Chap 45: Tình nhân cũ của anh (1)
Dĩ Anh nén đau đớn, mỉm cười và ôm anh thật chặt. Hiện tại, mọi thứ diễn ra tốt đẹp như vậy, cô hạnh phúc thực sự, cô yêu anh đến cháy bỏng, đã yêu lại càng yêu hơn.
15 phút sau, một nữ y tá được đưa đến để băng vết thương cho cô.
" Y tá Kim, nhớ băng vết thương cho cẩn thận, " Tần Phong lạnh lùng để lại một câu, lúc này, cô cảm nhận rõ ràng sự lo lắng trên khuôn mặt anh, chắc anh thương cô lắm phải không? Cô mong rằng, anh sẽ mãi quan tâm cô như vậy...
" Vâng thưa ông Tần" Nữ y tá nhanh chóng mở bộ đồ nghề y tế, lấy nước khử trùng rửa vết thương cho cô.
" A..." Dĩ Anh kêu lên một tiếng, đau quá, miệng vết thương khá sâu, cho nên khi rửa thế này, cảm giác rất xót. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút cầu cứu, vì rất đau.
" Nhẹ tay một chút" Tần Phong hai tay đặt trong túi quần, khuôn mặt không cảm xúc nhìn nữ y tá kia. Nhưng có vẻ, anh cảm thấy vợ mình vẫn đau, cho nên nhẹ nhàng tiến tới gần, ngồi cạnh cô.
" Đưa băng gạc đây, để tôi làm" Anh đưa tay nhận chiếc băng gạc mà nữ y tá đưa cho mình, tỉ mỉ bóc giấy, nhẹ nhàng dán vào vết thương cho vợ mình. Dán xong, anh không quên xoa nhẹ vết thương, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô: " Hết đau chứ? tôi băng cho em, sẽ mau lành vết thương mà thôi!"
Dĩ Anh thấy anh đang chọc mình, khiến cô quên đi cảm giác đau đớn. Cô nở một nụ cười thật đẹp, nhỏ giọng nói: " Cảm ơn anh"
Tần Phong vươn cánh tay vững chắc, nhấc bổng cô, tiến vào bữa tiệc. Khi bọn họ đi vào, cả hội trường nhìn hai người với ánh mắt ngỡ ngàng. Đúng lúc ánh đèn rọi tới, chiếu vào bọn họ, hoàn hảo dừng lại trên cả hai người, họ trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh, khóe miệng hơi cong cong, ánh mắt đăm chiêu toát lên vẻ lạnh lùng, dù không cười nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của cả hội trường. Mà người phụ nữ đang nằm trong vòng tay anh, chưa cần nhìn đến khuôn mặt, chỉ cần nhìn bộ lễ phục kia cũng đủ khiến mọi người chấn động. Bộ đồ này bó sát cơ thể, tuy dáng cô mặc rất hợp nhưng lại để lộ quá nhiều, nhiều người nhìn vào sẽ có cảm giác không đứng đắn. Nhưng khuôn mặt trắng trẻo của cô mang chút ngượng ngùng, sợ hãi, hàng mi dài run run. Như vậy, rõ ràng là gợi cảm, nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết, thanh lịch. Mà Tần Phong lại sợ đám đàn ông xung quanh bộc phát thú tính.
" Phong, cô gái này là...?" Một cô gái mặc váy dài qua gót chân đi tới, khuôn mặt cô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, bên ngoài khoác một áo lông thú, bộ ngực lúc ẩn lúc hiện trong bộ váy gợi cảm, thật khiến người ta mê muội. Cô ta cười, tiến đến gần chỗ anh.
" Vợ tôi, Hàn Dĩ Anh. " Tần Phong lắc nhẹ ly rượu đang cầm trên tay, thuận miệng giới thiệu, ánh mắt thờ ơ nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia. Mà khi nghe anh nhấn mạnh hai chữ:' Vợ tôi', khiến Dĩ Anh giật thót. Hơn một năm chung sống, cuối cùng anh cũng coi cô là vợ.
" A! Hóa ra là Tần phu nhân sao? Thật xinh đẹp" Cái chữ ' A' kia được kéo dài, khóe môi gợi lên sự giễu cợt, khiến Hàn Dĩ Anh cắn môi, có chút lúng túng, không biết trả lời thế nào.
" Có chuyện gì sao?" Tần Phong lạnh lùng đáp lời, ánh mắt như không quan tâm đến người phụ nữ kia, anh kéo Dĩ Anh vào lòng, như muốn chứng minh hiện tại, anh và vợ rất hạnh phúc, sẽ không ai có thể phá hoại hạnh phúc hai người.
" Phong, anh thật sự không nhớ ra em sao?" Cô gái kia trầm giọng, tỏ ra trách móc anh. Lúc này, Tần Phong mới nhìn cô ta một lúc, có vẻ như anh đã nhớ ra cô gái này. Làm sao trách được anh không nhớ cơ chứ, bởi anh qua đêm với rất nhiều phụ nữ, người mẫu, minh tinh cũng có, cho nên một ả đàn bà như cô gái này, anh không nhớ cũng là điều đương nhiên rồi!
" Xin chào Tần phu nhân, tôi tên là Alice, là...bạn của Phong" Cô ta cười quyến rũ, câu trả lời cũng là có ẩn ý. Ánh mắt đầy tâm tình lướt qua đôi mắt lạnh lùng của Tần Phong, khiến Dĩ Anh có chút bối rối.
Anh và cô ta, có quan hệ gì?
Bạn bè...?
Hay...người tình cũ...?
" Chào cô..." Hàn Dĩ Anh ngẩn người nhìn cô, Alice chỉ nhìn lại cô và nở nụ cười ẩn ý và đầy thách thức.
" Phong, em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện riêng không?" Alice vuốt nhẹ mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ bồng bềnh, mở ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, gợi cảm, tự nhiên mà vô cùng thu hút. Đôi môi trái tim màu đỏ mận và căng mọng, khiến người khác nhìn vào, sẽ không nhịn được mà hôn lên đó.
Tần Phong uống hết ly rượu trong tay, đặt xuống mặt bàn, buông tay Dĩ Anh ra.
" Ngồi đây đợi một chút, tôi ra ngoài sau đó sẽ quay lại, đợi nhé" Anh để lại một lời nhắn nhủ, tuyệt tình xoay người, cứ như vậy mang theo Alice rời đi. Bóng dáng bọn họ khuất dần trong đám đông của bữa tiệc, mà cô lại ngơ ngác nhìn họ, trái tim đau quặn thắt, cảm giác như mình là người bị bỏ rơi, bơ vơ chốn này.
Cô đau đớn quay đầu, toàn thân run rẩy, bàn tay yếu ớt nâng ly rượu lên, uống một ngụm. Mà từ trước đến nay, cô không biết uống rượu thế này, cảm giác vừa đau, vừa đắng chát. Mọi người xung quanh như đang nhìn cô, thấy cô bị vứt bỏ như vậy. Cô không quen biết ai cả, mà ánh mắt của họ đều không thân thiện. Một số người quay sang nhìn cô, trong mắt có chút kinh diễm, khinh bỉ, nhưng nhiều hơn là sự khinh thường, bởi họ ganh tị với cô khi cô là phu nhân nhà Tần, vợ của Tần Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro