Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30: Anh tàn nhẫn

1 tháng sau...

Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày cô trở về nhà cha mẹ. Hôm nay, cô muốn về nhà anh, cho dù anh có ngăn cản, cô vẫn muốn về. Dừng chân trước cổng biệt thự, đưa dấu vân tay mở cổng, chiếc cổng không thể mở được, có lẽ anh và ả ta đã đổi mã khóa rồi.

" Ha..."- Dĩ Anh mím môi cười khổ, nước mắt ứa ra từng dòng mặn chát. Cô là phu nhân hay ả ta? Sao anh lại đối xử với cô như thế, ai mới chính thức là vợ anh cơ chứ. Cuối cùng, sau hơn 1 năm, cuộc hôn nhân giữa cô và anh chẳng có ý nghĩa gì, đã đến lúc cô phải rời đi, coi như cô đã thất bại. Dù có ở cạnh chăm sóc, yêu thương anh thì kết quả vẫn vậy, anh vẫn không yêu, mà chỉ có hận.

Dĩ Anh lấy điện thoại của mình gọi cho Mỹ Liên, giọng run run:

" Ra mở cổng giúp tôi..."

" Vâng thưa phu nhân"- Mỹ Liên nghe thấy vậy rất vui mừng, cuối cùng phu nhân đã về, cô nhanh chóng chạy ra mở cổng. Từ trong nhà ra đến cổng của căn biệt thự, phải đi một quãng đường khá dài. Tần Phong xây biệt thự như vậy để Dĩ Anh không thể bỏ trốn, nhưng cô có bỏ trốn sao? Vì yêu anh, cho nên cô chưa lần nào muốn rời xa căn nhà này, vậy mà hiện tại, anh một mực muốn ly hôn. Đúng là nực cười!

" Phu nhân, cô đã về nhà"

" Xin chào..."- Dĩ Anh mỉm cười, cô rất muốn ôm chầm người giúp việc này. Tuy nhiên, hiện tại thân phận cô cao quý, nếu thể hiện tình cảm giữa chốn đông người, nhân viên bảo vệ vây quanh thế này, quả thật vô cùng kém sang.

Dĩ Anh đi vào trong biệt thự, đồ đạc đã nhanh chóng bị thay đổi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Về nhà cha mẹ một tháng, khi quay về nhà, lại thấy cảnh tượng gai mắt thế này, quả thật khiến cô vô cùng tức giận.

" Mỹ Liên, ai đã thay đổi nội thất thế này..."- Dĩ Anh quay sang hỏi người giúp việc

Mỹ Liên nghe thấy vậy, không biết trả lời thế nào, khuôn miệng ngập ngùng.

" Cả mật mã cổng cũng thay đổi, mau nói cho tôi nghe xem ai đổi"

" Dạ phu nhân, mật mã cổng là do ông chủ đổi"

" Vậy còn nội thất thì sao? Nội thất trước kia màu sắc không nổi bật thế này" Từ trước đến nay, Dĩ Anh cô đều không thích tông màu nổi bật, khi được gả về Tần gia, nội thất cũng được trang trí giản dị sang trọng. Vậy mà hiện tại, mọi thứ đã bị xáo trộn hoàn toàn.

" Dạ thưa phu nhân...là..."

" Là tôi đấy"- Một cô gái trẻ bước từ phòng bếp đi ra, người tựa vào ghế sofa chỗ Dĩ Anh đang đứng, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ thái độ, hai tay khoanh trước ngực như muốn thách thức.

Dĩ Anh nghe thấy vậy, tim giật thót một phát, hiện tại cô rất đau. Không thể ngờ, trước khi ra khỏi nhà, cô phải thấy cảnh tượng chồng cô gắt gao trên giường với ả ta, hiện tại khi trở về nhà, cô lại tiếp tục nhìn thấy sự xuất hiện của ả. Cô cảm giác rằng, mình không còn là chủ nhân, là phu nhân của Tần gia nữa rồi...

" Ha...cô thay đổi nội thất trong biệt thự, vậy cô đã thay cái giường dơ bẩn đấy giúp tôi chưa?"- Dĩ Anh tức giận, đi đến bên cạnh ả, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một.

" Chị...chị dám..."- Băng Uyển Nhi nghe thấy câu hỏi như vậy, cảm giác nhục nhã xấu hổ, đưa tay lên định tát vào mặt Dĩ Anh.

" Sao? Chưa thay giường mới giúp tôi phải không? Vậy thì nhanh chóng đổi chiếc giường khác sạch sẽ hơn giúp tôi, tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng đấy"- Dĩ Anh cố tỏ ra mạnh mẽ, tiếp tục nhấn mạnh từng câu chữ, quả thật, từ trước đến nay cô chưa dám nặng lời với ai, nhưng trong tình huống này, đối mặt với tình nhân của chồng mình, cô không thể nép vế, không thể chịu đựng cô ta.

" Đúng vậy, tôi không muốn thay giường đấy. Tôi muốn đợi chị quay trở về nhà này, tận mắt chứng kiến tôi và Tần Phong vui vẻ, để chiếc giường ở tân phòng đập vào mắt chị, chắc chắn sẽ tức giận lắm phải không?"

Dĩ Anh nghe thấy vậy, cô rùng mình một cái, toàn thân run lên. Sao cô ta dám nhắc lại cảnh tượng ngày hôm ấy, nó khiến cô chưa đủ đau đớn sao, thật khốn nạn.

" Cô có quyền vui vẻ với chồng tôi sao? Trừ khi chúng tôi ly hôn, tôi mới để cho cô và anh ta vui vẻ, còn hiện tại, nếu tiếp tục lên giường của tôi, tôi sẽ không để cô yên ổn như cảnh tượng ngày hôm ấy đâu"

" Nếu tiếp tục xảy ra như vậy, chị làm gì được tôi? Đánh tôi sao, hay mắng rủa tôi?"

" Bẩn thỉu, cô lên giường với chồng tôi, chắc cô thỏa mãn lắm. Nên nhớ, hiện tại tôi vẫn là vợ trên danh nghĩa của Tần Phong"

" Chị cứ mắng tôi đi, sỉ nhục tôi đi. Rồi chị đừng trách vì sao Tần Phong nhẫn tâm với chị. Anh ấy yêu tôi, từ nay tôi là chủ nhân của căn nhà này, tôi sẽ ngủ ở phòng của chị, rồi dần dần tôi sẽ là phu nhân Tần gia. Chị sẽ mau chóng phải ly hôn mà thôi, tôi sẽ bảo anh ấy đuổi chị ra khỏi nhà"- Băng Uyển Nhi tiến gần đến chỗ Dĩ Anh, trợn mắt thốt ra từng lời, sau đó đi lên tầng.

Dĩ Anh chết lặng, hiện tại, cô rất đau, còn gì khổ hơn khi phải sống chung với tình nhân của chồng, có ai bất hạnh như cô lúc này không? Nước mắt thành chuỗi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hững hờ chớp nhẹ một cái, cho đến hiện tại cô vẫn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra...

Tối hôm ấy, Dĩ Anh trở về tân phòng. Mọi thứ đã được Mỹ Liên thu dọn sạch sẽ, giường cũng đã được thay bằng một chiếc ga mới màu trắng, nhưng cô vẫn không thể quên được cảnh tượng ngày hôm ấy. Trên chiếc giường kia, có hai thân thể gắt gao quấn vào nhau, chuyển động không ngừng. Càng nghĩ khiến cô càng bất lực, bây giờ cô lại lên giường kia để ngủ sao? Không, cô thực sự không muốn.

Dĩ Anh nhẹ nhàng đi đến chiếc giường, cô đặt mình nằm xuống, cảm giác khó chịu vô cùng. Hiện tại, cô rất mệt mỏi, cô muốn được nghỉ ngơi, cho nên, cô vẫn quyết định ngủ trên chiếc giường dơ bẩn này. Nằm xuống giường, đôi mắt nhìn khoảng không gian đen mịt, nước mắt chảy chẳng mấy chốc đã làm ướt một mảng ga giường, toàn thân co rúm lại, hai tay ôm lấy cơ thể, tiếng khóc thút thít phát ra ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng lại giật mình một cái, thật đau đớn.

' Cạch'- Tiếng mở cửa truyền đến, bóng dáng to cao của người đàn ông bước vào. Dĩ Anh đã sớm nhận ra đó chính là Tần Lãnh Phong, anh đã trở về nhà. Cô vui vẻ quay người lại nhìn anh, thấy anh đang ôm ả ta trong lòng.

" Cô làm cái trò gì ở đây?"- Tần Lãnh Phong lạnh lùng hỏi, câu nói của anh cũng không có chút nhiệt độ nào, khiến cô rùng mình sợ hãi. Còn cô gái trong lòng anh, vẫn một mực ôm chặt lấy anh không rời.

" Tần Phong, anh đừng như thế nữa được không? Em xin anh đấy"- Dĩ Anh đứng dậy, đi tới trước mặt anh, đôi mắt liếc qua nhìn ả ta, khuôn mặt cô ta vẫn tỏ vẻ đáng thương.

" Sáng nay cô đã làm gì Uyển Nhi?"- Tần Phong ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt cũng không muốn nhìn Dĩ Anh, anh thờ ơ lạnh lùng, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, không chút cảm xúc. Mà Dĩ Anh cô chỉ thấy được sự tức giận đang tràn trề trong mắt anh.

Dĩ Anh vẫn im lặng, cô biết dù có bao biện, cũng chẳng có lợi gì. Bởi anh sẽ mãi không bao giờ tin cô, cho nên cô không muốn trả lời.

" Nói!"- Tần Phong quát lớn, đôi mắt nổi gân đỏ như con hổ muốn ăn tươi nuốt sống cô, còn cô là con mồi đáng thương, không ai tin.

" Không làm gì cả"- Dĩ Anh trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi.

" Phải không Uyển Nhi? Cô ta nói đúng chứ?"- Tần Lãnh Phong thay đổi sắc thái khuôn mặt, cúi xuống hỏi cô gái đang nép trong lồng ngực anh, giọng nói cũng ấm áp hơn, khiến Dĩ Anh cảm thấy chua xót, cơ thể như muốn ngã xuống, hiện tại cô rất mệt mỏi.

" Chị ta nói vớ vẩn, chị ta có xúc phạm em...sao anh không tin em? Chị ta nói em là loại đàn bà dơ bẩn, lên giường với chồng chị ta. Chị ta còn dọa đánh em, em sợ lắm"- Băng Uyển Nhi được cơ hội, càng ôm chặt anh hơn. Giọng nói nũng nịu, nước mắt từng giọt rơi xuống.

" Dĩ Anh, sao cô dám?"- Tần Phong đi tới chỗ cô, lấy một lực lớn bóp cổ cô, ép cô vào tường.

" Nói! Sao cô dám đối xử với Uyển Nhi như vậy? Cô muốn chết phải không? Được, hôm nay tôi sẽ đưa cô xuống địa ngục"- Từng lời nói không ngừng nện vào trái tim cô, khiến cô đau đớn như chết đi sống lại. Dĩ Anh bị tay anh siết chặt cổ, sắc mặt trắng bệch, cổ cô thâm tím lại. Trên khuôn mặt, từng giọt nước mắt lăn xuống mu bàn tay anh, khiến anh giật mình, cảm giác nước mắt của cô thật nóng, khiến bàn tay anh bỏng rát. Anh có chút không đành lòng, đôi mắt sắc bén nhìn người con gái trước mặt đang đau đớn chịu đựng, lòng dâng lên cảm xúc u buồn khó tả. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, tại sao người phụ nữ này lại muốn chọc điên anh đến thế? Giết Mạn Ly còn chưa đủ sao, bây giờ lại muốn hại bạn gái anh.

Dĩ Anh vẫn chết lặng, mặc cho anh siết cổ, cô không cầu xin điều gì nữa, cũng chẳng kháng cự.  Nếu siết cổ cô thế này khiến anh vui vẻ và vơi bớt nỗi tức giận trong lòng, cô sẽ chấp nhận! Tần Lãnh Phong có chút không đành lòng, buông tay ra. Dĩ Anh đau đớn ôn lấy lồng ngực của mình, dùng sức hít lấy bầu không khí, trước mắt cô bây giờ như mờ ảo, chỉ có thể bất lực nhìn Tần Phong đang ôm chặt Uyển Nhi trong lòng.

Băng Uyển Nhi không có chút sợ hãi, trong mắt của cô ta tựa hồ là đã hiện lên vẻ khiêu khích, khóe môi nhếch lên thách thức.

Nụ cười này, thật sự rất đẹp.

Nhưng cũng rất tàn độc.

Cô không ngừng ho khan,  mắt của cô tuôn trào ra hai dòng nước mắt, chảy xuống đôi môi khô nẻ của cô, mặn chát.

" Hôm nay tôi và Uyển Nhi muốn ngủ ở đây, cô mau ra ngoài đi"- Tần Lãnh Phong lạnh lùng ra lệnh.

" Em không muốn, em xin anh, anh và cô ấy có thể ngủ ở phòng khác"- Dĩ Anh nhìn anh với ánh mắt tha thiết, không phải vì cô muốn ngủ ở căn phòng này mà vì cô không muốn anh và ả ta lại làm cái trò dơ bẩn ấy ở trên giường của cô.

" Tôi bảo cô đi ra ngoài"- Tần Phong kìm chế sự tức giận, anh nói lại một lần nữa

Dĩ Anh vẫn im lặng.

" Cô muốn tự đi ra hay để tôi gọi bảo vệ lôi cổ cô ra đường?"

" Tần Phong, em xin anh...đừng làm thế. Em là vợ anh mà, em xin anh đấy"- Dĩ Anh khóc lóc van xin anh.

" Biến ra ngoài!"

" Em không muốn...xin anh cho em ngủ ở đây được không?"

' Chát'- Tần Phong không kìm chế được sự tức giận, đẩy Uyển Nhi ra, sau đó đi đến, giáng một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt Dĩ Anh. Cơn đau truyền đến, cô cảm nhận được vị máu đỏ tươi đang chảy ra từ khóe miệng, còn có cả vị mặn chát của nước mắt. Cô ngước mắt nhìn anh, đau đớn hỏi:

" Tại sao? Sao em không có quyền ngủ ở chính tân phòng của mình? Sao anh không ngủ với em, sao anh lại dắt phụ nữ về nhà, rồi lại muốn chiếm giường ngủ của em?"

" Tôi nói cô nghe thấy hay giả điếc? Hôm nay Uyển Nhi muốn ngủ ở phòng này, cho nên cô không được ngủ ở đây nữa. Kể cả từ ngày mai, cô cũng không được ngủ ở phòng này, từ nay phòng này sẽ là của tôi và Uyển Nhi, cô mau cút ra ngoài"- Tần Phong vô tình để lại một câu nói đầy đau đớn, không ngừng xé nát trái tim cô.

Dĩ Anh im lặng, cô vẫn kiên quyết ngủ tại đây, cô không muốn rời khỏi căn phòng này.

" Cút"- Tần Phong lại quát lớn

" Tần Phong, em buồn ngủ quá..."- Uyển Nhi nũng nịu

Tần Phong nghe thấy vậy, không thể kìm chế được, anh nhấc bổng Dĩ Anh lên.

" Tần Phong, anh đưa em đi đâu? Bỏ em ra, không muốn, em xin anh..."- Dĩ Anh khóc lớn, hiện tại, cô đau, đau thể xác lẫn tâm hồn.

Tần Phong bế cô xuống nhà kho, thả cô xuống.

" Tần Phong, em xin anh, xin anh đừng bỏ em ở đây"- Dĩ Anh liên tục van xin anh, nhìn xung quanh nhà kho, khiến cô cảm giác sợ hãi vô cùng, xung quanh tối mịt.

" Đây chính là hậu quả vì cô không nghe lời tôi! Tối nay cô ngủ ở đây đi!"- Tần Phong lạnh lùng nói, không có chút cảm xúc nào.

" Tần Phong..."

' Rầm'- Tiếng đóng cửa truyền tới, sau đó là tiếng khóa cửa. Có lẽ, anh đã khóa chặt cửa rồi. Dĩ Anh ngồi vào một góc tối, hai tay ôm chặt cơ thể. Thời tiết lạnh, cô cũng không có chăn đắp, cho nên không thể ngủ được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro