Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sếp, anh thật phúc hắc

Phùng Hiểu Nhu cô là người khéo ăn khéo nói tài sắc vẹn toàn. Dùng 1 năm và dùng chính sức mình để ngồi lên vị trí thư kí của tổng giám đốc nhưng ai nấy trong công ty đều đồn đại cô bán thân thăng tiến để tiếp cận tổng tài đẹp trai của họ. Thật không hiểu nổi mà. Mặc dù bề ngoài Boss đẹp trai thành đạt lại trẻ tuổi độc thân khiến ai là phụ nữ đều mơ màng nhưng cô thề là chưa bao giờ dám "vượt rào" cùng Sếp lớn. Vậy nên hôm nay, trời đẹp mây xanh gió mát, cô đứng trước cửa phòng tổng giám đốc để xin nghỉ ngày mai với lí do: đi xem mắt, có người yêu sớm để cho người trong công ty giác ngộ ra Nhu Nhu cô nương ta là người minh bạch không bán thân cầu danh lợi!!

*Cộc cộc

-"Vào"

-"Chào Tổng giám đốc, anh làm việc thật là vất vả"
Chiêu đầu tiên, hỏi thăm sếp để sếp dễ dàng cho nghỉ.
Quả nhiên nghe xong, giám đốc ngẩng lên nhìn chằm chằm Phùng Hiểu Nhu một cách khó hiểu. Cô chớp cơ hội

-"Sếp, anh hẳn đã mệt rồi. Mau đến! Uống cà phê"
Chiêu thứ 2, quan tâm nhiệt tình khiến sếp rủ lòng thương cho nghỉ!!@@

Tần Tiếu Phong nhàn nhã bưng cốc cà phê đang còn nghi ngút khói lên thưởng thức, không ngừng cười trộm vì thái độ hôm nay của thư kí đáng yêu.

-" Sếp, thực ra . . ."
-"Thực ra?" Tần Tiếu Phong mặc dù biết cô ngoan đột xuất vậy hẳn là có việc nhờ nhưng anh giả vờ không biết. Chủ yếu là để thưởng thức vẻ mặt bối rối của Phùng Hiểu Nhu cô.

-"Thực ra thì. . . Sếp, mai cho tôi  nghỉ một hôm để đi xem mắt" Hiểu Nhu cắn cắn môi, dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp động lòng trái ngược với vẻ mặt đang dần đen kịt phía đối diện. Tiếu Phong thờ ơ: "Thư kí Phùng, ngày mai tôi chợt nhớ có cuộc họp quan trọng. Mai đặc biệt cần cô đến công ty"
-"sau khi tan sở tôi đi vậy" mặt Hiểu Nhu rõ ràng có phần tiu nghỉu
-"Mai tăng ca!"
-"Vậy. . . Ngày kia trống lịch không họp gì, em xin nghỉ. . ."
-"Ngày kia tiếp tục họp, Thư kí Phùng, Cô không thể nghỉ"
-"Sếp, anh thật phúc hắc!! tôi cần đi xem mắt" Phùng Hiểu Nhu đem uất ức dồn lên mắt khiến nó đỏ ứng ngập nước. Tần Tiếu Phong mặt mày tối xầm: "Thư kí Phùng, cô nói tôi phúc hắc? việc xem mắt quả nhiên cần thiết hơn công việc?"
-"Nhưng mà sếp à, tôi không chịu được lời đồn đâu"
-"Lời đồn?"
-"Đúng vậy" Hiểu Nhu gật đầu như giã tỏi "đồn là. . .tôi bán thân để tiếp cận giám đốc"
Một giây sau câu nói, lông mày thanh tú của Tần Tiếu Phong giãn dần ra, mỉm cười một cái

-"Cô là đang bận tâm chuyện này?"
-"Đúng vậy nha, thế nên tôi phải mau tìm người yêu rửa sạch lời đồn"
-"Vậy mẫu bạn trai của cô là. . ?"
-"Bạn trai tôi phải đẹp trai, có tiền, công ăn việc làm ổn định biết nấu ăn và biết dỗ ngọt"
-"Tôi nghĩ tôi cũng ưu nhìn"
-"sếp, anh là vô cùng đẹp trai"
-"Tôi cũng giàu"
-"Anh đã là tỉ phú rồi"
-"Tôi có công ăn việc làm ổn định"
-". . ."
-"Tôi biết nấu ăn"
-". . ."
-"tuy không dỗ ngọt được nhưng có thể không khiến người phụ nữ của tôi có chút tổn thương nào"
-"Vâng, thế thì sao ạ?"
-"Đúng tiêu chuẩn bạn trai của cô chứ?"
-". . . Sếp đừng đùa"
-"Sao cô lại nghĩ tôi đùa?"
-"Tôi. . . Không muốn cả công ty ghét bỏ đâu, với lại sếp ưu tú vậy tôi sợ không yêu nổi" Tim Hiểu Nhu đang đập thình thịch, căng thẳng, Tần Tiếu Phong nhìn chằm chằm vào cô. . .

-"Thư kí Phùng, động lực nào khiến cô ảo tưởng tôi thích cô và muốn làm bạn trai cô thế? Tôi chỉ đang nói về bản thân trùng khớp với mẫu bạn trai của cô thôi mà" Tần Tiếu Phong đặc biệt nín cười đến suýt cắn vào lưỡi nhìn gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng của Phùng Hiểu Nhu ở đối diện. Anh quả thực đã có ý với Phùng Hiểu Nhu ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới gắt gao khi cô xin nghỉ để xem mắt. Tần Tiếu Phong quen Hiểu Nhu khi cô đi xin việc và gặp anh ở ghế chờ phỏng vấn. Khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ khiến anh ngắm ngía đến say mê khắc cốt ghi tâm. Là một người thành đạt Tần tiếu Phong anh thừa nhận cần phải có sự rứt khoát và lạnh lùng mới có thể đứng vững trên thương trường khốc liệt này. nhưng cứ mỗi khi đối diện khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp ấy, trái tim anh lại như có dòng nước ấm chảy qua. Anh có thể là bị tiếng sét ái tình trong truyền thuyết đánh trúng rồi đi. Mặc dù yêu thích nhưng anh công tư phân minh, không hề nâng đỡ hay bao che cho Phùng hiểu Nhu. Có thể nói cô là tự mình đi lên từng bước thuận lợi một cách khiến ai cũng sinh ra đố kị và nghi ngờ.

-"Cô Phùng, tôi nghĩ cô chưa cần tìm người yêu vội. 2,3 năm nữa tìm cũng chưa muộn"
-"Cảm ơn giám đốc, tôi. . . Tôi liền về chỗ làm việc tiếp" Phùng Hiểu Nhu ôm mặt chạy nhanh khỏi phòng. . . Tim không ngừng đập bình bịch, sếp quả nhiên phúc hắc!! Không nên đụng vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: