giúp mình, mình lập tức tới ngay." Hắc Viêm Triệt oán hận nói.
"Ừ, đừng tàn nhẫn quá."
"Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không quá! tàn! nhẫn!" Giọng nói dịu dàng của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ trong điện thoại, làm Long Tịch Bác không khỏi run một cái đã cúp điện thoại, đã bắt đầu đồng tình với người được gửi gắm nào đó.
Buổi tối 9 giờ, Long Tịch Bảo đang cùng 'đồng minh' chia xẻ đồ sưu tầm của mình...
"Cổn Cổn, bạn xem, đều là hình trai đẹp."
"Đúng đấy, rất đẹp trai" Ánh mắt Viên Cổn Cổn sáng như tuyết nhìn truyện tranh trong tay Long Tịch Bảo.
"Nam sinh tóc ngắn là công, nam sinh tóc dài là thụ, không tệ." Long Tịch Bảo vừa lòng gật đầu.
"Công? Thụ?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn Long Tịch Bảo.
"Giống như bạn và Hắc ác ma yêu yêu vậy, anh ấy là công, bạn là thụ, anh ấy có thể tùy tiện khi dễ bạn, nhưng bạn lại không dám phản kháng." Long Tịch Bảo kiên nhẫn dạy.
Viên Cổn Cổn mơ hồ, cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Không hiểu cũng không sao, xem nhiều một chút sẽ biết, đây đều là đồ mình sưu tầm, bạn từ từ xem, xem xong chúng ta có thể thảo luận rồi." . Long Tịch Bảo hưng phấn nói, tuyệt quá, mẹ Vũ không ở đây cũng không có người để cô ấy chia xẻ, bây giờ tốt lắm, nhặt được 'đồng minh' đáng yêu như thế, thật sự là quá sung sướng.
Viên Cổn Cổn một quyển tiểu thuyết và một quyển truyện tranh, hết sức chuyên chú bắt đầu 'nghiên cứu'.
Đột nhiên, cửa 'rầm' một tiếng mở ra , hai cô gái nhỏ sợ tới mức ôm nhau khẩn trương nhìn người tới.
Hắc Viêm Triệt phẫn nộ nhìn cô gái nhỏ trên giường, người nào đó sợ tới mức vội vàng tránh ở sau lưng Long Tịch Bảo, không dám lộ mặt.
Long Tịch Bảo nhìn thấy người tới là Hắc Viêm Triệt, mắt đẹp lập tức hung tợn 'bắn' đến song bào thai ở sau lưng Hắc Viêm Triệt , ý tứ rất rõ ràng, các anh rất tốt, em cũng không cần để ý các anh nửa.
Song bào thai 'rất vô tội' lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ không có bán đứng cô ấy.
"Viên Cổn Cổn, em lăn ra cho anh! Ra! đây!" Hắc Viêm Triệt lớn tiếng quát.
Con nhóc nào đó bị kêu đến tên run lẩy bẩy, trong lòng có chuẩn bị, bây giờ là Triệt nóng nảy, cũng tốt, so với Triệt lạnh lùng thì tốt hơn, nghĩ đến anh ôm một cô gái khác, liền can đảm nhỏ giọng nói
"Em...Em không ra, em...Em muốn ly hôn với anh."
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, híp híp mắt lạnh giọng hỏi "Em muốn cùng anh cái gì? Lặp lại lần nữa?"
"Ly...Ly....Ly hôn...với anh...." Người nào đó nhỏ giọng lại lặp lại một lần.
CHƯƠNG 138: EM NÓI LÝ CÓ ĐƯỢC KHÔNG
Song bào thai không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cô, đây không phải là muốn chết sao.
"Lớn tiếng một chút! Lặp lại lần nữa." Hắc Viêm Triệt rống lớn.
Viên Cổn Cổn sợ tới mức nước mắt tuôn loạn, trong lòng vừa sợ hãi vừa ủy khuất, nhưng lại không dám nói tiếp nữa.
"Em khóc cái gì, tới đây!" Lại là một tiếng rống từ miệng Hắc Viêm Triệt phun ra.
"Hu hu...Bảo Bảo." Con nhóc nào đó sợ hãi nắm lấy quần áo Long Tịch Bảo, meo meo gọi.
"Đừng sợ, Cổn Cổn!" Long Tịch Bảo nhẹ giọng an ủi.
"Long Tịch Bảo!" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hét tên người nào đó, trong đó chứa đầy hàm ý uy hiếp.
"Cái kia... Ngoại tình là anh không đúng, anh còn hung dữ như vậy, đây là không đúng... Trước kia cô giáo ở nhà trẻ không dạy anh sao? Làm việc sai phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu không..." Đầu tiên là Long Tịch Bảo lớn tiếng, nhưng sau đó dưới ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt thì chậm rãi nhỏ giọng, cuối cùng dần dần mất tiếng...
Long Tịch Hiên nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, chỉ thấy con ngươi màu tím nhạt của anh đã bắt đầu đậm lên, biết đây là điềm báo anh bùng nổ, vội vàng chạy đến bên cạnh Long Tịch Bảo ôm lấy cô ấy rời xa 'chiến trường', không để cô ấy nói lung tung nửa.
Long Tịch Bảo sợ hãi trốn vào trong lòng Long Tịch Hiên, không thể không thừa nhận, bộ dáng Hắc ác ma tức giận lên thật sự rất đáng sợ, mắt đổi màu cũng không nói, đáng sợ nhất chính là 'sát khí' phát ra từ người anh...Dòng máu của anh đủ để giết người trong vô hình, anh là sinh vật vừa tàn bạo vừa nguy hiểm.
Thiếu Long Tịch Bảo 'che chở', Viên Cổn Cổn càng là sợ hãi lùi về sau, anh sắp tức giận...
"Viên Cổn Cổn, anh cho em một cơ hội nửa, tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói, mắt tím chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô nhóc tròn quả cầu nhỏ ở trên giường, cô lại dám nói với anh hai chữ ly hôn, cô lại dám...
Quả cầu nhỏ trên giường bị dọa đến nước mắt tuôn rơi, trong lòng cực kỳ ủy khuất, rõ ràng là anh phản bội cô, anh còn hùng hồn như vậy, bá đạo như vậy, đừng tưởng rằng chỉ có anh cáu kỉnh, em cũng có!.
"Em...Em không qua... Em không muốn trở về với anh, anh đi tìm... Đi tìm cô gái kia đi, em...Em muốn ly hôn, em phải về nhà tìm cha mẹ, hu hu..."
Nghe vậy, kiên nhẫn của Hắc Viêm Triệt vốn là không còn sót bao nhiêu đã tuyên bố dùng hết, lúc đầu anh còn muốn giải thích là cô hiểu lầm, bây giờ anh không muốn, để cô hiểu lầm cũng tốt, ở chung lâu như vậy cô lại không hiểu anh chút nào, còn dễ dàng nói muốn ly hôn, xem anh làm thế nào để trừng phạt cô, lạnh lùng đi qua, bắt lấy thân thể đang giãy dụa không ngừng của cô, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, để cô không thể không ngẩng mặt nhìn anh.
"Viên Cổn Cổn, em nghĩ em là ai? Thứ cho anh nhắc nhở em, em là sủng vật cha em cho anh, là nữ giúp việc của riêng anh, là thư ký riêng của anh, em có tư cách nói ly hôn với anh? Cho dù hôm nay anh ôm một cô gái làm tình ở trước mặt em, em cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng chờ anh, làm anh tức giận, anh có biết sẽ có kết cục gì không, còn cần anh nhắc nhở em sao?"
Viên Cổn Cổn ngây ngẩn nhìn anh, còn chưa có đáp lời, Long Tịch Bảo liền không nhịn được thét lên "Anh Triệt, anh quá đáng quá rồi, sao anh có thể nói như vậy, Cổn Cổn là vợ của anh, chính anh ngoại tình mà không nhận sai thì thôi, còn nói như vậy!"
Hắc Viêm Triệt buông cằm Viên Cổn Cổn ra, bế cô vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo căm phẫm "Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là tự do của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, cô lại chủ động tìm tới cửa rồi."
Long Tịch Bảo trừng lớn mắt đẹp mê người, nói không ra lời, cô ấy rất khẳng định anh yêu Cổn Cổn rất sâu đậm, cô ấy cũng không tin anh sẽ làm chuyện có lỗi với Cổn Cổn, nhưng vì sao anh phải nói lời nói làm người ta tổn thương như vậy...
Viên Cổn Cổn đau lòng ủy khuất rơi nước mắt, phát ra tiếng hu hu nỉ non, làm cho người ta nghe qua rất không đành lòng.
Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, nhìn quả cầu nhỏ đáng thương tội nghiệp trong lòng, lạnh giọng nói "Không cho khóc, em khóc thêm nửa xem."
Viên Cổn Cổn mím môi, không dám khóc thành tiếng nửa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, mắt to tròn ai oán nhìn anh.
Hắc Viêm triệt hừ lạnh một tiếng, ôm lấy cô liền chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Cổn Cổn vừa nghĩ đến kết cục sau khi về nhà, vội vàng khóc nức nở thét lên "Bảo Bảo... Hu hu...Bảo Bảo cứu mình."
Long Tịch Bảo nghe vậy, không an phận giãy dụa trong lòng Long Tịch Hiên, muốn đi 'mở rộng chính nghĩa', tiếc rằng Long Tịch Hiên ôm cô ấy rất chặt, cô ấy làm sao cũng không thoát được.
"Ai cũng không cứu em được, Viên Cổn Cổn em chết chắc rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, cứ như vậy mà ôm Viên Cổn Cổn giãy dụa không ngừng đi khỏi tầm mắt Long Tịch Bảo.
"Anh buông em ra, buông em ra!" Long Tịch Bảo sốt ruột tức giận thét lên.
"Bảo Bảo, đừng đi, đây là chuyện nhà Triệt." Long Tịch Hiên dịu dàng nói.
"Anh ấy sẽ khi dễ Cổn Cổn." Long Tịch Bảo quát.
"Cậu ấy 'khi dễ' cô ấy, cũng bởi vì cậu ấy yêu cô ấy, Cổn Cổn sẽ không có gì, Triệt sẽ không thật sự làm gì cô ấy đâu." Long Tịch Hiên ôm cô ấy ngồi ở trên giường, an ủi.
"Đàn ông thối các người chỉ dùng danh nghĩa 'yêu' này để làm chuyện tổn thương đến chúng tôi, các anh tổn thương em là vì yêu, bây giờ anh ta tổn thương Cổn Cổn lại là vì yêu, đi yêu của các người đi, yêu yêu yêu cái rắm!" Long Tịch Bảo kích động tránh ra khỏi ôm ấp của Long Tịch Hiên, vừa nói vừa phát tiết vỗ giường lớn, tức giận đến không nhẹ.
"Long Tịch Bảo, tốt nhất là em nên có chừng mực cho anh, còn không dứt phải không?" Long Tịch Bác nhíu nhíu đầu mày không vui nói.
"Em liền không có chừng mực, liền không dứt đấy, như thế nào!" Long Tịch Bảo nâng cằm xinh đẹp lên, khiêu khích nhìn anh ta.
"Em nói lý được không, Cổn Cổn là bảo bối của Triệt, chúng ta có thể làm sao? Cho dù thế nào cũng không thể không để cậu ấy đưa cô ấy đi?" Long Tịch Bác hít một hơi thật sâu 'kiên nhẫn' muốn cô thông suốt.
"Các anh là hai người tiếp tay kẻ xấu, vẽ đường cho hươu chạy, các anh cưỡng ép đưa con dê con Cổn Cổn đáng yêu vào trong tay con báo Hắc Viêm Triệt đáng chết, em chán ghét các anh, chán ghét các anh, chán ghét đàn ông các anh ích kỷ lại tự lợi, chán ghét các anh bá đạo lại nóng nảy, chán ghét chán ghét chán ghét các anh." Long Tịch Bảo vừa nói vừa hung hang vỗ lên giường lớn, hận không thể đánh giường tan tác.
CHƯƠNG 139: DẠY YÊU
"Anh lười nói với em!" Long Tịch Bác mắng nhỏ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, thật sự là đủ rồi, còn ở lại thì nhất định là anh ta không khống chế mình được mà đi tới đánh cô ấy một trận, chưa thấy qua cô gái nào uốn éo như vậy!
"Em mới lười với chuyện với anh đấy! Lãng phí nước miếng quý giá của em!" Long Tịch Bảo hô to với theo bóng lưng tức giận đùng đùng của Long Tịch Bác.
"Được rồi Bảo Bảo, em muốn tức giận đến khi nào?" Long Tịch Hiên vươn tay ôm Long Tịch Bảo ngồi trên giường qua, bất đắc dĩ nói.
Long Tịch Bảo đẩy anh ta ra, nằm đưa lưng về phía anh ta, rầu rĩ nói "Đến chết mới thôi, anh cũng đi ra ngoài đi."
Long Tịch Hiên nhìn bóng lưng quật cường của cô ấy, thở dài, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Hắc Viêm Triệt à Hắc Viêm Triệt, lần này bị cậu hại chết rồi...
Nghe thấy tiếng đóng cửa Long Tịch Bảo hơi hơi quay đầu nhìn cánh cửa, một lúc sau vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, thật ra cô ấy biết không liên quan bọn họ, Hắc ác ma muốn dẫn Cổn Cổn đi, ai cũng không có quyền ngăn cản, nhưng cô lại tức giận. Câu kia của Hắc ác ma (Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là tự do của tôi) thật làm cô ấy nhớ tới câu nói của Long Tịch Bác (cô ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết cô ấy cũng là chuyện của tôi) vì sao đàn ông luôn muốn phụ nữ là vật sở hữu của họ, xem các cô thành cái gì chứ, muốn hung dữ liền hung dữ, muốn ngược liền ngược, rất quá đáng! cô ấy nhất định phải thay đổi loại tình huống này! Nhất định!
Viên Cổn Cổn khóc dọc đường đến khi về đến nhà họ Hắc, xe mới vừa ngừng yên ở nhà xe, Hắc Viêm Triệt im lặng không hé răng dọc theo đường đi liền thô lỗ kéo cô xuống xe, ôm cô đi vào cửa lớn.
"Anh buông em ra...." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa nhỏ giọng kháng nghị, nhưng không được Hắc Viêm Triệt đáp lại.
Quản gia Bạch thấy hình ảnh này nhíu nhíu đầu mày, sao lại không giống với bà tưởng tượng?
"Thiếu gia....Đây là như thế nào?"
"không có việc gì." Hắc Viêm Triệt bỏ lại hai chữ đơn giản, không cho quản gia Bạch có cơ hội 'cầu xin', liền ôm theo Viên Cổn Cổn khóc thảm trở về phòng bọn họ.
Quản gia Bạch nhìn bóng lưng bọn họ thở dài, Cổn Cổn đáng thương sẽ bị "khi dễ" rồi...
Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.
Hắc Viêm Triệt tùy tay ném quả cầu nhỏ trên tay xuống giường, Viên Cổn Cổn đau kêu một tiếng sau đó lập tức khẩn trương vươn hai tay ôm ngực, nước mắt ròng ròng nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn lại cô, nhìn không ra tiếp theo anh sẽ làm gì.
"Em....Em....Anh đừng khi dễ em, nếu không em nói cho cha nghe." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng khóc meo meo.
Hắc Viêm Triệt lấy điện thoại từ trong túi áo lưu loát ném tới bên chân cô "Cho em một cơ hội."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, không phục cầm điện thoại gọi số của Viên Tịnh Lưu, sau đó không lâu thì điện thoại được kết nối.
"Alo? Cha? Hu hu.... Triệt khi dễ con, anh ấy muốn đánh con, cha mau tới cứu con. Hu hu...."
"Hả? Vì sao cậu ấy muốn đánh con?" Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng hỏi.
"không biết.... Hu hu...." Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu.
"Vậy chờ con biết thì tới tìm cha, cha ra mặt làm chủ cho con, đã trễ rồi, ngủ đi." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói xong ấn phím kết thúc.
"Alo? Alo? Cha?" Viên Cổn Cổn lớn tiếng kêu, chưa từ bỏ ý định muốn bấm lại dãy số, nhận được là giọng nói người sử dụng đã tắt máy, lại ấn số điện thoại nhà là máy bận....
"Sao hả? Còn muốn gọi điện thoại cho mẹ Lê và cha Tước của em một chút không?" Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt hỏi.
Viên Cổn Cổn khóc lớn tiếng lên, cảm thấy mình chỉ có một thân một mình.
"Em đã không có cứu binh, vậy thời gian tiếp theo là của anh." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa tao nhã cởi quần áo, chậm rãi tới gần cô.
"Hu hu....Anh muốn làm gì? Hu hu.... Em không muốn!" Viên Cổn Cổn lùi về sau, đến khi lưng dựa vào đầu giường, không đường thối lui.
"không muốn? Ở trong nhà này có ai có thể nói không muốn với anh?" Hắc Viêm Triệt đè cô ở dưới người, ngữ khí nhẹ nhàng lại mang theo hơi thở vương giả cao quý, chân thật đáng tin.
"Hu hu..." Viên Cổn Cổn không cách nào phản bác lời nói của anh, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng nức nở.
"Anh đối với em quá tốt rồi phải không? Nuôi lá gan của em lớn lên, dám nói hai chữ ly hôn với anh hả?" Ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt chậm rãi vẽ nhẹ chỗ trái tim ở ngực của cô, sức lực như có như không, vốn là cách khiêu khích tình dục, nhưng mà lại làm cho lông tơ của Viên Cổn Cổn đều dựng đứng, một câu nói cũng không dám nói, ngay cả tiếng thút thít cũng quên, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
"Tiểu cơm nắm, em nói xem có phải anh đối với em quá tốt rồi không? Cho nên em quên kết cục làm anh tức giận là cái gì?" Hắc Viêm Triệt cúi người mập mờ khẽ cắn lỗ tai xinh xắn mượt mà của cô, khiến cho cô run rẩy cũng làm tế bào toàn thân cô càng nhạy cảm hơn.
Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn gò má hoàn mỹ của anh, chỉ thấy môi mỏng khêu gợi của anh khi đóng khi mở rất mê người, nhưng đáy mắt anh là phẫn nộ lạnh như băng làm cho cô sợ hãi phát run.
"Sao không nói chuyện? không phải vừa nãy em có thể nói sao? nói đi, em muốn ly hôn với anh phải không?" Hắc Viêm Triệ nhìn bộ dáng cô bị dọa đến ngây ngốc tiếp tục dùng cái loại giọng mềm nhẹ nói chuyện.
Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nước mắt bắt đầu tích tụ.
"Sao lại khóc? thật đáng thương." Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu hôn nước mắt của cô, giống một người đàn ông dịu dàng chu đáo. Chỉ là tay của anh lại thô bạo xé rách quần áo và quần lót của con cừu nhỏ.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn giật giật không dám phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng ưm rất nhỏ.
"thật ngoan, xem ra em đã hiểu rõ rồi." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, không có cho cô có cơ hội chuẩn bị, động người một cái chiếm giữ cô.
"A...." Viên Cổn Cổn cau mày khóc ra.
"Đừng khóc, mới vừa bắt đầu mà thôi." Hắc Viêm Triệt hôn hôn môi của cô, lộ ra một chút tươi cười gần như tàn khốc.
CHƯƠNG 140: MÌNH PHẢI DẪN BẠN CHẠY TRỐN
"Hu hu... không... không muốn..."
Trong phòng ngủ chính của nhà họ Hắc truyền ra tiếng thở gấp mập mờ và tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu, Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, anh không buông tha cô một ngày nào, mỗi lần đều làm cô đến mê man mới thôi, sau khi mê man anh sẽ ôm cô vào phòng tắm tắm rửa cho cô, chờ cô tỉnh lại, anh sẽ đúc cô ăn cơm, sau đó lại 'làm' không ngừng nghĩ ... Rất quá đáng, là chính anh ngoại tình còn nói lời nói tổn thương người khác, bây giờ còn như vậy, rất quá đáng...
Mắt tím lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới người, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi hơi nấc khẽ, tiếng nói vốn ngọt ngào cộng thêm khóc nức nở, làm cho giọng nói của cô càng khiến cho người ta phạm tội hơn. Đúng, là anh đang trừng phạt cô, anh giận cô nói đi là đi làm cho anh lo lắng, giận cô lại dễ dàng nói ra miệng từ ly hôn như vậy, giận cô ở cùng với anh lâu như vậy còn chưa hiểu rõ anh. Anh chỉ có cô, cũng chỉ muốn cô, nhưng cô thì sao?
"Hu hu...Đừng như vậy, hu hu... Triệt..."
Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp hô nhỏ, nhưng người đàn ông trên người lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ phát huy 'thú tính' nguyên thủy nhất của anh. Anh vốn không phải người bình thường, 'dòng máu đặc biệt' làm anh ở bất cứ mặt nào cũng khác hẳn với người thường, anh còn 'làm' như vậy cô sẽ chết, khi nào thì Triệt nóng nảy xuất hiện chứ....Triệt lạnh lùng thật là khủng khiếp.
"Tốt nhất là em nên câm miệng, đừng y y nha nha nữa, vậy chỉ làm cho kết cục của em càng thê thảm." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nhắc nhở.
"Hu hu.... Em sai rồi, em thật sự sai rồi, lần sau em không dám nữa, hu hu..."
Viên Cổn Cổn lặp lại câu nói nói nhiều nhất trong mấy ngày nay, cô thật sự không dám nữa.
"Chậm, anh đã cho em cơ hội, em đã quên sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục va chạm vào chỗ mềm mại riêng tư, lửa nóng trong thân thể và giọng nói lạnh như băng hình thành đối lập rõ ràng.
Viên Cổn Cổn vừa ủy khuất vừa rên khổ sở, hu hu... Vì sao Triệt nóng nảy còn chưa xuất hiện, tuy anh thích rống người nhưng là anh không có nhẫn tâm như Triệt lạnh lùng.
Hắc Viên Triệt liếc mắt cô gái nhỏ dưới người mình đã sắp chịu không nổi, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn trắng noãn, nhẹ nhàng mút vào, vẫn tiến hành "việc vận động"...
không biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt mông tròn vểnh cao của Viên Cổn Cổn, không để ý cô "cầu xin" dùng sức làm vài cái "tấn công" cuối cùng, sau đó mặc cho mầm móng cao quý của mình chảy vào trong cơ thể cô gái.
"Ưm..." Viên Cổn Cổn hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại một lần nữa nghênh đón cao trào mà bản thân cô cũng không nhớ là lần thứ mấy.
Hắc Viêm Triệt rời khỏi cơ thể cô, nhìn cô nhóc dưới người mơ mơ màng màng tiến vào mê man, cúi người nhàn nhạt nói ở bên tai cô "Nhớ kỹ! Đừng để anh nghe hai từ ly hôn từ trong miệng em nói ra nửa, nếu không....chắc là em biết kết cục gì rồi."
Viên Cổn Cổn ủy khuất rơi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
"nói chuyện." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
"sẽ không, không dám nữa rồi." Viên Cổn Cổn yếu ớt nói.
Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt cô, đắp chăn cho cô xong thì đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại một quả cầu nhỏ mệt mỏi ngủ không nhúc nhích.
10 giờ sáng.
"Tiểu cơm nắm, thức dậy." Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ nhẹ Viên Cổn Cổn đang ngủ say, nhẹ giọng kêu.
"Đừng, đừng mà, hu hu..." Viên Cổn Cổn lo lắng nức nở, hình như mơ thấy chuyện đáng sợ.
Hắc Viêm Triệt nghe thấy cô thì thầm, hơi hơi cau cái trán hoàn mỹ, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia đau lòng, có phải là anh hơi quá đáng rồi không? Cho dù là muốn trừng phạt cô, để cô nhớ kỹ lần dạy dỗ này, có phải là đã làm quá mức rồi không.... Dù sao cô cũng là người bình thường, nhưng cô đã uống máu của anh, sẽ không mảnh mai như vậy chứ? Mắt thấy quả cầu nhỏ còn đang ngủ say sắp khóc ra, Hắc Viêm Triệt vội vàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hư, đừng sợ, không làm, đừng khóc."
Tuy anh thích nhìn bộ dáng mím môi nước mắt lưng tròng của cô, nhưng không có nghĩa là anh thật sự xấu xa đến mức vì vậy mà làm cô khóc, thật sự là cô rất giỏi gây rối, không chỉ hội gặp rắc rối hơn nữa còn giỏi khiêu chiến ranh giới của anh hơn, càng làm cho anh bất đắc dĩ chính là, mỗi lần cô làm anh tức giận bị anh trừng phạt, đến cuối cùng bản thân vẫn mơ mơ màng màng không biết là làm sai chỗ nào, có đôi khi anh thật sự không biết nên làm sao với cô mới tốt, anh yêu cô bao nhiêu, quan tâm đến cô bao nhiêu, cô hoàn toàn không cảm nhận được...
Viên Cổn Cổn ở trong vòng tay ấm áp của anh, lo lắng giật giật vài cái lại nhanh chóng ngủ say.
Hắc Viêm Triệt thở dài, ấn nhẹ xuống trán cô một nụ hôn, đứng dậy thay quần áo, thôi, hôm nay để cô ở nhà nghỉ ngơi, anh làm xong việc trở về sớm một chút thì được.
thật ồn ào.... Viên Cổn Cổn bị một tiếng nhạc đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng vươn tay tìm kiếm di động của cô, sờ soạng rất lâu mới đụng đến, bấm nút nghe, mơ màng nói "Alo?"
"Alo, là Cổn Cổn sao?" Tiếng nói mềm mại của Long Tịch Bảo từ trong điện thoại truyền đến.
Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe là tiếng của Long Tịch Bảo, lập tức ủy khuất nghẹn ngào nói.
"Hu hu... Bảo Bảo."
"Hư, đừng khóc, bạn không sao chứ?" Long Tịch Bảo dịu dàng an ủi.
"không có gì là không có gì, nhưng là cách cái chết còn kém một bước." Viên Cổn Cổn rất thành thật báo cáo tình hình hiện tại.
Choáng váng, thật sự là bị cô đánh bại, quả nhiên tài năng chọc cười của cô là trời sinh, coi như là một loại 'thiên phú' không tệ, Long Tịch Bảo không nhịn được cười rộ lên.
"Ngoan Cổn Cổn đừng khóc, bạn hãy nghe mình nói, bây giờ bạn phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, đừng luôn chọc giận anh ấy, dỗ anh ấy vui vẻ, biết không?"
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, không hiểu hỏi "Vì sao?"
"Mình muốn dẫn bạn chạy trốn, rời khỏi bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng sốt ruột, bằng không bọn họ đều xem chúng ta là người dễ khi dễ." Long Tịch Bảo căm giận nói.
"Chạy trốn? không được, nếu bị Triệt bắt thì nhất định mình sẽ chết." Viên Cổn Cổn sợ tới mức lắc đầu ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro