#12: Hạnh Phúc Không?
" Cô dâng hiến cho cô ta cái gì?"
Thúy Ngân trừng mắt nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ buông cổ tay Thúy Ngân ra, miệng câu lên cười như nói trúng tim đen. Ngọc Vân ở dưới bếp nghe hết mọi chuyện, cô chạy ra sau sân tụ họp tám chuyện với Bác Hàn và Bác Lý:
" Dì ơi, chú ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
" Cái gì? Cái gì? Con bị mắng chuyện gì? Ai mắng? mắng chuyện gì?"
" Không phải chuyện đó! Cô Thúy Ngân trách mắng cô Lâm Vỹ Dạ chuyện cô chủ ngủ ở đây hai ngày hai đêm đó chú!"
" Cũng đúng thôi khi cô Thúy Ngân xác nhận quyền làm chủ cô Lan Ngọc, họ đã ở bên nhau lâu rồi nhưng còn cô này không biết từ đâu xuất hiện."
" Nhưng tôi lại thấy thương cô Lâm Vỹ Dạ, nhà lớn đánh giá hàng trăm triệu như vậy, ai mà bỏ dễ dàng được."
" Cô Thúy Ngân đã về chưa? Chắc là cô ấy chửi, chửi... Mắng, mắng đúng không?"
" Chuyện đó chú khỏi phải lo, cô Lâm Vỹ Dạ đến cô chủ còn chẳng chịu nhường, với trình độ cô Thúy Ngân, giờ chắc đang... Mẹ ơi, mẹ ơi, giúp con với mẹ! Vậy đó, dì tưởng tượng ra không?"
" Diễn giống đấy!"
Bác Hàn tủm tỉm cười nhìn Ngọc Vân, bên cạnh Bác Lý nhíu mày nhìn hai người vui vẻ kia, lí do rất đơn giản, ông không thích Lâm Vỹ Dạ, chính ông là người mà Lê Giang cài vào theo dõi nàng, ông nghe xong chả có hứng ở lại nên đã quay đi, Bác Hàn nhìn ông chỉ biết thở dài...
Lê Gia, Thúy Ngân uất ức ngồi ngoài sân, Lê Giang nhìn con gái ủ rũ buồn thế kia đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ hỏi:
" Con sao vậy? Khi nãy con bảo đến nhà đó thì Lan Ngọc mà? Chắc là con không..."
Thúy Ngân ôm bà tủi hờn khóc, Lê Giang ôm lấy cô an ủi, cô nhẹ giọng mách lẽo:
" Lâm Vỹ Dạ..."
" Rồi sao? Chẳng phải con nói với mẹ là tình nhân của Lan Ngọc chẳng quan trọng với con à? Mẹ đã cảnh báo con rồi, con vẫn đồng tình với hành động của cô ta. Lan Ngọc có thể trả hay không trả ngôi nhà đó cũng được, muốn bán cũng có đầy người muốn mua, nhưng rồi sao? Chơi trò gì đây?"
" Con tin tưởng Lan Ngọc!"
" Tin tưởng nó? Vậy sao lại khóc thế này? Đi!"
" Mẹ à, con sẽ đợi Lan Ngọc!"
" Tùy con! Nếu mẹ biết ngay từ đầu, con yêu Ninh Dương Lan Ngọc mà cuộc đời con phức tạp thế này, mẹ sẽ không để con yêu nó. Đi đâu? Mọi người đều nhìn ta như hàng hóa ngoài chợ."
Thúy Ngân nhìn bà định nói lại nhưng điện thoại trên bàn sáng đèn reo lên, cô cầm điện thoại lên vui mừng bắt máy:
" Ngọc! Ngọc à!"
" Chị thắng ván golf giành được hai vé đi Châu Âu."
" Chị đánh bạc à?"
" Chỉ thêm chút gia vị cho vui thôi... Và chị thắng! Ta sẽ đi du lịch Châu Âu cùng nhau."
" Châu Âu? Ở đâu?"
Thúy Ngân vui mừng hỏi chuyện, bên kia Lan Ngọc nghĩ đến lại mĩm cười, một nụ cười đáng sợ khẽ lên:
" Paris!"
...
" Đi đâu về?"
Nói chuyện với Thúy Ngân xong, Lan Ngọc đứng ngoài ban công nhìn xuống sân nhà, Lâm Vỹ Dạ đang đi dạo dọc bên hàng hoa cạnh hồ bơi. Lan Ngọc gằn giọng hỏi chuyện, vừa nghe giọng điệu đáng ghét của ai đó, nàng như mất hứng nhìn qua, hai hàng mi nhíu lại khó chịu cục xúc:
" Đi dạo! Nhàn rỗi! Không có việc gì làm."
Nàng cứ thế quay đầu đi, Lan Ngọc khó chịu quay vào phòng đi xuống, vừa đến chỗ Lâm Vỹ Dạ, nàng đang ngồi bên thành hồ bơi, cô đứng sau lưng nàng lạnh nhạt:
" Dù tôi không phải là người bạn tốt, Nhung tốt hơn là không có bạn đúng không?"
Nàng quay đầu nhìn qua, Lan Ngọc đứng hiên ngang khoanh tay tựa người vào cột đằng sau mình, Lâm Vỹ Dạ không thích nhìn gương mặt đáng ghét của ai đó, nàng không quan tâm đến chỉ lên tiếng:
" Tôi chẳng hi vọng gì vào mấy người quanh tôi từ lâu rồi."
" Tôi khiến cái nhìn thế giới của cô tồi tệ đến thế sao?"
" Phải! Quá tồi tệ!"
" Cô có đi gặp Huỳnh Trấn Thành không?"
" Làm sao? Sao cô nghĩ tôi phải đi gặp anh ấy?"
" Chẳng phải cậu ta quá hợp làm bạn sao? Hay là... Cô không nghĩ vậy?"
" Nghĩ đúng rồi đó! Nhưng chuyện đó còn tùy thuộc vào thời gian và cơ hội, miễn là cô không chặt tay, chặt chân tôi thì tôi có quyền đi gặp mọi người trên thế giới này."
"..."
" Có vẻ như chúng ta chưa có thỏa thuận nào về quyền riêng tư, phải vậy không cô Ninh?"
" Phải! Cô có quyền... nhưng nó phải nằm trong giới hạn mà tôi vạch ra. Cô là hàng hoá còn tôi là người mua, tôi sẽ không để ai dùng món hàng mà tôi đã trả tiền mua."
" Cô..."
" Haiz! Tuần sau, tôi sẽ đi Châu Âu... Nhưng không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm. Thôi bỏ đi, tôi vẫn vẫn còn thời gian một tuần, tôi sẽ suy nghĩ xem tôi sẽ làm gì với ả tình nhân như cô."
Lan Ngọc phì cười gian xảo, cô đi tới xoa mạnh đầu nàng quay lại vào nhà, Lâm Vỹ Dạ ngồi đó nắm chặt tay tức giận, miệng lẩm bẩm không ngừng mắng chửi:
" Đồ...đồ xấu xa! Tôi chỉ muốn đòi lại ngôi nhà, tôi cũng sẽ lấy lại được cuộc đời của tôi."
Cùng lúc này, ở một nhà hàng trong khu trung tâm mua sắm, Thúy Ngân vui vẻ kể chuyện cho bạn mình nghe, lần trước cô cũng đã nhờ bạn mình tư vấn chuyện Lan Ngọc bị ác mộng, mấy hôm nay cô không có triệu chứng như thế nữa, Thuý Ngân rất vui mừng nên đã đến báo tin, sẳn tiện tám chuyện cùng nhau:
" Bọn mình sắp đi du lịch Châu Âu, đi Paris, một nơi đầy lãng mạn, Lan Ngọc thắng trận cá cược đánh golf nên được hai vé hàng nhất."
" Vậy khi nào tớ sẽ gặp Lan Ngọc đó?"
Nhã Phương lạnh giọng nhìn cô bạn mình, nghe Thúy Ngân kể rất nhiều về người yêu mình nhưng cô lại chưa từng đưa Lan Ngọc đến ra mắt Nhã Phương, Thúy Ngân có chút lúng túng nhìn coi, vậy rồi cũng trở về dáng vẻ ung dung kia nói:
" Ngọc cũng có sao nữa đâu, chị ấy làm việc vất vả và chị ấy cũng... ưm, sống như bình thường thôi, không hề nhắc đến cơn ác mộng đó!"
" Cậu chắc chứ? Là cô ta thật sự thoát khỏi cơn ác mộng?"
Nghe đến đây Thúy Ngân có chút trầm ngâm, mấy ngày qua ở cùng cô chưa từng thấy cô nhắc đến, Lan Ngọc luôn làm mọi thứ trong im lặng, đôi lúc giấu cô để cô bớt lo lắng nhưng chính thứ đó lại càng khiến Thúy Ngân lo cho Lan Ngọc...
Ninh Gia, bây giờ đã là 12giờ đêm, Lan Ngọc nằm một mình trong phòng ngủ, cơn ác mộng đó lại xuất hiện trong đầu cô, cả người đẫn đờ ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhãi lấm tấm trên mặt chảy xuống, cô với tới bàn lấy trong hộc tủ ra hủ thuốc an thần ra uống, tay cưa thế vuốt tóc gắng gượng quên đi, lòng ngực thở mạnh đến đỏ mặt, càng nghĩ đến cơn ác mộng đó Lan Ngọc càng phát điên lên, tay đấm vào đầu gục mặt xuống cố gắng quên đi.
...
Sáng hôm sau, Lan Ngọc lái xe đi làm, tất nhiên cũng không quên ghé ngang thăm ai đó, cô lái xe vào sân trước cửa, người nào đó sáng sớm vui vẻ vừa chạy bộ bên ngoài về lon ton phía sau xe cô, Lan Ngọc nhướng mày nhìn bộ đồ nàng mặc, trong lòng lập tức khó chịu.
Lâm Vỹ Dạ nhìn cô khó hiểu một chút, vừa mới tập thể dục về lại gặp giương mặt hầm hầm như giết người kia nàng chẳng muốn nhìn thấy, Lan Ngọc vừa bước xuống xe liền vòng qua kéo tay Lâm Vỹ Dạ tới gần gằn giọng:
" Cô không ăn mặc cho phù hợp hơn à? Có biết lũ tội phạm cưỡng bức phát sinh từ gì không?"
Lâm Vỹ Dạ nhìn xuống bộ đồ của mình, nàng chỉ mặc đơn giản chiếc áo ba lỗ với quần ngắn thôi mà, bộ đồ thể thao nhỏ thế này cũng không vừa ý sao?
" Phát sinh từ những con người biến thái, không biết thế nào là đủ mà đi kiếm chuyện với người khác."
Lan Ngọc tức điên lên, cô kéo sát Lâm Vỹ Dạ vào gần mình, tay giữ chặt lấy éo nàng, Lâm Vỹ Dạ đẩy hai tay ở vai cô giữ khoảng cách, Lan Ngọc nghiến răng lạnh giọng:
" Chả phải! Phát sinh do loại người ăn mặc mời gọi, đi tập thể dục hay đi câu dẫn đàn ông hả?"
" Cô... Aisss, buông ra!"
" Cô là đồ chơi của tôi, tôi thích quay cô sang trái sang phải như nào tùy thích, khi nào tôi chán, tôi sẽ ném cô đi, nghe chưa?"
" Aiss, buông ra!"
Lâm Vỹ Dạ đẩy ra, thành công thoát khỏi vòng tay của cô chạy thẳng lên lầu, Lan Ngọc đứng dưới tầng ngước lên nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy trên hành lang, bàn tay bấu chặt mép áo vò nát, miệng nhếch lên cười quay đi.
Đi làm đến 10giờ tối, Lan Ngọc ngồi đó nghĩ cả ngày, cơn ác mộng đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, từng chi tiết một cứ thể hiện lên trước mắt Lan Ngọc, cô nắm chặt lại thành nấm đấm, đứng dậy xách áo rời khỏi phòng.
Quay về Lâm Gia, Lan Ngọc nhẹ nhàng mở được cửa phòng, nhìn người con gái ngủ say trên giường, càng nhìn càng nhớ đến cơn ác mộng kia, hận thù trỗi dậy trong người, lửa phừng phực đi tới đưa ra định bóp chết nàng, bàn tay giơ lên đưa tới gần mái tóc óng dài kia, mắt nổi lên tia máu rực ghì xuống.
Lâm Vỹ Dạ đột nhiên mở mắt ra, Lan Ngọc nhìn thấy liền bừng tỉnh rụt tay lại lùi ra sau, Lâm Vỹ Dạ quay đầu nhìn cô, tay nắm chặt cái chăn lên quấn quanh người khó chịu:
" Nè cô, đi hay đến làm ơn báo trước được không? Dù là nhân tình nhưng cô tôn trọng một chút."
" Không định tới!"
" Không định tới? Thế tới đây làm gì? Sao không về nhà đi?"
" Tôi không... Tôi không cảm thấy muốn về nhà, không có nhà."
" Cô không hiểu ý nghĩa của từ 'nhà' đâu! Nhà không phải vật chất, nó chứa đựng kí ức của những người yêu thương nhau, người ta gọi là gia đình."
" Cô đừng tỏ ra là biết mọi thứ, cô chỉ là con nhóc hỉ mủi chưa sạch, được nuôi dưỡng như con búp bê!"
Lại là dáng vẻ đó, dáng vẻ đáng sợ của Lan Ngọc, nàng lùi người sát vào thành giường, Lan Ngọc mĩm cười châm biếm leo lên giường, tay bóp lấy mặt nàng hằn giọng:
" Cô đừng nghĩ cuộc sống thoải mái của cô là ý nghĩa của gia đình. Cô có biết, gia đình bao gồm những gì không? Nó bao gồm hạnh phúc, đau khổ, mất mát hay chia lìa! Cô có biết không hả?"
" Sao tôi lại không biết? Cô... Cô khiến tôi chịu đau khổ, mất mát và chia lìa, tất cả đều tại cô... Tại cô đó, đồ cáo già gian xảo!"
" Cô không có tư cách mắng chửi tôi! Tôi sẽ cho cô biết, cảm giác thật sự khi cô đau khổ? Mạnh miệng lắm, để xem coi cô có chịu được những hạnh phúc mà tôi mang đến không?"
" Buông ra!"
Lan Ngọc nắm lấy hai chân nàng kéo xuống, Lâm Vỹ Dạ nằm thẳng trên giường, Lan Ngọc nằm đè trên người nàng thầm cười, mắt không kịp đảo nhìn thì tay của Lan Ngọc đã ở dưới váy ngủ cô đâm thẳng vào.
Lâm Vỹ Dạ cắn răng đau khổ nuốt hết lại vào cuốn họng, đau đớn ngấm nước mắt rưng rưng, cô không dạo đầu nhưng những lần trước, cứ thế mà mạnh bạo tàn phá bên dưới. Lâm Vỹ Dạ chỉ biết nằm đó khóc, hai hàng nước mắt chảy dài xuống trả giường, Lan Ngọc cởi hết đồ trên người, thân áo xuống cọ vào bầu ngực tròn trịa phía dưới, mặt cúi xuống hôn lên từng giọt đọng trên má, miệng thì thầm vào tai nàng:
" Hạnh phúc không?"
...
Mị sắp thi rồi nên không thường ra truyện cho mọi người xem nên mn thông cảm nha, sắp thi xét tuyển nên có chút áp lực, cho xin bí quyết bớt áp lực thi cử đi ạ 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro