Chap 23: Mau biến ra khỏi nhà tôi
Tại bệnh viện...
" Chủ tịch, phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, hạ thân còn rất yếu bởi mất quá nhiều máu. Chúng tôi đã truyền máu cho phu nhân, mong rằng phu nhân sẽ mau tỉnh dậy..."
" Hừ...khốn khiếp! Nhớ chăm sóc cho cô ta chu đáo, nếu có mệnh hệ gì, e rằng ông không thể giữ được tính mạng"
" Tôi biết thưa chủ tịch...chúng tôi sẽ chăm sóc phu nhân, sẽ không để xảy ra vụ việc mất tích như lần trước..."
" Khi nào cô ta tỉnh, gọi cho tôi lập tức"
" Chủ tịch yên tâm"
Tần Phong trở về công ty...
Trong phòng bệnh, Dĩ Anh đang hấp hối thở, cô được thở bằng bình oxi, vết thương dưới bụng cô đã được băng bó lại. Cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật truyền máu, hạ thân ê ẩm đau nhức. Cô mệt mỏi lắm rồi...
' Cạch'- Tiếng mở cửa truyền đến, Dĩ Anh mở mắt nhìn ra phía cửa. Nam Quốc Thiên bước vào.
" Anh đến đây làm gì?"
" Em có sao không? Sao em ngốc thế?"
" Em không sao...uhmm..chỉ là vết thương nhỏ đối với em thôi!"- Dĩ Anh cười nhếch môi, nước mắt chảy dài trên má. Đúng vậy, vết thương thể xác này làm sao đau đớn bằng những vết thương tâm hồn Tần Phong luôn cào xé cô...cho nên, cô không thấy đau, cô chỉ thấy bản thân quá ngốc nghếch, quá yêu Tần Phong mà thôi!
" Anh ta là chồng em sao? Chủ tịch tập đoàn Tần Thị?" Nam Quốc Thiên đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi cô.
" Đúng thế...em là vợ anh ấy. Xin lỗi anh, anh ấy nóng tính nên đã mạnh tay với anh..."
Nam Quốc Thiên sững sờ, tim đập loạn, có chút hững hờ. Anh tiếc nuối, cảm giác hụt hẫng, phải chăng anh đã hết cơ hội...? Anh không dám, không dám động vào vợ của anh ta- người đàn ông đáng sợ như thế. Bởi trên thương trường kinh doanh, ai cũng biết Tần Phong chính là con rồng đừng đầu, lạnh lùng tàn khốc, không việc gì là không thể làm. Nếu ai dám bon chen, cướp người phụ nữ của anh, sẽ không còn đường sống. Đặc biệt, đây còn là vợ hợp pháp của anh ta...Quốc Thiên nhìn vào đôi mắt của cô, nhìn thật lâu...anh đã yêu cô gái này, lỡ yêu rồi phải làm sao? Anh đã yêu cô từ khi thấy cô ngất bên vỉa hè, yêu cô từ lúc anh chăm sóc cho cô cả đêm ngày hôm ấy...cô còn nhớ không? Chắc chắn không rồi...bởi anh cảm nhận thấy rằng cô yêu Tần Phong, yêu chồng cô rất nhiều!
" Quốc Thiên, Tần Phong sắp đến đây rồi..."
" À ừ, anh biết mà...anh chỉ đến thăm em một chút, anh sẽ về công ty"
" Em không có ý muốn đuổi anh về...nhưng mà, Tần Phong anh ấy sẽ không thể kìm được nỗi tức giận khi thấy chúng ta như thế này...em xin lỗi"
" Không sao, em giữ gìn sức khỏe nhé, có gì thì nhớ gọi cho anh, anh sẽ giúp em"
" Được rồi, anh đừng lo...cảm ơn anh"
Nam Quốc Thiên gật đầu, quay lưng bước về phía cửa...
Dĩ Anh thở dài, cô vẫn không thể ngừng khóc. Hiện tại và mai sau, cô sẽ chỉ mãi mãi yêu Tần Phong, mãi mãi không bao giờ đổi thay...Cô không phải loại đàn bà lăng nhăng, không biết phép tắc. Lòng cô vững vàng, trái tim cô đóng băng lạnh lẽo, và đóng băng hình ảnh Tần Phong, duy nhất chỉ có anh mà thôi...cô chỉ yêu mỗi người đàn ông mà cô luôn trân trọng, yêu thương cho dù anh có đối xử với cô không ra gì, cho dù trong tâm trí anh chỉ có Mạn Ly, cho dù anh căm hận cô, cho dù anh chỉ muốn cô đau đớn mà chết đi...
Dĩ Anh cúi mặt, cố gắng kìm nén không cho tiếng khóc phát ra to hơn...
" Sao? Anh ta đến thăm, cô vui vẻ chứ?"- Một tiếng nói lạnh như băng truyền đến như muốn đâm nát thủng trái tim yếu ớt của cô lúc này.
" Tần Phong..." Dĩ Anh yếu ớt kêu tên anh
" Tần Phong? Haha...tôi tưởng cô quên tên tôi rồi chứ?"
"Làm sao em quên tên anh được? Em sẽ không bao giờ quên tên người em yêu nhất thế gian..."
" Tôi tưởng sau khi bị người đàn ông kia làm lu mờ tâm trí, cô quên tên tôi rồi chứ?"
"Em xin anh, đừng như thế nữa..."
"Cô nén lút đi gặp đàn ông, lại còn muốn cầu xin tôi sao? Cô biết rõ ràng, cô là của riêng tôi, là vợ tôi, sao còn to gan như thế? "
" Không phải, em với anh ấy chỉ là bạn, không còn quan hệ nào khác...xin anh tin em, được chứ?"
" Hẹn nhau đi ăn, cười nói vui vẻ như thế, cô bảo tôi phải tin cô như thế nào đây?"
" Không phải, em với anh ấy không hề có quan hệ tình cảm. Chỉ là, anh ấy đã giúp đỡ em vào buổi tối hôm ấy..."
" Tối hôm ấy? Ha...cô là loại đàn bà đê tiện nhất mà tôi từng gặp, con người cô dơ bẩn hơn tôi nghĩ..."
" Là buổi tối hôm anh đưa em đi nạo thai..."- Dĩ Anh trầm giọng xuống, cô đau đớn nghĩ lại ngày hôm ấy. Nghĩ lại anh đã tàn nhẫn thế nào khi bắt cô đi phá thai, nghĩ lại cảm giác đau đớn thấu xương khi mất con, cảm giác điên cuồng khi cô nổi điên ở trong bệnh viện. Ngày hôm ấy, sau khi lên sân thượng của tòa nhà, cô đã định tự tử, cô định nhảy lầu để chết đi, để có thể gặp con cô nhưng vì tình yêu, vì yêu anh nên cô đã từ bỏ suy nghĩ điên rồ ấy, cô đã cố gắng để trở về nhà. Nhưng trên đường, vết thương mới phẫu thuật đau nhói, nên cô đã ngất bên vỉa hè. Nam Quốc Thiên trên đường đi làm về nên đã thấy cô, đưa cô về nhà anh. Chuyện là như vậy, cô có động cơ để ngoại tình sao?
" Tối hôm ấy, cô được anh ta đưa về nhà, hai người đã có quan hệ đúng không?"
" Không, xin anh tin em"
'Chát'- Tần Phong tức giận, giáng một cái tát đau nhói xuống gương mặt xinh đẹp của cô.
" Tôi không tin! Mau về nhà, thu dọn quần áo và biến ra khỏi nhà tôi"
Dĩ Anh chết lặng, hiện tại, cô đau lắm...có ai khổ như cô không? Bị chồng vu oan ngoại tình, thể xác lẫn tâm hồn đều bị dày xéo như tờ giấy trắng mỏng manh. Cô không muốn giải thích nữa.
" Được rồi, cứ cho rằng em ngoại tình đi. Là em sai, em xin lỗi anh"
" Cô còn dám...?" Tần Phong dơ tay, định tát cô một lần nữa, nhưng tim anh co rút, đau nhói. Không hiểu sao, anh có chút hối hận vì đã tát cô như thế, anh có chút thương cô gái đang khổ tâm khóc lóc đau đớn này...
" Em không muốn giải thích nhiều, bởi những lần em giải thích, anh đều không tin, em là vợ anh sao? Em hỏi anh nhé, em có phải vợ anh không...?
" Đúng vậy, cô là vợ tôi nhưng tôi chưa một lần coi cô là vợ tôi"
" Thì thế, anh đâu có yêu em, anh cũng không coi em là vợ, vì sao anh lại ghen khi thấy em đi ăn với một người đàn ông khác trong khi em với anh ta chỉ là bạn bè? Em với anh ấy chưa một lần nào làm những điều xấu hổ với lương tâm, không làm gì cả!"
" Không muốn nói nhiều với cô nữa, mau về nhà dọn quần áo biến về nhà cha mẹ cô đi! Tôi không muốn thấy cô nữa, thật khiến tôi ghê tởm!" - Tần Phong ra lệnh cho cô, sau đó quay lưng bước ra ngoài cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro