Chap 32: Sắp không thể chịu nổi nữa rồi...
Tập đoàn Tần Thị..
Người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng. Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, mái tóc đen bóng, bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, thực sự rất đẹp, nhưng đáng tiếc, cho đến bây giờ đều mang một loại âm trầm, lạnh lẽo, tàn khốc. Có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ bị cuốn vào hố đen sâu thẳm hoặc sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển. Anh buông chiếc bút trong tay xuống, lấy một hộp xì gà ở trên bàn. Rút một điếu ra, đặt ở trên môi, ánh đỏ của lửa, màu trắng của khói vờn quanh, mà trong làn khói mờ ảo hé ra gương mặt không chút thay đổi, anh nhìn ra bên ngoài, giống như thu hết tất cả vào trong ánh nhìn, ánh mắt giống như ngọn núi tràn ngập áp bức, khí thế, lúc này, anh khẽ nheo mắt nhìn phía trong màn che trong suốt, đơn giản đến một hình bóng cũng trở nên mờ mịt.
'Cốc cốc...'Từ cửa truyền đến tiếng gõ, Tần Lãnh Phong tỉnh bơ, buông xì gà trong tay ra, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm lạnh lẽo nhìn về phía cánh cửa, tựa hồ giây phút thất thần vừa qua chỉ là một loại ảo giác.
"Vào đi." Âm thanh lạnh lẽo thoát ra cũng tạo nên cảm giác áp bức, một người đàn ông bước vào.
" Chủ tịch, có người muốn gặp ngài"- Thư kí Tiểu Ái bước vào, quả thật cô gái này vô cùng xinh đẹp, từng đường cong cơ thể hoàn hảo không kém gì một nữ minh tinh.
" Ai?"- Tần Lãnh Phong nhìn về phía Tiểu Ái, một lời nói lạnh như băng vang lên trong một không gian tĩnh mịch, mờ ảo như thế này.
" Là Chủ tịch tập đoàn Thiên Quốc muốn gặp ngài "
" Bỏ đi, nếu chưa có hẹn trước thì khỏi gặp"
" Vâng"- Tiểu Ái cúi đầu, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Tần Phong trầm tư, ánh mắt đăm chiêu nhìn về một phía, bờ môi mỏng khẽ nhếch toát lên vẻ lạnh lẽo. Là anh đang nhớ Băng Uyển Nhi hay cảm thấy có lỗi với Hàn Dĩ Anh? Cả ngày hôm nay trong phòng, anh không có hứng thú làm việc, tài liệu chất thành đống trên bàn, còn rất nhiều bản thảo cần kí duyệt cho nhân viên. Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, cũng chẳng thấy vui vẻ gì, hình ảnh cô gái đang đau đớn chết lặng dưới nhà kho cứ luôn hiện hữu thật rõ nét trong tâm trí anh, anh cảm thấy không đành lòng. Phải chăng là sự thương hại?
Tần Lãnh Phong tức giận, anh dập lửa điếu xì gà trong tay, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
" Tiểu Ái, nói với chủ tịch Tập đoàn Thiên Quốc rằng mai đến gặp, hôm nay tôi bận. Đống tài liệu trên bàn, chuyển đến phòng làm việc của Giám đốc Nam Hạo Dương, bảo cậu ta kí duyệt giúp tôi"
" Vâng thưa Chủ tịch"
Tần Lãnh Phong ra lệnh cho thư kí, sau đó nhanh chóng rời khỏi toà nhà.
Trong nhà kho lạnh lẽo, cô gái kia chợt tỉnh giấc, cảm giác hạ thân thật đau đớn, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống, thân thể xanh xao, cứ vậy mà run lên, thỉnh thoảng lại giật thót, hiện tại tim cô đã tan nát, còn gì đau đớn hơn lúc này? Dĩ Anh đứng dậy, sau đó đi đến bên cánh cửa, một giọt...hai giọt...nước mắt cứ vậy mà rơi, cô khóc nức lên, âm vang nghe thật đau thương, đôi tay gầy đặt lên tay cầm của cánh cửa, cố gắng dùng sức lực yếu ớt để vặn cửa, mong rằng có thể đi ra khỏi nơi lạnh lẽo này.Nhưng cũng vô ích, cánh cửa đã bị anh ta khoá chặt, đến một con ruồi cũng không thể ra vào. Cô bất lực ngồi phích xuống đất, tựa lưng vào cánh cửa, rồi lại khóc, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô, cho dù cô có hiểu rằng, khóc cũng không khiến anh yêu cô.
' Cạch'- Tiếng cửa truyền đến một lần nữa, nhưng người bước vào không phải anh, mà là tình nhân của anh, là Băng Uyển Nhi- người con gái anh đang yêu và muốn ở bên.
" Haha, nhìn chị kìa, ở trong bộ dạng này, thật thê thảm"- Băng Uyển Nhi để hai tay trước ngực, sau đó là những lời giễu cợt phát ra từ chiếc miệng xinh xắn kia. Cô ta thật xinh đẹp, nhưng cũng rất ác độc.
" Ra ngoài"- Dĩ Anh vẫn ngồi ở đó, cô cũng không có ngẩng đầu lên nhìn ả ta, cô không muốn ả ta nhìn thấy cô đang khóc, đang đau đớn thế này, cô chỉ nói một câu lạnh lùng như vậy.
" Không ra, chị làm gì tôi? Lại muốn sỉ nhục tôi sao? Được, vậy cứ tiếp tục đi. Tối qua chị bị Tần Phong siết cổ, có đau không? Chắc đau lắm phải không, đó chính là hậu quả vì chị dám xúc phạm tôi đấy!"
" Đừng đứng đấy mà nói những câu thừa thãi, mau rời khỏi chồng tôi, cô là loại đàn bà không biết nhục nhã, cướp chồng người khác, cô tưởng rằng mình thánh thiện lắm sao? Ha...suy cho cùng cũng chỉ là bám dính đàn ông vì tiền"
" Chị...câm miệng! Nếu chị còn xúc phạm tôi nữa, tôi sẽ nói với Tần Phong, giết chết chị. Chị nghĩ tôi sẽ dễ dàng từ bỏ anh ấy sao? Chị giết chị Mạn Ly, muốn chiếm trái tim anh ấy, nhưng anh ấy không yêu chị, anh ấy yêu tôi, bây giờ chị lại muốn cướp anh ấy khỏi tôi? Người nhục nhã là chị mới đúng"
" Tôi sẽ không đồng ý ly hôn với Tần Phong, cho nên, cô sẽ không thể dễ dàng có anh ấy đâu, vì vậy hãy từ bỏ đi"- Dĩ Anh vẫn kiên quyết, cô yêu anh, cho nên sẽ không bao giờ ly hôn, cô vẫn muốn chờ anh thêm một thời gian nữa, vẫn muốn anh thay đổi, muốn anh yêu cô dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện rồi...
" Đồ điên, chị đúng là không biết xấu hổ, vậy thì cứ tiếp tục sống trong cảnh đau đớn này đi, nếu chị không ly hôn, thì cũng sẽ sớm chết vì đau khổ, Tần Phong sẽ đưa chị xuống địa ngục, để chị biết thế nào là hậu quả cho việc làm tổn thương tôi"- Băng Uyển Nhi tức giận, hiện tại cô cũng không thể kìm chế được, cô rất muốn tát vào mặt Dĩ Anh, nhưng không thể, là cô đang đóng vai hiền, nên cô sẽ chịu đựng.
Dĩ Anh không nói lời nào
Hiện tại, tâm cô đã chết lặng...
Băng Uyển Nhi thấy vậy, tức giận bỏ đi, ả ta cũng không quên khóa cửa, tiếp tục nhốt cô trong nhà kho lạnh lẽo thế này.
Tối đến, Tần Lãnh Phong trở về nhà, chiếc xe Lamborghini đỗ trước căn biệt thự, ánh mắt sắc bén liếc qua nhà kho nằm ở phía xa, khuôn mặt gợi lên sự tàn khốc. Anh định đi về phía nhà kho, đột nhiên Băng Uyển Nhi từ trong biệt thự chạy ra, ôm chầm lấy anh.
"Anh yêu, anh có mệt không? Chúng ta cùng ăn tối nhé"
" Sao giờ này còn chưa ăn, xin lỗi vì anh về hơi muộn. Lần sau đợi lâu quá, em có thể ăn trước cũng được"- Tần Lãnh Phong ôm Băng Uyển Nhi vào lòng, tuy anh cảm thấy hơi mệt nhưng vẫn đối rất tốt với cô, chứng tỏ rằng anh yêu cô rất nhiều, vì cô mà anh sẽ ly hôn với Hàn Dĩ Anh, anh sẽ cho cô làm phu nhân của Tần Gia.
" Không sao, em muốn đợi người em yêu, em muốn ăn tối với anh❤️ Em yêu anh"- Băng Uyển Nhi cười mãn nguyện. Nụ cười ấy thật đẹp nhưng cũng rất gian xảo, khoé môi cô nhếch lên gợi sự thách thức, cuộc chiến đã bắt đầu, cô sẽ làm tất cả mọi thứ để có được anh, cô sẽ khiến anh yêu cô thật nhiều, khiến anh mãi mãi hận người con gái tên Dĩ Anh kia, đưa cô gái tội nghiệp ấy xuống địa ngục, đau khổ dần dần mà chết đi...
" Cảm ơn em, anh mau chóng ly hôn cô ta, cứ để cô ta hưởng thụ chức danh phu nhân Tần Gia mấy ngày nữa, anh sẽ đưa cô ta xuống khỏi vị trí ấy. Và anh sẽ cưới em, em sẽ là vợ anh, là phu nhân Tần Gia"- Tần Phong siết chặt Uyển Nhi trong lòng, miệng thốt ra những lời mật ngọt. Đã bao giờ anh tự hỏi bản thân rằng sẽ đối tốt với Hàn Dĩ Anh chưa? Anh đã bao giờ yêu vợ anh dù chỉ một lần, đã bao giờ yêu thương cô gái đáng thương đang dần chết mòn vì anh chưa? Cô ấy sắp không thể chịu nổi nữa rồi, rồi sẽ đau đớn mà chết đi, sẽ rời xa anh, sẽ đến một thế giới mới...Lúc đấy, anh có buồn không? Anh có thương cô không? Chắc không đâu!
" Tần Phong, anh biết rất rõ, em rất yêu anh, em có thể làm mọi thứ để yêu anh. Em thấy có lỗi với chị Dĩ Anh, em rất sợ, sợ đến một ngày nào đó, anh không thương em nữa, anh sẽ thương yêu chị ấy..."- Băng Uyển Nhi nũng nịu, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt, từng hạt như ngọc khẽ rơi xuống.
" Uyển Nhi đừng khóc, anh hứa, anh sẽ chỉ yêu mình em, anh sẽ không yêu cô ta, nhất định sẽ không yêu. Giữa anh và cô ta, không có tình yêu, mà chỉ có hận, cho nên, anh sẽ không tha thứ, nếu cô ta động đến một cộng tóc của em, anh sẽ hủy hoại cả đầu cô ta"- Tần Phong đưa tay lau nước mắt cho Uyển Nhi, ánh mắt đầy lòng căm giận Dĩ Anh, hiện tại, anh thực sự muốn giết chết cô gái ấy, muốn lòng cô, tim cô chết mòn!
" Em yêu anh, cho nên cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh"
" Được rồi, anh yêu em"
Tần Lãnh Phong nhấc bổng Băng Uyển Nhi trên tay, sau đó đưa cô vào biệt thự.
Hiện tại, trong nhà kho lạnh lẽo kia, có một người đang đau khổ, có lẽ cô sắp không chịu nổi nữa, cô đau đớn, hạ thân cũng trở nên yếu dần, hơi thở yếu ớt hấp hối trong màn đêm lạnh giá, cô sắp đi xa rồi anh biết không...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro