Chap 12 : Phu nhân bị nhiễm trùng tử cung
Trong bệnh viện, Tần Phong tựa ở bên tường, giữa ngón tay vẫn cầm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra nuốt vào, trong mắt của anh không có một tia lo lắng, sinh tử của cô không có quan hệ gì với anh, bởi cô chết hay còn sống, anh cũng không quan tâm. Chẳng qua, nếu như cô thật sự chết một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy, sự thù hận của anh sẽ phải giữ mãi trong lòng, không còn công cụ để chà đạp, phát tiết nữa. Anh tức giận, hung hăng dập thuốc trong tay.
"Dĩ Anh, tốt nhất cô đừng chết, cô mà chết, tôi sẽ giết cha mẹ cô, tôi cũng không có bỏ qua cho cô!"- Trên mặt của anh bình tĩnh, nhưng chỉ có anh biết, hạ thân cô ra máu, chảy máu rất nhiều, kỳ thật đã để thân thể của anh có một loại hàn ý không cách nào nói ra.
Trong phòng bệnh, Dĩ Anh chỉ nằm ở nơi đó, mạch máu trên cánh tay cực kỳ rõ ràng. Cô đang được bác sĩ truyền nước, thân thể tái xanh, suy nhược, cô vẫn đang ngủ.
" Cô ta thế nào?"- Hai tay Tần Phong đặt ở trong túi, đôi mắt đăm chiêu nhìn bác sĩ đang đứng trước mặt, mắt đen không có nửa phần cảm xúc. Giống như bên trong phòng bệnh, người đang bất tỉnh nằm chỉ là một người xa lạ, mà không phải cô vợ anh vừa mới kết hôn...
"Tần tiên sinh..." Bác sĩ có chút khó tả, ngập ngừng không thể nói thành lời, khuôn mặt sợ hãi, lúng túng...Đúng vậy, không ai có thể làm trái ý Tần Phong, ngay cả ông cũng rất sợ hãi khi đối mặt nói chuyện với anh.
"Nói! "- Tần Phong vì đợi chờ câu trả lời quá lâu nên tức giận quát lớn, anh biết, giống như có một chuyện không dễ có thể nói ra được.
"Là như vậy, Tần tiên sinh... "-Bác sĩ hít một hơi thật sâu...chậm rãi nói:" Tử cung Dĩ Anh phu nhân nhận va chạm nghiêm trọng, làm nhiễm trùng tử cung...Như vậy sau này sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn trong sinh đẻ, khó có thể sinh...nhưng mọi người không cần lo lắng, chỉ là khó thụ thai không có nghĩa là sẽ không..."-Nói đến đây, bác sĩ an ủi người đàn ông này.
Tần Phong lại nhấc một con mắt, liếc về phía ông bác sĩ:" Ông nói là, về sau cô ta không thể sinh ?" Anh hỏi tuyệt tình tuyệt ý, đến bác sĩ cũng bị hỏi ngơ.
" Nhưng...tôi không phải ý như vậy, Tần tiên sinh..."
"Tôi hỏi có phải về sau cô ta không thể sinh hay không!" Tần Phong cắt đứt lời bác sĩ, anh chỉ quan tâm đến việc cô còn có thể sinh con hay không... Anh rất nóng tính, không thích chờ đợi, nếu như ai đó trả lời quá lâu, dài dòng, anh rất dễ nổi điên, có thể làm tất cả mọi việc trong cơn tức giận nếu như anh muốn!
Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tần Phong quay người đi ra ngoài, đôi môi gợi nụ cười ẩn ý, vô tình...đây là cô nên nhận, là hậu quá xứng đáng cho cô khi cô đã giết Mạn Ly, cô phải như thế, anh mới vui... con của anh chỉ có Mạn Ly mới có thể sinh, những người phụ nữ khác, bất kể một ai khác, đều không xứng...Đặc biệt là cô, Hàn Dĩ Anh! Để cho cô có con của Tần gia họ, anh còn sợ, đứa bé kia cũng ác độc giống cô, mà anh cũng không muốn, mẹ của con anh là hung thủ giết người. Thật dơ bẩn dòng họ nhà anh! Nếu như cô còn có thể sinh, mà lại có thai, anh sẽ lập tức bắt cô phá thai, vứt bỏ nó.
Bác sĩ chỉ đồng tình nhìn thoáng qua cô gái bên người, trong lòng có chút chua xót...Ông thầm nghĩ:" Tần Phong quả nhiên không hề quan tâm việc cô có thể sinh hay không, khi nghe tin như vậy, nếu là người chồng tốt, anh phải vào phòng bệnh thăm cô...Vậy mà, lại bỏ đi " Quả nhiên, làm phu nhân nhà Tần Gia, nhà có tiền, có điều kiện không phải tốt, hạnh phúc như vậy! Thật tiếc cho cô gái này... Khi cửa phòng bệnh đóng lại, bác sĩ đi ra ngoài, không có người nhìn thấy lông mi Hàn Dĩ Anh khã động, dính đầy nước mắt nhỏ vụn, cô tỉnh, cô lại khóc, khóc nhiều, khóc ướt hết một mảng gối màu trắng. Nước mắt chảy vào khóe môi, cô cảm nhận được vị đắng chát...cuộc đời cô, sao lại đến bước đường cùng thế này? Cô không làm gì sai, sao lại chịu đau khổ? Giá như, lần đầu tiên, anh đừng cứu cô, đừng giúp đỡ cô, để không rung động, để không yêu anh...Cô đau xót, lấy tay che miệng, cố gắng nghẹn ngào để tiếng khóc không bật ra thành tiếng...
Tay của cô đặt ở trên bụng của mình, về sau, cô cũng không thể sinh bảo bảo, thật sao? Về sau không có người gọi cô là mẹ, không còn đứa bé cho cô dựa vào sao? Cô che miệng của mình, cẩn thận đè nén tiếng khóc của chính mình...Trong bệnh viện, cô chỉ trống rỗng mở to một đôi mắt, bọn họ để cho cô uống thuốc, cô liền uống thuốc, để cho cô nghỉ ngơi, cô liền nghỉ ngơi, mà những ngày này cô nằm viện, không ai đến thăm cô, Tần Phong cũng không đến...
Anh hận cô...
Vài ngày sau, cô về tới Tần gia, biệt thự hào hoa vô cùng chỉ để cho cô lộ vẻ càng thêm nhỏ bé, mà người giúp việc thấy được cô, cũng chỉ khẽ liếc một chút, sau đó lại ném cho cô một bộ đồ.
Trở về, vậy thì làm việc, làm giúp việc cho anh, như vậy, cô cũng mãn nguyện...Hàn Dĩ Anh chỉ nhận lấy bộ đồ, đi qua tân phòng của mình, chết lặng thay xong quần áo, cô đi ra ngoài, cô vốn cũng không phải là đại tiểu thư của Hàn gia, cô chỉ là bé gái mồ côi mẹ được gửi nhờ nhà Hàn gia mà thôi, cô cũng không phải là người của Tần gia, chỉ là giúp việc Tần Phong cưới về mà thôi.
Trên bàn để một tờ báo, cô cầm lên, chỉ là, nhìn một chút, lại đỏ cả vành mắt, đó là một ảnh chụp trong hôn lễ của cô, trong hôn lễ, cô thấy một loại tư thế cực kỳ chật vật ngã xuống đất, đôi chân xấu hổ mở to vô cùng...Cô buông tờ báo trong tay xuống, nắm chặt tay của mình, ngậm ngùi nuốt nước mắt...Không hiểu tại sao, khi trở thành phu nhân Tần gia, cô lại khóc nhiều như thế, lại rất dễ dàng khóc, chỉ cần một chút tổn thương nhỏ, cũng khiến cô đau lòng mà rơi nước mắt...cô không hạnh phúc.
"Thì ra, cô chỉ là một dâm phụ, hại chết bạn thân để cướp vị hôn phu của bạn! Làm sao trách khỏi việc không được thiếu gia yêu, tôn trọng? Làm sao sánh được với Mạn Ly, cô gái thanh thuần xinh đẹp, thông minh, gia thế điều kiện. Còn cô, trong mắt mọi người, cô ác độc như rắn độc, giả tạo đằng sau một gương mặt thanh thuần, xinh đẹp..."- Người làm nữ đứng ở một bên thỉnh thoảng chế nhạo...
Dĩ Anh chịu đựng nỗi nhục nhã...Đúng vậy, cái gì cô đều không tốt, cô kém Lý Mạn Ly! Bởi vì, cô chỉ là Hàn Dĩ Anh, cho nên, cái gì cô cũng không được sao? Cô không thể có tình yêu, không thể có hạnh phúc sao?
Cô chỉ cứng ngắc thân thể của mình, từng bước từng bước rời khỏi căn phòng khách, đóng chính mình lại, cô nằm sấp ở trong chăn, lại nghẹn ngào khóc rống một lần, cô lại khóc...
Không biết khóc bao lâu, từ bên ngoài truyền đến tiếng cửa phòng mở, để cho cô vội vàng ngồi dậy, mà Tần Phong thì cả người hơi rượu, vô cùng lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó, anh bước vào phòng tắm, truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Hàn Dĩ Anh chỉ ôm chặt thân thể chính mình, không ngừng run rẩy, sợ hãi...
Anh lại muốn bắt đầu sao? Tay của cô đặt ở trên bụng của mình...Nói cho cô biết, cô còn có cái gì có thể lấy mất đi? Còn cái gì để anh có thể phá hủy nữa không? Thân xác, tâm hồn, danh dự...? Anh muốn gì, cứ làm thế, cô sẽ không giận, cô vẫn không hối hận, vẫn không hận anh. Bởi vì, cô biết, anh còn thống khổ hơn cô...
Cửa phòng tắm mở ra, Tần Phong để trần đi ra, anh cũng không gầy, cũng không có cơ bắp nhiều, chẳng qua, rèn luyện lâu dài lại để cho anh có thể trạng cực tốt, cơ thể vô cùng hoàn hảo, thật xứng đáng nam nhân trong lòng biết bao người phụ nữ.
Hàn Dĩ Anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó ngại ngùng quay mặt đi.
"Còn giả thuần tình, không phải đều nhìn qua rồi sao?"- Lại là lời nói lạnh nhạt, Dĩ Anh lại chỉ nhẹ nhàng cắn môi một chút. Anh sai! Cô không có nhìn qua, hai lần, anh chỉ tra tấn cô, căn bản cũng không từng cởi qua quần áo, không hứng thú, không muốn trao cơ thể cho cô...Bởi, cô biết, chỉ Mạn Ly mới có quyền, chỉ Mạn Ly mới xứng đáng...
" Em không thể có con...phải không?"- Dĩ Anh lấy hết can đảm hỏi anh, đôi mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông lãnh khốc đứng trước mặt.
" Sao? Cô thất vọng vì điều đó à? Chắc bây giờ, cô đang đau khổ, tiếc nuối vì không thể có con với tôi phải không? Cô nên hiểu rằng, ngay từ đầu khi tôi quyết định lấy cô, tôi chỉ coi cô là nữ giúp việc, cô không xứng làm mẹ con tôi, chỉ có Mạn Ly, cô ấy mới có quyền! Còn cô, nếu cô sinh, tôi lập tức bóp chết nó, giết nó, vì thế, đừng mong đợi điều gì!"- Tần Phong nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng thốt ra từng lời nói như con dao đâm chết trái tim cô, hủy hoại tâm hồn, danh dự của cô.
" Anh không thương em...dù chỉ một chút?"- Dĩ Anh tuyệt vọng, nhìn anh, đôi mắt rơm rớm nước mắt...
" Không có..."- Tần Phong trả lời lạnh lùng, cũng không có liếc nhìn cô
" Anh không thương, cũng càng không yêu, chỉ có hận, em biết...Nhưng xin anh, đừng làm em đau, đừng khiến em tổn thương nữa, được không...?"- Dĩ Anh khóc, cô cầu xin anh, van xin anh...
" Không thể, lấy cô về, tôi chỉ hận, không yêu. Vì thế, nếu có tổn thương, thì cô phải chịu! Đó là hậu quả vì cô đã hại chết Mạn Ly!"- Tần Phong có chút bình tĩnh, hôm nay, anh không quát giận, anh nhẹ nhàng nói với cô...Có lẽ, anh có chút không đành lòng vì khiến cô ra nông nỗi như vậy...
Hơi thở ấm áp tới gần, tiến sát đến bên cô, Hàn Dĩ Anh chết lặng nằm xuống, cô đóng chặt hai mắt, sợ hãi chờ đợi loại tra tấn tiến đến, chỉ là nửa ngày, người đang ông bên người cũng không có bất kỳ động tác gì.
Cô mở ra cặp mắt của mình, lại chỉ nhìn thấy ánh người đàn ông khinh thường: " Cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô như vậy sao?"- Tần Phong anh cười lạnh một tiếng, xoay người, một mình kéo chăn che kín.
Lúc này Hàn Dĩ Anh mới cẩn thận kéo qua một góc chăn, co chính mình lại, rõ ràng hai người nằm ở trên một cái giường, nhưng giữa bọn họ không có yêu, chỉ có hận thù!
Mà cô không biết, Tần Phong đưa lưng về phía cô nắm chặt ngón tay của mình một chút, trong tròng mắt đen lóe lên chật vật, anh vậy mà phát hiện, vừa rồi, anh đối với người phụ nữ này, vậy mà không đành lòng.Nhất là bộ dạng cô ủy khuất, anh lại mềm lòng như thế...
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại gợi lên khóe môi của mình, khuôn mặt đăm chiêu tàn ác...Không đúng, anh chỉ là sợ, sợ chơi đùa chết cô mà thôi, cô chết, anh không còn vật dụng để phát tiết, bọn họ còn nhiều thời gian.
Mà Dĩ Anh lại nhẹ nhàng đánh một cái rùng mình, thỉnh thoảng lông mi thật dài khẽ động.
"Mạn Ly,Mạn Ly..." Thỉnh thoảng tiếng rên rỉ truyền đến trong tai cô, Dĩ Anh đột nhiên bừng tỉnh, giật mình quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh thống khổ đang nỉ non kêu tên Mạn Ly, mà mỗi một cái tên đều sẽ để cho trái tim cô không ngừng co rút, quằn quại đau đớn...Anh đang gọi tên Mạn Ly, anh mơ đến Mạn Ly...
"Tần Phong..." Môi của cô hơi hơi khép mở, lại không có bất kỳ tiếng nào, cô lo lắng cho anh, thương anh...Cô cẩn thận duỗi tay ra, đặt ở trên trán người đàn ông, trên trán của anh, cô có thể đụng chạm đến mồ hôi, anh đang lên cơn sốt cao...
Cô đột nhiên, chỉ là cảm giác được đau lòng, có phải mỗi lúc trời tối anh đều như thế hay không, nhớ người yêu cực sâu, chắc hẳn anh yêu cô ấy rất nhiều...Nếu như, nếu như người chết kia là cô, anh có thể cao hứng, gọi tên cô như thế không?
"Mạn Ly... "- Anh gọi tên Mạn Ly, sau đó, tay của cô đột nhiên bị anh nắm chặt, nắm chặt đến nỗi, cô cảm giác được cơn đau truyền đến tay, cô không thể rút ra, bởi thực sự, anh nắm quá chặt!
" Mạn Ly, tại sao em rời xa anh?"- Đôi môi Tần Phong không ngừng khép mở, liên tục gọi tên Mạn Ly, trong tình thế này, chắc hẳn anh đang rất nhớ cô ấy, nhưng anh không biết rằng, vợ anh- Hàn Dĩ Anh đang chết lặng, đau thấu tâm xác, đau quằn quại, tổn thương cõi lòng...
Thỉnh thoảng người đàn ông lẩm bẩm, khác biệt với bình thường lạnh lùng, tàn khốc, anh lúc này, thật để cho người ta đau lòng, xao xuyến...
"Mạn Ly..."- Tần Phong quay người về phía cô, lôi kéo bàn tay cô, anh dùng sức kéo một phát thật mạnh. Cứ kéo Dĩ Anh vào trong lồng ngực của mình, anh ôm cô thật chặt! Sau đó, anh ấm áp hôn lên miệng nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn, không phải cướp bóc, mà chính là dịu dàng, không phải trả thù, mà chính là yêu, nhưng thực tế, chỉ vì anh tưởng cô là Mạn Ly...Đáng vui sao? Cô sẽ thật sự thấy vui vẻ?
"Mạn Ly..."- Phần môi có anh có tiếng thâm tình, anh cứ gọi tên Mạn Ly mãi không ngừng, nhưng sẽ chỉ làm Hàn Dĩ Anh cảm giác càng thêm bi ai, tủi thân. Có ai khổ như cô không? Nằm cạnh chồng mình, lại nghe tiếng anh gọi tên người phụ nữ khác! Đúng, lần đần đầu tiên anh hôn cô, nhưng không yêu, mà là chỉ coi cô như cô gái khác...
Không phải! Cô không phải Lý Mạn Ly, không phải người anh yêu! Cô là Hàn Dĩ Anh, là Hàn Dĩ Anh, là vợ anh...
" Mạn Ly, anh yêu em!"- Anh vội vàng chiếm lấy môi cô, hôn cô, rất ngọt, thật mềm, đây là Mạn Ly của anh, cô không có chết, không hề rời xa anh...
"Ngoan, Mạn Ly đừng khóc... "-Môi của anh nếm được hương vị mặn chát, anh cảm nhận được người con gái anh đang ôm trong lòng khóc, sau đó anh hôn lên cặp mắt của cô, ôm thật chặt cô gái trong ngực, mà anh không hề biết, anh là đang nằm mơ, hay là xuất hiện ảo giác. Chỉ biết, chính mình không muốn buông ra, anh muốn ôm cô mãi như thế...Còn cô gái trong lồng ngực anh, cô không ngừng khóc, cô đau khổ khóc, khóc vì buồn, vì thất vọng khi anh tưởng cô là Mạn Ly... Cô khóc càng thêm thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống như thế, không biết là ẩm ướt tâm người nào, lại che mất tình người nào.
Hàn Dĩ Anh mở hai mắt mình ra, lông mi thật dài chợt khẽ hiện lấy, thì ra, anh lại có thể dịu dàng như vậy! Nếu như dịu dàng như vậy với cô, cô thật hạnh phúc xiết bao! Như vậy, để cho cô dùng một cái mạng đổi lấy cũng được.
Tần Phong sốt ruột hôn cô gái trong ngực, sau đó anh ôm chặt cô, cũng không có động tác kế tiếp, mà tiếng hít thở của anh truyền đến lần nữa, anh cứ thế ôm cô thật chặt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro