#7: Món Hời
Nước mắt ngập trong lo sợ, trả lại nước mắt của nàng chỉ là hành động mạnh bạo không ngừng, Lan Ngọc cười tươi rợn người, nụ cười khóe môi đỏ nhẹ liếm vành môi, lẳng lặng đặt những ngón tay nóng rực xé áo nàng ra, nàng run rẩy ôm lấy lớp áo trước ngực nhưng vẫn mạnh bạo bị tháo rời ra khỏi người, hai bầu ngực đã bị cô gặm đến đáng thương.
Nàng yếu ớt bị dồn đẩy dưới thân, hai tay bị khoá trên đỉnh đầu. Làn da mịn màng trắng nõn đập vào mắt cô, Lan Ngọc mạnh bạo cắn lên từng tất thịt đến mức vết đỏ chằn chịt đầy trên người, bàn tay lần mò xuống cởi chiếc quần vướng víu phía dưới, cô ngước gương mặt thõa mãn nhìn nàng đang sợ hãi, nàng lắc đầu cầu xin nhìn cô tiến tới dùng lưỡi tì vào cổ nàng cắn đến sưng lên.
Ánh mắt đỏ ngầu nhìn xuống nơi khô khốc kia, cánh môi tàn độc đang hôn xuống cần cổ trắng của mình, tay bên dưới không báo trước đi thẳng vào, nàng đau điến khóc nấc lên. Sự thâm nhập quá nhanh đau đến tận thấu xương, nàng nhắm mắt lại, nước mắt cứ vậy rơi xuống, cứ như vậy Lan Ngọc lấn lướt để ngón tay vương ra ngoài mật ngọt như dòng suối nhỏ, máu từ đó chảy tràn ướt gra giường, cánh môi vẫn áp rất chặt xuống lớp da rượt xuống cổ.
Nàng nấc lên, thanh âm đầu tiên nàng toát ra nơi cổ họng chỉ nhuốm màu nghẹn đắng bi thương, đôi môi dời xuống cắn lấy bầu ngực đến đỏ sưng, nàng đau đớn uất hận, cô cứ lao vào điên dại không tha thứ.
Vừa đau đớn phía trên, phía dưới không ngừng co thắt lại theo lực của Lan Ngọc, nàng đau đớn mặc kệ nằm đó mặc người ở trên đang giằng xé thân nàng tan nát, Lan Ngọc nghe từng nhịp thở dần yếu đi, tố chất chiếm đoạt lên cao bất ngờ, đêm nay hành nàng không có đường thoát vì tội cứng đầu không nghe lời, cả đời này cũng đừng mong yên phận sống ở đây. Cả đời này, nàng cũng chỉ là món đồ chơi để cô sử dụng mỗi đêm.
...
Sáng hôm sau, mặc kệ người trên giường đau cả thể xác lẫn tinh thần nằm trên đó, chật vật với đống quần áo rách nát xung quanh, Lan Ngọc đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi lên mặc vào, Lâm Vỹ Dạ nằm co rút trên giường, tay bấu chặt chăn không rời, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt cả gối, nàng bị hành hạ cả đêm, đau đớn đến không cử động được, đau... rất đau!
" Không nói lời nào à?"
Lan Ngọc nhếch mép lạnh cười, đi tới ngồi nhẹ xuống giường, tấm lưng trước mặt vẫn không động tỉnh gì, cô tức giận bóp lấy gáy nàng kéo lên ngồi dậy, Lâm Vỹ Dạ đau đớn nắm lấy tay cô kéo ra, Lan Ngọc lạnh giọng hét lên:
" Trả lời!"
Nàng sợ... Nàng rất sợ, lúc trước khi đối mặt với Lan Ngọc, Lâm Vỹ Dạ không sợ cô như thế này, chỉ sau một đêm, nàng thật sự rất sợ Lan Ngọc, cô không nghe được thứ mình muốn nghe, tay bóp chặt hơn đau đớn, nàng nhìn xuống vết máu lớn trên giường, cười lạnh khô khốc mở miệng:
" Không có gì để nói!"
" Thật sao? Nhưng tôi khá ngạc nhiên đấy, vì cô vẫn còn trong trắng đấy."
Lan Ngọc phì cười buông tay ra, nàng đau đớn tay xoa ra sau gáy, tay nắm lấy chăn che người mình lại, đôi mắt ngấm nước lùi sát vào thành giường nhìn ác ma đáng sợ trước mặt, Lan Ngọc lại cười như thế thật đáng sợ:
" Chẳng phải cô sống ở Paris sao? Một thành phố đầy lãng mạn, một thành phố làm tình tự do, thật sự tôi không thích phá đâu nhưng... tôi dành được món hời lớn rồi!"
Lan Ngọc đột nhiên với tới kéo nàng lại gần, đưa mặt vào cổ nàng cắn chồng lên vết đỏ hôm qua, Lâm Vỹ Dạ đẩy cô ra kéo chăn lên co rút chui vào trong, Lan Ngọc cười mãn nguyện khinh thường, nàng tức giận quát lớn đau thương:
" Biến đi! Tâm địa cô độc ác như quỷ sa tăng, sự trong trắng tôi mất cho một con quỷ, chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Tôi là người bán, nhưng chẳng ngồi đau khổ vì món hàng đã bán không được giá, còn tốt là đằng khác, vì tôi có thể buôn bán khéo léo hơn."
" Kẻ buôn bán không phải làm kinh doanh mà có chiến lược. Thật tiếc, ba cô không dạy cô là một người kinh doanh, buôn bán có thể sẽ bị lỗ vốn."
"Lỗ vốn là như thế nào?"
" Một năm chúng ta ở cạnh nhau, Tôi chắc chắn sẽ sử dụng món hàng cho xứng đáng."
Lan Ngọc lại giở trò, tay kéo lại gần hôn lên má nàng, Lâm Vỹ Dạ đánh mạnh vào người cô đẩy ra tát thẳng một bạt tay, tay kia cầm gối không ngừng đánh Lan Ngọc. Cô ngồi dậy đứng nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ kích động thở mạnh, mắt trừng lên như muốn giết chết Lan Ngọc, cô đưa tay sờ lên má phì cười, tay tiện lấy ác khoác mặc vào đi ra ngoài.
" Ngân!"
Vừa mở cửa ra, Thúy Ngân đứng trước của phòng làm cô ngạc nhiên, Thúy Ngân nghiên đầu nhìn ra phía sau, Lâm Vỹ Dạ nằm tựa trên thành giường thở gấp không ngừng, nước mắt rơi ướt đẩm trên khuôn mặt. Thì ra hôm qua lí do cô không gọi được cho Lan Ngọc là đây sao? Thúy Ngân không cần cô giải thích quay người đi xuống sảnh...
" Thúy Ngân, Thúy Ngân, dừng lại đã!"
Cô đứng lại thì làm được gì, nghe người yêu mình giải thích sao? Cô tận mắt thấy Lan Ngọc mở cửa phòng Lâm Vỹ Dạ, đã vậy trên người con gái kia không mặc quần áo, như thế thì còn gì giải thích nữa sao?
" Tại sao em lại ở đây? chẳng phải chúng ta đã nói với nhau là em sẽ ở nơi em nên ở à?"
" Em..."
" Ngân! đây chỉ là vụ giao dịch thôi, chẳng phải chị đã nói với em rồi sao? Chị phải ngừng gặp ác mộng, chị không thể sống chung với cơn ác mộng này mãi được nếu ta định kết hôn."
" Thật không Ngọc? Chúng ta thật sự sẽ kết hôn à?"
Lan Ngọc gật đầu, Thúy Ngân mĩm cười đi tới ôm lấy cô, Lan Ngọc đưa tay qua ôm lấy xoa đầu Thúy Ngân dỗ dành, đợi mọi chuyện giải quyết xong, hai người sẽ kết hôn.
Trên phòng, Lâm Vỹ Dạ ngồi trong phòng tắm tựa người khóc nấc lên, tay ôm chân vùi đầu khóc nức nở, nhìn từng vết đỏ trên người, càng nhìn càng hận muốn giết chết cô, thứ quý giá nhất nàng giữ bao lâu nay... chỉ trong một lần cải nhau mất sạch, nàng chán ghét cô, càng hận lại càng muốn dành lấy, nhẫn nhịn một năm thôi, nàng sẽ lấy lại tất cả mọi thứ.
" Ninh Dương Lan Ngọc! Tôi thề là tôi sẽ giết cô, tôi hận cô!"
...
" Tôi quay về quá trễ nhưng không để tâm chuyện cô chặn đầu tôi."
Lan Ngọc từ trong công ty bước ra, bây giờ đã là buổi trưa, cô có hẹn đi ăn với Thúy Ngân nên đã nhờ tài xế chở đi. Vừa đi tới mở cửa xe thì có một người đàn ông đi tới lạnh giọng hênh hoang, cô quay đầu lại nhìn ra phía sau. Thì ra... lại là lão Trương!
"Cho tôi cơ hội trở lại, tôi sẽ gửi thư mời."
" Không cần! Tôi phải đi nghỉ một thời gian, ván bài trước khiến tôi quá mệt mỏi, Quan trọng là tôi vẫn chưa tận hưởng hết chiến lợi phẩm."
Dứt lời quay đầu đi vào xe rời đi, Lão Trương ung dung đứng ở đó, con trai ông Trương Thế Vinh đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
" Tận hưởng chiến lợi phẩm hả ba? Ý cô ta là sao?"
"Ý cô ta là con gái lão Lâm Vĩnh An! Nhưng ba sẽ không để ngôi nhà đó vụt ra khỏi tay ba đâu, ngôi nhà đó phải của hai ba con ta."
Lúc này, Lê Gia, Thúy Ngân đang ngồi đọc sách ở trong phòng khách, Lê Giang từ ngoài vào tức giận quăng túi xách lên bàn, thở dài tức tối ngồi bên cạnh cô, Thúy Ngân nhìn sắc mặt có vẻ không tốt của mẹ mình liền hỏi:
" Mẹ, mẹ sao vậy? Khi nãy mẹ nói mẹ có cuộc họp mà."
"Biết thế mẹ đã chẳng đi, ở nhà còn hơn. Bây giờ chuyện của Lan Ngọc trở thành vụ bê bối rồi, ai cũng biết Lan Ngọc khiến kẻ thua bạc phải tự sát, còn biến con gái người ta thành nhân tình, Thế có phải là tội lỗi không?"
Thúy ngân có tiền sử bị bệnh tim, nếu có thứ gì tác động vào làm cô kích động thì sẽ lên cơn đau tim, Thúy Ngân ôm ngực mặt tái đi tựa lên thành sofa, bà nhìn cô thở thấp thỏm lo lắng:
" Thuý Ngân con sao vậy? Mẹ xin lỗi mẹ không nên nói chuyện này khiến con đau lòng, mẹ xin lỗi! Đây không phải là chuyện của con mà là chuyện của Lan Ngọc, mẹ xin lỗi."
Thúy Ngân cầm lấy cốc nước uống một hơi, cơn đau từ từ giảm đi một chút, hơi thở đều đặn làm bà đở lo trở lại, Thúy Ngân thật sự nghe xong có chút đau lòng. Thật sự chuyện này là tốt hay xấu đây?
Rầm...
Bổn cô nương nào đó sau khi ở nhà khóc gần một tiếng trong phòng tắm thì bây giờ đã chịu ra khỏi nhà, Lâm Vỹ Dạ lái xe trên quốc lộ, không may lại đụng phải một chiếc xe trắng vừa từ trong hẻm đi ra, vụ va chạm làm hai chiếc xe bị móp một phần đầu xe và phía trên bánh xe, Lâm Vỹ Dạ đi xuống nhìn xem có bị sao không, bên kia Trấn Thành cũng bước xuống xem xét, anh ngước lên nhìn chủ nhân chiếc xe vừa đụng phải xe anh, thì ra lại là cô ấy.
" Cô không sao chứ?"
" Tôi không sao!"
" Au, cô!"
" Au, anh!"
" Rất vui lại được gặp cô!"
" Không sao, là cũng tại hai bên, anh tự sửa chữa nha!"
" Đợi đã? Ngày hôm đó cô có sao không?"
"Tôi không sao đâu, tôi đang vội."
" Đây, danh thiếp của tôi!"
Trấn Thành lấy trong bóp ra tờ danh thiếp đưa cho Lâm Vỹ Dạ, nàng mĩm cười cầm lấy tờ danh thiếp, anh nói tiếp:
" Nếu xe cô bị hỏng hóc, muốn được đền bù hãy gọi vào số này."
" Được!"
" Mà tôi vẫn chưa biết cô, Cô tên gì vậy?"
" Lâm Vỹ Dạ!"
Nói xong nàng một mạch đi lại vào xe rẻ hướng lái đi, Trấn Thành đứng đó nhìn chiếc xe chạy đi phì cười:
" Lâm Vỹ Dạ! Tên đẹp thật!"
...
*PS: Lười viết :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro