Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nuoc mat sao bang-chuong 10+ ket thuc

CHƯƠNG 10: CẠNH TRANH THƯƠNG TRƯỜNG...

Điều ước sao băng: ước gì con có thể gánh lấy mọi vất vả thay anh ấy, con có thể san sẽ bớt gánh nặng cho anh ấy, là chổ dựa vững chắc tin cậy cho anh ấy vượt qua tất cả...

<><><><><><><><><><><><>

Vợ ngốc em đừng làm anh điên lên nữa nha anh không chịu nổi đâu đó, em ở nhà với mẹ nha, anh đi làm thôi sắp trể rồi-Ân nở nụ cười tươi thơm nhẹ lên má Châu.

Em biết rồi mà, trưa em mang cơm cho anh há, anh khỏi ra ngoài ăn cho mệt-Châu cười tươi.

Thương bà xã nhất-Ân mặc vội chiếc áo khoác bước nhanh ra xe.

Tại văn phòng CEO:

Thưa chủ tịch quyết định chuyển nhượng 3 khách sạn ở khu vực miền tây đã xong, chủ tịch có gì dặn dò không ạ-quản lý Lâm cất giọng

Hoàn thành xong rồi à, không có việc gì nữa rồi, cậu ra ngoài đi có việc gì tôi sẽ gọi anh sau-Ân vẫn cuối xuống đóng hồ sơ đáp cộc lốc.

Lâm bước ra khỏi phòng rồi Ân mới ngã người ra ghế trầm tư nghĩ thầm: ông Giang sẽ làm gì, mình phải làm sao để lấy lại 3 khách sạn kia, nhất định ông ta không bỏ qua chuyện này, phải làm sao đây...

Suy nghĩ mông lung thì chi nhánh bên Mỹ check mail thông báo tình hình hoạt động khách bên đó, Ân đau đầu như mớ bòng bông đủ thứ công việc để làm để suy nghĩ, anh loay hoay mãi không biết giải quyết sao thì giờ nghĩ trưa cũng đến, ngồi giải quyết công việc ở các chi nhánh một hồi thì không hay Châu đã đến tự bao giờ.

Đứng bên cạnh xem chồng làm việc Châu nghĩ thầm: Thiên Ân làm việc thật nghiêm túc, dáng vẻ tuấn tú ẩn sau người đàn ông tài năng, anh có vẻ trầm tư suy nghĩ gì chẳng lẻ người thiên tài như anh cũng có lúc đau đầu sao, nét mặt anh lạnh lùng một cách đáng sợ còn pha chút lo lắng, vẻ tinh nghịch trẻ con biến đâu hết trước mặt Châu bây giờ là một Thiên Ân hoàn toàn khác, Châu nhìn Ân đau đớn xót xa, cũng vì những công việc như thế này đã biến Thiên Ân trở nên như thế, ôi xót xa làm sao, ước gì mình có thể gánh đi phần nào vất vả của anh ấy.

Ân bất giác giật mình vì thấy có bóng ai đó trước mặt vội hét lên: ai thế sao vào mà không gỏ cửa vậy?

Mãi không thấy ai trả lời anh bực bội ngước lên nét mặt thoáng ngở ngàng: là em sao, anh xin lổi, anh bận quá quên mất thời gian em ngồi đi anh qua liền.

Anh đừng làm việc quá sức như thế, sẽ đỗ bệnh đó, mấy bữa nay thấy anh lo nghĩ đâu đâu không hà, có chuyện gì thế kể cho em nghe đi, không chừng vợ ngốc của anh sẽ giúp được anh đó-Châu ân cần.

Anh ...anh có chuyện gì đâu nào, anh vẫn bình thường mà, em đừng lo lắng quá mà em-Ân cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Anh đừng có dấu em, em biết anh đang có chuyện khó nghĩ, em muốn giúp anh mà, kể em nghe đi mà, anh mà hong kể em hong về đâu, em ở đây luôn tới chiều-Châu nủng nịu.

Ôi...vợ ơi, ôi sợ vợ quá rồi, anh kể mà kể mà, đừng nhăn nhó nữa, vợ muốn biết chuyện gì nè-Ân ôm chầm lấy Châu giã lã.

Đừng có dụ nha, đánh trống lảng nữa, chuyện chồng đang đau đầu chứ chuyện gì, kể đi mà-Châu hôn cái chụt lên má Ân nủng nịu.

Thôi được rồi chồng kể được chưa, vợ mè nheo thế này sao ai mà chịu cho nổi, đúng là anh đang có chuyện rất đau đầu, có thế mà em cũng đoán ra được-Ân nhăn nhó kề cằm lên vai Châu.

Cuối cùng cũng chịu nói, đợi em dùng hết cách mới chịu khai còn cằn nhằn em me nheo nữa chứ, em thấy anh như buồn như vậy em lo lắm đó, em rất muốn được chia sẽ cùng anh-Châu quan tâm.

Anh biết mà tại chuyện của ông Giang nên anh lo lắng không biết ông ta đối phó với mình ra sao rồi làm sao để lấy lại 3 khách sạn nên anh đau đầu đó mà, tình hình công ty cũng không tốt lắm, mấy chi nhánh ở nước ngoài cứ báo tình hình kinh doanh tháng này không tốt lắm, nên anh hơi lo lắng-Ân thành thật.

Tội nghiệp anh quá, anh ôm trong lòng bao nhiêu thứ như vậy sao mà chịu nổi, phải thư giản chứ, anh hãy dằn lòng lại, bình thản suy nghĩ vấn đề, anh hãy xem nó đơn giản một chút, em tin với khả năng của chồng em nó không thể làm khó anh được-Châu an ủi.

Anh cảm ơn em, chỉ cần có em ở bên cạnh khó khăn nào anh cũng có thể vượt qua được mà, anh ...anh rối trí lắm có thật là bình thản suy nghĩ sẽ giải quyết được không?-Ân ngước mắt nhìn Châu như dò xét.

Tin em đi thiên tài như anh, sẽ không khó lắm đâu mà, em tin anh sẽ làm được thôi, hì hì-Châu nở nụ cười tươi.

Có em ở bên cạnh điều gì anh cũng không sợ hết, vợ ngốc à anh yêu em nhiều lắm đó, anh nhất định sẽ thành công em yên tâm-Ân cười tươi ngã đầu vào vai Châu.

Chồng yêu!!! bà xã yêu ông xã nhất nhất, ông xã phải hứa là dù xãy ra bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ rơi bà xã một mình đó nha, ông xã mà bỏ rơi bà xã là bà xã sẽ hận ông xã suốt đời luôn đó-Châu nghiêm giọng.

Ông xã hứa mà, mãi mãi cuộc đời này ông xã sẽ không bao giờ bỏ rơi bà xã một mình đâu, bà xã cũng phải vậy đó nha, không được đề nghị ly hôn bừa bãi với ông xã nữa đó-Ân nhẹ giọng tinh nghịch.

Bà xã biết lổi rồi mà, ông xã cứ nhắc hoài hà, sẽ không bao giờ bà xã bỏ ông xã nữa đâu-Châu nghiêm túc.

<><><><><><><><><><><><>

Một tháng sau...

Quản lý Lâm vào đây tôi có việc cần gặp cậu một chút-Ân nghiêm giọng.

Dạ thưa thưa chủ tịch gọi tôi có việc gì không?-Lâm lể độ, e dè.

Hôm trước tôi kêu cậu bí mất điều tra về tập đoàn của ông Giang, cậu điều tra đến đâu rồi có thông tin gì mới không?-Ân hỏi nhanh.

Dạ thưa chủ tịch tôi đã điều tra được rất nhiều thông tin ạ, tình hình tập đoàn không mấy khả quan ta có thể âm thầm mua cổ phần của công ty ông ta từ từ, nếu chủ tịch muốn tôi sẽ tiến thành mua ngay-Lâm trả lời dứt khoát.

Được tốt cứ tiến hành vậy đi, nhưng phải tuyệt đối bí mật và không nên lấy danh nghĩa của tập đoàn Hoàng Gia, cậu cứ tiến hành mọi việc như tôi đã sắp xếp, không bao lâu thì chúng ta sẽ thôn kín cả tập đoàn đó mà thôi-Ân mỉm cười hài lòng

Tôi xin đi làm ngay chào chủ tịch-Lâm nghiêng đầu.

Tại biệt thự nhà họ Lâm:

Ba ba ơi tình hình công ty của chúng ta có vẻ không thuận lợi cho lắm, mà hình như có ai đó muốn thôn tín ngầm công ty của mình thì phải, mua rất nhiều cổ phiếu của công ty, hiện nay người ẩn danh đó đã mua được khoảng hơn 30 % cổ phần của công ty rồi, cứ đà này con lo không ổn quá ba ơi-Lan lo lắng nhìn ông Giang.

Ba biết chứ, nếu ba nghĩ không lầm thì đó là bên Thiên Ân đang âm thầm mua cổ phiếu đó con à, ba sẽ cố gắng để bình ổn cổ phiếu mới được-Ông Giang trầm giọng.

Thật hả ba, sao Ân lại đối xử với chúng ta như thế, con lo quá ba ơi-Lan lo sợ.

Ba biết mà mọi việc để ba lo.

--...--...--...--...--

Sau bao nhiêu lần tranh đấu quyết liệt tập đoàn địa ốc của ông Lâm Giang lâm vào khủng hoảng tài chính do nhiều lần bất bình ổn cổ phiếu và đang đứng trước nguy cơ phá sản, Hoàng Thiên Ân nhà doanh nghiệp trẻ ngang nhiên kiêu hãnh bước lên ghế chủ tịch của cả tập đoàn địa ốc chỉ với trí thông minh và khả năng lãnh đạo sáng suốt anh đã làm cho ông Giang thua tâm phục khẩu phục. Sự sống gió và đau khổ tưởng chừng có thế, nào ngờ ông Lâm Giang ôm hận tìm cách phục thù, lòng người vô cùng hiểm ác. Trước một Thiên Ân tài năng thành đạt và càng ngày càng toả sáng được nhiều người biết tới thì ông Lâm Giang với bao tức giận và đè nén quyết tìm cơ hội phục thù anh.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Sao hôm nay đến giờ này anh còn ở nhà thế, không đến công ty à?-Bảo Châu gọi.

Hôm nay anh mệt quá nên anh ở nhà, với lại mọi việc đã xong rồi em-Ân mỉm cười.

Xong rồi là sao anh, anh không khoẻ ở chổ nào để em gọi bác sĩ-Châu choàng tay ôm lấy Ân.

Anh không sao đâu, chỉ đau đầu chút thôi em à, thai lớn rồi, em đi cẩn thận nha em, chỉ cần được ở cạnh vợ anh là anh không sao hết-Ân siết nhẹ Châu mỉm cười hạnh phúc.

Anh này, bệnh mà cũng còn giởn được hà, biết em lo lắm không-Châu dổi hờn liếc Ân bén ngót.

Ông xã biết rồi mà, ông xã không sao đâu, hôm nay ông xã vui lắm, ông xã vừa đạt được thành công rất lớn nên muốn ở nhà chơi với bà xã một bữa đó mà-Ân nhẹ giọng.

Ối thích nhỉ, ông xã ở nhà à, bà xã vui quá hà, mình đi chơi nha ông xã-Châu nủng nịu.

Tuân lệnh bà xã, đã lâu rồi ông xã không có thời gian dẫn bà xã đi chơi, hôm nay bà xã muốn đi đâu nè-Ân mỉm cười siết nhẹ Châu vào lòng.

Chỉ cần được đi bên cạnh ông xã dù đi đâu bà xã cũng vui hết hà-Châu nở nụ cười hạnh phúc.

Bây giờ mình đi thôi em, anh sẽ đưa em đi siêu thị mua một ít vật dụng cho baby rồi mình đi chơi em há-Ân giọng âu yếm.

+++++++++++++++++

Tại siêu thị...

Em ơi cái áo này dễ thương quá mua cho con đi em, chiếc xe này đẹp nữa nè, mua luôn đi em-Ân hớn hở.

Chưa biết là trai hay gái mà anh mua làm gì, lỡ không mặc được thì sao, như vậy thì phí lắm anh à-Châu nhăn nhó.

Có sao không mặc được thì thôi, mình mua cho cả trai lẫn gái luôn, có bao nhiêu đâu mà-Ân cười tươi.

Em sợ anh luôn-Châu cười trừ.

Nói anh rồi mà không nghe nè, bây giờ quá nhiều rồi nè, làm sao mà chở về hết đây-Châu cằn nhằn.

Bà xã này, mua quần áo đồ chơi cho con mà cũng cằn nhằn hà, ông xã chở về được thì thôi có gì đâu mà...-Ân nhăn nhó

Ông xã tính tiền đi kìa, đến lượt mình rồi đó-Châu giục.

Trùi ơi anh đẹp trai quá hà, tình tiền hả anh, anh mua gì mà đồ trẻ con không vậy anh, mua cho ai thế-Cô thu ngân.

Cô phiền quá hà, tôi mua cho con tôi được chưa, có việc tính tiền cũng hỏi nhiều nữa-Ân bực dọc.

Anh có vợ rồi sao, tiết thật, làm gì mà cộc cằn thế anh, em chỉ muốn hỏi thăm chút thôi mà-Cô thu ngân tiu nghỉu vì thái độ lạnh lùng của Thiên Ân.

Ân lo đối đáp với cô thu ngân nhiều chuyện không hề hay một chuyện khủng khiếp đang xãy ra với mình. Ở đằng xa, Châu đã bị một toán người lạ mặt chụp thuốc mê bắt đi mất rồi.

Châu ơi, anh tính tiền xong rồi nè, cô thu ngân nhiều chuyện quá hà, công nhận anh lấy vợ rồi vẫn còn đẹp trai như thường hà-Ân tươi cười tự đắc.

Châu ơi, em đâu rồi, anh đã dặn là ra phía ngoài chờ anh một lát mà em đi đâu không biết-Ân tìm khắp nơi.

Châu ơi, Châu à, em đâu rồi, em đi đâu thế, đừng làm anh lo mà Châu-Ân lo lắng tột độ, tâm trạng bất an dồn dập, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.

Đừng làm anh sợ mà Châu, em ở đâu rồi, chẳng lẽ em ra xe đợi anh sao, ừ đúng rồi sao mình không nghĩ ra nhỉ-Ân mang một tâm trạng bất an, với hy vọng tìm được Bảo Châu.

Tâm trạng hoang mang hơn khi ra xe rồi Ân vẫn không thấy Châu đâu, anh lo lắng đến hoảng cả lên và rồi điện thoại anh vang lên cắt đứt tâm trạng lo lắng hiện tại.

" alo ai vậy, nói gì đi chứ

Haha...haha, tìm vợ lâu không nhóc, trò chơi trốn tìm vui quá cưng

Ông là ai, sao biết tôi đang tìm vợ hả

Cậu không cần biết điều đó, chỉ cần biết vợ cậu đang ở trong tay tôi, mau chuẩn bị tiền chuộc đi là vừa, không thì con nhỏ và đứa bé mất mạng nha cưng

Ông là ai, ông muốn bao nhiêu, vợ con tôi có chuyện gì ông không xong với tôi đâu đó

Cứ chuẩn bị đi, khi nào cần thiết ta sẽ nói giá để chuộc lại con bé, nên nhớ nếu mày mà báo cho công an biết thì nhặc xác vợ nha con, haha...

Ông ...tút...tút...tút"

Đáng ghét chắc chắn là lão Lâm Giang chứ không ai, ông ôm hận nên trả thù mình mà, đúng là hèn hạ mà, Châu ơi em đừng có chuyện gì nha, anh sẽ ra sao nếu không có em bây giờ-Ân gục đầu vào vô lăng một giọt nước mắt khẽ rơi.

Tại biệt thự nhà họ hàng:

Ba mẹ ơi, Bảo Châu bị bắt cóc rồi, con thật là vô dụng, có như thế cũng không bảo vệ được vợ con, con làm sao đây-Ân xót xa.

Con nói gì? Bảo Châu bị bắt cóc sao-Bà Trọng choáng váng ngả ập xuống sofa.

Mẹ sao thế, tất cả là lổi của con mẹ ơi, con làm sao bây giờ, con sợ quá, không biết lão Giang có làm gì vợ con không nữa-Ân gục vào vai bà Trọng bất lực.

Con bình tỉnh lại nào, chuyện gì cũng có thể giải quyết được thôi, lão ta muốn đối phó với con chắc không làm gì Bảo Châu đâu, tình hình bây giờ là phải sáng suốt để giải quyết chuyện trước mắt đi con trai-ông Trọng khuyên con, ánh mắt vẫn không dấu sự lo lắng.

Con làm sao đây hở ba, con rối lắm, Châu đang mang thai nữa, thai đã lớn lắm rồi, con lo...-Ân xót xa.

Con bình tỉnh đã nào, ta phải liên hệ với bên công an để họ giúp mình, mọi chuyện rồi sẽ qua, con chớ nên quá lo lắng như thế, ba sẽ giúp con liên hệ với bên công an-ông Trọng trấn an.

Nhưng bọn chúng không cho báo công an, nếu không Châu sẽ bị nguy hiểm tính mạng đó, con lo lắm-Ân nhẹ giọng.

Việc này con không phải lo, khả năng theo dõi ngầm của công an bây giờ rất cao con yên tâm đi, bây giờ chỉ yên tâm chờ lão gọi đòi tiền chuộc là xong-ông Trọng khuyên lơn.

Con cũng chỉ biết làm vậy thôi, mọi việc cũng đành nhờ công an can thiệp-Ân ỉu xìu.

Bổng điện thoại của Ân lại đổ chuông...

"alo tôi đây ông cần tiền chuộc bao nhiêu nói thẳng đi

Gì gấp thế nhóc từ từ đã, nếu biết khôn thì đừng liên lạc với công nha nhóc, không thì mày thấy hậu quả thế nào rồi đó

Tôi biết rồi, ông cần bao nhiêu nói nhanh

10 triệu dola nha nhóc hai ngày nữa gặp nhau

Tút...tút...tút...

Alo ...alo nói gì đi chứ, sao cúp máy rồi, Bảo Châu ..."

Bảo Châu ơi em đừng có chuyện gì nha, em mà gặp chuyện gì chắc anh chết mất-Ân ánh mắt nặng hằng lên bao nổi xót xa.

Tại nhà kho hoang vắng:

Châu bàng hoàng tỉnh lại nhìn quanh khắp nơi hoàn toàn xa lạ và tay chân hiện đang bị trói chặt vào một góc trong một căn phòng tối om, Châu hoảng hốt hét to: cứu tôi với, có ai ở đây không? anh Ân cứu em...cứu em với, em sợ quá...

Mày la hét cái gì, im ngay không? không ai biết mày ở đây đâu mà đến cứu, cố mà giữ sức đi là vừa-tên canh giữ bực bội hét lên.

Tại sao tôi lại ở đây, mấy người bắt tôi ở đây để làm gì? Thả tôi ra đi mà-Châu nhỏ nhẹ.

Vì mày có giá trị lợi dụng hiểu chưa, tao phải dùng mày để dụ thằng chồng mày chứ, ha...ha-tên canh giữ đáp gõn lọn vẻ mặt xấc sượt.

Mấy người muốn làm gì chồng tôi, anh ấy có làm gì đắc tội với mấy người đâu chứ, thả tôi ra đi-Châu nấc lên từng tiếng.

Cô không biết thật sao, cô thấy tôi có quen mặt không? tôi hận thằng nhóc đó, hận...hận đến mức muốn giết nó, nhưng thiên tài thì cũng phải có điểm yếu thôi, ha...ha thật không ngờ thằng nhóc lạnh lùng lại không qua nổi ãi mỹ nhân-ông Giang cất giọng khinh khi.

Ông ...ông Giang, ông muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Thiên Ân sao, ông thôi ngay đi, ông sẽ không làm gì được đâu, xin đừng làm chuyện xấu đi nữa-Châu hét lên.

Cô im đi, tôi làm gì tôi biết, cô...cô suy nghĩ đơn giản vậy, tôi chẳng những muốn lấy lại những gì đã mất mà còn muốn giết chết nó, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận buông tha nó như vậy à-ông Giang tối sầm mặt giận dữ.

Ông không được làm hại anh ấy, ông muốn làm gì tôi cũng được, xin hãy buông tha cho anh ấy, tôi xin ông mà-Châu tha thiết.

Cô im đi mất thì giờ quá, tụi bây ở lại đây canh chừng nó cẩn thận nghe chưa, tao mệt rồi, nhớ đừng để nó xổng mất đó nghe chưa-ông Giang nói xong quay lưng đi mất.

Châu lo lắng nghĩ thầm: liệu anh Ân có gặp chuyện gì không, qua cách nói chuyện của ông ấy cứ y như ông ấy muốn giết chết anh ấy không bằng, mình phải làm sao đây, anh Ân ơi em sợ quá, em có linh cảm có chuyện chẳng lành, anh tuyệt đối đừng bao giờ có chuyện gì nha anh, em sợ lắm, em chết mất...

2 ngày sau...

Mày vẫn không chịu ăn gì sao, muốn chống đối hả nhóc, tụi bây ép con nhỏ đó ăn coi, nếu không thằng nhóc kia nó sẽ xót đó. Mày không muốn ăn không sao, mày muốn con mày đói chết hả, ha...ha...ha-ông Giang cười khinh bỉ.

Châu ngốc nghếch nghĩ thầm: chết rồi ông ta nói đúng mình nhịn đói vậy con đói chết mất sao, làm sao đây, ôi chết rồi, phải ăn mới được, ôi mình sợ quá. Châu chụp lấy hộp cơm ăn lấy ăn để ánh mắt toát lên sự lo lắng.

"Nhóc 2 ngày không gặp sao rồi mày sao rồi, thông báo với mày, con vợ mày vẫn an toàn, nhưng nó chống đối ghê lắm, mà nó ngốc thật con gái tao tuyệt vời như thế mày không chọn để chống đối tao, cưới con vợ ngốc không thể tưởng

Liên quan gì đến ông, cô ấy có ngốc cũng không cần ông lo, tôi yêu là quyền của tôi, ông cần tôi giao tiền ở đâu đây

Mày thông minh lắm nhóc, bây giờ mày đem tiền đến khu nhà kho ở ngoại ô đường X, nhớ là phải đi một mình nha nhóc, mày mà nhớ đến công an là tao không đảm bảo tính mạng cho con vợ ngốc của mày đâu đó

Tôi biết rồi, tút...tút...tút"

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Khung cảnh buồn ảm đạm vì thiếu sức sống của Bảo Châu, bầu trời xám xịt không chút nắng, ngôi biệt thự im bặt tiếng cười vắng vẻ đến la lùng, khu vườn khẽ rung nhẹ trước con gió buồn, gió như muốn chia sẽ nổi buồn với cậu chủ của mình, các đoá hoa như không muốn nở lặng lẽ rung rinh đau lòng cùng Thiên Ân, đã hai đêm rồi thiếu gia của chúng ta không chợp mắt, nổi lo lắng về Bảo Châu cứ giày vò thân xác anh, chỉ trong hai ngày mà Ân tìu tuỵ thấy rõ, nhìn ánh mắt lo lắng của Thiên Ân ông Trọng xót xa hỏi:

Bọn nó gọi báo địa điểm rồi hả con, để ba liên lạc với công an để họ đi theo bảo vệ con nha, ba thật sự rất lo cho con và Bảo Châu lắm, con nhớ phải cẩn thận nha con, có chuyện gì xãy ra chắc ba mẹ chết mất

Ba yên tâm con sẽ cẩn thận mà, ba quên con là tam đẳng karate sao, con sợ tụi nó biết mình liên lạc với công an thì Bảo Châu gặp nguy hiểm sao ba, con lo lắm-Ân trầm ngâm lo lắng.

Con phải cẩn thận nha con, mẹ sợ lắm, mẹ sẽ không sống nổi nếu có chuyện gì xãy ra cho con và Bảo Châu con hứa với mẹ nha con, mẹ có linh cảm không lành nên mẹ sợ lắm-bà Trọng rơi nước mắt ánh mắt xa xăm u buồn.

Con hứa mà mẹ, mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu con sẽ mang con dâu và cháu nội cưng về cho mẹ một cách an toàn, mẹ yên tâm rồi nhe con đi nha ba mẹ-Ân dõng dạt hứa nhanh nhưng trong lòng quả thật có một linh cảm bất an.

Mang theo 10 triệu đô trong tay Ân nhanh chóng chạy đến khu vực đã hẹn, theo sau anh là một lực lượng cảnh sát hùng hậu âm thầm bảo vệ kính đáo, mấy chốc anh đã đứng trước cánh cửa nhà kho xung quanh khu này được đội cảnh sát bảo mật bao vây rất chặt không để lộ một sơ hở nào dù ông Giang rất cẩn thận cũng không phát hiện vì đội cảnh sát được đạo tạo chuyên sâu cho lĩnh vực này nên có thông minh cũng không dễ dàng phát hiện.

Ân đưa lên gõ cửa nhà kho vẫn không quên cầm vali tiền: cộc...cộc...cộc.

Vào đi nhóc, có mang tiền không đó ha...ha...ha-ông Giang cười gian manh

Tôi không đâu, ông yên tâm, điều ông cần tôi đã mang tới, ông mau thả vợ tôi ra đi-Ân lạnh giọng đáp.

Khoan...khoan gì mà gấp thế, chẳng thú vị gì cả, đối với những chuyện mà mày đã gây ra cho tao chẳng đáng là gì cả, mày hiểu chưa?-ông Giang tối sầm mặt.

Chứ ông còn muốn gì nữa, ông nói đi, ông muốn gì nữa đây, những việc trước đây là chỉ vì ông ép buộc tôi quá đáng quá tôi mới làm như vậy thôi-Ân đáp ánh mắt không hề rời khỏi Châu-vợ anh đang bị trói chặt phía sau.

Mày...mày thật quá quắt, tiền thì tao cần nhưng muốn mày phải nếm trãi hành hạ mà tao phải chịu hiểu chưa? Mày tưởng tao sẽ thả con vợ mày dễ dàng vậy sao mày đang mơ à-Ông Giang cười gian xảo.

Vậy thì ông muốn gì?-Ân đáp gõn lọn.

Muốn gì à muốn mày quỳ xuống trước mặt tao xin tao tha cho nó và để tiền xuống đó đi làm gì mà ôm khư khư, tiếc à, bao nhiêu đó có là gì đâu so với những gì mà mày lấy của tao, ha...ha...ha-ông Giang khinh khỉnh cười.

Ông...ông quá đáng lắm, Ân giận rung người buông vali tiền xuống đất.

Anh Ân đừng làm như thế, đừng vì em mà phải làm vậy, cứ mặc em đi-Châu hét lên trong tiếng nấc.

Anh thể vươn mắt nhìn em như thế, anh đau lòng lắm-Ân nhìn Châu với ánh mắt xót xa.

Mày quỳ nhanh lên đi chứ, bốp... một cái tác thật mạnh vào mặt Châu, mày có quỳ không?-ông Giang hét lên.

Đừng ...đừng làm như thế, được rồi tôi sẽ quỳ, ông đừng đánh nữa-Ân cố kìm nén rung lên vì giận.

Đôi chân rung rung anh của anh từ từ khuỵ xuống, tôi...tôi xin ông hãy thả vợ tôi ra, ông muốn làm gì tôi cũng được-Ân nói mà cố kìm nén cảm xúc.

Hahaha...không ngờ Hoàng Thiên Ân cũng có ngày hôm nay, mày oai phong lắm vậy mà lại không qua nổi ãi mỹ nhân đáng tiếc...đáng tiếc, đánh nó cho tao, đánh đến khi nào tao kêu ngưng mới thôi-ông Giang cười sảng khoái rồi bất chợt hét lên.

Hự...ư....bốp một cú đánh thật mạnh vào vai của Ân, những cú đòn cứ gián mạnh vào anh, mổi lúc một cay nghiệt anh sắp chịu nổi nữa rồi....máu của Ân chảy ra ướt hết cả chiếc áo anh đang mặc.

Đừng mà đừng đánh nữa mà, tôi xin ông mà, tôi vang ông đấy đừng đánh anh ấy nữa, Thiên Ân anh mau chạy đi cứ bỏ mặt em, đừng vì em mà phải làm như thế, Thiên Ân anh có nghe em nói gì không? chạy đi...chạy đi-Châu khóc ngấc gào thét.

Nghe được tiếng khóc gào thét của Châu công an lập tức xông vào trong bao vây xung quanh ông Giang, lúc này Thiên Ân gần như ngã quỵ, nằm la liệt trên sàn nhà.

Mày...mày dám gọi cảnh sát à, mày muốn chết sao, với lấy Bảo Châu ông Giang hét lên với con dao sắt nhọn trong tay: không ai được tới đây tránh ra, buông súng xuống, không tao giết nó, mau lên

Ông ...ông không được làm bậy đó, ông thả Bảo Châu ra đi, muốn điều gì tôi cũng chấp nhận hết-Ân nói trong hoảng loạn.

Ông Giang giận dữ hét lên:Tao thả nó ra tao toàn mạng sao, mày tưởng tao ngu lắm sao, mày đừng hòng, tránh ra không tao giết nó, con dao sắt bén kề chặt cổ Châu cứ đưa qua đưa lại.

Bất chợt Châu nắm lấy tay ông Giang cắn thật mạnh quá bất ngờ ông ta đẩy Châu ra, cơn giận bùng lên che mất lý trí ông đưa mũi dao đâm thẳng vào Châu, cơ thể cao lớn ướt đầy máu ngã xuống sàn nhà một âm thanh khô khóc vang lên.

Anh...Â...n...sao anh lại cứu em, sao lại thế, sao người bị đâm lại không phải là em-Châu nấc lên từng tiếng ôm lấy cơ thể đang từ từ lịm đi của Ân.

Tiếng nói như đứt quãng nhưng vừa đủ của Ân: vì anh đã hứa sẽ bảo vệ em trọn đời và bao giờ bỏ rơi em mà, em quên rồi sao, dù có phải đổi sinh mạng này vì em anh cũng bằng lòng mà, anh...rất yêu...bà xã...của anh, cánh tay đang giữ con dao bên ngực nhẹ rơi xuống Ân bất tỉnh.

Anh...Ân đừng bỏ em, em sẽ mất nếu không có anh, em và con sẽ sống ra sao nếu mất anh, anh đừng bỏ rơi em anh hứa với em rồi mà, con cần có cha cần anh chăm sóc, xin đừng bỏ em-Châu khóc ngấc như không còn biết gì nữa.

-------------------------------oOo-------------------------------

CHƯƠNG KẾT: EM VAN ANH ĐỪNG RỜI XA EM...

Điều ước sao băng: sao băng ơi...sao băng...em nguyện được chết thay anh, nguyện làm tất cả để đổi lấy sinh mạng cho anh, con van xin ông trời đừng cướp mất anh ấy đừng mang anh ấy rời khỏi con...

<><><><><><><><><><><><><>

Ò...e ...ò....e...ò...e

Tại phòng cấp cứu bệnh viện Y:

Anh Ân ơi anh đừng có chuyện gì đừng bỏ em nha anh, Châu như người điên cứ lảm nhãm nói trong tiếng nấc.

Bà Trọng quá đau lòng khi nghe tin dữ đã ngất xỉu, ông Trọng đau xót cứ đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu tim thấp thỏm không yên.

1 giờ...

2 giờ

3 giờ...trôi qua.

Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng đã mở:

Bác sĩ chồng tôi/con trai tôi có sao không bác sĩ-cả hai đồng thanh hét lên.

Tiếng nói pha chút trầm buồn cắt ngang thắt mắc của hai người: tôi xin lổi...rất tiếc nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều vết thương lại gần tim cộng thêm đã bị thương nặng từ trước cậu ấy còn giữ được hơi thở là đã may mắn lắm rồi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nếu đêm nay cậu ấy qua khỏi thì có thể cậu ấy sẽ tỉnh lại, còn nếu không thì...thì...chúng tôi thành thật chia buồn cùng gia đình.

Ông chết lặng sao câu nói của ông bác sĩ: nó sẽ chết nếu không qua khỏi đêm nay sao, tại sao ...tại sao chứ, tôi có làm gì nên tội mà trút hết lên đầu con trai tôi thế này, thân già này của tôi chấp nhận đổi lấy sự sống cho con trai tôi mà,...nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của người cha già đã có nhiều nếp nhăn.

Châu ngất lịm đi vì sự sống của Ân chỉ còn là chỉ mành treo chuông: hết hết thật rồi, anh bỏ em đi thật rồi, em làm sao đây, em chết mất, em...

Nắm chặt bàn tay Thiên Ân trong căn phòng vắng lặng cô đơn phủ đầy màu chết chóc.

Ông xã phải tỉnh lại, không được bỏ lại bà xã đâu đó, ông xã đã hứa là bảo vệ bà xã suốt đời mà, chưa có sự cho phép của bà xã ông không được bỏ bà xã đâu đó. Ông xã còn nhớ điều ước lúc đi hưởng tuần trăng mật bà xã đã ước gì không? bà xã ước là: "con ước gì con được ở bên cạnh Thiên Ân mãi mãi". Ông xã có nghe thấy không? sao băng đã nghe thấy lời nguyện cầu của bà xã sẽ không bao giờ mang ông xã ra khỏi cuộc đời bà xã một cách dễ dàng như vậy đâu hihi, nước mắt tuông dài trên khuôn mặt của người mẹ trẻ đang mang một nổi đau quá lớn.

Em hát anh nghe nhé, nghe xong anh tỉnh lại nhe anh, em và con cần có anh ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc nữa đó, anh biết không? vợ của anh ngốc lắm không có anh vợ anh phải làm sao nuôi dạy con bây giờ, tỉnh dậy đi anh, đừng đối xử với em như vậy em chết mất, em sẽ không sống nổi nếu anh ra đi mãi mãi, nếu anh không tỉnh dậy em sẽ chết theo anh đó, nên sau khi em hát xong, anh hãy tỉnh lại nhe anh:

"Ở phương trời xa xôi , ngày tháng dần trôi vô tình

Có khi nào dừng lại và anh nhớ

Nhớ em như hằng ngày , lòng em vẫn luôn nhớ người

Nhớ như in nụ cười ngày gặp nhau .

Gấp 1000 hạc giấc để đếm tình yêu đong đầy

Để em mơ mình được một điều ước

Dẫu ước mơ chỉ là 1 mơ ước thôi nhỏ nhoi

Rằng anh sẽ đến lúc sớm mai bình minh

Ngày mai nếu lúc thức dậy và em thấy anh bên cạnh

Thì em sẽ nắm lấy cánh tay hoài không buông ,

Em sẽ vòng tay em và ôm lấy anh dịu dàng

Đề từ đây không cho anh ngày nào xa em .

Ngày mai nếu lúc thức dậy và em thấy anh tươi cười

Thì em sẽ chẳng muốn ước mơ gì hơn nữa ,

Em sẽ dành điều ước ấy riêng tặng anh

Nếu anh hứa sẽ mãi cầm tay em , và bên em ."

 Hạt giấy-Hải Băng

Anh đã nghe rồi sao anh không tỉnh lại, anh không giữ lời hứa gì hết, em chính thức ra lệnh cho chồng đẹp trai của em: ANH PHẢI VƯỢT QUA, ANH PHẢI TỈNH LẠI, KHÔNG ĐƯỢC BỎ RƠI EM. Em sợ lắm... sợ lắm anh biết không? đừng bỏ mặc em nha anh, còn ba mẹ nữa, ba mẹ sẽ ra sao nếu anh ra đi, họ sẽ đau lòng mà chết mất, anh đừng làm một đứa con bất hiếu như thế nha anh, hãy ở lại bên cạnh em nha anh, Châu quẹt nước mắt cố gắng không khóc nữa. Trên gương mặt xinh đẹp đôi mắt đã nhoè đi vì đẩm lệ nhưng vẫn tận sâu vào ánh mắt ấy vẫn thấp thoáng một tia hy vọng mỏng manh. Quá mệt mỏi Châu đã thiếp đi bên cạnh Ân, một giọt lệ còn đọng lại ở khoé mi chưa kịp rơi xuống một giọt nước mắt đau khổ.

"Cố gượng cười để vui

Và em hát thật nhiều để quên

Những dòng nhạc chỉ mang thêm nổi buồn

Nén vào lòng nổi đau

Giọt nước mắt kia cố không rơi

Ước gì còn có anh bên cạnh em

Giữa đường về vắng tênh

Rồi em khóc một mình lẻ loi

Cố hoà vào những cơn mưa đêm lạnh

Đếm từng giờ phút trôi

Và tim em như vỡ tan rồi

Ước gì còn có anh đi cùng em

ĐK:

Mà sao anh đi quá nhanh

Bàn tay em không giữ kịp

Để cho em đau gấp trăm gấp ngàn lần

Mà vì sao em vẫn tin

Mà vì sao em vẫn chờ

Mà vì sao em vẫn chưa quên được anh."

Không còn nước mắt-Mai Phương

Có lẽ trên thế gian này có điều thần kỳ nào đó, mà cũng có thể chính tình yêu chân thành giúp họ níu giữ được nhau, khi tình yêu vượt qua giới hạn thì ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết không còn là vĩnh cửu nữa, mà chỉ tồn tại tình yêu vĩnh hằng mà thôi.

Chính tình yêu mãnh liệt của Bảo Châu đã níu giữ được sinh mạng của Thiên Ân, bổng đâu trên khoé mắt của Thiên Ân có một giọt nước lặng lẽ tuông dài, giọt nước mắt long lanh mang đến một tia hy vọng nhỏ bé cho anh có thêm động lực tiếp tục sống trên thế gian này, đó là một sự cố gắng rất lớn của Thiên Ân khi chiến đấu với tử thần. Chính Châu đã tiếp thêm động lực sống cho Ân, giúp Ân vượt qua cửa ãi của thần. Điều đó thật thần kỳ phải không? hay sao băng đã nghe thấy lời nguyện cầu cô đã giúp cô níu giữ được sinh mạng của anh "bạn có tinh vào lời cầu nguyện của sao không?".

Sáng hôm sau...

Châu hoảng hốt tỉnh lại sao khi những tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ của bệnh viện báo hiệu một ngày mới đã đến, một ngày mới với một sự bắt đầu mới cho người mẹ trẻ.

Châu hét lớn: mình đáng tội tại sao mình ngủ quên được cớ chứ, tại sao lại bỏ anh trong đêm cô đơn như thế, mình điên mất thôi, đúng rồi bác sĩ, chỉ có bác sĩ mới giúp được Ân vào lúc này. Tiếng bước chân nhanh dần, và sau đó có một đám người đến có vẻ rất hối hả, lo lắng, cánh cửa phòng cấp cứu đóng xịt lại khoảng 30 phút sau cửa phòng bật mở một vị bác sĩ bước ra vẻ mặt không thể hiện gì cả chỉ có vẻ mặt tái nhợt hốt hoảng của Châu, và nét sầm mặt nặng trĩu của ông Trọng là bộc lộ rõ.

Ông bác sĩ từ tốn nói: tôi không biết nói gì hơn thật không ngờ là kỳ tích đã xuất hiện, cậu ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng khã năng tỉnh lại rất thấp và tôi xin lỗi tôi cũng không biết đến bao giờ cậu ấy mới có thể tỉnh lại, rất có thể sẽ biến thành người thực vật vĩnh viễn suốt đời, tôi mong gia đình chuẩn bị tâm lý, tôi đã cố gắng hết sức.

Ông bác sĩ đã bỏ đi từ bao giờ mà Châu như chết sững tai như ù đi không đứng vững nổi, Châu khuỵ xuống hành lang của bệnh viện lẩm nhẩm như người vô hồn: anh không tỉnh lại nữa sao, anh bỏ rơi em đành đoạn thế sao? TẠI SAO??? TẠI SAO CHỨ. Em mệt mỏi thật rồi, em ngã quỵ mất thôi, không có anh em làm sao đây, anh biểu em làm sao đây, hu...hu...hu...Anh ngủ luôn đi, em bỏ anh luôn cho coi, em không yêu anh nữa, em sẽ yêu người khác, em...em làm sao bây giờ...Anh Ân ơi, anh Ân tỉnh lại đi tỉnh lại đi mà.

Con đừng như thế nữa Bảo Châu, bác sĩ chỉ nói là có thể thôi mà, con phải tin Thiên Ân chứ con quên nó là thiên tài, nó đã cô gắng vựt dậy từ cái chết trở về được thì nó sẽ tĩnh lại con à, con phải có lòng tin con chứ

Nhiều ngày trôi qua trong sự mọi mòn chờ mong của người mẹ trẻ nhưng một động tỉnh về khả năng tỉnh lại của Thiên Ân cũng không thấy, quá đau lòng quá hụt hẩn Châu cố gắng nuốt nước mắt chờ thời gian trôi qua. Và rồi ngày sinh nở cũng đến...

Một tháng sau...

Đứa bé trai cất tiếng khóc chào đời như một mầm sống nhỏ bé được khai sinh, giọt nước mắt tủi thân của người mẹ trẻ khi vắng bóng dáng của người chồng thân yêu trong ngày sinh nở, nổi đau khó có gì bù đắp được, nhìn thấy mẹ chồng lặng lẽ chăm sóc Châu không khỏi đau lòng đến nổi phải rơi lệ xót xa.

Mẹ cứ để đó đi trong nhà có người làm mà, mẹ đi nghỉ đi mẹ, mẹ đừng làm vậy con cảm thấy có lỗi lắm-Châu xót xa

Con cứ mặc mẹ, được chăm sóc con bây giờ là nguồn an ủi lớn nhất của mẹ đó. Từ sau khi Thiên Ân hôn mê đây là lúc mẹ vui nhất, thằng bé giống hệt cha nó vậy, từ ánh mắt sóng mũi và cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia nữa. Nó làm mẹ cảm thấy được bình yên-bà Trọng tâm sự.

Châu oà khóc ôm chặt lấy bà: mẹ ơi con nhớ anh Ân quá, càng nhìn thằng bé con càng cảm thấy nhớ anh ấy, từng ánh mắt từng câu nói kể cả nụ cười, mẹ ơi con chết mất, con vì thằng bé mà cố gắng đến bây giờ, con thật sự đã quá mệt mỏi, con bỏ cuộc mất thôi anh ấy thật quá tàn nhẫn.

Con đừng nói bậy rồi đây Thiên Ân sẽ tỉnh lại, mẹ cảm giác ngày đó không xa nữa con hãy cố gắng lên thằng bé cần có chăm sóc, bây giờ ba con thường hay vắng nhà vì phải gánh công việc ở công ty thay cho thằng Ân, mẹ chỉ có mình con là nguồn an ủi con đừng như thế được không con-bà Trọng nói mà không hay nước mắt mình đã rơi tự bao giờ.

Con xin lỗi mẹ, con sai rồi, con sẽ vì anh Ân mà sống mà cố gắng, con sẽ phụ ba lo cho công ty, một mình ba gánh vác thật quá nặng nhọc, con xin hứa với mẹ-Châu nói rất kiên quyết ánh mắt ánh lên một niềm tin ở ngày mai.

**********************

Tại bệnh viện X:

Anh Ân anh biết không anh đã hôn mê hơn 3 tháng nay rồi ngày nào em cũng mỏi mòn với hy vọng nhỏ bé là anh sẽ tỉnh lại, không biết em đã ước mơ đã nguyện cầu bao nhiêu lần để được nghe tiếng nói thân quen của anh, biết bao lần hy vọng là bấy nhiêu lần thất vọng, em có lẽ đã khóc hết nước mắt vì nhớ tất cả nụ cười ánh mắt và những câu nói thân quen của anh : " bà xã ơi ông xã yêu bà xã nhất trên đời, bà xã ơi ông xã nhớ bà xã quá hà, bà xã ơi mãi mãi cuộc đời này ông xã sẽ không bao giờ bỏ rơi bà xã một mình đâu, vợ ngốc anh yêu em nhiều lắm đó" anh nói như thế anh đã hứa như thế sao lại nhẫn tâm bỏ rơi một mình như thế, có biết rằng em đau khổ nhiều lắm không, anh tàn nhẫn lắm đó anh biết không? huhu...huhu...oà...oà

Một nước mắt khẽ đi lạc rơi từ khoé mắt của Thiên Ân như cảm thông như thấu hiểu và đau đớn cho người vợ nhỏ bé của mình nhưng đành bất lực...

Anh Ân biết không, hôm nay bé Thiên Bảo tròn 2 tháng tuổi rồi nè, nó có dễ thương không, có giống anh không nè, nếu không có bé Bảo có lẽ em đã ngã quỵ mất rồi, cảm ơn anh đã mang bé Thiên Bảo đến bên cạnh em, tính nó giống y hệt anh vẻ đẹp trai nữa chứ, em tin lớn lên nó sẽ không thua vì anh đâu ông xã à. Anh có biết vì em lấy tên nó là Thiên Bảo không? vì nó kết quả tình yêu của chúng ta em đã lấy chữ lót của anh và em ghép lại, cho dù bắt em chờ đợi cả đời em cũng sẽ chờ đợi anh, đợi một ngày anh tỉnh lại.

Anh biết không ba vất vả lắm đó, ba đã vì anh gánh vác cả một tập đoàn nhưng ba vẫn cố gắng tình hình khách sạn vẫn ổn nhưng còn đang gặp rất nhiều khó khăn vì đối thủ trên thương công kích rất dữ dội vì hay tin anh hôn mê, họ muốn huỷ hoại chúng ta, anh hãy mau tỉnh lại đi, tất cả mọi người cần có anh, biết bao nhiêu nhân viên mong anh tỉnh lại, và có cả em vẫn ngày đêm trong anh mỏi mòn...

Nước mắt của Bảo Châu ướt cả bàn tay của Thiên Ân nhưng vẫn không có động tỉnh gì cả, ôm nổi đau nén xuống tận đáy lòng Bảo Châu thất thiểu bước ra về.

Ngồi trong căn phòng vắng lặng Châu âm thầm chua xót: đã lâu rồi căn phòng vắng hơi thở ấm áp của anh em biết làm sao đây? "Sao băng ơi sao băng à, người ta thường nói nếu thấy sao băng mà ước thì điều ước sẽ thành hiện thực. Sao em ước hoài mà không thấy anh ở bên cạnh em, ngày một xa em, xa em, có lẽ... em đã quá mơ mộng rồi, thực tế sao băng không thể mang anh về bên em được rồi, em phải... phải tập quên anh thôi, tập sống một cuộc sống không có anh bên cạnh sao? Em có làm được điều đó không?" em sẽ điên mất thôi anh Ân, em không làm được đâu anh ơi, em mệt mỏi thật rồi đã 8 tháng rồi vắng anh, em như ở địa ngục anh biết không? em bỏ cuộc mất thôi, căn phòng vắng bóng lạnh lẻo và cô đơn lắm anh biết không?

"Sáng nay chợt nhớ anh em nhìn quanh khắp trong căn phòng

Thấy tấm hình của anh nơi thườg gặp em mơ mỗi tối

Bỗng em nhận thấy môi anh dường như đã lâu không cười

Những nụ cười của anh sao gần đây như bớt vui tươi ...

Vì tim em mong manh vì yêu anh quá nhiều nên đôi lần em rơi nước mắt

Chẳng phải vì cô đơn mà vì anh giấu kín để lòng em cứ lo cứ buồn ...

Nếu em ngồi bên anh cầm tay anh siết nhẹ anh có bình yên như lúc trước

Em sẽ dành cho anh 1000 câu yêu thương chờ nụ cười ấy mau trở về ..

Trái tim khờ của em cũng nhận ra đổi thay lâu rồi

Có đôi lần ước mơ những nụ cười ngày xưa em nhớ

Em sẽ ngồi sát bên để cùng anh sẻ chia vui buồn ...

Để em lại thấy anh với nụ cười em đã yêu thươg ...

Vì tim em mog manh vì yêu anh quá nhiều nên đôi lần em rơi nước mắt

Chẳg phải vì cô đơn mà vì anh giấu kín để lòng em cứ lo cứ buồn ...

Nếu em ngồi bên anh cầm tay anh siết nhẹ anh có bình yên như lúc trước

Em sẽ dành cho anh 1000 câu yêu thương chờ nụ cười ấy mau trở về .."

Tấm ảnh cũ-Nguyễn Hoài Anh

Cuộc sống cứ âm thầm lặng lẽ trôi nhưng trong ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy ấy thiếu vắng một bóng dáng người con trai quen thuộc, hình ảnh yêu thương ấm áp tắt ngấm từ lâu, biết bao đêm có một bóng dáng người mẹ trẻ quen thuộc thẩn thơ chờ chồng gặm nhắm nổi đau, biết bao giọt lệ đã rơi, biết bao nhiêu mong đợi đã vụt tắt, mọi hy vọng gần như chỉ còn con số 0, cái cảm giác gần nhau trong gan tất mà lại xa tận chân trời làm cho người ta đau khổ tột cùng, mọi gắng gượng với Châu bây giờ chỉ còn trong vào bé Thiên Bảo, với Châu đó là nguồn an ủi cuối cùng.

<><><><><><><><><><><><><><><><><>

Và rồi sinh nhật bé Bảo cũng đến, Châu bây giờ ra dáng người mẹ đảm đang và còn gương mẩu trong vai trò phụ ông Trọng điều hành khách sạn khi không có Thiên Ân. Cô  dành hết tình yêu thương cho chồng con không hề nghĩ đến chuyện gì khác. Qua hình ảnh Thiên Bảo Châu cảm nhận được Thiên Ân luôn ở bên cạnh mình. Bé Bảo giống ba như đút, lại còn được nhận gen từ ba nên rất thông minh, lém lĩnh hơn những đứa trẻ khác.

Châu muốn cả nhà có thể quay quần bên nhau đón sinh nhật bé Bảo nên đặc biệt tổ chức ở bệnh viện muốn Thiên Ân cảm nhận được mái ấm gia đình. Không khí buổi tiệc được ấm dần lên xung quanh là ông bà Trọng và ông bà Hưng bé Bảo đã biết nói bập bẹ và đi được vài bước có cả vài người bạn của Châu trong khách sạn nữa.

Chiếc bánh kem 2 tầng to đùng được đặt trên chiếc đĩa quay rất đẹp lung linh quanh ánh nến tuyệt đẹp, tất cả mọi người quay quần bên nhau chỉ có Thiên Ân là nằm bất động.

Ba mẹ đến giờ mình làm lể theo nghi thức đi, không còn sớm nữa-Châu nhắc khéo.

Ừ ba mẹ biết rồi, nó điều là cục cưng của ba mẹ hai đó-ông Trọng cười giòn tan.

Phải đó anh chị xui, nhìn thấy nó không cưng không chịu được hà-Bà Hưng lên tiếng.

Sau mọi nghi thức thì bài hát happy birthday cũng được vang lên giòn giã bổng tiếng nói của Bé Bảo vang lên thật to làm mọi người im bặt

" Baba....inh ...ại i...ừng ngủ...ữa" (baba tỉnh lại đi đừng ngủ nữa)

Mọi người xửng xốt Châu lên tiếng cắt ngang sự im lặng đáng sợ: Bé Bảo sao con biết được điều đó, mẹ thật bất ngờ, con trai của mẹ thông minh quá, hy vọng ba con mau chóng tỉnh lại, mẹ rất nhớ ba con. Ôm chầm lấy con và hôn con một cái, Châu mỉm cười hạnh phúc.

Chao ôi cháu cưng của tôi hôm nay còn biết nghĩ tới ba nữa, ngoan quá, lớn mau còn phụ ba con quản lý khách sạn nữa-ông Hưng lên tiếng.

Bé Bảo lại đây ông nội cưng cái nào, ngoan quá hà-ông Trọng nở nụ cười hiền

Chợt nhịp tim của Ân đập nhanh hơn và cánh tay khẽ động đậy nhẹ. Châu nhìn thấy mà xúc động vô cùng hét toáng lên: ba mẹ ơi anh Ân cuối cùng đã tỉnh lại rồi, ông trời sau bao nhiêu ngày cũng đã nghe thấy lời nguyện cầu của con.

Bác sĩ ...bác sĩ con tôi tỉnh lại rồi phải không bác sĩ-nụ cười rạng rỡ trên môi bà Trọng

Chúc mừng gia đình ông Hoàng đã tỉnh lại, thật là một phép màu thần kỳ, tôi thật không thể ngờ một người đã hôn mê hơn một năm có thể tỉnh lại được, thật là có phép lạ-ông bác sĩ vui vẻ đáp

Một vài ngày nữa ông Hoàng sẽ hồi phục lại bình thường hiện tại còn rất yếu vì hôn mê quá lâu-ông bác sĩ nói xong bỏ ra ngoài nhường lại không gian cho gia đình.

Cuối cùng rồi anh cũng tỉnh lại, em thật vui biết bao thật hạnh phúc biết bao-Châu nói thầm.

^^^!!!

Bầu trời đêm lung linh ánh sao, càng đẹp hơn khi dưới bầu trời đêm được tô điểm thêm ánh trăng mờ mờ ảo ảo. Giữa một vườn hoa thơm ngát có hai người đang ngập tràn trong tình yêu và hạnh phúc. Một hạnh phúc mà ngở như trong mơ mới có được vậy, hạnh phúc có vẻ như mong manh nhưng lại hiện hữu trong tim hai người.

Anh Ân... anh tàn nhẫn lắm, anh ngủ lâu lắm anh biết không, định rơi mẹ con em luôn phải không?-Châu ngã vào lòng Ân thổn thức.

Chuyện đã rồi mà em, coi như thử thách tình yêu của anh và em đi, sau giấc mơ dài anh lại được em, anh rất hạnh phúc-Ân nở nụ cười hạnh phúc siết nhẹ Châu vào lòng.

Ông xã à, cấm tuyệt đối từ đây về sau không được bỏ rơi bà xã nữa đâu đó, ông xã mà bỏ rơi bà xã là bà xã hận ông xã suốt đời luôn đó-Châu nũng nịu

Ông xã hứa mà, mãi mãi ở bên cạnh bà xã và con, sẽ là người chồng tốt, người cha tốt, và là boss tốt, được không bà xã-Ân mĩm cười.

Ông xã yêu...uhm chưa kịp nói hết câu thì môi Ân khoá chặt đôi môi mềm của Châu, hai người đấm chìm trong tình yêu và hạnh phúc, Ân khẽ thì thầm: rất lâu rồi mới được hôn em như thế này, ôi sao mà bà xã đáng yêu đến thế, ông xã yêu bà xã nhất trên đời, mãi mãi cuộc đời này chỉ có thể yêu và yêu bà xã thôi...

Bà xã cũng vậy, yêu và mãi yêu ông xã thôi

Hai người đang lân lân trong hạnh phúc thì tiếng nhéo nhéo của bé Bảo: baba làm gì ...ế

Hai người giật mình nhận ra baby yêu của mình, Ân mỉm cười quàng tay ôm cả hai mẹ con mĩm cười hạnh phúc...

Đúng vậy, thật sự hạnh phúc chỉ có thế, hạnh phúc là khi xây dựng trên tình yêu và nước mắt, khi cảm nhận được nước mắt của sự vở tan thì khi có lại được hạnh phúc sẽ càng tăng lên gấp bội, nhưng ranh giới hạnh phúc rất mong manh hy vọng rằng các bạn sẽ cố gắng nắm giữ hạnh phúc mà mình đang, chúc cho tất cả mọi người đã và đang và chưa yêu đều tìm được hạnh phúc. Xin trân trọng.

Hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo " hành trình chinh phục trái tim băng" tạm biệt mọi người. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^^!! hihi

--------------------------the end-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: