Chap 25: Cảnh tượng kinh hoàng (1)
Dĩ Anh bỏ qua sự ngăn cản của Mỹ Liên, cô quyết định mở cửa vào tân phòng của cô và Tần Phong xem có chuyện gì xảy ra, cô thật sự tò mò, có khi cô đã đoán trước được việc gì rồi. Cô nhíu chặt mày, tim giật thót chết lặng, trước thềm cửa trừ một đôi giày da của nam còn có một đôi giày cao gót màu đỏ. Đôi giày nam cô biết, đó là của anh, là giày của chồng cô, bởi mỗi sáng, cô đều chọn giày cho anh đi làm. Trong tủ giày hàng hiệu của anh, có đôi giày da gucci này, tuy nhiên đôi này cao gót kia lại rất lạ lẫm, không phải của cô, cô không thích màu sắc đậm như thế này, thứ cô thích đều là những màu rất nhạt, từ trước đến nay, cô ăn mặc giản dị, ai cũng biết. Là Tần Phong mua tặng cô sao? Không phải, tất nhiên là không bao giờ. Hơn nữa, cô đang đứng đây, đương nhiên giày cũng là ở trên chân cô, như vậy đây là của ai? Khuôn mặt cô tái nhạt, hàng ngàn suy nghĩ hiện ra trong tâm trí cô, là lo lắng hay sợ hãi ?
Hàn Dĩ Anh mày không được nghĩ linh tinh, không được nghĩ linh tinh, không được suy nghĩ bậy, Tần Phong không yêu mày, nhưng anh ấy sẽ không làm thế, mày nghĩ nhiều quá đấy. Không thể nào, sẽ không có chuyện đó xảy ra, nhất định không đúng! Cô nắm chặt vạt áo mình tự nhủ, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch ra... Quả đúng như vậy, nửa năm chung sống với anh, chưa lần nào anh khiến cô thất vọng, nếu có thất vọng, thì anh cũng chỉ qua lại với phụ nữ ở khách sạn, chứ không đưa phụ nữ về nhà bao giờ cả. Nhưng lần này, là có thật sao?Tim cô đập loạn, cô rất sợ, cô sợ điều đó là sự thật, sẽ diễn ra ở chính căn phòng này, chính căn phòng tân hôn của hai vợ chồng cô...
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó quay lưng đóng cửa lại, nhấc chân đi qua hai đôi giày. Hai đôi giày ấy đã khiến cô càng tò mò hơn, nhất định cô phải biết chuyện gì đang xảy ra. Phòng tân hôn của cô rất rộng, gồm hai gian, gian bên ngoài để bàn ghế rộng rãi, có thể coi là phòng khách mini , nếu tiến vào bên trong gian thứ hai, sẽ là giường ngủ. Nhưng là, cảnh tượng ở phòng khách lại giống như một tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, như một nhát búa mạnh mẽ giáng xuống đầu cô, sắc mặt cô tái nhợt đứng ở tại chỗ, đồng tử của co rụt một chút, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng chớp động, môi cũng đã không có phát ra âm thanh nào, thậm chí ngay cả một câu cũng không thể nói ra, cô cảm giác yết hầu của mình rất đau, ánh mắt cay đến khó có thể mở. Hiện tại lúc này, tim cô đau thắt, một cảm giác đau đớn khó tả.
Không cần hoảng hốt, Hàn Dĩ Anh nhất định không phải là như vậy, chuyện không phải như mày nghĩ đâu, không được nghĩ bậy, đôi giày ấy là anh ấy mua tặng mày, không phải của phụ nữ khác...cô nắm chặt ngón tay, môi thỉnh thoảng run run, lại vẫn là không có một chút âm thanh nào. Cảm xúc thật khó tả, cô không thể thốt ra lời nào cả, cô đau...Máu trên mặt cô như bị rút đi, chỉ còn một mảnh tái nhợt.
Cúi đầu nhìn xung quanh, trong phòng khách đều là quần áo, được vứt rất bừa bãi ra sàn, trên ghế sofa, trên bàn. Có đồ của nam nhân, cũng có đồ của nữ nhân, có màu xanh tây trang, caravat, áo vest của chồng cô, có màu trắng quần áo trong, váy ngắn, áo dây, thậm chí còn có một bộ nội y màu đen vô cùng gợi cảm.
Trong mơ hồ, bên tai cô truyền đến những thanh âm giống như thống khổ lại giống như sung sướng, làm cho tay chân cô chậm rãi lạnh như băng.Cô giật thót một phát, bờ môi rung nhẹ, khuôn mặt tối sầm lại. Dường như tất cả mọi thứ thuộc về trái tim, tâm hồn cô đã bị người khác lấy mất, đôi chân cô như bị đóng băng tại chỗ, một bước cũng không thể đi, toàn thân lặng trĩu, cô ngã khụy xuống sàn, thẳng đến cuối cùng cô tìm về một chút sức lực, cô mới lấy hết sức lực dư thừa để đứng dậy, lung lay tiến về căn phòng phía trước, giọng nói là truyền ra từ nơi đó.
Càng đến gần, loại thanh âm này càng nặng, càng rõ ràng hơn làm cho của lỗ tai của cô giống như bị một cây kim đâm vào, cõi lòng đau tan nát. Dường như mọi thứ đã sụp đổ trong cô.
Cô đau đớn đến bên cửa gian phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay tay nắm, cô đẩy cửa ra, bất ngờ phát hiện... Cô chết lặng, tim đau nhói, miệng khẽ run, trong lòng cô hoang mang, cô đưa tay bịt miệng mình lại, ngăn không cho mình thốt thành lời, cô khóc nấc lên, nước mắt giàn dụa, nhanh chóng rơi xuống mu bàn tay, chua xót nhìn chồng cô Tần Phong đang trên giường với một người phụ nữ trong chính tân phòng của hai người. Đê tiện, quá đê tiện! Cô giận lắm, nhưng dường như tình yêu, cô yêu anh nhiều quá nên không thể hận, mà cô cũng không có tư cách giận anh, không được phép nổi cáu với anh. Hiển nhiên hai người ở bên trong cũng không phát hiện cô đứng bên ngoài, vẫn là chuyên chú làm chuyện xấu hổ của mình, những âm thanh toàn bộ rơi vào trong tai cô, rõ ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mặt cô. Cô không thể tin được nhìn trong phòng, chiếc giường kia là chiếc giường của cô và anh, bộ chăn gối màu trắng kia mới được người giúp việc đổi lúc sáng, bây giờ nó đã bị xoay cho nhăn nhúm, một góc còn rơi xuống dưới đất.
Mà trên chiếc giường ấy, hiện tại có hai người đang gắt gao giao quấn lấy nhau, ôm nhau khăng khít. Lưng trần rắn chắc của nam nhân dừng ở trong mắt cô, tiếng hít thở ồ ồ của anh không ngừng vang lên, còn có, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của cô gái dưới thân anh. Hai người ôm lấy nhau, tóc đen của nam nhân hòa với tóc quăn thật dài của cô gái, rời ra rồi lại cuốn vào, đã không thể phân rõ kia là của ai. Hai người vô cùng tình cảm, cả hai đều thở dốc.Tiếng thở dốc của anh giống như dã thú, lúc này cực kỳ gợi cảm, tràn trề sức mạnh. Cô chưa từng thấy anh như vậy, bởi mỗi lần quan hệ với chính cô, anh chưa từng nhẹ nhàng khoái cảm như thế, chưa từng dịu dàng giống như đối với cô gái trên giường kia, mà cô gái kia còn đang ôm chặt anh, thậm chí còn dùng móng tay cào lên phần lưng màu đồng cổ, để lại những vết hằn thật sâu.
Một chút đau đớn lại càng kích thích, làm cho nam nhân gầm nhẹ một tiếng, động tác càng thêm hung ác, mãnh liệt hơn.
" A...ưm...Tần Phong..."- Cô gái không ngừng rên tên anh
Bàn tay Hàn Dĩ Anh đặt ở tay vịn ở cửa vẫn chưa hề thu hồi, ánh mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm hai thân ảnh giao triền ở trước mặt mình. Chân cô lặng trĩu, đứng đấy như đóng băng, cô đau đớn nhìn anh cùng tình nhân trên chính chiếc giường của mình. Người đang liều chết triền miên ở kia, thật sự là chồng cô sao, là người cô yêu sao, là người đã kết hôn với cô sao? Là người cô mỗi ngày gặp, gọi là 'chồng' sao? Dùng sức chớp hai mắt, có phải cô nhìn nhầm không? Vì sao người ấy lại xa lạ như vậy? Vì sao cô có cảm giác, anh không còn là chồng cô nữa? Xa lạ lắm, đau đớn lắm!
" Tần Phong...ưm...Em yêu anh." Cô gái đột nhiên tiêm tế kêu lên, thân thể không ngừng cử động, cọ sát vào người anh, một giọt lại một giọt mồ hôi từ trên trán nam nhân, rơi xuống ga giường, cũng rơi xuống bộ ngực trắng noãn cao ngất của cô gái.
"Anh cũng yêu em" Nam nhân đột nhiên ngẩng mặt lên, sườn mặt tuấn mỹ kia vĩnh viễn dừng lại ở trong mắt Hàn Dĩ Anh, khiến cô đau tê tâm liệt phế. Nghe thấy câu nói ấy của anh, lòng cô đau như cắt, nước mắt chảy mạnh hơn, giàn dụa khắp khuôn mặt xinh đẹp không còn chút sức sống.
Anh yêu cô ấy, vậy em thì sao? Dĩ Anh đau đớn, đôi tay vẫn bịt chặt miệng để ngăn không cho tiếng khóc phát ra.
"Hô..." Hai người thở dài một hơi, nam nhân lấy tay mơn trớn mái tóc dài bị mồ hôi làm ẩm ướt của cô gái, ngón tay cốt kết rõ ràng mang theo nồng đậm dụ hoặc, động tác lại mềm nhẹ dịu dàng vô cùng, sợi tóc tuy hỗn độn lại cực kỳ cuồng dã. Mà sườn mặt của anh, có một sự gợi cảm không nói nên lời.
Cô gái thoải mái tựa vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, chớp mắt, thân thể run lên một chút, sau đó là một trận tiếng thét chói tai. Tiếng thét này, dường như là có thể làm hỏng cả nóc nhà, phá vỡ bầu không khí mãnh liệt lúc này.
" Aaaa..."
Nam nhân đột nhiên quay đầu, thấy được cô gái đứng ở trước cửa, trên mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng vô thần.
Đột nhiên một loại cảm giác phản bội cùng khuất nhục khiến thân thể anh buộc chặt lên. Một loại tức giận kì dị, làm cho anh giống như con dã thú ngoan lịch. Anh tức giận, ôm chặt che chở người phụ nữ dưới thân, kéo chăn đắp lên người cho cô.
"Biến!" Nam nhân môi mỏng khép mở, nói ra lại chỉ có một chữ tuyệt tình như vậy.
Môi Hàn Dĩ Anh không ngừng giương lên, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, xa lạ, vì sao lại xa lạ đâu, rõ ràng cô đã gặp khuôn mặt ấy mỗi ngày cơ mà, người kia là chồng cô, đúng rồi, đây không phải chồng cô, không phải người chồng cô yêu, không phải, nhất định không phải!
" Tần Phong, sao anh lại...sao anh lại đối xử với em như thế?" - Dĩ Anh lấy hết can đảm hỏi anh, cô biết lúc này anh rất tức giận, nhưng mà cô muốn biết lí do, cô không thể rời khỏi đây khi chưa biết lí do anh phản bội cô.
" Cút! Mau ra ngoài cho tôi, biến khỏi nhà ngay lập tức!" Tần Phong quát lớn.
" Cô kia, mau xuống khỏi giường của tôi, bỏ tay trên người chồng tôi ra" Dĩ Anh lấy hết can đảm một lần nữa, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, mạnh giọng ra lệnh cho người phụ nữ kia.
" Câm mồm! Cô còn dám nói một câu nữa, tôi sẽ cho cô xuống địa ngục ngay lúc này"- Tần Phong nghe thấy cô nói như vậy, anh vô cùng tức giận, cô có quyền lặng lời với phụ nữ của anh sao? Thật đê bẩn, khốn khiếp.
" Tần Phong, em muốn nói chuyện rõ ràng với anh..."
" Ha...rõ ràng? Tôi với cô không còn quan hệ gì cả, biến về nhà cha mẹ cô đi, tôi sẽ gửi đơn ly dị đến cho cô kí"
" Không, em về nhà cha mẹ, e đồng ý, nhưng em không đồng ý ly hôn, không muốn...em xin anh đấy..." - Dĩ Anh bật khóc lớn.
" Tôi chán ghét cô rồi, nên ly hôn đi. À, chẳng phải đây là cơ hội tốt để cô đến với thằng khác sao? Dơ bẩn còn bày đặt trong trắng, thật khiến tôi buồn nôn"
" Đó là lí do anh muốn ly hôn với em sao? Em với anh ta không có quan hệ như anh nghĩ, xin anh xin em...còn người phụ nữ kia, cô thật nhẫn tâm, sao cô có thể lên giường với chồng tôi cơ chứ?"
" Cút!" Tần Phong vươn tay lấy chai rượu trên bàn, ném vào mặt cô.
' Bụp...choang...'- Mảnh vỡ tan tành ra sàn nhà. Cơn đau truyền đến, hàng mi của cô run rẩy, trước mắt cô vẫn là một màu trắng mập mờ, không hiểu sao lúc này lại biến thành màu đỏ, trên trán cô đau nhói, nhưng không đáng kể gì so với nỗi đau trong tim cô. Cô đau quá...
Cô đưa tay lên trán, hóa ra là máu.
Người phụ nữ trên giường nhìn thấy máu trên trán Hàn Dĩ Anh, sắc mặt liền trắng bệch, run rẩy sợ hãi,chỉ biết nép sâu hơn vào ngực Tần Phong, hai tay ôm chặt cơ thể anh...
ALO ALO CÁC TY😂😂 DẠO NÀY TUI BẬN ÔN THI NÊN HÔNG RA CHAP THƯỜNG XUYÊN :<< ĐỪNG QUÊN MỊ NHA, ÔN THI MỆT THẤY MỌE 😭😭 THƯƠNG TUI THÌ CHO TUI SAO NÈ, FOLLOW ĐỂ TUI CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP 🙄🙄🙄 VÀ NHỚ CHO VÔ DANH SÁCH ĐỌC ĐỂ CÓ THÔNG BÁO MỖI KHI TUI RA CHAP NHA🤣🤣🤣 YÊU GHÊ AAAAA😍😍😍🤞💕💕💖👌👌👌👌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro