#34: Giết Người
Lâm Vỹ Dạ nhìn tủ đồ của mình, nàng đi tới mở toang ra, bên trong có một chiếc váy màu đen nhìn tựa như váy cưới, miệng nhoẻ lên cười, đám cưới chủ nhân của nàng, tại sao lại không đi chứ?
" Vỹ Dạ!"
Nàng quay đầu nhìn ra cửa, Hari Won bước vào nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống giường nói chuyện.
" Ngày mai tới chùa làm việc thiện và về nhà vườn với chị không?"
" Chắc là không đâu ạ! Sao chị lại nghĩ tới chuyện rủ em đi chùa?"
" Ngày mai là ngày lễ và cũng là ngày cưới của Ninh Dương Lan Ngọc, em định làm gì?"
" Em định sẽ đi tiếp tục làm điêu khắc, chị có đi chùa một mình đi, chẳng phải cô ta cũng không mời chị à?"
" Không nhưng cũng tốt vì cô ta không mời chúng ta sẽ khỏi phải mệt lòng, nếu cô ta mời, cũng không biết phải dùng chiếc mặt nạ nào để đối mặt với người tại đám cưới nữa."
" Em chắc là sẽ không đi làm việc thiện và về nhà vừa với chị?"
" Ngày mai chị sẽ về trễ đúng không?"
" Đúng rồi!"
Hari Won không do dự gật đầu, Lâm Vỹ Dạ mĩm cười đẩy cô ra khỏi phòng dặn dò đi ngủ, cô cũng nghe lời rời đi, nàng đóng cửa phòng đi vào phòng tắm, lấy nước tạt vào mặt nhìn vào gương, gương mặt nàng hiện tại giống như con quỷ trong người nàng nổi dậy.
Lan Ngọc trằn trọc ngủ không được, cô đứng trên tầng nhìn xuống dưới, phòng điêu khắc vẫn còn sáng đèn, cô dời chổ đứng đi xuống dưới nhà đi qua phòng điêu khắc, Lâm Vỹ Dạ từ trong phòng tắm đi ra muốn yên tĩnh, nàng đi xuống phòng điêu khắc ngồi thẩn thờ nhìn khối đất mình khắc, từ khi nàng quay về đây, khối đất này dường như khắc hoạ gần hết mọi câu chuyện đau buồn của nàng.
Lâm Vỹ Dạ nhìn chúng hồi lâu, ngày mai là đám cưới của Lan Ngọc, bản thân dù không mời nhưng nàng vẫn phải đi, cho dù bị mắng chửi thế nào, nàng nhất quyết phải làm cho cái đám cưới của cô trở nên nổi tiếng nhất thế giới, nổi tiếng đến mức người ta bàn tán toàn điều xấu.
" Ngày mai tôi kết hôn rồi!"
Lan Ngọc nhẹ nhàng bước vào đứng trước mặt nàng, cô thầm giọng như thông báo cho nàng nghe, Lâm Vỹ Dạ hất tóc qua nhìn cô, mặt như chả quan tâm.
" Thì sao?"
" Chắc là... Chúng ta cách xa nhau một thời gian."
" Ờ."
" Tôi cần thiết phải giữ hình tượng một người đã có gia đình, yêu thương vợ, tỏ rõ việc tôn trọng vợ."
" Hưm, ồ... Vậy cơ à?"
" Nhưng không có nghĩa là cô thích làm gì thì làm."
Lan Ngọc đi ra sau lưng nàng chống hai tay xuống bàn, Lâm Vỹ Dạ vắt chân lên cầm cây dao điêu khắc giơ lên chỉa vào mặt cô, Lan Ngọc rụt người lại đứng dậy, Lâm Vỹ Dạ đứng dậy đứng trước mặt cô, tay vẫn cầm con dao tự vệ.
" Tôi biết, tôi biết mình có trách nhiệm giữ đúng thỏa thuận nhưng còn tùy thuộc vào tôi quyết định sẽ giữ nó hay là mặc kệ nó, muộn rồi... Cô khỏi cần mất thời gian với tôi, vì cô cũng khiến tôi mất thời gian làm việc."
Lan Ngọc nhanh tay giật con dao trên tay nàng xuống bỏ trên bàn, tay bắt lấy cổ tay Lâm Vỹ Dạ bóp chặt, giọng lạnh tanh.
" Lâm Vỹ Dạ!"
" Biến đi! Biến về hoàn thành trách nhiệm người chồng của cô, đi thông báo cho cả thế giới biết tình yêu của cô và Thúy Ngân không phải chuyện xưa rồi."
Lan Ngọc không nói gì chỉ từng bước tiến lại gần, Lâm Vỹ Dạ lùi người nhìn xung quanh, tay vớ lấy cây bút nhọn chỉa thẳng vào người cô, Lan Ngọc dừng chân đứng lại, mặt khó chịu cau có, Lâm Vỹ Dạ phì cười cợt nhã, miệng biếm họa.
" Đừng nghĩ sẽ ra lệnh cho tôi làm việc gì ở đây, bây giờ... Bởi vì tôi là con người."
Nàng quay đầu bút để tựa lên cằm cô, Lan Ngọc quay qua né tránh đi, Lâm Vỹ Dạ phì cười bỏ xuống bàn cười điên dại, Lan Ngọc mặc kệ bỏ đi khỏi phòng, nàng nhìn cánh cửa đóng sầm lại, cả người gục xuống dựa người vào tủ cười bất mãn.
...
Đến ngày đám cưới của Lan Ngọc, mọi người họp lại buổi tiệc làm lễ trong phòng lớn ở khách sạn, vừa làm lễ xong đến cắt bánh, Lâm Vỹ Dạ cả người say sỉn cầm một vòng hoa như hoa tang đi vào, cả người gật gù say sỉn mặc nguyên bộ váy đen vào trong hôn lễ.
" Xin chào!"
" Lâm Vỹ Dạ?"
Thúy Ngân tròn mắt nhìn nàng, Lan Ngọc nhướng mày khó chịu, Song Luân và Trấn Thành ngạc nhiên nhìn nàng, hai người chạy tới bên cạnh hỏi chuyện, Lâm Vỹ Dạ loạng choạng quăng vòng hoa đen lên sân khấu, giọng say sỉn.
" Xin lỗi vì đã tới muộn, tại tôi phải rẽ qua cửa hàng hoa, tìm vòng hoa làm quà cho cô dâu chú rễ."
" Cô... Ai cho cô tới đám cưới của chúng tôi? Cô tới làm gì?"
" Hơ, tôi tới làm nhiệm vụ của nhân tình đó, ăn không được... Phá cho hôi."
" Cô..."
" Tôi!... Là nhân tình của Ninh Dương Lan Ngọc đây! Tôi chẳng được mời tới đâu nhưng tôi phải tới, tới để nói cho mọi người biết là... Tôi là nhân tình của Ninh Dương Lan Ngọc! Người phụ nữ với hình tượng doanh nhân thành đạt, giàu có nhưng đằng sau lại là... Hơ, tên cờ bạc."
" Lâm Vỹ Dạ! Biến đi!"
Lan Ngọc lớn tiếng hét lên, Lê Giang tức giận đi tới cầm lấy vòng hoa quăng dưới chân nàng, Trấn Thành đứng cùng Song Luân đằng sau đi lên khuyên nhủ.
" Vỹ Dạ! Anh nghĩ em nên về đi!"
" Tôi không về đâu! Tôi phải ở lại đây làm nhân chứng cho cô dâu chú rể, tôi là ả nhân tình của cô ta đó, sao về được chứ? Không về!"
" Em về đi mà! Song Luân, giúp tôi!"
" Tôi không về! Buông ra!"
" Lâm Vỹ Dạ!"
" Không về! Không về! Tôi không về! Buông ra!"
Trấn Thành và Song Luân đành mất mặt khiêng Lâm Vỹ Dạ ra ngoài, Lê Giang và Lan Ngọc nhìn qua Thúy Ngân, buổi lễ bị phá hủy, mọi người bắt đầu bàn tán xì xầm, đến Huỳnh Phu Nhân và Khả Như còn cau có khó chịu vì hành động vừa rồi của Trấn Thành, mọi người bàn tán với nhau, Thúy Ngân đang tức điên lên muốn giết chết nàng.
Thúy Ngân tức điên lên bỏ cả hôn lễ quay về nhà xử lí nàng, Lâm Vỹ Dạ được đưa về nhà nằm trên phòng, Trấn Thành vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Lê Giang quay về chạy thẳng vào cùng Thúy Ngân.
" Đợi đã Ngân à! Đây là kế của ả ta đó, nó cố tình giết con, nó biết con bị bệnh tim, nó chọc tức con để con sốc, đó là kế nó vạch ra để giết con, con hiểu không?"
" Con sẽ giết nó! Nó cố tình hủy hoại cuộc đời con, nó phá hoại đám cưới của con và Lan Ngọc."
" Thúy Ngân, chúng ta phải lợi dụng cơ hội này để xã hội giết nó, ngày mai mọi họp báo sẽ đưa tin nó mặc đồ đen mang vòng hoa tới đám cưới của con, nó sẽ thành con quỷ dữ hiểu chưa?"
Thúy Ngân nhất quyết không chịu, cô ta đi lên cầu thang, Lê Giang nắm chặt lấy cô lôi lại, hai người đứng trên cầu thang giằng co lớn tiếng, bác lý vì chưa ngủ nên đi ra xem, ông đứng nép trong phòng bếp nhìn ra.
" Nghe mẹ nói này, nếu không nghe lời con sẽ hỏng hết hiểu chưa? Nếu có chuyện nghe mẹ chuyện đã không như thế này, vì tình yêu hả? Yêu Ninh Dương Lan Ngọc thì được cái gì chứ? Nó khiến con mù quáng nhưng không thể khiến con điếc được, con đúng là ngu ngốc."
" Ngu hả? Mẹ mới là ngu ngốc đấy! Mẹ có biết mình cũng đang bị lừa không?"
Bà biết Thúy Ngân nói tới chuyện gì, mấy ngày qua bà hẹn hò với Lão Trương, cả Lâm Gia không ai không biết chuyện này, mỗi ngày ông ta gửi hoa cho bà, rủ bà đi chơi cứ như một cặp đang yêu nhau, Thúy Ngân không thích ông ta vì cô biết rõ mục đích của ông là gì, cô không chấp nhận.
" Lão Trương không lừa mẹ, ông ta yêu mà, bọn mẹ sắp trở thành một nửa của nhau, mẹ không ngu, bọn mẹ yêu nhau."
" Thế con sai khi yêu Lan Ngọc à? Nếu tình yêu khiến con ngu, nó cũng khiến mẹ ngốc vậy."
Cô giẫy giụa đẩy bà ra, Lâm Vỹ Dạ nghe tiếng ồn mở mắt lờ đờ đi từ từ xuống cầu thang, vừa bước tới bậc thứ nhất nàng nhìn xuống hai mẹ con bà, Lê Giang vì quá tức giận nên kéo ngược Thúy Ngân lại, cô ta té ngã lăn xuống cầu thang.
" Thúy Ngân!"
Nàng lớn tiếng hét lên, Lê Giang quay lại nhìn nàng, vừa thấy Lâm Vỹ Dạ bà liền đổ hết tội lỗi lên nàng, bà hét lớn.
" Có ai cứu con tôi không? Ả Lâm Vỹ Dạ định giết con tôi! Lâm Vỹ Dạ đẩy con tôi ngã cầu thang."
" Không có! Bà nói dối."
" Sao cô lại giết con tôi?"
" Tôi không có!"
Vân và Bác Hàn nghe tiếng chạy qua, cô liền gọi cấp cứu đưa Thúy Ngân đi, Lan Ngọc lái xe từ hôn lễ về nhìn chiếc xe cứu thương chở Thúy Ngân đi, cô cau mày lớn tiếng đi tới nắm lấy bả vai nàng.
" Cô giết Thúy Ngân?"
" Tôi không có!"
" Cô dám giết Thúy Ngân?"
Lan Ngọc hất mạnh nàng ngã xuống sàn, Lâm Vỹ dạ gượng dậy nhìn bóng lưng đi ra xe, không phải nàng làm, nàng không có, bác Lý đứng sau cửa bếp run rẫy nhìn nàng, tận mắt chứng kiến Lê Giang đẩy Thúy Ngân xuống, đổ hết tội qua cho Lâm Vỹ Dạ, dù rất muốn nói sự thật nhưng vì nhút nhát nên tránh đi.
Bệnh viện, Lê Giang nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Lan Ngọc cũng vừa chạy đến đứng trước cửa phòng, bà luôn miệng đổ mọi tội lỗi lên đầu Lâm Vỹ Dạ, gieo giắc chúng vào đầu Lan Ngọc, càng nói cô càng tức điên lên.
" Lâm Vỹ Dạ! Đáng chết!"
Ở một góc cạnh khác, nàng ngồi một mình trong phòng, trong người bồn chồn không ngừng, nàng không có giết người, nàng không giết Thúy Ngân, người ôm chân gục mặt xuống run rẩy, dù nàng có đang say sỉn nhưng nàng ý thức được việc mình làm.
Thừa biết Lê Giang đang đổ lỗi cho mình nhưng nàng không thể chống lại được, bây giờ nàng đang là chủ đề xấu của mọi người, cho dù nàng có thanh mình cũng chẳng được, người nàng run rẩy ngồi một góc lo sợ, tay nắm lấy tóc dày vò miệng không ngừng lẩm bẩm.
Tôi không có giết người!
Tôi không có giết Thúy Ngân!
Tôi không giết người.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro