Chap 22: Em không cho phép anh ngoại tình
Sáng sớm cô tỉnh dậy, ánh nắng chan hòa ngập căn phòng. Tần Phong đã đến tập đoàn từ sớm, cô mệt mỏi đi xuống nhà. Dĩ Anh đi vào bếp, như thường lệ cô chuẩn bị bữa sáng để mang đến Tập đoàn cho anh.
" Cô giúp việc, còn việc gì không? Tôi có thể giúp cho cô" Dĩ Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mỹ Liên ( người giúp việc)
" Bữa sáng tôi chuẩn bị xong rồi thưa phu nhân, để tôi lấy cho cô ăn" Mỹ Liên quay người lại nhìn Dĩ Anh, nhẹ nhàng trả lời.
" Mọi ngày, tôi vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng để mang cho Tần Phong, sao hôm nay lại..." Dĩ Anh ngập ngừng hỏi
" Dạ...thưa phu nhân, sáng nay trước khi đi làm, chủ tịch nói rằng nếu tiếp tục để cô làm việc, sẽ đuổi việc tất cả nhân viên trong biệt thự..."
Dĩ Anh khá bất ngờ, cô gật đầu, sau đó đi ra bàn ăn. Mỹ Liên mang đồ ăn sáng đặt trên bàn cho cô. Hóa ra, Tần Phong cũng biết nghe lời cha mẹ đến vậy, chứ không phải vì lí do sợ cô mệt khi làm việc nhà.
" Haa..." Dĩ Anh cười nhếch môi, khóe mắt có đọng vài giọt nước mắt tinh khiết. Không phải vì sung sướng khi thấy anh quan tâm cô khiến cô khóc, mà bởi vì, cô ghét bản chất ấy của anh. Nếu cha mẹ không đến nhắc nhở anh, anh có thay đổi quyết định không? Anh có coi cô là vợ và không bắt cô làm việc vất vả như một con hầu gái không? Thật khiến cô cảm thấy ghê sợ!
" Được rồi, phiền cô chuẩn bị đồ ăn để tôi mang đến Tập đoàn cho Tần Phong..."
" Chủ tịch có bảo là không muốn cô mang đồ ăn đến công ty, bởi vì sáng nay có hẹn đi ăn với đối tác quan trọng..."
" Vậy sao? Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, còn quần áo của Tần Phong, tôi sẽ tự tay giặt"
" Nhưng mà..."
" Không sao đâu, Tần Phong sẽ không biết chuyện này, tôi đảm bảo."
" Vâng thưa phu nhân, cảm ơn cô"
Dĩ Anh nhanh chóng về phòng, mang quần áo trong phòng tắm đến phòng giặt đồ. Cô hòa một chậu xà phòng, lấy chiếc áo sơ mi trắng của anh để chuẩn bị giặt, đột nhiên cô thấy một vết son đỏ in trên áo. Dĩ Anh cười thầm, lòng chua xót. Hóa ra, anh có người phụ nữ khác bên ngoài, cô còn hi vọng được gì nữa? Cuối cùng, anh vẫn không yêu, mà có yêu thì cô không phải là người may mắn có được tình yêu của anh. Cô mệt mỏi lắm, không thể tiếp tục được nữa, có nên từ bỏ không? Cô chợt nhớ ra, anh nói rằng hôm nay có hẹn với đối tác quan trọng nên không muốn ăn đồ cô nấu, vậy đối tác ấy có lẽ là người phụ nữ mới của anh.
" Haha..." Dĩ Anh cười đau khổ, nước mắt lại chan hòa trên khuôn mặt xinh đẹp. Mặc dù anh không yêu, không coi cô là vợ nhưng cô là vợ anh, cô muốn có được sự tôn trọng. Bất kì người vợ nào khi thấy điều này, đều không hề vui vẻ, trong đó có cô! Dù sao đi chăng nữa, việc cặp kè với đàn bà khác sau lưng, cũng là việc làm sai trái. Cô muốn hỏi rõ anh chuyện này.
Tối đến, anh trở về nhà, người đầy mùi rượu. Dĩ Anh thấy vậy, chạy đến bên anh, đỡ anh về phòng.
" Không cần, buông ra" Tần Phong đẩy cô ra, Dĩ Anh lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất.
" Anh đang say, để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi"
" Tôi không say, tôi không muốn bàn tay cô động vào người tôi"
" Được, nếu anh không say, hãy trả lời thành thật cho em nghe một chuyện. Anh có người phụ nữ khác bên ngoài phải không?" Dĩ Anh đứng dậy, tiến lại gần anh hỏi.
" Phụ nữ? Haha...tôi thiếu gì phụ nữ bên ngoài, cô biết rõ điều đó đúng không? Câu hỏi của cô thật thừa thãi"
" Sao anh đối xử với em như thế? Mặc dù giữa chúng ta không có tình yêu, nhưng anh vẫn phải tôn trọng cuộc hôn nhân này. Em không cho phép anh ngoại tình sau lưng em"
" Ngoại tình? Tôi không yêu cô, nên việc tôi ngoại tình là điều đương nhiên. Cô có tư cách gì mà ngăn cản tôi?"
" Em là vợ anh, em có quyền"
" Thôi im đi, tôi không muốn nghe cô nói mãi nữa. Cô lấy vỏ bọc bên ngoài là vợ tôi, phu nhân nhà Tần gia để uy hiếp tôi sao? Nên nhớ rõ, từ trước đến nay tôi đều không coi cô là vợ! Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi"
Dĩ Anh không biết phải trả lời anh ra sao nữa, cô im lặng nhìn anh. Tần Phong bước lên cầu thang, loạng choạng đi về phòng. Dĩ Anh ngồi phịch xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn khoảng không gian đen mịt...cô mệt mỏi lắm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro