Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

"Mẹ......"

Đứng từ bên trên nhìn xuống chứng kiến hết thảy cái chết của Chu Tích Tầm khiến cả người cô như chết lặng tại chỗ, toan định trèo qua cửa sổ nhảy xuống cùng Chu Tích Tầm thì bị chị ngăn lại

"Em bị điên à"

"Dì mới là người bị điên đó...Tần Ngọc Ái trả mẹ cho tôi, làm ơn cứu mẹ tôi đi"

"Nếu như hôm nay tôi không đến kịp thì người đang nằm dưới vũng máu hấp hối chính là em đó"

Chu Tâm liền chạy đến ôm lấy chân chị, không còn là tiếng kêu gào chửi rủa chị mà là những tiếng nấc van xin "Tần Ngọc Ái, tôi xin dì cho tôi xuống bên dưới đi tôi muốn gặp mẹ"

Tần Ngọc Ái đến cuối cùng vẫn là chấp thuận đưa cô xuống bên dưới nhìn Chu Tích Tầm vẫn còn hấp hối, cả người quằn quại nằm trong vũng máu tươi. Đèn điện nhà Tần thị vẫn sáng choang hiệu ứng đám đông bắt đầu, Chu Tâm muốn nắm tay bà ta muốn ôm lấy Chu Tích Tầm nhưng đến cuối cùng vẫn là bị chị một mực ngăn lại

"Em làm cái gì vậy, bà ta chết rồi"

"Không đâu....tay mẹ tôi vẫn cử động kìa, Tần Ngọc Ái cầu xin dì làm ơn..làm ơn gọi cấp cứu đi có được không....mẹ ơi"

Chu Tích Tầm cả người vẫn hấp hối quằn quại trong đau đớn nằm dưới vũng máu tươi đỏ ửng một mảng khiến người ta nhìn vào phải gai mắt

"Gọi Khải Lợi"

"Vâng"

...

"Tôi nói em đi ngủ đi"

"Không, tôi không đi đâu hết" Chu Tâm vẫn ngồi trước cửa phòng cấp cứu ngay trong biệt thự Tần gia nước mắt nước mũi vẫn chảy dài

Chị đã hết kiên nhẫn cũng gần như hết chịu nổi rồi, không biết bao nhiêu lần Chu Tích Tầm đã đẩy cô vào tình thế nguy hiểm, không biết bao nhiêu lần đã vì lợi ích của bản thân mà không ngần ngại hy sinh đứa con gái của mình. Mà cô gái trước mắt này lại ngu ngốc vẫn một mực yêu thương bà ta. Chị không hiểu và cũng không muốn hiểu rốt cuộc thì tình mẫu tử là gì, kẻ thì hết mực muốn ruồng bỏ người thì khát cầu cũng chẳng thể tìm thấy

Chị không thèm để í đến cảm nhận của Chu Tâm trực tiếp bế bổng cô dậy

"Buông ra....tôi muốn ở với mẹ tôi"

"Nếu em còn như vậy sẽ ảnh hưởng tới em bé trong bụng"

"Tôi không cần đứa bé này, tôi không cần...tôi chỉ cần mẹ tôi thôi"

Tần Ngọc Ái bất động nhìn Chu Tâm "Em nói cái gì...em vừa nói cái gì hả"

"Tôi nói là tôi không cần đứa bé này nữa. Dì bức mẹ tôi trở nên không bình thường, dì bức tôi phải sinh con cho dì. Tần Ngọc Ái dì nằm mơ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ"

Chị đã bị cô chọc giận đến phát điên, hai mắt chị đã đỏ vành lên những tia máu đỏ, bàn tay bóp miệng cô đến mức méo mó. Gương mặt chị hiện lên đầy sự bất lực, chưa bao giờ chị phải thể hiện sự mệt mỏi cùng bất lực đến như vậy

"Chu Tâm" chị bắt đầu nhẹ giọng nhìn Chu Tâm đầy thống khổ

"Rốt cuộc thì thứ tình cảm mẫu tử của em là gì, thay vào đó em không thể ban phát cho tôi một chút tình yêu của em sao, hả"

Nhìn Tần Ngọc Ái đầy sự thống khổ, giày vò cầu xin tình yêu của một người, chị vuốt ve khuôn mặt của cô ngắm nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt của Chu Tâm

"Không bao giờ, một kẻ máu lạnh như dì không xứng đáng có được tình yêu không xứng đáng được yêu. Dì nghe rõ chưa"

Đôi mắt đỏ ngầu của chị khi nghe được những lời tuyệt tình của cô thì nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, giọt nước mắt của một kẻ máu lạnh biết yêu rơi xuống. Chị là ai? Một bá chủ của cả hai thế giới đối lập nhưng chị cũng là con người cũng có trái tim, nước mắt và cũng biết yêu. Tình yêu của chị có chút méo mó nhưng một kẻ bước ra từ bóng tối thì không được học cách yêu như một người bình thường, cô có thể dạy chị mà. Dậy chị làm một người tử tế, dậy chị tránh xa khỏi thế giới hắc ám đen tối nhưng không một ai dạy chị không một ai chịu hiểu cho chị hết, không một ai

Da đầu Chu Tâm bắt đầu tê rân rân chị nắm lấy tóc cô ép Chu Tâm nhìn thẳng vào mắt mình "Tại sao chứ, Chu Tâm tôi sẽ yêu em thật nhiều, chăm sóc hai mẹ con em thật tốt. Cho em mọi thứ mà em muốn, nhưng điều tôi không biết những điều mà em muốn em có thể dạy cho tôi mà"

"Tôi không làm được, mỗi lần nhìn thấy dì tôi kinh tởm con người dì, dì nghĩ mà xem liệu một người cho người cưỡng bức tập thể mẹ tôi, quay clip cho tôi xem, ép mẹ tôi trở thành một con người điên điên khùng khùng khiến bà ấy không còn nhận ra đứa con gái này nữa. Liệu rằng tôi có thể chấp nhận một kẻ cưỡng hiếp tôi quay clip lại rồi đe dọa tôi, hành hạ tôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Dì nói xem tôi phải làm sao"

Tần Ngọc Ái từ từ buông bàn tay đang nắm tóc cô ra, nước mắt không thể kiềm được rơi xuống. Hai mươi năm trước lăn lộn trên thương trường chưa một lần bày tỏ và thành thật với cảm xúc của mình, nước mắt là điều tối kị nhất đối với chị, nhưng đứng trước cô thì từ tâm đến lòng chị đều là những cảm xúc chân thật nhất, mãnh liệt nhất
...

*cạch*

"Ái"

Đây là lần thứ hai Khải Lợi nhìn thấy chị trong bộ dáng bất lực tới như vậy, cả người phờ phạc không còn giống với Tần Ngọc Ái của trước đây một chút nào

"Còn sống hay đã chết"

Khải Lợi ngồi xuống bên cạnh chị, rít một hơi thuốc "Vốn dĩ là cứu sống được nhưng Chu Tích Tầm cô đã tự rút ống thở của mình. Xem ra là đã không muốn sống nữa rồi"

Chị nhếch môi, qua ly vang đỏ sóng sánh phản chiếu phong thái ngạo nghễ của Khải Lợi "Cũng phải, cô ta làm sao dám sống tiếp chứ"

"Ngọc Ái tôi thực sự lo cho cô đấy"

"Cậu có biết vừa nãy tôi ở trong phòng Chu Tâm đã nói gì không"

Khải Lợi đúng là bây giờ cậu ta đang hoang mang và vô cùng lo sợ "Ngọc Ái, cô cũng có thể tha cho Chu Tâm mà. Cô phải hiểu tình yêu không thể xuất phát từ một phía được, nếu mà cô yêu Chu Tâm nhiều tới như vậy thì cô hãy lấy đứa nhỏ thôi, tha cho Chu Tâm có một cuộc sống mới đi, nếu Chu Tâm mà vì đứa nhỏ nếu mà Chu Tâm thực sự yêu cô thì cô ấy sẽ không bao giờ đòi giết đứa bé"

"..." chị không trả lời Khải Lợi đáy mắt khẽ híp lại nhìn vào không trung

"Cô có biết là mỗi khi nhìn thấy cô giống như vậy là tôi...."

"Là tôi không còn tin vào tình yêu, là tôi mỗi lần muốn gần gũi với Tô Quế Ân là hình ảnh tôi thảm bại với tình yêu lại hiện lên trong đầu chứ gì"

Bị nói trúng tim đen nên Khải Lợi đành ngậm miệng không thể phản bác được một câu nào "cô...sao cô..."

"Haz, Tô Quế Ân khác với Chu Tâm nếu cậu thực sự yêu con bé đó thì cậu cũng sẽ được con bé đó đáp trả, hửm"

Khải Lợi mím môi rồi quay lại nhìn chị "Còn lâu, tôi không thèm"

...

Mn đã chờ lâu rồi ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro