26.
Mắt thấy rất nhanh đến tháng chín, cách thời điểm báo danh ngày càng gần, Vegas càng lo nghĩ nhiều hơn.
Mới là bạn nhỏ có chín tuổi, nhỏ như vậy đã không còn mẹ, vất vả lắm mới tin tưởng ỷ lại cậu, vậy mà chưa được mấy năm đã phải tách ra, Vegas chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy đau lòng, không chỉ riêng bạn nhỏ không nỡ xa cậu, cậu cũng không nỡ bỏ lại bảo bối của mình mà đi.
Vegas suy đi nghĩ lại bước xuống lầu, thoáng nhìn thấy mẹ Pink ngồi trên ghế salon, như có điều suy tính.
"Mẹ."
Mẹ Pink đang xem phim trông thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của con trai mình, cảnh giác ấn tạm dừng phim.
"Chuyện gì? Đừng nói với mẹ là con lại gây hoạ, lại đánh nhau sao? Bắt nạt bạn học à? Cấm không được bắt nạt bé Pít của mẹ nghe chưa? Trường học lại muốn mời phụ huynh sao, để bố con đi thay mẹ có được hay không?"
Phản ứng của mẹ Pink quá mức căng thẳng khiến cho Vegas không nói lên lời, mấy năm nay mình cũng đâu có gây hoạ nhiều như vậy nữa, mẹ đối với những chuyện kia phát sợ như thế làm gì, chẳng lẽ lúc trước mình thực sự nghịch ngợm vậy sao?
"Không phải, con muốn mua cho Pít một bé thú cưng, mẹ đi cùng với chúng con đi."
Hoá ra là việc này.
Mẹ Pink thở dài một hơi.
"Chuyện nhỏ, nhưng đừng có mua chó, nhà chúng ta đoán chừng không ai có kiên nhẫn mỗi sáng sớm dắt chó đi dạo, còn phải phiền đến chú dì giúp việc trong nhà, con với Pít đi đi, ngày thường mẹ cho con nhiều tiền như vậy, thích gì cứ trực tiếp mua là được rồi."
Vegas chột dạ sờ sờ chóp mũi.
"Tiền của con đều cho Pít hết rồi."
Mẹ Pink một mặt không thể tin, đứa nhỏ này cùng người ta còn chuyện gì chưa làm đây, coi như yêu thương em nhỏ cũng không thể đưa hết tiền cho bé con như vậy, đây chính là biểu hiện lấy lòng người thương của con trai mình hay sao, thật là mất mặt quá đi mất.
"Vậy thì để Pít mua, tiền tiêu vặt của con có mua sư tử vẫn còn dư ấy chứ."
"Nhưng mà, con không muốn để cho Pít tiêu tiền."
Rõ ràng người còn chưa trưởng thành, thế mà vẫn muốn sĩ diện trước mặt người mình thích, mẹ Pink có chút im lặng lấy ra một thẻ tín dụng, dùng di động thay đổi quyền hạn sử dụng đưa cho Vegas.
"Không nỡ để Pít của con tiêu tiền, lại cam lòng để mẹ ruột tiêu tiền thay, con đúng thật là con trai ngoan của mẹ."
"Sao con lại cảm thấy mẹ đang mắng con nhỉ."
Mẹ Pink cầm lấy một miếng khoai tây chiên phất phất tay, chuyển nút tạm dừng phim thành tiếp tục phát, trong nhà có hai đứa trẻ đã lo không nổi, giờ lại muốn nuôi thêm thú cưng, chờ đến lúc bạn nhỏ thích thú cưng này, con trai ngốc nhất định sẽ phải hối hận, lớn hơn em có mấy tuổi đâu, còn muốn mặt mũi không tiêu tiền của em, lông cừu xuất hiện ở trên người con cừu, không nghĩ nữa, dù sao cũng là dùng tiền của mình mua.
Hi vọng sau này con mình có tiền đồ một chút, chờ Pít yêu trưởng thành, thằng nhóc thối này nhất định phải làm nên chuyện với bạn nhỏ, dù sao nếu muốn ủi rau xanh nhà mình trồng, để heo nhà mình ủi vẫn tốt hơn.
Bé con ôm sư tử nhỏ mới tỉnh ngủ, sau khi rửa mặt liền bắt đầu tìm Vegas, trong phòng ngủ yên tĩnh, cũng không biết anh ấy chạy đi nơi nào.
"Bé con, đang tìm anh sao?"
Vegas thần thần bí bí ôm lấy một thùng giấy đi tới, cục bông nhỏ mềm mại nhanh chóng nhào qua.
"Hôm nay không đi học, anh Vegas đi đâu vậy?"
"Anh đây bị bạn nhỏ dính người ôm chặt, còn có thể đi đâu?"
Vegas bóp lấy chóp mũi mềm mại của bạn nhỏ, thẳng đến khi bé con ồm ồm phản kháng.
"Bỏ em ra đi mà."
Trêu chọc bạn nhỏ khiến cho tâm tình thật tốt, Vegas mở ra hộp giấy bản thân đem đến, bên trong là đôi giày thể thao kiểu mới nhất, bạn nhỏ nhà cậu đối với việc ăn mặc không có yêu cầu gì, chỉ đối với giày là có chút kén chọn.
"Ngầu quá đi."
Vegas hài lòng nhìn người nhỏ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, trong lòng cũng biết bé con chắc chắn là thích, bạn nhỏ ôm lấy giày mới được anh tặng yêu thích đến không muốn buông tay, một chút không chú ý, liền bị người lớn hơn nắm lấy mắt cá nhân.
"Anh làm gì vậy?"
"Đi giày cho em, bé con không phải rất thích giày mới sao? Đi giày mới vào rồi cùng anh đi chọn thú cưng."
"Nhưng mà..."
Bạn nhỏ ôm chặt giày của mình.
"Đi vào thì khó nhìn lắm, giày anh Vegas tặng, Pít không nỡ mang."
Vegas suýt chút nữa bị câu nói của người nhỏ chọc cười, sao lại thích giày như vậy chứ.
"Giày chính là để đi, nếu Pít không mang vào, giày sẽ không có ý nghĩa, chúng ta đem giày nhỏ mới mua đi xem phong cảnh bên ngoài một chút, nếu không nó ở nhà sẽ rất khó chịu."
"Đúng nha."
Bạn nhỏ dễ dàng bị Vegas dỗ dành, mặc cho cậu cầm mắt cá chân của chính mình, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền khom lưng muốn tự buộc dây giày, sau đó bị anh trai thích bắt nạt mình cản lại.
"Sao lại không cho anh mang giúp em? Chẳng lẽ bạn nhỏ nhà chúng ta không có rửa chân hay sao?"
Lời này đơn thuần là đang trêu chọc bạn nhỏ, cậu rõ ràng hôm qua còn tự mình rửa chân cho Pít, bây giờ lại một mặt giả bộ bản thân mất trí nhớ, cục bông nhỏ cũng không giận, chỉ là dùng chân nhỏ vô cùng mềm mại nhẹ nhàng đạp đạp anh trai không đứng đắn của bé.
"Chân nhỏ thơm thơm, đáng ghét."
"Đúng, đúng, đúng, thơm, chân của bạn nhỏ nhà chúng ta đương nhiên là thơm."
Xem như dỗ xong người nhỏ đi giày mới, hai người một trước một sau ra cửa, mẹ Pink nhìn hai đứa trẻ đi ra ngoài, không chút gợn sóng tiếp tục xem phim.
Aizaa, con trai ngoan còn mua cho bé con đôi giày mới, chẳng trách lại nói không có tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro